Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 10




Cuộc tiếp xúc với ông Martin Schwartz, rất trang nghiêm. Ngồi tại văn phòng, thảo luận về tội trạng, vợ chồng Jessie không thể dấu diếm ông điều gì. Jessie chỉ ngồi nghe thôi và cảm thấy muốn bệnh. Bây giờ chị tiếp xúc với thực tế. Cứ nghĩ đến những đồ đạc cầm thế bảo lãnh cho chồng, chị cảm thấy bệnh. Nó thiết thân đến chị. Chị đã đem tất cả tài sản ra để đánh cuộc: căn nhà, lợi tức của cửa tiệm, và cả chiếc nhẫn cẩm thạch nữa. Mọi thứ... lạy Chúa... chị buông trôi mọi chuyện sẽ ra sao? Chị nhìn anh, cảm thấy nghẹn họng, cố tập trung tâm trí nghe chuyện hai người đang nói. Hầu như chị không nghe được gì. Chị cứ nghĩ đến sự kiện chị cần một người đàn ông tha thiết, và bỏ hết vì anh. Và bây giờ, chuyện gì có thể xảy ra?

Ông Martin giải thích cho hai người nghe thủ tục đối chất sơ khởi, và vợ chồng chị đồng ý thuê một điều tra viên coi có thể tìm hiểu gì về "nạn nhân" chăng. Nhiều lắm - họ rất hy vọng - và toàn những chuyện thối tha cả. Vợ chồng chị không thể nương tha cô ả Margaret Burton. Có diệt trừ ả mới cứu được Ian.

- Phải thành thật mới được, ông Ian ạ. Ông suy nghĩ đi. Nghĩ cho chín. Ông có xúc phạm đến cô ta, bằng cách này hay cách khác không? Bằng hành động? Bằng lời nói? Hạ nhục cô ta? Mích lòng cô ta?

Ông Martin nhìn Ian chăm chú, và Jessie ngó lơ. Chị ghét cách nhìn bất lịch sự đó. Sau rồi, ông ta lại quay nhìn chị:

- Bà Jessie, có lẽ bà nên để hai chúng tôi ở lại với nhau một lát.

- Được ạ.

Chị cảm thấy thoải mái được rời phòng. Lúc chị bỏ ra ngoài, anh Ian vẫn cúi gằm mặt. Hai ông đã tới chỗ khó ăn khó nói đây. Ai đã làm gì ai? Ở đâu? Ra sao? Bao lâu? Có thường lặp lại không? Nghĩ đến những điều Jessie có thể nghe được ở ngoài toà, Ian muốn chết đi cho rảnh.

Chị lang thang chỗ hành lang lót thảm, nhìn những bức hình trên tường, hút thuốc và suy nghĩ. Cuối cùng chị thấy một chiếc ghế xinh xắn đặt gần cửa sổ, có thể ngồi nhìn ra phong cảnh tuyệt đẹp. Chị có nhiều điều phải suy nghĩ.

Nửa giờ sau, một cô thư ký tới mời chị và dẫn chị trở lại văn phòng ông Martin. Chị thấy anh Ian có vẻ thất vọng, buồn chán, và ông Martin thì cau có . Chị muốn tìm hiểu mọi chuyện .

- Tôi có bỏ mất phần hay ho (không được nghe) chăng ?

Chị cố mỉm cười, và không được hai người kia đáp ứng .

- Theo ông Ian, thì không có phần hay ho nào đâu. Nó có liên quan tới một mối hận thù cá nhân.

- Thù anh Ian ? Vì sao ? Anh có quen biết ả không ?

Chị quay nhìn chồng, tỏ vẻ ngạc nhiên. Chị đã biết rằng cô ả này với chồng chị là chỗ xa lạ .

- Không. Anh không quen biết ả . Nhưng ông Martin có ý cho hiểu rằng hôm đó, ả đi ra là để hãm hại một người nào đó, có phần chắc là một người đàn ông, và xui cho anh gặp phải giờ thiêng.

- Ông có thể nói lại chuyện này cho tôi biết với .

