Bắt Ma Đặc Công

Quyển 2 - Chương 5: Trường hợp khẩn cấp




Lữ Minh Dương từ trong nhà Lưu quả phụ đi ra, liền gặp ngay Vưu Tiểu Dũng hai tay trống trơn trở lại.

“ Cậu xem tôi thật đãng trí, quên nói cậu đưa chìa khóa xe.” Vưu Tiểu Dũng từ xa kêu lên.

Lữ Minh Dương cười thầm trong lòng, không có chìa khóa xe không thể trách anh quên, vốn tôi đâu có ý định để anh mở cửa xe đâu. Trên xe nhiều đồ vật ly kỳ cổ quái như vậy, làm sao dễ dàng để người khác nhìn thấy chứ? Hắn ra dáng xin lỗi cười nói:” Làm anh phải chạy đi một chuyến vô ích rồi, thật ngại quá.”

“ Không có gì, không phải chỉ có vài bước thôi sao.” Vưu Tiểu Dũng nói,” Bác sĩ Lữ hỏi được gì rồi sao.”

“ Không có, tứ thẩm chắc là tuổi đã cao, nói tới nói lui vẫn là mấy câu kia.” Lữ Minh Dương vừa đáp qua loa, vừa thầm tính toán buổi tối hôm nay phải đến sườn đông của ngọn núi mà Lưu quả phụ đã nói một chuyến. Hắn quay đầu quan sát, không xa phía đông của thôn quả thật có một sườn núi thoai thoải, nhìn thì giống như một cái đồi trọc chỉ toàn là đá.

Hai người trò chuyện mỗi người một câu, chốc lát đã trở lại cổng vào nông trường, Lữ Minh Dương lại phát hiện lúc nãy chỉ có mấy lão nhân ngồi tán gẫu ở đây, bây giờ thì lại thấy chỗ này có rất nhiều người, đều là mấy người đàn ông lớn tuổi, nhỏ nhất cũng hơn năm mươi tuổi, mà già hơn thì ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi.

“ Tứ thúc, mọi người tụ tập đông người ở chỗ này làm gì vậy? Mở hội nghị à?” Vưu Tiểu Dũng kêu lên.

Lữ Minh Dương phát hiện lão bí thư cũng ở đây, còn đang bị mọi người vây quanh ở trung tâm, xem ra ông ta chính là nhân vật chính của cái hội nghị không chính thức này rồi.

Lão bí thư cũng không thèm liếc nhìn Vưu Tiểu Dũng một cái, nhàn nhạt nói:” Không phải hội nghị gì cả, tôi đã không còn là bí thư thì có thể mở cái gì hội nghị nữa chứ. Chúng tôi là thương lượng chuyện tu bổ ngôi miếu đầu thôn thôi, việc này không phải cũng tính là mở hội nghị đó chứ?”

Vưu Tiểu Dũng tựa hồ cố nén cơn tức giận trong lòng, nói:” Tôi nói đó là mê tín, thúc như thế nào vẫn không nghe ra. Tôi đã mời chuyên gia từ thành phố đến, mọi người như thế nào còn đòi phải sửa miếu thờ a. Tôi đã nói rồi, muốn sửa miếu thì trong thôn cũng không có kinh phí. Sao mọi người không tự hỏi thôn phải đi đâu kiếm kinh phí đây, hay là mọi người tự bỏ tiền túi của mình ra, nói tóm lại khi nào có kinh phí thì sẽ sửa chữa miếu thôi.” Lão bí thư nhàn nhạt nói.” Chuyên gia từ thành phố đến thì sao, không phải chuyên gia cũng không tìm thấy vấn đề gì đó sao, đây là vấn đề liên quan đến phong thủy thì bác sĩ làm sao có khả năng giải quyết chứ.”

Vưu Tiểu Dũng tức nghẹn họng, bất lực quay đầu qua nhìn Lữ Minh Dương, nói:” Cậu xem xem, cậu xem xem...”

Lữ Minh Dương mỉm cười, mở cửa xe lấy hai chai nước, cười nói:” Sửa miếu là chuyện tốt mà, nhưng sửa miếu không thể chữa được bệnh. Tuy bây giờ chúng tôi còn chưa tìm ra là bệnh gì tạo thành hiện tượng loại này, nhưng nếu thêm một thời gian nữa nhất định có thể giải quyết triệt để vấn đề này.”

