Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 502: Người mắc nợ là nhà họ Cố




Hơi thở của người đàn ông toát ra một sự nguy hiểm, nhưng sau khi được pháp luật công nhận, cái nguy hiểm ấy bỗng trở nên rất đường hoàng. Cố Sơ tham lam mùi hương của anh, vừa sạch sẽ vừa đầy mê hoặc. Sạch sẽ, vì nó liên quan tới nghề nghiệp của anh, nghiêm túc, cẩn thận, dưới lớp blouse trắng không cho phép bất kỳ ai đùa cợt; Mê hoặc, vì anh là đàn ông, dịu dàng, quấn quýt, dưới nụ cười mỉm là một khao khát đang bừng bừng trỗi dậy.

Căn nhà mới này không giống nhà Tây, thiết kế cao lên khiến tầm nhìn được thỏa mãn tuyệt đối, ánh đèn bên bến Thượng Hải đều được thu trọn vào trong tầm mắt, thiết kế cửa sổ thủy tinh không có khớp nối với những đường cong rộng lớn càng khiến tầm nhìn không bị bó hẹp.

Cố Sơ luôn có cảm giác chìm giữa tầng mây, ngắm nhìn gương mặt của Lục Bắc Thần cô luôn nhớ tới những lời anh từng nói, rằng sẽ cho cô một mái nhà ở nơi rực rỡ phồn hoa nhất, giờ đây anh đã làm được rồi. Anh đã trở thành chồng cô, cô trở thành vợ anh.

Lục Bắc Thần không ngốc đến nỗi bàn luận chuyện cưới xin với cô vào lúc này. Người con gái mềm nhũn như nước trong lòng đã khỏa lấp mọi lý trí của anh. Anh cúi xuống, bờ môi mơn man và bịn rịn.

“Đừng ở đây…” Cửa sổ phòng khách quá lớn, cô luôn có cảm giác trời là rèm, đất là chiếu.

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Cũng đúng, động phòng hoa chúc cũng phải chính thức một chút, về phòng ngủ thôi.” Dứt lời, anh nâng tay bế cô lên.

Cố Sơ ôm chặt lấy cô anh, cười thẹn thùng.

Tầm nhìn của phòng ngủ cũng thông thoáng, từ xa đã nhìn thấy ánh đèn bến Thượng Hải nhuộm cả một dải dài, xa hơn nữa là cả một bầu trời sao. Mặc dù biết sẽ không có ai nhìn thấy nhưng Cố Sơ vẫn nỉ non cầu xin: “Rèm cửa kìa…”.

Lục Bắc Thần bỏ ngoài tai, bờ môi anh hóa thành một con rắn linh động, trườn đi khắp nơi hút hương thơm.

Ánh đèn vàng nhạt dưới nền nhà rọi vào trong phòng ngủ, đan cài với những ánh đèn không ngủ ngoài kia, hắt lên cơ thể rắn chắc như tường đồng của người đàn ông. Cố Sơ cảm thấy người mình bỗng mềm ra sau đó tan thành nước, chảy về bốn phía.

Môi anh là con đường đá, cuối cùng đã dẫn tới nơi đầu nguồn của cô.

Giây phút này, tiếng nức nở của Cố Sơ trở thành tiếng thở dốc động lòng người.

Cơ thể anh cường tráng, mạnh mẽ, trở thành công cụ duy nhất để cứu vớt cô. Anh đã cho cô công cụ ấy, hóa làm trụ cột vững vàng để chống đỡ cơ thể cô.

Anh thì thầm bên tai cô: “Anh chỉ mong sao cả thế giới này đều biết em là của anh…”.

Em cũng vậy… Cố Sơ đắm chìm trong sự thâm tình quyến luyến nơi đáy mắt anh, lẩm bẩm.

Cuối cùng vẫn là cảnh màn trời chiếu đất, người đàn ông tưới tắm, người con gái hưởng thụ. Cơ thể cô là mảnh đất màu mỡ dưới bàn tay vun trồng cày xới của anh. Cô thừa hưởng ở anh mọi nóng bỏng và hết thảy dịu dàng.

