Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 11




Khi gần về đến nhà, Macy không mong gì hơn là được chui vào chăn ấm, nép mình bên chú mèo cưng và tự cho phép mình xài hết hai miếng khăn giấy để khóc cho thỏa thích, nhưng kể từ khi Baldwin đuổi kịp và bám sát đuôi xe cô, cô có cảm tưởng là anh ta thích thú được tiếp tục lên lớp với bài thuyết giảng em-có-ngốc-không-thế lúc trước. Cô cũng đáng phải nghe bài thuyết giảng ấy lắm, vì cô nhớ mình có hơi hối hận khi vẫy tay chào chàng đặc vụ đứng ngoài cổng khu căn hộ cao cấp. Tuy nhiên, dù có đáng bị mắng hay không, Macy vẫn muốn đối mặt với anh khi cô đang trong phong độ đỉnh cao cơ. Tối nay, cô chẳng ở cái đỉnh cao nào cả.

Đậu xe trên lối vào nhà, cô mở nhanh cửa bước ra rồi đi như chạy như một cách đuổi khéo anh về. Làm gì có vận may nào như thế. Tiếng sập cửa xe anh vang lên gần như đúng lúc cô đóng cửa xe mình. Cô lên đến thềm trước nhà đúng vào lúc nghe iếng anh nói – không phải với cô, mà là qua điện thoại.

“Billy à?” anh hỏi.

Cô quay phắt lại.

“Tôi biết. Cô ấy khó chịu. Cứng đầu nữa. Gàn bướng.” Ánh mắt anh quất thẳng vào cô.

Nào, anh ta còn đang nói về ai vào đây nữa cơ chứ? Macy chán nản nhìn lên.

“Tôi chỉ nói đơn giản rằng làm việc với cô ấy là chuyện của tôi.” Baldwin ngưng lại. “Thì cứ việc lần theo dấu vết đi. Tôi không cần biết.”

Nhận ra mình đang tỉnh bơ nghe trộm người khác nói chuyện, cô quay mặt đi nhưng rồi lại quyết định mặc kệ. Em trai cô quan trọng hơn sự cần thiết phải cư xử phải phép.

“Nó nói có nhìn thấy người của anh đấy.” Ngừng một lát, “Nó nói đúng. Sao, chuyện đó nói cho anh biết gì nào?”

Tai vẫn nghe, tay Macy tra chìa vào ổ khóa. Chìa không vào được. Cô lật chìa khóa lên nhưng lại chú ý nghe anh nói hơn là để tâm vào khóa cửa. Cô thử lại lần nữa. Chìa vẫn không khớp với khóa. Cô bối rối đứng nhìn quả nắm cửa.

Có cái gì đó không ổn ở đây. Quả nắm cửa nhà cô đã xỉn màu từ rất lâu rồi. Còn nữa, trên đó có vài vệt sơn trắng Tom quệt lên khi anh ta vụng về sơn nhà. Nhưng trước mặt cô là quả nắm hoàn toàn mới và sáng bóng. Cô ngạc nhiên nhìn lên. Cánh cửa sơn trắng hơn bình thường.

Trong lúc cô còn đang băn khoăn vì màu trắng của sơn cửa, Baldwin đã bước lên thềm. Anh tra chìa vào ổ và đẩy cửa mở rộng cho cô. Là cửa trước nhà cô? Với chìa khóa của anh? Có gì đấy không ăn khớp lắm. Phải, đây là cánh cửa trắng hơn bình thường nhà cô, nhưng ở đâu ra và tại sao…?

Đúng lúc đó, cô hiểu ra. Không phải cô chợt hiểu lý do khiến cửa quá trắng, hay lý do quả nắm cửa trông như mới, hay vì sao trung úy Baldwin có chìa khóa. Cô hiểu ra mình trở về chỗ nào. “Mái ấm Hạnh phúc” không còn là nơi yên ấm nữa. David Tanks đã đến đây, đã để lại dấu vết trên những bức tường này. Chẳng hiểu vì sao cô lại quên mất.

Cô lại vội nhìn lên cánh cửa. Dấu vết của Tanks đã biến mất. Vậy là vấn đề “quá trắng sáng” đã có lời giải đáp. Cô chạm tay vào ván cửa. Đầu ngón tay cô có cảm giác dính dính cùng lúc với mùi sơn ướt xộc lên mũi. Cô quay lại nhìn Baldwin vẫn đang nói chuyện điện thoại. Anh đã sơn cửa nhà cô ư?

