Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 19: Hoan ái (thượng)




Phía sau trướng phù dung ấm áp, bên trong phòng thoang thoảng một mùi thơm mát nhàn nhạt.

An Minh Hiên chỉ cảm thấy yết hầu có phần khô nóng, hắn không ngừng uống nước nhưng yết hầu vẫn cứ khô ngứa không thể chịu được.

Cánh cửa chi nha một tiếng liền mở ra, hắn lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt đó, mang theo vẻ hàn lãnh cùng cao ngạo, cho dù là đang vô  cùng yếu ớt thế nhưng vẫn tràn đầy ngạo khí như cũ.

An Minh Hiên tuỳ tiện vừa cười vừa nói:

“Tiểu Hồng Hạnh, qua đây để thiếu gia yêu thương ngươi nào.”

Y liếc mắt nhìn An Minh Hiên một cái, khóe miệng lộ ra một tia cười trào phúng, sau đó tùy ý ngồi xuống ở trước mặt hắn.

An Minh Hiên có chút giống như đùa bỡn kéo y vào trong lồng ngực, khiêu khiêu chiếc cằm thon dài của y:

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi chính là hoa khôi ở đây, có đúng hay không hẳn là nên xướng một tiểu khúc hoặc là múa một vũ điệu gì đó cho thiếu gia ta thưởng thức, hay là ngươi kính ta một ly rượu vậy?”

Hồng thường tiểu mỹ nhân nhìn lướt qua An Minh Hiên, cất giọng mạnh mẽ:

“An Minh Hiên, não ngươi có bệnh!”

An Minh Hiên đáy mắt mang theo tiếu ý:

“Sao lại nói lời như vậy, thiếu gia ta thiện ý cứu ngươi, giúp ngươi tránh khỏi việc bị kẻ khác lăng nhục, ngược lại không ngờ ngươi lại nói thiếu gia ta có bệnh? Có muốn ta gọi tú bà ở đây tới hay không, ta thực muốn hỏi xem nàng dạy bảo các cô nương thế nào!”

Hồng thường tiểu mỹ nhân cắn cắn môi dưới, chỉ một động tác vô thức như vậy nhưng An Minh Hiên lại nhìn đến xuất thần, hắn cảm thấy yết hầu của mình càng lúc càng khô khan hơn, thực giống như muốn phun hỏa, liền mạnh mẽ nuốt xuống vài miếng nước bọt.

An Minh Hiên chậm rãi tiến đến gần khuôn mặt của y, nhanh chóng hôn lên đôi môi trơn mềm kia, ngay lập tức một bàn tay hạ xuống đánh thẳng vào mặt hắn. Tuy là y đã cố dùng sức, thế nhưng do trúng phải thập hương nhuyễn cân tán của An Minh Hiên, hiện giờ lại chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên cái tát của y vẫn rất yếu ớt.

An Minh Hiên bắt được tay y, cảm giác giống như là đang cầm một quả trứng gà non mềm trơn nhẵn, hắn thở dài, so tay với những bảo vật cất giấu của ta không ngờ còn muốn trơn mềm hơn.

An Minh Hiên bĩu môi:

“Sách sách, da dẻ trắng nõn nà như thế này, nếu để cho người khác chà đạp thì thật sự là đáng tiếc mà. Tiểu Hồng Hạnh, ngươi quả thật so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn, nếu không thì ta ủy khuất một chút đem ngươi thu lấy vậy, ngươi theo ta về Vương phủ, sau này nếu có người đưa tặng mỹ nữ cho ta, ngươi liền xuất hiện để cho những mỹ nữ kia phải cảm thấy tự ti mặc cảm mà chạy mất. Tiểu Hồng Hạnh, ngươi nói có được hay không?”

Y không nói lời nào cũng không giãy giụa, chỉ nhìn hắn, ánh mắt không hề có một chút ôn độ, cũng không hề có sát khí, chỉ là một ánh mắt lạnh như băng.

An Minh Hiên vẫn tiếp tục nói:

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi xướng một tiểu khúc cho thiếu gia nghe đi? Tốt nhất là nên xướng khúc ‘thập bát mô’.”

An Minh Hiên đem y ôm vào ngực, thưởng thức mùi hương thoang thoảng trên mái tóc đen dài, với tay lên tháo đi dây cột tóc khiến cho mái tóc của y bung xõa trên lưng, hắn nhìn những lọn tóc hồng của y, không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào lại đem đặt ở bên môi, hôn lên một chút.

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi có phải là yêu quái không ? Tại sao ở giữa tóc của ngươi lại nhiều hồng sắc như vậy?”

Y phớt lờ hắn, trên trán dần dần xuất hiện mồ hôi, An Minh Hiên thấy thế liền dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán y, thuận tiện điểm luôn huyệt đạo của y.

Hắn nhìn y hắc hắc cười:

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi đoán xem ta muốn làm cái gì?”

Y lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt của y sâu tựa biển khiến cho An Minh Hiên như hãm nhập vào trong đó. Y lạnh lùng nói:

“An Minh Hiên, ngươi sẽ phải trả một cái giá không nhỏ vì hành động ngày hôm nay của ngươi.”

An Minh Hiên giống như trừng phạt hôn lên môi của y, hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp nên muốn cảnh cáo bằng cách cố dùng lực thật mạnh cắn xé môi y. Môi y rất mềm, tựa như một khối bọt biển đem An Minh Hiên hút vào trong. An Minh Hiên chính mình cũng không biết, đem đầu lưỡi duỗi qua, dây dưa với lưỡi của y, cướp đoạt từng sợi ngọt ngào trong miệng y.

Tay hắn tiến sâu vào trong, quấn lấy từng sợi tóc hồng sắc của y. Tay kia ôm lấy lưng y, khiến cho y dán chặt vào người mình.

Hắn ôm y lên giường, đặt ở trên chiếc chăn gấm phù dung, mái tóc dài của y xõa tung ra giống như là một đóa anh túc nở rộ, khiến cho hắn dù muốn ngừng mà không được.

An Minh Hiên một hơi ngậm lấy vành tai mẫn cảm của y, nhẹ nhàng cắn xé, sau đó lại chậm rãi di chuyển đến bờ môi, rồi tiến đến cổ, vì y vốn đã không còn nhiều sức lực cho nên động tác của hắn rất dịu dàng. Tay hắn chậm rãi vuốt ve thân thể y, tiến vào dò xét bên trong quần áo y, hồng thường như hỏa từ từ rơi dần xuống mặt đất.