Bắt Ma Đặc Công

Quyển 4 - Chương 29: Trương đại sư




Trương đại sư, lão nhân thần bí giả làm tù nhân tại ngục giam của tỉnh thành, người biến máu lưỡi của mình đột ngột trở nên cường đại đến mức có thể trực tiếp tiêu diệt bốn cao thủ ác linh thần bí, hiện tại cũng đã tới.

Trên thân thể gầy tong teo đó vẫn là một bộ đồng phục phạm nhân, chỉ khác là bộ đồ phạm nhân đó lúc này đã sạch sẻ thẳng thớm, gương mặt lão nhân vẫn gầy gò, khác chăng là trên gương mặt đó bây giờ có chút hồng hào, da tay của lão nhân dù đã nhăn nheo, thế nhưng mỗi nếp nhăn đều toát lên một sự hiền từ.

Lữ Minh Dương thoáng ngẩn người, lão nhân này rõ ràng có mùi vị tiên phong đạo cốt, khiến người ta bất giác nảy sinh tôn kính ở trong lòng.

Trương đại sư khẽ cười, lão dùng đôi mắt hiền từ lướt nhìn Hàn Di, rồi dừng lại trên mặt Lữ Minh Dương, thanh âm ôn hòa lần nữa vang lên: “Tiểu tử, dạo này khỏe chứ hả? Ha ha.”

Lữ Minh Dương cười gượng gạo, nói: “Đã khiến ông bận tâm, chào ông.”

Trương đại sư ha ha cười một tiếng, quay đầu nói: “Quả nhiên là vậy, xem ra lần này ta không có uổng công a.”

Lão cao tiến tới trước mặt Lữ Minh Dương, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu còn không mau cảm ơn Trương đại sư, lần này nếu như không phải ngài ấy đặc biệt yêu cầu khẩn cấp điều động trực thăng cả đêm từ Bắc kinh đến cứu viện, hai người các cậu hôm nay...”

“Chuyện này...” Lữ Minh Dương khẽ nhíu chân mày, hướng về phía lão Cao tỏ vẻ không hiểu.

“Sau khi tôi gởi mẫu vật của các cậu đến Bắc Kinh hóa nghiệm, Trương đại sư nhìn thấy, nói là kết quả hóa nghiệm có biến, liền khẩn cấp ra lệnh điều động trực thăng tiếp viện.” Lão Cao vừa nói vừa bội phục.

Trương đại sư ha ha cười, nói: “Có thể vì tổ chức cống hiến một chút, cũng coi như giảm bớt phần nào tội nghiệt của tôi mà.”

Lữ Minh Dương cười khổ trong bụng, lúc này Lưu đội trưởng đang vội vã chạy trở về.

Y chạy đến trước mặt mọi người, hai chân nghiêm lại, trước tiên làm một cái quân lễ đạt tiêu chuẩn với trưởng phòng Hồ, sau đó lớn tiếng báo cáo: “Toàn bộ đối tượng trong thôn đã được thanh trừ. Tổng cộng bắt sống mười ba con, còn lại toàn bộ tiêu diệt.”

Trưởng phòng Hồ còn chưa kịp lên tiếng, Lữ Minh Dương đã vội vàng chen ngang nói: “Lão quái bà kia có bắt được không?”

“Đã kiểm tra toàn bộ thôn trang, nhưng không phát hiện được lão bà như cậu miêu tả.” Lưu đội trưởng đáp.

“Không được, nhất định phải moi bà ta ra!” Lữ Minh Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương đại sư cười nhạt, nói: “Đừng nóng vội, bà ta chạy không thoát đâu.”

“Đúng, thôn trang cũng tương đối lớn, tôi sẽ nổi lửa cẩn thận lục soát lần nữa.” Lưu đội trưởng nói.

“Tôi biết bà ta ở chỗ nào.” Hàn Di và Lữ Minh Dương cơ hồ đồng thanh nói. Hai người không khỏi nhìn nhau một cái, mỉm cười.

“Phía đông thôn có một khe núi, có thể bà ta đã trốn vào đó.” Lữ Minh Dương nhìn Hàn Di, cười cười nói. Từng hai lần bắt được cương thi ở chỗ đó, hai người tự nhiên có ấn tượng với nơi đó rất sâu, huống chi đó còn là địa phương lần đầu tiên chạm trán lão quái bà bà.

Trương đại sư ha ha cười nói: “Tốt, tôi sẽ lập tức đi tóm bà ta.”

Lưu đội trưởng cuống quít nói: “Rõ, tôi lập tức đi kêu anh em.”

Trương đại sư cười nhạt nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi và vị tiểu huynh đệ này hai người đi là được, ha ha.”

Lữ Minh Dương vẻ mặt khổ sở nhìn Trương đại sư, bây giờ mà nói, mặc dù hắn rất hy vọng ngay lập tức tiêu diệt cái lão quái bà kia, nhưng hắn càng hy vọng đứng đợi ở đây hơn, vĩnh viễn không chạm mặt lão bà đó là tốt nhất. Thân pháp lão quái bà đó nếu so với Hoắc Linh Linh thì còn chưa nhanh bằng, nhưng mà thân thể đao thương bất nhập của bà ta tuyệt đối quá đủ kinh khủng, trừ máu lưỡi của mình ra, có thể nói bà ta chẳng e ngại gì nữa.

