Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 34: Cô đang khốc nguyệt




Lần đầu tiên từ lúc khai quốc, Lãnh cung Càn Thanh Tứ không có không khí mà nó cần phải có, ánh trăng sáng chiếu vằng vặc ngoài trời, hai trăm thị vệ ở nơi sáng hay trong tối bao vây lại, đến con muỗi cũng không thể bay vào.

Thanh hạ ngồi bên cạnh bàn, qua vài ngày quan sát, nàng biết rõ, vấn đề ở trong đồ ăn.

Nhưng quay đầu lại nhìn bức tường cao vời vợi, nghĩ đến trận thế bên ngoài, nàng còn không có kế sách vẹn toàn để có thể vạn vô nhất thất trốn thoát nên không cần phải ủy khuất cái dạ dày của bản thân làm gì.

Cho một miếng măng vào trong miệng, có chút mặn, xem ra dù Sở Ly có không bỏ mất phong hiệu của nàng thì đám người bên ngoài vốn xem rất chuẩn hướng gió đã biết nàng là vị nương nương chẳng còn cái gì, làm việc bắt đầu cẩu thả, bớt xén.

Chân tay lóng ngóng ăn xong bữa cơm, tự dọn chén bát trên bàn, đột nhiên thấy trên bàn có một bình màu xanh.

Thanh Hạ nhíu mày, cẩn thận cầm lên cái bình trông rất bình thường đang toả nhẹ ra một mùi thơm, mở nút bình để trên mũi ngửi, mới phát hiện là một bình dầu hoa nhài.

Hương hoa nhài có công dụng đuổi muỗi, mà mùi của nói lại so với những thuốc có tác dụng đuổi muỗi thơm hơn, nên cung nữ rất thích dùng.

Chỉ là không ngờ lại có người dùng cách này lặng lẽ đưa tới, Thanh Hạ tự hỏi bản thân nàng không có người tâm phúc, lẽ nào là thuộc hạ trung thành của Trang Thanh Hạ?!

Nghi hoặc đưa mâm bát ra ngoài, trời bắt đầu tối.

Xát dầu hoa, quả nhiên ngủ yên hơn rất nhiều.

Chỉ là ngày hôm sau tỉnh dậy lại bị một tin tức làm kinh ngạc khá lâu.

Buổi tối, vốn dĩ Thành đô bị giới nghiêm, vô cùng yên tĩnh.

Thanh Hạ ngồi ở một góc Càn Thanh Tứ sở, cũng cảm thấy những âm thanh huyến náo vui mừng chấn động Nam Sở.

Sở Ly rốt cuộc cũng hành động, Sở Vương đêm qua băng hà và trước mặt bá quan văn võ tuyên bố di chiếu.

Vị hoàng tử đã từng làm con tin ở Đại Tề cuối cùng cũng thành chủ nhân tiếp theo của Nam Sở.

Thanh Hạ ngồi dưới ánh pháo hoa cười nhạt, danh bất chính ngôn bất thuận, những ngày vừa rồi chính biến làm cho hắn chấn kinh, nên mới có hành động thiếu kiên nhẫn như thế, tất cả những chướng ngại ở trước mặt hắn đều bị hắn đạp đổ, mãn triều văn võ đã thay máu, càng huống hồ chỉ là một lão hoàng đế già đã hôn mê quá lâu.

Rốt cuộc, Sở Ly cũng thành một đời hoàng đế mới của nam Sở, một tháng sau, sẽ tiến hành đại điển đăng cơ ở tông miếu, chiếu cáo thiên hạ tổ tông.

Ba nước lân bang đồi phái sứ giả tới.

Trừ Đại Tề với Nam Sở tương đối căng thẳng, hai nước khác đầu có hoàng thân quốc thích tới tham dự, thậm chí đến hai phiên bang nhỏ ở Bắc phương và Nam Cương cũng tới triều bái, Nam Sở hiện nay có cảm giác tươi mới, không giống vẻ u ám trước đây.

Vì nghênh đón đại điện đăng cơ một tháng sau, trước mặt các nhân vật quyền quý của các nước biểu diễn một hình tượng dân giàu, binh mã tráng, Sở Ly đích thân tới Quân cơ đại qoanh, thao luyện binh mã, hậu cung Nam Sở lại bắt đầu hãm nhập vào một vòng tranh đấu mới.

Đêm qua ngồi cả đêm, sáng sớm nay thức dậy thì cảm thấy chóng mặt, rửa mặt xong, cảm giác quá mệt mỏi lần tới giường, lúc tỉnh lại đã nửa đêm, hạ nhân đưa cơm đến để ở đầu giường, sớm đã lạnh tanh.

Thân thể của Trang Thanh Hạ thật quá kém, đúng lúc này lại sinh bệnh.

Thanh Hạ cố gượng ngồi dậy, chỉ cảm thấy miệng khô họng táo, ở đây không có người phục thị, bình thường còn đỡ, lúc này hiển nhiên lại thật bất tiện.

Nghĩ tới đây không khỏi ngầm mắt mình càng ngày càng thụt lùi, trước đây trong rừng nguyên thủy bị thương nặng thế cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện nay chỉ bệnh một chút, đến lấy nước cũng phí công tới vậy.

Vịn tường gượng dậy, cầm thùng nước tới cái giếng trong vườn, khó khắn lắm mới kép lên được một thùng nước cũng đã đổ mất quá nửa.

Lúc này đã vào đông, nước giếng băng lạnh, Thanh Hạ uống một ngụm, cảm giác như có một trận châm chích ở trong phổi, không khỏi ho lớn một trận, một cơn chóng mặt dữ dội, trước mặt Thanh hạ tối sầm, ngất đi.

