Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 20: Đắc tội tiểu nhân




Bước chân nhẹ nhàng và hô hấp cũng thô trọng khiến nàng rất dễ dành nhận ra người đến hiển nhiên là một nam nhân.

Lẽ nào là Sở Ly?!

Lông mày Thanh Hạ không khỏi nhướng lên vì cách thức xâm nhập của kẻ đến thập phần cẩn thận mà không hề giống với Sở Ly lần trước khá tùy ý. Phải chăng hành động ngày hôm qua của nàng đã gây cho hắn sự chú ý?!

Cả ngày hôm nay bên ngoài hoàn toàn không có một chút tin tức gì về sự trốn chạy của Tề An truyền đến, không ngoài dự liệu thì chính bản thân Sở Ly cũng biết được rằng hiện tại đang thời kỳ đặc biệt khi quân đội hai nước chuẩn bị giao chiến, lúc này Tề An trốn thoát sẽ tạo nên đả kích không nhỏ đối với quân tâm binh lính.

Huống hồ Tề An hiện đang trốn chạy trong phạm vi cảnh nội Nam Sở nên muốn bắt lại cũng còn chút khả năng, nếu có tin tức truyền ra sẽ dẫn đến cứu binh của quân Tề xuất hiện tiếp ứng, không nghi ngờ chính là mất nhiều hơn được.

Bởi vậy việc lục soát toàn thành hôm qua bên ngoài chỉ nói là có gian tế xâm nhập, Thanh Hạ hiểu rõ nguyên nhân bên trong nên không hề làm ra bất kỳ động thái gì, nhưng lúc này lại có người lén lút xâm nhập vào phòng tắm của nàng khiến Thanh Hạ không khỏi tập trung tinh thần, nếu thật sư hành động của nàng đã dẫn tới sự cảnh giác của Sở Ly thì nàng ắt hẳn không thoát khỏi tình cảnh phải đối diện với hàng ngàn quân binh Nam Sở, nàng cũng không tự đại đến nỗi cho rằng bản thân mình có thể trốn thoát vào thời điểm đó.

Thanh Hạ khẽ cúi đầu quan sát vết thương trên bụng rồi bước xuống hồ đem cả người chìm vào trong làn nước ấm, một cảm giác đau nhói phút chốc truyền đến, nàng khẽ nhắm mắt tĩnh thần không bỏ qua bất kỳ tiếng động nào bên ngoài.

Âm thầm lắng nghe những tiếng bước chân qua một vài giây thời gian thì Thanh Hạ trong lòng không hỏi kinh ngạc không thôi.

Tiếng bước chân tuy không đồng đều nhưng vô cùng trầm ổn, chứng tỏ người đến là kẻ có võ công, hơn nữa nhịp hô hấp thô trọng kéo dài lại càng chứng minh hắn có thành tựu không kém trong lĩnh vực này, tuổi tác khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, thời gian kẻ thứ nhất bước vào cách kẻ cuối cùng là năm giây, so sánh tuổi tác và thân thủ có thể phán đoán số người xâm nhập có tận năm, lúc đi lại có thói quen chỉ vung một tay nên biểu thị đều là người qua dùng kiếm, thú vị hơn là trong năm kẻ này thế nhưng có một người là nữ nhân.

Chỉ trong chớp mắt Thanh Hạ đã phán đoán xong tình huống của những người đến, tuy nhiên vẫn còn chưa dừng phán đoán xem tối qua bản thân đã xảy ra cái gì sai lầm, theo lý thì không thể nào vấn đề bởi vì nàng đều rất cẩn thận khi hành sự, tất cả những người nhìn thấy mặt nàng đều không còn trên đời nữa thì tại sao lại có thể lộ ra sơ hở?! Hiện tại đã không còn kịp suy nghĩ điều này, Thanh Hạ tập trung tinh thần chờ thời điểm đối phương xuất thủ.

Nàng đây đang đặt cược đánh cuộc đối phương chỉ là dò xét nàng, loại như vậy đánh cuộc với nhiều năm kinh nghiệm nàng rất có tín tâm.