Lại nói Trương đại sư được xưng tụng là truyền nhân của thiên sư, trong viện lần này cử ông ấy đến, tất nhiên là đã nắm chắc, vậy còn kéo mình đi mạo hiểm làm quái gì chứ?

Trương đại sư cười ha hả, vỗ vỗ đầu vai Lữ Minh Dương nói: “Đi thôi.”

Lữ Minh Dương còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, những người bên cạnh đã sớm nhốn nháo khuyên Trương đại sư vẫn nên mang theo một chút binh lính, bất quá đều bị Trương đại sư lạnh nhạt từ chối. Lữ Minh Dương cười khổ nhìn mọi người một vòng, sau đó dùng bộ mặt bất đắc dĩ nhìn Hàn Di bên cạnh một chút.

Hàn Di từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ căn bản không có ý đi khuyên Trương đại sư. Cô hơi liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, khóe miệng treo nụ cười mỉm, tựa hồ để cho Lữ Minh Dương đi liều chết ngược lại chính là một loại chuyện tốt.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài, hướng Lưu đội trưởng đáp ứng một tiếng, nhận lấy bản đồ trong tay y, lê đôi chân đã không còn chút sức lực nào tiến tới. Trương đại sư khẽ cười với Hàn Di một cái, nhẹ bước theo sau.

Lữ Minh Dương dọc theo phía đông thôn đi vòng qua cái nghĩa địa ở thôn sau, rồi lại khó nhọc vượt qua cái sườn núi không quá cao nhưng rất dốc, cẩn thận từng ly đạp lên tuyết đọng tiến về khe núi, đi tới bên cạnh tảng đá dùng để áp chế Lưu Thúy Hoa, nhìn khe núi xa xa, thở dài nói: “Chính là hướng này, cụ thể nơi nào tôi cũng không biết.”

Ý tứ của hắn rõ ràng là muốn Trương đại sư một mình đi về phía trước, dù sao mình cũng đã dẫn đường xong rồi.

Trương đại sư ha ha cười, vỗ nhẹ vào lưng Lữ Minh Dương hai cái, nói: “Vậy thì đi tiếp đi nào.”

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài cái nữa, chầm chậm dịch chuyển cước bộ đi về phía khe núi. Nhưng lần này hắn cảm giác bước chân di chuyển tựa hồ không còn khó nhọc, hơn nữa theo từng bước chân toàn thân hắn đều cảm nhận được một luồng khí lưu nhè nhẹ, còn những vết thương đau đớn ở trên người hình như cũng đang tỏa ra một cổ nhiệt khí âm ấm, khí huyết tựa hồ trong nháy mắt đều vận hành thông suốt, hóa giải tất cả đau đớn trên thân thể.

Lữ Minh Dương bất giác nhíu mày, tình trạng này từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp qua. Mặc dù thể chất của mình đã trải qua rèn luyện từ nhỏ, tốc độ hồi phục thương thế vượt xa người thường, nhưng loại cảm giác này chính là lần đầu tiên được cảm thụ.

Hắn quay đầu nhìn Trương đại sư, ông ta mới vỗ vào lưng mình hai cái, ngay sau đó thân thể liền có biến hóa tốt lên. Chẳng lẽ ông ta âm thầm giở trò?

Trương đại sư vẫn giữ vẻ mặt hòa ái, cười cười nhìn Lữ Minh Dương, thản nhiên nói: “Ngươi đã tĩnh tọa được bao lâu?”

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày nói: “Hai ngày.”

“Ừ, quả nhiên không sai, ha ha.” Trương đại sư ha ha cười nói, trong lúc nhất thời mấy nếp nhăn trên gương mặt già nua càng nhăn nheo lợi hại hơn, đôi mắt sáng hữu thần cũng bị mấy nếp nhăn nơi khóe mắt nheo lại che khuất.

Lữ Minh Dương nghĩ ngợi trong lòng, Trương đại sư này là truyền nhân đời thứ tám trăm của thiên sư, nếu như mình theo ông ta học tập, chẳng phải so với làm đồ đệ nửa mùa của Hàn Di thì sẽ mạnh hơn nhiều lắm sao?

Hắn lập tức nặn ra một nụ cười trên mặt, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy sắc mặt Trương đại sư tối sầm lại, thần sắc cảnh giác.

Trong lòng hắn chợt động, đồng thời cũng cảm giác thấy nhiệt độ không khí chung quanh hình như giảm xuống không ít. Lữ Minh Dương vội vàng siết chặc khẩu súng tự động trước ngực, nhanh nhẹn mở chốt bảo hiểm, cảnh giác quan sát bốn phía.

