Bệnh Tình Yêu

Chương 10




Cũng chưa phải đã xong hẳn, ngày hôm đó trời định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, sau bữa trưa, Lăng Lệ lại làm cho Giản Minh bị kích thích thêm một lần nữa, Lăng Lệ cầm một túi giấy để đầu giường cô, anh lại giở trò gì nữa đây? Mở túi giấy ra, lấy túi chườm nóng ra, chất lượng rất tốt, vẫn còn rất mới, màu trắng, hình ảnh ở mặt trước của túi chườm nóng là mấy con ếch xanh quay lấy nhau thành một vòng tròn.

Ban đầu Giản Minh vẫn chưa hiểu lắm, vô duyên vô cớ đưa cho cô túi chườm nóng để làm gì? Suy nghĩ kĩ một lúc, nhớ ra có một buổi sáng, giờ truyền nước của mọi người, Lăng Lệ cầm bản kết quả kiểm tra của giường 38 đến tìm bệnh nhân, nói về việc trong thời gian mang thai, nếu như gặp nguy hiểm, có khả năng sẽ phải tiến hành một vài biện pháp xử lý. Lúc đó lão tiền bối giường số 37 nói rằng, huyết quản vừa sưng vừa đau, thuốc nước lại quá lạnh, bà quên mất mang theo túi chườm nóng, Giản Minh liền lấy túi chườm nóng của mình đưa cho bà dùng. Đó là kinh nghiệm dạo trước chăm sóc Đông Đông mỗi khi ốm, cho nước sôi vào trong túi chườm nóng, sau đó áp vào dây truyền nước, thuốc vào đến huyết quản sẽ không còn lạnh nữa, làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn. Bệnh nhân giường số 37 ban đầu còn ngại dùng túi chườm nóng của Giản Minh, Giản Minh nói bản thân cô còn trẻ chán, sức đề kháng cũng tốt hơn một chút, cứ dúi túi chườm nóng vào cho bệnh nhân giường 37. Ai ngờ bác sĩ Lăng lại to gan như thế này, đi vào đi ra tùy tiện như thế, chút việc cỏn con giữa giường 36 và 37 mà cũng để ý… Phiền chết đi được!

©STENT

Giản Minh suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, điện thoại đổ chuông, số điện thoại hiển thị trên màn hình là số điện thoại bàn của thành phố này, Giản Minh hỏi, “Xin hỏi ai ở đầu dây ạ?”

Giọng nói của Lăng Lệ, “Là anh.” Sau đó nói tiếp một câu ngớ ngẩn, “Xem ra phải dùng điện thoại bàn, gọi bằng điện thoại di động em không thèm nhấc máy.”

Giản Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Cái gì cơ?”

Lăng Lệ ngập ngừng, cố gắng kiếm chuyện để nói, “Không có gì, chỉ là muốn nói với em một tiếng, ông Tô sắp phải ra viện rồi, ông cụ sẽ đi Mỹ để chữa bệnh.”

“À, La Thế Triết có nói với em.” Ngón tay của Giản Minh sờ lên mấy con ếch xanh trên túi chườm nóng, “Anh ta và Tô Mạn sẽ đi cùng, em phải chăm sóc Đông Đông một khoảng thời gian. Đúng rồi, bệnh tình của ông Tô thế nào rồi? Có còn nguy hiểm nữa không?”

”Ừ, chức năng của tim gần như tê liệt, không thể cung cấp đủ lượng máu và dưỡng khí cho nội tạng, chức năng thận cũng suy yếu, ngoài ra còn có triệu chứng của phù phổi cấp.”

”Không còn cách nào khác sao?”, giọng nói của Giản Minh có chút tiếc nuối.

“Bọn anh cảm thấy cơ hội không lớn lắm, nhưng mà người nhà của ông ấy cho rằng không nên dễ dàng buông xuôi như thế, đang liên lạc với bệnh viện bên Mỹ, đưa ông ấy qua đó, để xem thử có thể tiến hành phẫu thuật thay tim hoặc thận hay không.”

“Đến Mỹ chắc sẽ chữa khỏi phải không?”

“Theo như tình hình sức khỏe của ông Tô, có lẽ sẽ không chịu đựng được cuộc phẫu thuật đó. Thực ra…”, Lăng Lệ định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thực ra thế nào?”

”Thực ra vào lúc này rồi, nên đón ông về nhà, để ông được sống trong một không gian quen thuộc, cùng ông đi hết khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời. Ở bệnh viện, cuối cùng ông cụ sẽ tắt thở trong phòng ICU lạnh lẽo, lúc lâm chung, xung quanh đều là những bác sĩ lạ mặt, quan tâm đến các cơ quan nội tạng trong cơ thể ông hơn là quan tâm đến linh hồn của ông.”

Vị bác sĩ này… lại làm Giản Minh muốn khóc, cô vội vàng dừng tại đây, Giản Minh nói mấy câu để kết thúc cuộc nói chuyện, “Cảm ơn túi chườm nóng của anh, mặc dù em cảm thấy không cần thiết lắm, có điều, cảm ơn anh!”

“Chỉ thế thôi à, em không có việc gì nói với anh cả sao?”

