Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 21




Cứ thế, Viên Mãn mang theo món quà này cùng thế giới quan đã sụp đổ lên xe đạp điện đi về.

Cuối cùng khi đặt cả cặp lồng thức ăn và gói quà lên bàn làm việc của Trịnh Diễn Tự, Viên Mãn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh trên tường. Bức ảnh Trịnh Diễn Tự chụp khi dự hội nghị nhà doanh nghiệp trẻ cực kì bắt mắt, nhưng bức ảnh đã khá cũ trong nhà họ Trịnh lại đột nhiên hiện lên trong đầu Viên Mãn.

Một bên là Trịnh tiên sinh phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, một bên là cậu bé mập mạp cao hơn mét rưỡi, nặng gần tám chục cân, mặt tròn như cái đĩa...

Ánh mắt Viên Mãn còn chưa kịp rời khỏi bức ảnh trên tường, tiếng mở cửa đã vang lên bên tai. Viên Mãn vô thức quay đầu nhìn lại, thấy Trịnh Diễn Tự đang đi tới chỗ mình.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay...

Viên Mãn nhất thời khó có thể điều chỉnh được tâm tình, Trịnh Diễn Tự đã bận cả buổi sáng nên cũng không rảnh quan tâm đến ánh mắt kì dị của cô Viên, chỉ đi thẳng đến bàn làm việc, cầm lấy một tài liệu trên bàn rồi quay đầu đi.

Viên Mãn vội gọi anh ta lại: “Cơm trưa của anh!”

Trịnh Diễn Tự chỉ liếc qua hộp cơm trên bàn, bước chân không dừng lại: “Đợi một lát về...”

Âm thanh kẹt cứng, đồng thời bước chân cũng đột nhiên dừng lại.

Viên Mãn kinh ngạc tại sao gã này nói đi mà lại không đi. Cô nhìn về phía bàn làm việc theo ánh mắt Trịnh Diễn Tự và phát hiện thứ Trịnh Diễn Tự đang nhìn, đồng thời cũng là thứ khiến bước chân anh ta dừng lại chính là hộp quà sinh nhật đặt bên cạnh cặp lồng đựng bữa trưa.

Bề ngoài hộp quà đó không có bất cứ điểm gì đặc biệt, hộp của công ty chuyển phát nhanh quốc tế, thông tin chuyển phát nhanh toàn bộ viết bằng tiếng nước ngoài, kiểu chữ hoa rất đẹp. Viên Mãn cũng không biết đó là tiếng Pháp hay tiếng Ý.

Trịnh Diễn Tự đặt tài liệu xuống, vẻ mặt Viên Mãn nhìn không rõ là bình tĩnh hay mất bình tĩnh. Anh ta cầm hộp quà lên mở ra, dường như đã quên mất sự tồn tại của Viên Mãn.

Đó là một cặp cúc cổ tay áo làm thủ công.

Viên Mãn nhìn món quà này rồi lại nhìn mặt Trịnh Diễn Tự. Nhãn hiệu cô chưa bao giờ nghe, vẻ mặt cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng lúc Viên Mãn sắp nhìn ra một chút manh mối, Trịnh Diễn Tự lại khôi phục vẻ lạnh lùng nhất quán, đưa hộp quà màu tím đậm có khắc hoa văn màu tối này cho Viên Mãn: “Thay cúc tay áo chiếc sơ mi có ghim cài cổ của tôi bằng cặp cúc này”.

Viên Mãn còn chưa kịp trả lời, Trịnh Diễn Tự lại lập tức hất cằm chỉ cặp lồng cơm đặt trên bàn: “Ngăn dưới cùng trong cặp lồng là bữa trưa của cô. Dám ăn nhiều hơn, tối nay tiếp tục tắt thang máy cho cô bò xuống 70 tầng”.

Khóe miệng Viên Mãn giật giật.

Sau khi Trịnh Diễn Tự biến mất khỏi văn phòng với thế sét đánh không kịp bưng tai, Viên Mãn nhìn khung cửa đã không còn bóng dáng một ai, lần đầu tiên rơi vào suy nghĩ sâu xa. Người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô này rốt cuộc là một người như thế nào?

