Bất Hủ Thần Vương

Chương 17: Kiểm tra đánh giá phong ba




Nhậm Thương Khung né sang một bên, thẳng tay mà đứng, Lão thái thái được một đám tộc nhân vây quanh đi tới. Bên cạnh Lão thái thái, Nhậm Thanh Sương mặt không biểu tình. Mà Nhậm Thanh Vân, thì không chút nào che dấu ý tứ trào phúng của mình, cao điệu liếc nhìn Nhậm Thương Khung. Thần sắc kia rõ ràng đang nói..., mất thể diện trước mặt lão thái thái a?

Lão thái thái chống gậy đầu rồng, hướng trên mặt đất dừng lại, đối với Nhậm Thanh Sương nói:

- Thanh Sương, vừa rồi ai hồ ngôn loạn ngữ? Nhớ kỹ, sau này theo gia pháp xử lý.

Theo như tộc quy, tên kia ít nhất phải ăn hai mươi bổng.

Ăn hai mươi bổng thì cũng thôi đi, mấu chốt là trong nội tâm lão thái thái lưu lại ác cảm, sau này chắc là phải bị trưởng bối trong nhà mắng chết.

Đi đến bên cạnh Nhậm Thương Khung, tốc độ của lão thái thái vốn không chậm, bỗng nhiên giảm xuống. Ánh mắt dừng lại trên mặt Nhậm Thương Khung chốc lát.

Bờ môi hơi động một chút, ai cũng không biết lão thái thái đến cùng nói cái gì. Nhưng ánh mắt thất vọng này, lại để cho Nhậm Thương Khung trong nội tâm cười khổ một hồi.

Xem ra, lão thái thái đối với mình, quả nhiên là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ah.

Nhậm Thương Khung bất động thanh sắc:

- Tôn nhi chúc Tổ Mẫu đại nhân vạn phúc an khang, thọ tựa Nam sơn.

Lão thái thái tuy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng rất thiên vị con thứ ba Nhậm Đông Lưu, đối với hai cháu trai trong lòng vẫn có một loại tình cảm đặc thù.

Bất đắc dĩ tộc quy sâm nghiêm, nàng cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, ừ một tiếng, không có trả lời. Chỉ có điều, biểu lộ so với lúc trước, ngược lại hòa hoãn một ít.

Hiển nhiên, cháu trai này tính cách cổ quái, có thể nói ra những lời này, cũng làm cho nàng ngoài ý muốn, tự nhiên có chút vui mừng.

Lão thái thái vừa đến, hào khí lập tức liền nhiệt liệt lên.

Tất cả tộc nhân đều có một loại giác ngộ, hôm nay, lão thái thái là nhân vật chính. Hết thảy, phải vây quanh lão thái thái tiến hành.

Nhậm Thương Khung cũng không đoạt danh tiếng, cùng mẫu thân, ca ca tìm một vị trí thuộc về bọn họ.

Còn chưa ngồi nóng đít, vợ lẽ cùng người bốn phòng liền trước sau chạy tới.

Nhậm Đông Sơn cuối cùng cũng là lão hồ ly, lập chí làm tộc trưởng, tự nhiên không thể quá mức cường thế, không thể trước mặt lão thái thái làm khó dễ tam phòng.

Bất quá đối với Nhậm Thanh Hồng, sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Đặt mông ngồi xuống, ung dung cười nói:

- Nhậm Thương Khung, đợi chút nữa gia tộc kiểm tra đánh giá bắt đầu, các ngươi sẽ không cầm mười cây Tử Châu Thảo không còn sống đi lên báo cáo kết quả công tác a? Ha ha ha?

Lời này vừa ra, vợ lẽ cùng bốn phòng mọi người phối hợp hết sức hoàn mỹ, nhao nhao nở nụ cười.

Nhậm Tinh Hà gân cổ lên, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai. Nhậm Thương Khung vươn tay giữ lại:

- Ca, hắn não tàn, ngươi cũng đi chấp hắn sao?

Nhậm Tinh Hà sững sờ, ha ha nở nụ cười:

- Đúng vậy, ha ha. Ta không thể cùng não tàn chấp nhặt.

