Bất Tiểu Tâm

Chương 20




Cho Thường Kiện uống trà giải rượu, Hà Luật tự mình đi rửa ráy, anh không uống, nhưng cũng dính một thân đầy mùi rượu, đủ để đầu mơ hồ chóng mặt.

Thời điểm Thường Kiện tỉnh lại trời cũng đã tối, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy bóng lưg Hà Luật đang ngồi trên ghế salon xem ti vi. Thường Kiện lẳng lặng mà tựa trên khung cửa, thời khắc yên tĩnh cùng ấm áp này cậu không nỡ đánh tan, tuy rằng cậu càng hi vọng vị trí bên người Hà Luật là của mình.

Thường Kiện yên lặng mà nắm quyền, rõ ràng đã muốn quyết định buông tay, thậm chí còn vì hi vọng xa vời muốn có được hắn mà ngày càng xa cách, thế nhưng vẫn như cũ... Không cam tâm.

Hà Luật tựa hồ cảm giác được tầm mắt chăm chú sau lưng, theo bản năng mà xoay người lại liền nhìn thấy Thường Kiện dựa khung cửa xuất thần. Hà Luật ho khan một cái: "Cậu tỉnh ngủ?"

"Thầy ăn cơm chưa?" Thường Kiện không trả lời mà hỏi lại.

"Còn chưa." Hà Luật nhìn tay một chút, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ đã qua giờ ăn tối.

Thường Kiện mở tủ lạnh, lấy một chút nguyên liệu làm cơm tối, hai món ăn một món canh nóng hổi nhanh chóng xuất hiện làm Hà Luật bắt đầu có cảm giác đói bụng. Hà Luật ăn cơm nước Thường Kiện làm, không khỏi đối với thái độ của mình cảm thấy xấu hổ. Ngày đó rõ ràng nói giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn, hiện tại lại mang người ta về nhà, còn khiến người ta xuống bếp vì mình, được rồi, tuy rằng Thường Kiện cùng hai con mèo cũng đến ăn cơm.

"...Buổi sáng ngày kia thầy có rảnh không?"

"Làm sao?" Hà Luật ngẩng đầu, nhưng vẫn không nhịn được có điểm thấp thỏm.

Thường Kiện nhìn kĩ sắc mặt của anh: "Em hẹn thầy thuốc cho thầy, đã hẹn trước từ lâu, thầy thuốc kia cùng nhà em có quan hệ rất sâu, y thuật tuyệt đối có đảm bảo. Thầy có rảnh không, em mang thầy đi xem một chút. Nếu không...Một mình thầy đi cũng được."

Hà Luật rất kinh ngạc: "Tôi không có sinh bệnh a?"

"Ân, em biết," Thường Kiện đem cơm trong miệng nuốt xuống, nỗ lực để cho mình có vẻ có chút quân tử, "Không phải thể chất của thầy không tốt sao, thường xuyên bị bệnh nhỏ cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa cái này còn phải dựa vào trung y chậm rãi điều dưỡng."

Hà Luật hoảng hốt, cái này không nên là một vãn bối nói với mình, kỳ thực quá trình hai người ở chung, Thường Kiện vẫn mang đến cho mình cảm giác bình đẳng thậm chí là còn chăm sóc hơn.

"Ân, tôi rảnh rỗi," Hà Luật cắn chiếc đũa, "...Nếu là người cậu giới thiệu, vẫn là...Cậu theo cùng tôi chứ. Nếu như thuận tiện."

Ánh mắt Thường Kiện một thoáng sáng lên, từ khi xảy ra chiến tranh lạnh, hai người thường không gặp nhau, biểu hiện của Hà Luật rõ ràng so với trước kia còn có thêm chút yêu cầu, đối với mình đã không còn chống cự như có như không trước kia: "Ân, em ngày kia tám giờ rưỡi chờ thầy dưới tầng, thầy chuẩn bị xong rồi xuống là được."