Anh ta từ một cậu bé mập mạp trở thành một chàng trai có thân hình chuẩn mực, chính mình thì mỗi năm lại phá một kỉ lục cân nặng mới. Có lẽ trong mắt anh ta, cô chỉ là một kẻ yếu ớt với chỉ số sức chiến đấu không quá 5.

Mà kẻ yếu đuối với sức chiến đấu bằng 5 này không những không có giáo dục mà còn không có nội hàm, không những không có nội hàm mà còn lười, không những lười mà còn béo, không những béo mà còn nhất quyết không chịu giảm béo...

Viên Mãn cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý với bản thân mình.

Mở ngăn dưới cùng của hộp đồ ăn ra: Hai miếng súp lơ, một miếng thịt gà, bốn lá rau diếp, ba quả thánh nữ.

Lần đầu tiên nhìn thấy suất ăn ít ỏi đến mức đáng thương này, trong lòng Viên Mãn không cảm thấy bất mãn, không oán thầm, chỉ có cảm giác bất lực “Người so với người tức chết người”.

Đến tận lúc Viên Mãn cầm cặp cúc tay áo đi đến một hiệu may cao cấp ở Tân Thiên Địa, cảm giác bất lực này vẫn bao trùm trên người cô.

Nhìn cặp cúc áo, nhân viên hiệu may nhướng mày: Hàng cao cấp quá...

Lại nhìn Viên Mãn, lông mày không khỏi nhướng cao hơn: Cúc áo là của người này hả? Chuyện này có vẻ không đúng lắm...

Thấy Viên Mãn đưa chiếc áo sơ mi ra, lông mày của nhân viên hiệu may mới hạ xuống vị trí cũ: Thì ra là người giúp việc của nhà nào đó đến thay cúc áo cho chủ, như thế mới đúng chứ...

Chỉ nhìn lông mày của đối phương đã đọc được nhiều tin tức như thế, Viên Mãn đương nhiên cũng không muốn nói gì.

Dịch vụ khách hàng ở đây rất khá. Chỉ trong thời gian Viên Mãn ngồi trong phòng nghỉ chờ thay cúc áo, nhân viên đã bưng đủ cà phê, trà trái cây và tháp bánh ngọt ba tầng đến trước mặt cô. Mặc dù vừa nghĩ đến hai hàng lông mày linh hoạt đến dọa người của nhân viên đó, Viên Mãn đã không còn hứng thú gì, nhưng sức tấn công của tháp bánh ngọt ba tầng trước mặt thật sự quá mạnh: Black Forest, macaron, brownie, tiramisu, crepe, tất cả đều hết sức vồn vã liếc mắt đưa tình với Viên Mãn: Nào, ăn một miếng đi... Một miếng thôi, không ai phát hiện đâu...

Viên Mãn chống cự 0,1 giây rồi giơ cờ trắng xin hàng.

Lúc bàn tay tội lỗi sắp chạm vào chiếc bánh brownie, điện thoại di động trong túi Viên Mãn chợt rung bần bật.

Viên Mãn giật mình.

Nhân buổi trưa đến đưa cơm cho Trịnh Diễn Tự, cô đã lấy trộm điện thoại của mình trong ngăn kéo, chẳng lẽ lại bị phát hiện nhanh như vậy?

Viên Mãn thấp thỏm chờ đến lúc điện thoại ngừng rung mới đánh liều lấy điện thoại từ trong túi ra. Cuộc gọi lỡ lại không phải của Trịnh Diễn Tự mà là của một người bạn học cũ.

Viên Mãn không nhịn được buông lỏng hai vai, lại nhìn tháp bánh ba tầng trước mặt, cảm thấy mình giống như Đường Tam Tạng suýt nữa bị đám tiểu yêu tinh mê hoặc. Còn chưa kịp cảm thán vì đại nạn không chết, điện thoại di động lại đột nhiên rung lên.

Viên Mãn kinh hãi liếc nhìn màn hình điện thoại, thì ra là là một tin nhắn QQ.

Thấy cô không nghe điện thoại, người bạn học cũ đó nhắn tin tới hỏi: “Viên đầu to, thứ bảy tuần này họp lớp, tớ không tìm được số của Bác Yến, cậu nhớ thông báo cho cậu ấy nhé!”

Bác Yến... Họp lớp...

Mới tránh được tiểu yêu tinh lại gặp ngay đại yêu quái. Viên Mãn nhìn màn hình điện thoại, thầm than cuộc sống này quá mức gian nan.

