Bát Phú Lâm Môn

Quyển 3 - Chương 20: Hậu Huyền không đáng tin cậy




Khi ta vẫn còn là một cô bé con, trong giấc mông chắc chắn sẽ xuất hiện một Vương Tử điện hạ, trong tình huống tương tự đem mình cứu đi. Mặc dù Hậu Huyền đóng vai Vương Tử không quá chuyên nghiệp, nhưng mà hắn là hy vọng. Cho nên lúc này hắn đến đây, làm cho ta rất cảm động

“Hừ!” Đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi hừ lạnh một tiếng , hai tay của hắn từ trong ống tay áo trong rút…ra, tay phải trắng nõn chỉ về phía Hậu Huyền, cũng không nói gì ra bất kỳ một câu nói thừa thãi nào hết, nhưng làm cho người ta cảm nhận được sát khí và sự khiêu khích từ hắn.

“Ha! Thật muốn đánh sao!” Hậu Huyền đem ta đẩy qua một bên, “Phiêu, nàng núp xa xa một chút, đao thương vô tình chẳng may chạm vào nàng sẽ không tốt.”

“Thật tốt, chàng cẩn thận một chút.” Nhưng mà bản thân cảm thấy nếu như không nói gì với Hiên Viên Dật Phi thì có chút không hợp lí , vì vậy lại bồi thêm một câu, “Hoàng thượng, ngươi cũng phải cẩn thận.”

Hiên Viên Dật Phi nghiêng mặt liếc mắt nhìn ta, chậm rì rì cởi long bào, sau đó ném đến chỗ ta, ta vội vàng vươn tay đón lấy áo bào đang bay tới, áo bào bay nhanh trùm hết cả lên đầu ta che khuất mọi tầm nhìn, mà khi ta bỏ được áo ra, nhìn lại chỗ vừa rồi Hiên Viên Dật Phi đứng, Hiên Viên nhưng chỗ đó đã không còn thấy hắn nữa, hắn đã biến mất!

Thân thủ thật nhanh a!

Bên tai truyền đến âm thanh tay chân va chạm vào nhau, ta cố gắng theo tiếng động đưa tầm mắt đi tìm, dưới ánh trăng tròn, bóng dáng một đen một trắng, bóng dáng màu trắng bị nánh trăng làm lóa đi, còn bóng dáng màu đen lại giống như một làn khói lúc chỗ này lúc chỗ khác.

Đột nhiên, bóng đen càng ngày càng tới gần chỗ ta đang đứng, bóng dáng càng lúc càng lớn, Hậu Huyền kinh ngạc nhìn ta, sau đó, “Ầm!” Một tiếng ngã xuỗng trước mặt của ta, tráng lệ lệ nằm gục. Ta cả kinh trợn mắt. Hậu Huyền lại bị đánh bại ! Mà còn thua khó coi như vậy.

“Phì… hừ phì… hừ phì… hừ!” Hậu Huyền phun hết đất cát trông miệng ra, xoa lưng của chính mình , không phục nhìn về phía ánh trắng, ở chỗ đó, dần dần xuất hiện bóng dáng của Hiên Viên Dật Phi. Hắn đứng ở trên mái hiên.

“Không , không có khả năng! Ta sao lại có thể thất bại được! Sao lại có thể? Thời gian lại có thể nhanh đến vâyj!”

Hiên Viên Dật Phi từ mái hiên trên nhẹ nhàng nhẩy xuống, đi tới trước mặt Hậu Huyền : “Hừ, khoa chân múa tay. . .”

“Ta khoa chân múa tay! Ngươi! Ngươi đừng ngông cuồng! Một lần nữa!” Hậu Huyền bắt đầu thủ thế.

“Một lân nữa sao? Ngươi xác định được rằng ngươi có thể đưng lên được hay sao?” Hiên Viên Dật Phi châm chọc Hậu Huyền .

“Ngươi xem thường ta! Ngươi có tin không lần này nhất định là ngươi sẽ ngã xuống!”

“Hừ! Chuyện này chắc chắn không thể xẩy ra.”

… Ai da, cái đoạn hội thoại này của hai người bọn họ thật mờ ám nha?

“Nói cho ngươi biết, vừa rồi ta nể ngươi là Hoàng đế cho nên nhường ngươi, lần này chắc chắn ta sẽ không nương tay !” Vừa nói đã phi đến chỗ Hiên Viên Dật Phi.

Hiên Viên Dật Phi nhàn nhạt cười ,coi Hậu Huyền chỉ như là một đứa trẻ mà thôi.

Mấy chiêu cuối cùng, Hậu Huyền cũng không có thành công làm cho Hiên Viên Dật Phi gục xuống. Mà lại bị Hiên Viên Dật Phi áp chế ở trên đầu gồi, khống chế Hậu Huyền dễ dàng.

