Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 264: Có người muốn Vô Tự Đan Thư




- Phụ thân, nếu không thể tự tay chém giết người này, ta sợ rằng trong lòng mình có tâm ma.

Hạ Mạt nghe nói mình phải bế quan, nhanh chóng khom người nói.

Chỉ có trong lòng hắn rõ ràng, nếu nói tâm ma bất quá là Sầm Thư Âm mà thôi. Từ khi rời Thất Lạc Đại Lục trở lại Chân Mạch Đại Lục, hắn đã không chỉ một lần đi tán tỉnh sàm sỡ Sầm Thư Âm. Sau cùng nếu không phải Sầm Thư Âm muốn tự sát, Hứa Xích Hoang đứng ra la mắng hắn, hắn vẫn như cũ sẽ không buông tay.

Với hắn mà nói, Sầm Thư Âm sở dĩ cứng đầu như vậy, nhất định là bởi vì cái thằng tán tu 2705 kia. Hắn đường đường là thiếu điện chủ của Tinh Đế Sơn tinh chiến điện, lại ở trên tình trường bại bởi một thằng tán tu nho nhỏ, cục cức này… à nhầm.. cục tức này hắn há có thể nuốt xuống sao? Hắn nói ra tâm ma, kỳ thực cũng không phải nói mò, tán tu 2705 đích xác đã thành một cái tâm ma của hắn.

Tại sau khi trở lại Chân Mạch Đại Lục, biết tán tu 2705 đã là Nhân bảng đệ nhất, trong lòng càng là lửa giận cuồng đốt.

Hạ Đan Đạo khẽ nhíu mày, đang muốn nói gì, bỗng nhiên lại đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài:

- Chuyện gì, vào đi.

Một người nam tử mặc trang phục màu vàng tu sĩ đi đến, nam tử này đối với Hạ Đan Đạo cúi người hành lễ:

- Hồi bẩm điện chủ, tinh không chiến trường xuất hiện hư không thông đạo mới...

- Lại có tu sĩ tinh lục khác xuất hiện?

Hạ Đan Đạo đứng lên.

Hoàng y nam tử đáp:

- Lần này không phải là tinh lục tu sĩ, mà là hàng loạt tinh không thú. Đẳng cấp cao nhất tinh không thú vượt qua cấp 9, Chân Mạch Đại Lục tinh không đại trận ta tràn ngập nguy cơ. Tinh Chủ đã tự mình xuất động, đồng thời mệnh lệnh cho ta báo tin tới các Đại điện chủ.

Hạ Đan Đạo gật đầu:

- Ta đã biết.

Nói xong hắn nói với Hạ Mạt:

- Ngươi muốn đi Thất Lạc Đại Lục cũng không phải là không thể được, hiện tại cùng đi với ta tinh không chiến trường thử luyện, nếu là ngươi có thể bò lên trên Tinh Không Bảng, ta liền cho phép ngươi đi Thất Lạc Đại Lục. Coi như là ngươi muốn nữ nhân kia, ta mang về cho ngươi cũng không phải là không thể. Dù cho Hứa Xích Hoang ngăn cản, cũng là vô ích.

- Đù má hay quá, cảm ơn phụ thân.

Hạ Mạt trong lòng mừng rỡ, chỉ cần lại đem Sầm Thư Âm mang về, qua thời gian dài, hắn cũng không tin Sầm Thư Âm sẽ từ chối. Cảm tình là chậm rãi bồi dưỡng mà có, trước đây nàng bất quá là ở chung lâu với thằng tán tu kia nên sinh tình cảm mà thôi. Rồi nàng sẽ quên hắn.

Về phần phụ thân vì sao biết hắn muốn Sầm Thư Âm, hắn căn bản cũng đéo care. Mình làm việc gì, phụ thân không biết mới lạ?

Về phần tinh không chiến trường, hắn đã sớm muốn đi. Chỉ là phụ thân vẫn cảm thấy hắn tu vi tuy rằng cũng không tệ lắm, năng lực chiến đấu quá kém, lúc này mới không cho phép hắn đi tinh không chiến trường. Bây giờ nhìn bộ dạng phụ thân nghĩ thông suốt, muốn cho hắn đi tinh không chiến trường thử luyện một phen.

...

