Bạo Quân

Chương 84




Hôm sau Vệ Kích dậy sớm, chung quy tuổi trẻ, chỉ cần ngủ say một đêm, thể lực đã khôi phục, Vệ Kích thấy Chử Thiệu Lăng còn chưa tỉnh, chính mình nhẹ nhàng xốc chăn nhìn vết thương trên người, vài chỗ vết thương đã kết vảy, bên trong bắt đầu sinh da non, có chút ngứa, Vệ Kích nhẹ nhàng sờ sờ cũng không lại để ý, nằm trở lại.

Hôm qua sau khi từ chiến trường trở về, Vệ Kích liền ngủ, chuyện sau đó hắn cũng không biết, lúc này nằm trên tháp âm thầm nghĩ kế sách, tâm tư cùng Chử Thiệu Lăng giống nhau, Vệ Kích cũng hiểu được phải tiếp tục đánh về bein6 cảnh phía tây vài trăm dặm mới tốt, tây bắc xa xôi, mỗi lần động binh rất khó, thật vất vả mới đến đây một lần, làm sao cũng phải khiến Liêu Lương đại thương nguyên khí, không thể để người Liêu Lương bọn họ đánh trở về, chân trước vừa đi sau lưng người Liêu Lương đã lại đến.

Vệ Kích nhắm mắt nhớ lại địa hình phía sau Khách Lạp Tạp Thập, trong đầu đều là thiên quân vạn mã, nghĩ nghĩ chỉ thấy trên trán ấm áp, vội mở mắt ra, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Tỉnh dậy sao không gọi ta?”

“Sợ điện hạ hôm qua ngủ muộn.” Vệ Kích đứng dậy lấy xiêm y đặt một bên đưa cho Chử Thiệu Lăng, “Hôm qua điện hạ khi nào trở về? Thần mơ hồ nhớ là điện hạ trở lại, không ngờ lại ngủ say.”

Chử Thiệu Lăng mặc xiêm y, cười nói: “Là ta đánh thức ngươi, tối hôm qua giờ Hợi ta trở về, các tướng sĩ thắng lợi ăn mừng đến khuya, chỉ thiếu một mình ngươi đâu.”

Vệ Kích có chút ngại ngùng: “Thần bất quá chỉ bị một ít thương đã sớm nghỉ ngơi vậy, là thần khinh cuồng, cũng làm cho các tướng quân chê cười.”

“Này có làm sao, hôm qua đại thắng Khách Lạp Tạp Thập, ngươi là đại công thần đâu.” Chử Thiệu Lăng cũng dè chừng các tướng sĩ khác bất mãn với Vệ Kích, tối hôm qua đã không nhẹ không nặng nói qua một lần, nghĩ đến về sau cũng sẽ không ra chê cười như Bạch Uẩn Giang nữa, Chử Thiệu Lăng cúi người cởi bỏ xiêm y Vệ Kích cẩn thận nhìn vết thương của hắn, gật đầu, “Lành lại rất nhanh.”

Vệ Kích cười cười: “Hôm qua điện hạ cho thần dùng hảo dược, sao có thể không nhanh lành, chỉ là quá mức xa….”

“Những thứ đó Thái hậu cho ta, không cho ngươi dùng cho ai dùng?” Chử Thiệu Lăng giúp Vệ Kích mặc lại trung y, thuận tay nhéo mặt Vệ Kích, cười, “Ngươi còn không biết đâu, một trận chiến hôm qua, bắt được một vạn bốn nghìn tù binh, bốn nghìn chiến mã, trở về lại phân hai nghìn con ngựa cho ngươi.”

“Hai nghìn kỵ binh của thần đều đã có kỵ mạ, lần này ước chừng bao tổn bảy tám trăm, điện hạ bổ túc cho thần là được, nhiều sẽ lãng phí.” Vệ Kích đứng dậy mặc quần áo, kéo kéo tóc dài, nghĩ nghĩ nói, “Tù binh có chút nhiều… điện hạ dự định xử trí thế nào?”

