Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 29




Tin đồn thằng nhóc nhà họ Tô luyện tinh thành công bốn lần liên tục nhanh chóng lan ra khắp Long Trung Sơn Mạch.

Tuy rằng sau đó hắn dùng một ngày hủy diệt mấy viên đan dược tam phẩm và hai pháp khí thượng phẩm, nhưng cũng không che giấu nổi sự thực hắn là một thiên tài.

Đặc biệt hắn làm đồ vô dụng mười bốn năm, đến kì sát hạch nhập môn của Tông môn cũng kém cỏi đến không thể kém cỏi hơn, vậy nên mới bị phân đến Khí Phong, một tên quần là áo lượt chỉ trong một đêm lại có tột đỉnh thiên phú người người ao ước, đối lập hoàn toàn, nên tin đồn truyền đi càng hăng.

Thế hệ trẻ đa phần cười nhạt, cơ bản bọn họ đều đã từng gặp Tô Hàn, tên thiếu gia đó ngoại trừ cái mặt coi như đẹp ra, những phương diện khác quả đúng là chẳng dám khen tặng, tính tình thì nhu nhược mà hết lần này đến lần khác lại thích sĩ diện hão, đã không có năng lực còn muốn ra vẻ hung hăng so dũng đấu khí, đầu óc ngu xi thì chỉ cần cứ yên tĩnh chút cũng chả đến nỗi khiến người ta chán ghét, nhưng hắn lại cứ muốn gây chuyện.

Cho nên những người quen hắn, dù biết hắn có hi vọng trở thành một vị luyện tinh đại sư vĩ đại, thì vẫn không muốn gần gũi với hắn.

Nhưng thế hệ trước lại cân nhắc, thở dài nói: “Long Trung Tô gia, đúng là sinh ra một đống tên tài ba kỳ lạ.”

Có cậu nhóc hiếu kỳ hỏi: “Xin chỉ giáo?”

Lão giả lớn tuổi, thích nhất được người ta vây quanh nhốn nháo, thấy lời bàn của mình thu hút một đống thiếu niên tới, hắn vuốt vuốt chòm râu, tán phét: “Chắc các ngươi đều biết thế hệ này của Tô gia có ba người con chứ?”

Người biết nói: “Đương nhiên, lão đại Tô Sương mười bốn tuổi năm ấy đã được xưng là đệ nhất nhân của Cửu Huyền Tông.”

“Thành tựu của lão nhị Tô Tuyết trên phương diện chế phù và pháp trận, ngay đến Cửu Tông lão tổ cũng phải khen không ngớt.”

Cũng chính bởi vì Tô gia đã sinh ra hai người con tài ba hiếm có như thế, Tô Hàn quần là áo lượt không tài cán gì mới bị phóng đại lên vô hạn, càng khiến người ta chán ghét.

Rõ ràng cùng một bụng mẹ sinh ra, rõ ràng hoàn cảnh sinh hoạt như nhau, thế mà hai người ca ca lại ưu tú đến mức khiến thế nhân phải khiếp sợ, mà Tô Hàn thì kém cỏi chẳng đáng đếm xỉa tới.

Lão giả cười híp mắt nói: “Các ngươi chỉ biết bọn họ lợi hại thế nào, mà không biết trước mười bốn tuổi bọn họ cũng rất bình thường.”

Chuyện này đúng là không ai biết, tuổi của Tô Sương và Tô Tuyết đều lớn hơn Tô Hàn rất nhiều, những người trẻ tuổi trước mắt này đều chỉ tầm tuổi Tô Hàn, cho nên quả không biết hai huynh đệ Tô gia hồi nhỏ ra sao.

Có người cười nói: “Chẳng lẽ lão đại và lão nhị Tô gia trước khi vào Tông môn cũng là một tên quần là áo lượt khiến người ta chán ghét?”

Lão giả nói: “Không phải vậy, Tô Sương rất trầm mặc, Tô Tuyết rất an tĩnh, tuy sinh ở thế gia, lại không có tính xấu gì, chỉ có chút mờ nhạt.”

“Mờ nhạt? Lão gia tử, ngài đừng đùa chúng con, Tô Sương chính là người vào năm mười bốn tuổi đã trở thành đệ nhất của Cánh Kỹ Đường Cửu Huyền Tông! Nghe nói kỉ lục thắng liên tiếp của hắn cho đến nay chưa ai có thể phá!”

Việc này đã gây ra chấn động vào hơn mười năm trước.

Mười hai phong của Cửu Huyền Tông, đệ tử Trung Hạ Phong tạm thời không nhắc tới, đệ tử sáu phong của Cực Phong và Thượng Phong toàn là thiên chi kiêu tử. Cánh Kỹ Đường là địa điểm khiêu chiến ai ai trong Cửu Huyền Tông cũng có thể ra vào, bất kể mới nhập môn, bất kể tu vi, chỉ cần ghi danh, thì đều có thể vào.

Nhưng dù vậy, cũng chưa từng có chuyện đệ tử mới nhập môn năm đầu dám đến khiêu chiến, dù sao một nghìn cái tên treo ở Bàn Long Trụ đều là sư huynh sư tỷ đã nhập môn trên mười năm.

Mà những vị sư huynh sư tỷ này, ít nhất đều là cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn, không chỉ vậy, công pháp của họ đa phần đã tu luyện vô cùng tinh xảo kỹ càng, hơn nữa rèn luyện nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến không thể coi thường, đây không phải những người mà bất kỳ một thiếu niên mười bốn tuổi mới nhập môn nào dám đi khiêu chiến.

Thế mà chính vào mười hai năm trước, trưởng tử Tô gia Tô Sương, sau khi nhập môn nửa năm đã vào Cánh Kỹ Đường.