Việc gì là sao? Thêm một việc chi bằng bớt đi một việc, Giản Minh ước rằng chưa từng xảy ra chuyện gì, kiên quyết, “Không có.”

Hình như anh thở dài phía bên kia điện thoại, “Giản Minh, em đối xử với anh lúc lạnh nhạt, lúc hồ hởi, hay ho lắm sao?”

Giản Minh kêu oan, “Làm gì có.”

Lăng Lệ quả quyết, “Chắc chắn em là như thế.”

Giản Minh không thể nào giải thích được, sự ấm ức tích tụ mấy ngày hôm nay có cơ hội bộc phát, “Đúng vậy, bệnh viện là địa bàn của anh mà, anh nói có tức là có, anh nói không có tức là không có, bây giờ anh nói mặt trăng là nhà của anh, ai dám nói không phải?”

Lăng Lệ không lên tiếng, một lúc sau, khi Giản Minh nghi ngờ không biết anh đã cúp máy hay chưa, giọng nói êm dịu của Lăng Lệ mới vọng đến, “Bây giờ, anh chỉ cách em đúng hai phòng bệnh, mấy bức tường, nhưng để gặp được em, em có biết rằng, mỗi ngày anh phải đi qua phòng em bao nhiêu lần không?”

Giản Minh không kiềm chế được, rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn ra, cô không cố ý, nhưng mà vị bác sĩ này, thật sự rất có năng khiếu đó, mỗi lần đều làm cho cô khóc, cô khóc, cho dù có cách hai phòng bệnh và mấy bức tường, bác sĩ cũng nhận ra, “Anh xin lỗi, đừng khóc nữa.”

Giản Minh khóa máy di động, vội vàng bước về phía cửa ra vào, đóng cửa lại, khóa luôn! Cô trượt người xuống theo cánh cửa, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, bây giờ, anh không thể nhìn thấy cô rồi chứ?

Giản Minh nhận được điện thoại của cơ sở chính, nhắc nhở cô vô cùng khách sao, kỳ nghỉ của Giản Minh quá dài, hơn nữa, điều kiện cơ bản tuyển người của họ là nhân viên làm việc phải đủ sức khỏe. Giản Minh biết rằng, cô đã mất công việc này. Theo kế hoạch ban đầu là đợi đến khi thi xong có chứng chỉ hành nghề mới xin nghỉ việc, có điều bây giờ Giản Minh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, trên thế giới này, mọi việc đâu thể nào có thể diễn ra một cách suôn sẻ theo ý muốn của cô được phải không nào? Sau khi truyền thuốc xong, cô rời khỏi bệnh viện đến cơ sở chính làm thủ tục nghỉ việc, còn may chán, cơ sở chính còn phát thêm cho cô mấy tháng lương.

Quay trở về bệnh viện phải đi tàu điện ngầm, Giản Minh nghe được câu chuyện của hai người con gái ngồi cách cô một ghế, trong đó có một cô gái kể về chuyện bị một người đàn ông đã có vợ vô liêm sỉ theo đuổi, cô ấy kể chuyện đã xử lý việc này một cách ngon lành, gọn gàng như thế nào. Phương pháp rất đơn giản, mời người ta ăn cơm, yêu cầu người ta đưa vợ đến cùng để có cơ hội làm quen với nhau, anh ta liền cứng họng, sợ dây vào rắc rối, biết khó khăn mà rút lui.

Giản Minh cho rằng đây là một ý kiến hay, một người đàn ông có vợ vô liêm sỉ biết đường rút lui, một người đàn ông đã có vợ không vô liêm sỉ lắm chắc cũng biết mà rút lui chứ nhỉ? Ra khỏi bến tàu điện ngầm, đứng bên vệ đường, Giản Minh phải gọi điện thoại cho La Thế Hoa trước đã, “Nói cho chị nghe xem, có biết quán thịt bò kho tàu nào ngon không?” Một lần vô ý, cô nghe mấy cô y tá nói chuyện với nhau, Lăng Lệ thích ăn món thịt bò kho tàu.

Sau khi Thế Hoa nói địa điểm cho Giản Minh, hỏi sức khỏe Giản Minh thế nào rồi, cảm thấy rất áy náy, “Chị dâu, em nghe anh trai nói rồi, chị bị tiểu đường phải nằm viện, tiếc là đợt này em đi công tác quay mấy cảnh phim, không cách nào về thăm chị được, có điều tối nay em về rồi…”

Giản Minh không ngại ngùng đính chính lại, “Thế Hoa, chị không còn là chị dâu của em nữa rồi. Xin em sửa cách gọi lại dùm chị. Yên tâm đi, chị không sao cả, đợi em về đây, hai chị em mình nói chuyện sau…” Tắt máy. Một giây một phút không thể chậm trễ, gọi điện thoại tìm Lăng Lệ, gọi vào số điện thoại bàn anh từng gọi cho cô, “Vui lòng giúp tôi tìm phó chủ nhiệm Lăng.”

Giọng nói của người nghe vừa dịu dàng vừa ấm áp, “Giản Minh? Là anh đây.”

Giản Minh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, “Dạ, bác sĩ Lăng.”

“Em ở đâu thế? Lại đi ra ngoài à? Ồn ào quá, nghe không rõ giọng em nói. Đúng rồi, em có mang theo ít kẹo theo người không đấy?”