“Đến khi đưa thương binh về Nhàn Âu đà lại áp giải thêm năm nghìn hơn đi qua, khiến châu phủ bên kia nhìn nhìn quen mặt, trước canh giữ đưa vào nô tịch, chờ chiến tranh xong lại nói.” Chử Thiệu Lăng cười lạnh, “Lúc trước ta đòi Liêu Lương vương ba vạn thanh niên nô lệ, hắn không muốn đưa, hiện giờ chính mình đoạt được hơn một vạn, chờ đến khi chiến thắng, không biết Liêu Lương còn có thể có đủ ba vạn người đưa đi hay không.”

“Điện hạ muốn nhiều tráng niên như vậy làm gì?” Vệ Kích không nghĩ ra, “Ở lại nơi này làm nông nô sao?/ Nơi này cách Liêu Lương quá gần, chỉ cần thoáng không cẩn thận những người này liền chạy trở về, vạn nhất lại không an phân gây chuyện… sẽ càng phiền toái.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Ta biết, không để những người này ở lại đây, sau khi chiến sự bình định, ta sẽ phái người áp giải từng nhóm tù binh hướng về phía nam, đến lúc đó làm cho bọn họ đi Vân Nam khai hoang trồng lương thực.”

Vệ Kích mỉm cười: “Lại là một biện pháp.” Cứ như vậy, đất hoang phía nam có người khai khẩn, tù binh này cũng xem như có một nơi lưu trú, có thể an bình sinh sống, chung quy vẫn hấp dẫn người ta hơn kiếp sống kiến đao thiểm huyết.

Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích: “Trận chiến mở đầu đại thắng, sau đó còn phải đánh đâu, ngươi xem đi… xem phạm vi trăm dặm đều sẽ do ta đánh được.”

Vệ Kích nở nụ cười: “Điện hạ dũng mãnh phi thường.”

Còn phải dựa vào Phiêu kị Tướng quân đâu.” Chử Thiệu Lăng cúi đầu hôn hôn trán Vệ Kích, “Tấu chương thình công cho ngươi đã đưa đi kinh thành, vui vẻ sao?”

Vệ Kích gật gật đầu, bỗng nói: “Điện hạ… sau khi phong tước còn có thể ở lại Vương phủ sao?”

Chử Thiệu Lăng bật cười: “Không thì ngươi muốn đi đâu? Khai phủ khác?”

Vệ Kích vội lắc đầu: “Thần không muốn.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Lại nghĩ cái gì đâu.”

Hai người thu thập sau cùng đứng lên dùng điểm tâm, giờ Thìn hai khắc, mọi người đến trong trướng Chử Thiệu Lăng nghị sự, bất quá là nói lại chiến sự hôm qua, Chử Thiệu Lăng mở bản đồ: “Hiện giờ chúng ta đã ở cuối phía tây Khách Lạp Tạp Thập, lại đi về phía tây là Nhiệt Đồng, đánh hạ Nhiệt Đồng lại hướng bắc ba trăm dặm là hoàng đô Liêu Lương Phong Hòa, Liêu Lương ương chắc chắn sẽ có phòng bị, chỉ cần lướt qua Nhiệt Đồng liền dễ nói, đến lúc đó chỉ sợ Liêu Lương vương sẽ vội vàng đưa thư nghị hòa đâu.”

Mọi người nghe thế đều cười, Liêm Du lên tiếng: “Nghị hòa mà nói… Đại Tướng quân vẫn lấy những điều kiện kia?”

Chử Thiệu Lăng tự phụ mỉm cười: “Chỉ có thể nhiều không thể ít hơn, Liêu Lương vương không đáp ứng cũng không sao, trực tiếp đánh tới Phong Hòa cùng hoàng cung Liêu Lương đi, đến lúc đó, hắn sẽ đáp ứng.”