“Ừ, tôi đồng ý.” Ánh mắt anh gặp mắt cô. “Ngày mai ta bàn tiếp được không? Tôi cũng thấy thế. Hẹn chín giờ ngày mai nhé.” Anh tắt điện thoại và ra hiệu cho cô vào nhà. Macy không cần người khác mời vào nhà của chính mình, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Trong nhà, mùi sơn mới càng nặng hơn. Cô bật đèn, ngồi xuống ghế sofa và nhìn bốn bức tường. Những chữ viết bậy đã biến mất, thay vào đó là những mảng sơn lót còn mới. Cô quay sang nhìn cửa sổ. Cửa đã được sửa xong. Cô nhìn lại Baldwin. Anh đứng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt đẹp trai cau có trừng mắt nhìn cô. Không phải đẹp theo kiểu tạp chí GQ, mà là rất nam tính. Cô ngồi bó gối im lặng và thầm ước sao anh không xấu như quỷ sứ yêu tinh đi nhỉ.

“Em có biết hôm nay em ngốc đến cỡ nào không, Macy?”

Cô xiết vòng tay quanh ống chân trong lúc cổ nghẹn lại. Bài diễn văn em-có-ngốc-không lại bắt đầu rồi đây.

“Phải, như thế là sai.”

Anh vẫn chưa chịu thôi. “Như thế là ngu ngốc.”

Sống mũi cô nóng lên, dấu hiệu nước mắt sẽ tuôn, nhưng Macy nhất định không khóc. “Tôi đã bảo tôi làm sai rồi mà. Nói chung, từ làm sai cũng có thể hiểu là ngu ngốc được rồi. Nhưng sao anh không cho tôi nghỉ một tí đã? Chuyện này quá mới mẻ với tôi.”

“Em nói cái gì mới cơ?”

“Tất cả đều mới. Nào là em trai bị đi tù. Nào là bị cảnh sát hạch hỏi. Nào là bị tên tù vượt ngục dọa hãm hiếp – ai mà biết được, có khi hắn còn nghĩ đến chuyện cắt cổ tôi nữa ấy chứ. À,… mà thế đã hết đâu, lại còn đặc vụ FBI theo dõi tôi đe dọa kêu người ta tước bằng lái của tôi chỉ vì anh ta không theo kịp chiếc Saturn cà tàng.”

Vòng tay khoanh trước ngực của trung úy Baldwin siết chặt hơn. “Anh ta đe dọa sẽ tịch thu bằng lái của em ư?”

“Phải. Mà tôi không dùng đó là cái cớ để biện minh cho việc làm của mình đâu nhé. Nhưng…”

“Tốt. Vì anh cũng không tìm cách biện minh cho em đâu.” Sự im lặng tiếp lời anh.

Cô lại nhìn quanh nhà. “Anh làm tất cả đấy ư?”

Anh hít sâu trước khi trả lời. “Anh vẫn chưa phạt em xong.”

“Nhưng tại sao chứ?”

“Bởi vì em làm anh sợ gần chết.”

“Không. Tôi hỏi tại sao anh làm mấy chuyện này?”

Mặt anh sường sượng. “Vì anh thích táy máy sửa chữa này nọ. Có gì đáng kể đâu nào.”

Nhưng lại rất đáng kể với cô. “Cảm ơn anh.”

Nhìn thấy hộp giấy đựng khóa cửa mới còn để trên bàn, cô buông hai ống chân và với tay cầm lên xem. Tem giá vẫn còn trên mặt trước của hộp. Cô nhíu mày nhìn lên. “Khóa cửa cũ của tôi đâu có bị gì đâu.”

“Chẳng bị gì cả ngoại trừ chuyện chồng cũ của em vẫn còn cầm chìa.” Chân mày phải của Baldwin nhướn lên.

Macy thở dài. “Chồng cũ chỉ là rắc rối nhỏ nhất của tôi mà thôi.” Cô với lấy túi vào rút tiền ra.

“Em nên thay khóa ngay sau khi đuổi hắn ra khỏi nhà mới phải.”

“Nếu ta đang tổng kết mọi sai lầm của tôi thì nên bắt đầu từ lúc tôi lấy anh ta làm chồng. Hoặc tốt hơn là từ khi tôi ngủ với anh ta ấy. Anh cầm tiền đây này.” Cô quẳng tiền lên bàn nước.

“Anh mừng vì chúng ta cũng đồng thuận về một số chuyện.” Jake lờ tiền đi và ngồi phịch xuống ghế tựa.

Cô lấy gối trên sofa ôm vào ngực và nghĩ cách khôn ngoan để hỏi thông tin về cú điện thoại vừa rồi của anh. Khi nghĩ mãi không ra, cô quyết định hỏi thẳng. “Lúc nãy tôi nghe anh nói chuyện điện thoại. Có chuyện gì xảy ra à?”

