Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 1: Đầu Mối




Vào tháng 4 ở chốn nhân gian, gió mùa xuân vẫn còn se lạnh, đêm đầu tiền lại rơi cơn mưa phùng, trên mái vòm cong vẫn còn dính nước, gió vừa thổi giọt nước liền theo mái hiên rơi vào trong cổ áo.

Bên trong mái đình ở Đông Cung, hai bóng người một tím một đỏ ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, trong làn gió vi vu cùng nhau đối ẩm.

Ống tay áo đỏ bay lên theo làn gió, Tứ hoàng tử tay cầm ly rượu ngọc nhẹ nhàng đặt lên bàn, ngây ngốc nhìn đối phương một hồi lâu, mới mở miệng nói, “Tam ca đang nghĩ gì thế?”

Người nọ chợt giật mình, hơi quay đầu cười chua xót, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Chuyện vụn vặt mà thôi.”

Hắn đang nghĩ gì sao.... Hắn là đang hồi tưởng lại, cũng vào mùa xuân năm Thiên Khải thứ 2, có phải tựa như năm nay, thời tiết vẫn lạnh lẽo không chút ấm áp.

Đương nhiên Tứ hoàng tử không tin hắn, vừa nhìn là biết chỉ giải thích qua loa cho qua chuyện, bởi vì nam nhân đối diện mặc áo tím ngồi mất hồn mất vía này chính là thái tử điện hạ tôn quý nhất của Nhạn Triều, cho nên không hiểu chuyện vặt vãnh nào lại khiến hắn bận lòng thế?

“Tam ca không muốn nói cũng không nên lừa Tứ đệ, chuyện của Đông Cung đã có Thôi Thuật giải quyết, làm gì có chuyện lặt vặt nào cần đến tam ca xử lý.”

Diệp Lâm nghe xong bật cười, mặc dù Tứ đệ của hắn trông hơi bất cần đời không chính trực lắm, nhưng lại rất giỏi dò xét lời nói người khác, bởi vậy chuyện gì cũng không gạt được hắn. Tuy nhiên không đợi hắn mở miệng, thì Tứ hoàng tử đã tiếp lời.

“Tam ca đang nghĩ về Tô đại tiểu thư sao?”

Lời hắn nói không phải vô căn cứ, mà là dựa vào chứng cớ cực kỳ chuẩn xác.

Lúc trong cung tổ chức tiệc ngắm hoa mai đầu năm, thái tử Diệp Lâm vừa thấy đã yêu đại tiểu thư Tô Dao của Tướng phủ, yến tiệc vừa xong liền trực tiếp cầu xin bệ hạ phê bút tứ hôn, chuyện này đã truyền đi khắp Trường Trữ Thành không ai mà không biết.

Với bản tính lạnh lùng của hắn, chỉ có thể nghĩ thật sự Diệp Lâm đã bị Tô Dao mê hoặc, mới làm ra hành động điên rồ khác hẳn ngày thường.

Nếu nói Tứ hoàng tử làm ra chuyện này thì thôi đi, dù sao bản tính phong lưu của hắn ở Trường Trữ Thành không người nào không biết. Nhưng Diệp Lâm là ai, mười tuổi bị bệ hạ ra một đạo thánh chỉ chuyển sang sống Đông Cung, nhiều năm trôi qua chẳng những không lập thái tử phi, thậm chí cả một phi tần cũng không có, ngay cả cung nữ bên cạnh thái tử cũng chẳng thèm nhìn.

Trước đây hắn luôn nghĩ Diệp Lâm là một người tuyệt thế Vô Song, chỉ cần dựa vào thân phận thái tử tôn quý rất khó có cô gái nào lọt vào trong mắt hắn.

Nhưng ai ngờ vị thái tử không quan tâm tình cảm nam nữ, thế nhưng lại thẳng thắng bày tỏ không phải Tô Dao sẽ không thành thân, không phải nàng sẽ không lấy.

Rốt cuộc không hiểu vị Tô Dao này có điểm nào đáng để Diệp Lâm trầm mê chứ?

Diệp Lâm nghe bốn chữ “Tô đại tiểu thư”, lông mày vốn giản ra liền nhíu lại, chợt nhớ tới gì đó liền nghiêng đầu phân phó cung nhân bên cạnh nói, “Lấy điểm tâm hôm nay đưa đi đi.”

Cung nhân ứng tiếng rời đi.

Tứ hoàng tử chật chật lưỡi, lắc đầu thở dài nói, “Tam ca quả thật rất chu đáo, mỗi ngày đều mang điểm tâm đến Tướng phủ, huynh không sợ chìu nàng riết sinh kiêu, sau này sẽ càng thêm nghênh ngang hóng hách sao?”

Diệp Lâm chỉ cười không đáp, vuốt ve ly rượu trong tay như có tâm sự.

Cưng chìu sinh kiêu? Bây giờ mỗi ngày hắn chỉ muốn nàng mau chóng gả tới đây, cưng chìu yêu thương nàng, hận không thể chìu chuộng ủng nàng trong lòng bàn tay, để nàng càng thêm kiêu ngạo, tựa như đang gìn giữ một viên dạ Minh Châu.