Lời Chử Thiệu Lăng nói cùng Vệ Chiến hôm qua mọi người đã truyền đi, sau khi vào Liêu Lương, bạc tùy ý lấy, cướp cái gì tính cái gì, tất cả mọi người không phải ngốc, rõ ràng Chử Thiệu Lăng đây là khao thưởng các tướng sĩ đâu, trong lòng mọi người đều có ăn ý, tốt nhất là một đường tiến đến hoảng Phong Hòa mới hảo.

Chử Thiệu Lăng đều dặn dò xong, phân phó: “Lại để các tướng sĩ nghỉ ngơi vài canh giờ, sau ngọ thiên nhỏ trại, lưu lại hai vạn binh sĩ đóng giữ, còn lại trước khi mặt trời lặn cần phải đuổi đến Nhiệt Đồng.”

Mọi người đứng dậy khom người đáp ứng, lui ra đại trướng.

Vệ Kích đem bản đồ da dê cuộn lại cất đi, Chử Thiệu Lăng từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng: “Từ nay trở đi chỉ sợ muốn khai chiến, ngươi chịu đựng được sao?”

“Điện hạ muốn hôm nay khai chiến thần cũng có thể chịu được.” Vệ Kích xoay người cười, “Một chút thương… cũng chỉ có điện hạ mới thật sốt sắng.”

Chử Thiệu Lăng cười cười: “Lời này nói làm sao nghe ngọt như vậy? Ngươi cao hứng ta lo lắng ngươi?”

Vệ Kích không chịu nổi Chử Thiệu Lăng trêu đùa, đánh trống lảng: “Điện hạ… khi nào có thể truyền ngọ thiên? Thần, thần có chút đói bụng.”

“Đói?” Chử Thiệu Lăng nhìn nhìn sa lậu (một loại giống đồng hồ, bằng cát) trong trướng, “Nếu ngươi đói bụng hiện tại liền truyền, muốn ăn cái gì?”

Vệ Kích lắc đầu: “Những thứ bình thường hay dùng là được rồi.”

Chử Thiệu Lăng sai người truyền lệnh, sau khi dùng bữa hai người tựa trên tháp nghỉ ngơi một hồi, chờ đến buổi trưa nhổ trại.

Tù binh cùng thương bệnh đã sắp xếp tốt, ct lại mệnh Vệ Chiến xác định lại lương thảo, sau khi công đạo xong Chử Thiệu Lăng lên xe ngựa, Vệ Kích đang ở bên trong kéo ra cửa sổ nhìn bên ngoài, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Nhìn cái gì?”

Vệ Kích buông màn ngại ngùng nở nụ cười: “Thần đang tìm mấy nghìn binh của mình.”

Chử Thiệu Lăng bật cười: “Còn sợ ném mất hay sao? Không tiền đồ, cho ta xem thương thế của ngươi….”

Chử Thiệu Lăng kéo ra xiêm y Vệ Kích, lại thoa một lần dược cho hắn, sau khi thu thập xong hai người tựa trên xe ngựa nghỉ ngơi một hồi, Vệ Kích nghĩ đến chuyện sau này, trong lòng thực vui vẻ, lăn qua lộn lại từ bên này sang bên kia, Chử Thiệu Lăng vốn muốn cho hắn ngủ một lát, Vệ Kích lại nhắm mắt cũng không ngủ được, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Như thế nào lại giống hài tử, hôm nay không có trận muốn đánh, thành thật ngủ đi.”

Vệ Kích cười cười, yên tĩnh nửa ngày mới nói: “Điện hạ… thần đánh hạ Nhiệt Đồng cho điện hạ, đưa đại kỳ của điện hạ đặt trong hoàng thành Liêu Lương, khiến cho người Liêu Lương biết, hoàng đế tương lai của Đại Chử không giống hoàng đế hiện tại, ngày sau điện hạ đăng cơ, sẽ không dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào dám xâm phạm.”