Luật của Cánh Kỹ Đường là, mỗi mười hạng chọn một người khiêu chiến, người không có tên trên bảng chỉ có thể khiêu chiến tên ở vị trí chín trăm chín mươi đến thứ một nghìn, lần lượt tăng lên, thắng thì đoạt được thứ tự của người đó, càng lên cao tất nhiên sẽ càng gian nan.

Người được khiêu chiến nếu lựa chọn không ứng chiến, tức là chủ động từ bỏ thứ hạng.

Tô Sương bắt đầu từ thứ hạng chín trăm chín mươi, dùng thời gian trọn một ngày đêm, tên của hắn đã được treo ở hạng năm trăm.

Việc này đã gây ra chấn động trong toàn bộ Cửu Huyền Tông, vốn một đệ tử mới nhập môn như hắn dám đến Cánh Kỹ Đường thì đã bị người chê cười hắn không biết trời cao đất rộng, kết quả không chỉ thắng, mà còn thắng liên tục bốn mươi trận!

Đây là khái niệm gì?

Mặc dù sư huynh sư tỷ từ hạng năm trăm đến hạng một nghìn có đôi khi ra ngoài thi hành nhiệm vụ không thể ứng chiến tự động từ bỏ, nhưng ít nhất cũng có hơn ba mươi người đã ứng chiến!

Mà những người này đều thua sạch!

Đáng sợ là, Tô Sương liên tục chiến đấu, không hề nghỉ ngơi! Một ngày một đêm, hắn không ngừng tiêu hao sức mạnh, đối thủ thì lại ngày càng lớn mạnh, hạng chín trăm chín mươi và hạng năm trăm, hoàn toàn không cùng một cấp bậc tu vi. Nhưng với hắn mà nói, hình như hoàn toàn chả có gì khác biệt!

Nếu như chỉ có như vậy, còn chưa đủ để khiến cho toàn bộ Long Trung Sơn Mạch dù đã qua hơn mười năm cũng không thể quên được nam nhân này.

Sau khi Tô Sương đi ăn một bữa xong, lại dùng một ngày, từ hạng năm trăm khiêu chiến đến hạng ba trăm.

Tiếp theo là hạng hai trăm, đến ngày thứ ba, Tưởng Thất Nương lên Cửu Huyền Tông, tự tay dẫn trưởng tử của mình về nhà.

Tô Sương bị giam ở Tô gia tròn một tháng, nhưng bên ngoài đã nổ tung, nhân tài hiếm thấy, quả thực đáng sợ.

Mười bốn tuổi, mới nhập môn, đến công pháp cơ bản cũng chưa tu luyện, dựa vào bản năng chiến đấu và ngộ tính siêu phàm trong ba ngày liền từ vô danh trên bảng một đường chiến đấu đến hạng hai trăm!

Đây là tài năng đến nhường nào, lại có thể lực kinh người bậc này!

Chưa lớn hoàn toàn mà đã là một tên quái vật, vậy nếu thành niên… chỉ sợ toàn bộ địa lục đều sẽ biến đổi!

Không ai biết một tháng Tô Sương ở nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trở về Cửu Huyền Tông hắn an tĩnh một khoảng thời gian, không đến Cánh Kỹ Đường, nhưng cũng không đi tu bất kì khóa học nào, thậm chí đến cả nhiệm vụ Tông môn cũng không nhận, hắn cứ rầu rĩ trong động phủ như vậy, không gặp bất cứ ai.

Lời đồn về hắn ở bên ngoài sục sôi mấy ngày, rồi vì không thấy nhân vật chính mà từ từ lắng xuống, mãi đến ba tháng sau, Tô Sương lần thứ hai xuất hiện ở Cánh Kỹ Đường, lúc này hắn từ thứ hạng hai trăm trực tiếp chiếm lấy hạng nhất.

Nên biết rằng sau khi tiến vào thứ hạng một trăm, khiêu chiến từ mười chọn một thành năm chọn một, tiến vào hạng năm mươi, liền thành hai chọn một, vào hạng hai mươi, thì nghiêm khắc tới trình độ người nào cũng phải khiêu chiến.

Nhưng dù vậy, Tô Sương vẫn cứ một mạch tiến vào vòng trong, dễ dàng, gần như áp đảo, đuổi vị sư huynh tu vi trúc cơ sơ cấp đang ngồi vững ở hạng nhất xuống khỏi “Thần tọa”.

Trận chiến này, khiến cho Cửu Huyền Tông trải qua hơn mười năm vẫn không thể nào quên được.

Mà cái tên Tô Sương cũng được mọi người khắc sâu trong trí nhớ.

Sau nhiều năm được thêm mắm dặm muối, ngày nay đám thiếu niên từ lâu đã thần thánh hóa Tô Sương, như là ba tuổi luyện khí, bảy tuổi có thể luyện khí viên mãn, mười tuổi liền trúc cơ… mấy lời thổi phồng đến chi tiết cụ thể như được tận mắt chứng kiến.

Nhưng lão gia tử trước mắt lúc này lại nói trước năm mười bốn tuổi Tô Sương rất mờ nhạt, làm sao có thể chứ? Đến đứa ngu cũng không tin!

Lão gia tử lườm bọn họ: “Không tin các ngươi cứ thử về hỏi mấy người lớn tuổi mà xem, bọn họ đều biết cả.”

Nhắc tới cũng đúng, chuyện này quả thực không có gì cần thiết phải giấu diếm… chẳng qua không ai nói tới, dù sao nhắc tới cái tên Tô Sương này, chuyện đáng nhắc tới nhiều lắm, những tháng năm không tiếng tăm gì thế kia cũng chả còn ai để ý.