Rất lâu sau, cơn phong ba bão táp người đàn ông mang tới cuối cùng cũng ngừng lặng. Cô mệt mỏi đẩy lồng ngực anh khiến bàn tay dính đầy mồ hôi rồi quở trách: “Sao anh có thể như thế chứ?”.

Lục Bắc Thần hiểu ý cô, hai cánh tay chống hai bên má cô, cười khẽ: “Trước khi cưới anh có thể kiềm chế, sau khi cưới thì không cần nữa chứ?”.

“Anh cố tình.” Cô đỏ mặt.

Lục Bắc Thần khẽ véo má cô, “Bây giờ em đang ở độ tuổi thích hợp nhất để sinh con”.

Cố Sơ nghe xong lại quay ngoắt đi, vùi mặt vào gối. Lục Bắc Thần phì cười, đưa môi chọc ghẹo má cô, “Không được giấu anh uống thuốc đâu, nghe rõ chưa?”.

“Anh còn nói nữa?” Cố Sơ thẳng thừng úp gối lên mặt anh.

Lục Bắc Thần phá lên cười sảng khoái.

Nghỉ ngơi rất lâu Cố Sơ mới lấy lại sức, cô chui vào phòng tắm như một con chuột bị ướt mưa. Cô đứng dưới vòi hoa sen, tắm qua loa, từng dòng nóng bỏng men theo dòng nước chảy xuống, anh cho cô quá nhiều.

Lục Bắc Thần ngồi trong phòng đợi không nổi, bất chấp mở hé cửa phòng tắm ra, đứng dựa vào khung cửa, ngắm nhìn hình ảnh người con gái đang tắm với vẻ bắng nhắng. Cố Sơ liếc thấy bóng anh, trừng mắt: “Có ai biết đường đường là giáo sư Lục lại mắc chứng thích nhìn trộm không nhỉ?”.

“Không ai biết đâu.” Lục Bắc Thần cười gian, “Trước mặt họ anh xưa nay vẫn tỏ ra rất đứng đắn”.

“Đóng cửa vào.”

“Vì sao chứ?” Lục Bắc Thần đong đưa, “Anh ngắm vợ mình tắm là phạm pháp à?”.

“Dù có là vợ chồng thì cũng phải có sự riêng tư.”

Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm dáng người hình chữ S xinh xẻo trong làn hơi nước, tà niệm bỗng dâng lên. Anh sải bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại.

“Này, anh đừng có được nước lấn tới*.”

*Trong cụm từ ”Được nước lấn tới” có từ “phân” chỉ độ dài theo nghĩa đen nên Lục Bắc Thần đã chơi chữ.

Lục Bắc Thần từ phía sau ôm chặt lấy cô, cười xấu xa: “Anh quen kích cỡ độ dài của nó rồi còn gì”.

“Đừng…”

Trong phòng tắm lại có một màn sục sôi hoa nở.



Ánh nắng cuối tuần rất đẹp, có điều không khí đã lạnh dần. Khi Cố Sơ mơ mơ màng màng bò dậy khỏi giường, cô những tưởng mình vẫn còn ở nhà Tây, nhắm mắt lần sờ ra tới cửa, kết quả lại vào nhầm căn phòng hôm qua Lục Bắc Thần để bóng bay, giẫm chân lên, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn và sau đó là tiếng thét điên rồ của cô.

Lục Bắc Thần nghe thấy động tĩnh nhanh chóng đi lên gác, tìm được Cố Sơ ở nơi phát ra tiếng động. Lần này cô bị dọa đến nỗi tỉnh giấc hoàn toàn, đứng một chân giữa đám bóng bay màu hồng phấn, chân kia giẫm phải bóng bay, nói gì cũng không dám đặt xuống. Cô nhìn thấy Lục Bắc Thần như nhìn thấy cứu tinh, liều mạng khoa tay múa chân về phía anh, hệt như có côn trùng bò lên người vậy.