...

Lão thái thái trên đài, ánh mắt ôn hòa quét về bốn phía, nhìn qua trực hệ cùng chi thứ tất cả lớn nhỏ gần ba mươi mạch, Nhậm thị gia tộc một mảnh thịnh vượng, lại để cho lão thái thái cảm thấy hết sức hài lòng.

Mỗi một năm gia tộc kiểm tra đánh giá, lão thái thái đều vô cùng coi trọng. Hôm nay, bà đại thọ bảy mươi, càng coi trọng gấp bội.

- Chư vị, lại một năm trôi qua.

Lão thái thái chậm rãi nói:

- Nhậm thị gia tộc xưa nay thừa hành một cái quy tắc, khôn sống dại chết. Bất kể là trực hệ cũng tốt, chi thứ cũng tốt. Người có năng lực thì lên trên. Bởi vậy, mỗi năm một lần gia tộc kiểm tra đánh giá, là cơ hội biểu hiện tốt nhất của các ngươi, ta hi vọng các ngươi đều có thể biểu hiện tốt nhất!

Rống!

Dưới đài mấy trăm người, đều ầm ầm đáp lại.

Sau khi lão thái thái mở miệng, hào khí càng trở nên nồng đậm. Có một ít tộc nhân, biểu lộ tràn ngập kích động.

Nhậm thị gia tộc, có một tộc quy. Mỗi năm năm, sẽ có một lần đào thải.

Tại Nhậm thị gia tộc, mặc kệ diễn sinh ra bao nhiêu chi nhánh, đều giữ lại Lục Đại chủ mạch. Lục Đại chủ mạch này, sẽ là lực lượng hạch tâm của gia tộc.

Chủ này mạch, không quan hệ thân phận, chỉ nhìn cống hiến đối với gia tộc.

Nhậm Thương Khung một mạch, bởi vì quan hệ với phụ thân, ở bên trong mấy lần đào thải, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn còn bảo vệ một vị trí chủ mạch.

Nhưng năm nay, lại là một lần đào thải bắt đầu.

Mà phụ thân Nhậm Đông Lưu lưu lại gia nghiệp, hiển nhiên đã tiêu xài sạch sẽ. Hôm nay, tất cả chi nhánh gia tộc, đều nhìn chằm chằm vào một mạch Nhậm Thương Khung.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đã thấy được Nhậm Thương Khung một mạch sa sút, nhận định bọn hắn không có khả năng xoay người.

Bởi như vậy, Nhậm Thương Khung một chủ mạch, không hề nghi ngờ, là một khối thịt mỡ, ai cũng thèm chảy nước miếng.

Nhậm Thương Khung tuy hai mắt nhìn thẳng lên đài, thần thái khoan thai. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng ánh mắt nóng rực đến từ bốn phương tám hướng.

Cô nhi quả mẫu, vô lực sửa chữa. Trong mắt người ta, đây chính là bánh thơm trái ngọt ah.

Nhậm Thương Khung trong lòng khoan thai, hắn rất muốn biết, đợi lát nữa kiểm tra đánh giá bắt đầu, khi hắn xuất ra tứ cấp Tử Quang Thất Tinh Mai, áp đảo toàn trường, những người này sẽ biểu lộ như thế nào.

Lão thái thái ánh mắt dò xét một vòng, hướng Nhậm Thanh Sương nói:

- Thanh Sương, mặc dù là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nhưng ngươi hãy nói quy củ kiểm tra đánh giá đi.

Nhậm Thanh Sương nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy:

- Chư vị, chắc hẳn tới đây tham gia kiểm tra đánh giá, quy tắc đã hiểu rõ ràng. Gia tộc chúng ta kiểm tra đánh giá, xưa nay chỉ nhìn hai hạng. Một, trẻ tuổi vũ lực bài danh; hai, Linh dược cống hiến.

Những quy củ này, xác thực mỗi người đều rõ.