Lão gia tử lại nói: “Tô Sương không thu hút, nhưng vào Cánh Kỹ Đường của Cửu Huyền Tông xứng đáng đệ nhất nhân; Tô Tuyết thì nổi bật hơn hắn một chút, nhưng cũng chỉ là bởi vì diện mạo quá đẹp, đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng năng lực cũng chỉ tầm tầm, vậy mà từ khi vào Tông môn; lại gây ra chấn động còn đáng sợ hơn cả ca ca của y.”

Tô Tuyết thời điểm đó, mười bốn tuổi, dung mạo nam nữ khó phân, lại chỉ bằng sức một mình mình phá vỡ trận pháp bảo vệ vạn vạn năm qua của Cửu Huyền Tông!

Tuy rằng Cửu Tông lão tổ đã kịp thời ra mặt, hợp sức bày trận, tránh khỏi tai nạn buông xuống, nhưng hành động này của Tô Tuyết đã phạm vào điều tối kỵ, ngay lập tức bị giam giữ ở Huyền Băng Địa Lao.

Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương để cứu nhi tử ra cơ hồ dốc sạch gia sản, nhưng Tô Tuyết thực sự quá nguy hiểm, y còn nguy hiểm hơn cả Tô Sương, nếu thả một nhân tố không ổn định như vậy ra ngoài, quả thực hậu hoạn vô cùng.

Cơ mà khiến tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi là, Tô Tuyết lại tự đi ra.

Trận pháp của Huyền Băng Địa Lao với y mà nói chỉ như đồ trang trí, y chỉ mất có ba ngày là có thể khiến nó không còn chút hiệu quả nào với mình.

Lần này y không phá trận, chỉ sửa sơ sơ, cho nên ngay đến thủ vệ cũng không nhận ra y đã ra ngoài…

Tô Tuyết về đến nhà, Tưởng Thất Nương lấy nước mắt rửa mặt mấy ngày liền, nhìn thấy y lập tức như sụp đổ.

Bị Tưởng Thất Nương ôm khóc mấy ngày mấy đêm, đợi cho mẫu thân tỉnh táo lại, Tô Tuyết lại chủ động trở về Cửu Huyền Tông.

Cửu Tông lão tổ, mười hai trưởng tọa lúc này mới ý thức được rằng, thiếu niên này quá đáng sợ.

Tô Tuyết đưa ra yêu cầu, hắn sẽ gia cố thủ sơn đại trận của Cửu Huyền Tông, điều kiện tiên quyết là bọn họ sẽ không truy cứu chuyện hắn từng nhất thời lỗ mãng phạm sai lầm.

Một câu nói này khiến Cửu Tông lão tổ vốn đã nổi lên sát tâm tạm thời dập tắt ý niệm trong đầu.

Mà Tô Tuyết cũng nói được thì làm được, hai năm, thủ sơn đại trận của Cửu Huyền Tông qua y sửa chữa mạnh gấp bội phần trước kia!

Đây là hai người con trai “rời nhà trốn đi” của Tô gia.

Cũng là truyền thuyết sau mấy nghìn năm vẫn mãi trường tồn của Cửu Huyền Tông.

Đám thiếu niên nghe vậy lòng không khỏi ước ao, có người nói: “…Vẫn là mười bốn tuổi, đứa con thứ ba của Tô gia, tên Tô Hàn quần là áo lượt kia lại cũng được phát hiện ra thiên phú luyện tinh…”

“Chẳng lẽ sẽ lại xuất hiện truyền thuyết thứ ba nữa ư?”

Lão gia tử vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm nói: “Ai mà biết được, biết đâu chừng đây sẽ là một truyền thuyết khoa trương hơn nữa ấy chứ!”

Dù sao Tô Sương và Tô Tuyết đều có đủ năng lực để tự vệ, nhưng Tô Hàn…lại rất yếu.

Vậy mà hết lần này đến lần khác đứa con út này lại có thiên phú khiến lòng người ta ngứa ngáy như vậy.

Luyện tinh nha, những ngôi sao nhỏ xinh mà bao nhiêu người ước mơ tha thiết, nhưng mãi mãi không đạt được một ngôi.

Mà bây giờ lại xuất hiện một kỳ tài luyện tinh.

Một búp bê bằng vàng không có năng lực tự vệ, thì sẽ có bao nhiêu tên có dã tâm muốn chiếm cho mình.

Tô gia.

Tưởng Thất Nương từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, mái tóc dài của nàng xõa tung, trên sa y dính đầy mồ hôi lạnh, tâm thần hoảng hốt.

Tô Cảnh Thần nhíu mày ngồi dậy, cầm tay nàng nói: “Thất Nương?”

Sắc mặt Tưởng Thất Nương trắng bợt, từ tốn nói: “Tiểu, Tiểu Hàn…”

Trong lòng Tô Cảnh Thần nhói một cái, ôm lấy thê tử của mình, an ủi: “Không có việc gì hết, chúng ta sẽ không mất đi nó.”

Mãi hồi lâu, Tưởng Thất Nương mới bình tĩnh trở lại, trán nàng vẫn còn lớp mồ hôi mỏng, giọng nói khẽ run run, quay mặt qua trượng phu thì thầm nói: “…Không thấy rõ.”

Tô Cảnh Thần nói: “Đừng cưỡng cầu.”

Tưởng Thất Nương tựa vào lòng trượng phu, ánh mắt có chút chần chừ: “Có lẽ chúng ta có bốn đứa con.”

Tô Cảnh Thần ngẩn ra: “Hửm?”

