Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 6




Tôi cũng chưa bao giờ mơ mộng rồi cậu sẽ thích đàn ông.

Nhầm tôi là con gái… cũng chẳng sao, cho dù là sự dịu dàng giả tạo, tôi vẫn thấy rất vui.

Vậy nên tiếp theo đó, khi Tạ Viêm ôm cậu, tứ chi khăng khít cọ xát nhau, hắn lại không tự chủ được, mê mê màng màng mà cuồng nhiệt nâng gáy cậu lên hôn những nụ hôn vụn vặt rời rạc, cậu thôi cả chống cự, buông xuôi hé mở khuôn miệng.

Khoảnh khắc vừa tỉnh dậy, Tạ Viêm thật sự sợ mất mật, ngồi ngây đờ trên giường nhìn chằng chằng tấm khăn trải giường bị vần vò thành cục và vết tích chẳng hề che đậy trên tấm thân trần trụi của Thư Niệm, sững sờ cả buổi.

Trước nay hắn đều giỏi trấn định, vậy mà lần này phải hút liền vài điếu mới lấy lại được bình tĩnh.

Mặc dù có thấm hơi men, chuyện tối qua hắn vẫn chưa tới nỗi tù mù hết cả. Hắn mừng rỡ nhớ ra may mà mình chưa say rượu làm bậy, gây nên những chuyện trái luân lí. Hắn cũng nhớ rõ lúc đó Thư Niệm hầu như cũng chả phản kháng chi, thậm chí còn hôn đáp trả hắn.

Hắn nào phải thằng ngốc, những hiểu biết thông thường tuyệt đối không khuyết hụt, đến nước này rồi, ít nhiều cũng đoán được sơ sơ.

Hắn ngoảnh đầu nhìn thoắt qua Thư Niệm đang ngủ say, biểu cảm cậu bình ổn, đôi môi sưng mọng vì hôn hơi hơi hé mở, mặt mày thản nhiên, không có lấy nửa phân khó chịu hay uất ức, đầu hắn kêu rền một trận, suýt chút thì muốn nổ tung tại chỗ.

