Bệnh Khí Mười Năm

Chương 7




“Đứa nhỏ, ngươi đi đâu mà không nhìn đường một chút?”  người vừa tới ngồi xổm xuống nâng dậy thằng bé, thuận tiện vỗ vỗ bụi dính trên người nó, Trạch nhi hít hít cái mũi, quan sát người mới tới, bộ dạng so với phụ thân lớn tuổi hơn, hẳn là kêu ··· bá bá? chính là ··· thằng bé vòng vo chuyển con mắt, nói: ” ta không gọi là đứa nhỏ, lão bá bá!”

” lão bá bá?!” người vừa tới nghe xong lời này, kinh ngạc một chút, sau đó cười ha ha lên.” thật là một có đứa nhỏ có ý tứ, điều này làm cho cha ngươi nghe xong nên đánh tiểu mông ngươi một chút. ha ha!!” nói xong lại vỗ vỗ cái mông nhỏ của thằng bé, sau đó đứa nhỏ chưa kịp phản kháng liền bế đứng lên.

” ta không phải đứa nhỏ, ta gọi là Sở Tư Trạch, đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta không gọi là đứa nhỏ, ai nha bỏ ta xuống dưới a! ngươi buông!” người vừa tới cũng mặc kệ đứa nhỏ trong lòng ngực gây sức ép như thế nào, vẫn ôm chặt lấy nó mà bước đi, những hành động phản kháng của đứa nhỏ đối với hắn chỉ giống như đang làm nũng mà thôi.

Điều này đã chọc tức Trạch nhi, giữa ban ngày bàn mặt dám công khai bắt cóc người khác đem đi, điều này làm sao coi được chứ! ( Hiểu: vừa mới ai nói mình là đại trượng phu a! Trạch nhi: con của ngươi bị trói bắt đi rồi ngươi còn không cứu, ngươi là mẹ vậy sao?)

Trạch nhi lật tới lật lui vẫn không thoát được vòng tay đang ôm chặt của người này, hơn nữa hướng đi này là hướng hậu viện nhà mình mà đi tới. Nga nga! nhất định tên này là kẻ trộm từ sau viện trèo tường tiến vào, sau đó hướng từ nơi này bắt cóc hắn mang đi. Trạch nhi nghĩ vậy nên không thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng nữa, đột nhiên ôm lấy cổ người, hung hăng cắn vào lỗ tai người này một cái thật mạnh..

Người nọ vì đau quá nên nhẹ buông tay, tiểu hài tử theo liền từ trong ngực của hắn trượt xuống dưới, hung hăng đá một cước vào ống chân hắn, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy bỏ chạy..

” Này tiểu thằng nhãi con, người là cẩu con sao!” người nọ có chút ảo não, vận khí khinh công nhảy đến trước mặt Trạch nhi.

Trạch nhi vừa thấy hắn đuổi theo bản năng tính toán quay đầu chạy, vừa mới chuyển thân chỉ cảm thấy phía sau lưng bị túm lại, trong chốc lát người cũng lơ lửng trên không trung.

” vật nhỏ, cắn ta còn dám chạy?” Trạch nhi bị túm chặt chỉ có thể hoa tay múa chân, chính là hắn lại duỗi cánh tay ra, làm cho Trạch nhi ngay tại giữa không trung làm cái gì cũng đều vô dụng, đừng nói đánh hắn, ngay cả chạm đến cũng không được..

” ngươi là người xấu! ngươi là người xấu! buông!! đại phôi đản —— đại hỗn đản”

” câm mồm!”.

Trạch nhi lớn tiếng mắng chửi người này vô sỉ, một tiếng quen thuộc quát lớn làm nó sợ tới mức ngoan ngoãn ngậm miệng.

” sư phụ, ngài như thế nào đến đây? khi nào tới, đi đường mạnh khỏe chứ?” Sở Dịch Vân một thân trường bào màu trắng trong tay nắm một thanh kiếm, chắc hẳn là đang luyện kiếm nghe thấy động tĩnh mà tới đây.

Này một tiếng sư phụ dọa cho đứa nhỏ đang lơ lửng giữa không phải tái mặt, nó tuy rằng chưa từng thấy qua vị thái sư phụ trong truyền thuyết này, nhưng phụ thân đối với thái sự phụ vô cùng tôn kính thì điều này nó biết rất rõ.

Nguyên lai người này không phải người bắt cóc, buôn trẻ em cũng không phải người xấu mà là người trên giang hồ khi nói ra làm cho người nghe phải khiếp sợ xanh mặt_Độc hiệp Nam Cung Lạc. Nam Cung Lạc vung tay, tiểu hài tử liền vững vàng nằm gọn trong lòng ngực Sở Dịch Vân..

” phụ thân —— ôi!” tiểu hài tử rõ ràng có thể cảm thấy phụ thân ở bất mãn thái độ của nó đối với thái sư phụ vừa rồi, vừa nghe xong phụ thân nói, trong lòng ngực có chút cảm giác bị đè nén.

” thái sư phụ để cho ngươi có thể hô to gọi nhỏ sao? còn không quỳ xuống thỉnh thái sư phụ trách phạt!”

Sở Dịch Vân buông tay, tiểu Trạch nhi lúc này chính là thật sự cũng không dám … nữa bướng bỉnh, quy củ quỳ trên mặt đất, bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn không biến mất, Nam CungLlạc lại hoàn toàn bất vi sở động thêm mắm thêm muối.

” ta nói Vân nhi, con của ngươi ngươi dạy như thế nào? nhìn xem nó cắn ta này!” nói xong nghiêng mặt đi Sở Dịch Vân liền thấy cái lổ tai của Nam Cung lạc hồng hồng một mảng, dấu răng hiện rõ mồn một.

” Sở Tư Trạch, còn không mau đem thước? hôm nay, ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.” Sở Dịch Vân vừa thấy cái lỗ tai bị thương của sư phụ, tức giận đến thở gấp, gào thét thằng nhóc con đang ngồi trên mặt đất nhanh đi lấy thước.

Trạch nhi vừa thấy phụ thân sinh khí, khó thở liền đứng dậy liền vừa muốn đỡ lấy phụ thân.

” không cần ngươi, đi lấy thước đến!”

” phụ thân không nên tức giận, Trạch nhi sai lầm rồi, Trạch nhi sai rồi cũng không dám … nữa cắn thái sư phụ, phụ thân đừng tức giận!” Trạch nhi trong lòng đã sớm không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ cần phụ thân có thể nguôi giận… đánh ··· bị đánh cũng được.” Trạch nhi đi lấy thước ··· phụ thân không nên tức giận.”

Tiểu hài tử càng nói càng ủy khuất cẩn thận mỗi bước đi trở về đi. Khi cầm thước đem tới, Sở Dịch Vân cơn tức giận tựa hồ vẫn chưa có tan đi.

” thất thần làm gì, quần cởi nâng mông lên.” Sở Dịch Vân đoạt thước liền chỉ vào mặt đất phía trước.

” phụ thân, trở về hãy đánh đi ···”