Bất Chấp Tất Cả

Chương 29: Quá khứ




Cảm thấy hơi ấm truyền ra từ lồng ngực anh, đôi mắt Tô Hiểu Mộc túng quẫn, lung lay bắp chân mấy cái, nhỏ giọng nói: "Anh thả em xuống trước."

Cảnh Diễn tất nhiên không để ý tới cô, vừa ôm cô đi lên lầu, vừa cúi đầu xuống gần cổ của cô, khóe miệng nâng lên nụ cười nhat: "Hả? Em mới tắm?" Âm thanh trầm thấp vào nửa đêm như thấ này trở nên cực kỳ mê người.

Làm cho Tô Hiểu Mộc chợt ngứa ngáy trong tim, làn da cũng trở nên đỏ ửng, cô chôn ở trong ngực anh mơ hồ đáp một tiếng, tùy ý anh ôm trên mình lầu hai. Nhưng một giây kế tiếp cô lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn vào từ cái cằm của anh, cho đến ánh mắt của anh, sáng như viên đá quý màu đen, thần bí, loại ánh sáng rực rỡ.

Cô không khỏi nuốt nước miếng, sắc mặt đỏ tươi, nhịp tim cũng cực nhanh.

Cảnh Diễn đặt cô trên giường, vươn tay ra sờ sờ đầu của cô mỉm cười: "Tốt lắm, nhìn đủ rồi thì mau ngủ, đừng chỉ dạy Tiểu Nghiêu ngủ sớm dậy sớm, còn mình lại trở thành đứa bé."

Tô Hiểu Mộc chậm rãi gật đầu một cái, lại nắm tay của anh không chịu buông, tiếp đó còn dùng sức kéo anh ngồi xuống, nghiêng đầu cười nhẹ đùa giỡn anh: "Làm được thì cũng làm lâu rồi, em chính là xem không đủ, nếu không anh để cho em xem thật kỹ một chút?"

Cảnh Diễn lại cười, lại không ngăn cản hành động tực giận của cô, thoải mái bởi vì cô để tâm đến mình.

Cô ngồi chồm hỗm sau lung anh, tay mảnh khảnh từ từ đưa về trước, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh, vừa cẩn thận vừa ôn nhu , sức lực vừa phải, sau đó là mi tâm, hai bên đầu, từ từ xuống tới cổ, bả vai rồi eo, kỹ thuật thành thạo thư thái như có thể đẩy lùi mọi phiền não lo toan.

"Nơi này?" Nghe được anh thở phào một cái, cô thoáng tăng thêm sức lực. Từ góc độ của cô nhìn xéo xuống, ánh mắt của anh hơi khép hờ, rõ ràng là một khuôn mặt thưởng thức, nhưng vẫn có cảm giác rắn rỏi, mà khó được, cô từ trong vẻ mặt của anh nhìn thấu mệt mỏi.

Cảnh Diễn miễn cưỡng "Ừ" một tiếng, rất thoải mái và hài lòng.

Động tác trên tay của cô không ngừng, lại hỏi anh: "Có phải rất mệt mỏi hay không? Tối hôm qua anh cũng không ngủ, không bằng em đi pha cho anh ít nước nóng, anh đi tắm rửa rồi ngủ thôi."

Cảnh Diễn rất lâu không nói gì, câu hỏi của cô đối với anh mà nói là quá mới mẻ, hình như từ trước tới giờ chưa từng có ai chú ý rằng anh có mệt mỏi hay không, chỉ luôn cho rằng anh đương nhiên đứng ở chỗ cao nhất, quyền hành quyết định mọi điều trong tay, cái gì cũng biết, dĩ nhiên cũng sẽ không biết mệt mỏi. Thân thể của anh hơi nghiêng về sau, chậm rãi tựa vào trong ngực cô, chóp mũi có thể ngửi thấy được hương sữa tắm nhè nhẹ, có lẽ chính là bởi vì loại cảm giác này, tâm tình thoải mái mà không thể tìm được ở người khác, làm cho anh tự nhiên muốn được gần gũi với cô.