Thư Niệm hổng chừng là… Thư Niệm quả nhiên là…

Tạ Viêm dụi đầu mẫu thuốc đang hút, nhảy phắt khỏi giường tức tốc mặc đồ vào, chạy xuống lầu vào phòng khách, bấm ngay điện thoại: “A lô, ba hả? Là con đây…”

~~~

Hắn vừa dập máy chưa bao lâu, Thư Niệm cũng xuống nhà dưới, trên mặt cậu vẫn còn đọng lại làn hơi ẩm sau khi rửa xong, tuy mi mắt còn sưng nhẹ, nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ tinh khôi. Bởi vì thân thể hư nhược nên da dẻ cậu có phần xanh xao, mỏng đến nỗi hơi trong suốt. Đôi mắt dài ôn hòa, hốc mắt hơi hõm vào. Nếu tách riêng từng phần mà xét, thì nhìn thế nào cũng không thể coi là điển trai, may nhờ mũi và cằm cậu đều có đường nét cực kì thanh thoát ưu nhã, hài hòa cùng đôi mắt, nên toát ra một vẻ đẹp độc đáo.

Dáng người Thư Niệm thực ra cũng rất cao, nhưng mình hạc xác ve, lúc đi đứng cũng quen khom lưng, điệu bộ như thế bất giác khiến cậu thấp bé đi cả khúc trước Tạ Viêm.

Thấy Tạ Viêm đã ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, cậu mỉm cười áy náy, có vẻ xấu hổ vì mình mà dậy muộn hơn cả Tạ Viêm: “Cậu không dùng điểm tâm sao? Có kịp giờ làm không?”

Cậu thản nhiên như không có gì thế này lại khiến ***g ngực Tạ Viêm tưng tức cả lên: “Không vội, hôm nay khỏi cần đến công ty cũng được, tôi có mấy lời muốn trao đổi với cậu.”

Thư Niệm sửng sốt mấy giây, rồi vội tìm một chỗ trên chiếc sô pha đối diện Tạ Viêm khép nép ngồi xuống, vẻ nghiêm túc hiếm hoi của Tạ Viêm khiến cậu cũng dè dặt đi hẳn.

“Có khi nào cậu nghĩ muốn học chuyên sâu nữa chưa?” Trước ánh mắt có phần ngỡ ngàng của Thư Niệm, hắn giải thích cặn kẽ thêm: “Ý tôi là, cậu tốt nghiệp đại học cũng đã lâu, đa phần những cái đã học trước đây cũng hết hợp thời rồi, chúng tôi thấy cũng nên cho cậu có cơ hội học hỏi thêm những điều mới mẻ.”

“Học thêm những điều mới mẻ?” Thư Niệm kinh ngạc có, ngập ngừng có, hỏi dè lần nữa.

“Phải.” Tạ Viêm lại châm thêm điếu thuốc, trả lời gãy gọn dứt khoát: “Chúng tôi định cho cậu xuất ngoại, giấy tờ thủ tục nhập học cũng đã thay cậu sắp xếp thỏa đáng rồi. Cậu cứ học đến chừng nào lấy xong bằng thạc sĩ hẵng về.”

Thư Niệm trầm ngâm mất vài giây, hẳn nhiên đang bối rối lắm rồi: “Tôi… tôi đã ra trường lâu lắm rồi.. Cậu cũng biết tôi học hành không được khá cho lắm mà, e là…”

“Tạ thị đối với năng lực của nhân viên bao giờ cũng đòi hỏi rất nghiêm ngặt.” Không để cậu lưỡng lự, Tạ Viêm bồi thêm một câu.

Thư Niệm hơi nhấp nhổm không yên: “Tôi chưa phạm bất kỳ sai lầm nào, những công việc này cũng làm tới nơi tới chốn…”

“Giờ không sai, đâu có nghĩa là sau này cũng vậy. Dù sao bây giờ cậu cũng đang làm sếp người ta, cấp dưới bằng cấp ai nấy cũng cao hơn cậu, vậy mà coi được á?”

Kiểu kiến giải này rõ là hoàn toàn bất công, nhưng Thư Niệm chẳng hề nhận ra điều đó, vẫn uổng hơi tự biện hộ: “Bằng cấp không cao… nhưng tôi vào làm cho Tạ thị lâu thế rồi, tôi đủ kinh nghiệm mà…”

Tạ Viêm mất kiên nhẫn xua tay, đứng phắt dậy: “Đừng nói nữa, mọi thủ tục sẽ thay cậu lo liệu hết mau thôi, phía nhà trường cũng dễ liên hệ, mùa xuân này nhập học. Tính tới tính lui cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu, cậu tự mà chuẩn bị cho tốt đi.”

“Đợi đã, Tạ Viêm!” Cuộc đối thoại tiệt đường thương lượng này khiến Thư Niệm cuống lên, vội giơ tay ra kéo cánh tay đang kẹp điếu thuốc của hắn. Hắn thoáng sựng lại, rồi phớt tỉnh hất tay cậu ra.

Trông thấy thần thái nghiêm nghị ở hắn, Thư Niệm bấy giờ mới ý thức được điều gì đó, thoạt tiên bờ vai gầy gầy của cậu khẽ rụt lại. Tạ Viêm nhìn cánh tay kia dần lui khỏi tầm mắt mình, hắn có cảm giác cả người cậu đều đang lùi đi.

“Chúng tôi muốn tốt cho cậu thôi,” Tạ Viêm ra vẻ bình tĩnh ho khan hai tiếng, bỗng dưng hắn thấy mình giả trá làm sao, nhưng đây cũng đâu hẳn là lời nói dối: “Cậu rõ rồi chứ?”

Thư Niệm dường như muốn nói gì đó, nhưng yết hầu chỉ dịch lên dịch xuống vài cái rồi thôi.

“Được rồi, công ty còn nhiều việc phải làm, tôi đi trước. Cậu ở nhà ăn một mình đi.” Nhìn cái vẻ Thư Niệm ngồi im như thóc, tần ngần nhìn xuống sàn nhà, hắn quả tình cũng chẳng có tâm trạng ăn gì cả.

“Tôi đưa cậu đi.” Thư Niệm vực lại chút tinh thần, lúc này rồi mà cậu vẫn không quên nhiệm vụ tài xế riêng cho Tạ Viêm suốt mấy tháng qua luôn do mình lãnh vai.

“Không cần.” Tạ Viêm chối phăng đi. “Tôi tự đi.”

Thư Niệm “Ừ” một tiếng, Tạ Viêm nghe rõ trong đó nỗi lòng tự ti và bối rối, nhưng hắn chẳng mảy may đổi ý. Hắn đứng dậy một mình đi ra ngoài.

“Tạ Viêm.” Thư Niệm vẫn cất tiếng gọi hắn, giọng rối bời, “Đây… là ý cậu, hay ý của lão gia?”

Tạ Viêm không nghĩ đến cậu sẽ hỏi thẳng tưng như vậy, đắn đo mấy giây, rồi mỉm cười nói: “Đương nhiên là ba gọi điện về dặn tôi đấy chứ.” Mới nãy bóng gió vài câu là đủ rồi, thình lình mà đả kích cậu ta tới cùng luôn không hay cho lắm.

Bỏ đi được vài bước hắn mới sực nhớ ra, điện thoại trong phòng khách hôm nay đã đổ chuông bao giờ đâu – thật là một lời nói dối khập khiễng.

Hắn ngoái đầu nhìn Thư Niệm, mình cậu ngồi chơ vơ góc cuối phòng khách, tấm thân chỉ mặc mỗi manh áo sơ mi mỏng co ro lại như sợ lạnh, hai bên vai đổ gục phía trước, nhìn vào vô cùng ốm yếu.

