Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 1 - Chương 19: Trấn bi chi linh




Bên trong quang tán có một tiểu cô nương tám chín tuổi xuất hiện, nàng mặc một bộ y phục rực rỡ, vóc dáng nhỏ nhỏ, mắt to tròn, hai bím tóc nhỏ tinh xảo buông xuống trước ngực, lộ ra vẻ khả ái đáng yêu.

- Mục Mục.

Vân Phàm ban đầu hơi sửng sốt, chỉ một khắc sau liền muốn tiến lên.

Nào ngờ "Mục Mục" mở miệng nói lạnh lùng:

- Ta là trấn bi chi linh ở nơi đây, chỉ cần đánh nát ta, ngươi có thể thông qua khảo nghiệm này.

- Cái gì ?

Sắc mặt Vân Phàm đại biến, trong mắt phun trào lửa giận chưa bao giờ thấy. Cho dù bị thiên uy áp bách, cho dù toàn thân thương tích, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tức giận như giờ khắc này.

Hèn hạ. Vô sỉ. Hạ lưu. Khốn kiếp.

Vân Phàm rất ít khi mắng chửi người khác, nhưng hôm nay hắn đem tất cả những từ ngữ mà hắn có thể biết đều dùng.

Hắn thật sự không nghĩ rằng, tiên đạo khảo nghiệm của thánh miếu, lại tạo ra một tiểu cô nương giống như "Mục Mục ", bộ dạng giống nhau, thanh âm cũng không khác biệt. Mà điểm kỳ quái nhất, chính là nếu hắn muốn vượt qua khảo nghiệm, nhất định phải đem "Mục Mục" trước mắt tiêu diệt.

Để ca ca tiêu diệt muội muội mình, thiên hạ làm gì có đạo lý như thế chứ? Dù biết đối phương chẳng qua chỉ có ngoại hình giống nhau, nhưng Vân Phàm làm sao có thể ra tay? Muội muội chính là sinh mạng của mình, bình thời mình còn không nỡ mắng nàng một câu, hiện tại lại để chính mình tiêu diệt muội muội của mình, rốt cuộc khảo nghiệm này muốn ra sao? Quả thực không từ một loại thủ đoạn nào. Mới vừa rồi còn hỏi chính là gì tà là gì, thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ có thể coi là chính đạo hay sao ? Ta khinh.

- Xem ra, cửa này không thể nào qua được rồi, thật sự xui xẻo.

Vân Phàm buồn bực hừ lạnh một tiếng, thất bại như vậy, để hắn không thể cam tâm. Nhưng không cam lòng thì có thể làm gì, hắn thật sự không thể ra tay.

Biết mình nhất định không qua được cửa ải này, cho nên Vân Phàm yên lặng lấy ra ngọc phù bảo vệ tính mạng thánh miếu phát cho từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng bóp nát. Nhưng đợi chờ một hồi lâu, hắn phát hiện mình vẫn ở chỗ này.

Ngọc phù bảo vệ tính mạng lại mất đi hiệu lực rồi? .

Sắc mặt Vân Phàm bỗng nhiên trầm xuống, chân mày nhíu chặt.

. . .

Chỉ chớp mắt, thánh miếu đã mở ra được 10 ngày, người tới thánh miếu tham gia tẩy lễ vẫn nối dài không dứt.

Mà nhóm người đầu tiên đi vào thánh miếu, trừ Vân Phàm ra, không còn một người nào còn đang ở bên trong.

Hai vạn người dự tuyển, cuối cùng chỉ có không tới trăm người thành công thức tỉnh thiên phú, không thể không nói đăng thiên chi môn, đúng là khó như lên trời.

. . .

Tại phía đông của tòa tháp, Thương Hoa Thần mệt mỏi dựa lưng ở trên giường, bàn tay mân mê một cái chén ngọc tử yên, thỉnh thoảng nhàn nhã nhâm nhi một ngụm.

Bên phía này giường , Vu Mã miếu chủ và Phượng Kiều Kiều chủ sự cung kính đứng yên.