Tô Hiểu Mộc sửng sốt một chút, sau đó cười cười, từ phía sau ôm lại anh, âm thanh trong lòng hai người luân phiên vỗ nhịp, giờ phút này cô không cần phải làm gì nữa, làm bạn như vậy đã đầy đủ.

Buổi tối này Tô Hiểu Mộc ngủ một giấc cực kỳ tốt. Sau khi tỉnh lại cô tắt chuông báo thức, sau đó “A" một tiếng lớn, không ngờ chín giờ rưỡi rồi, Tiểu Nghiêu đi học trễ rồi! Lần này có vẻ như là cô nhảy lên, đúng lúc Cảnh Diễn mở cửa đi vào, rất ít thấy bộ dạng mơ hồ của cô như vậy, nụ cười trên khoé môi lan ra, mang theo sự cưng chiều mà anh cũng không nhận ra, nhẹ nhàng mà cười nói: "Đừng nóng vội, mới vừa rồi anh đã đưa Tiểu Nghiêu tới trường học."

Tô Hiểu Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa sửa lại đầu tóc tán loạn vừ nói với anh: "Vậy em đi làm điểm tâm."

Cảnh Diễn ấn chặt cô lại, lắc đầu một cái, cô nghi ngờ chống lại tầm mắt của anh, mới nghe anh nói: "Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay không có lịch trình khác, có thể cùng em đi dạo một chút."

Tô Hiểu Mộc sửng sốt thật lâu, nói lắp bắp: "Anh nói cái... cái gì?"

"Không muốn cùng anh đi ra ngoài sao? Vậy coi như thôi, anh về công ty thôi." Cảnh Diễn cố ý làm ra giọng tiếc nuối, nói xong xoay người, che giấu nụ cười nơi khóe miệng.

Tô Hiểu Mộc vội vàng lôi kéo anh: "Không, anh nói thì phải giữ lời, chờ em năm phút, rất nhanh sẽ xong!" Sau đó chân trần liền nhanh nhảu vọt vào phòng tắm rửa mặt.

Cảnh Diễn nghe âm thanh nước chảy bên trong, nhớ tới dángvẻ hung phấn kia, chỉ mang cô ra ngoìa mà đã vui mừng như vậy, làm cho tâm tình của anh không khỏi tốt lên .

Bọn họ ăn bữa sáng tại cửa tiệm của ông lão gần nhà, hoành thánh, bánh bao hấp, đậu hũ, bánh tiêu, rất đơn giản nhưng lại chất phác.

Tô Hiểu Mộc ăn một miếng đậu hũ liền lặng lẽ nhìn Cảnh Diễn một cái, anh giữ mình rất tốt, cho dù chung quanh rất ồn ào, anh vẫn thong thả ung dung thưởng thức, giống như trước mặt không phải là đậu hũ, mà là món ngon cực phẩm.

Cô do do dự dự hỏi: "Em nhớ được, trước kia không phải là anh không thích ăn cái này?"

Lúc ấy cha cô vẫn còn, cô buổi tối muốn trực, đến sáng sớm anh đến thăm bệnh, sau đó bọn họ cùng đi ăn điểm tâm, cũng là bữa sáng truyền thống như vậy, thế nhưng anh lại cứ nói không thích, cuối cùng vẫn là một mình cô ăn hết toàn bộ, ước chừng no cả ngày. Trước nay torng nhà cô biết anh ăn snag đều là những bữa ăn theo phong cách phương tây, cho nên mới vừa rồi anh nói ăn những món này không chỉ có cô thích thì cô thật bất ngờ.

Vậy mà Cảnh Diễn chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Ưmh, trước kia không thích, không có nghĩa là hiện tại không thích." Tiếp đó lại từ từ ăn một muỗng.