“Lục Bắc Thần, cứu em!”

Tối qua sợ cô nghe thấy tiếng nổ lại sợ hãi nên Lục Bắc Thần chỉ còn cách chuyển cả đống bóng bay sang một căn phòng khác, ai ngờ được cô lại bước vào đây? Vừa tức vừa buồn cười, anh đi tới, bế cô lên, giống như răn dạy, lại giống như cưng chiều: “Ở nhà mình mà cũng bị dọa đến mức độ này, trên đời chắc chỉ có mình em thôi”.

“Cẩn thận chân anh đấy, phía trước còn một quả, đừng có giẫm vào! Á, Lục Bắc Thần, bên cạnh còn một quả!” Cô hoảng hốt vùi mặt vào lòng anh.

Lục Bắc Thần không nhịn nổi cười.

Một bữa sáng phong phú, dù trước khi cưới hay sau khi cưới, Lục Bắc Thần luôn thể hiện vai một người đàn ông ấm áp qua bữa sáng này, nhưng Cố Sơ cho rằng hầu như lúc nào anh đối xử với cô cũng dịu dàng hết mức, ngoại trừ buổi tối. Cứ đêm về là anh chìm vào “Truyền thuyết người sói”, từ vẻ ôn hòa nho nhã hóa thân thành dã thú tiền sử.

Thế nên, Cố Sơ vẫn rất cảm ơn Lục Bắc Thần tối qua đã nương tay. Với mức độ kích thích mà anh yêu cầu, chưa ném cô vào trong đống bóng bay để thỏa mãn sự biến thái của anh đã là nhân từ rồi.

Mọi kế hoạch tuyệt với trong ngày rơi vào buổi sáng, ánh nắng và bữa sáng hòa trộn vào nhau một cách tương xứng, nhưng điều thiếu trọn vẹn là trên bàn ăn xuất hiện thêm một “Trình Giảo Kim”.

La Trì.

Mới sáng sớm, anh ấy đã ăn mặc chỉnh tề tới nhà cô. Lục Bắc Thần cũng khá thân thiện đối với anh ấy, phát cho anh ấy một phần bát đũa. Thấy hai người như hai đứa trẻ sơ sinh dính liền vào nhau đi vào, anh ấy cười sằng sặc: “Ngược đãi người cô đơn hả?”.

“La Trì?” Cố Sơ thật sự hết hồn vì vị khách không mời mà tới này, vội tụt xuống, ngồi đối diện với anh ấy, quan sát từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Mắt em không có vấn đề gì, đúng không?”.

“Chính là anh, hàng thật giá thật.” La Trì chỉnh lại cà vạt.

Cố Sơ nhìn anh ấy rồi quay qua Lục Bắc Thần. Anh im lặng nhịn cười, cô lại hướng tầm mắt trở về La Trì lần nữa, chỉ tay: “La Trì, anh phải ăn mặc giống như điệp viên thế nào sao?”.

La Trì ngồi đối diện hết sức nghiêm túc, áo vest đen, quần đen, sơ mi trắng, cà vạt đen, chỉ còn thiếu đúng một chiếc kính râm màu đen nữa thôi. Từ lúc bước vào cô đã thấy kiểu ăn mặc này quen quen, bất thình lình nhớ tới bộ phim điện ảnh Men in black. Đương nhiên, có lúc Lục Bắc Thần cũng chơi cả cây đen, nhưng chí ít sẽ đeo một chiếc cà vạt làm điểm sáng, đâu có giống anh ấy, hệt như một con quạ.

La Trì tươi cười, “Phục trang, có thể nhận ra tố chất của một người, thành ý của một người, còn có thể…”.

“Bắc Thần, em đói…” Cố Sơ ngắt ngang lời La Trì, quay đầu nói với Lục Bắc Thần, nét mặt đáng thương.

Lục Bắc Thần không nói năng gì, lập tức phục vụ.



