Báo Thù

Chương 3: Không thể kìm lòng




Trang sức, sổ tiết kiệm, thẻ tín dụng, Lục Bình đem từng cái từng cái thuộc quyền sở hữu của bản thân lấy ra, nhìn những vật này nằm lung tung ở trên giường, cô thở dài, cười đau khổ, tất cả vật này cùng với tiền trên người mình, tổng cộng cũng chỉ có mấy vạn, bao nhiêu đây có thể làm được gì? 

Nắm chặt thẻ tín dụng trong tay, Lục Bình yên lặng cắn môi. Ở kiếp trước, cô chưa kịp gây dựng nên một mảnh trời cho riêng mình thì đã mất đi một chân, chỉ có thể lui về sau, gả vào Sở gia, ở nhà, cô cái gì đều không phải, thậm chí tiền để duy trì cuộc sống cho chính mình cũng không có. Mất đi một chân, không có việc làm, không có tiền, đối mặt với những người đã thương tổn mình, trừ bỏ cô có thể gật đầu tha thứ, còn có thể làm được gì?

Sửng sốt một hồi, Lục Bình lấy lại tinh thần, trầm mặc đem những vật này thu hồi. Cô đứng dậy, mở ra tủ quần áo, lấy một cái váy liền áo màu hồng dài tới gối kết hợp với cái nịt màu trắng. Sau khi thay quần áo, Lục Bình ngồi lại trước bàn trang điểm, đeo lên đồ trang sức thanh nhã.

Nháy mắt mấy cái, Lục Bình nhìn chính mình trong gương, tóc dài qua vai, áo màu hồng nhạt cùng với xương quai xanh tinh xảo, đặc sắc lại không mất dịu dàng. Lục Bình đối với gương mỉm cười.

Kiếp trước, cô cùng Sở Liêm là thanh mai trúc mã, sau này lại làm vợ chồng nhiều năm, cô làm sao có thể không hiểu rõ Sở Liêm. 

Đối với hắn, người con gái không chiếm được mới là tốt nhất. Tuy nhiên, người mà nguyên bản vốn thuộc về chính hắn lại mất đi, bỗng nhiên càng trở nên hoàn mỹ, lóa mắt hơn mới có thể làm cho hắn khắc cốt ghi tâm.

Sau khi thu thập tốt bản thân, Lục Bình dùng lễ nghi hoàn mỹ nhất của mình, chân thành đi xuống lầu, nhẹ giọng kêu “ba, mẹ.”

Nghe được tiếng của con gái, Uông Triển Bằng quay đầu lại, ôn hòa cười nói với Lục Bình, “Lục Bình, mau tới nếm thử hoa quả, nơi này có dâu tây mà con yêu thích nhất.”

“Dạ.” Lục Bình gật gật đầu, thật ra dâu tây là món mà Tử Lăng thích nhất, nhưng cố tình mọi người đều nghĩ là cô thích. Lục Bình vừa mới ngồi xuống, còn chưa có bắt đầu ăn, lại thấy ánh mắt vừa đáng yêu vừa ủy khuất của Tử Lăng, Lục Bình cười cười, đưa hết dâu tây trước mắt mình cho Tử Lăng.

“Chị là tốt nhất!” Tử Lăng vui vẻ, kêu to. Sau đó đem dâu tây nhanh ăn xong, giống như sợ có người cướp vậy. Động tác đáng yêu của cô khiến cho Sở Liêm cười to, cha mẹ lắc đầu cười nhẹ, trong phòng khách tràn đầy tiếng cười vui vẻ, thậm chí ngay cả người giúp việc đều bị cuốn hút, trên khóe miệng không ức chế được ý cười.

Lục Bình chỉ im lặng ngồi ở một bên, vẫn duy trì mỉm cười, ăn hoa quả một cách tao nhã, tinh tế nhấm nháp. Vừa nhấc đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thần thái của Sở Liêm, ở trong mắt hắn, có thể thấy rõ ảnh ngược của chính mình. Thâm tình như vậy. Nhưng buồn cười chính là, ngay vừa rồi, cô còn thấy bóng dáng Tử Lăng trong đôi mắt tràn đầy thâm tình ấy.

