Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 44




Id dle quả thật rất đặc biệt, cô có muốn quên cũng không quên được. Nếu không phải lần trước Ứng Sênh Nam dùng đại danh trả lời anh, có lẽ blog của anh cũng chưa đạt tới con số 299 fan.

"Đại não siêu cấp" được quay ở đài truyền hình Cẩm Dương, cho nên Điềm Hạo hẳn là đang ở Cẩm Dương. Rất nhanh Kiều San nhận được điện thoại của Điềm Hạo, hẹn cô cùng đi ăn tối, dẫn bạn trai đi cùng. Cô và Tả Dịch về nhà thu dọn chút, tắm rửa sạch sẽ, lúc chuẩn bị ra cửa đến chỗ hẹn thì Ứng Sênh Nam tới.

Ứng Sênh Nam đứng ở ngoài cửa, một tay ôm một hộp hoa, vận tây trang, caravat đỏ, màu da rám nắng sáng bóng tỏa sáng, không nhiễm một hạt bụi. Rất lâu rồi Kiều San không nhìn thấy Ứng Sênh Nam ăn mặc như vậy, trong giây phút mở cửa nhìn thấy anh ta, dường như đều bị cả người anh ta làm cho lóa mắt.

Giá trị nhan sắc được tăng thêm một bậc.

Tả Dịch vẫn đang đứng trước gương ở đối diện cửa mang caravat, thuận miệng hỏi một câu là ai. Ứng Sênh Nam bừng bừng sức sống bước vào, đi đến trước gương đẩy anh ra, nhìn gương vuốt vuốt đầu tóc, "Anh cả của em."

Tả Dịch cài khuy tay áo xong, sắc mặt nặng nề nhìn anh ta: "Anh tới đây làm gì? Anh không sợ anh hai nấp ở đây, trình diễn tay không kéo anh cả cho bọn em xem à?"

Kiều San đi tới nói xen vào: "Không không, là Điềm Hạo trình diễn tay không kéo Ứng Sênh Nam!"

Ứng Sênh Nam soi gương một hồi mới thoả mãn, nói: "Anh biết hai em muốn đi gặp Điềm Hạo, anh đi cùng các em."

"..." Kiều San cầm lấy cánh tay Tả Dịch lắc lư, "Tả keo kiệt, anh quản lý anh cả của anh đi! Nếu em dẫn anh ấy theo, Điềm Hạo sẽ đánh chết em!"

Tả Dịch nhíu mày: "Nếu anh ta dám, anh sẽ trình diễn một tay kéo Điềm Hạo cho mấy người xem."

Ứng Sênh Nam ha ha một tiếng: "Cậu ta dám động vào em, anh sẽ tay không kéo anh ta, bà mai nhỏ cứ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới em."

Trên đường đi Kiều San thấp thỏm không yên, đợi đến khi đến cổng nhà hàng, cô nghe thấy Ứng Sênh Nam cảm khái: "Điềm Hạo này được đấy, chọn nhà hàng cũng muốn châm chích anh."

Nghe thấy lời này, Kiều San như lọt vào trong sương mù, không hiểu Điềm Hạo chọn nhà hàng này sao lại có thể nhìn ra là châm chích anh ta? Cô hỏi: "Anh nói vậy là sao?"

Tả Dịch ngẩng đầu nhìn bảng hiểu "Tề Thực Hiên" cổ xưa, giải thích cho Kiều San: "Tề Thực Hiên từng là một đại lý mỹ thực dưới cờ tập đoàn Ứng thị, nhưng mấy năm trước bởi vì tập toàn mâu thuẫn nội bộ nên đã tách ra ngoài, hiện tại lại đối nghịch với Ứng Thực Hiên, không chỉ đào đầu bếp mà còn lấy trộm thực đơn của Ứng Thực Hiên, rất xấu xa."

Kiều San xúc động: "Ai lại có thể như vậy? Cư nhiên có thể tách Tề Thực Hiên ra."

Tả Dịch ho nhẹ một tiếng: "Mẹ kế của anh cả anh hai."

Chỉ nghe một câu như vậy, Kiều San đã bắt đầu mơ mộng trong thủ đoạn thương mại phức tạp này. Đi tới cửa, Ứng Sênh Nam bị quản lí cản lại, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngài Ứng, Tề Thực Hiên không chúng tôi tiếp đãi hai người, một người là Ứng Khúc Hòa, một người khác chính là ngài, chi nhánh lớn nhỏ trong nước đều có quy định này, xin lỗi."

Ứng Sênh Nam: "Ối chao, sao lại nhận ra tôi?"

Quản lí giơ một ngón tay lên chỉ vào hai tấm hình dán ở trước quầy, một người là Ứng Khúc Hòa, một người là anh ta, ảnh chụp như tờ lệnh truy nã, không hề có mỹ cảm.