Giản Minh rõ ràng đãi bôi cho xong chuyện, “Kẹo à, mang theo rồi mang theo rồi.” Nép vào tiệm hoa tươi bên đường, xốc lại tinh thần, “Bây giờ anh nghe rõ chưa? Bác sĩ Lăng, trước đây có nói mời anh ăn cơm, mấy ngày nay anh có thời gian không?”

Lăng Lệ vô cùng quyết đoán, “Có.”

“Tối ngày mai, được không ạ?”

“Không thành vấn đề.”

”Thế địa chỉ là thế này, anh ghi lại đi.” Giản Minh nói theo bản thảo viết trong đầu, “Nghe nói anh thích ăn nhất là món thịt bò kho tàu, em đã hỏi thăm một người bạn là phóng viên, tiệm này nấu món thịt bò kho tàu rất ngon, chi bằng anh đưa theo bà xã đến ăn luôn được không?” Chắc anh ta hiểu chứ nhỉ? Giản Minh nín thở chờ Lăng Lệ từ chối, sẽ trả lời những câu ví dụ như ngày mai bận việc này nọ…

Phía bên kia Lăng Lệ lặng đi hai giây, “Được thôi, ngày mai mấy giờ?”

Cánh tay ôm một bó hoa cẩm chướng buông thõng xuống, lắp bắp, “À, anh, thế anh, tùy anh thôi, xem mấy giờ thì anh đi đươc.”

Lăng Lệ bình tĩnh trả lời, “Năm giờ rưỡi đi.”

“Được.” Đến cả lời nói khách sáo nói tạm biệt Giản Minh cũng quên nói, tắt máy luôn, cầm điện thoại đứng ngơ ngẩn. Có nhân viên tiệm hoa đi đến, “Chị ơi, chị làm dập hai cành hoa của bọn em…”

Tại sao không phải là từ chối cơ chứ? Nếu như không từ chối, anh ta quá vô liêm sỉ hay là không vô liêm sỉ lắm nhỉ? Bây giờ làm thế nào đây? Giản Minh trằn trọc suy nghĩ cả một đêm cũng suy nghĩ không ra, gặp phải việc này, bộ não của cô hình như bị quá tải. Ôm tâm trạng gieo gió thì gặt bão trong lòng. Giản Minh nhận được thông báo xuất viện, bác sĩ Dương khi đi thăm bệnh nói rằng, “Ngày mai có thể ra viện rồi.”

Giản Minh có chút hốt hoảng. “Hôm nay có thể ra viện chưa ạ?” Hôm nay xuất viện, cô có thể trốn thoát ngay lập tức.

Bác sĩ Dương nói, “Không được, vẫn còn thuốc, buổi chiều cho cô giấy xuất viện.”

Xem ra không trốn thoát được rồi, Giản Minh rầu rĩ không vui, suy nghĩ xem có cần yêu cầu đổi thời gian với Lăng lệ không, nhưng việc đó có vẻ hơi khó, chỉ là một bữa ăn thôi mà, mời người ta ăn rồi lại thoái thác, kỳ cục sao đó. Sau đó Giản Minh nghĩ ra một cách, cô định sẽ gửi tiền ở quầy thu ngân trước, đợi sau khi vợ chồng Lăng Lệ đến, hàn huyên vài câu, cảm ơn bác sĩ Lăng, chọn món ăn, rồi cô tìm cớ chuồn trước, ví dụ như, nói là đi vệ sinh gọi điện thoại cho La Thế Hoa, nói với cô ấy gửi cho cô một tin nhắn, tạo dựng một hiện trường không đi không được, tạo không gian riêng hai người cho đôi vợ chồng đó. Chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Giản Minh đi đến điểm hẹn.

Mấy hôm nay Lăng Lệ như sống dưới vực sâu và trong biển lửa, không giống những gì đã định sẵn, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu đã bị lộ ra ánh sáng, không, nói một cách chính xác, tình hình của tôi và Giản Minh chưa đâu vào đâu, thì “quan hệ đâu đã vào đó” của hai chúng tôi – theo như lời của các bà nhiều chuyện – đã bị lộ ra ánh sáng. Nữ giới ở khoa Nội tiết rất đông, mỗi khi buôn chuyện với nhau, có thể buôn đến mức độ ngũ mã phanh thây. Cả việc Lăng Lệ dìu Giản Minh từ phòng y tá về giường bệnh, một việc tưởng chừng nhỏ bé như hằng hà sa số những việc khác, mấy chị em lại thổi phồng lên thành một phiên bản to lớn như dải ngân hà, cho dù anh có là nhân vật chính trong câu chuyện này cũng không thể đính chính được, bởi vì “Trên thế giới này làm gì có tuyệt đối!” Lăng Lệ chỉ cảm thấy, mẹ kiếp, kiểu này thì đúng là bó tay.

Đối với bản thân Lăng Lệ, anh không sợ bị buôn chuyện, nhưng Giản Minh nhất định sẽ không có tính “vô cùng cởi mở” giống anh, hơn nữa Giản Minh cũng không thể nào giống anh, kết giao với “đàn thú dữ” này, hiểu được cách làm thế nào để “nhảy cùng với sói”. Nhiều lúc phải nhắc nhở mọi người, “Đừng nói tầm bậy, nếu không làm người ta sợ bỏ chạy mất dép.”

