Bất Ái Kỷ

Chương 25




(Hiện tại)

Ở một góc trên đường tẩy sạch vết máu trên mặt, tôi mới tiến đến khách sạn nhỏ kia. Hi vọng lúc nửa đêm, không ai chú ý đến tay áo bị rách và đồng phục thiếu mất hai nút áo của tôi.

Tiếng thét kinh hoàng thất thố của người giúp việc nữ vang lên bên tai. Mặc dù đã ban đêm ở thành phố, thẳng đến khi tôi nằm trên giường trong căn phòng đơn sơ ẩm ướt, quấn chăn đã mốc meo, nhắm mắt lại vẫn cảm thấy có tiếng ly cà phê thuỷ *** không ngừng vỡ nát.

Trong lúc hỗn loạn bị người Lục gia đuổi ra ngoài.

Ngay cả hành lý cũng không kịp thu thập. Trong túi chỉ có một ít tiền Lục tam thiếu gia để lại ngày đó.

Dùng tiền đó để trả khách sạn, trong lòng không nói nên được là tư vị gì.

“Giấy tờ tuỳ thân, tiên sinh.”

Tôi đang phức tạp không biết ứng đối như thế nào, lúc này đã có người bên cạnh bảo tôi. “Tiểu Nhân? Xin hỏi cậu có phải Tiểu Nhân hay không?”

Người kia vỗ vỗ bả vai tôi, đi đến trước mặt. “Nguyên lại thật là Tiểu Nhân hả, trở về khi nào? Thật sự là đã lâu không gặp.”

Thấy tôi vẫn đang mang vẻ mặt mê man, cậu ta không chút nào để ý cười cười. “Không nhớ rõ sao, tôi là A Sinh, ở cách vách nhà cậu.”

“Cũng khó trách, tôi đã già đi nhiều như vậy, Tiểu Nhân bộ dạng vẫn không thay đổi, ông trời thật không công bằng, ha ha.” Cậu có điểm thẹn thùng vò đầu.

Tôi lúc này mới nhớ lại, người khoẻ mạnh trước mặt này là thiếu niên mặc quần bò luôn hiếu động bên cạnh nhà lúc đó, cao lớn thành thục hơn tôi rất nhiều, thậm chí khoé mắt đã xuất hiện nếp nhăn, duy chỉ có vẻ mặt tươi cười kia là không hề thay đổi.

“Không có, tôi cũng không cùng người nhà xuất ngoại.” Tôi cười cười với cậu ta, có chút co quắp.

“A!” Phát giác nỗi khổ của tôi, cậu ta theo thói quen vò đầu, lộ ra gương mặt khổ sở không lý giải được. “Chuyến bay không tốt sao? Nếu không sai biệt lắm thì hình như là mười năm rồi? Tiểu Nhân đi đâu?”

Tôi có chút sợ hãi đối mặt với khuôn mặt tươi cười sáng lạng của cậu ta.

Thấy tôi im lặng, cậu ta cũng không hỏi lại. “Đây là khách sạn của tôi, cũng không tệ lắm chứ, ha ha. Tiểu Nhân ở đây đương nhiên không cần phải trả tiền rồi, ở bao lâu cũng có thể, hắc hắc.” Cầm tiền mặt nữ tiếp tân còn chưa kịp bỏ vào ngăn kéo, đưa cho tôi.

Sau đó cũng không hỏi ý kiến tôi, cậu ta liền giúp tôi mang đồ. “Hôm nay đã muộn, ngày mai nhất định sẽ tìm Tiểu Nhân uống rượu, nhanh đi ngủ đi, cậu thoạt nhìn đúng là mệt chết.”

Sáng sớm hôm sau, cậu ta quả thực tới tìm tôi.

Tôi tránh ở tủ quần áo thay đồ, cậu ta đưa tay vào túi đứng ở bên cửa huýt sao chờ tôi.

Tôi không biết giai điệu đó. Nhưng sáng sớm như vậy, ánh mặt trời ngập tràn căn phòng, khách sạn nhỏ sơn màu vàng cùng khung cửa sổ lam nhạt, A Sinh mặc áo sơ mi màu trắng, thăm dò tiến vào, như đứa con nít mang một gương mặt tươi cười sáng lạn.

Một khắc kia tôi bỗng nhiên cảm động. Có lẽ, đây mới là hình ảnh thật sự của thế giới này.

A Sinh là một người hạnh phúc khoái hoạt như vậy.