~~~

Ngày Thư Niệm xuất ngoại rốt cuộc đã đến. Tiết trời vẫn chưa ấm lại, nên những ngày này Thư Niệm đều giữ nguyên một bộ dạng co vai cụp mắt. Cậu vốn chẳng phải kẻ ưa chuyện, nay cũng không vì sắp đi xa mà trở nên kích động hay nhiều lời, chỉ lủi thủi cúi đầu giúp bác tài xế Vương cùng khiêng hành lý chất vào xe. Cặp môi mỏng mím lại, động tác có phần vụng dại.

Tạ Viêm tựa vào cạnh cửa trông theo dáng lưng mảnh khảnh yếu ớt của cậu. Lại còn khuôn mặt nghiêng nghiêng bình tĩnh không gợn biểu cảm, khi tình cờ đối diện với mình thì có thể trông rõ hai gò má bỗng hoắm xuống, đầu khẽ quay đi, tĩnh mạch nhợt nhạt trên cổ liền nảy sinh biến đổi mãnh liệt. Nhìn mãi, ***g ngực dần dần thấy khó chịu, hắn bực dọc châm một điếu thuốc.

Nghiện thuốc lá nặng có vẻ là chuyện dạo gần đây mới bắt đầu xảy ra với hắn.

“Tôi đi đây.” Chất xong hành lý, Thư Niệm tới chào Tạ Viêm, vẫn động tác cúi đầu cung kính, Tạ Viêm nhất thời không chịu nổi, lại dập luôn điếu thuốc chưa hút được hai hơi.

“Ừ, lên đường cẩn thận. Chúng tôi không tiện tiễn cậu ra sân bay.” Hắn chỉ thấy khó chịu, khó chịu vô kể. Mới đầu hắn những muốn tiễn Thư Niệm lên máy bay mới thôi, nhưng nỗi buồn bực bất an chợt đến khiến hắn phủi bay cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

“Vâng.” Thư Niệm im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng, dường như muốn làm dịu đi bầu không khí, cậu mỉm cười, “Tôi học không giỏi thiệt đấy… Nhỡ mà không qua nổi luận văn tốt nghiệp, cũng chẳng biết chừng nào mới về được.”

“Nếu học hoài không xong, thì thôi đừng về nữa.” Tạ Viêm vốn chỉ định đùa chơi thôi, nhưng chẳng hiểu sao lời ra khỏi miệng lại chẳng nghe được tí ti ý đùa nào.

“Dạ, thiếu gia.”

Một tiếng xưng hô mười mấy năm chưa hề nghe lại đâm xoáy vào mình, Tạ Viêm phải ho khan một tiếng mới giữ vững được tinh thần.