Trong lòng Chử Thiệu Lăng bỗng nhiên giống bị đánh nghiêng ngũ vị bình, sửng sốt một lúc lâu, cúi đầu hôn hôn tóc Vệ Kích, đồ ngốc.

Trước khi mặt trời lặn, đại quân đã đến Nhiệt Đồng, lại tiến về phía trước chính là quốc thổ Liêu Lương, Chử Thiệu Lăng nhìn đất hoang mênh mông trải dài trước mắt, trong lòng yên lặng nghĩ kế sách, bọn họ muốn xâm nhập vào lòng Liêu Lương, chiến tuyến kéo quá dài, người Liêu Lương có tấn công sẽ không kịp thời ứng cứu, bởi vì lương thảo không đủ nên phải hành quân nhanh, tốc chiến tốc thắng, phải nhân lúc người Liêu Lương chưa kịp phản ứng đem bọn họ đánh thành tàn phế.

Tâm tư của Vệ Kích cùng Chử Thiệu Lăng giống nhau, Vệ Kích cũng thích tốc chiến tốc thắng, cũng không chỉ đơn giản bởi vì vấn đề tiếp viện tiếp tế, đối với Vệ Kích, đánh giặc ba phần dựa vào sĩ khí, một trận toàn thắng sẽ nâng cao sĩ khí, chỉ riêng khí thế kia đã có thể khiến địch nhận khiếp sợ, trong lòng địch nhân không ổn, tất cả đều dễ giải quyết, lúc này Vệ Kích còn không biết uy danh của mình đã sớm rơi vào tai Liêu Lương, không cần hắn làm gì, chỉ cần dựng lên đại kỳ chữ Kích của Phiêu kị Tướng quân đã có thể làm cho quân Liêu Lương sợ mất mật.

Đến khi trời tối đen không thấy rõ đường đi, Chử Thiệu Lăng mới sai người hạ trại, sau khi thu thập xong, dùng qua cơm nước liền cho binh sĩ lập tức nghỉ ngơi, trực đêm cũng chi làm ba ban, cần phải cam đoan tất cả binh sĩ đều có thể ngủ đủ giấc, hôm sau giờ Dần canh ba liền nhổ trại tiếp tục tiến về phía tây.

Chử Thiệu Lăng thế tiến rào rạt, Liêu Lương vương trăm triẹu không nghĩ đến bọn họ sẽ trực tiếp tấn công đến đây, vội vội vàng vàng tập kết năm vạn binh sĩ, giao trọng trách tử thủ Nhiệt Đồng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chử Thiệu Lăng đứng trước trận tuyến, nhìn đại quân Liêu Lương, cười nói: “Cô nghe nói… lần này Thái tử Liêu Lương cũng xuất chiến, truyền hiệu lệnh của cô, người nào giết được Thái tử Liêu Lương, ban thưởng hoàng kim nghìn hai.”

“Vậy bắt sống Thái tử Liêu Lương thì sao?” Lần này Liêm Du cũng là tiên phong, nóng lòng muốn thử, hỏi, “Đại Tướng quân thưởng cái gì?”

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Hoàng kim vạn lượng.”

Chúng tướng sĩ nghe được reo hò không thôi, đợi cho tiếng sừng vừa vang lên liền ào ạt đổ về phía quân sĩ Liêu Lương, lần này số lượng đại quân của Chử Thiệu Lăng cùng đại quân Liêu Lương ngang nhau, phải chiếm tiên cơ mới có thể đoạt được phần thắng, Thái tử Liêu Lương thân chinh, sĩ khí quân Liêu Lương cũng thực cao, đại chiến một hồi, tổn hại hai bên cơ hồ tương xứng.