Baldwin rướn người về phía cô. Ánh mắt họ gặp nhau nhưng sau đó không ai nhìn đi chỗ khác. Vẻ thích thú sáng lên trong đôi mắt xanh của anh. “Chuyện em làm anh sợ hết hồn chứ còn chuyện gì nữa.”

Sao, con và anh chàng cảnh sát ấy có xao xuyến vì nhau đấy chứ? Cô nhớ đến lời Ngoại.

“Thế còn Billy thì sao?” cô hỏi, nhất định không liên tưởng anh đến bất cứ thứ gì ngoài nguồn thông tin hữu ích cho nàng.

Anh thở ra nhẹ nhàng. “Chúng mình thỏa thuận đi.”

“Thỏa thuận gì cơ?” Mà Macy thì có thứ gì đáng để đem ra đổi chác đâu cơ chứ? Cô chẳng có gì ngoài thứ tay đàn ông nào cũng muốn. Thứ ông Prack cũng đang thèm muốn. Thứ Tom muốn từ cô thư ký lẳng lơ, cũng là thứ anh ta muốn có được tối qua khi đến đây, vẻ như là muốn giúp nàng.

Thực tế là khả năng Baldwin mang sex ra trao đổi lẽ ra phải làm cô thấy ghê tởm, cô cũng thấy ghê tởm thật. In ít thôi. Nhưng có tự dối lòng cũng không thay đổi được sự thật là có một luồn điện hào hứng đang chạy dọc sống lưng nàng. Dòng điện ấy đi kèm theo thông điệp: Chào mừng bạn đến với thế giới thực, nơi đàn bà thèm đàn ông và đàn ông muốn đàn bà, một thế giới nơi người ta đặt tim mình lên tấm thớt và chờ đợi lưỡi rìu bổ xuống. Bạn chỉ có thể chạy trốn nó được đến lúc này là cùng.

Ôi thôi quỷ thật. Cô không muốn bất cứ mảnh nào của cái thế giới thực ấy.

Trung úy Baldwin nói tiếp. “Anh sẽ nói hết những gì anh biết cho em, nhưng chỉ khi em hứa sẽ không bao giờ lặp lại màn ly kỳ làm anh lo thót tim như tối nay nữa.”

“Đồng ý.” Cô nói ngay trước khi anh kịp thêm. Và chỉ khi em đồng ý để anh kéo vào phòng ngủ rồi chiều anh theo cách của anh nữa.

Nhưng Jake không nói thế. Thay vào đó, anh nhìn cô chăm chú. “Em trai em có gọi điện.”

“Billy ư?” Cô liếc qua máy ghi âm tự động. Đèn đỏ nhấp nháy. Macy với tay định nhấn nút PLAY.

“Không phải. Cậu ấy gọi cho anh. Vào di động của anh.” Baldwin nói rõ.

Cô sửng sốt, ngón tay định nhấn nút dừng sững lại. “Gọi cho anh ư?”

“Ừ.” Sau đó anh kể cho cô nghe về cuộc gọi của em trai cô – hay đúng hơn là chỉ kể một phần cuộc gọi ấy. Cái cách Baldwin đột ngột kết thúc câu chuyện rất đáng ngờ có vẻ như anh còn giấu lại điều gì ấy.

“Nó còn nói gì nữa thế?” Cô trừng mắt nhìn anh, đừng hòng mà anh cả gan nói dối cô.

“Billy có nói là cậu ấy biết chuyện cảnh sát theo dõi em, rằng em cố gắng cắt đuôi anh ta. Chắc chắn lúc đó cậu ấy ở loanh quanh gần em và theo dõi em đấy.”

“Tại sao nó không nói với tôi nhỉ? Tại sao…?” Câu hỏi ấy cứ lơ lửng trong đầu cô như đàn cá bị đánh thuốc nổ nổi xác trên mặt hồ. “Tại sao nó gọi cho anh chứ không gọi cho tôi ? Mà tại sao nó có số điện thoại của anh mới được chứ?”

“Ellie”, Baldwin giải đáp. “Anh đã để số di động lại cho Ellie.”

“Nhưng Ellie đứng về phía Billy, hay theo phe cái gã chuyên cứa cổ người ta thế?”

“Anh không biết. Có vẻ như cô gái tiếp tay cho vụ vượt ngục vừa rồi.”

Cảm xúc trào dâng khiến cổ Macy nghẹn lại. “Tôi không hiểu gì cả”

“Anh biết.” Cả hai cùng im lặng giây lát, và rôi: “Em muốn uống sô-cô-la nóng không?”

Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Sao anh biết…?”

“Hôm nọ chồng cũ của em có nhắc đến chuyện pha sô-cô-la nóng cho em mà.”

“Ra vậy.” Cô đan hai bàn tay vào nhau và thấy không thoải mái trước ánh mắt cảm thông của anh. Chẳng phải hầu hết mọi người đều nhìn mẹ cô bằng ánh mắt đó ư? “Không cần đâu, tôi không sao đâu mà. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”

Jake vẫn quyết định là Macy Tucker “có sao”. Trông cô như người sắp suy sụp đến nơi, vậy nên anh làm như không nghe thấy câu vừa rồi và đi thẳng vào bếp.

“Anh làm gì vậy?” cô hỏi với theo.

“Cứ chờ một lát rồi em khắc rõ.”

Mấy phút sau, khi anh ấn ly ca cao nóng hổi vào tay cô, Jake ước sao mình cũng có thể chìa vai cho cô tựa. Giác quan thứ sáu cảnh báo anh rằng cô sẽ từ chối không gục vào vai. Cô lặng lẽ nhấm nháp ly ca cao bốc khói, và không gian im lặng chuyển dần sang giai đoạn sượng sùng – đến mức Jake ngại rằng cô sẽ yêu cầu anh ra về. Anh mong muốn chết là cô sẽ không làm thế. Hồi tối, trên đường lái xe trở lại đây, anh để ý thấy sau nhà cô có một trung tâm mua sắm nhộn nhịp. Thậm chí nếu anh có ngủ ở phòng khách đằng trước, kẻ gian vẫn có thể dễ dàng đột nhập vào lối cửa hậu.

Liếc nhanh cửa sổ lắp kính, anh quay sang hỏi cô: “Macy này, em kể cho anh nghe về Billy đi.”

Cô nâng ly lên môi và bảo. “Anh nghĩ nó là người xấu chứ gì.”

Jake nhún vai. “Anh nghĩ cậu ấy gặp khá nhiều rắc rối đấy.”

“Rắc rối và Billy là cặp bài trùng mà.” Cô thú nhận.

“Vậy tại sao em vẫn cứ cố che chắn cho cậu ta?”

“Billy không phải đứa hư đốn gì cho cam. Chẳng qua nó không chịu suy nghĩ thấu đáo thôi. Nhưng nó thường hết lòng với người ta… nó từng bênh cả tôi nữa.” Mắt cô long lanh nước. “Mới bốn tuổi đầu, vậy nó đã tự nguyện chống lại một gã say nặng cả trăm ký.” Cô lắc đầu.

Jake đoán sau lời nói ngắn gọn ấy là cả câu chuyện dài, anh suyt chút nữa đã định hỏi thêm, nhưng cái cách Macy quay mặt đi như muốn nói cô hối hận vì đã tiết lộ ra ngần ấy. “Vậy hai chị em thân nhau lắm nhỉ?”

“Chẳng phải anh chị em ruột đều thế cả ư?”

Phải, cho đến khi họ cuỗm mất hôn thê của mình, anh thầm nghĩ. “Ừ, chắc thế.” Mắt anh chợt bắt gặp chồng sách giáo khoa ở bàn trong góc tường. “Em đang học gì thế, Macy?” anh hỏi dù mình đã biết tỏng từ lâu.

“Luật ạ. Mà không phải mỉa mai gì đâu nhé.” Giọng cô nghe đã bớt gay gắt hơn, rõ ràng cô mừng vì câu chuyện đã lái sang một hướng khác.

“Ê, anh cũng đã gặp vài tay luật sư mà anh thích đấy,” anh đáp. “Thích được vài phút. Mà không, thích được trong một giây. Thôi được, anh nói dối đấy, nhưng sau này biết đâu chuyện ấy cũng có thể xảy ra mà.” Anh cười hiền, và khi cô cất tiếng cười, anh nhớ đến tiếng cười của cô cùng Donaldson. Tất nhiên, anh thích tiếng cười giòn của cô bây giờ hơn bởi xung quanh không có ai ngoài anh và cô.

Ánh đèn đỏ chớp chớp đập vào mắt anh và làm anh nhớ đến lời nhắn của cha xứ. Có cách nào hay ho để đề cập đến đề tài ấy không nhỉ? Tất nhiên, cái câu Này, trước khi anh tán em, hãy nói thật đi là có phải em định đi tu không đấy? không hẳn là lời mở đầu trôi chảy. Nhưng anh nhất định phải biết.

“Tối nay có người gọi điện cho em đấy,” anh nói.