Trong phòng khách tràn đầy lịch sự, tao nhã. Tử Lăng đang làm nũng trong lòng Uông Triển Bằng, Thuấn Quyên nhỏ giọng nói Tử Lăng không có quy cử, nhưng trong khóe mắt giấu không được ý cười.

Chỉ có Sở Liêm đang bận tối mày tắt mặt, vừa muốn xem người chị xinh đẹp hoàn mỹ bên tay trái, lại vừa muốn nhìn cô em gái ngây thơ, khả ái bên phải. Nếu hai chị em cùng ngồi chung một chỗ, thật là tốt biết bao!

Nói nói cười cười, thời gian thoáng cái mà qua, mắt thấy đã không còn sớm, Lục Bình gánh vác trách nhiệm tiễn Sở Liêm về. Lục Bình nghe lời đứng dậy, cùng Sở Liêm hướng ra cửa mà đi, mới vừa đi đến cạnh cửa, cô hơi quay đầu một chút, nhìn đến hai mắt Tử Lăng, hướng em gái gật gật đầu.

Lục Bình quay người lại, vừa vặn chống lại hai mắt của Sở Liêm, mỉm cười, cô nghi hoặc nhìn động tác quay đầu của hắn ta, lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu hỏi “ Sở Liêm, có phải đã rơi mất cái gì hay không?”

“Không, không có gì.” Sở Liêm có chút xấu hổ quay đầu đi.

“Vậy đi thôi.” Giống như là không phát hiện ra Sở Liêm xấu hổ, Lục Bình chủ động cầm tay hắn, cùng nhau rời đi.

Đi ra ngoài cửa, Lục Bình không dấu vết rút ra khoảng cách giữa hai người, rũ mắt xuống. Cô làm sao có thể không biết lý do vì sao Sở Liêm quay đầu, dĩ vãng luôn là cô cùng Tử Lăng cùng nhau đưa Sở Liêm đi ra ngoài, hôm nay thiếu một người, hắn ta làm sao có thể tự nhiên cho được.

“Sở Liêm.” Yên lặng đi tới, Lục Bình nhẹ giọng mở miệng, trong thanh âm giấu không được mệt mỏi. “Gần đây, em vừa muôn ôn thi, vừa muốn tập múa đợi ngày công diễn. Em thật sự mệt mỏi quá.”

Thanh âm mềm mại của Lục Bình khiến lòng Sở Liêm căng thẳng, gần như là theo bản năng, hắn ôm lấy Lục Bình, vỗ về lưng của cô, ôn nhu an ủi.

“Lục Bình, em còn có anh, lúc em mệt mỏi, em hãy quay đầu xem anh, anh vĩnh viễn đều canh giữ ở phía sau em”. 

Cắn nhanh môi, Lục Bình cố nén xúc động muốn thoát khỏi cái ôm của hắn ta, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, ra vẻ thẹn thùng cúi đầu.

“Anh làm sao có thể nói như vậy?”

“Anh như thế nào không thể, anh còn muốn nói yêu em. Tôi Sở Liêm yêu Uông Lục Bình, cả đời, vĩnh viễn đều yêu em!”. Sở Liêm kích động nói xong, càng nói, thanh âm càng lớn, cuối cùng gần như là muốn hô lên.

“Sở Liêm.” Ngăn lại hành động ngày càng điên cuồng của hắn, Lục Bình trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, khôi phục lại nụ cười nhỏ nhẹ, nhỏ giọng hỏi, “Sở Liêm, anh có thể đáp ứng em một yêu cầu được không?’

“Có thể, một ngàn một vạn cái đều có thể, chỉ cần là Lục Bình nói, dù là núi đao, biển lửa, anh cũng không chối từ.”

Lục Bình im lặng nhìn Sở Liêm điên cuồng tỏ rõ nỗi lòng, chỉ mỉm cười, hai tay xoa mặt hắn, chân thành nói:

“Liêm, khoảng thời gian này em bận quá, căn bản là không có biện pháp quan tâm đến anh, anh biết không? Mỗi ngày em về đến nhà, nhìn thấy anh ở nhà chờ em, em đều rất đau lòng, khổ sở muốn chết.”

