Bất Ái Kỷ

Chương 16




(Quá khứ)

Ngôi nhà trong màn đêm đen kịt, hiện lên như một bóng ma.

Tôi ở trước cửa thầm hít một hơi, mang giày vào, ấn chuông cửa.

Mạnh Đình mở cửa. “Nhân Nhân tại sao lại trễ như thế?”

Đỗ Cơ cùng Trần Minh Viễn ngồi ở xa, tôi theo bản năng ôm chặt lấy tay mình, cúi đầu cho hắn đẩy vào đại sảnh.

Đỗ Cơ nâng mặt của tôi: “Muộn một giờ, Nhân Nhân, cậu nói phải làm sao bây giờ?”

Tôi không né tránh, cũng không lên tiếng.

“A Cơ, đừng doạ cậu ta. Nếu không chúng ta cũng bị muộn.” Trần Minh Viễn nói xen vào, đem áo khoác của Đỗ Cơ tiến lại.

“Nhân Nhân làm sao bây giờ?” Mạnh Đình cũng mặc áo khoác lên người, đoạt tôi từ tay Đỗ Cơ.

“Ngoan, tới giúp tôi gài nút.”

Tay của tôi có chút cứng, ngây ngốc giúp hắn cài nút áo.

Một tay hắn cầm thuốc lá, một tay khoát lên vai tôi, nhìn tôi rất nghiêm túc. Tim tôi cũng đập mạnh hơn.

Hắn nâng cằm của tôi lên, miệng mang theo khói thuốc hôn tôi.

“Nhân Nhân… dường như có bệnh sợ bị giam giữ nha.”

“Bệnh sợ bị giam giữ là gì vậy?” Đỗ Cơ một bên tò mò hỏi.

Mạnh Đình từ từ đẩy tôi vào phòng tắm, một tay mở cửa.

Tôi nói không ra tiếng, chỉ biết giữ tay ở cánh cửa, cắn chặt môi.

Hắn tàn nhẫn đẩy ngón tay của tôi, cười đẩy tôi đi vào, vỗ vỗ mặt tôi rồi đóng cửa lại.

Tôi dựa vào cánh cửa ngồi xuống, ôm lấy chính mình, không cho mình phát ra âm thanh. Đèn cũng lập tức tắt, chỉ có quạt thông gió trên tường, để lộ một chút quang ảnh trong đêm tối.

Phòng tắm nhỏ không có cửa sổ, nước nhỏ giọt từ vòi nước tí tách phát ra thanh âm, càng lúc càng nặng nề.

Tôi cảm thấy chính mình dần dần không còn hơi thở.

Cánh cửa rốt cục mở ra, hắn tìm được tôi ngồi trong một góc, gọi tôi: “Nhân Nhân?”

Hắn tiến lại đỡ tôi. “Nhân Nhân, như thế nào rồi? Đừng có làm tôi sợ, nói chuyện đi Nhân Nhân?”

Không ngừng kêu tên của tôi. Nhưng mà xa xôi như vậy, tôi không xác định được, là từ thế giới nào.

Chỉ là lạnh lẽo. Thân thể đã đông cứng, như chìm trong băng tuyết.

“Thực xin lỗi, Nhân Nhân, tôi không biết cậu sợ như vậy… Tôi nghĩ rất nhanh sẽ trở về, ai biết bị mấy tên đáng ghét kia chuốc say, tỉnh lại đã là chiều hôm sau…”

“Tôi vừa tỉnh liền cấp tốc trở về… Nhân Nhân, ngoan, hé miệng ra, răng nanh không cần cắn chặt như vậy…”

“Tốt lắm Nhân Nhân, muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không, cậu vẫn cứ run rẩy, toàn thân đều lạnh quá.”

Hắn dùng chăn bọc tôi lại, gắt gao ôm lấy tôi vào trong ngực, một lần lại một lần hôn mặt tôi, bỏ đôi tay lạnh lẽo của tôi vào trong áo lông của hắn, gắt gao bao lấy tôi đang run rẩy.

“Đừng sợ, Nhân Nhân, tôi không bao giờ… nhốt cậu nữa… tôi chỉ là đùa một chút mà thôi. Nhân Nhân, tôi rất thích cậu.”

Một buổi chiều như vậy.

Hắn cuối cùng mở được miệng của tôi, dùng khăn mặt xoa nhẹ bên khớp hàm, miệng mang nước ấm một chút lại một chút truyền cho tôi.

Tôi dường như từ trong hầm băng chậm rãi ấm lên, dần dần tìm lại được tri giác.

“Nhân Nhân, cậu làm tôi sợ.”

Tôi nhìn hắn, nam nhân ngỗ ngược bất hảo, hắn tuỳ tâm sở dục, lãnh khốc cùng với dịu dàng, khiến tôi không biết làm sao.

“Muốn khóc thì khóc đi, liền lớn tiếng khóc đi, Nhân Nhân.”

Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng oà ra, làm ướt áo của hắn.

Kỳ thật, rất nhiều lần bị anh trai nhốt như vậy. Mỗi lần đều ném vào nơi nào đó, tự sinh tự diệt.