Cô gật đầu và nhấn nút PLAY.

Nhìn nét mặt cô, anh chẳng đoán được gì cả. Tiếng cha xứ vang khăp phòng trước khi có tiếng “cạch” kết thúc lời nhắn. Jake chờ xem cô có nói gì chăng, để đưa ra lời giải thích.

“Khuya rồi.” Cô che miệng ngáp.

“Nghe cha Luis nói có vẻ như chuyện ấy quan trọng nhỉ!”

“Vâng.” Cô ôm gối chặt hơn và ngước lên nhìn đồng hồ treo tường.

“Vậy em là tín đồ Công giáo à?”

“Sao anh lại hỏi thế? Không lẽ anh cũng ghét điều ấy ư?” Cô mỉm cười và nhấp thêm một ngụm sô-cô-la.

“Không. Anh chỉ tò mò chuyện gì mà quan trọng đến thế?”

“Chuyện này không phải là về Billy.”

“Anh cũng nghĩ thế.”

Cô chăm chú nhìn anh. “Ở đó có một xơ sắp chuyển đi nên họ muốn tôi nhận phần việc của xơ ấy.”

Chết thật. “Có thật em đang tính chuyện nhận lời họ không?”

Cô nhíu mày. “Tôi… vâng, đúng vậy. Nhưng thế thì liên quan gì đến Billy nào?”

“Em đang cân nhắc thật à? Em nói đùa thôi, đúng không?”

Elvis đủng đỉnh vào phòng và nhảy lên sofa. Cô vừa vuốt lưng nó vừa hỏi. “Và anh có ý kiến về chuyện đó bởi vì…?”

“Không, anh có ý kiến gì đâu nào.” Anh hít một hơi thật sâu rồi thú thật. “Ồ mà, chết tiệt. Sao lại phải dối chứ? Phải, đúng là anh có ý kiến đấy.”

Cô có vẻ sửng sốt và anh chỉ ước mình đừng nói ra câu vừa rồi. Anh không hay thắc mắc niềm tin tôn giáo của người khác. Bản thân anh từ bé đã có đức tin rồi. Tuy nhiên, anh rất không ủng hộ lời thề không lập gia đình của giới tu sĩ thuộc tôn giáo của cô và theo anh biết không lập gia đình là tiêu chí đầu tiên của các xơ bên đạo Công giáo.

Cô chau mày băn khoăn, “Vậy nhận xét của anh là gì?”

“Có vẻ em không thích hợp đâu.”

Hay hớm thật. Óc khôn ngoan mách bảo anh lùi ra ngay đi thôi. “Đáng lẽ anh không nên nói gì mới phải,” anh xin lỗi. Anh ngậm miệng, dự định sẽ chẳng mở miệng ra nữa, nhưng rồi ánh mắt anh trở lại vuốt ve khuôn miệng, bờ môi mà anh muốn ghé sát gần và chiếm hữu. Ánh mắt anh lại nhìn qua cơ thể mà anh muốn nằm kề khi không còn mảnh vải che thân.

Thật quỷ tha ma bắt, anh đang khao khát một người sắp trở thành nữ tu sĩ! Anh thốt lên tiếng não nề. “Anh không biết họ có chấp nhận người từng li dị chồng vào làm xơ không nữa. Với lại, riêng anh thì thấy tính cách em không hợp với đời sống tu hành đâu.”

Mắt cô mở lớn. Con mèo trèo lên người cô, chạm mũi nó vào cằm cô. Rồi con vật quỷ sứ ấy lại dụi vào ngực cô và kêu gừ gừ. Trời ạ, Jake cũng muốn kêu gừ gừ nếu cô để anh đến gần như thế. Nhưng không, cô không hề có ý định bật đèn xanh cho anh sán đến.

Có phải Macy đang tủm tỉm cười không nhỉ?

“Tính cách của tôi làm sao?” cô hỏi.

Anh lắc đầu, thầm nghĩ thôi đã trót há miệng mắc quai rồi thì có bao nhiêu cứ nói ra hết. “Em lên gối vào hạ bộ đàn ông. Em cứng đầu, bướng bỉnh, xấc xược, và … hấp dẫn muốn chết. Em…” Đó, rõ là cô đang cười.

“Em cười gì thế?”

“Anh ít khi gặp nữ tu, phải không anh Jake?”

“Ừ.”

“Họ có thể rất bướng bỉnh. Lắm ý kiến ý cò. Và ăn nói sắc sảo lắm.”

“Nhưng không hấp dẫn, đúng không? Đừng nói với anh là em không nhớ chuyện phòng the đấy nhé.”