Đưỡng Nhã Nghiên bĩu môi, “Ôi trời đất ơi, có phải giường số 36 sắp được làm công chúa của khoa Nội tiết chúng ta không nhỉ? Ông Lăng, mới chỉ mấy ngày chứ mấy, ông bắt đầu để ý từ khi nào thế hả? Người này sao tự nhiên lại biến thành lá ngọc cành vàng rồi thế?”

Lăng Lệ im bặt, nếu như kể đầu đuôi câu chuyện ra đây sẽ chẳng khá hơn là bao, mấy bà cô nhiều chuyện này thể nào cũng nhào nặn phiên bản về dải ngân hà bao la lên thành phiên bản mới về vũ trụ? Cũng không dám manh động, nghĩ rằng hai ngày tới họ sẽ quên hết thôi, hơn nữa cộng thêm việc họ thật sự không có thời gian, công việc hàng ngày và công việc bên đài truyền hình làm mọi người rối tung cả lên, thời gian gặp được Giản Minh chắc cũng có hạn. Nhưng anh lại biết tất cả về cô.

Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết. Lăng Lệ mãi vẫn chưa có cơ hội để nói với Giản Minh, thực ra anh và cô là đồng loại của nhau, một khi để ý đến người ta, tất cả mọi thứ của người ta đều khắc ghi trong tim, vô cùng si mê, cô vui hay không vui đều có thể dễ dàng cảm nhận được, một khi không để ý đến người ta, cho dù người đó thể hiện một tình yêu trào dâng như sóng cuộn, trong lòng anh đều không hề cảm thấy rung động. Theo như lời của Giản Minh nói, thì đó là hành vi quá cực đoan, mất kiểm soát.

Thế nên, Lăng Lệ cứ đi theo con đường cực đoan, mất kiểm soát đó, âm thầm quan sát Giản Minh từ những việc nhỏ nhất, biết tâm trạng cô ấy không vui thì sẽ ra ngoài đi dạo, chính xác luôn! Biết cô nhường túi chườm nóng của mình cho bệnh nhân cùng phòng sử dụng, anh về nhà vội vàng lục tung đồ đạc tìm túi chườm nóng ngày xưa người cha quá cố của anh mang từ Nhật Bản về tặng mẹ, tặng lại cho Giản Minh. Buổi sáng cô đi ra ngoài, quá giờ vẫn chưa thấy về, anh điện thoại cho cô, cô không nhấc máy, còn kiếm cớ bảo điện thoại hết pin, Lăng Lệ nhịn, chúng ta dùng điện thoại bàn vậy. Bày tỏ tình yêu một cách lộ liễu với cô như thế rồi, cô còn trốn tránh, Lăng Lệ vẫn có thể nhịn, cho dù nhịn đến nỗi sắp nổ tung lên, nhưng cũng kiềm chế lại được ý muốn lao đến phòng bệnh túm lấy cô lôi ra ngoài.

Lăng Lệ cho rằng, kẻ làm người khác chịu đựng không nổi chính là La Thế Triết. Đã từng nghĩ rằng, sự quan tâm của La Thế Triết dành cho Giản Minh chỉ xuất phát từ việc một người đàn ông nhìn thấy vợ cũ của mình sống không tốt, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy gì đó, nhưng giờ đây, Lăng Lệ đã bác bỏ kết luận này, trực giác mách bảo anh, kẻ này hết sức nguy hiểm. Lăng Lệ không dám chắc chắn việc Giản Minh đã quên hẳn chồng cũ của mình hay chưa, nếu như Giản Minh đã dẹp chuyện này sang một bên, Lăng Lệ không sợ, điều Lăng Lệ sợ chính là Giản Minh vẫn chưa dứt khoát được. Nếu vẫn chưa dứt khoát được, như thế mới thật sự bị rớt vào trong hố đen sâu thăm thẳm, mặc cho giãy dụa như thế nào đều khó lòng thoát thân. Nếu như Giản Minh không thoát ra được, Lăng Lệ nghĩ rằng chỉ sợ mình bám theo đùa vui cho xong, có thể buông Giản Minh ra, không quan tâm đến cô ấy nữa có được không? Đúng thế, tại sao sự việc lại có thể tiến triển đến giai đoạn không thèm quan tâm đến cô ấy rồi nhỉ? Lăng Lệ không cách nào phân tích được, khi đọc sách, đã từng nghe một câu nói, vô duyên vô cớ yêu người khác sẽ là tình yêu rung động lòng người nhất, hay nói cách khác, đó là khi gặp gỡ rồi, vô duyên vô cớ, mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Đến ban công lộ thiên hút điếu thuốc để điều chỉnh lại tâm trạng, gặp Giản Minh cũng ra đây vứt hoa hồng, thực ra anh không nói gì cả phải không? Phải hứng chịu sự dữ dằn của người ta, có oan ức không cơ chứ? Có điều, việc đó làm Lăng Lệ yên tâm hơn đôi chút, vứt bó hoa hồng đi, dù sao cũng đỡ hơn ngồi ôm bó hoa khóc sụt sùi.