- Tôi hy vọng là chúng ta có thể trưng bằng chứng về việc này, ông Ian ạ . Tìm ra được điều gì về ả, là khỏe re. Ông luật sư lại nói thêm :

- Nếu ta trả mỗi giờ điều tra là 24 đô la, thì hắn làm việc tốt hơn. Ian nhíu mày, nhìn Jessie. Chị khẽ gật đầu . Bây giờ không phải lúc co thắt về tiền bạc .

Ông Martin giải thích lần nữa về thủ tục sơ khởi cho vợ chồng Jessie hiểu rõ ràng. Đây là một phiên toà thu hẹp, tại đó bên nguyên, bên bị có thể gióng tiếng chuông riêng của mình về câu chuyện xảy ra, và ông toà sẽ quyết định cho chìm xuống luôn vấn đề, hay phải đưa lên toà cao hơn, bằng một quyết định tối hậu . Trong trường hợp thứ hai này, phải đưa ra xét xử . Ông Martin cho rằng không có hy vọng chìm xuống . Lời khai của hai bên đều mơ hồ như nhau, truyện còn mờ ám lắm . Không ông toà nào dám lấy ý kiến riêng của mình để quyết định một trường hợp như thế này tại phiên sơ thẩm . Bất lợi cho Ian là người đàn bà này có công ăn việc làm đàng hoàng, giữ nguyên trong nhiều năm, và tại chỗ làm việc ả rất được nể trọng . Và trong vụ này còn có những mặt tâm lý khiến ông Martin rất khó chịu, sự kiện Ian chịu đựng được vợ tôn thờ, và trong bao năm anh chưa viết được cuốn sách nào nên hồn, tuy rằng trong sáu năm viết lách có thể anh gây được chút cảm tình của bà đấy . Xét cho cùng có thể ông biện lý cũng nhìn anh theo hướng đó . Điều tra viên sẽ tới gặp, nói chuyện với anh Ian vào chiều nay hoặc sáng mai.

Jessie và Ian xuống cầu thang máy, không nói với nhau một lời nào, cuối cùng, lúc sắp ra tới đường phố, chị mới lên tiếng:

- Được rồi, anh ạ, anh nghĩ sao ?

- Chẳng tốt lành gì . Nghe chừng chúng ta chẳng dò được điều gì xấu xa về ả ta, và ả sẽ làm tình làm tội anh. Theo ông Schwartz những ngày gần đây, toà có ác cảm với những vụ vu cáo như thế này . Đó là hy vọng duy nhất của chúng ta, có lời khai của ả chống lại anh, cũng có chứng nhận y khoa nữa, nhưng xem chừng y chứng nhẹ hều . Chúng có thể nói rằng có giao hợp, nhưng không ai có thể quả quyết là cưỡng hiếp . Tội bạo hành đã bỏ qua rồi . Ban nãy ông ta với anh đang bàn tới câu chuyện dơ bẩn và "thác loạn dục tình" của anh.

Jessie gật đầu, không nói gì .

Chuyến xe tới cửa tiệm rất yên tịnh . Chị nghĩ tới phiên toà đối chất mà kinh sợ . Chị chẳng muốn thấy mặt ả kia, nhưng không cách nào tránh khỏi . Chị phải thấy mặt ả, phải nghe, phải chịu đựng tới cùng, chỉ vì quyền lợi của anh Ian, không kể đến câu chuyện phô bày từ đầu tới cuối có thể xấu xa đến bậc nào .

- Em muốn anh để lại xe cho em không ? Anh có thể đi bộ về nhà .

Sau khi lái xe đưa vợ đến cửa tiệm, Ian sửa soạn ra về .

- Không, anh cưng, em... Nhưng chị lại đổi ý : "Em mới chợt nhớ ra. Hôm nay em cần đến xe. Có phiền cho anh không?” Chị cố nói giọng vui vẻ . Nhưng quả thật chị mới nảy ý nghĩ : hôm nay chị cần đến chiếc xe, không có chuyện nhượng bộ gì được, có gây phiền cho anh không cũng mặc .