Một tia nhìn khó hiểu lóe lên trong mắt trước khi cô khịt mũi bảo. “Đằng nào tôi cũng đang sống như nữ tu rồi.”

Anh lắc đầu. “Vì em thích thế, hay vì có thằng khốn nào từng làm tổn thương em?”

“Cả hai, Jake ạ. Còn nữa… nhiều người còn cho rằng nữ tu toàn là đồng tính nữ hết.”

Anh lắc đầu và phải mất một giây anh mới thấm câu nói của cô. Anh đưa tay lên vuốt tóc. “Này, em cũng là người đồng tính đấy à?”

Cô đứng vội lên. “Tôi… Nhà vệ sinh.”

Vừa vào đến buồng tắm, Macy đã ôm bụng cười lăn lộn. Còn bây giờ, sau khi quay lại và yên vị trên ghế sofa, cô ngắm nhìn những ngón tay của trung úy Jake Baldwin lùa trong mái tóc dày và sẫm màu. Cô kéo sát gối lên ngực và vùi miệng vào gối để anh không biết cô đang cười.

Ôi trời, trêu chọc anh chàng này mới dễ làm sao. Và vui nữa. Dù cô lo cho em trai đến cháy ruột gan, cô vẫn thích có được Jake Baldwin ở bên mình.

“Vậy em sẽ là xơ với tấm bằng luật khoa? Em sẽ mặc áo chùng đứng trong phòng xử án à?” anh hỏi. “Sao nghe giống hài kịch truyền hình quá.”

“Hừm, một nữ tu đồng tính và hận đàn ông với bằng cử nhân luật nữa. Chắc chắn tôi sẽ dọa được nhân chứng.” Cô cố kiềm chế để không bật cười thành tiếng.

Anh nheo nheo mắt. “Em chọc quê anh phải không?”

“Sao tôi phải làm thế chứ?” Mà sao cô lại đang chọc anh nhỉ? Cô cũng đang đùa giỡn với chính mình. Cô chẳng muốn thân thiết với anh chàng này thêm tí nào nữa. Chẳng muốn mình tiếp tục mến anh thêm nữa. “Khuya quá rồi, trung úy Baldwin. Với lại, mai tôi phải dậy sớm.”

Nét mặt anh chuyển từ nghi ngờ sang lo lắng. “Anh nghĩ chắc anh nên ngủ lại đây thêm tối nữa cũng không phải ý tồi.”

“Ở đây ư?”

“Tất nhiên là anh sẽ ngủ ngoài sofa rồi – bởi vì em đang có ý định làm nữ tu mà.” Nụ cười tủm tỉm của anh như muốn bảo mình cảm thấy ý tưởng làm nữ tu rất lố bịch, điều này khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn một chút.

“Tôi không cho là…”

Anh ngả người ra trước và chống hai khuỷu tay lên đầu gối. “Tanks biết nhà em. Nếu Ellie nhận định đúng, thì tên này sẽ cứa cố em nhanh như…”

Chắc Jake Baldwin chỉ dọa cô thôi. “Tôi sẽ mang điện thoại vào để cạnh giường ngủ. Với lại hãy nhớ là FBI đoán hắn đã cao chạy xa bay rồi.” Và sự thật đúng như thế chứ nhỉ? Họ sẽ không thể không bảo vệ cô nếu họ nghi tên tội phạm ấy sẽ còn quay trở lại.

Baldwin lắc đầu. “Trước nay họ vẫn có phán đoán sai. Em có biết bọn chúng cần bao nhiêu thời gian để đột nhập vào một ngôi nhà không? Chỉ cần 60 giây thôi, chúng đã ở trong nhà rồi. Còn em nghĩ xem phải mất bao lâu xe cảnh sát mới đến tiếp ứng.”

Macy thảng thốt nhìn anh. “Có thực anh cho rằng hắn ở lại đây chỉ vì…”

“Theo anh, sẽ là ngu ngốc nếu em cứ liều ở một mình trong lúc em đã có anh ở bên. Anh sẽ ngủ ngoài sofa. Thậm chí em còn không biết có anh trong nhà nữa kìa.” Anh mỉm cười. “Vậy nên em không phải lo về đức hạnh nữa nhé – trừ phi em quyết đinh không muốn giữ gìn làm gì.” Ngọn lửa khát khao lại trở về trong ánh mắt anh.

“Nhưng…”

Anh giơ hai tay lên làm bộ như đang sơ hãi. “Em nghĩ là anh tính giở trò gì với người sắp thành nữ tu đồng tính, hận đàn ông và sắp có bằng cử nhân luật trong tay ư?”