Hậu Huyền quỳ rạp trên mặt đất vuốt cằm: “Chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ lão tử ta bị yếu đi?”

Hiên Viên Dật Phi buông Hậu Huyền ra, phủi tro bụi trên y phục, mở mắt ra liếc nhìn Hậu Huyền trên mặt đất một cái.

Hậu Huyền chống lưng, trên mặt vô cùng khó hiểu.

“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái. Không nghĩ được rằng ngươi lại mạnh như vậy, xem ra ta Hậu Huyền ta đây lại có thêm một mục tiêu.” Hậu Huyền hai mắt phóng quang, hắn hoàn toàn có thể được gọi là võ si. Ta đột nhiên có một dụa cảm vô cùng xấu,

“Này! Hiên Viên Dật Phi. Ngươi tại sao lại không nói lời nào, ngươi hẳn phải cảm thấy vui mừng khi được Hậu Huyền ta nhận làm đối thủ chứ!” Hậu Huyền hai tay ôm ngực, lại bắt đầu đắc ý dào dạt.

Ta im lặng nhìn hậu Huyền, hắn có phải là đã quên đi vì sao hắn tới đây hay không.

Hiên Viên Dật Phi chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hậu Huyền. . . Xoay người: “Trẫm bề bộn nhiều việc.” Ba chữ, giống như nói với tiểu hài tử.

“Ta biết ngươi bận rộn, cho nên sau này ngày nào ta cũng phải tới tìm ngươi, ta đi dưỡng thương trước, sau đó lại quay lại khiêu chiến ngươi! Hừ!”

Ta trật khớp cằm, Hậu Huyền ngươi muốn khiêu chiến với Hiên Viên Dật Phi thì cũng phải đem ta đi theo với chứ, lại còn đêm nào cũng tới!

“Tùy ngươi!” Hiên Viên Dật Phi lạnh lùng nói một tiếng, đi vào phòng.

“Ngươi chờ đó. Ta nhất định có thể đánh bại ngươi!” Hậu Huyền nói xong liền hầm hừ nhảy lên nóc nhà, biến mất giữa đêm, từ đầu đến cuối, cũng không thèm nhìn ta, cái tên ngu ngốc này hắn lại có thể quên mất mục đích vì sao hắn phải vào cung sao! ! !

“Hậu Huyền …… ngươi cái tên khốn khiếp này —-” ta gào lên.

“Phiêu. Xin lỗi —- ta đánh không lại hắn. Không thể đem nàng đi được —- bảo trọng —- “

Ta, ta! Ta ấm ức cắn cắn long bào của Hiên Viên Dật Phi!

“Còn không mau đi vào!” Lệnh của Hiên Viên mỗ truyền đi theo gió. Ta ủ rũ đi vào phòng, Hiên Viên Dật Phi đem quạt Khổng Tước lại nhét vào trong tay của ta,tự bản thân mình quay trở lại bàn.

Đáng thương thật. Ai có thể tới cứu ta —

“Vẫn còn chưa từ bỏ ý định hay sao?” Hiên Viên Dật Phi lật xem tấu chương.

Ta không nói lời nào, dùng ngón tay cái vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay phải.

“Sau một thời gian ngắn nữa, ngươi đi Hộ Quốc phủ.”

“Sao ạ?” Ta dừng lại động tác, Hiên Viên Dật Phi một tay chống gương mặt tuấn mỹ của mình, lười biếng giải thích.

“Cùng với Viễn Trần và Ly Ca học âm luật cho tốt.”

Ta bắt đầu nhấp nháy ánh mắt, Hiên Viên Dật Phi sao lại có vẻ giống như là cha già của ta thế nhỉ, hắn chẳng lẽ muốn ta thành tài nữ?

“Ban ngày đi, buổi tối lại quay về, có bất cứ…dị động gì, phải hồi báo lại với ta.”

“A!” Ta không cách nào hiểu được những điều vừa rồi Hiên Viên Dật Phi nói với ta, hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Hắn hình như là đang giao nhiệm vụ cho ta, nhưng, tại sao?

Ngơ ngác nhìn hắn, hắn vẫn chỉ là đang xem tấu chương, nhìn xung quanh bốn phía, những đồ vật gia dụng này, cùng với chiếc giường mềm cho ta ngủ, đây là… Chẳng lẽ?

“Ngươi… biết ta là ai?” Ta đi tới trước mặt Hiên Viên Dật Phi.

“Ngươi còn có thể là ai?” Hiên Viên Dật Phi không nhìn ta, bút trong tay hắn cũng không có ngưng lại.