Đây là lần đầu tiên Ứng Sênh Nam tới Tề Thực Hiên, gặp phải chuyện này tức giận đến nghiến răng. Kiều San cho là anh ta sẽ căm hận mà đi, không ngờ anh ta lại cắn răng một cái, lấy điện thoại ra gọi điện tho mẹ kế.

Loại chuyện chịu uất ức này cần phải có da mặt dày, Ứng Sênh Nam vì theo đuổi người mình thích, quả nhiên ân oán gì đó đều có thể buông xuống. Anh ta tự mình gọi điện thoại qua. Trên phương diện buôn bán mặc dù mẹ kế mất hết tính người, nhưng đâu thể cản trở anh ta theo đuổi con nhà người ta, vì vậy chẳng mấy chốc gọi điện thoại tới, bảo quản lí cho anh ta vào.

Vào phòng bao trên lầu ba, Điềm Hạo nhìn thấy Ứng Sênh Nam đi theo phía sau Kiều San Tả Dịch, mặt tối sầm: "Kiều San."

Cô đang muốn ngồi xuống, lại nghe thấy Điềm Hạo trịnh trọng kêu tên cô, cái mông lập tức rời khỏi cái ghé đứng lên: "Có ạ!"

Điềm Hạo nhíu mày: "Em ăn tim gấu hay ăn mật báo vậy? Hả?"

Tả Dịch nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống, nhìn Điềm Hạo nghiêm túc nói: "Ngài Điềm, xin chào, đây là anh trai Ứng Sênh Nam của tôi, hôm nay đến đây tham dự là với tư cách là gia trưởng của tôi."

Điềm Giản sợ hãi nhìn vào Ứng Sênh Nam, nhưng vừa thấy vẻ mặt của Điềm Hạo thì lập tức cúi đầu xuống chơi đùa với ngón tay. Thức ăn được dọn lên, Điềm Hạo gắp thức ăn vào trong chén của Điềm Giản, cuối cùng lại gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Kiều San, "Món nợ em thông đồng với ai đó mang Điềm Giản đi, lúc về anh sẽ tính nợ với em."

Kiều San quýnh lên, bữa cơm này là bữa cơm trầm trọng nhất từ trước đến nay, cố tình Ứng Sênh Nam còn không nhìn sắc mặt người ta, gắp một đũa thức ăn vào trong chén của Điềm Giản: "Tiểu Điềm Giản, em nếm thử món này đi, mùi vị không tệ đâu."

Điềm Giản gật gật đầu, cắn một cái quả thật không tệ, híp mắt lại: "Cảm ơn già Ứng, ăn ngon lắm."

Ứng Sênh Nam vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, nói với cô gái: "Đến đây ngồi đi Tiểu Điềm Giản, ngồi xa vậy anh không nhìn thấy mặt rõ em."

"Ồ." Điềm Giản ăn rất vui vẻ nên hoàn toàn quên mất Điềm Hạo, vui vẻ đi qua ngồi xuống bên cạnh Ứng Sênh Nam.

Điềm Hạo: "..."

Kiều San: "..."

Ứng Sênh Nam không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Điềm Giản, đút cô gái ăn tôm, cử chỉ thân thiết. Điềm Hạo "bốp" một tiếng đặt mạnh đũa xuống bàn, đũa gỗ có chất lượng thượng thừa, gãy... làm hai.

Kiều San cúi đầu bới cơm, nhỏ giọng nói với Tả Dịch: "Anh họ của em đã từng là giành giải quán quân karate thanh thiếu niên ở nội thành đấy."

"Khụ..." Tả Dịch ho nhẹ một tiếng, gắp thức ăn cho cô.

Hai người làm như không có chuyện gì vùi đầu ăn cơm, để lại Điềm Hạo và Ứng Sênh Nam chém giết nhau bằng ánh mắt. Điềm Hạo điều tức cả buổi, mở miệng hỏi Điềm Giản: "Giản Giản, em có hi vọng Tần Tư Đình cưới em không?"

Động tác Điềm Giản gặm móng heo dừng lại, ngước mặt nhìn anh trai, gật đầu mạnh một cái.

Hiển nhiên Ứng Sênh Nam đã có chuẩn bị, anh ta cũng hỏi Điềm Giản: "Tiểu Điềm Giản, nếu lão Ứng muốn cưới em, em có gả cho anh không?"

Cái bàn run lên.

Kiều San ngậm cơm nhìn dưới bàn, hai người đàn ông này cư nhiên dùng chân "đánh nhau" dưới bàn. Điệu bộ này, thật đúng là giống như cao thủ võ lâm so chiêu trên ti vi.