“Tiểu Nhân, mau lên!” Cậu ta gọi tôi, cánh tay tự nhiên mà vỗ lên bả vai tôi.

Tôi không tự kìm hãm được nao núng, vì động tác này mà xấu hổ. “Chính là, A Sinh, tôi sẽ không uống rượu.”

“Ha ha, sao lại vậy? Tiểu Nhân thật giống con gái, vẫn y như trước đây không sai biệt.” Thấy tôi đỏ mặt, cậu ta lại vỗ vỗ bả vai tôi. “Chỉ nói giỡn thôi.” Thích ý chào mọi người khi đi qua khu phố ấm áp, dời đề tài. “Quần áo của Tiểu Nhân thoạt nhìn là lạ.”

Tôi vẫn không quen động tác thân mật của cậu ta. Tôi biết cậu không có ý gì, là tôi đã bất đồng.

“Tôi vừa mới… mất việc.” Lặng lẽ tránh cánh tay cậu ta.

A Sinh cũng không nghĩ gì, kéo tôi đến một quán ăn. “Là như vậy sao… Vậy giờ Tiểu Nhân định làm gì? Thoạt nhìn cậu chắc cũng chưa kết hôn đúng không? Có bạn gái không?”

Tôi quẫn bách lắc đầu, không biết đối mặt với ánh mắt thân thiết của cậu ta như thế nào.

Cậu ta nhìn tôi, bỗng nhiên cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề, thập phần xinh đẹp. “Đừng lo lắng, có tôi đây! Đến, uống một ly!” Chính mình liền bưng ly bia lên một hơi uống sạch.

Tôi cầm ly, nhấp một chút bọt. Cúi đầu, lòng bỗng cảm thấy áy náy.

Đã từng hi vọng chính mình có thể giống như A Sinh, sống ở một góc thành phố, giống như cậu ta cố gắng làm việc, có thể to mồm uống rượu, cùng láng giềng nói chào buổi sớm, còn có… bạn gái.

“Tôi đã kết hôn… năm ngoái.” Cậu ta đã bắt đầu uống ly thứ hai.

Trên gương mặt cậu ta, không chỉ có hơi men, mà còn có cả hạnh phúc.

A Sinh giúp tôi tìm được công việc đưa thư. Tôi làm giấy chứng nhận, A Sinh làm người bảo lãnh. Sau một tuần ở khách sạn của cậu ta, tôi bèn cùng đồng nghiệp đi thuê một căn phòng.

Mỗi ngày lái xe xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

Giống như một con cá tĩnh mịch mà xuyên qua lòng thành phố.

Đồng nghiệp cười tôi. “A Nhân sao lại liều mạng làm việc vậy? Phí tăng ca cũng không nhiều.” Tôi vẫn tận lực xin tăng ca, hoặc là thay ca giùm người khác.

Tôi hi vọng mệt chết đi, muộn rồi liền ngủ say.

Tôi đã cho là mình từ nay về sau có thể bình ổn mà sống. Vết thương trên người đã dần dần lành lặn. Nghĩ rằng chỉ cần chôn vùi trong biển người, là có thể quên đi hết thảy, chẳng sợ còn sống, giống như một hạt cát nhỏ nhoi.

Nhưng mà, có một chỗ tựa hồ vĩnh viễn không thể hồi phục như cũ. Mỗi đêm đều cùng cảnh trong mơ giãy dụa, sau đó trợn mắt thẳng đến khi đồng hồ sáng sớm báo thức.

Dĩ nhiên đã bị phá thành mảnh nhỏ. Giống như bức tranh bị phá tan thành từng mảnh, trái tim, ghép lại cũng không thể lành lặn.

Vĩnh viễn cũng không có được nụ cười giống như A Sinh, nụ cười tự do tự tại như vậy.

Kỷ niệm liên quan đến người kia, dù tôi cố ý trốn tránh như thế nào, lại vẫn rõ ràng như cũ.

Đứng thật lâu trước sạp báo góc đường, rốt cục bỏ ra vài đồng xu. Tuần san bị đặt bên dưới đã cũ lộ ra một góc: “Người thừa kế Mạnh thị dính bê bối ***…”

Nhặt tờ tạp chí kia lên, bìa hiện ra đầy đủ trước mắt.

“Người thừa kế Mạnh thị dính bê bối tình cảm, đêm khuya lái xe gây tai nạn hôn mê sâu…”

Trên bìa là chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ, trên đường cao tốc thẫm đỏ vết máu.