Viên Mãn còn đang cân nhắc nên trả lời thế nào lại liên tục nhận được thông báo từ một nhóm QQ cô tham gia.

Bạn học A: Thông báo đủ hết rồi!

Bạn học B: Sao cậu bảo không phương thức liên lạc của Bác Yến cơ mà? Tớ đang định cho bạn số QQ của cậu ấy mà cậu đã thông báo cho cậu ấy rồi à?

Bạn học A: Tớ nhờ Viên đầu to chuyển lời giúp.

Đột nhiên cả nhóm rơi vào yên tĩnh.

Sau đó các bạn học B, C, D, E tới tấp đăng biểu tượng khiếp sợ hộc máu.

Bạn học A bị cả trang biểu tượng hộc máu làm kinh hãi: Chuyện gì thế? Làm người ta sợ chết khiếp.

Bạn học B: Bác Yến người ta đã khoe bạn gái mới trên mạng từ lâu rồi, vậy mà cậu lại còn nhờ Viên đầu to thông báo cho Bác Yến...

Bạn học A kinh hoàng: Ặc ặc! Tớ không biết! Tin QQ đã gửi thì hủy thế nào?

Trả lời bạn học A là một loạt biểu tượng châm nến cực kì ăn ý.

Và tất cả mọi người trong nhóm cũng hết sức ăn ý ở chỗ không ai nhớ ra Viên đầu to cũng là một thành viên của nhóm này.

Viên Mãn nhìn một loạt ngọn nến trên màn hình, cảm thấy mình đã bị đốt thành tro. Cô lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Buổi họp lớp lần này mình đừng đi là hơn...

Còn bốn ngày là đến thứ bảy, Viên Mãn định ra một mục tiêu cho chính mình: Giảm xuống 67,5 cân sẽ đi họp lớp.

Còn ba ngày là đến thứ bảy, mục tiêu của Viên Mãn biến thành giảm xuống 69 cân sẽ đi họp lớp.

Còn hai ngày là đến thứ bảy, Viên Mãn cho rằng mình không thể quá tham, giảm xuống 69,5 cân là được rồi...

Còn một ngày nữa là đến , xã hội tàn khốc này nói với Viên Mãn, cô không giảm được một lạng nào...

Xe chạy đều đều, điện thoại di động của Viên Mãn rung lên lần thứ năm, Viên Mãn từ chối lần thứ năm.

Mấy ngày nay cô giáo Viên rất ngoan ngoãn ăn kiêng và vận động, Trịnh Diễn Tự cũng không khỏi khách khí với cô vài phần. Thấy cô từ chối không nghe điện thoại, Trịnh Diễn Tự thậm chí còn có thời gian tạm thời đặt kẹp tài liệu trong tay xuống, liếc mắt nhìn Viên Mãn trên ghế phụ lái: “Tại sao không nghe máy?”

Viên Mãn nhún vai: “Gọi tôi đi họp lớp”.

“Tại sao không đi?”

Anh ta hỏi rất thoải mái, Viên Mãn lại cực kì ủ dột: “Tạo sao tôi phải đi? Đi cũng không có gì để khoe mẽ với người ta”.

Trịnh Diễn Tự suy nghĩ một lát, không nói tiếp nữa. Viên Mãn đương nhiên cũng tiếp tục chơi trò từ chối nghe máy của mình.

Đến tận lúc xe dừng lại.

Viên Mãn đang chuẩn bị xuống xe chợt sửng sốt.

Xe dừng lại trước hiệu may Tân Thiên Địa mấy ngày hôm trước cô vừa ghé qua.

Viên Mãn quay sang với vẻ mặt thắc mắc, chỉ thấy Trịnh Diễn Tự ngồi trên ghế sau ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu trong tay: “Cô không có gì khoe thì tôi đi cùng cho cô có cái mà khoe...”

Vẻ mặt anh ta...

Rất nguy hiểm, đầy âm mưu, cực kì đắc ý.

Viên Mãn sửng sốt, sau đó một tâm tình lạ lùng lan khắp toàn thân.

Mà tâm tình này là gì?

Có lẽ chính là tâm tình phức tạp của bá tánh bị ức hiếp đã lâu cuối cùng cũng gặp được Bao đại nhân chủ trì công bằng...