Người nhà tựa hồ cũng quen phản ứng của tôi, mẹ nuôi luôn mắng tôi. “Lại động kinh, bắt nhốt một chút liền động kinh, thật sự là một đứa đáng ghét.”

Tôi cũng đã quen, có thể thở bình thường liền đứng lên. Cũng không dám khóc, khóc lại càng bị mắng.

Nhưng mặc dù là thói quen, không phải cũng sẽ không đau.

Tôi tránh khỏi ôm ấp của Mạnh Đình, đi đến góc sô pha.

“Còn giận tôi sao, Nhân Nhân?” Mạnh Đình cũng tiến lại, dùng chăn bọc quanh tôi.

Thanh âm của hắn dị thường dịu dàng, làm tôi không đành lòng bỏ mặc.

Tuy rằng kiên trì không nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, vẫn là rất nhẹ, lắc đầu.

Mạnh Đình trở về bộ dáng vui vẻ, vốn cố kỵ phản ứng của tôi, nên không dám quá thân cận, lúc này lại yên tâm thoải mái đem tôi ôm vào trong ngực, làm tôi đau, cũng không tự giác. “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, Nhân Nhân khẳng định đói bụng lắm.”

Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên vào quán ăn cơm. Trong một phòng ăn nhỏ, bàn gỗ rất thấp, ngồi trên một tấm thảm trải trên sàn, có rất nhiều món ăn lạ.

Mạnh Đình nói là thức ăn Nhật Bản. Tôi vẫn cúi đầu không nói lời nào, yên lặng nuốt, cũng không nói là ăn ngon hay khó ăn.

Mạnh Đình đóng cửa lại, dựa vào bên cạnh tôi. “Bộ dáng này của Nhân Nhân rất đáng yêu, thật sự thích hợp với nơi này.”

Tay hắn lắm lấy tôi. “Có thích ăn hay không?”

Hắn gắp một miếng sushi rong biển vào miệng, tiến lại gần, tôi nửa thân mình bị hắn nắm lấy, đành phải mở miệng ra cho hắn thực hiện được.

Hắn đem sushi đẩy vào, đầu lưỡi cũng theo vào quét một vòng.

Tôi chật vật xấu hổ, muốn đem thứ trong miệng nhổ ra, lại bị hắn nhấn miệng, giữ đầu, đành phải nuốt xuống.

Ngồi trên thảm ho nửa ngày, lại bị hắn nhân cơ hội đổ vào miệng tôi nửa ly rượu sake, vừa cay vừa đắng.

Hắn lại tựa gần vào, tôi liền không khỏi lùi lại né tránh.

“Sẽ không như vậy liền tức giận chứ? Đừng không có tự nhiên như vậy, Nhân Nhân.” Hắn kéo tôi lại. “Nếu không đến, tôi sẽ tức giận đó.”

Tôi có chút sợ hãi không dám trốn, hắn lại kéo tôi qua, trực tiếp đem tôi đè xuống thảm. Giữ hay tay tôi đang giãy dụa, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn càn quét hung tợn, thẳng đến khi tôi không thể chịu đựng được, lần thứ hai bắt đầu giãy dụa, hắn mới ngẩng đầu, thở hổn hển: “Rất thích Nhân Nhân bị ép buộc như vậy.”

Tôi thừa dịp hắn thất thần, lặng lẽ từ khe hở giữa cánh tay chui ra, lui đến góc tường.

Hắn một mình ngồi dậy, châm chén rượu, im lặng mà uống.

“Có phải Nhân Nhân đặc biệt hận tôi hay không?” Hắn nuốt một chén rượu, bỗng nhiên quay đầu hỏi tôi.

Tôi lùi ở góc tường, nhất thời không biết trả lời hắn ra sao.

“Van cầu các cậu buông tha cho tôi…” Nói ra lời cầu xin như vậy, nước mắt cũng bất tri bất giác không nhịn được liền mạnh mẽ oà ra.

“… Số tiền lúc trước, tôi sẽ dần dần trả lại cho các người… Đừng có tới tìm tôi nữa… Tôi thật sự… Mệt mỏi quá…”

Vẫn nhịn không được lại cầu xin hắn, nhưng tôi cũng không ôm bất cứ hi vọng nào, nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã thấp đến không thể thấp hơn.

Mạnh Đình quả nhiên hung tợn bắt lấy người tôi, con mắt đỏ lên, một mùi rượu xông vào mũi.

“Đừng đánh tôi… Mạnh Đình, anh say..”

Hắn vẫn đang phát cuồng như trong tâm trí của tôi, hung hăng đánh tôi một cái.

Tôi khóc thút thít, vừa kinh vừa sợ, trên mặt bị đánh, hoa mắt ù tai té trên thảm.

Tuyệt vọng cúi đầu khóc. Rốt cuộc không thể lại lừa dối chính mình, cảm giác vô lực khi đối mặt với thế giới này.

Mạnh Đình, cùng với thế giới này, không thể tránh né, không thể kháng cự, tôi không biết phải ẩn thân ở nơi nào, mới có thể không bị tổn thương.

Mạnh Đình nâng tay lên lần thứ hai, lại ngừng giữa không trung, chưa rơi xuống.