- Em khỏi nhọc lòng . Nếu cần, anh sẽ sử dụng chiếc xe Thuỵ Điển .

Anh muốn nói tới chiếc xe hơi hiệu Volvo của anh, chị nhăn mặt:

- Anh muốn vô làm ly cà phê chăng ?

Cả hai vợ chồng đều cảm thấy không thích nói năng. Cuộc tiếp xúc với luật sư sáng nay đã khiến anh chị trầm ngâm, và xa cách nhau.

- Thôi. Để em làm việc . Anh muốn rảnh rang một lúc .

Chẳng ích gì mà hỏi phải anh chán nản buồn phiền không. Hai anh chị đều bối rối như nhau.

- Ô kê, anh cưng. Gặp anh sau.

Hai người hôn nhau phớt qua ở cửa ra vào, và chia tay.

Jessie vội vã trốn vào văn phòng, gọi dây nói hẹn gặp một người vào lúc một rưỡi . Đó là điều duy nhất chị có thể nghĩ đến lúc này . Anh Ian có thể phiền lòng lắm đây, nhưng chị biết chọn cách nào khác ? Trong hoàn cảnh này, anh cũng không thể phản đối .

- Đấy . Ông nghĩ sao ?

Chị ghét cách nhìn của thằng cha này, và bực bội với hắn liền . Hắn mập thù lù, bóng lưỡng và có vẻ xảo quyệt .

- Không đến nỗi tệ . Để các bà sử dụng thì kể là xinh. Máy móc thế nào ?

- Hoàn hảo .

Hắn quan sát chiếc Morgan màu đỏ xinh xắn mà cứ như thể ngắm miếng thịt bò ngoài chợ . Jessie nỗi gai ốc, chị có cảm tưởng như mình đem đứa con đi bán làm nô lệ . Lại bán cho thằng cha mập mạp ghê tởm này .

- Bà có chuyện cần kíp phải bán xe ?

- Không. Chỉ muốn hỏi coi có thể bán được tới giá nào .

- Tại sao bà muốn bán . Cần tiền mua bánh mì hả ? Hắn nhìn Jessie chăm chú .

- Không. Tôi cần một chiếc rộng rãi hơn.

Nhưng chị cảm thấy vô cùng đau khổ . Chị còn nhớ chị đã ngạc nhiên và thích thú cái ngày mà anh Ian lái chiếc Morgan về, đưa chìa khóa xe cho chị, cười toét miệng . Bây giờ đem bán nó, thì có khác gì cầm dao đâm vào tim chị ? Hay tim anh.

- Tôi thử ra giá nhé .

- Bao nhiêu ?

- Bốn ngàn ... thôi vị tình bà, bốn ngàn rưỡi đi. Người mua xe nhìn chị chờ đợi .

- Chuyện kỳ cục . Nhà tôi phải trả bảy ngàn mới mua được, và chiếc xe tu sửa, tình trạng còn tốt hơn hồi mới mua.

- Tôi trả cái giá đó là quá mức rồi . Bà cứ đi hỏi giới chơi xe biết liền . Và xe này cũng cần tu sửa thêm chút đỉnh .

Chiếc xe chẳng cần tu sửa, cả hai người đều biết . Nhưng hắn cũng có điều nói đúng . Đối với giới chơi xe thì Morgan là chiếc xe đẹp, nhưng ít ai muốn sắm .

- Tôi sẽ cho ông biết ý kiến của tôi. Cảm ơn ông đã bỏ thời giờ tiếp đón .

