Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 36: Phát hiện




Nắng sớm lung linh rọi vào cửa sổ phủ lên khuôn mặt hoàn hảo của hắn một lớp vàng nhạt. Một thân tử y của hắn được bọc bởi khí chất của vương giả, một lớp nắng vàng nhạt phủ lên lại khiến cho phong cảnh trở nên hoàn mỹ hơn bao giờ hết. Chưa kể đến trong tấm áo màu đỏ rực là một thân lông bạc tiểu hồ ly.

Đôi mắt khẽ mở, theo bản năng hắn ôn nhu nhìn xuống cục lông bạc trong lòng, ánh mắt mang theo tình yêu điên cuồng. Cùng lúc đó, vật nhỏ trong lòng hắn khẽ động đậy, đôi mắt mơ màng tỉnh giấc, hắn cười thầm một tiếng, đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn, toàn thân lông bạc của nàng bỗng nhiên biến đổi, từ một tiểu hồ ly biến thành tiểu hài tử 10 tuổi, tất cả đều được đổi thành hình dạng của con người, chỉ trừ cái đuôi màu bạc là vẫn chưa thể đổi dạng mà thôi.

Hắn nhìn tiểu hài tử trong lòng, yết hầu chuyển động, không tự chủ nuốt ực một tiếng, bụng dưới bắt đầu nóng lên, vật nam tính của hắn có phản ứng với nàng, một tiểu hài tử 10 tuổi đang trần trụi nằm trong lòng hắn.

Nhìn từ trên xuống dưới hắn có thể thấy được toàn bộ cơ thể của nàng một cách trọn vẹn, từ hai gò má đỏ hồng, cái mũi đang phà khí nóng vào ngực hắn, cho đến hai bầu ngực nhỏ bằng nắm tay, xuống dưới nữa là vùng bụng phẳng lì của nàng, da trắng hồng như quả đào ở Thiên cung, phía dưới cùng là cái đuôi màu bạc đã " vô tình " che mất chỗ bí hiểm nhất, hắn càng nhìn lại càng nảy sinh ý đồ đen tối.

" Ngươi là ai?" Một giọng nói trong trẻo đơn thuần lập tức cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Dời mắt lên phía trên hắn phát hiện đôi mắt to tròn long lanh quen thuộc của nàng đang nhìn chằm chằm hắn, môi hồng nhỏ hơi vênh lên lại càng khiêu gợi hơn, hắn nhịn không được liền cúi đầu xuống cắn một ngụm vào nụ hồng tươi đang khiêu khích hắn.

Bị tấn công bất ngờ, nàng có chút bực bội, nhíu mày hỏi:

" Tại sao ngươi lại cắn ta a? "

Hắn cong môi nhìn nàng, ánh mắt chăm chú như muốn tìm một tia quen thuộc nào đó, giọng đùa giỡn pha chút thành thật hỏi lại:

" Nàng thật sự không biết tại sao ta cắn nàng? "

Nghe thấy hắn trả lời, nàng cũng không bực bội nữa, tỏ vẻ đương nhiên trả lời hắn:

" Ta không biết a! "

Hắn nhướn mày, giọng cao lên, vẻ mặt lưu manh nghiêm túc nói với nàng:

" Vậy để ta cho nàng biết vì sao ta cắn nàng."

Nói xong hắn hôn nhẹ vào môi nàng rồi nhanh chóng giải thích:

" Bởi vì môi nàng rất thơm a! "

Tiếp tục, hắn đưa tay khẩy đầu ti nhỏ xíu, vui đùa làm nó căng cứng lên, thản nhiên nói:

" Thứ này của nàng khiêu khích ta."

Tay hắn mò xuống phía dưới vuốt ve bờ mông của nàng, lấy cái đuôi bạc đang che đậy vùng bí mật kia ra, chỉ vào chỗ còn chưa phát triển của nàng, nghiêm túc nói:

" Nơi này.... chọc ta cứng lên."

Tiểu hồ ly ngây thơ hỏi hắn:

" Cái gì gọi là chọc cho ngươi cứng lên? "

Hắn thần bí nở nụ cười, ghé sát vào tai nàng, hơi thở nam tính phà vào mặt nàng, giọng nói trầm ấm truyền đến:

" Cái này.... không cho nàng biết, khi nào đến lúc ta sẽ nói cho nàng nghe."

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn không hỏi về vấn đề kia nữa, nàng bắt đầu chuyển hướng sang vấn đề khác:

" Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai? "

Hắn nhíu mày nghi hoặc nhìn nàng, bàn tay to lớn đột nhiên ôm đầu nàng kéo vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ có chút khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.

Trong lúc nàng vẫn còn đang thắc mắc không biết hắn định làm gì thì bên này, Nguyệt Nhan đã hoàn toàn trở nên kinh ngạc, hắn phát hiện trong đầu nàng chỉ là một mảnh trống rỗng, không có ký ức, không có trí não.

Nàng bắt đầu thấy ngộp, thân thể không nhịn được mà cựa quậy, tìm mọi cách để đẩy hắn ra tìm chút không khí trong lành. Hắn tuân theo ý muốn của nàng, tay thả lỏng, mặt cuối xuống, nghiêm túc nói cho nàng biết:

" Ta chính là phu quân của nàng, Minh Nguyệt Nhan."

Khoảnh khắc này nàng không chủ động nhớ thật kỹ, đem nó ghim sâu vào ký ức của nàng, để nó trở thành mảnh hồi ức đầu tiên mà nàng có được.

Còn hắn, không cần nàng nhớ hắn là ai, chỉ cần nàng biết từ nay về sau bên cạnh nàng sẽ có thêm một người nữa là hắn, hắn sẽ là một phần của nàng, đến chết cũng không buông.