Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 10




2 tháng sau:

Chỉ mới 7 giờ sáng, trên chiếc giường trắng viền lam, có một thiên thần đang còn say giấc, mấy tháng nay cô khó khăn lắm mới ngủ một mình được, hôm nay phải ngủ ngon giấc mới được. Chợt có tiếng cửa,

……

_Um, Tiêu Dũ, đừng chọc a_ cô đưa chân đạp mặt anh ra, cuộn mình vào chăn, lăn qua một góc.

Nha Đầu ngốc này, dám cho anh ăn bơ à? Được lắm, xem ra mấy tháng nay, anh lo cho em cũng vô ích rồi. Đúng là uổng công anh siêng năng làm việc để được cha cho về Mộc gia thăm em

Tiêu Dũ nghiến răng nhào lên giường cô lại, vừa nhào lên thì cô cũng nhảy xuống

Ble, đến mà bắt đi_ cô lè lưỡi trêu chọc

Được lắm, anh sẽ bắt em cho bằng được_

Thế là trong biệt thự rộng lớn chợt phát lên tiếng rầm rầm. Mộc Đế gia đang uống trà nghe thế liền cau mày, quái thật, nơi đây chất liệu rất cứng, bền, thượng hạng, tại sao lại phát ra tiếng động mạnh như thế?

_ Chủ tịch, là do tiểu thư bị Tiêu thiếu gia rượt nên chạy hết lầu này sang lầu khác. Cô còn kéo thêm người hầu chạy cùng nên mới….

_ Hai đứa này đúng là

Ông vừa bước vào trong thì cảnh tượng một Tiêu Dũ, rượt cả bầy nữ lẫn nam và dẫn dầu là cháu gái vừa ngủ dậy của ông xuất hiện

_ Mộc Trà

Ơ, ông nội

_ Như vậy thì ra thể thống gì nữa, mau lên lầu thay quần áo sau đó xuống đây ta nói chuyện

….Dạ

Cô bĩu môi bước lên lầu, Tiêu Dũ thấy thế cũng khó chịu liền đi theo vào phòng cô.

_ Không chơi nữa_

Tiêu Dũ bước lại gần, mắt cô giờ đã ngấn lệ nhưng không muốn rơi. Sợ cũng phải thôi, là đấng trên trong nhà, la là phải sợ rồi. Có lẽ cô chưa bao giờ bị Người Thân của mình la nên bây giờ tức giận, ông nội cũng dễ nổi cáu nên quên mất đi điều đó, cô chỉ là một đứa con nít dù mang trí của người lớn.

_ Nha Đầu

_Nha Đầu không muốn ở đây đâu a. Mộc gia không vui gì hết, suốt ngày chỉ việc với việc, không ai chơi với Nha Đầu, ông nội cũng hết thương Nha Đầu, cứ làm việc rồi lại uống trà, không nói chuyện với Nha Đầu. Có nói thì cũng khắc khe, toàn về phép tắc, cư xử, lễ lục lễ nghĩa gì đó,….

Tiêu Dũ nghe những lời giải thích phàn nàn dài như vậy xong chỉ biết ôm cô vỗ vỗ đầu, biết làm sao giờ, là một tiểu thư trong một tập đoàn lớn, cô phải chấp nhận điều đó thôi.

_ Ngoan, đợi đến khi anh cưới em, anh sẽ mang em về

_Tiêu Hàn Cực?

_Đúng, là Tiêu Hàn Cực, nhà của chúng ta. Nên em phải cố gắng, không được khóc, nghe không?

Gật

_Mau mau sửa soạn xuống nói chuyện với ông

Gật

Vừa bước xuống lầu, cô đã thấy ông nội ngồi trên ghế, mặt nghiêm nghị uống trà. Mà sao mặt ông nội giống cuốn sách vậy nhỉ, không nói chuyện, nhưng lại chứa rất nhiều thứ kỳ lạ, huyền bí bên trong, khiến người ta phải tò mò

_ Ngồi đi……Mộc Trà, ta biết con từ nhỏ đã không được dạy dỗ nên tính con rất thích tự do tự tại, nhưng bây giờ con là một tiểu thư sắp ra mắt cho người đời biết đến. Ta mong con nên học cách cư xử cho đúng một tiểu thư.