Diệp Lâm không biết giải thích sao cho người bên cạnh hiểu, thật ra bản thân mình đã sống qua một đời rất dài, đã chứng kiến mạng sống kết thúc, trong giây phút nhắm mắt kỳ tích đã xuất hiện, đưa hắn quay về lại năm Cảnh Hòa thứ 17, trở lại thời gian lúc mọi chuyện vừa mới bắt đầu.

Lúc này, giữa hắn và Nhiếp Chính vương ngoài mặt còn đang vờ hòa thuận nhưng bên trong đã ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, cả Tô Dao cũng chưa được bệ hạ ban thánh chỉ tứ hôn, hắn còn chưa gặp lại A Nghiêu.

Trước đây Diệp Lâm không hiểu, tại sao phụ hoàng kiên quyết chọn Tô Dao chẳng biết phép tắc trong cung, hoàn toàn khác hẳn các trưởng nữ đích tôn Tô Gia trong bao thế hệ trước.

Hắn càng không hiểu, tại sao Tô Dao luôn liên tục hỏi hắn, rốt cuộc hắn yêu con người của nàng hay yêu chính nàng. Khi đó Diệp Lâm cảm thấy buồn cười, có gì khác nhau đâu người và tính cách đều không phải là nàng sao.

Hắn lại càng không thể hiểu, vì sao có một số chuyện Tô Dao không chịu giải thích rõ ra, mặc kệ hắn hoài nghi cũng không chịu nói cho hắn biết. Thật ra chỉ cần nàng cho hắn một lý do, bất luận là cái gì hắn đều sẽ tin.

Sau đó chuyện xấu xảy đến, đó chính là do hậu quả nghi ngờ tạo ra.

Đến khi hắn mở mắt ra, phát hiện mình quay về Cảnh Hòa năm thứ 17, mới hiểu Tô Dao nói nàng không phải Tô Dao là có ý gì, mới hiểu trong cuộc đời này thật sự có những chuyện không thể giải thích theo lý lẽ thông thường.

Thí dụ như hắn, có thể sống lại, thí dụ như thân xác là của thiếu nữ nhu mì tên gọi Tô Dao, nhưng bên trong lại là hồn phách của Tô Nghiêu.

Hóa ra đó mới chính là A Nghiêu của hắn.

Diệp Lâm không thể tưởng tượng lúc Tô Nghiêu rời đi, cả con tim liền bị đông cứng lại, dù hâm nóng nó bằng cách nào cũng không thể xua tan hết cơn lạnh.

Cũng may ông trời cho hắn một cơ hội, cho hắn quay trở lại, trở về bù đắp lại lỗi lầm kiếp trước.

Diệp Lâm giơ tay cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Trời lạnh buốt, rượu đã hâm nóng rồi mà cũng còn lạnh, có phải... con người đã không còn kịp cứu vãn...

Tứ hoàng tử cũng kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt không vui của hắn, trong lòng chợt nghĩ tới một ý tưởng, vì muốn chứng thật, cân nhắc chốc lát nói, “Tình hình trong kinh hiện giờ đã như thế, nếu Tam ca có thể được Tô gia ra sức giúp đỡ, tất nhiên giảm đi rất nhiều phiền phức, chỉ là... sức khỏe Tô đại tiểu thư rất yếu, thuở nhỏ đã hay nhiều bệnh, trái lại Tô nhị tiểu thư lại thích hợp hơn.”

Trước đó vài ngày nghe người trong Trường Trữ Thành đồn đãi, nói rằng Tô Dao cương quyết không chịu đồng ý hôn sự này, bị Tô Tương nhốt trong từ đường suốt một ngày một đêm, khiến thân thể bị bệnh nặng, thiếu chút đã chết.

Nếu không phải Tô Tương trấn áp chuyện cự tuyệt hôn lễ này xuống, e rằng đã xảy ra chuyện tồi tệ lớn hơn.

Nếu Diệp Lâm có ý nghĩ muốn Tô gia ủng hộ, cũng không cần nhất định là Tô Dao, năm ngoái Tô nhị tiểu thư vừa đến kinh thành, trông tình tính có vẻ dịu dàng hơn Tô Dao, nên sẽ không xảy ra chuyện phiền phức kia, tuy nàng có hơi nhỏ tuổi chút, nhưng so với Đông cung, chênh lệch chỉ hơn một năm.

Huống chi Tô nhị tiểu thư đã sớm quen biết Diệp Lâm, vì cái gì hắn chỉ mới gặp mặt Tô Dao một lần liền liều chết không buông?

Nghe Tứ hoàng tử nhắc chuyện này, sắc mặt Diệp Lâm lại càng âm trầm.