“Cách”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng vào cửa phòng tắm, Thanh hạ nhắm mắt dựa vào thành hồ bày ra một bộ dáng vẻ đang toàn tâm hưởng thụ, cơ bắp toàn thân cũng chuẩn bị lâm vào tình trạng bạo phát, chỉ chờ đối phương xuất hiện cử động thì sẽ hậu phát chế nhân.

Nhưng đối phương chỉ chậm chạp tiếng đến gần nàng kèm theo tiếng hô hấp càng ngày càng trầm trọng nhưng không làm ra bất kì động táv gì khiến Thanh Hạ khẽ nhíu mày, khoảng cách rõ ràng đã rất gần, sự tình có chút kỳ quái!

Mà đúng lúc nàng đang chìm trong nghi hoặc thì lại chợt nghe thanh âm của một thứ gì đó nhẹ rơi vào trong hồ, ngay lập tức một luồng cảm giác nguy hiểm từ trong nội tâm nàng phút chốc dấy lên.

Sự tình không đúng!

Thanh Hạ mở choàng mi mắt vốn đang khép hờ, chưa kịp nhìn rõ tình huống thì đã cảm nhận được một luồng khí lạnh hướng về phía nàng phóng tới, nàng nhanh chóng đưa tay ra túm lấy vật thể không xác định đó rồi tung mạnh nó lên không trung, phía trên tay như chớp xẹt với sang một bên nắm lấy áo choàng, phía dưới hai chân dụng lực đem thân hình phóng vọt lên bờ, trong quá trình kia cũng liền vô thanh vô tức khoác vào áo choàng che lấp da thịt của bản thân, khi chân vừa chạm xuống mặt đất thì sợi dây lưng cũng vừa cột xong, hàng loạt một dãy động tác chỉ trong một chớp mắt đã hoàn thành.

Ánh mắt Thanh Hạ sắc bén như dao quan sát vật thể đang bị nàng nắm lấy trong tay, một con rắn độc nhỏ với màu da loang lổ!

Trong phòng tắm lúc này ngoài nàng ra thì còn có thêm một thiếu nữ đang trợn mắt há mồm nhìn.

Thiếu nữ mang trên người y phục màu hồng phấn lúng túng dụi dụi mắt, phát hiện mọi sự vẫn y như nàng đã thấy liền không khỏi kinh hãi thất sắc.

Thanh Hạ ánh mắt rét lạnh khẽ nở nụ cười tuyệt đẹp, tay phát lực tạo ra một tiếng xương nát khiến con rắn độc trên tay lập tức trở nên mềm oặt chết đi.

“Thánh nhân nói [thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân] quả nhiên không sai.” Thanh Hạ thanh âm phiêu phù tựa như băng sương, khoé môi như cười như không quan sát Gia Vân công chúa sắc mặt trắng bệch đang đứng không xa, thuận tay đem rắn độc đã chết quăng về phía nàng ta.

“Á!!!”

Một tiếng thét chói tai không ngừng vang vọng trong không gian Lan Đình viện, Thanh Hạ thản nhiên phủi nhẹ áo choàng khoác trên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Đêm đó sự tích Lan Phi dạy dỗ Gia Vân công chúa truyền khắp toàn bộ Sở Cung, trong lúc đại đa số người nghe được vỗ tay sung sướng thì cũng có người lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Lúc Sở Ly quay trở lại Lan Đình viện lần nữa thì đã là canh ba, dù thập phần không muốn nhưng Thanh Hạ vẫn phải rời giường dưới sự khóc lóc cầu xin của nha đầu Hương Quất mà ra ngoài nghênh tiếp vị chủ nhân đích thực của Sở Cung đến thăm nàng vào lúc đêm hôm khuya khoắt.

Sở Ly toạ giá quan lâm hiển nhiên không thể thiếu khung cảnh gióng trống mở cờ cùng ngựa cưỡi thành đoàn, tiếng vó ngựa vang vọng khắp chốn Đông Cung mang theo ánh đuốc bập bùng khiến vô số cặp mắt của nữ nhân các viện không ngừng trông ngóng, tuy nhiên Sở Ly không hề đoái hoài gì tới bọn họ mà vẫn thúc ngựa thẳng đến trước cửa Lan Đình viện.

Ở đó có một thiếu nữ y phục tím nhạt mang theo sau lưng thị nữ đang lẳng lặng chờ hắn đến.