Điều làm Lăng Lệ lo lắng hơn nữa, là tin đồn giữa anh và giường số 36 lan truyền nhanh chóng như vi rút mang bệnh trong tòa nhà khoa Nội tiết, trong tình hình lộn xộn của tin đồn này, La Thế Triết cao hứng ôm hoa đến tặng, ai kiềm chế nổi tính hiếu kỳ không buôn chuyện được cơ chứ? Lăng Lệ biết Giản Minh không thích ồn ào, không thích để ý đến chuyện của người khác, cho nên chắc không hiểu được sự kỳ lạ trong chuyện này, cô không hiểu, nên anh phải lo lắng thay cho cô. Cho nên, Giản Minh còn không mời bác sĩ đi ăn thì có lẽ là bác sĩ cũng chuẩn bị “đòi cơm” ăn rồi đó.

Có điều, cú điện thoại hẹn hò ăn cơm của Giản Minh thật sự làm anh “vô cùng cảm động”, còn biết anh thích ăn món thịt bò kho tàu, thật không dễ dàng gì mà. Vấn đề ở chỗ cô bảo mang theo chị Lăng là có ý gì đây? Lăng Lệ kiểm tra lại tin nhắn mình đã gửi cho Giản Minh, thê thảm đến nỗi không dám nhìn, con người nhiều lúc nếu cứ cứng đầu cứng cổ muốn làm con lừa, có làm thế nào cũng không thể nào trở thành con ngựa được. Cho vào túi mấy món quà tặng cho Giản Minh, máy đo đường huyết, que thử đường huyết đủ dùng trong vòng ba tháng, một túi trữ lạnh để đựng thuốc tiêm, còn có cả hai hộp sô-cô-la Richart được gói ghém tinh tế lấy trộm được từ nhà của anh trai.

Buổi tối hôm trước, Lăng Lệ đến nhà anh trai ăn tối, đúng lúc có người bạn của chị dâu Văn Quyên vừa đi du lịch ở Pháp về, mang cho con trai Trọng Hằng của họ hai hộp sô-cô-la, e hèm, sự thật là mang về cho cậu con trai lười biếng tìm người yêu của họ mang đi dỗ dành các bạn nữ ăn cho vui. Khi Trọng Hằng đang đắn đo suy nghĩ xem nên dỗ dành ai ăn cho có hiệu quả, thì bị chú hai vừa bước vào cửa nhà nhìn thấy. Lăng Lệ nói với giọng hờ hững, “Cái thứ này có ai ăn không vậy?” Không đợi mọi người trả lời, cất ngay vào túi, “Không ai ăn thì em lấy nhé.” Rõ ràng là ăn cướp một cách trắng trợn mà.

Ban đầu chưa có ai phát hiện ra hành vi của Lăng Lệ có gì khác lạ. Cậu hai nhà họ Lăng thích cướp thì cứ để cho cậu ấy cướp, cậu hai nói rằng muốn giới thiệu bạn bè đến công ty làm việc cũng sẽ đồng ý, chỉ cần cậu hai vui là được. Một thằng bé tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, lại dịu dàng, mặt nào mặt nấy đều tốt như Lăng Lệ còn bị vợ nó cắm sừng rồi đá luôn, cho dù Lăng Lệ có thể chấp nhận chuyện nay, nhưng Lăng Khang và Văn Quyên làm sao cam tâm đè nén nỗi bực túc này đây? Trong lòng cũng đã từng có suy nghĩ muốn xé xác Phương Nam ra làm trăm mảnh rồi mang đi ninh nhừ lên, đau lòng lắm chứ. Trọng Hằng đã từng nói rồi, chỉ cần chú hai vui, cho dù đi hái sao và mặt trăng trên trời cũng không thành vấn đề, huống gì chỉ cướp sô-cô-la của anh.

Sau đó suy đi nghĩ lại đều cảm thấy có vấn đề, “Chú hai không thích ăn sô-cô-la, lấy làm chi vậy?”, Trọng Hằng hỏi anh.

Lăng Lệ trả lời, “Có thể sắp dẫn một người về ra mắt anh trai và chị dâu.”

Lăng Khang và Văn Quyên rất xúc động, “Lăng Lệ, tốt quá đi, cuối cùng chú cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.” Mặc dù Lăng Lệ cố ý không chịu khai dẫn người nào về, nhưng chỉ cần không phải là đàn ông, Lăng Khang và Văn Quyên đều rất muốn gặp mặt, tiếp xúc với nhau, nếu như cảm thấy thích hợp thì thời gian nghỉ Tết sẽ giữ lại ăn Tết luôn, quyết định như vậy đi.

Cứ như thế, Lăng Lệ vô cùng tự tin mang theo lời chúc phúc của cả nhà đến chỗ hẹn, thề rằng, tối nay nói thế nào cũng phải thu phục bằng được Giản Minh. Đến nhà hàng, Giản Minh đã đợi ở đó, nhìn thấy Lăng Lệ đến một mình, sửng sốt, “Anh đến một mình à?”

“Đúng thế.” Lăng Lệ bước đến ngồi xuống vị trí gần Giản Minh nhất.