Nhưng vào lúc này, Tưởng Thất Nương nhắm nghiền hai mắt, Tô Cảnh Thần nhíu nhíu mày, khẽ gọi: “Thất Nương?”

Tưởng Thất Nương đã ngủ say.

Tô Cảnh Thần ôm nàng, trắng đêm không ngủ.

Hắn chưa hỏi ra ý nghĩa câu nói kia là gì, bởi vì sang ngày hôm sau Thất Nương lập tức quên luôn những điều đó.

Nhưng cứ mỗi lần nàng gặp ác mộng, đều là một lời tiên đoán.Cho tới hôm nay, chưa từng sai.

Cửu Huyền Tông, Thập Tam Phong.

Trong viện của Tô Hàn đang vô cùng náo nhiệt.

Ba ngày cai bạc đã hết, Tô tiểu đổ xúng xính linh thạch tỏ vẻ, nhất định phải bày bàn ra.

Nhưng lần này chơi bài ma tước với hắn không phải ba nhóc đáng yêu, mà là Giang Ninh Tiển, Chu Khả Khả và Hứa Viêm Sâm.

Tô Hàn vốn không chịu, nhưng mạch mập chủ động nói: “Đại nhân, chúng ta ở bên cạnh ngài, giúp ngài lấy bài được không?” Trời mới biết, nó thật không dám thắng nữa, tổ của nó lớn chỉ có bằng này, hiện tại tất cả đều là linh thạch, nếu cứ tiếp tục chơi nữa, thì đến ngay chỗ ngủ cũng chẳng còn! Nhưng số linh thạch này suy cho cùng vẫn là của chủ nhân, nó không nỡ vứt, cho nên chỉ có thể cả ngày ôm “tảng đá” lạnh như băng mà ngủ, chua sót trong lòng, nào ai thấu hiểu!

Cục sữa cũng vội vàng nói: “Đúng na đúng na, ta và A Hắc đánh bài giúp ngài!” Mạch tiền bối làm tốt lắm! Tuy nó là thanh kiếm, không sợ đá lởm chởm, nhưng đống linh thạch hạ đẳng này cứ liều mạng muốn dung hợp với chúng nó. Mặc dù chúng nó đã là pháp khí thiên phẩm, nhưng cũng có truy cầu của thiên khí, ai không muốn cố gắng đề cao bản thân, vấn đỉnh thánh khí?Chưa biết chừng đi theo chủ nhân còn một bước phong thần ý chứ! Nếu như bây giờ bị những linh thạch cấp thấp này vấy bẩn, sau này chúng nó biết lăn lộn trong giới pháp khí thế nào đây?!

Cục than cũng phụ họa: “Ta đánh bài chuẩn vô cùng!” Bởi vì bọn nó đều dùng tai đánh bài, nên trông hơi vụng về, cục sữa thường hay phạm lỗi, nhưng cục than thì ít hơn rất nhiều, muốn đánh con nào là đánh đúng con đó.

Chỉ cần Tô Hàn thông linh với chúng nó, ra chỉ thị, chúng nó có thể hành sự chuẩn xác!

Tô Hàn nghĩ nghĩ đến cảnh tượng mình bị ba đoàn tử vây quanh, chợt cảm thấy việc này cũng chấp nhận được.

Nhưng còn có một vấn đề, ba đoàn tử không đánh bài, bạn đánh bài biết tìm ở đâu?

Vì vậy Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả đã bị kéo tới góp cho đủ số.

Ba người vốn bị tiền bối gọi tới vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngẩn: trăm triệu không ngờ rằng vị Tô sư đệ luyện tinh siêu quần thanh thuần không ra vẻ kia của ta lại là một con bạc bài không rời tay như vậy!

Chu Khả Khả: cẩu lương* lành lạnh văng tung tóe, tiền bối ngài đừng cưng chiều vợ thế, tiêu chuẩn nâng cao nhiều như vậy, sau này ta làm sao mà tìm được nửa kia?

(*cẩu lương: một từ ngữ mạng, chỉ những chuyện ngọt ngào các cặp đôi hay làm khiến dân FA ăn bánh gato)

Giang Ninh Tiển tẩy não, hắn nghĩ một lát rồi cảm thấy: tuy tiền bối nói phải gạt Tô sư đệ, nhưng cảm giác hình như Tô sư đệ biết sự tồn tại của tiền bối… không biết hai người này đang chơi trò bí hiểm gì đây.

Chu Khả Khả cũng nghĩ như vậy, nhưng nàng đã tìm ra nguyên nhân: tình thú, tất cả đều là tình thú (*xòe tay*╮(╯▽╰)╭  ).

Về phần Hứa Viêm Sâm… Hứa đại ngốc vẫn còn đang nghiên cứu bài ma tước chơi như thế nào, quá khó đó được không, quả thực nóng cả đầu!

Bàn chơi bày xong, chơi xong hai ván, Giang Ninh Tiển và Chu Khả Khả đều mắt chữ A miệng chữ O.

Bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý dâng tiền. Bài bạc ý mà, ai cũng muốn thắng, họ cũng không thiếu linh thạch, thuận theo thua ít tiền bù cho tiểu sư đệ cũng chẳng sao.

Sau đó, bọn họ đã bại hoàn toàn bởi vận may của Tô Hàn.

Luyện tinh sư giống như thần, con bạc Tô lại như quỷ.

Giang Ninh Tiển chỉ số thông minh cao bắt đầu nhớ bài liên tục, cố gắng dâng bài, hầu như dâng lên tất cả những quân bài để Tô Hàn có thể ù bài, nhưng tất cả đều vô dụng!

Tô Hàn luôn có thể dễ dàng thua tiền, thua khiến ba người kia tâm phục khẩu phục.