“Vậy ta là ai?” Ta hỏi .

“Ngươi chính là ngươi.”

“Ta không phải.”

“Thật sự?” Hiên Viên Dật Phi buông tấu chương xuống, nhìn lại ta, khóe môi giơ lên, nhìn vào chiếc giường lớn trong phòng, “Nếu như ngươi không phải, vậy thì thị tẩm.”

A! Cái gì? ! Thị tẩm? ! !

“Nàng là bằng hữu của ta…” Hiên Viên Dật Phi từ từ đứng lên, đi tới bên cạnh ta, nắm cằm của ta nhấc lên, “Ngươi nếu không phải là nàng, vậy thì là nữ nhân của trẫm!” Đột nhiên, Hiên Viên Dật Phi liền ôm lấy ta, ta vội hoàn hồn lại: “Không không không, Hoàng thượng, này, này, ta, ta ta.”

“Bởi vì nàng bằng hữu của trẫm, cho nên trẫm sẽ thay nàng suy nghĩ, ngươi nếu như không phải nàng,vậy trẫm làm những điều này cũng là dư thừa.” Hiên Viên Dật Phi đem ta thả lên trên giường, đôi mắt hổ phách mở to, nhìn thẳng vào đôi mắt của ta,vào lúc này, ta tự nhiên lại cảm động.

Một dòng nước ấm len lòi trong lòng, ta không nhịn được ôm cổ Hiên Viên Dật Phi, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, ta đối với Hiên Viên Dật Phi nói ra cảm kích lời: “Hiên Viên Dật Phi, ngươi đối với ta thật tốt…”

Hiên Viên Dật Phi ở trên người ta giật mình, hắn nắm lấy cổ tay của ta, đem ta kéo ra, ta di chuyển cơ thể ôm lấy hắn bắt đầu khóc, ở chỗ này, ta gặp được một người đối tốt với ta, hắn không mang theo mục đích, không mang theo ý đồ, dùng thân phận bằng hữu, quan tâm ta, bảo vệ ta.

Thật lâu, Hiên Viên Dật Phi cũng không nói gì bất cứ một câu nào, chỉ là tùy ý để ta ômđể ta gục trên đầu vai hắn khóc, ướt cả vạt áo của hắn. Cuối cùng, hắn vỗ vỗ phía sau lưng của ta: “Không còn sớm nữa, ngươi ngủ trước đi.”

“ừm.” Ta gật đầu, chuẩn bị xuống giường, Hiên Viên Dật Phi lại đè thân thể của ta xuống, ta không hiểu nhìn, hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt trong khóe mắt của ta, sau đó đem ta nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp áo ngủ bằng gấm lên cho ta, lẳng lặng nhìn ta một lúc, khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Sau đó, hắn rời giường, tiếp tục làm việc.

Ta đắp cái chăn đơn, Hiên Viên Dật Phi là một nam nhân không biết dùng lời nói để biểu đạt tình cảm, nhưng mà, ta có thể thực thật sự tại cảm nhận được sự quan tâm của hắn.

“Hiên Viên Dật Phi, ngươi không hỏi ta là tại sao sao?” Ta nằm ở trên giường lộ đầu ra nhìn Hiên Viên Dật Phi. Hắn nhìn ta một chút, nhíu nhíu mày: “Tại sao?”

. . . . .

“ừm… Cái…này giải thích có chút phức tạp, chờ ngươi lúc nào ngươi rảnh ta sẽ kể cho ngươi nghe?”

Hiên Viên Dật Phi nhìn ta một hồi, gật đầu: “Được.”

Lại. . . .

“Hiên Viên Dật Phi, ta gọi ngươi là Hiên Viên Dật Phi ngươi có để ý hay không?”

Hiên Viên Dật Phi lần này không có ngẩng đầu, cho ta đáp án: “Nếu như ta để ý, ngươi còn có thể sống được hay không?”

“Nhưng mà, nhưng ngươi đã nói ta là bằng hữu của ngươi, thì tại sao muốn lợi dụng ta? Bảo ta đi Hộ Quốc phủ làm nội tặc?”

“Không phải nội tặc…” Hiên Viên Dật Phi ngừng tay, hai hàng lông mày lại lần nữa nhíu vào nhau, “Là hy vọng ngươi có thể làm thay đổi được Viên Trần, ai… Ta không muốn mất thêm một người nào của Hiên Viên gia tộc nữa, đánh giết lẫn nhau, rồi cho người lạ cơ hội chen vào”

Lần đầu tiên tâ thấy Hiên Viên Dật Phi như thế hao tổn tinh thần như vậy, lần đầu tiên ta nghe được lời nói thật lòng của hắn.