- Đầu tiên, tại Linh dược cống hiến người xếp hàng thứ nhất, có năng lực vô điều kiện đạt được một vị trí chủ mạch; còn có, tại trẻ tuổi vũ lực người xếp hàng thứ nhất, có năng lực vô điều kiện đạt được một vị trí chủ mạch. Trừ hai cái này, hết thảy theo như xếp hạng sau cùng tính toán. Sáu tịch chủ mạch vị trí không thay đổi, mỗi mạch đều bằng bổn sự cạnh trục, khôn sống dại chết. Chư vị còn có dị nghị gì không?

Khỏi cần nói, những người này sớm đã đem quy củ hiểu rõ. Nhao nhao lắc đầu, tỏ vẻ không có dị nghị.

Nhậm Thương Khung khoan thai mà ngồi, vẻ mặt mây trôi nước chảy.

Mọi người xao động, trong mắt hắn, phảng phất giống như không khí. Đây không phải hắn tận lực cố ý, mà là mượn cơ hội này, quan sát phản ứng của mọi người.

Nhậm Thanh Hồng quái khiếu nói:

- Ca, ngươi nói, ngươi diễn võ thứ nhất, Linh dược cống hiến lại là thứ nhất, đó không phải là hai lần quán quân sao?

- Chư vị, yên lặng.

Nhậm Thanh Sương thanh âm lại lần nữa vang lên:

- Kiểm tra đánh giá hiện tại, chính thức bắt đầu. Mời chư vị chuẩn bị cho tốt Linh dược của mình. Đem Linh dược nộp lên, bên trong làm dấu hiệu của mạch mình. Hiện tại, bắt đầu thu Linh dược lên đài bình luận.

Dưới đài nghiêm nghị, tất cả tiếng nghị luận lập tức ngừng lại. Mỗi người cũng bắt đầu ngừng thở. Đem hộp Linh dược đã chuẩn bị tốt, ôm trong tay.

Nhậm Tinh Hà cũng ôm thật chặt, bộ dáng rơi vào trong mắt Nhậm Thanh Hồng, lại là một trận nói móc:

- Ta nói, Nhậm Tinh Hà, thứ đồ chơi rách rưới kia của các ngươi, không cần phải vuốt ve như vậy. Ha ha, ai lại không biết, Tử Châu Thảo không có thành hình, có thể đạt được bao nhiêu điểm cống hiến?

Nhị phu nhân vài ngày trước bị Nhậm Thương Khung đánh cho một cái tát, cũng âm hiểm nói:

- Ta nói không biết lão Tam, lúc này hay không có người lén cho các ngươi một ít đồ vật, giúp các ngươi vượt qua kiểm tra?

Nhị phu nhân Hoàng thị, hàm ý hiển nhiên là độc ác, ám chỉ phòng lớn nhất mạch chiếu cố Nhậm Thương Khung, lén vụng trộm nhét thứ gì đó giúp Nhậm Thương Khung vượt qua kiểm tra.

Thu Vận tu dưỡng rất tốt, cũng không có mặt đỏ tới mang tai đi tranh luận, ngược lại là Nhậm Tinh Hà, cười quái dị nói:

- Có chút điểu nhân, các ngươi không nói lời nào, sẽ không ai nói các ngươi câm. Có phải hay không da lại ngứa, muốn bị đánh à?

Nhị phu nhân sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng, bên kia người thu Linh dược đã đi tới. Một cái trong đó đang muốn đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Nhị gia Nhậm Đông Sơn bên cạnh đang lườm hắn.

Trong nội tâm phát lạnh, cố ý lách đi qua, vậy là bỏ Nhậm Thương Khung một mạch qua một bên.

Nhậm Tinh Hà há hốc mồm, đang muốn chửi ầm lên. Bị Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng cản lại, thấp giọng cười nói:

- Ca, người khác cố ý muốn xấu mặt, cấp cho chúng ta một cơ hội, không thể bỏ qua a.

Nhậm Tinh Hà sững sờ, lập tức hiểu ý, chịu đựng nộ khí ngồi trở lại trên ghế.

Rất nhanh, hai mươi ba mạch Linh dược, đã chồng chất trên đài, từng cái bày xong.

Duy chỉ có Nhậm Tinh Hà, vẫn bưng lấy cái hộp, ánh mắt lập loè bất định.