Cô gần như mỉm cười, nhưng sự dí dỏm của anh trong hoàn cảnh này nhanh chóng phai nhạt khi những mảng sơn trắng trên tường đập vào mắt. Tên này sẽ cứa cổ em nhanh như… và câu nói của Baldwin vang lên trong tâm trí cô. Ánh mắt cô gặp mắt anh.

Sự thật ư? Sự thật là cô cũng sợ cả Baldwin nữa. Nhưng ai là người làm cô thấy sợ hơn, một người sắp cứa cổ… hay một người xé nát tim cô? Nhưng nếu không có sự cho phép của cô, Baldwin không thể chạm vào tim cô được. Và cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.

“Chỉ một đêm thôi đấy.” Một đêm thì cô vẫn còn tin tưởng được mình. Có thể không nhỉ?

“Có lẽ ngày mai, sự vụ đã được giải quyết xong cũng nên,” anh đồng tình với cô.

Có lẽ ư? Sau đó anh sẽ ra đi và cô sẽ không bao giờ còn được gặp anh nữa. Ý nghĩ ấy chẳng mảy may làm cô được vui như lúc trước cô lầm tưởng.

Macy đứng dậy, ra tủ ngoài hành lang lấy tấm chăn và gối trước khi kịp đổi ý. Cô quẳng chăn gối vào lòng viên thanh tra cảnh sát và bảo “Trong nhà chỉ có một phòng tắm thôi. Khóa cửa phòng tắm thì hỏng rồi. Vậy nên nếu anh ở trong đó thì… hát váng lên nhé.”

Anh phì cười và cảnh báo, “Không biết hát nhưng thế lại hóa hay nhỉ.”

“Vậy thì ngâm nga trong miệng thôi cũng được.” Cô bỏ đi được ba bước.

“Macy này?”

Cô quay lại đối diện với anh. Ánh mắt anh nhìn cô pha trộn giữa lo lắng và nỗi đam mê cháy bỏng – không giống cái nhìn của một phái mạnh dành cho một cô gái định sẽ mặc áo chùng tu sĩ cả đời. Nhưng cô cũng chưa là nữ tu và cơ thể cô đáp lại cái nhìn ấy càng khẳng định sự trần tục trong con người cô. “Gì cơ?”

“Em đang đùa về chuyện đi tu. Nhỉ?”

Cô làm dấu thánh như cha Luis và xơ Beth hay làm. “Cầu Chú phù hộ cho con Baldwin.” Đoạn quay lưng đi về phòng ngủ, rồi ngoái đầu nói thêm. “Cảm ơn anh về ly sô-cô-la nóng nhé.”

Cầu Chúa phù hộ cô, cô lại đang mỉm cười.

Jake vỗ vỗ cái gối xẹp lép cho gối phồng hơn. Anh có thể chịu đựng nhiều thứ khó chịu nhưng lại không chịu được gối xẹp. Anh đành bỏ gối ấy và dùng gối trên ghế sofa để gối đầu. Một thoáng hương Macy trỗi dậy, hương thơm từ cơ thể phụ nữ pha lẫn mùi bánh pizza khiến người anh chợt căng thẳng. Jake quả không gặp may! Người con gái duy nhất có đủ lực hấp dẫn kéo anh trở lại thế giới của hẹn hò và yêu đương, thế mà nàng lại sửa soạn thành một bà xơ đồng tính hận đàn ông và sắp có bằng cử nhân luật. Nhưng khi nằm ngửa mắt nhìn trân trối lên trần nhà, anh nhớ lại vẻ lấp lánh trong mắt cô. Nãy giờ cô đang đùa anh. Phải không nhỉ?

Một phụ nữ ly dị chồng thì không thể làm xơ được, đúng không? Nhưng mà rồi, dân Công giáo nổi tiếng về việc bãi bỏ hôn nhân. Anh không chắc về cả hai điều ấy, nhưng anh biết có người sẽ tỏ tường. Là em trai anh. Tôn giáo tín ngưỡng là mối quan tâm của cậu, cũng như trước đây đã là mối quan tâm của cha hai người.

Jake ngồi dậy vơ lấy chiếc điện thoại. Anh bấm số trước khi kịp nhớ ra đã từ lâu, hai anh em anh không nói chuyện với nhau nữa – mà nếu giờ có nói, thì anh cũng không nên gọi vào giữa lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này. “Bực mình!” Anh tắt điện thoại và buông nó xuống bàn.