Không phê bình thêm tiếng nào, chị lên xe lái đi. Chuyện chết tiệt này mà cũng phải xét tới . Nhưng còn số tiền công còn lại của ông Schwartz phải trả ? Bây giờ lại thêm tiền trả cho điều tra viên nữa . Cơ sở làm ăn và căn nhà đã cầm thế cho Yorktowen rồi . Chiếc xe chị cũng đem cầm, nhận tiền của người ta rồi . Chị hy vọng ngân hàng cho phép chị bán chiếc xe. Chỗ quen biết đã lâu, chắc họ cũng để cho chị bán thôi. Anh Ian bô bô cái miệng đòi đi kiếm việc làm, nhưng anh có động đậy gì đâu. Tối ngày ôm lấy cuốn sách, chẳng đi đâu, cứ ru rú trong phòng làm việc, bút chì dắt tai. Nghệ thuật lắm, nhưng có kiếm ra tiền đâu ? Và cho dù anh tìm được một việc làm đi nữa, thì từ nay đến lúc ra tòa chỉ còn một, hai tháng, anh kiếm được bao nhiêu ? Ban ngày hầu bàn hay trực quán rượu, ban đêm về viết lách, chứ còn làm việc gì hơn thế ? Có thể sách bán được, cũng là hy vọng thế thôi. Theo kinh nghiệm, Jessie biết rằng cũng phải mất nhiều thời gian, và thường khi anh chị chế diễu nhau về hy vọng mong manh đó . Bây giờ, chị hiểu rõ rồi . Phải cần đến chiếc xe Morgan. Hoặc sớm hoặc muộn .

Sau đó, suốt buổi chiều, Jessie ở lì trong văn phòng một mình . Chị ngạc nhiên và vui thích thấy lúc gần năm giờ, bà Astrid Bonner bước vào tiệm . Mấy ngày căng thẳng thần kinh, bây giờ chị thấy nhẹ nhõm .

- Tốt, Jessie. Chắc hẳn chị lo công việc cũng vất vả lắm nhỉ ?

Nhưng bà Astrid tỏ ra vui sướng . Bà mới mua một chiếc nhẫn hồng ngọc, chạm trổ rất đẹp, rất có giá trị . Bà nói vừa thấy chiếc nhẫn, bà mê liền, phải bỏ tiền ra mua ngay. Ở tay người khác đeo, nó cũng thường thôi, nhưng bà Astrid đeo vào, lại rất nỗi . Jessie lại thấy đau lòng, nghĩ đến chiếc xe Morgan của chị . Chiếc nhẫn hồng ngọc, trạm kim cương chung quanh của bà Astrid có lẽ đáng giá gấp đôi số tiền chị đang cần đến .

- Từ hôm ở Nữu Ước về, tôi thấy đời sống thật vô lý . Chẳng qua cũng chỉ như một chiếc nhẫn nào đó thôi, bà Astrid ạ .

- Nếu tôi chán, tôi đem liệng quách . Tôi không quyết định nỗi chiếc nhẫn này xấu hay đẹp, và tôi biết không người nào có thể cho tôi biết sự thật .

- Lộng lẫy .

- Thật ư ? Bà nhìn Jessie vẻ riễu cợt .

- Đẹp lắm . Vì thế, vừa thấy bà bước vô đây, tôi đã ganh với bà rồi .

- Hay nhỉ ? Đừng quá khiêm tốn . Không dè mà chuyện nhỏ nhặt lại gây buồn phiền cho chị đấy ?

Bà cười mơn, và Jessie mỉm cười . Chuyện nhỏ nhặt thật, có gì mà buồn phiền đâu ?

- Bà muốn quá giang về nhà, hay tới đây để mua sắm ?

- Không mua sắm gì . Và tôi có xe riêng. Cám ơn. Trên đường về nhà, tôi ghé đây để mời chị và ông xã tới dùng bữa tối .

Hai cô gái nói cho bà Astrid biết là Jessie đã có chồng .

- Ý nghĩ tốt đẹp thay. Chúng tôi rất thích . Bà mời vào hôm nào ?

- Ngày mai được không ?

- Được lắm .

Hai người cùng vui sướng mỉm cười, và bà Astrid bước tới bước lui trong văn phòng nhỏ và xinh xắn của Jessie.

-- Chị biết không, Jessie tôi mê chỗ nầy . Một ngày gần đây, có lẽ tôi sẽ trục xuất chị ra khỏi đây.

Bà cười tinh quái, nhìn vào mắt Jessie.