Giản Minh uống nước, che đậy sự căng thẳng của minh, hơn nữa, vở tuồng này sẽ diễn tiếp thế nào đây? Chỉ nghe Lăng Lệ hỏi, “Người dạy em chiêu này không nói cho em biết, nếu như người ta không đưa bà xã đến phải làm như thế nào à?” Giản Minh kinh ngạc, ngụm nước trong miệng phun hết ra ngoài, bị sặc, mặt mũi đỏ gay, Lăng Lệ vỗ vỗ vào vai cô, đưa khăn giấy, “Làm việc xấu cũng cần phải có tư chất, em chẳng có tư chất bẩm sinh này đâu, đừng đùa dại với người khác nữa.” Giản Minh ho đến nỗi suýt chảy cả nước mắt, ho mãi mà chẳng dứt, cố gắng cầm cự, “Anh nói gì em không hiểu.”

Lăng Lệ đưa quà tặng ra, “Không biết cái này có dễ hiểu hơn một chút không?”

Giản Minh trừng mắt nhìn mấy món quà một lát, tiếp tục cầm cự, “Cho em á? Cảm ơn anh, có điều mấy thứ này em có thể tự mua cũng được.”

Lăng Lệ cố ý hùng hổ hăm dọa, “Nếu không thế này đi, em cứ giữ lại, sau khi về lên ban công vứt béng đi.”

Giản Minh xác định vị bác sĩ này nhìn thế nào cũng có vẻ rất nguy hiểm, sờ vào túi xách, đánh bài chuồn thôi, “Xin lỗi anh, em…” Cánh tay của cô đã bị bác sĩ túm lại, “Anh đã ly hôn rồi…”

“Anh đã ly hôn rồi.” Lăng Lệ nhích lại gần Giản Minh hơn một chút, “Còn nhớ buổi tối anh chạy đến tiệm bánh ngọt nơi em làm việc không? Ban ngày anh và cô ấy ký vào đơn ly hôn, buổi tối không muốn về nhà, đi loanh quanh, gặp được em, cảm ơn cà phê của em, đã lôi anh thoát ra khỏi sự ủ ê, chán chường.” Nắm lấy tay Giản Minh, đưa lên môi hôn nhẹ, Lăng Lệ cười, nụ cười hiện rõ sự nhẹ nhõm, khuôn mặt anh hớn hở, “Trời ơi, cuối cùng anh cũng đã nói ra hết cho em nghe, mấy ngày hôm nay, anh luôn muốn nói cho em biết điều này, bây giờ anh là một gã độc thân. Như thế, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn chưa?”

Giản Minh sắp bị những lời nói của anh đè chết, lẩm bẩm, “Anh độc thân sao? Ly hôn rồi ư? Đường Nhã Nghiên không phải là vợ anh à?”

“Đường Nhã Nghiên?”, Lăng Lệ lắc đầu, vô cùng khẳng khái, “Giản Minh, đầu óc liên tưởng của em phong phú quá đấy, biết quan sát thật!”

Giản Minh cảm thấy cuối cùng cũng đã trút được tảng đá đè nặng trong tim cô, làm cho cô có giảm giác hơi mất thăng bằng, ngốc nghếch để yên bàn tay mình cho Lăng Lệ nắm, một tay đỡ lấy trán, mắt nhắm nghiền, trời ơi, mấy ngày nay cô suy nghĩ cái gì chứ? Suýt nữa đã ép mình phát điên.

Phục vụ mang thực đơn lên, Lăng Lệ vô cùng tự tin, Giản Minh không nghe rõ anh đã chọn những món nào, đến khi tỉnh người lại thì phục vụ đã đi mất rồi.

Lăng Lệ rõ ràng không hề cho Giản Minh cơ hội phân tâm, tiếp tục nói chuyện vừa nãy, “Vợ cũ của anh tên là Phương Nam, kết hôn với anh được sáu năm, chưa có con. Vốn dĩ sẽ có một đứa, năm đó anh không muốn tham gia vào việc tranh cử thăng chức trong khoa anh, dứt khoát xin nghỉ phép đưa cô ấy đi Tây Tạng chơi một thời gian, sợ cô ấy không đi, anh giấu cô ấy, sau khi về, cô ấy biết, giận anh, tự ra quyết định bỏ đi đứa con đó.” Lăng Lệ ngừng vài giây, nắm lấy những ngón tay của Giản Minh, chậm rãi xoa đều vào đầu ngón tay của cô, để cảm nhận được hơi ấm của đầu ngón tay, từng đợt hơi ấm xuyên qua da thấm vào máu thịt, nói tiếp, “Anh rất thích trẻ con, hy vọng khi bọn nó còn nhỏ, sẽ ôm lấy con, trêu con cười, đếm xem con đã mọc mấy chiếc răng, dạy con tập nói, hát hò với con, sẽ kiên nhẫn chờ con lớn lên, sẽ dạy con viết chữ, giải phương trình, chơi các trò chơi, đánh bóng và lái xe. Giản Minh, anh sẽ đối xử tốt với Đông Đông, à, đợi một chút.” Lăng Lệ mở túi xách ra, tìm tới tìm lui mấy lần, cũng không tìm thấy thứ cần tìm, vò đầu gãi tai, “Xin lỗi, lại quên rồi, đã mấy lần dặn mình phải trả hoa hồng giấy của Đông Đông cho em, mỗi lần trước khi ngủ đều nhớ, buổi sáng khi đi làm lại quên mất.”