Tim Tô Hiểu Mộc hơi lỗi nhịp, cũng không biết là có phải là ảo giác của mình hay không, cô lại có cảm giác, những lời này anh có điều ngụ ý? Nhưng cô biết những món anh không thích, liền không nói gì thêm nữa, trong hoàn cảnh ở chung quanh náo nhiệt, hai người lẳng lặng hưởng thụ bữa ăn sang chỉ có hai người.

Ăn uống no đủ.

Cảnh Diễn nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút , hỏi cô: "Em muốn đai dạo ở đâu? Muốn mua đồ không?"

Tô Hiểu Mộc rất mâu thuẫn lúc gật đầu lúc lắc đầu, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, ban đầu thệt sự đã tính toán rất nhiều kế hoạch, tưởng tượng như một đôi tình nhân cùng anh leo núi ngắm mặt trời mọc, đi dạo phố ăn cơm, xem phim rồi ngắm cảnh đêm, nhưng đến khi có cơ hội như vậy cô phát hiện, thật ra thì chỉ cần là ở cùng anh, đi nơi nào làm những gì cũng không đáng kể, không cần tính toán trước mà thuận theo tự nhiên, ngược lại rất thay đổi mùi vị.

Mi tâm Cảnh Diễn giãn ra, cười một cái nói: "Em không tính trước vừa đúng, anh có nơi muốn dẫn em đi."

Tô Hiểu Mộc không hỏi anh muốn dẫn cô đi nơi nào, biết rằng dù có hỏi anh cũng sẽ nói một cậu "Không phải đi rồi em sẽ biết sao" , thôi, thỉnh thoảng giữ lại cảm giác thần bí cũng không tồi.

Cũng thật phối hợp với tâm tình của cô, hôm nay thời tiết torng thành phố đặc biệt tốt, ngày mùa thu ánh mặt trời lập lòe chiếu trên da cũng không nóng rát ] người, xe dần dần cách xa khỏi những con đường đông đúc xe cộ, đi tới khu biệt thự Triêu Dương của Cảnh Diễn. Anh dừng xe ở cửa nhưng không đi vào, thói quen tìm điếu thuốc, mới nhớ tới kể từ khi ở cùng với cô, anh đã giữ thói quen không hút thuốc, quả đấm bắt đầu buộc chặt, khống chế tâm tình của mình.

Tô Hiểu Mộc lẳng lặng nhìn dáng vẻ trầm mặc như pho tượng của anh, cũng mơ hồ đoán ra nơi này là nơi nào.

Thật lâu sau, mới nghe được anh lẩm bẩm nói nhỏ: "Từ khi anh sinh ra đến khi mẹ qua đời, vẫn ở nơi này, cuộc đời của mẹ anh đã bị vây ở nơi này."

Không khí hình như bị tâm tình của anh làm cho chìm xuống, khiến người ta khó chịu.

"Cảnh Diễn. . . . . ." Tô Hiểu Mộc nắm thật chặt tay của anh, hình như như vậy có thể cho anh sức mạnh.

Thật ra thì bởi vì nguyên nhân sức khoẻ, tay của cô cũng không ấm áp, nhưng Cảnh Diễn lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, anh rất nhanh thả lòng, nhẹ nói: "Anh không sao, đừng lo lắng. Chúng ta xuống xe đi, anh dẫn em vào xem bên trong, nhưng thật lâu không người ở rồi."

Bọn họ xuống xe, mở cánh cửa cổ, đi theo dường nhỏ đầy hoa vào bên trong, giống như là đi vào đường hầm thời gian và không gian, Cảnh Diễn bắt đầu nhớ từng ký ức khi mình sinh sống ở đây. Trong trí nhớ của anh hơn phân nửa là anh và mẹ ở chung một chỗ, dáng vẻ của cha rất mơ hồ, nếu không phải là hôm qua mới gặp lại một lần, có lẽ anh cũng không nhớ được dáng vẻ của người ấy.