Hứa Viêm Sâm cười nói: “Bài ma tước này nhìn khó, nhưng chơi thì thật đơn giản ha.” Y đã thắng được một đống linh thạch.

Giang Ninh Tiển lườm y: Đơn giản cái rắm, nếu không có Tô Hàn ở đây, cái đầu óc thúi của ngươi mà có thể thắng được mới là chuyện lạ!

Chu Khả Khả cũng rất khẩn trương, tiền bối bảo bọn họ tới là để dỗ Tô Hàn, kết quả ba người bọn họ từng người cứ thắng thắng thắng, nếu Tô sư đệ chịu không nổi, hu hu hu mà khóc oang lên thì làm sao đây!

Đương nhiên, chơi tiếp thêm ba vòng nữa, bọn họ đã bình tĩnh lại.

Đừng nói hu hu hu, thua sạch linh thạch trong túi thì mặt mày Tô Hàn vẫn cứ rạng rỡ hồng hào!

CMN đây là lo-gic gì vậy?

Giang Ninh Tiển tính bài đến đau cả đầu, nhưng bây giờ lại cảm thấy, mình còn không bằng Hứa đại ngốc.Tính bài cái đếch giề, tính thế nào thì Tô Hàn vẫn cứ thua thôi, chơi kiểu gì cũng chẳng thắng được, dù sao chỉ cần có thể đánh bài là Tô Hàn đã vui vẻ, căn bản không quan tâm thắng thua.

Đợi đến khi ba túi linh thạch Tô Hàn kiếm được nhờ luyện tinh hết sạch sẽ, ba người này mới ý thức rằng hình như mình đã làm chuyện rất không đôn hậu.

Tô Hàn khổ khổ sở sở luyện tinh cho họ, chỉ lấy có chút xíu thù lao như vậy. Kết quả bây giờ họ còn không biết xấu hổ thắng hết về.

Nếu chuyện này truyền ra, đoán chừng người ngoài sẽ chửi mắng ba người họ là ba con bạch nhãn lang!

Số tiền vốn tưởng rằng có thể chơi nửa tháng chưa chi đã hết sạch bách như vậy, Tô Hàn có chút phiền muộn quả nhiên chơi với người thua nhiều hơn chơi với đám nhóc  bao nhiêu… nhưng mà rất thú vị.

Tô Hàn không có cách nào chơi tiếp: “Thôi, lần sau lại tiếp tục.”

Giang Ninh Tiển không để ý đống linh thạch này, nhưng không dám mở miệng bảo trả lại hắn, một con bạc chân chính thì sẽ muốn thắng trở về số tiền mình đã thua, mà không phải bị người khác bố thí về.

Hiển nhiên, nhìn từ các loại tố chất, Tô Hàn đều là một con bạc chân chính!

Thân là đệ tử Cực Phong, ba người đều rất bận rộn, bài tan, bọn họ cũng quay về động phủ, chuyên tâm tu hành.

Tô Hàn định hẹn Thẩm Tiêu Vân đi làm nhiệm vụ, thân thể Thẩm Tiêu Vân đã khỏe mạnh, về chuyện ở Tỏa Bảo Trận, do Giang lừa dối ra mặt, lừa dối từ đầu chí cuối, Thẩm Tiêu Vân nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, vô cùng nghi ngờ, nhưng bởi vì khẩu cung của bốn người thống nhất, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận câu chuyện vô cùng hoang đường “Tỏa Bảo Trận là giả, qua được phi kiếm liền phá, đồng thời còn xuất hiện một rương bảo vật rất lớn, bên trong có một đống đồ tốt, bọn họ căn cứ nguyên tắc người gặp có phần, năm người chia đều, cùng ních đầy túi Càn Khôn hớn hở đi ra”.

Tô Hàn không giấu diếm sự tồn tại của Tô Băng với đám người Giang Ninh Tiển, nhưng lại vẫn gạt Thẩm Tiêu Vân là có nguyên do.

Nhưng không phải vì lý do Tô Băng để ý Thẩm Tiêu Vân quái quỷ gì, mà là bởi vì thân phận Thẩm Tiêu Vân.

Thẩm gia và Tô gia thân thiết, Thẩm Tiêu Vân và Tưởng Thất Nương rất quen thuộc, nếu sự tồn tại của Tô Băng bị hắn biết, thì gần như tương đương với việc Tưởng Thất Nương và Tô Cảnh Thần đều sẽ biết.

Phiền phức này, Tô Hàn nghĩ đã thấy nhức đầu, cho nên lựa chọn tránh né.

Hai người đi đến chỗ nhiệm vụ trước, chỗ này lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, bộ đồ đen của họ lại tiếp tục gây chú ý, nhưng không ai dám thì thầm bàn ra tán vào nữa, dù bây giờ cái danh thiên tài luyện tinh của Tô Hàn có hơi bị long đong, nhưng dù sao hắn cũng mới mười bốn tuổi, dù sao cũng chỉ là người mới học, ai dám cam đoan theo luyện tập tăng lên hắn sẽ không ngày càng tiến bộ?

Đến lúc đó đắc tội một thiên tài luyện tinh sư, chuyện ngu ngốc như vậy không ai dám làm.

Nhiệm vụ có thể nhận được của Luyện Khí tầng một không nhiều lắm, vẫn là một vài việc lặt vặt linh tinh, ví như trồng linh thạch này, lại như nuôi linh cầm, cũng không ít các sư huynh sư tỷ ban bố nhiệm vụ “tìm trợ thủ” dài hạn.

Thẩm Tiêu Vân rất có hứng thú với một nhiệm vụ trong đó: “Lò rèn tuyển học nghề, mỗi ngày công tác một canh giờ, điểm cống hiến mười ngày tính một lần.”