Lão bí thư vừa nghe cái vị chuyên gia Lữ Minh Dương này đồng ý sửa miếu, cười hắc hắc nói:” Tôi đâu có nói là sửa miếu thì sẽ không cần uống thuốc, có bệnh dĩ nhiên phải uống thuốc rồi, hai hôm trước tôi còn phải uống cả toa thuốc cảm đó chứ. Nhưng sửa miếu với chuyện này đâu có liên quan gì với nhau đâu.”

“ Lão bí thư vẫn tin tưởng vào khoa học đó chứ.” Lư Minh Dương ha ha cười, làm cho lão bí thư cũng toét miệng cười theo, hắn quay đầu vỗ vỗ vai Vưu Tiểu Dũng nói,” Chúng ta đến nhà tiếp theo thôi.”

Vưu Tiểu Dũng không cam lòng rồi lại bất đắc dĩ dẫn Lữ Minh Dương quay đầu lại hướng nam mà đi, ở đầu thôn phía nam còn một nhà có đứa trẻ gặp chuyện.

Qua khỏi nhà Lưu quả phụ không xa, thì gặp một tòa miếu thờ có ba gian, cửa miếu chính là đối diện với một cái đập nước lớn.

“ Mấy người lão bí thư nói chính là ngôi miếu này à?” Lữ Minh Dương rất tùy ý hỏi.

“ Chính là cái miếu này. Cậu nói thử xem, đây không phải là mê tín sao chứ? Nếu sửa cái miếu mà không còn phát sinh bệnh tật thì cả nước cũng không cần xây bệnh viện nữa, chỉ cần xây miếu là được rồi sao?” Vưu Tiểu Dũng tức giận nói.

Lữ Minh Dương cười một tiếng, nói:” Nói thì nói như vậy, nhưng nghe nói năm đó khi sửa xong ngôi miếu này, không phải nhiều năm tiếp theo trong thôn cũng không phát sinh thêm trường hợp nào tương tự sao chứ?”

Vưu Tiểu Dũng thở dài nói:” Nói tới cũng thực là kỳ quái, thật đúng là có chuyện như vậy. Nhưng cậu xem xem, hiện tại cái miếu này vẫn còn tồn tại, mỗi ngày cũng có người đến thắp hương, nhưng trong thôn không phải lại bắt đầu xảy ra chuyện tương tự năm xưa đó thôi.”

“ Vậy chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi.” Lữ Minh Dương cười nói:” Cái đập nước này diện tích không nhỏ ha, phong cảnh cũng đẹp, không biết là xây vào lúc nào?”

“ À, đó là vào thập niên bảy mươi sau giai đoạn học tập nông nghiệp thì xây dựng. Lúc đó thật là khó khăn, thời điểm xây cái đập nước này chính là xây một lần sụp đổ một lần, bây giờ nhớ lại còn thấy nản.” Vưu Tiểu Dũng nói.

“ Ồ, như thế nào mà xây một lần lại sụp đổ một lần vậy?” Lữ Minh Dương vội vàng hỏi.

“ Cậu đừng xem thôn chúng tôi chỉ có vài con sông nhỏ từ trên núi chảy xuống như những con suối, nhưng vào mùa mưa, thế nước trên núi chảy xuống rất dữ. Cậu xem đỉnh núi bên kia.” Vưu Tiểu Dũng chỉ về phía sườn núi hướng đông thôn nói,” Đá dùng để xây đập nước này đều lấy từ trên núi kia đó, xây một lần sụp một lần, tới lúc xây xong thì cũng hết non nửa số đá trên núi rồi.”

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, xem ra đập nước và ngọn núi này bên trong nhất định có cái gì đó liên hệ với nhau.