Có lẽ mình thật sự không nên ép Thư Niệm đi lấy tấm bằng nhảm nhí, có cũng bằng thừa kia. Tự mình hiểu Thư Niệm rõ hơn ai hết mà, có thể Thư Niệm thông minh đấy, xem như cậu ấy có năng lực đi, cũng được nước chuyên cần, nhưng buộc một người gần ba mươi tuổi đầu, thành tích luôn không cao là mấy tha hương xứ người dùi kinh nấu sử, có khi làm khó cậu ta quá cũng nên.

Nhưng đây đúng là vì muốn tốt cho cậu ta đó thôi, hai người giữ khoảng cách một chút, lâu dần, nhiều khả năng có thể cắt đứt những tơ tưởng của cậu ta.

Không đúng sao?

“Thiếu gia,” Lúc sắp quay người cất bước, Thư Niệm lại dừng lại, đột nhiên như hạ quyết tâm: “Thật ra, nếu không muốn nhìn thấy tôi, cậu chỉ cần nói một lời là xong, tội chi hao tốn lắm tâm tư thế để tống tôi đi.”

Trước khi Tạ Viêm kịp phản ứng, cậu đã bỏ đi ngay, dù hơi cúi lưng, nhưng chân bước thoăn thoắt. Tạ Viêm chưa kịp nói nửa câu chống chế, cậu đã chui tọt vào xe, đóng cửa đánh cạch một tiếng.

Tạ Viêm tin chắc hắn đã làm đúng. Hắn không thích đàn ông. Hắn đâu thể khoan nhượng cho một tên đồng tính có ý đồ với mình tồn tại bên cạnh. Vả lại, xử trí Thư Niệm như thế đã coi là bình tâm tĩnh khí* và kín đáo lắm rồi. Hắn đã bao giờ khoan dung ai được thế đâu.

Song lúc trở vào nhà, phòng Thư Niệm chỉ còn là một gian buồng trống rỗng. Ngoài mùi hương dịu nhạt trên người Thư Niệm còn lưu cữu đâu đó, nó chẳng giữ lại cái gì khác liên quan đến cậu. Lúc sập mạnh để khóa trái cửa lại, hắn vẫn không nhịn được phải hít sâu một hơi.



* Là thế này: Bạn beta của tớ trước đây đã bảo không hiểu lắm chữ “Bình tâm tĩnh khí” ở đây, đề nghị tớ sửa lại. Tớ nghĩ nhiều rồi, và quyết tâm không sửa. Đây là quyết định sau khi đã “ngâm cứu” kĩ rồi, chả phải VN mình chưa có ai dùng từ đó, không biết cũng khá là lạ.

Đây là 1 vấn đề nói chuyện rất nghiêm túc. Tớ sẵn sàng đổi bất cứ thành ngữ Hán-Việt khó nhằn nào, kiểu như thực tuỷ tri vị chẳng hạn (cái này thì chắc VN mình chả ai dùng và không đọc đam mỹ thì chả ai biết) và hầu hết những cụm khác nữa tớ đổi tất, đổi tuốt và đổi ngay. Nhưng cái gì người Việt mình dùng được và tớ xét thấy là phù hợp với bối cảnh truyện, xin thứ cho tớ được giữ lại. Thực ra dịch giả VN có nhiều vị kì cựu còn khoái xài mấy câu Hán-Việt khó nhai hơn trong bản dịch từ tiếng Anh, tiếng Pháp của họ, thậm chí trong bài bình bằng tiếng Việt cho tác phẩm nào đó (chứ ko phải chỉ trong dịch phẩm thôi). Vậy việc gì mà tớ ko đc giữ cái tớ thích? Việc phải chuyển cả 1 cụm dễ hiểu vậy làm tớ khá là không thích, vì việc đấy khá là không cần thiết.

Ở đây tớ hoàn toàn:

1) Tách bạch giữa việc mượn Hán-Việt làm giàu cho tiếng Việt và làm nô lệ cho tiếng Hán.

2) Ủng hộ mọi người động não 1 tí khi đọc. (Ừ, tớ quan niệm việc đọc cũng cần động não, không thì chúng ta đọc làm cái gì nhỉ?)

Nếu ai đó thấy câu này tớ edit khó hiểu, xin cứ nghĩ đây là cơ hội tốt để làm giàu vốn từ cho bạn đi hé!

Tớ vô cùng cảm ơn nếu mn hiểu cho vấn đề này.