Khi xe tới Quỳnh Châu, nắng không còn quá rực rỡ, có mây đen và gió kéo tới. Những cây cổ thụ trong tiểu khu rụng cả một đám lá. Còn chưa đổ mưa, dưới cây vẫn có những người dân đứng trò chuyện, thấy Cố Sơ cùng một người đàn ông đi lên cầu thang, họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hôm nay Sầm Vân không ra ngoài, đặc biệt ở nhà chờ đợi. Một tiếng trước, bà nhận được điện thoại của Cố Sơ, nói chiều nay cô sẽ về Quỳnh Châu. Sầm Vân nhận ra cô có điều muốn nói bèn hỏi thêm. Cố Sơ bèn đáp: Dì ơi, con kết hôn rồi.

Bà không hỏi tận gốc trốc tận rễ, chỉ đáp lại một câu: Con cứ về nhà rồi tính.

Khi chuông cửa vang lên, Sầm Vân chợt giật mình. Trầm tư quá lâu, bà quên cả thời gian. Cố Sơ và Lục Bắc Thần đứng ở cửa, anh gọi dì theo Cố Sơ. Khóe miệng Sầm Vân giật giật, tiếng gọi này dường như còn thuận miệng hơn cả khi trước, nhưng khiến lòng bà như bị đè lên cả một tảng đá nặng, không sao thở nổi. Bà không đáp chỉ quay người để họ đi vào phòng.

Cố Tư không có nhà, có lẽ còn đang ở trường học. Cố Sơ thầm cảm thấy may mắn, chỉ đối phó với một mình dì, cô đã tim đập chân run rồi, thêm một Cố Tư chắc cô hết sức.

Càng về gần tới Quỳnh Châu, nỗi lo trong cô càng nặng dần, cuối cùng thậm chí còn chẳng có tâm trạng cười hi hi ha ha với La Trì. Lục Bắc Thần nhận ra nỗi lo lắng của cô, lúc dừng xe bèn nắm chặt tay cô và nói: “Tất cả hãy giao cho anh”.

Nhưng bây giờ, cô nhận ra vẻ không vui trên khuôn mặt dì, là sự không vui đang cố được đè nén lại, cô bắt đầu rối bời, sợ Lục Bắc Thần không cẩn thận sẽ châm ngòi cho tính khí nóng nảy của dì.

Mặc dù Sầm Vân có lúc không nói lý lẽ nhưng chuyện lễ tiết vẫn đâu ra đấy, mặc dù hành vi “tiền trạm hậu tấu” của họ khiến bà giận dữ, nhưng dù sao họ cũng đã chủ động về thăm, còn mang cả hoa quả, trà nước, không thiếu thứ gì.

Nhưng bà cũng bắt đầu nhắm vào Lục Bắc Thần, công kích: “Dì nêu quan điểm trước cho rõ ràng. Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng bây giờ nhà họ Lục ầm ĩ rối ren, nói thật lòng, chị không đồng tình với chuyện hôn nhân của hai đứa”.

“Dì, chuyện đó liên quan gì đến Bắc Thần chứ?” Cố Sơ vừa nghe xong, bỗng dưng đã thấy mây mù giăng kín trong lòng, “Hơn nữa chuyện này tới giờ còn chưa có kết luận rõ ràng mà”.

Sầm Vân cũng biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn, dù sao hai đứa cũng đã là vợ chồng hợp pháp, bà có ý kiến gì cũng không thể ngang nhiên chia rẽ, nhưng ngọn lửa trong lòng không thể dập tắt, bà giơ tay gõ vào đầu Cố Sơ: “Con bé không có đầu óc này, con uống phải thuốc mê gì rồi? Về điểm này con không thể học Tư Tư hay sao? Tư Tư nó không thông minh bằng con nhưng về chuyện tình cảm còn biết tiến biết lùi hơn con đấy!”.

Bà chửi bóng gió, Cố Sơ nghe ra được, Lục Bắc Thần càng nhanh nhạy hơn. Sau khi Sầm Vân bô lô ba la nói một tràng giang đại hải, anh mới lên tiếng:

“Thưa dì, chúng ta cần nói chuyện”.