- Thánh tử đại nhân, mấy ngày qua thuộc hạ đã đem khắp nơi trong Nam Hoa quận thành nhất nhất tra xét, cũng không phát hiện tung tích của dư nghiệt Hắc Linh điện, chắc là bọn chúng đã len lén rời khỏi thành rồi .

Nghe thấy Vu Mã miếu chủ bẩm báo, Thương Hoa Thần không chút để ý gật đầu:

- Chuyện này đã nằm trong dự liệu của bổn công tử, Huyết Vô Thác, chính là Hình chủ của Hắc Linh điện, ngay cả hắn còn bị tiêu diệt, đám dư nghiệt còn lại làm gì có ai dám quanh quẩn nơi này? Chẳng qua chuyện này không quan trọng , ta chỉ muốn biết, đường đường Hình chủ của Hắc Linh điện, tại sao đột nhiên xuất hiện tại phụ cận một quận thành nho nhỏ thế này, nếu không phải bọn chúng có mưu đồ bất chính, vậy thì tất sẽ có âm mưu bên trong. Chuyện này, các ngươi phải tra xét thật kỹ.

- Dạ, thuộc hạ tất nhiên sẽ truy xét nghiêm khắc.

Vu Mã miếu chủ gật đầu trịnh trọng, Thương Hoa Thần cũng không nói nữa cười cười, rồi sau đó quay qua nói với Phượng Kiều Kiều:

- Phượng chủ sự, tình hình thánh miếu tuyển chọn hiện tại như thế nào rồi?

- Tình hình tương đối khả quan.

Phượng Kiều Kiều tinh thần rung lên, cười duyên nói:

- Thánh tử đại nhân, trước mắt chỉ riêng người tới thánh miếu ghi danh tham gia tuyển chọn đã vượt qua hai mươi vạn, thành công thức tỉnh có một ngàn ba trăm năm mươi tám người, trong đó tại cửa thứ hai thông qua tiên đạo đệ nhất vấn có bảy trăm sáu mươi sáu người, thông qua tiên đạo đệ nhị vấn có một trăm ba mươi hai người, thông qua tiên đạo đệ tam vấn sau cùng chỉ có mười lăm người.

Nói đến đây, Phượng Kiều Kiều trọng điểm giới thiệu nói:

- Mà có một người gọi là Công Tây Tu Văn lại càng lợi hại, thức tỉnh thiên phú đặc thù, thông qua đệ thất vấn, hơn nữa ở bên trong đằng đẵng 7 ngày. Năm nay tố chất những người tới tham gia thánh miếu tẩy lễ, nhìn chung cao hơn so với mấy năm trước.

- Người nhà Công Tây gia, tất nhiên khác biệt rồi.

Thương Hoa Thần cười cười nhàn nhạt, có chút xem thường. Ban đầu hắn cũng thông qua tiên đạo đệ thất vấn, hơn nữa ở bên trong 10 ngày, ở trong Thánh Địa cũng được coi là xuất chúng vô cùng .

Phượng Kiều Kiều hiếu kỳ nói:

- Công Tây gia thật sự cường đại giống như lời đồn hay sao? Thuộc hạ nghe nói, đại tiểu thư của Công Tây gia cùng với Thánh nữ đại nhân lần này tới đây có chút đụng chạm, mỗi lần gặp mặt liền động thủ, cũng không biết do đâu?

- Chuyện của Thánh Địa, ngươi không nên tùy tiện hỏi , như vậy không tốt đâu.

Thương Hoa Thần nhẹ nhàng nhìn Phượng Kiều Kiều một cái, người kia lập tức thấy lạnh cả người.

- Là sai xót của thuộc hạ , kính xin đại nhân thứ tội.

- Ha ha, năm nay đã là Thánh lịch năm 898, thời đại tiên đạo sắp tới rồi, nhiều thiên tài tuấn kiệt tranh tiên xuất thế như vậy, không biết ai mới có thể trở thành chúa tể thời đại này đây?

- Đại nhân là thiên chi kiêu tử, chúa tể thời đại này, tất nhiên có một vị trí của ngài rồi.

-Phải không, vậy thì mỏi mắt chờ mong sao. Ha ha ha.