Ngũ Hành vực thành, Bách Tông Liên Minh đại hội đã kết thúc mỹ mãn, đối với quyết định Mạc Vô Kỵ trở thành tông chủ Bách Tông Liên Minh, tuyệt đại đa số mọi người cảm thấy rất là thoả mãn.

Ngũ Hành vực thành sớm đã xây xong các đại thương lâu cùng doanh trại, hiện tại các đại liên hội thành lập xong, rất nhanh thì tại Ngũ Hành vực thành tìm được doanh trại, đồng thời bắt đầu đăng ký vào hội tu sĩ.

Rất không hài lòng tự nhiên là Giang Tú Sơn, nếu là không có sự tình Lôi gia, Giang Tú Sơn có lẽ phóng lại thấp tư thái một chút, cùng Mạc Vô Kỵ nói chuyện. Thế nhưng Dục Lâm Lôi gia cư nhiên bị Thiên Cơ Tông tiêu diệt, hắn làm sao có thể phóng thấp tư thái? Giả như Mạc Vô Kỵ không phải là minh chủ Bách Tông Liên Minh, hắn nói không chừng đều muốn báo thù cho Dục Lâm Lôi gia.

Dù cho Dục Lâm Lôi gia đích xác đáng chết, Dục Lâm Lôi gia tốt xấu gì cũng có một tên Lôi Hồng Cát tại Đại Diễn Tông của hắn. Hắn làm tông chủ nếu không nhúng tay, tương lai Lôi Hồng Cát trở về, hắn làm sao đối mặt.

Đáng tiếc là, Mạc Vô Kỵ biến hóa nhanh chóng, thành minh chủ Bách Tông Liên Minh. Hắn Đại Diễn Tông không muốn tìm cái chết mà nói, liền hay nhất không nên đi đụng vào Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ không rảnh đi quản Giang Tú Sơn có ý gì, hắn ngăn cản một người tông chủ mới từ đàn tế đi xuống.

Đây là một người nam tử đầu đầy tông phát, ánh mắt mang theo lam quang yêu dị, dường như có thể nhìn thấu người khác.

- Xin hỏi ngươi là Thiên Ma Tông Phương Chấn Thiên phương tông chủ?

Mạc Vô Kỵ ôm quyền hỏi.

Tông phát nam tử khẽ mỉm cười, cũng là ôm quyền đáp lễ nói:

- Chính là Phương mỗ, ra mắt Mạc Minh Chủ, Mạc Minh Chủ lần này trong đại hội Bách Tông Liên Minh quyết sách cùng đặc sắc nói chuyện, Phương mỗ rất kính phục.

Mạc Vô Kỵ cười nói:

- Đa tạ phương tông chủ nâng đỡ, sau này còn phải mời phương tông chủ ủng hộ nhiều hơn mới đúng được. Ngày hôm nay ta tìm phương tông chủ, là có một chuyện. Không biết quý tông có thể có một người tên là Dương Oánh Bình nữ tử?

Phương Chấn Thiên nao nao, lập tức liền nói:

- Không sai, Dương Oánh Bình đích thật là đệ tử chân truyền của ta Thiên Ma Tông, mấy năm trước cũng bởi vì một việc bắt đầu bế quan.

Mạc Vô Kỵ xuất ra một cây sáo ngọc đưa cho Phương Chấn Thiên nói:

- Đây là quý tông đệ tử Trịnh Hạc Phi trước khi chết nhờ ta mang cho Dương Oánh Bình, ta vẫn không có tìm được cơ hội, ngày hôm nay xin mời phương tông chủ mang về cho Dương Oánh Bình sao?. Được rồi, Trịnh Hạc Phi tại Ngũ Hành Hoang Vực chết ở dưới tay Đông Luân, Đông Luân đã bị ta giết.

Vẫn không có tìm được cơ hội là giả, chủ nếu là bởi vì Mạc Vô Kỵ vẫn không có thực lực đi làm chuyện này. Nếu hắn là bình thường một cái tán tu, đi làm chuyện này nói không chừng sẽ bị bắt lại hỏi nửa ngày, sau cùng thậm chí mất mạng nhỏ. Hiện tại hắn là minh chủ Bách Tông Liên Minh, lại là Thiên Cơ Tông tông chủ, xuất ra cây sáo ngọc này, chỉ biết thu hoạch cảm tạ.

Phương Chấn Thiên tiếp nhận sáo ngọc không có nửa điểm vô cùng kinh ngạc, chỉ là đối với Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền nói:

- Đa tạ Mạc Minh Chủ phiền lòng cho Thiên Ma Tông ta chút chuyện nhỏ này.