Giản Minh vẫn đang rất bần thần, hồn vía như lên mây, chỉ trả lời một câu trọng điểm, “Em, em cứ ngỡ là anh vứt bông hoa đó đi rồi.”

“Sao lại vứt được? Anh còn xếp một con chó săn Basset Hound, muốn nhờ em tặng cho Đông Đông. Ngày mai cuối tuần đúng không?”, Lăng Lệ yêu cầu, “Anh có thể đi gặp Đông Đông với em không?”

Ánh mắt Giản Minh hướng về phía quầy ăn, cũng không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Lăng Lệ hỏi tiếp, “Em còn điều gì không yên tâm sao?”

Giản Minh nhìn anh, mím môi lắc đầu, băn khoăn, hoảng loạn, “Em cũng không biết nữa.” Hai tay nắm chặt lấy cốc trà, cố gắng tìm lại ý thức, anh nói với mình những điều này là muốn bày tỏ điều gì đây? Nhất thời hoảng loạn trong lòng, hai tai cô đỏ ửng lên, dần dần, cả khuôn mặt, đến cổ đều nhuộm màu hồng tươi.

“Còn không biết nữa hả?”, Lăng Lệ suýt chút nữa thì phát điên, nhưng mà khi nhìn thấy một Giản Minh mặt mày ngơ ngẩn, lâu lâu lại xấu hổ đỏ mặt lên, Lăng Lệ lại… “Được rồi, em không biết, anh sẽ giải thích dần dần cho em nhé, còn một chút nữa thôi, cả hai chúng ta đều sẽ hiểu.” Hạ quyết tâm, lôi điện thoại di động ra, xem ra muốn tránh mục này e là không có khả năng, chi bằng giải thích sâu hơn nữa, giống luận văn điện tử, trình bày có chứng cứ hẳn hoi, “Anh từng gửi tin nhắn cho em.” Rốt cuộc vẫn rất ngại ngùng khi đọc cái tin nhắn có vẻ ngu ngốc, đọc là biết ngay của ai đó lên thành tiếng, mở ra đưa cho Giản Minh xem, “Này, là tin nhắn này đây.”

“Đã ly hôn, hiện không vướng bận con cái.” Giản Minh nhìn thẳng vào Lăng Lệ, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, thái độ này được hiểu là, đây là tin nhắn của anh sao?

“Đúng thế.” Lăng Lệ mở tiếp một tin nhắn nữa, “Đã nhận được tin nhắn của anh chưa? Tại sao không trả lời?”, “Tin nhắn này cũng là của anh.”

Mở tin nhắn tiếp theo, “Anh còn dám nhắn tin đến quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!!!”, “Tin nhắn em trả lời cho anh đó.” Anh giải thích, “Anh phải giải thích một chút, không phải anh cố ý nói những điều đó để làm phiền em, cũng không cố ý gây ra sự hiểu lầm này, để mọi người nghĩ rằng anh và em thế nào đó. Đêm gửi tin nhắn đầu tiên cho em, anh có uống chút rượu, nhất thời đãng trí quên mất viết tên mình vào, thực ra cũng không phải là quên, chỉ là có một cảm giác, em phải biết anh là ai chứ. Bởi vì ngày em tự ý trốn viện đi thăm Đông Đông, anh gọi cho em mấy cuộc điện thoại liền, em khóa máy, không nhận được điện thoại, nhưng việc này trong ý thức của anh, chẳng hiểu tại sao lại biến thành một kiểu nhận biết tự nguyện của đôi bên, em chắc chắn biết số điện thoại này là của anh, cho nên khi gửi tin nhắn cho em lại sơ suất việc này. Mà tin nhắn trả lời của em gửi cho anh, lại làm cho anh hiểu lầm em dùng cách này để từ chối anh, dẫn đến những biểu hiện thất thường của anh, cho rằng em lúc thì hồ hởi, lúc thì lạnh nhạt với anh, anh gọi điện thoại cho em, em còn cố ý không bắt máy…”

Lăng Lệ vẫn chưa trình bày xong những trích dẫn để giải thích cặn kẽ hơn, Giản Minh giơ tay ôm lấy khuôn mặt, hai vai rung lên, Lăng Lệ sợ hãi, đây là phản ứng gì thế này? Vỗ vỗ vào vai Giản Minh, “Này, sao thế hả? Này…” Nắm lấy tay cô, “Sao thế?” Đập vào mắt anh là khuôn mặt đang cười của Giản Minh, anh đã từng nhìn thấy cô khóc, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô cười, đặc biệt là nụ cười như bây giờ, cuối cùng đã hiểu tại sao La Thế Triết lại tặng cho cô hoa hồng phấn, Lăng Lệ nhất thời ý loạn tình mê, không thu hồi lại được, giở ngón nghề biểu diễn văn nghệ ngày xưa ra, “Em nên cười nhiều vào, giống như hoa hồng của vùng Kazanlak Bungari nở bung chỉ trong một đêm.” Không thèm để tâm đến, Giản Minh nằm rạp xuống mặt bàn, ngồi không nổi, cười mãi cho đến khi phục vụ mang thức ăn tới mới dừng lại. Lăng Lệ cười không nổi, tại sao loay hoay một lúc, không phải anh thu phục cô gái này, mà giống như cô thu phục anh hơn. Gắp thức ăn cho Giản Minh, bác sĩ chẳng biết phải làm thế nào, “Giản Minh, chúng ta cứ thong thả, cười từ từ thôi, đủ để cười mấy năm luôn đó, việc gì phải gấp gáp như thế? À, đúng rồi, em đã dùng thuốc chưa?”

