Bát Phú Lâm Môn

Quyển 3 - Chương 11: Đi dạo trên đường phố




Thu hồi lại vẻ âm lãnh, ta đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Được rồi, hiện tại không có việc gì nữa , ngươi có thể đi.” Ta xoay lưng lại, chuẩn bị đi ngủ, “Ngươi chắc là biết đường ở đâu đúng không, ta đây không tiễn.” Xoay người bắt đầu trải giường chiếu.

“Cái…kia… Thê chủ… Đêm nay ta …ta không có nơi nào để ngủ…”

Dừng lại động tác, quay đầu, Hậu Huyền lại bắt đầu chọc chọc hai ngón tay. Ta trừng mắt nhìn hắn, từ túi của mình đem ra mười lượng bạc,đây chính là bạc mà lần trước Phong Tuyết Âm cho ta, đưa cho Hậu Huyền, hắn liền nở nụ cười tươi rói.

“Cầm đi, cũng đủ để ngươi tìm được chỗ ngủ tốt, ngày mai ngươi đi đào bạc đi.”

“Tạ ơn phu nhân.” Hậu Huyền hành một cái lễ thật to với ta, sau đó nhẹ nhàng đến bên cạnh ta, “Ta thực sự không thể ngủ ở lại chỗ này sao? Như vậy còn có thể tiết kiệm được ít tiền.”

“Đừng có mơ!” Ta nhướng mi, đắc ý dào dạt, “Thê chủ của ngươi hiện tại đang là hoa khôi của Bách Hoa Cung đấy biết hay không, ta mà cho ngươi ngủ lại đây, chẳng phải là đã làm hạ thấp giá trị con người của bản cô nương đây sao.”

Gương mặt Hậu Huyền một hồi trắng một hồi xanh, liếc ta vài lần, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi thật là, sao lại là cô nương của Bách Hoa cung chứ, Hậu Huyền ta lại một nữa phải gả cho ngươi …..”

Lời nói cuối cùng này của Hậu Huyền, làm ta trợn mắt nhìn hắn, hắn hình như đã nhận ra rằng ta đang muốn nói gì đó, lập tức lui về phía sau, sau đó xoay người liền chạy, vẫn còn hướng ta vẫy vẫy tay: “Ngày mai ta sẽ trở lại thăm người!”

Sau đó hắn liền lao đi, nếu ta không lầm thì gương mặt của hắn chắc đã đỏ như máu.

Ngày hôm sau, Hậu Huyền liền mang theo bạc trở về, mà trong khoảng thời gian này ta lại chính là dùng bạc của mình bao chính bản thân mình, thật sự là vô cùng buồn bực a, khai trương không có kiếm được tiền ngược lại phải bỏ tiền, lại còn phải nuôi Hậu Huyền , ôi cuộc đời. Ta lại có thể bao nuôi một tiểu bạch kiểm thế này mà hắn lại không phải là tình nhân. Hiện tại cùng hắn ở chung càng lâu, ta lại không hề có một chút tâ tư nào hết, coi hắn lại giống như một tiểu đệ đệ.

“Hậu Huyền, ngươi có biết trong số khách nhân của Hoa Liễu có vị khách nào đó họ Hoàng hoặc Vương hay không?” Ta lại bắt đầu cùng Hậu Huyền hội ý.

Hậu Huyền nhún nhún vai, lắc đầu: “Thê chủ. Hoa tỷ tỷ sao lại có thể nói với ta về chuyện khách khứa của nàng được chứ. Có khi Hồng nương nàng biết a, người đã hỏi nàng chưa?”

Nói đến đây lại đau đầu, ta sao dám hỏi Hồng nương chuyện này chứ. Tiện tay bốc mứt quả ném cho Hậu Huyền, hắn bắt được ăn nhiệt tình, miệng ngậm mứt quả : “Thê chủ, ta cũng không biết là người tên gì, ta cũng không thể luôn luôn gọi người là thê chủ thê chủ được, người đây là đang chiếm tiện nghi của ta đấy.”

Ta khinh bỉ liếc hắn một cái: “vậy thì gọi là đại tỷ đi. Tên của ta cùng với Phong Thanh Nhã là như nhau nhưng khác họ, ta ngày mai phải nghĩ được một cái tên thật hay mới được, ngày mai đi ra ngoài dạo một chút, nếu là thật sự không đợi được vị khách họ Hoàng nào đó, ta sẽ chuộc thân rời khỏi Bách Hoa cung.”

“Thê chủ, ngươi không thể làm như vậy đâu a. Hơn nữa, làm sao ngươi biết cái vị họ Hoàng hay là Vương kia sẽ tới đây chứ? Nói không chừng sự việc thật sự không có nghiêm trọng như vạy đâu đừng nghĩ phức tạp quá lên, nếu như chỉ là tình lang của Hoa tỷ tỷ thì sao, Hoa tỷ tỷ nghĩ muốn đem di vật lưu lại cho hắn?” Hậu Huyền xem như rất có lương tâm để lại một miếng mứt quả cho ta.

Cầm mứt qủa lên bắt đầu phân tích với Hậu Huyền : “Hậu Huyền . Ta hỏi ngươi, Hoa Liễu là ai?”