Mặt ngoài bình tĩnh lạnh nhạt, trong lòng của hắn giờ khắc này ở cuồng hô, Thiên Ma địch, không nghĩ tới Thiên Ma địch đơn giản như vậy liền đi tới trong tay của hắn. Đây là nhiệm vụ hắn ăn nói cho mỗi một đệ tử tiến vào Ngũ Hành Hoang Vực, kết quả Trịnh Hạc Phi tìm được, nhưng không có mạng mang về, cũng may Trịnh hạc phi còn biết để cho người khác giúp chuyện này. Thế nhưng hắn mạnh mẽ khống chế tâm tình của mình, tuyệt đối không thể để cho Mạc Minh Chủ trước mắt này có nửa điểm hoài nghi.

- Phương tông chủ khách khí.

Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói, trong lòng hắn hơi có chút kỳ quái, theo lý thuyết chính bản thân dầu gì cũng là một cái minh chủ, Phương Chấn Thiên không đến mức như vậy không mặn không lạt cảm tạ một câu sao?? Cả mời hắn đi Thiên Ma Tông cũng không có nói.

Hơn nữa hắn thấy Phương Chấn Thiên rời đi thời điểm, dường như có chút cấp thiết. Chính bản thân chỉ là giúp Thiên Ma Tông một cái đệ tử mang một món đồ đạc mà thôi, Phương Chấn Thiên phải vội vã như vậy sao? Hoặc là hắn có chuyện khác.

Mạc Vô Kỵ rất nhanh thì lại đem cái ý niệm này để qua một bên, hắn lúc xoay người nhìn thấy một người trung niên nho sĩ. Tuy trung niên nho sĩ này không có đi qua đại hội, Mạc Vô Kỵ lại vẫn như cũ có thể cảm nhận được hắn cường đại. Đây ít nhất là một cái Hư Thần viên mãn, thậm chí là Chân Thần Cảnh cường giả.

- Thanh Vân Bảo Trầm Bách Kỳ ra mắt Mạc Minh Chủ.

Không đợi Mạc Vô Kỵ nói chuyện, trung niên nho sĩ đã chủ động ôm quyền thăm hỏi một câu.

Thanh Vân Bảo Trầm Bách Kỳ? Mạc Vô Kỵ suy nghĩ một chút, hắn căn bản cũng không quen biết người này.

Thấy Mạc Vô Kỵ không nói gì, Trầm Bách Kỳ khẽ mỉm cười:

- Mạc Minh Chủ có lẽ không biết ta, ta tin tưởng Mạc Minh Chủ nhất định nhớ tiểu nữ của ta.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, ta hiện tại liên cả gái cũng không có, dựa vào cái gì phải nhớ con gái ngươi? Mặc dù là nghĩ như vậy hắn vẫn còn là liền ôm quyền nói:

- Không biết lệnh ái là ai?

- Tiểu nữ gọi Trầm Liên, tại Trường Lạc thành cùng Mạc Minh Chủ từng gặp mặt một lần.

Trầm Bách Kỳ mặt mang nụ cười tiếp tục nói.

Hắn trong lòng cũng là thầm than, nếu không phải trước mắt Mạc Vô Kỵ đã là minh chủ Bách Tông Liên Minh, hắn đâu có nói nhảm nhiều như vậy, sớm giơ tay lên đem bắt đi.

Mạc Vô Kỵ trong nháy mắt liền hiểu rõ ra, Trầm Liên hắn tự nhiên quen thuộc. Trên thực tế người huấn luyện vỡ lòng cho hắn chính là Trầm Liên, không chỉ như thế, Vô Tự Đan Thư của hắn là Trầm Liên tặng cho. Hiện tại phụ thân của Trầm Liên tới rồi, Mạc Vô Kỵ lập tức liền cực kỳ khách khí nói:

- Thì ra là Trầm Đan Sư, Mạc Vô Kỵ có nhiều chậm trễ.

Hắn không biết Trầm Bách Kỳ là Thanh Vân Bảo bảo chủ, lại nghe Trầm Liên nói qua cha nàng là một người đỉnh cấp Địa Đan Sư.

Trầm Bách Kỳ vội vàng khách khí nói:

- Không biết Mạc Minh Chủ có thời gian cùng ta nói một chút không??