- Đừng tốn sức trục tôi. Tôi có thể để lại cho bà . Có lẽ, ngay lúc này, tôi có thể hai tay dâng lên bà .

- Chị làm tôi thèm nhỏ rãi .

- Đứng phí nước bọt . Mời bà một ly rượu nói chuyện chơi. Không hiểu bà ra sao, chứ tôi có thể uống được một ly rượu pha đậm .

- Vẫn những vấn đề cũ chị đã đề cập hôm nọ ?

- Có phần nào .

- Chuyện này lại khiến tôi nhớ tới công việc riêng của tôi. Khá tốt đẹp .

Bà cười tươi tắn . Bà không hiểu là Jessie đã chịu đựng cả một ngày, cố quên chuyện Barry York có quyền lợi với cơ sở làm ăn của chị . Nghĩ đến đó, chị muốn bệnh, trong lúc đó anh Ian xa lánh cuộc sống, tối ngày chúi mũi vào cuốn sách chết tiệt . Chúa ơi ! Chị cần một người để nói chuyện . Tại sao lúc này anh không chịu mở miệng ? Hễ vùi đầu vào sách là anh chơi cái mửng đó . Nhưng lúc này mà cũng làm như vậy nữa ư ?

- Tôi có ý kiến này, Jessie ạ .

Chị nhìn lên, ngạc nhiên. Có một lúc, chị đã quên hẳn bà Astrid.

- Về nhà tôi uống rượu, chị nghĩ sao ?

- Tôi rất thích . Bà biết pha rượu ? Không phiền phức gì chứ ?

- Có gì mà phiền, vui thì có . Nào ta đi thôi.

Jessie vội vã chúc hai cô gái ngủ ngon, và cảm thấy thoải mái được rời cửa tiệm . Trước nay chị không thường thấy vậy . Chị thường cảm thấy vui vẻ lúc sáng bước chân vào, và hãnh diện, yêu đời lúc chiều tối ra về . Bây giờ chị ghét chỗ này, không muốn nghĩ tới . Mới một thời gian ngắn ngủi mà mọi việc thay đổi hẳn như thế, thật khó chịu .

Jessie lái xe của chị, theo bà Astrid về nhà . Bà kia lái chiếc xe du lịch đã cũ, màu đen hiệu Jaguar. Nó rất thích hợp với bà : bóng loáng và lịch sự như bà chủ. Bà này có nhiều đồ vật rất đẹp, kể cả chiếc xe.

Căn nhà bà trang trí theo kiểu Pháp và Anh lẫn lộn, nhưng không bày biện quá bừa bãi, ngôi nhà trông thấy thoáng đãng . Có nhiều bức rèm màu vàng và trắng, và trên gác treo nhiều bức tranh của các họa sĩ danh tiếng: Chagall, Picasso, Renoir, Moner.

- Tuyệt diệu, bà Astrid ạ .

- Tôi cũng công nhận . Tôi yêu những bức tranh này . Ông Tom có nhiều đồ vật tuyệt đẹp . Và sống bên cạnh những báu vật đó thật là vui. Một vài bức tranh là của hai vợ chồng tôi cùng chọn mua với nhau, nhưng phần lớn của ông có sẵn từ trước . Bức tranh của Monet này, tôi tự ý mua một mình .

- Đẹp tuyệt !

Bà Astrid tỏ vẻ hãnh diện . Bà có quyền để hãnh diện .

Những chiếc ly bà rót rượu Scotch vào là loại ly pha lê rất đẹp, mỏng dính như tờ giấy, và lúc nâng lên cao trong buổi hoàng hôn, chiếc ly đó lại phản ảnh màu sắc của cầu vồng . Từ chỗ thư viện trên lầu, chỗ hai người ngồi uống rượu, có thể nhìn thấy toàn cảnh của cây cầu Golden Gate và vùng biển bên dưới .

- Trời ơi ! Ngôi nhà tuyệt đẹp, tôi không biết nói sao nữa .