“Lục Bình, anh làm tất cả đều là cam tâm tình nguyện.” Sở Liêm cầm tay Lục Bình, trong lòng, trong mắt đều là cô, Uông Lục Bình, là nữ thần của hắn.

“Không cần, em không cần anh làm vậy, em nhìn như vậy sẽ cảm thấy rất đau lòng, Sở Liêm, anh nhẫn tâm nhìn đến em khó chịu như vậy hay sao?” Hai tay vỗ ngực, Lục Bình hơi nhíu mi, vẻ mặt đau thương, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

“Không, Lục Bình em nói đi, anh nên làm thế nào, chỉ cần em nói, cho dù như thế nào anh đều làm được!” Sở Liêm đỡ lấy Lục Bình đang lung lay sắp ngã, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

“Sở Liêm, chúng ta chia tay được không?”

“Cái gì?” Sở Liêm khiếp sợ, kích động bắt lấy tay Lục Bình.

Lục Bình ngẩng đầu, hai má tràn đầy nước mắt, thanh âm cũng mang theo tiếng khóc. “Mỗi lần nghĩ đến việc chúng ta phải chia tay, tâm  của em đau lắm, nhưng mà, em tuy mang danh bạn gái lại không thể nào ở cùng anh nhiều, em khổ sở muốn chết đi. Sở Liêm, cầu xin anh đừng khiến trái tim em đau nữa, được không? Cầu xin anh, anh nhất định phải đồng ý được không!”

Sở Liêm nhìn Lục Bình như thế, đau lòng vô cùng, hắn thở dài, ngắt nhẹ chóp mũi Lục Bình, trong mắt lóe ra ánh sáng sủng nịch.

“Được, cô bé ngốc, anh làm sao nhẫn tâm nhìn em tan nát cõi lòng đây. Được rồi, anh đáp ứng em, nhưng mà sau khi công diễn xong, em không được lại né tránh anh nữa.”

Lục Bình lau nước mắt, nín khóc mỉm cười “Như vậy, phải xem anh có thành ý hay không!”

“Tất nhiên là có.”

Nói giỡn một lúc, Lục Bình tiễn Sở Liêm về nhà, giương mắt nhìn trước sân không một bóng người, cô lấy tay hung hăng xoa môi. 

Sở Liêm, nói chia tay chính là chia tay, chúng ta sẽ không còn quay lại được đâu.

Buông tay, Lục Bình liếm khóe miệng vừa hồng, vừa sưng. Xoay người đi vào phòng. Mới vừa vào phòng khách, cô liền thấy Tử Lăng ngồi một mình trong phòng. Tử Lăng mạnh đứng lên, đôi mắt vụt sáng, nhưng khi nhìn đến môi Lục Bình, bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong đôi mắt tràn đầy hơi nước, giống như chuẩn bị khóc ra vậy.

“Chị, của chị…” Tử Lăng nhìn đôi môi hồng nhuận của Lục Bình.

Lục Bình vội lấy tay che môi, cô cúi đầu, thanh âm mềm nhẹ vang lên cất giấu vài tia ngượng ngùng “Không có gì đâu, chỉ là…”

Lục Bình càng nói, thanh âm càng nhỏ, “ chính là không thể kìm lòng…”  Giống như tình yêu của Tử Lăng và Sở Liêm kiếp trước, chính là không thể kìm lòng, chẳng sợ đối phương là bạn trai của chị gái mình, chẳng nghĩ đến chị cô ta yêu thương cô ta vô cùng, chẳng sợ người kia là anh rể của cô ta.

Nghe được lời nói của Lục Bình, sắc mặt của Tử Lăng trắng bệch trong nháy mắt, sợ hãi chính mình khóc ra, cô xoay người, không dám nhìn chị mình nữa.

Bắt được cơ hội này, Lục Bình vội vàng lên lầu, lại thấy có người đứng trước cửa phòng mình, cô dừng lại bước chân, “A Tú?”

A Tú quay đầu lại, nhìn thấy Lục Bình, cô cười nói “ đại tiểu thư, phu nhân lo lắng ngài đói bụng, phân phó tôi đem thức ăn lên cho ngài.”

Nhìn thức ăn nóng trước mắt, Lục Bình sửng sốt một chút, vội nói “Cảm ơn.”