- Đương nhiên có thể, trầm Đan Sư mời.

Mạc Vô Kỵ đưa tay, vẫn như cũ rất là khách khí nói. Hắn nhận Trầm Liên đại ân, Trầm Bách Kỳ tới rồi, tự nhiên (phải) nể tình.

Địa phương cách Mạc Vô Kỵ hơi xa, Văn Mạn Châu thấy Mạc Vô Kỵ cùng Trầm Bách Kỳ rời đi quảng trường, thở dài một cái, chậm rãi xoay người rời đi. Vốn nàng vẫn còn muốn tìm Mạc Vô Kỵ nói mấy câu, thế nhưng vẫn có chút do dự. Hiện tại Mạc Vô Kỵ rời đi, nàng cũng không có dũng khí đuổi theo nữa.

Lúc này có thể nói chuyện với Mạc Vô Kỵ, kẻ nào không phải là một tông tông chủ hoặc là bá chủ một phương? Mà nàng bất quá là một cái ngoại môn đệ tử mà thôi. Nghĩ trước đây, nàng còn nghĩ là mình và Mạc Vô Kỵ là hai cái thế giới, chờ nàng tu luyện thành công, cho Mạc Vô Kỵ một hồi phú quý. Bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là buồn cười.

...

- Trầm Đan Sư, không biết Trầm Liên tốt không?

Tới một linh trà thất vừa mới khai trương, Mạc Vô Kỵ chủ động giúp Trầm Bách Kỳ rót một chén linh trà sau đó hỏi.

- Trầm Liên bị ta cấm đoán, bởi vì nàng đã trộm đi Vô Tự Đan Thư của ta.

Trầm Bách Kỳ nói xong, nhàn nhạt liếc mắt Mạc Vô Kỵ mới tiếp tục nói:

- Nghe nàng và mẫu thân nàng nói, Vô Tự Đan Thư là giao cho ngươi?

Mạc Vô Kỵ nhất thời cau mày, Vô Tự Đan Thư của hắn đích thật là Trầm Liên cho, nhưng Trầm Liên nói là mua ở vỉa hè, thế nào thành trộm của cha nàng?

Rất nhanh Mạc Vô Kỵ liền phản ứng kịp, trên vỉa hè đều có thể mua được Vô Tự Đan Thư, vậy vận khí phải nghịch thiên cỡ nào? Xem ra Trầm Liên lừa hắn.

- Không sai, Vô Tự Đan Thư đích xác tại trên người ta. Vô Tự Đan Thư ta cũng có thể trả lại cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải lại đem Trầm Liên thả ra, nàng không có sai.

Mạc Vô Kỵ giọng nói lạnh xuống, dù cho Trầm Bách Kỳ là phụ thân của Trầm Liên, giam giữ con người hắn vừa nghe thấy liền cực độ phản cảm.

Hắn ngược lại không có hoài nghi lời của Trầm Bách Kỳ, Trầm Liên cho hắn Vô Tự Đan Thư không có người thứ 3 biết. Hiện tại Trầm Bách Kỳ biết, nhất định là từ nơi Trầm Liên hỏi lên, mặt khác Trầm Liên cùng Trầm Bách Kỳ tại dung mạo cũng có một chút tương tự.

Trầm Bách Kỳ nao nao, hắn nghĩ không ra Mạc Vô Kỵ sẽ thống khoái xuất ra Vô Tự Đan Thư như vậy. Trên thực tế hắn chuẩn bị lấy máu trao đổi trở về Vô Tự Đan Thư, bởi vì trước mắt Mạc Vô Kỵ này, cũng không phải là hắn có thể áp chế.

- Đa tạ Mạc Minh Chủ, nếu là có thể mà nói, ta sẽ không chút do dự thả Trầm Liên. Bởi vì sự tình ta đem Trầm Liên giam lại đã chọc giận mẹ nàng, mẹ nàng đã tại nửa năm trước mang theo Trầm Liên rời đi Thanh Vân Bảo.

Trầm Bách Kỳ giọng nói để lộ ra vẻ uể oải.

- Tông chủ, Bích La Môn Hạ Kiếm Đình đã bị ta mang đến, cùng đi còn có Bích La Môn tông chủ Hàn Hành.

Không đợi Mạc Vô Kỵ xuất ra Vô Tự Đan Thư, Hình Hoàng liền đi tới bên người Mạc Vô Kỵ nói.