Quả thật là lộng lẫy . Thư viện có lót ván gõ trên tường, những cuốn sách cũ xếp thành nhiều hàng . Trên một bức tường có treo ảnh của một người đàn ông vẻ nghiêm nghị, và trên nóc lò sưởi bằng đá nâu có đặt bức tranh vẽ một ông già . Bức hình của ông Tom có thể dễ dàng thấy cả hai bức tranh là của một người, tuy rằng tuổi tác xa nhau rất nhiều . Trong con mắt của ông ta, cũng thấy được vẻ hiền từ, có vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng để cười . Nhìn bức hình, đột nhiên Jessie hiểu được bà Astrid phải cảm thấy cô đơn như thế nào .

- Ông nhà coi vẻ hiền từ lắm .

- Vâng. Vợ chồng tôi rất ăn ý với nhau. Lúc ông mất đi, tôi choáng váng vô cùng. Vợ chồng tôi rất hạnh phúc . Mười năm trời đối với tôi là cả một cuộc đời, thứ nhất là mười năm như những năm chúng tôi chung sống .

Theo ý Jessie, bà Astrid chưa biết định hướng cuộc đời mình . Bà trôi bồng bềnh, vào tiệm quần áo, hiệu kim hoàn, tiệm bán lông thú ... hoặc đi chơi đây đó . Bà chưa có bến đâu. Bà có nhà, có tiền, có quần áo, có những bức tranh... nhưng không còn người đàn ông. Và ông chồng mới là chìa khóa cuộc đời bà . Thiếu ông Tom, không còn thứ gì thật tình có ý nghĩa . Jessie có thể tưởng tượng ra chuyện đó như thế nào . Nghĩ vậy, chị thấy ớn lạnh .

- Chồng chị thế nào, hả Jessie ?

Jessie mỉm cười :

- Ghê gớm lắm . Anh ấy là văn sĩ . Và anh... rất tốt . Anh là bạn tốt . Tôi nghĩ rằng anh khác thường, xuất sắc và đẹp trai. Anh là người duy nhất tôi có thể ca tụng . Anh là người rất đặc biệt .

- Khen dữ hé !

Bà Astrid hơi trừng mắt khi nói câu đó, và đột nhiên Jessie cảm thấy mình có lỗi . Làm sao chị có thể ca tụng rùm beng Ian trước người đàn bà đã mất người chồng, mà đối với bà bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì cũng thành ghê gớm, cũng như anh Ian đối với chị vậy .

- Không, đừng làm bộ mặt như vậy . Tôi hiểu chị nghĩ gì, và tôi cho rằng chị đã lầm lẫn . Chị có thể cảm nhận theo cách của chị, muốn nói ra tất cả những điều suy nghĩ . Cứ nhìn nét mặt phấn khởi của chị thì đủ hiểu . Tôi cũng cảm nhận như thế về ông Tom. Nhưng chị có thể yêu quý hưởng thụ, say mê những gì chị cảm nhận được, chớ bao giờ đem khoe khoang và tất nhiên với tôi lại càng không được .

Jessie gật đầu, trầm ngâm nhìn ly rượu của mình, và rồi chị ngửng nhìn bà Astrid:

- Chúng tôi mới gặp chuyện rắc rối . Mới rồi thôi.

- Giữa hai người ?

Bà Astrid tỏ vẻ ngạc nhiên . Trên nét mặt Jessie không hề thấy biểu lộ chuyện đó. Chị càng có vẻ gặp rắc rối đây, nhưng nhất quyết không thể có chuyện cãi cọ với chồng . Lúc kể về anh, chị có vẻ sung sướng lắm mà . Có thể là vấn đề tiền bạc . Bọn trẻ thường hay gặp . Nhất định có một chuyện gì . Những chuyện đó thường biểu hiện vào những lúc bất ngờ: khẽ kêu vì sợ hãi, hầu như khiếp hãi . Hay là đau yếu ? Thở không được ?

Bà Astrid thắc mắc không hiểu là chuyện gì, nhưng chẳng muốn thọc mạch .