- Bắc Biên Thanh Thủy nhất mạch, ban đầu linh nhất cấp Linh dược Thổ Nhi Quả mười miếng!

- Bắc Biên Tinh Minh nhất mạch, ban đầu linh nhất cấp Linh dược Khiếu Nguyệt Căn mười đầu!

...

- Trực hệ bốn phòng Nhậm Đông Hải nhất mạch, ban đầu linh cấp hai Linh dược Thiên Hương Ngọc Linh quả ba miếng.

- Trực hệ nhị phòng Nhậm Đông Sơn nhất mạch, ban đầu linh tam cấp Linh dược, Tu La Cực Âm Thảo một cây! Cộng thêm, ban đầu linh tam cấp Linh dược Liệt Dương Hoa một đóa!

Thời điểm báo danh Nhậm Đông Sơn một mạch. Nhậm Đông Sơn trên mặt, cũng nổi lên một tia hăng hái vui vẻ. Hắn lần này, tiêu hết cả tiền vốn, ý định tại phương diện Linh dược cống hiến đỗ trạng nguyên!

Hai vị ban đầu linh tam cấp Linh dược, nói đến giá trị, đủ vượt hai mươi vị ban đầu linh cấp hai Linh dược!

Có thể thấy được, Nhậm Đông Sơn là hướng Linh dược cống hiến quán quân nguyện nhất định phải có.

Hơn nữa Nhậm Thanh Vân khi khảo sát vũ lực ở bên trong, tài nghệ trấn áp quần hùng.

Đến lúc đó, mang theo hai cái vô địch uy phong, trùng kích vị trí tộc trưởng, sẽ phi thường có lợi. Nhìn về Nhậm thị gia tộc, lại có ai có thể cùng hắn tranh chấp?

Cho nên nói, Nhậm Đông Sơn tính toán, có thể nói là vô cùng chu đáo.

Khi Nhậm Thanh Sương tuyên bố ra Nhậm Đông Sơn nhất mạch Linh dược cống hiến, những cái...kia vốn là ôm lấy Linh dược cống hiến bên trên hi vọng đoạt giải nhất, nguyên một đám trong nội tâm phát sầu, biết rõ Linh dược cống hiến, là không có tư cách cùng Nhậm Đông Sơn nhất mạch tranh hùng.

Người ta, thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn. Ban đầu linh tam cấp Linh dược, những mạch nhánh này căn bản không có, mà muốn có cũng không được!

Lão thái nghe đến Nhậm Đông Sơn nhất mạch Linh dược, cũng biểu lộ nao nao, lập tức lộ ra một tia tán thưởng. Lão Nhị này, xem ra là bỏ không ít tâm tư.

Lập tức nhẹ nhàng gật đầu, khen một câu nói:

- Đúng vậy, xem ra lão Nhị một mạch, Linh dược cống hiến quán quân, là chắt chắn rồi.

Nhậm Đông Sơn bị ngàn vạn ánh mắt tập trung, mặc dù lòng dạ rất sâu, thể cốt đã nhẹ mấy cân, lại được lão thái thái kim khẩu khoa trương, càng là nhịn không được có chút lâng lâng.

Liền tại lúc mọi người đều nghĩ chức quán quân đã thuộc về Nhậm Thanh Sơn, Nhậm Thanh Sương bỗng nhiên nói:

- Không đúng, tựa hồ còn thiếu nhất mạch Linh dược không có báo cáo a?

Thanh âm đột ngột này, thoáng cái phá vỡ hiện trường đang hâm mộ, ghen ghét. Còn có người không có báo cáo?

Nhậm Thương Khung mỉm cười, thầm nghĩ không hổ là tỷ tỷ, thực ăn ý a. Một ánh mắt, liền đã hiểu ý của hắn. Trước kia cố ý không nói ra, thẳng đến thời điểm Nhậm Đông Sơn lâng lâng, mới bỗng nhiên đưa ra. Đây là muốn để cho Nhậm Đông Sơn bay tới đám mây đi, lại bị một cước đạp xuống!

Tỷ tỷ đã phối hợp như thế, Nhậm Thương Khung hắn cũng nên đăng tràng rồi!