“Hoa khôi Bách Hoa cung a.”

“Nàng chỉ là phong hoa nữ tử, ngươi nói thử xem nàng chỉ là một hoa khôi nhỏ ở tại một thanh lâu tầm thường, có người muốn giết nàng , lại dùng tới võ lâm cao thủ?”

Hậu Huyền nháy nháy ánh mắt. Đôi mắt phượng lúc này cũng tràn ngập vẻ nghi hoặc: “Nói cũng có lý a, nương phong hoa tuyệt đại của ta đa từng nói qua, một khi xuất hiện chuyện giết gà mà dùng dao mổ trâu, vậy thì chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện hệ trọng.”

“Không sai! Cho nên nếu như Hoa Liễu thật sự rất là trọng yếu, vậy thì vị Hoàng hay Vương đại nhân kia chắc chắn sẽ tới đây. Cho nên ngày mai ta quyết định đem đàn tranh của Hoa Liễu đi dạo.”

“Oa —- Thê chủ cũng muốn đi dạo a, uy phong a.” Hai mắt Hậu Huyền trợn tròn, không thể tin.

Ta hung hăng đánh vỗ đầu hắn một phen: “Ngươi cho là ta thích a, ngồi ở xe hoa để cho nhiều người nhìn như vậy. Nếu không phải ta sợ oan hồn của Hoa Liễu đến quấy rối ta, ta sớm đã rời khỏi chỗ này , chứ còn ở đây nuôi tiểu tử nhà ngươi sao.”

Hậu Huyền bỗng đi đến phía sau của ta, bắt đầu cọ cọ vai ta: “Thê chủ tốt nhất , nương phong hoa tuyệt đại của ta nói, nếu như trên đời này có một nữ tử đối xử với ta thật tốt. Vậy thì ta cũng phải đối xử tốt với nàng. Cho nên thê chủ đối tố với Hậu Huyền, Hậu Huyền sẽ nhớ kỹ, chờ ngươi rời khỏi Bách Hoa cung. Ta sẽ mang thê chủ quay về Thiên Manh Sơn, sẽ cung phụng nguời giống như là Bồ Tát sống vậy.”

“Cút, nương phong hoa tuyệt đại kia của ngươi dạy ngươi vuốt mông ngựa ngọt như vậy à.”

“Hắc hắc, vậy thê chủ chính mình phải cẩn thận, ta đi điều tra thêm lai lịch của Hoa Liễu. Đáng tiếc hiện tại ở Hộ Quốc phủ Nam Cung Thu Nguyệt lại là một người khác, bằng không có thể nhờ Nam Cung Thu Nguyệt hỗ trợ . Hắn đã đi rồi, thê chủ cũng không cần lo lắng hắn sẽ tìm đến, trên đời này chỉ sợ không ai sẽ biết rằng thê chủ lại thành hoa khôi của Bách Hoa cung.”

“ừ.” Nam Cung Thu Nguyệt rời khỏi Hộ Quốc phủ chuyện này đêm hôm đó ta đã biết, hoàn toàn không nghĩ tới rằng Nam Cung Thu Nguyệt của Hộ Quốc phủ lại có nhiều thân phận đến vậy, bất kỳ một ai khi tiến vào trong Hộ Quốc phủ dùng thân phận của Nam Cung Thu Nguyệt đều sẽ dịch dung thành bộ dáng của hắn. Cuối cùng, thì ra ta ngay cả bộ dáng thực sự của Nam Cung Thu Nguyệt ta cũng không biết được.

Nhưng mà hắn cũng không biết ta, huề nhau.

Ta cùng với Nam Cung Thu Nguyệt thật sự đã chấm dứt, cuối cùng ta đi đường của ta, hắn đi cầu độc mộc của hắn.

Mỗi một vị hoa khôi của thanh lâu cũng sẽ thỉnh thoảng đi dao,giống như như lần trước ta cùng với Thuần Vu San San đi dạo phố gặp được Hoa Liễu đi. Cho nên Hồng nương lại giúp ta chuẩn bị trước một ngày, mọi thứ cho cuộc đi dạo của ta, tên gọi cũng thay đổi, gọi là là Hoa Phiêu, bởi vì mỗi vị hoa khôi đều phải mang họ Hoa. Thô thiển thật nhưng so sánh với Hỉ Dương thì thực sự là vẫn hơn.

Lần này danh tiếng của ta cũng đã có chút tiếng tăm, bởi vì được mệnh danh là mỹ nhân làm cho Hậu Huyền phải đến thăm hàng đêm. Là người thì ai chả tò mò, bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra hứng thú với vị hoa khôi mới mà Hậu Huyền bao hàng đêm, lại bởi vì mỗi đêm cùng với Hậu Huyền ở chung một chỗ, ta cũng ru rú trong nhà, cho nên những người gặp qua ta, tự nhiên cũng không nhiều.

Cho nên lần đi dạo này của ta, lại được rất nhiều người chờ mong.