- Có lẽ bà cho đây là một cuộc khủng hoảng, có thể là lớn lao nữa . Nhưng không phải vấn đề xích mích giữa vợ chồng tôi đâu. Không hề có ý nghĩ đó .

Chị nhìn ra vùng biển, và yên lặng .

- Tôi tin chắc rằng chị sẽ gỡ rối được. "Bà Astrid hiểu rằng không muốn nói về chuyện riêng của chị".

- Tôi cũng hy vọng như vậy .

Câu chuyện của hai người lại đột ngột chuyển sang chuyện làm ăn cửa tiệm của Jessie phát đạt ra sao, chị thường tiếp những khách hàng nào . Bà Astrid đã khiến được Jessie cười ròn, khi kể cho chị nghe vài mẩu chuyện hồi bà làm cho tờ "Thời trang" ở Nữu Ước . Gần bảy giờ tối, Jessie mới đứng dậy xin về, lòng chẳng muốn rời .

- Hẹn gặp chị vào ngày mai. Bảy rưỡi tối nhé .

- Chúng tôi sẽ tới bấm chuông. Tôi nóng lòng muốn chỉ cho anh Ian biết căn nhà của bà . Rồi chị nảy ra một ý - Bà Astrid, bà có thích vũ ballet không ?

- Tôi mê thứ đó .

- Bà muốn cùng đi với vợ chồng tôi coi ban vũ Joffrey, vào tuần sau chăng ?

- Không... Tôi... Đôi mắt bà lộ vẻ buồn buồn .

- Đi, đi, đừng ngại gì . Anh Ian rất thích dẫn bà đi theo với tôi luôn. Đừng để anh ấy phiền lòng .

Jessie cười . Bà Astrid ngần ngừ, rồi gật đầu, nhăn mặt như một cô bé con.

- Đành thua chị thôi. Tôi rất ghét đóng vai người dư thừa . Từ ngày ông Tom mất đi, tôi đã chịu đựng quen rồi . Bây giờ, ở một mình thấy khoẻ hơn. Nhưng tôi thích đi với chị, miễn là anh Ian đừng bận tâm thôi.

Hai người chia tay, như đôi bạn mới quen nhau trong trường, may mắn nhận ra rằng mình ở cách xa nhau một con đường, nhà ở của hai người ở bên này và bên kia đường . Và Jessie vội chạy về nhà, kể cho Ian nghe về ngôi nhà của bà Astrid.

Anh sẽ thích ngôi nhà này và yêu quý bà Astrid. Jessie nhớ lại lời bà Astrid kể về cuộc đời bà . Hình như bà ưa cuộc sống đó . Thật vững vàng, thật êm dịu, cởi mở và tươi sáng . Có thể bà chưa vững chắc về cuộc sống mai hậu của bà sẽ tiếp diễn ra sao, nhưng từ lâu rồi bà đã nhất quyết chọn lối sống đó, và bà biểu lộ rõ ràng . Bà yêu đời, thích yên tĩnh, và chẳng bao lâu nữa cũng mê say cuộc sống như Jessie vậy . Nhưng quả thật Jessie không ganh tị với bà . Chị còn có anh Ian, bà Astrid không còn ông Tom nữa .

Lúc lái xe về nhà, Jessie chợt nhận ra mình xả hết tốc lực cho chiếc xe lao vào lối đi dẫn vào nhà, lo lắng muốn được thấy mặt anh Ian, không phải chỉ nhìn bức hình của anh.

Chị lại gần cửa trước, chợt thấy một người đàn ông từ trong nhà chạy ra, tiến về phía một chiếc xe không quen thuộc đang đậu ở lối đi. Ông ta đưa mắt nhìn chị thật lâu, rồi gật đầu . Và Jessie cảm thấy lạnh toát người vì sợ . Cảnh sát ... cảnh sát đã trở lại ... định làm gì đây? Sự khiếp sợ đã hiện lên mắt chị, trong lúc chị đứng chôn chân một chỗ . Cơn ác mộng lại quay về . Sau cùng, chị nhận ra không phải thanh tra Houghton. Anh Ian đâu rồi ? Chị muốn kêu một tiếng, nhưng không được . Hàng xóm có thể nghe thấy .