Tô Hàn không muốn đi, làm học đồ trong lò rèn vừa khổ vừa mệt, quan trọng là bẩn thỉu, nghĩ đến chuyện trước hỏa lò một đống nam nhân tay trần mồ hôi ròng ròng đập đập gõ gõ, mặt hắn liền đầy hắc tuyến! Đương nhiên, còn có chút tư tâm là: bạn cùng phòng mình dù sao cũng là một tên đoạn tụ, suốt ngày thấy một đống nam nhân trần trùng trục, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao?

“Không đi, điểm cống hiến quá thấp.” Đã phải làm việc như cu-li mà tiền lương lại thấp tẹt, hắn phải gom tiền hai ngày mới đủ điểm chơi một ván, quả thực tuyệt vọng.

Thẩm Tiêu Vân nói: “Thử xem sao, vừa vặn rèn luyện thân thể.”

Tô Hàn: “Cơ thể của ta rất khỏe, không cần rèn luyện.”

Thẩm Tiêu Vân cười ha ha: “Là cực khỏe, gầy tong như cây gậy trúc ý.”

Tô Hàn nghẹn lời.

Thẩm Tiêu Vân không làm khó hắn: “Không muốn đi thì thôi, chúng ta đổi cái khác.”

Tô Hàn lại nói: “Ngươi cứ mặc kệ ta, ngươi muốn thì cứ đi đi.”

Thẩm Tiêu Vân chớp chớp mắt: “Ta đã nhận nhiệm vụ rồi.”

Tô Hàn: “…”

Thẩm Tiêu Vân: “Dù sao mỗi ngày cũng chỉ công tác một canh giờ, không trễ nải cái gì, còn có thể làm những nhiệm vụ khác với ngươi, nào, để xem cái nào hợp.”

Tô Hàn thầm nói: người trẻ tuổi thật tốt, tinh lực dư thừa không ngại mệt. Hiển nhiên hắn đã quên mình chơi bài ma tước thâu đêm thế nào…

Chọn chọn lựa lựa nửa ngày, cuối cùng Tô Hàn vẫn cảm thấy nhiệm vụ trồng trọt khá ổn, thứ nhất không cần ra ngoài, thứ hai có mạch mập hỗ trợ, công việc tương đối nhẹ nhàng, tuy khuyết điểm vẫn nổi bật như vậy: Điểm thưởng rất thấp…

Nhưng không sao, hắn có thể nhận một lần mấy cây, trồng đầy cả linh điền trong viện, chờ đến thời gian thu hoạch, có thể thu được khoản nhỏ, chỉ tiếc là trong khoảng thời gian ngắn hắn lại phải cai bạc rồi.

Hai người nhận xong nhiệm vụ, đang chuẩn bị rời đi, Thẩm Tiêu Vân chợt khựng lại.

Tô Hàn hỏi: “Sao thế?”

Lúc này hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo, thấy nhiệm vụ chỗ tấm bia đá thứ ba biến mất toàn bộ, thay vào đó là một hàng chữ lớn màu xanh da trời.

“Bí cảnh Tả Vân mở ra, đệ tử dưới Cực Phong đều có thể kết đội tiến vào, phàm là người có thể ở trong đó kiên trì đủ bảy ngày bảy đêm, thì có thể nhận được một pháp khí trung phẩm, một đan dược nhị phẩm, năm trăm điểm cống hiến.”

Ánh mắt Tô Hàn bị năm trăm điểm cống hiến hấp dẫn toàn bộ, quy đổi của điểm cống hiến sang linh thạch là một đổi một trăm, năm trăm điểm cống hiến là năm vạn linh thạch.

Quá tốt, đủ dùng rồi.

Thẩm Tiêu Vân cũng cảm thấy rất hứng thú: “Tham gia nhé.”

Tô Hàn nói: “Đi.” Yêu cầu đủ bảy ngày này nghe qua rất không tồi, lại không cần đánh đánh giết giết, cho nên không cần lo lắng sau khi phóng thích sức mạnh sẽ san bằng toàn bộ bí cảnh.

Hai người họ đang chuẩn bị báo danh, kết quả thoáng cái bị bắn ra ngoài.

“Quy định người vào, phải năm người đồng hành.”

Thẩm Tiêu Vân và Tô Hàn nhìn nhau, sao mà phiền toái vậy.

Năm người… tùy tiện tìm người tổ đội? Hai người họ nhìn liếc nhìn xung quanh, nhưng đều là năm người đồng hành, không có ai lạc đàn.

Thẩm Tiêu Vân mới lên núi vài ngày đã bắt đầu làm công chúa ngủ trong rừng, người quen không nhiều không ít, vừa tròn ba, trừ Tô Hàn thì chỉ còn Lâm Tiểu Phi và Thượng Quan Tình.

Thượng Quan Tình khỏi cần nghĩ, nam tử như gió, y không tìm ngươi thì thôi đừng nghĩ đến chuyện đi tìm y.

Lâm Tiểu Phi mấy hôm nay không thấy đâu, nhưng bọn họ có thể đi tìm y xem sao, nhưng dù vậy vẫn còn thiếu hai người.

Trái lại Tô Hàn lại quen không ít người, có điều tam bảo của cực phong thiên tư đều rất cao, bí cảnh Tả Vân không cho phép bọn họ tiến vào, số còn lại miễn cưỡng đủ hai người, một là Tưởng Tinh, một là Quân Báo.

Nhưng hai người này có tham gia không?