Hà Luật cảm thấy trên mặt có chút nóng, bưng bát lên che trước mặt, "Ăn cơm ăn cơm, đều nguội." Thường Kiện lộ ra một nụ cười sảng khoái, ăn sạch sẽ cơm trong bát liền hí ha hí hửng cho mèo ăn cơm. Thái độ Hà giáo sư nhũn dần, bỏ rơi hứa hẹn quyết tâm của mình, tình huống như vậy nếu không tro tàn lại cháy thì không phải Thường Kiện hắn a.

Hà Luật liếc mắt nhìn Thường Kiện ngồi một góc cho mèo ăn, hoảng hốt nhớ tới, hình như... Rất lâu rồi chưa thấy đứa nhỏ này trên mặt có nụ cười thoải mái như vậy.

Buổi sáng ngày kia, Thường Kiện đã bắt đầu chờ dưới tầng từ rất sớm, cố ý đến trước giờ hẹn, lại không muốn gọi điện quấy nhiễu mộng đẹp của người kia, giờ khắc này không thể làm gì hơn là đứng đợi trong gió thu.

Cũng may đợi không tới nửa giờ, Thường Kiện liền nhìn thấy bóng người đơn bạc quen thuộc kia từ hành lang đi ra. Thường Kiện bước nhanh đến: "Mới tám giờ, giáo sư thầy làm sao liền xuống rồi?"

Hà Luật ho khan một cái: "Trong nhà không có sữa bò, tôi muốn đi mua bữa sáng...Cậu làm sao sớm như vậy đã đến?"

Thường Kiện sờ sờ đầu một cái," Ngủ không được liền ra ngoài, đi mua bữa sáng đi."

Phía dưới nhà Hà Luật có mấy quán ăn sáng, Hà Luật mang theo Thường Kiện đến quán gần nhất, gọi hai bịch sữa đậu nành cùng bánh bao nhân thịt, Hà Luật đem đồ trên tay đưa cho Thường Kiện, tự mình cầm một phần khác bắt đầu ăn. Thường Kiện cảm thấy người bị bệnh giai đoạn cuối kì thực là mình mới đúng, nếu không sao lại cảm thấy hình ảnh nam nhân hai mươi tám tuổi trước mặt mình cắn bánh bao sao lại đáng yêu như thế.

Hai người ăn uống xong xuôi, Thường Kiện dẫn theo Hà Luật theo đường tắt đi bảy tám ngã rẽ, đi gần mười phút liền nhìn thấy một cái sân sạch sẽ. Thường Kiện gõ gõ cửa viện mới đẩy cửa đi vào, lão trung y trong nhà đã sớm biết có người vào, đối với Thường Kiện gật gật đầu liền liền hướng bên trong đi vào.

"Ngồi đi." Thường Kiện chỉ chỉ ghế gỗ trong phòng khách, Hà Luật có thể nhìn thấy căn phòng này so với gian phòng lần trước ở ngoại thành kia bố trí hàng thật đúng giá nhiều lắm, từ bức tranh thủy mặc treo ở trên tường, đến mấy bộ đồ gỗ bên người hiện ra màu sắc vàng óng.

Sau khi lão trung y nhìn, nghe, hỏi, sờ (còn gọi là tứ chuẩn) một phen cho Hà Luật kê thuốc. Hà Luật xác thực không sinh bệnh, điều trị một chút thể chất thế nhưng phi thường thích hợp, Thường Kiện ở một bên lắng nghe so với Hà Luật còn chăm chú hơn, sau đó nghĩ thầm phải khiến cho Hà Luật ăn nhiều hơn, cần phải để ý chế độ làm việc nghỉ ngơi, có cơ hội... Còn phải dẫn người đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí bên ngoài.

Bạn học Thường Kiện tính toán đến say sưa, nhưng căn bản không ý thức được vị chính chủ đang ngồi này liệu có tình nguyện hay không.