Hồng nương theo lời của ta làm ra cái xe hoa rộng rãi hơn có thể ngồi được hai người, lụa ren mỏng vàng nhạt giắt quanh bốn phía của xe hoa, trên xe là thảm lông dê mềm mại, bởi vì lông dê là hàng thượng đẳng cho nên ngồi không hề cảm thấy nóng nực, ngồi ở mặt trên không mất mềm mại.

Đi quanh xe hoa một vòng, cẩn thận đánh giá từng chỗ một, có thể nói là làm vô cùng tinh tinh xảo , mà ngay cả trục xe cũng được điêu khắc hoa văn tiên nữ Phi Thiên, ta ngẫu nhiên nhớ ra áo choàng, liền gọi Nguyệt Nguyệt đem đến. Một thân Bạch Y nhẹ nhàng như tiên, lại khoác thêm áo choàng mỏng màu lam làm tăng thêm vẻ đẹp. Nếu không người ta lại tưởng ta đây đang đi đưa đám ma cho Hoa Liễu.

Hoa Liễu a Hoa Liễu, ta hôm nay hy sinh tương lai của bản thân cũng vì tìm vị Hoàng mỗ cho ngươi,coi như ta cũng không thẹn với lương tâm.

“Phiêu a, sau khi ngươi ra ngoài nhất định sẽ bị thanh lâu khác cho người ra nháo loạn, cho nên ta đây lần đặc phái Bách Hoa cung hai vị đệ nhất mồm miệng đi theo trợ lực cho ngươi là Vương mama vào Lưu mama, ngươi chỉ cần bày ra tư thế khả năng khác người bình thương của ngươi thôi, còn chuyện cãi nhau gây náo nhiệt này, người lại càng khí thế hơn, ngươi a có hiểu rõ ý tứ của nương không a?”

A là sao làm a, nói đi nói lại từ lúc ta đến cái thế giới này, đủ mọi loại chuyện đêu gặp phải .

Nguyệt Nguyệt đở ta lên xe, phía trước có gõ chiêng dẹp đường, sau có vũ nương đi theo, hai bên có đồng tử tung hoa, đời này ta cũng không gặp qua cảnh tượng như vậy, cảm giác như thế nào lại giống như phải Thanh Long, trái Bạch Hổ.

Xe hoa tinh mỹ, quang cảnh khí phái, ta đây một thân phiêu dật như tiên tử. Váy sam phủ kín xe hoa, áo choàng nhẹ nhang, giữa trán dán một bông lam thủy tinh, hai hàng lông mày thanh mảnh, hàn khí bức người, thật sự là làm cho đám người kia nhịn không đươc mà chỉ có thể nuốt nước miếng, thật sự là quá ngán.

Đem cầm để lên bên người, chân trái đỡ một đầu cầm, tay phải để lên phía trên, tay trái lại chống lên đầu gối đỡ cầm, như thế nào cũng không giống một hoa khôi kiều mị, mà lại có vẻ ngạo mạn giống như Đông Phương Bất Bại đang đi dạo mà thôi. Họ Hoàng kia, ngươi hãy nhìn cho cẩn thận , cầm của Hoa Liễu đang trên tay của ta a.

Ban đầu Hậu Huyền cũng lo lắng ,hắn sợ rằng ta làm vậy sẽ dẫn dụ địch nhân lui tới ? Ta nói nếu như địch nhân biết đến bí mật của cây cầm này, chỉ sợ trong đêm ám sát Hoa Liễu đã đem nó đi luôn chứ sao lại còn để lại?

Trong mắt xẹt qua một vài bóng dáng quen thuộc, Trong đám người kia ta lại nhin thấy Quân Lâm Hạc, đương nhiên, hắn tất nhiên sẽ không chú ý đến vị hoa khôi đi dạo phố này, bộ dáng hắn có vẻ rất vội vã mà lướt qua.

Mà người làm ta kinh ngạc chính là, ta nhìn thấy Hoàn Vũ, hắn đang ngồi ở lầu hai của một trà lâu, tên tiểu tử này như thế nào lại tới nữa, hắn thật đúng là khách quen của Hiên Viên Vương triều. Thấy hắn hướng bên này nhìn lại, ta lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

Bỗng, xe hoa tại đi đến phố lớn thì dừng lại, đây là một cái ngã ba, muốn xuyên qua cả Kinh thành, tất cả mọi con phố đều phải ngang qua quảng trường này. Chỉ thấy giữa quảng trường, một nữ nhân dáng vẻ thướt tha đang đứng, ách… Nhìn lầm rồi, là phụ nữ trung niên.

Nhưng thế nào lại bên phải có một đám… bên trái cũng có đây .Liếc mắt một cái có thể nhìn ra những vị phụ nhân này giống như là Hồng nương, Mama của thanh lâu, phía sau nàng, là một loạt nữ nhân.

Oa, hoành tráng a, toàn bộ hoa khôi đầu bảng của hoàng thành này đều đã tới đây , đội hình này, thực sự không tệ.

“Đến rồi!” Vương mập mama hừ một tiếng.

“Không ngờ lần này so sánh với lần của Hoa Liễu còn ác liệt hơn nhiều.” Lâm mama lâm vào khẩn trương trước đến nay chưa từng có.