Tả Dịch gặp một miếng thịt kho tàu vào trong chén của cô, cũng nhỏ giọng nói: "Rất khéo là, anh cả cũng từng là quán quân karate thanh thiếu niên ở Cẩm Dương."

"..." Kiều San yên lặng cúi đầu, lẩm bẩm một câu: "Hai người đó thật đúng là trời sinh một đôi, oan gia gặp nhau, đường rộng biến thành đường hẹp."

Điềm Giản gặm hết móng heo trên tay, lau miệng dính đầy dẫu mỡ, vẻ mặt thành khẩn gật đầu: "Muốn nha, lão Ứng, Giản Giản muốn theo lão Ứng cả đời."

Điềm Hạo nặng nề: "Giản Giản, một cô gái chỉ có thể gả cho một người đàn ông, em phải nghĩ thông suốt."

Vẻ mặt Điềm Giản ngây thơ chớp chớp mắt: "Nhưng trên ti vi có nói là một người đàn ông có thể lấy thật nhiều phụ nữ mà? Tại sao em không thể lấy hai người đàn ông này? Bất công!"

Giọng điệu Điềm Hạo lạnh nhạt: "Đó là trên ti vi, Tần Tư Đình và Ứng Sênh Nam, em chỉ có thể chọn một! Em thích ai hơn thì gả cho người đó, Giản Giản, em đã có rất nhiều thứ, làm người không thể quá tham lam."

Ứng Sênh Nam đã lường trước, vẻ mặt mong đợi nhìn Điềm Giản.

Thế nhưng cô gái cúi đầu nghĩ một lát, ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh Điềm Hạo, nhỏ giọng nói: "Anh trai nói rất đúng, làm người không thể quá tham lam, lão Ứng, chúng ta không thể ở cùng một chỗ được rồi."

Không ngờ cô gái sẽ nói vậy, lồng ngực Ứng Sênh Nam như bị một mũi tên bắn trúng. Anh ta hỏi: "Tiểu Điềm Giản, tại sao?  Em hoàn toàn không tính là thích Tần Tư Đình kia, chỉ có thể coi là sùng bái, em muốn ở với anh hơn, đúng không?"

Điềm Giản thấy anh ta còn muốn nói gì đó, Điềm Hạo đã cắt ngang: "Giản Giản nhà chúng tôi đã ra quyết định rồi, sao? Ngài Ứng còn muốn bám lấy không buông hả? Với điều kiện của anh, muốn kiểu phụ nữ gì lại không có."

Ứng Sênh Nam thu lại nụ cười vừa rồi với Điềm Giản, vẻ mặt lãnh nhạt, giống như thay đổi thành một người khác vậy. Kiều San nhìn mà rùng mình một cái, dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Hiếm khi vẻ mặt anh ta nghiêm túc, giọng nói kiên định: "Kiểu phụ nữ gì cũng đều không bằng một Điềm Giản, ngài Điềm, anh cũng cho là vậy đúng không?"

Điềm Hạo hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn Ứng Sênh Nam ở đối diện: "Ngài Ứng, Giản Giản nhà chúng tôi đương nhiên là độc nhất vô nhị."

Mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông này dần dần dày lên, Điềm Giản có ngốc cũng cảm giác được. Cô gái cúi đầu càng lúc càng thấp, rốt cục vỗ bàn một cái đứng lên, rời khỏi bàn ăn chạy ra khỏi phòng bao.

Ứng Sênh Nam gần như phản xạ có điều kiện đứng lên đuổi theo Điềm Giản. Điềm Hạo cũng đứng dậy, chỉ là chưa bước được bước nào đã bị Kiều San kéo lại.

Ánh mắt Điềm Hạo lạnh như băng: "Buông tay."

Kiều San dứt khoát ôm chặt lấy eo anh ta: "Không buông! Anh họ quên nghề của em rồi sao!"

Điềm Hạo: "Em muốn làm mai cho Điềm Giản? Có thể, Ứng Sênh Nam cho em bao nhiêu tiền? Anh cho em gấp đôi."

Kiều San ôm eo anh ta sống chết không buông ra: "Anh cho em bao nhiêu tiền cũng thua Ứng Sênh Nam cho em! Anh ấy cho em một Tả Dịch, anh có thể cho em không? Anh họ, hôm nay em muốn ăn cây táo, rào cây sung một lần! Thật ra những lời Điềm Giản nói ở trên chương trình là anh dẫn dắt đúng không? Thật ra em cũng nhìn ra được Giản Giản chỉ sùng bái Tần Tư Đình kia chứ chẳng phải là yêu thương gì? Anh cũng nhìn ra được Ứng Sênh Nam là thật lòng với Giản Giản đúng không? Anh họ, anh đừng nhúng tay vào nữa!"