Cô càng nghe càng nhăn mặt, đến nổi muốn tịt cả mắt. Tiểu Thư đó là ai mà phải học chứ, cô chỉ là cô, Nha Đầu là Nha Đầu, Hy Tranh là Hy Tranh, Mộc Trà là Mộc Trà.

Tiêu Dũ vỗ nhẹ vai trái cô

_ Tiêu Dũ, đây là vợ sắp cưới của con, con cũng nên chỉ bảo nó

_ Vâng thưa ông

Rầm

Không phải chứ? Tiêu Dũ và Mộc Đế nhìn cô, chiếc bàn tự nhiên hiện ra một vết nứt. Nha Đầu lần này thật sự tức giận, cô nhìn ông mình

_ Ông nội, có thật Mộc Trà là cháu ông không?

_ Đúng

_ Có thật con là Mộc Trà

_ Đúng, ta có cả giấy DNA

_ Vậy có thật con là con của Mộc Bá và Hứa Lam

_ Đúng

_ Vậy ông nói xem, cha mẹ muốn con của họ là Mộc Trà hay muốn con của họ là một Tiểu Thư?

_Con!

Mộc Đế trừng mắt nhìn cháu gái, nhưng thật ngạc nhiên ánh mắt của cô bây giờ thật giống con trai ông. Cô nhìn thật kiên quyết và uy lực, bởi vì cô biết những điều cô vừa nói là đúng

_ Nha Đầu_ Tiêu Dũ kéo cô ngồi xuống, tránh lại gây chuyện

_ Con không muốn ở đây!

_C..con, Mộc Trà

Ông ôm ngực, tay nắm chặt để nguôi cơn giận.

_Mộc Trà, đến cả ông con cũng bỏ được sao?

Cô nghe ông nói thế cũng thấy mình hơi quá đáng, ông nội đang bị bệnh lại bị cô chọc tức. Mười mấy năm, ông không ngần ngại cực khổ, từ bỏ đi bao nhiêu thời gian dưỡng tuổi già để tìm kiếm cô, vậy mà chỉ trong vài tháng…. Nhưng quả thật là cô đúng mà

Tiêu Dũ nhìn cô cúi gầm mặt lúng túng, chợt thấy nhói lòng, học cách diễn đạt những gì mình muốn, học cách kiểm soát, học cách mạnh mẻ, học cách vui tươi, con người họ cần đến cả chục năm để nhận thức được tất cả, nhưng Nha Đầu chỉ bước vào đời thật gần nửa năm, làm sao mà….

_ Xin lỗi ông

Mộc Đế mở to mắt nhìn cháu gái

_Nha Đầu, con

Con không dám nữa_ cô nhìn ông, cúi gầm người, nước mắt rơi lã chã

Mộc Đế thở dài, ông cũng mệt mỏi quá rồi. Câu xin lỗi của con bé chắc cũng làm ông nguôi được phần nào, Tiêu Dũ đúng là biết cách dạy dỗ con bé, rất tốt.

_ Tiêu Dũ, mau đem nó đi đâu đi. Ta cần nghỉ ngơi, làm việc cho tập đoàn

_ Vâng thưa ông_ Tiêu Dũ kéo tay cô.

Cô không quên ngoảnh đầu nhẹ nhìn ông nội, gật đầu thưa đi.

Mộc Đế quay trở lại phòng, đưa tay lên xoa vầng thái dương.

_ Chủ tịch

_ Quản gia, có phải ta quá nghiêm khắc với Mộc Trà so với ngày trước không?

_ Vâng

_?! Ông!

_ Điều 15 trong sách người hầu của Mộc Gia: thật thà, không nói dối thưa Chủ tịch

Mộc Đế nghe vậy cũng nén giận thở dài

_ Mộ..c tiểu thư rất th..thương chủ tịch, mong ngài đừng giận_ một cô hầu mang trà vào cũng ấp a ấp úng nói

_ Cô là

_ người này tên Tiểu Hiên, là người hầu hay bên cạnh tiểu thư nhất thưa Chủ tịch

Mộc Đế gật nhẹ đầu, rồi cho lui ra, ông không quan tâm mấy về những người này nhưng lại quan tâm cái câu cháu gái ông rất thương ông. Ông cười nhẹ, lấy bản thảo hồ sơ ra tiếp tục làm việc.