Thương Hoa Thần cầm lấy chén ngọc đưa lên miệng, trong mắt hiện lên nụ cười tự tin.

. . .

Bên trong thánh miếu không gian, Vân Phàm buồn rầu ngồi một chỗ, bộ dạng buồn bã không vui.

Cho đến lúc này hắn nghĩ mãi mà không rõ, thánh miếu làm sao lại làm việc sơ xuất như thế, lại đưa cho mình một cái ngọc phù bảo vệ tánh mạng hoàn toàn vô tác dụng, đây không phải muốn hãm hại người khác sao. May mà chính mình không gặp phải chuyện gì nguy hiểm tánh mạng, nếu không sợ là thật sự chết ở nơi này .

Chẳng qua là, tình huống hiện tại cũng cũng không khá hơn chút nào, tiến thì tiến không được, lui lại lui không xong, hoàn toàn kẹt cứng ở nơi này .

Vốn dĩ muốn rời khỏi chỗ này là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần đem trấn bi chi linh "Mục Mục" trước mắt tiêu diệt, Vân Phàm dĩ nhiên là có thể bước tiếp đến khảo nghiệm tiếp theo, hơn nữa đạt được rất nhiều lợi ích. Nhưng có đôi khi hắn vô cùng ngang bướng, chuyện hắn không muốn làm, cho dù đem đao đặt vào trên cổ, cũng không thể bắt ép hắn làm.

- Ê, này này này, dù sao ngươi không có chuyện gì để làm, không bằng chúng ta ngồi nói chuyện một chút đi.

Thấy trấn bi chi linh giống như không muốn nói chuyện với mình, Vân Phàm lại lầm bầm lầu bầu:

- Thật không biết thánh miếu này thế nào, chẳng những lấy một người bộ dạng giống muội muội của ta như đúc ra làm khảo nghiệm, ngay cả ngọc phù bảo vệ tính mạng cũng mất hiệu lực rồi, vậy ta phải làm thế nào mới ra được bên ngoài đây?"

". . ."

- Này này, ngươi nói ngươi biến thành ai không tốt sao, tự nhiên vô duyên vô cớ biến hình thành muội muội của ta làm gì. Nhưng mà ta cũng phải nói thật, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng, để cho ta có thể gặp được muội muội của mình. Cũng đã lâu ta chưa được gặp tiểu nha đầu kia rồi, cũng không biết nàng hiện tại có cao thêm chút nào hay không, có nghe lời hay không. Đây là lần đầu tiên ta đi xa nhà lâu như thế, tiểu nha đầu kia nhất định không quen nha, khẳng định sẽ ngồi khóc nhè rồi, ha ha ha…

". . ."

- Tại sao ngươi không nói gì? Một mình ngươi ở nơi này, không cảm thấy nhàm chán hay sao?

". . ."

- Mặc dù bộ dáng của ngươi cùng muội muội của ta giống nhau như đúc, nhưng ngươi vẫn còn một số điểm chưa giống lắm. Nàng so sánh với ngươi hoạt bát hơn nhiều, hơn nữa còn rất thích cười, không có chuyện gì cũng cười nói một mình , cũng không biết nàng đang nói chuyện gì.

Vân Phàm trong lúc rảnh rỗi, ngược lại hàn huyên hăng say với trấn bi chi linh. Dĩ nhiên, hắn chỉ là một mình một người nói chuyện, mà trấn bi chi linh vẫn trầm mặc, không phản ứng chút nào.

. . .

Thời gian trôi đi, ở trong phiến không gian mờ mờ này, tựa hồ vĩnh viễn không cảm thụ được thời gian đang trôi qua, không cảm thấy đói bụng, không cảm thấy mỏi mệt , thậm chí ngay cả buồn ngủ cũng không có.

Không biết trải qua bao lâu, Vân Phàm giống như không thể nói nữa, lúc này mới dần dần an tĩnh, lộ ra vẻ trầm mặc.

Thật ra nói chuyện một mình quả thật vô cùng nhàm chán , nhất là tại thời điểm cảm thấy cô độc.