Vườn hoa torng biệt thự vẫn định kỳ có người đế chăm sóc, cho nên vẫn chứa sức sống dồi dào, nhưng không khí vắng hơi người, cảm giác thật lạnh lẽo. Thấy ghế dài phong cách Châu Âu trong vườn hoa, khóe môi Cảnh Diễn không nhịn được nhấc lên đường cong, kéo tay cô cùng nhau ngồi xuống, nhớ lại nói: "Mẹ rất ưa thích ngồi ở chỗ này phơi nắng, cũng thích chăm sóc hoa cỏ, em xem, này phía có một vườn hoa nhỏ, tất cả đều là mẹ trồng ."

Tô Hiểu Mộc quan sát vẻ mặt của anh, thấy vẻ mặt xem như tạm yên lòng, nghiêng đầu quay về phía sau nhìn một chút, nắm tay của anh vẫn không buông ra, từ từ nói: "Nhất định rất đẹp phải không? Anh dẫn em đi xem một chút đi?"

Cảnh Diễn vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Không được, bên kia phấn hoa nhiều, em bị dị ứng , đợi lên lầu cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh."

Bọn họ một trước một sau đi vào phòng khách, ngôi nhà theo phong cách Châu Âu, bởi vì thật lâu không có ai ở, cho nên các vật dụng đã bám bụi, trắng loá một mảnh, nhưng vẫn có thể hình dung sự tinh xảo của chúng. Trong phòng bụi bặm khiến Tô Hiểu Mộc không tự chủ che lỗ mũi hắt xì hai cái, Cảnh Diễn nhíu nhíu mày, trực tiếp dẫn cô lên lầu hai, phòng ngủ của mẹ anh.

Anh dứng ở trước giường lớn, khom người giống như là tìm kiếm một thứ gì, Tô Hiểu Mộc có chút ngạc nhiên: "Anh tìm cái gì vậy? Có muốn em giúp một tay không?"

"Bên này rất nhiều bụi, em đừng tới đây, chờ anh một chút là được rồi." Cảnh Diễn lắc đầu một cái, cuối cùng từ trong tủ đầu giường tìm được một cái chìa khóa nhỏ, sau đó mở ra một lúc năm mười hộp nữ trang, trong các hộp ấy lấy ra một hộp gỗ, anh không nhịn được cười cười: "Thì ra là thật sự là ở chỗ này."

Anh đưa lưng về phía Tô Hiểu Mộc, cho nên cô cũng không biết anh tìm được cái gì, đang muốn ghé đầu nhìn một chút, anh đã xoay người lại, rất trực tiếp nói: "Mau đưa bàn tay em ra."

Tô Hiểu Mộc sửng sốt mấy giây, một chiếc đồng hồ đã được đeo vào trên tay cô, xúc cảm lạnh lẽo truyền từ mặt đồng hồ làm cô run lên một cái, cũng làm cho tinh thần cô phục hồi lại.

Nghe Cảnh Diễn nhẹ nhàng kể về chiếc đồng hồ này: "Mặc dù phong cách hơi lỗi thời một chút, nhưng mà là một đôi với cái anh đeo , là kết tinh tình yêu của mẹ, lúc trước mẹ nói cái này muốn để lại cho con dâu, bây giờ anh cảm thấy em là người thích hợp đeo nó nhất, em nghĩ thế nào?"

Đồng hồ do mẹ chồng để lại, tự nhiên không phải là bình thường, đây cũng là một loại phương thức khác biểu đạt sự khẳng định vị trí của Tô Hiểu Mộc.

Tô Hiểu Mộc không khỏi ngẩn ra, cúi đầu không để cho anh nhìn thấy nét mặt mình lúc này, mang theo giọng mũi hỏi: "Anh. . . . . . đọc nhật ký của em?"