Tô Hàn cân nhắc đến việc vì năm vạn linh thạch đi trêu trọc con khỉ họ Tưởng liệu có lời hay không…

“Ý! Tô Hàn! Ngươi cũng muốn đi bí cảnh Tả Vân à?”

Tô Hàn: rất tốt, khỉ con tự mình nhảy tới rồi.

Tưởng Tinh vòng quanh Tô Hàn hai vòng mới nhìn đến người đứng cạnh hắn: “Ngươi là Thẩm Tiêu Vân đúng không? Ta là Tưởng Tinh là anh em tốt của Tô Hàn, nghe nói ngươi và hắn lớn lên từ nhỏ với nhau, vậy sau này chúng ta chính là anh em tốt…”

Cái tật nói nhiều quen thuộc này, cái tật mới gặp mà như quen lắm này…

Thẩm Tiêu Vân đã nghe kể qua về Tưởng Tinh, dù sao chuyện ở Luyện Tinh Điện đã không người không biết: “Xin chào.”

Hai người chào hỏi nhau xong, Tưởng Tinh lại bắt đầu hiếu kỳ hỏi: “Hai người muốn vào bí cảnh Tả Vân thật à?”

Tô Hàn còn đang do dự có nên tổ đội với con khỉ này không, Thẩm Tiêu Vân đã nói: “Đúng, ngươi cũng muốn đi hả?”

Tưởng Tinh chớp chớp mắt, rồi cười nói: “Các ngươi đi, thì ta đi!”

Sao lại cảm thấy trong lời nói có hàm ý khác chứ?

Có điều đội trưởng đồng ý cho con khỉ nhập đội, Tô Hàn cũng không xoắn xuýt nữa, dù sao số người có hạn, so với việc tùy tiện tìm một người không quen còn không bàng mang theo Tưởng Tinh, mặc dù hơi ồn ào chút, nhưng tốt xấu gì cũng đã hiểu rõ nhau, sẽ không lừa người gây phiền toái.

Còn thiếu hai người nữa, ba người thương lượng một lát, quyết định Thẩm Tiêu Vân đi mời Lâm Tiểu Phi, Tô Hàn đi mời Quân Báo, thành công là tốt nhất, nếu như không thành công thì sẽ tìm người khác.

Tưởng Tinh chủ động nói: “Ta đi chuẩn bị ít nguyên liệu nấu ăn và nước!” Ra khỏi nhà, ăn ăn uống uống là không thể thiếu.

Phân công xong xuôi, mọi người đều tự hành động.

Bên Thẩm Tiêu Vân thuận lợi vô cùng, sau khi hắn tìm thấy Lâm Tiểu Phi, vừa nói đến chuyện bí cảnh Tả Vân, Lâm Tiểu Phi đã lập tức kích động nói: “Ta có thể đi à, có thể chứ?”

Thẩm Tiêu Vân mỉm cười: “Ừ, ta và Tô Hàn đều đi.”

Mười mấy năm nay Lâm Tiểu Phi chưa từng “ra ngoài chơi xuân”, lúc này nhảy cẫng lên bay tới bay lui: “Tốt quá, tốt quá, ta đây đi chuẩn bị ngay!”

Lúc Tô Hàn đi tìm Quân Báo, thoáng đụng phải chút xíu xấu hổ.

Viện của Quân Báo ở trên đỉnh núi Thập Tam Phong, trước đây Tô Hàn chưa bao giờ lên, nên không biết chỗ này còn có một suối nước nóng thiên nhiên.

Hắn bất ngờ đi vào, lại phát hiện lẫn trong màn khói mở ảo có hai bóng người.

Tô Hàn nhờ phúc bạn cùng phòng, chuyện đó chưa từng làm qua, nhưng sống nhiều năm như vậy, chưa ăn thịt heo thì cũng đã gặp heo chạy, bất kể nam nữ, nam nam, nữ nữ, hắn hiểu hết.

Nhưng chưa bao giờ chân chân thực thực đụng trúng.

Càng nguy hiểm nữa là, hai người này nhìn còn vô cùng quen mắt.

Thân hình cao lớn, cơ bụng rõ ràng, một cặp chân dài thẳng tắp khỏe khoắn chính là người mà hắn muốn tìm ─Quân Báo.

Mà nam tử nước da trắng nõn, tóc dài đến eo, ngũ quan tinh xảo, khóe mắt hơi xếch, quyến rũ đa tình rõ ràng là tên thần long kiến thủ bất kiến vỹ Thượng Quan Tình.

Hai người này sao lại lăn với nhau!

Trong đầu Tô Hàn nháy mắt trống rỗng, thật không ngờ, Quân Báo thế mà lại… ừm… cũng là một tên đoạn tụ…

Sao bên cạnh hắn lắm đoạn tụ vậy? Quả thực khó lòng phòng bị!

Khi hắn tới động tĩnh không nhỏ, lại do bị hù mà đứng đờ một lát, thế này mà còn không bị phát hiện, đó mới là lạ.

Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào, Thượng Quan Tình đứng dậy, y tùy ý lấy một bộ áo lụa màu tím khoác lên người chân trần bước lên bờ, đi về phía Tô Hàn.

Cảnh tượng này quá… thật là khiến máu trong người sục sôi.

Thượng Quan Tình ngày thường vốn đã như yêu tinh, lúc này tóc dài ướt nước, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt hoa đào hơi xếch, khiến cho người ta chỉ cần liếc nhìn thì có loại ảo giác như tâm hồn bị câu đi.

Mà bộ áo lựa màu tím kia lại càng phạm quy, vốn là nửa xuyên thấu, khiến vân da đường cong như ẩn như hiện, hơn nữa trên người có nước, chỗ không nên dán vào cũng dán rất chạt, hoàn mỹ bao quanh một thân thể nam tính, so với việc nude hoàn toàn còn khiến người ta muốn phạm tội hơn.