“Được, nói chuyện thì nói chuyện, cậu nói đi!” Cơn tức trong lòng Sầm Vân bắt đầu có dấu hiệu phát tác.

Cố Sơ run người, thái độ này của dì rõ ràng là tỏ ra xa cách vô cùng với Lục Bắc Thần. Cô vừa định khuyên nhủ thì Lục Bắc Thần đã nhẹ nhàng khoác vai cô, ôn tồn nói: “Ra chợ mua ít thức ăn đi, tiền anh để trong cặp ấy”.

Câu nói này khiến Sầm Vân bàng hoàng, Cố Sơ cũng ngây người. Lục Bắc Thần mỉm cười ôm chặt cô giây lát: “Dì đang không vui, chúng ta cũng phải làm vài món để lấy lòng dì chứ”.

Lấy lòng là giả, có chuyện cần nói mới là thật, hơn nữa rõ ràng anh không muốn để cô tham gia. Cố Sơ dù tò mò nhưng bị anh thúc giục, đành phải nghe lời anh. Lúc ra khỏi cửa, Cố Sơ càng nghĩ càng cảm thấy khả năng khuyên thành công của Lục Bắc Thần cực thấp, cô thấy rõ thái độ của dì, đó là sự bất mãn mà không phải một bàn ăn đầy món ngon hay những lời có cánh là có thể dập xuống.

Rốt cuộc Lục Bắc Thần có cách gì để khiến dì thay đổi tâm ý? Càng nghĩ cô càng không hiểu.

Sau khi Cố Sơ ra khỏi cửa, thái độ của Sầm Vân càng thêm rõ nét, không vui hóa thành phẫn nộ: “Lục Bắc Thần, trước tiên tôi không cần biết lời Tư Tư nói là thật hay giả, chỉ riêng những chuyện xấu xa nhà họ Lục làm đã khiến cậu không xứng với Tiểu Sơ rồi!”.

Dù sao Cố Sơ cũng đã ra ngoài, bà không cần giữ thể diện cho ai.

Lục Bắc Thần yên lặng đợi bà trút hết giận dữ rồi mới bình tĩnh nói một câu: “Không, thưa dì, Cố Sơ chỉ có thể làm vợ con, vì năm xưa người mắc nợ là nhà họ Cố, không phải nhà họ Lục”.

Cơn phẫn nộ của Sầm Vân như bị phanh gấp lại, một câu nói nhẹ nhàng của đối phương lại giống như chiếc búa giáng thẳng xuống đầu khiến bà thảng thốt: “Gì… Gì cơ?”.



Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, Cố Tư đã nhìn thấy La Trì.

Anh ăn mặc như một vệ sỹ tiêu chuẩn, tay ôm một bó hoa hồng to tướng, đang nhìn cô tủm tỉm cười. Hai người bạn cùng đi xuống với Cố Tư nhận ra La Trì bèn cười khúc khích: “Không làm lỡ dở buổi hẹn hò của cậu nữa, bọn mình đi đây”. Vừa đi, họ vừa cười.

Nếu không phải vì gương mặt điển trai của La Trì, Cố Tư thật sự sẽ không nhận ra anh. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, cô bước lên, ngượng ngùng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”.

“Anh không được tới thăm em à?” La Trì cười rất hút hồn, đặt bó hoa hồng vào lòng cô.

Cố Tư đành phải nhận lấy, mùi hoa thơm nức mũi nhưng sự xuất hiện của La Trì càng đáng ngạc nhiên hơn, “Chẳng phải bây giờ anh đang rất bận ư?”.

“Vốn dĩ rất bận nhưng chị em và Lục Bắc Thần kết hôn rồi. Hai người này hôm nay tới nhà em chuẩn bị khai báo với dì. Anh cũng nhớ em nên theo họ về đây.” La Trì đang bộc lộ tâm ý của mình một cách rất thản nhiên.

~Hết~