Một buổi sáng sống lại, hắn không biết cuộc đời này có xảy ra chuyện giống như kiếp trước không, mặc dù trong lòng không nắm chắc, nhưng khi gặp Tô Dao trong tiệc ngắm hoa mai, vì lo sợ đêm dài lắm mộng Tô Dao thuộc về người khác. Vì vậy không chờ phụ hoàng suy nghĩ lợi ích riêng, liều mạng cầu xin phụ hoàng ban chiếu thư tứ hôn cho hắn.

Thánh chỉ vừa ban, ngay cả phụ hoàng luôn luôn hiền từ cũng kinh ngạc, không ngờ hắn sẽ làm thế.

Có điều hắn lại không ngờ, mặc dù thánh chỉ đã nằm trong tay, nhưng Tô Nghiêu vẫn chưa xuất hiện, tính cách Tô Dao lại khá kiên cường, khóc nháo không đồng ý hôn sự này.

Tô Nghiêu không xuất hiện nên hắn cũng không vội, chung quy bản thân còn rất trẻ, có rất nhiều thời gian để chờ, thế nên quyết định dùng biện pháp ban hôn trước, rồi chờ đợi, đợi đến khi nàng xuất hiện mới thôi.

Còn Tô nhị tiểu thư kia sao?

Diệp Lâm nhướng mày, cười như không cười thờ ơ nhìn Tứ hoàng tử một cái, “Ta chỉ cần nàng, không cần người khác.”

Tứ hoàng tử nghe xong thiếu chút sặc rượu.

Diệp Lâm là thật lòng thật sao? Hắn thật sự coi trọng Tô Dao ư?

Đang muốn nói thì cung nhân vừa đi đưa điểm tâm đã trở lại, kề vào lổ tai Diệp Lâm nói gì đó, sắc mặt Diệp Lâm liền biến đổi.

Tứ hoàng tử hơi ngạc nhiên, liền nghiêng người nghe ngóng, chỉ nghe linh tinh mấy câu “Bánh đậu phộng... thưởng cho nha hoàn, không ăn một miếng...” Sau đó không nghe được gì nữa.

Đợi cung nhân rời đi, Diệp Lâm nhìn bóng lưng cung nhân chợt nhớ tới một chuyện.

Hắn nhớ Tô Nghiêu không bao giờ chịu ăn đậu phộng, nàng luôn nói nhìn thấy đậu phộng cổ họng liền khó chịu, cả người đều rợn tóc gáy, khi đó Diệp Lâm không hiểu ý nàng nói “Lúc trước nô tì đã mẫn cảm với đậu phộng, sau này bệnh càng thêm nghiêm trọng nên không dám ăn nữa.” Là sao, vì sao thể chất một người lại có thể thay đổi chứ?

Hiện tại hắn mới hiểu, Tô Nghiêu mẫn cảm với đậu phộng, không phải Tô Dao. Bởi vì Tô Dao rất thích ăn nhất bánh đậu phộng.

Nếu lấy tất cả bánh đậu phộng thưởng cho nha hoàn, có phải nàng đã về rồi sao?

Nghĩ đến Tô Dao bị phạt quỳ trong từ đường cho đến nay, bệnh đã qua hơn nửa tháng, mà hắn còn chưa đến thăm nàng.

Nếu nàng thật sự quay về...

Diệp Lâm cảm giác cả lồng ngực như muốn nổ tung, đột nhiên trong thâm tâm rất muốn nhìn thấy nàng, bất ngờ không đầu không đuôi nói toạt ra một câu, “Ta có nên đi gặp nàng một lần không?”

Thấy hoàng huynh mình thình lình đứng dậy, gương mặt lạnh nhạt chợt nổi lên tầng sóng, thậm chí nhìn thấy ngón tay hơi run lộ ra trong ống tay áo màu tím, Tứ hoàng tử nhíu mày khó hiểu.

Cung nhân vừa rồi đã nói gì, khiến cho Diệp Lâm biến thành như vậy? Trong ấn tượng của hắn, buổi sáng lúc Diệp Lâm tròn mười tuổi chuyển qua sống trong hậu cung, một mình ở Đông cung lớn lên, từ lúc đó đã biết cách che kín tâm tư trên sắc mặt rồi.

Ngay cả những năm vừa qua, Đông cung luôn bị người ám sát suýt bị thương, Diệp Lâm vẫn rất bình tĩnh, làm người khác không đoán được hắn đang nghĩ cái gì.

Biến đổi cảm xúc lớn như vậy, khiến trong lòng Tứ hoàng tử có chút bất an. Hắn có nên nhắc nhở Thôi Thuật, chú ý động tĩnh của Diệp Lâm không?

Dù sao... rõ ràng có chuyện gì đó đang thay đổi... Mà thay đổi này có thể phát triển theo chiều hướng tốt không, tóm lại hắn không chắc chắn.

Nghĩ vậy, Tứ hoàng tử cũng đứng lên, khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Tam ca...”

Lời chưa nói hết liền bị Diệp Lâm cắt ngang, chỉ nghe Diệp Lâm vừa hỏi vừa trả lời, tựa như đã ra quyết định —— “Ngày mai, ngày mai phải đi gặp nàng.”