Tô Hàn rất rõ mình là thẳng nam, nhưng bạn cùng phòng với hắn lại không thẳng, hắn cảm giác mình có chút bị ảnh hưởng bởi bạn cùng phòng.

Thượng Quan Tình thấy hắn, khẽ nhướn mày, khóe môi nhếch lên ý cười xấu xa: “Tiểu Tô Hàn? Sao đệ lại tới đây.”

Lão Tô Hàn cũng không để ý tới chữ tiểu kia, hắn ổn định tâm tình nói: “Ta đến tìm Quân sư huynh.”

Thượng Quan Tình nhìn vành tai hơi phiếm hồng của hắn, cười cười rồi ghé sát lại nói: “Ta còn tưởng rằng đệ tìm ta.” Giọng nói của y cố gắng đè thật nhỏ, thanh tuyến kia dường như biết cử động vậy, gãi gãi khiến lòng người ngưa ngứa.

Tô Hàn lui một bước dài về sau: “Thượng Quan sư huynh xin tự trọng.”

“Đừng sợ,” Thượng Quan Tình cười ha ha: “Đệ còn nhỏ, sư huynh sẽ không làm gì với đệ.”

Tô Hàn: “…” Cái thằng nhóc không tiết tháo này!

Thượng Quan Tình dư quang nhìn ra phía sau liếc xuống hạ thân rồi nói: “Hắn còn hơi mệt, nếu đệ muốn tìm hắn thì phải chờ một lát.”

Tô Hàn: “…” Nhất định không phải cái loại mệt mà hắn nghĩ đến… nói xem hai người này ai trên ai dưới đây? Dừng! Mấy cái chuyện của thế giới kia không phải chuyện hắn nên nghĩ.

Thượng Quan Tình cầm một quả nhỏ màu đỏ từ đĩa bên cạnh y đưa cho Tô Hàn: “Muốn ăn không?”

Tô Hàn tràn đầy lòng cảnh giác với màu sắc loại quả này: “Không cần.”

“Vậy thôi.” Nói xong Thượng Quan Tình ném quả vào miệng mình, quả đó hình như rất mọng nước, y vừa cắn xong, có màu nước đỏ tươi tràn ra, nhuộm đỏ đôi môi vô cùng khiêu gợi kia khiến nó càng thêm mê người.

Thượng Quan Tình vừa ăn trái cây vừa hỏi hắn: “Đến tìm Quân Báo làm gì?”

Tô Hàn nói: “Bí cảnh Tả Vân mở ra, định hỏi thử xem Quân sư huynh có muốn đi hay không.”

“Gom đủ năm người?”

Tô Hàn nói: “Ừm.”

Thượng Quan Tình ai oán liếc nhìn hắn: “Đáng tiếc trong năm người này không có ta.”

Tô Hàn: “…”

“Mà thôi, ta đi cũng chỉ cản trở, lãng phí thời gian của các đệ.”

Thượng Quan Tình lười biếng nói như vậy, Tô Hàn chợt nhớ đến y vốn là thiên kiêu Cực Phong, lại vì linh cốt bị phế mà lưu lạc tới Khí Phong…

Tô Hàn bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, đang muốn hỏi thử, lại nghe phía sau truyền đến tiếng nước lần nữa.

Giọng Quân Báo trầm thấp nói: “A Tình?”

Thượng Quan Tình không đứng dậy, chỉ cất giọng nói: “Tô sư đệ tìm ngươi.”

Quân Báo rõ ràng khựng lại, nói tiếp: “Xin chờ ta một lát.”

So với việc Thượng Quan Tình không chú trọng, Quân Báo hiển nhiên là đang nghiêm túc mặc quần áo.

Hết việc, Thượng Quan Tình đứng dậy, vươn người rồi nói: “Ta đi về trước, mấy ngày nữa lại tới tìm ngươi.”

Quân Báo trả lời: “Được.”

Thượng Quan Tình đang muốn rời đi, cúi đầu thấy Tô Hàn nháy mắt một cái rõ ràng hiếu kỳ lại không dám suy nghĩ nhiều, nhất thời nổi lên tính xấu cất giọng nói: “Hôm nay thời gian quá lâu, thù lao gấp đôi.”

Tô Hàn bỗng trợn to mắt, Thượng Quan Tình cười càng sáng lạn hơn, ngón trỏ thon dài của y, lúc đặt bên môi cười lại càng trêu người: “Tô sư đệ, sau này có cần thì cứ tìm ta, nếu là đệ, không thu tiền.”

Tô Hàn:!!!

Thượng Quan Tình chọc người xong, hài lòng rời đi.

Quân Báo mặc quần áo chỉnh tề đi ra, thấy Tô Hàn đứng đờ ra như bị sét đánh. Hắn và Thượng Quan Tình quen biết đã lâu, đương nhiên biết thói xấu của tên kia, lập tức cười khổ nói: “Đệ đừng suy nghĩ nhiều.”

Tô Hàn: ta không nghĩ nhiều, vốn tưởng rằng các ngươi là người yêu, kết quả các ngươi lại là… lại là loại quan hệ giao dịch thế này!

Quân Báo nói: “A Tình rất tốt, chỉ là hay thích trêu ghẹo, đệ chớ coi là thật, ta và y không có gì, vừa rồi chỉ là đang chữa thương.”

Tô Băng đứng ngoài xem có hơi hối hận: đáng lẽ nên ngăn lại, trêu chọc như thế, chỉ sợ tật sợ đồng tính của Tô Hàn lại càng nghiêm trọng hơn