Đúng lúc đó, anh ngộ ra một điều. Anh nhớ Harry quay quắt, nhớ những cuộc trò chuyện đêm khuya và những trận tranh cãi về tôn giáo giữa hai người. Jake nhớ những tối thứ Bảy khi Harry gọi đến để luyện tập trước bài thuyết giảng cho ngày Chủ nhật. Dù Jake hiếm khi đi lễ nhà thờ, nhưng anh luôn nghe những bài giảng của Harry. Những bài giảng rất hay.

Hết ngày này qua tháng nọ. Là anh em ruột, nhưng những chàng trai nhà Baldwin có tính cách khác hẳn nhau. Dù thế họ vẫn rất thân thiết. Cho đến khi Lisa xen vào cuộc đời họ.

Trong suốt hai năm, Lisa và anh đã hẹn thề và dệt bao mộng đẹp. Này nhé, đến tháng Sáu năm ấy, họ sẽ làm đám cưới, hai năm sau Lisa sẽ chuẩn bị sinh con, và năm năm sau đó, họ sẽ mua căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Nhưng rồi chẳng có dự định nào được trở thành sự thực. Hãy vui lên vì cậu vừa thoát khỏi xiềng xích của hôn nhân đấy, bạn bè anh đã an ủi khi họ nghe tin hôn lễ bị hủy bỏ. Anh cười xòa và bảo rằng anh cũng đang nhảy vũ điệu của tự do đây. Nhưng đó là lời nói dối thảm hại. Anh yêu Lisa – yêu cả thứ xiềng xích cô ta suýt khoác vào cổ anh. Tình yêu của cha mẹ anh dành cho nhau đã từng mang tiếng cười tràn ngập ngôi nhà khiến bao lần ông bà phải đi ngủ sớm. Jake đã từng muốn được hạnh phúc như thế.

Phải, anh biết trong những tháng cuối cùng ấy mình đã không còn là một vị hôn phu hoàn hảo như tranh vẽ. Phải chống mắt nhìn người thân của mình chết đi từng ngày không dễ dàng gì. Bệnh ung thư của bố anh tái phát nặng hơn lần trước khiến anh phải nghỉ làm phụ mẹ chăm sóc bố. Rồi khi Jake chưa kịp nguôi tiếc thương cha thì Lisa đã trả nhẫn cho anh, và vỏn vẹn có vài tháng sau, cô ta đeo nhẫn đính hôn của em trai anh. Trong vòng bảy tháng ngắn ngủi, anh vừa mất cha, vừa mất vợ chưa cưới và mất luôn cả em trai.

Jake rồi sẽ nguôi ngoai sau cái chết của bố thôi. Con người ta không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận cái chết. Mất Lisa làm anh đau đớn. Nhưng anh cũng có thể vượt qua được. Tuy nhiên việc mất cả Harry vào tay Lisa thật quá sức chịu đựng. Việc ấy làm anh mất mặt và mất luôn người em trai. Jake những tưởng rằng, chỉ cần không nhìn thấy họ, anh dần dà rối sẽ vượt qua cơn đau tinh thần này. Nhưng chính đó mới là rắc rối. Vài tuần tới sẽ có một cuộc họp mặt gia đình. Cứ nghĩ đến việc phải nhìn Harry và Lisa quấn quýt bên nhau… Trời ạ, anh không muốn được khơi gợi đến những gì anh đã vuột mất.

Một giờ đồng hồ sau đó, tâm trí anh vẫn quanh quẩn với vấn đề nan giải ấy. Thế rồi cũng vì không muốn đau đầu mãi với chuyện rắc rối trong nhà mình, anh quay sang nghĩ về gia đình Macy. Jake nhớ bản báo cáo về Billy anh đọc hôm nọ. Thằng nhóc dùng xe của cô đi trấn lột cửa hàng thực phẩm. Jake không cho rằng Billy xứng đáng với sự tân tụy của Macy hơn Harry xúng với tình cảm anh dành cho cậu ấy. Tuy nhiên, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Billy hồi tối, anh chắc chắn mình đã nghe thấy sự toàn tâm toàn ý của thằng nhóc dành cho chị mình.

“Anh Baldwin, hãy chăm sóc chị Mary nhé.” Câu nói của Billy vang lên trong đầu anh và Jake lôi chiếc gối dưới đầu đưa lên mũi hít vào hương vị của cô một lần nữa. “Anh đang dự định cho chuyện ấy đây, Billy à. Anh đang lo cho chuyện ấy đây.”

Anh trở mình và cố gắng gạt mọi nỗi suy tư để chợp mắt. Rốt cuộc mắt anh cũng được nhắm lại. Tuy nhiên anh ngủ chưa được năm phút thì một tiếng động lớn giữa đêm khuya buộc Jake choàng tỉnh.