Điềm Hạo nổi giận: "Anh nói em buông tay ra!"

"Không buông! Trừ phi anh đánh chết em!" Kiều San bắt đầu khóc lóc thảm thiết, "Anh họ, từ nhỏ em không có cha anh cũng biết, mẹ em chỉ có mình em là con gái, nếu anh đánh em tàn phá, mẹ em sẽ rất đáng thương đó."

Điềm Hạo: "..."

Ứng Sênh Nam đuổi theo ra khỏi nhà hàng, ở bên đường ngăn Điềm Giản lại.

Anh ta kéo Điềm Giản, phát hiện hai mắt của cô gái đã đỏ lên, đau lòng ôm cô vào trong ngực xoa xoa. Nhưng nghĩ đến lời cô vừa nói, lại kiềm chế, anh ta nói: "Được rồi, đừng khóc, lão Ứng tôn trọng ý nghĩ của em, đừng khóc đừng khóc."

Mặc dù anh ta an ủi như vậy, nhưng Điềm Giản vẫn không nhịn được mà nước mắt tràn mi.

Ứng Sênh Nam sốt ruột vội hỏi: "Đừng khóc đừng khóc, chỉ cần em không khóc, muốn gả cho ai lão Ứng đều giúp em! Em muốn gả cho Tần Tư Đình kia đúng không, không thành vấn đề, lão Ứng sẽ đi tìm bà mai nhỏ làm mai cho em, nếu thật sự không được anh sẽ tự mình làm! Chỉ cần em đừng khóc, bây giờ anh sẽ đi tìm tên nhóc kia trói tới đây cũng được!"

Điềm Giản nín khóc, chớp mắt nhìn anh ta, ồm ồm nói: "Lão Ứng, tôi vô cùng sợ anh sẽ cãi nhau với anh trai. Hai người các anh đều đối tốt với em, em sợ hai người sẽ cãi nhau, em muốn hai làm bạn tốt với nhau."

Ứng Sênh Nam hít sâu một hơi: "Được! Anh sẽ trở lại đi kết bái với anh trai em! Vui rồi chứ?"

Cô gái gật đầu: "Có chút."

Ứng Sênh Nam dùng lòng ngón tay lau nước mắt giúp cô hái, dịu dàng nói: "Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết, tại sao lại chọn Tần Tư Đình, mà không chọn anh? Anh không thích lão Ứng sao?"

Cô gái lấy khăn tay anh ta đưa qua hỉ mũi, trả lời: "Anh trai nói, một người không thể quá tham lam, phải biết thoả mãn. Tôi muốn cái gì có cái đó, tại sao còn có thể muốn tốt hơn? Tần Tư Đình là thần tượng của tôi, mặc dù anh ấy không tốt bằng lão Ứng, nhưng anh trai thích, kết hôn với anh ấy tôi sẽ thỏa mãn, lão Ứng và anh trai tôi đều tốt, không hề hung ác chút nào, tôi thật sự không dám hi vọng xa vời có thể kết hôn cùng lão Ứng."

Ứng Sênh Nam nghe không rõ, anh ta hỏi: "Là sao? Gả cho một người tốt, không tốt sao?"

Cô gái lắc lắc đầu: "Anh trai nói, nếu như một người không biết thoả mãn, muốn đòi hỏi nhiều thứ, ông trời sẽ khiến người đó mất đi càng nhiều hơn. Anh trai còn nói, lúc nhỏ chúng tôi không lo cơm áo, có cha mẹ yêu thương chúng tôi, khi đó chúng tôi không biết đủ, cảm thấy cha mẹ dành thời gian cho chúng tôi quá ít, sau đó ông trời liền mang ba mẹ đi, ngay cả thời gian còn sót lại cũng không cho chúng tôi."

Trong lòng Ứng Sênh Nam dường như bị ai đó nắm chặt, chua xót đau đớn, anh ta ôm cô gái vào trong ngực.

Giọng cô gái vừa nhẹ vừa buồn, ở trong lòng anh ta nói: "Giản Giản thật sự không dám yêu cầu xa vời cái tốt hơn."

"Sao có thể chứ, cô bé ngốc này." Anh ta thầm thở dài một tiếng, "Rõ ràng là Tần Tư Đình rất tốt, sao lại là anh tốt hơn chứ? Tần Tư Đình quán quân của siêu cấp đại não, người ta là nghiên cứu sinh, lão Ứng còn chưa tốt nghiệp tiểu học, sao có thể tốt hơn cậu ta chứ?"

"(⊙v⊙) Hả? Lão Ứng chưa tốt nghiệp tiểu học sao?"

"Ừ."

"Lão Ứng, không ngờ anh còn thua của tôi, tôi tốt nghiệp tiểu học rồi đấy!"