Căn cứ vào những manh mối trước mắt có được, Lữ Minh Dương càng ngày càng cảm thấy mê hoặc. Đầu tiên là Ngô tam thúc thần thần bí bí, còn có cái chết đầu tiên của tiểu Hồng, rồi lại thêm một vị Cổ đạo trưởng chỉ điểm xây miếu thờ, thêm cái đập nước xây một lần sụp một lần trước mắt, còn có ngọn núi bị khai thác hết phân nửa lượng đá lại cũng là nơi an táng di cốt của tiểu Hồng... Mấy cái dữ kiện này đến tột cùng cái nào mới là mấu chốt đây?

Lữ Minh Dương theo Vưu Tiểu Dũng đến đầu thôn phía nam hỏi qua tình huống của gia đình kia, cũng giống như trước không có chút manh mối giá trị nào, nhìn trời cũng đã gần đến giữa trưa, hai người trước tiên quay lại ủy ban thôn.

Sân trước ủy ban thôn, bao quanh là một nhóm phụ nữ già có trẻ có đang dắt mấy đứa trẻ lại để Hứa trưởng khoa kiểm tra sức khỏe cho tụi nhỏ. Đại Quân một tay cầm máy quay DV, một tay cầm điếu thuốc đứng lơ đểnh một bên, xem ra từ sáng đến giờ thực không có sự tình gì có giá trị thời sự để hắn ghi hình lại rồi, mà Chu Đình thì lại đang phụ giúp Hứa trưởng khoa làm việc.

“ Tôi thấy cũng trưa rồi, như thế nào chỉ gặp toàn là trẻ nít không vậy?” Lữ Minh Dương nhìn một vòng xung quanh nói.

“ A, đây đều là mấy đứa nhỏ còn chưa đi học.” Vưu Tiểu dũng nói,” Thôn chúng tôi không có trường học, trường tiểu học gần nhất cũng cách đây vài dặm, mấy đứa nhỏ lớn một chút đều là buổi sáng sớm đem theo lương khô đi học, buổi trưa cũng không quay trở về. Ôi, trong thôn xuất hiện loại chuyện này, làm mọi người đều kinh hoàng, còn có gia đình vội vàng đem con gửi hẳn ở nhà họ hàng nơi khác để chúng đi học luôn tại đó.”

“ Tiểu Lữ hả, các cậu cũng đã trở lại rồi à?” Trương giáo sư và kế toán thôn cùng nhau đi tới, kêu lên,” Các cậu có phát hiện được cái gì không?”

“À, tôi không phát hiện được tình huống đặc biệt nào cả.” Lữ Minh Dương nói.

“ Vậy à, tôi thì lại có phát hiện đó nha.” Trương giáo sư cười nói,” Cậu xem...”

Trương giáo sư nói xong, liền lấy trong túi ra một cuốn sổ tay nho nhỏ, mở ra xem chính là bản ghi chép tình huống hôm nay đi thăm hỏi, không khỏi làm Lữ Minh Dương cảm thấy ông ta thực sự làm việc rất nghiêm túc.

“ Cậu xem, buổi sáng chúng tôi hỏi thăm tổng cộng năm gia đình, tôi phát hiện thời điểm mấy đứa nhỏ phát bệnh đều có một triệu chứng tương tự nhau – thần trí bất minh.” Trương giáo sư chỉ vào mấy dòng ghi chép trong sổ nói,” Cậu xem, đứa nhỏ này thời điểm phát bệnh thì ánh mắt si ngốc, này, còn cái này, thời điểm phát bệnh mắt trợn ngược lộ ra con ngươi trắng dã, miệng phát ra thanh âm ú ớ...”

Trương giáo sư có điểm hưng phấn nói:” Cho nên, tôi nghi ngờ đây là trường hợp bệnh lý về hệ thần kinh hoặc là não bộ...”

Trương giáo sư đang nói, bỗng nghe được âm thanh ồn ào nhốn nháo, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa sân phơi thóc trống trãi chỗ cái cối xay lúa, một đứa nhỏ lúc nãy còn đang chơi đùa không có chuyện gì bây giờ lại đang nằm co quắp trên đất, một phụ nữ trung niên đã chạy tới khóc thét lên:” Con ơi, con ơi, con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ mà, aaa...”

“ Mau, đứa nhỏ này sợ là đang phát bệnh...” Trương giáo sư nói xong liền chạy ào tới.
------------------------------------------------------------------------------------------