Vệ Kích suất lĩnh thânq uân nhằm vào tiền tuyết Liêu Lương, thanh danh Vệ Kích đặt ở trước mắt, các tướng sĩ Liêu Lương cũng có điều kiêng kị, Vệ Kích lệnh mọi người bày ưng trận, hướng đến trung ương đại quân Liêu Lương giết qua, Vệ Kích còn nhớ lời nói vừa rồi của Chử Thiệu Lăng, một lòng muốn bắt sống Thái tử Liêu Lương, người Liêu Lương cũng không ngốc, từng tốp binh sĩ Liêu Lương tiến lên thi nhau làm lá chắn chống đỡ đội ngũ tiến công của Vệ Kích, ưng trận của Vệ Kích mấy lần bao vây cũng không thể thành công.

Vệ Kích hơi hơi nheo mắt, lệnh mọi người đổi thành thuẫn trận.

“Phiêu Kị Tướng quân!” Thân quân của Vệ Kích không khỏi lên tiếng, “Thuẫn trận thiên thủ khó công, càng không thể vây bắt được Thái tử địch quân.”

Vệ Kích lắc đầu: “Vô phương! Đổi thành thuẫn trận! Bản tướng đều có biện pháp! Nhanh!!”

Mọi người vội vàng di chuyển về phía Vệ Kích, Vệ Kích lệnh những binh sĩ đi trước thay mã đao, giống như một trận trước ở Khách Lạp Tạp Thập, bày trận giáp lá cà, binh sĩ của Vệ Kích đều tụ cùng một chỗ, vô số đại đao thay nhau chém giết lại thật sự mở được một lỗ hổng trong trận hình quân Liêu Lương, binh sĩ cũng đuổi theo sau lưng Vệ Kích đến đây, mọi người nhằm vào phía Liêu Lương tán loạn mà giết, một đội người của Vệ Kích nhân cơ hội chạy vào giữa trận Liêu Lương, Vệ Kích mắt sáng như đuốc, thấp giọng: “Phía tây bắc trên đầu buộc mtộ dải băng đỏ là Liêu Lương Thái tử sao?”

Thân vệ bên cạnh Vệ Kích cũng nhìn thấy, hiện giờ bọn họ cách người nọ không đến trăm trượng, thân vệ mừng rỡ: “Tướng quân! Chúng ta vây đến!!”

Vệ Kích lau sạch vết máu trên lưỡi đao, lắc đầu: “Không cần.”

Người Liêu Lương tử thủ Thái tử của bọn họ, muốn bắt sống rất khó, liều mạng xông lên chưa chắc đã thành công, còn phải hao tổn rất nhiều binh sĩ, Vệ Kích cũng không hy vọng như thế, Vệ Kích lệnh binh sĩ xungn quanh che giấu hắn, đem đại đao cất về bên hông, xoay tay lấy đại cung lục quân vẫn luôn đặt trên lưng ngựa.

Đổ máu thời gian dài như vậy, có lẽ mọi người đều đã quên, Vệ Kích am hiểu nhất không phải đại đao, mà là trường cung.

Vệ Kích rút ra một mũi tên, đặt lên dây cung, nhắm lại mắt trái, khoảng cách quá xa… trước mặt Thái tử Liêu Lương lại có nhiều người như vậy…. Vệ Kích ổn định tâm thần, cánh tay phải dùng sức kéo căng tròn dây cung, Vệ Kích nín thở, mắt phải gắt gao nhìn thẳng dải băng màu đỏ trên đầu Thái tử Liêu Lương, tay phải đột nhiên buông ra, mũi ten xé gió lao về trước!

Vệ Kích không dừng lại một khắc lập tức lại đặt một mũi tên lên dây cung, lần này không một chút tạm dừng, sau khi kéo căng dây cung lập tức buông tay, mũi tên thứ hai hướng về phía Thái tử Liêu Lương mà đi, mũi tên thon dài phát ra tiếng gió tiêm lệ, một tên trước bị người của Thái tử chắn đi, Thái tử Liêu Lương còn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai đã cắm sâu vào ngực hắn!

Thái tử Liêu Lương giãy dụa một khắc,ngã ngựa, quân Liêu Lương nháy mắt đại loạn.