Tỉnh lại vẫn là ban đêm như cũ, Thanh Hạ nhìn vào trong phòng thấy đèn đuốc đã tắt từ lâu, nhìn bát đũa trong phòng vẫn chưa đụng đến, nghĩ chắc chưa qua một đêm.

Bị lạnh một đêm, ho ngày càng nặng, Thanh Hạ biết đây không phải là cảm mạo phát sốt, có khả năng đã bị viêm phổi.

Ở đây không có thuốc đặc hiệu, Thanh Hạ biết bệnh này có thể lớn có thể nhỏ, vấn đề chính là bản thân lại không thể trị bệnh.

Nghĩ một lúc, nàng đứng dậy, vừa ho vừa đi tới trước cửa mở ra.

”Xoạt” một tiếng, một rừng gươm giáo rút ra, ánh sáng chớp chớp ngời ngời trong mắt Thanh Hạ, nàng nhíu mày ho hai tiếng, rồi tùy ý nói với một thị vệ ngay cửa: “Ta không phải muốn trốn, ta mắc bệnh, có khả năng là phế viêm, các ngươi đi thỉnh thị tìm một vị đại phu tới chuẩn trị cho ta, các người là người canh giữ ta, nếu ta chết thì các người cũng có trách nhiệm!” Nói xong thì đi vào đóng cửa lại.

Nghe có tiếng xì xào bán tán lộn xộn ngoài cửa, rồi lại có tiếng bước chân dời đi, Thanh Hạ không khỏi thở ra một hơi, dựa vào cửa, ngoài trời đang có những ngôi sao từ từ mờ lên, một đêm thật dài sắp qua.

Trong Vân Vũ điện.

Đan Phi mặc chiếc áo hồng ngồi gần lò sưởi, bên dưới là vài người chiêu nghi vừa được Sở Ly sắc phong.

Sở Ly đăng cơ, Đan phi tuykhông được phong hậu nhưng hiện nay lại là người có quyền lớn nhất ở hậu cung nên cũng có thể coi như chủ của hậu cung.

”Các vị muội muội thấy thế nào?!” Tiếng Đan phi nhẹ nhàng, mang một chút khàn khàn, nhưng ánh mặt lạnh băng.

Một chiêu nghi mặc áo xanh nhạt, trông rất thanh tú đột nhiên lên tiếng:“Theo muội nghĩ ả tám chín phần là tìm cách mê hoặc hoàng thượng, không biết liêm sỉ, tỷ tỷ không đề ý ả là xong!”

Những chiêu nghi khác nghe xong đều gật gù tán đồng, Đan phi cười lạnh một tiếng, từ từ nói:“Nhưng ả đã nói ả bị bệnh, nếu xảy ra chuyện gì thì hoạ sẽ rơi lên đầu ta, vậy đi, Phúc Tuyền, ngươi đi tìm vệ y giả Phàn đại nhân, nói Lan Phi bị lao phổi, nên trị thế nào thì trị thế ấy!”

Cái gọi là vệ y giả, kỳ thực là những gã đạo sĩ mao sơn vẽ bùa, đám người người này mặc áo đạo sĩ, mặt mày nghiêm trọng đi một vòng lãnh cung, nhìn qua những đồ vật thường ngày Thanh Hạ hay dùng, đốt khói đen xông đầy viện, đau đó đốt một đạo bùa thành tro đen, bỏ vào nước, muốn Thanh Hạ uống.

Thanh Hạ lạnh lùng nhìn đám người nọ đi qua lại, chỉ cảm giác trong lóng có một ngọn lửa đang bốc cao lên, một tay hất đổ chén nước bùa trên tay lão đạo sĩ, một tay tát một phát trên mặt lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ nổi giận, hét một hơi yêu ma quỷ quái, sau đó dưới ánh mắt giết người của Thanh Hạ rời đi.

Thanh Hạ ôm ngực ngồi trên ghế đá cạnh giếng, trầm tư, xem ra bản thân có kế hoạc chu toàn hay không cũng phải bắt đầu hành động.

Cơm tối qua không ăn, chỉ cần nhịn ăn hai ngày độc tố trên người chắc sẽ được giải trừ, đến lúc đó tìm biện pháp rời khỏi hoàng cung, nếu không không bị người hại chết cũng bệnh chết.

Nghĩ đến đây nàng mang cơm nước vừa đưa tới đổ vào trong vườn, lấp đất lên, rồi về nằm lại trên giường.

Tỉnh dậy lúc sáng sớm, cảm giác bệnh tình càng nặng, đói lả không nói, ho cũng càng nặng, Thanh Hạ thật hoài nghi dựa vào sức khỏe thế này làm sao chạy thoát khỏ bàn tay của sở Ly, đúng lúc này, một mùi thuốc bắc nồng nặc đột nhiên xông lên mũi, Thanh Hạ quay đầu nhìn, thấy một bát thuốc đem thui để trên đầu giường của mình.

Thanh Hạ cầm lên ngửi thử,lông mày hơi nhíu lại, nhưng lại không dám uống vào.

Tối hôm nay, Thanh Hạ giả vờ ngủ mê man, qua một lúc, qua nhân có bước chân nhè nhẹ đi vào cẩn như sợ làm Thanh Hạ thức dậy, người đó cẩn thận bước tới đầu giường Thanh hạ, phát hiện chén thuốc chưa uống chút nào,dường như sững sờ.

Vào lúc này, Thanh Hạ nhanh chóng giơ tay, nắm chặt bã vai của người mới đến, đồng thời lật người lại, mở to mắt, trủy thủ đưa theo, chịa trên cổ của hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?!”

Ánh sáng u ám của ngọn đèn chiết trên một bên mặt người tới khiền Thanh Hạ không khỏi ngẩn người nghi ngờ hỏi: “Là ngươi?!”