"Ừ." Cảnh Diễn nghiêm túc giúp cô chỉnh sửa đồng hồ trên tay, lấy lui làm tiến nói, "Lần này là anh không đúng, để cho em phải suy nghĩ nhiều." Trong lúc vô tình ở giỏ rác trong phòng khách anh phát hiện một mảnh giấy tràn ngập những dự tính, bị vò thành một cục, giống như có thể nhìn thấu nỗi lòng bị xiết chặt của cô, lúc này anh mới thật sự cảm nhận được mình lại làm tổn thương cô, dựa vào tính cách của côcho dù cảm thấy uất ức cũng sẽ cố kìm nén, làm cho người khác đau lòng.

"Em cũng không đúng." Tô Hiểu Mộc chỉ lắc đầu một cái.

Không trách được vì anh sẽ bỏ bớt công việc, sẽ nói những lời đó, sẽ mang mình tới nơi này đem vật mà mẹ quý trọng đưa cho cô, thật ra thì anh hiểu lòng cô chứ? Nhưng giữa bọn họ có mâu thuẫn, trách nhiệm không chỉ ở trên người anh, cô cũng có, cô đối với tình cảm của anh không đủ tin tưởng, đối với mình cũng không có đầy đủ lòng tin, nếu không, không thể nào chỉ vì một người bạn gái cũ là Tần Trăn làm mọi chuyện rối thành như vậy?

Mặt khác, là cô sử dụng một phương pháp nhỏ.

Bất kể nam nữ, chỉ cần là thật lòng thích đối phương, cũng sẽ không kiềm hãm được dâng lên một loại dục vọng độc chiếm, nhất là phụ nữ, tặng đồ để người đan ông luôn mang theo bên người, sẽ có loại cảm giác công khai quyền sở hữu với những người phụ nữ khác .

Mà Tô Hiểu Mộc yêu bề ngoài, cô cảm thấy đàn ông đeo đồng hồ rất có sức quyến rũ, cảm thấy những người đàn ông này nghiêm túc đúng giờ, là người nghiêm cẩn, đặc biệt là một thoáng lúc cúi đầu nâng cổ tay nhìn thời gian thật làm người ta vui tai vui mắt, Cảnh Diễn hoàn toàn chính là người này. Nhưng cô cũng biết không tự lượng sức mình, anh thường đeo kiểu đồng hồ này, cho dù dung hết số tiền những năm này cô để dành cũng chưa chắc mua được.

Mà trên tay mình, vừa đúng cùng anh hợp thành một đôi.

Cũng là vật mà mẹ anh trân trọng, cô không nhịn được dùng đầu ngón tay sờ nhẹ, chiếc đồng hồ kia là cha anh đã từng đeo nay nằm trong tay anh, mà trong tay mình là kiểu dành cho nữ, mặc dù là kiểu cũ, bề ngoài vẫn mới tinh, có lẽ cũng không đeo trong thời gian dài, đoán chừng bởi vì có chút nguyên nhân hai người ấy đã bỏ lỡ lẫn nhau.

Chuyện tình của cha mẹ anh, mặc dù cô không biết toàn bộ, nhưng cũng có thể đại khái đoán hết rồi.

Khẽ ngước mắt, thấy tầm mắt anh rơi trên mặt đồng hồ tinh xảo, mím môi trầm mặc, mặt cũng ngưng trọng, không biết có phải là nhớ ra cái gì đó không vui trong quá khứ hay không, cô cũng không dễ chịu theo, chợt nhớ tới lời quảng cáo nhãn hiệu này —— không ai có thể phải có Patek Philippe, nhưng vì đời sau bảo quản mà thôi.

Cô liền nói một câu không liên quan: "Ưmh, về sau chúng ta có thể để lại cho vợ chồng Tiểu Nghiêu."

Cảnh Diễn bị gương mặt nghiêm thúc của cô chọc cười, biết cô muốn tránh đi đề tài không vui, liền nói tiếp: " Trí tưởng tượng của hoạ sĩ quả nhiên phong phú, chờ con kết hôn chẳng phải là chuyện của nhiều năm sau? Hơn nữa loại đồ cổ nửa thế kỷ này, chỉ sợ con sẽ không thích."