- Tôi là Harvey Green. Bà là bà Clarke?

Chị gật đầu, đứng yên, vẫn khiếp sợ nhìn ông kia chăm chú . Ông ta nói tiếp :

- Tôi là điều tra viên mà ông Martin Schwartz nhờ tới lo cho vụ của bà .

- Ồ! Tôi hiểu . Ông đã nói chuyện với chồng tôi chưa?

Chị cảm thấy gió mát thổi vào mặt chị, nhưng phải một lúc sau tim chị mới thôi đập loạn xạ .

- Vâng. Tôi đã nói chuyện với ông nhà .

- Có điều gì ông cần đòi hỏi tôi thêm nữa chăng?

- Không. Chúng tôi đã kiểm soát được mọi việc . Tôi sẽ nắm được .

Ông ta cúi đầu bạc trắng, chào Jessie với vẻ chế riễu, tiến lại chiếc xe của mình . Xe đó màu nâu vàng hay màu xanh lợt, Jessie không thể biết chắc, vì trời tối . Có thể là màu trắng, hay màu xanh lá cây. Cũng như ông chủ, chiếc xe này không thể tả rõ . Ông ta có đôi mắt không vui, và nét mặt dễ quên. Ông ta mặc quần áo mỗi thứ một màu, và không hợp thời trang chút nào . Trông ông ta không biết là bao nhiêu tuổi, và ông rất hợp với vai trò của ông.

- Anh cưng, em về nè! Giọng chị hơi gay gắt - Anh cưng? ... Chúng ta được mời ăn bữa tối mai.

Cả hai anh chị không người nào quan tâm. Đột nhiên, Harvey Green có vẻ được lưu ý hơn bà Astrid rất nhiều .

- Mời ăn ? Ai mời ? Ian đang ở sau bếp, rót cho mình một ly rượu . Và không phải thứ rượu vang trắng thường dùng nữa . Đó là rượu Bourbon hoặc Scotch, ít khi anh uống, trừ ra những lúc có khách quen biết cũ .

- Bà khách mới gặp ở cửa tiệm . Bà Astrid Bonner. Bà này rất dễ thương, và em nghĩ là anh sẽ quý mến bà .

- Ai ?

- Anh biết rồi . Em đã nói chuyện với anh mà . Bà quả phụ ở ngôi nhà gạch đầu đường đó .

- Được rồi . Anh cố nở một nụ cười, thật khó khăn - Trong lúc vô nhà, em có gặp ông Green không ?

Chị gật đầu :

- Em cứ tưởng là cớm, định chạy vắt giò lên cổ .

- Anh cũng vậy . Sống thế này, cũng lạ lùng, phải không ?

Chị cố lờ đi câu nhận xét đó, ngồi xuống ghế thường nhật của chị .

-- Anh có thể làm luôn cho em một ly được không?

- Rượu hay nước lạnh ?

- Tại sao không phải là rượu ? Có lẽ đây là ly thứ ba trong ngày của chị .

- Ô kê. Căn nhà đó bà ta tự bỏ tiền ra mua phải không ?

Nhưng nghe giọng nói của anh, có thể thấy anh chẳng quan tâm đến câu chuyện. Anh bỏ mấy cục nước đá vào ly khác .

- Ngày mai anh sẽ thấy . Và anh Ian ạ ... em mời bà ta đi xem vũ ballet với vợ chồng mình . Anh nghĩ sao ?

Im lặng một lúc, tợp hai hớp rượu, anh mới nhìn vào mắt chị, rồi mới lên tiếng, và khi anh nói, chị không ưa cách nhìn của anh :

- Em ạ, đến nước này, anh chẳng thiết chuyện chó gì nữa .

Đêm đó hai người cố gây cuộc yêu đương, và lần đầu tiên từ ngày hai người gặp nhau đến giờ, anh không làm nỗi . Anh chẳng thiết gì, ngay cả chuyện này nữa . Hình như bây giờ là bắt đầu chuyện cáo chung .