Đây là một khe núi lớn trống trải, xung quanh đều là những khối đá lớn, bố trí ở khắp nơi khiến người ta căn bản không cách nào nhìn thấy rõ ràng tình huống chung quanh. Khe núi thẳng đứng cao chót vót, trong lớp tuyết đọng lộ ra những sợi mây cành khô, dưới ánh tuyết quang càng mang vẻ âm trầm.

Lữ Minh Dương chau mày chặc lại, cẩn thận quét mắt khắp chung quanh. Trên đất phủ lớp tuyết dầy, một hàng dấu chân còn sót lại dọc theo con đường, đó hiển nhiên là dấu chân của Lưu Thúy Hoa và Ngưu Nhị Xuyên, còn thứ hàn khí kia, tựa hồ chính là ở nơi tận cùng dấu chân truyền đến.

Lữ Minh Dương nhìn Trương đại sư, sắc mặt Trương đại sư âm trầm, chậm rãi dịch chuyển cước bộ, theo dấu chân trên đất mà tiến tới.

Lữ Minh Dương hít sâu một hơi, cất bước theo sát Trương đại sư ở phía trước. Chân đạp xuống lớp tuyết đọng thật dầy, mà trong khe núi này tuyết đọng so với ngoài đất bằng thì sâu càng thêm sâu, có chỗ sâu ngập tới cả đầu gối. Hai người đi dọc theo dấu chân nhằm giảm thiểu sự khó khăn trong lúc di chuyển, chậm rãi băng qua một khối núi đá, thì thấy dấu chân trên đất đột ngột biến mất.

Lữ Minh Dương nhíu mày, dấu chân lại tự dưng biến mất, cũng biến mất giống như lúc phát hiện thi thể Lưu Thúy Hoa, hắn bất chợt cúi thấp người, nghiêng đầu nhìn trên mặt tuyết. Nhưng lần này thì không có phát hiện dấu chân nhỏ mờ mờ lưu lại trên mặt tuyết.

Trương đại sư đứng yên tại chỗ, khẽ nhắm hai mắt lại, được một lúc, lần nữa mở bừng mắt ra, hắng giọng kêu lên: “Đi ra đi.”

Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, vội vàng đứng thẳng người cảnh giác siết chặc súng tự động, nhưng qua một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì. Hắn không khỏi liếc Trương đại sư một cái, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ ông lão này đang lừa phỉnh mình?

Trương đại sư thấy không có phản ứng bất thường gì, khóe miệng nhàn nhạt cười lạnh, khom lưng xuống mặt đất vốc lấy một nắm tuyết, nắm lại thật chặc, biến nó thành một quả cầu tuyết nho nhỏ, giơ tay lên nhắm về phía đỉnh khối đá khổng lồ gần đó ném đi.

Khối đá núi cao cỡ chừng hai người, quả cầu tuyết nho nhỏ nhanh chóng bị ném lên bên trên đỉnh khối đá, bỗng nhiên một tiếng gào thê lương truyền đến, một bóng đen đột ngột từ trên đỉnh khối đá khổng lồ kia bay xuống.

Lữ Minh Dương vội vàng giơ súng máy nhắm phía trên đỉnh đầu bắn tới tấp, chỉ nghe một tràng tiếng súng nổ điếc tai vang lên, họng súng điên cuồng khạc ra những tia lửa, thế nhưng bóng đen không có ngừng lại, súng đạn căn bản không gây khó dễ gì được nó.

Lữ Minh Dương sớm đã đoán trước sẽ có chuyện như vậy, hắn vội vàng ngừng bắn, lập tức lăn tròn, lắc mình núp sang một bên. Còn Trương đại sư thì không hề có ý né tránh, chỉ nhẹ nhàng đưa tay trái ra, hướng về phía bóng đen kia tung một trảo.

Bóng đen đó căn bản không có ý dừng lại, đang ở giữa không trung vậy mà lại có thể đột ngột gia tốc, chớp mắt đáp xuống, thân thể nặng nề tiếp xúc với mặt tuyết, vừa vặn tránh thoát một trảo tay trái của Trương đại sư.

Bóng đen lập tức chui vào lớp tuyết đọng, chỉ thấy một loạt bông tuyết bay lên, nó rõ ràng đã không còn bóng dáng.

Trương đại sư cười lạnh, xoay người túm lấy áo Lữ Minh Dương, tung người nhảy lên, mượn lực ở đỉnh khối đá bên này bay sang đỉnh khối đá bên kia.

Lữ Minh Dương âm thầm tặc lưỡi, đừng xem lão nhân này đã lớn tuổi như vậy, không ngờ lực lượng lớn nhường này, thân thủ lại còn rất nhanh nhẹn.

Đến khi hắn nhìn thấy khối đá dưới chân mình đang đứng, thì trong lòng còn sợ hãi hơn vạn phần. Đây là một cái mỏm đá rộng chừng nửa cái sân bóng rổ, trồi ra lưng chừng trên vách khe núi.

Mà ở trung tâm mỏm đá này, trên lớp tuyết đọng thật dầy có một khối màu đỏ sậm to lớn, cẩn thận quan sát, thì đó rõ ràng là một vũng máu đen, trong đó toàn là nội tạng động vật rơi vãi tứ tán...