Tô Hiểu Mộc bĩu môi nói: "Vật này cũng giống như rượu, càng lâu năm càng có giá trị, làm sao không thích được?"

"Sau này hãy nói." Anh siết chặt bàn tay của cô, nhìn cô hỏi, "Có muốn. . . . . . đi đến phòng anh xem một chút hay không?"

"Có được không?" Tô Hiểu Mộc thốt lên, hai mắt liền phát sáng, tâm tình cũng kích động theo, tất cả về anh, cô đều muốn biết, cũng muốn hiểu rõ.

Cảnh Diễn chợt nói: "Tại sao không được? Ở phía đối diện."

So với phong cách dịu dàng của phòng mẹ anh, phòng của anh tương đối nam tính, nhưng treo trên tường rất nhiều hình, phần lớn là anh và mẹ chụp chung, hoặc là hình thời còn đi học, hoàn toàn không có một tấm hình về cha anh.

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt Tô Hiểu Mộc, Cảnh Diễn nhìn những tấm hình vừa quen thuộc vừa không quen thuộc, sau đó từ từ giải thích: "Anh và cha không thân thiết, ông ấy thường không ở nhà, vẫn luôn là mẹ bên cạnh anh, khi còn bé không hiểu, lớn một chút mới biết, trái tim ông ấy dặt ở một nơi khác."

"Nếu như anh cảm thấy khó chịu, cứ nói hết ra đi." Nhớ lại quá khứ là một việc khổ sở, cô đã từng thể nghiệm tâm tình của anh.

"Con người của anh chưa bao giờ nhìn về quá khứ, tất cả đã là quá khứ, không thể nào thay đổi, cho nên anh không muốn nói thêm, dù sao đó không phải là chuyện gì tốt đẹp để nhớ lại. Anh chỉ muốn nói cho em biết, từ nhỏ tính cách của anh rất khó thân cận cùng người khác, Đạt Đạt đối với anh là một trong số ít đó, cô ấy đối với anh rất tốt, anh cũng đã từng yêu cô ấy." Anh rõ ràng cảm thấy thân thể của cô trở nên cứng ngắc, lại kiên định nắm tay của cô, nói tiếp: "Anh và cô ấy đều sau này mới biết quan hệ giữa cha anh và mẹ cô ấy, sau đó là co ấy chia tay anh trước, mà bây giờ ở bên cạnh anh , là em, em chỉ cần biết điều này là đủ rồi."

"Về tình về lý anh đều không thể bỏ mặc cô ấy, cho nên anh hi vọng em cho Anh thời gian cũng như tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện này, cũng đừng suy nghĩ lung tung, đối với thân thể em không tốt, đối với tình cảm giữa chúng ta, càng không tốt." Anh đứng nghiêm, áo khoác lông dê cộc tay màu xám tro nổi bật dáng vẻ tuấn tú cao lớn của anh, bàn tay nắm tay cô vừa có lực vừa ấm áp.

Người đàn ông này xưa nay cao ngạo, cô cũng biết tính cách của anh, bất kể làm chuyện gì, cho dù chịu đủ chỉ trích cũng chưa bao giờ giải thích với người khác, nhưng bây giờ anh lại tốn nhiều công sức để giải thích với cô, dùng hành động để nói cho cô biết, chuyện của bọn họ không phải chỉ có một mình cô đang cố gắng.

Cô vì cảm động mà mũi khẽ ê ẩm, có chút ngơ ngác vừa muốn khóc vừa muốn cười, sợ bị anh cười, chỉ đành phải vùi mặt ở trong ngực anh vừa ôm thật chặt vừa khóc, dịu dàng thì thầm: "Vậy chuyện của chúng ta, anh cũng đừng để em đợi quá lâu.