Dư ăm trước đó vẫn chưa hết hẳn, vừa cười vừa nói, “Trước khi đến đây em đã dùng rồi, em có ăn trước một ít rồi.”

Kế hoạch của Lăng Lệ tối nay rất cặn kẽ, “Không sao đâu, em có thể ăn nhiều vào một chút, lát nữa chúng ta đi xe đến bên bờ hồ, ở đó rất gần bệnh viện, chúng ta đi dạo, sau đó tiễn em về.”

“Dạ.” Giản Minh mỉm cười trả lời một tiếng, nhìn mấy món ăn trên bàn, ngoài món thịt bò kho tàu ra, còn có món cá chẽm chưng tương, cải bẹ xào tôm nõn, súp sò điệp sữa tươi, canh măng sợi. Nhìn thấy Lăng Lệ chỉ uống bia, cô khôi phục lại phong độ cần có của chủ tiệc, “Đừng tiết kiệm tiền cho em, gọi một chai rượu vang đi.”

Lăng Lệ rót cho Giản Minh một chút bia, cố ý trêu cô, “Không được, uống rượu nhiều quá sẽ làm càn.” Lúc nãy khó khăn lắm Giản Minh mới thôi không cười, kết quả bây giờ lại cười tiếp, Lăng Lệ biết, cô cười cái tin nhắn dở hơi của anh sau khi uống rượu đó, thực ra, ý của anh không chỉ là điều đó, đành phải đợi cô nương kia cười xong mới nói chuyện nghiêm chỉnh, “Thế nào rồi? Đã biết rồi, đã hiểu rõ rồi chứ? Phải trả lời cho anh một câu chứ nhỉ?”

Giản Minh nếm một miếng thịt bò, cảm giác rất hài lòng, nhất thời không hiểu ý anh, “Câu gì chứ?”

Rồi cô cũng ép cho Lăng Lệ cuống lên, “Giản Minh, anh sẽ không tùy tiện gửi kiểu tin nhắn đó cho người khác, cũng không vô duyên vô cớ tìm đủ cơ hội để mỗi ngày được đi qua một phòng bệnh nào đó, cũng sẽ không tùy tiện…”

“Để em suy nghĩ thêm đã, được không?”, Giản Minh lần đầu tiên thấy Lăng Lệ phát hoảng lên như vậy, anh nhíu mày, trong ánh mắt có chút gì đó lo âu, làm Giản Minh muốn cố chấp suy nghĩ thêm vài ngày cũng không được, “Em suy nghĩ không lâu lắm đâu, mấy ngày thôi.” Nhìn thấy ánh mắt sau cặp kính của Lăng Lệ, Giản Minh mềm lòng thêm một chút, “Xin lỗi anh, ngày mai em sẽ trả lời anh.”

“Ngày mai, nói lời phải giữ lấy lời.”

“Ngày mai.”

Lăng Lệ tạm thời tha cho cô, chạm ly bia vào cốc của cô, “Vì hiện tại và ngày mai.”

Giản Minh uống một ngum bia, khi ăn, nghe Lăng Lệ nói một câu, “Mặc dù không phải đến sớm nhất, nhưng bắt buộc phải đi đến cuối cùng.” Ánh mắt của cô bất giác ngừng trên bàn tay của Lăng Lệ, nhẫn cưới trên ngón tay áp út tượng trưng cho sự gắn kết đến cuối đời cho dù phải trải qua bao nhiêu giông tố, vẫn còn đó. Gắp một miếng thịt bò cho Lăng Lệ, “Em ăn thấy cũng ngon, anh nếm thử một chút xem sao.”

Lăng Lệ chậm rãi thưởng thức, “Rất ngon, thời gian nấu vừa đủ, chỉ có điều cho hơi nhiều gia vị. Đợi qua mồng hai Tết, anh sẽ tháo ra.”

“Hả?”, kiểu nhảy tone này, Giản Minh ngạc nhiên hỏi, “Ăn thịt bò đến mồng hai Tết ư?”

“Không phải, là cái nhẫn.” Ngón tay đeo nhẫn của Lăng Lệ lắc lư trước mắt Giản Minh, “Anh và Phương Nam tổ chức đám cưới vào ngày mồng hai Tết, mồng hai Tết hàng năm là ngày kỉ niệm đám cưới của bọn anh. Anh ly hôn chưa được bao lâu, không phải chưa dứt lòng được, chỉ là có nhiều khi, ở nhà một mình, vẫn còn hay nhớ về những ngày tháng trước đây, vốn định lên kế hoạch cho mình, cho bản thân mình một thời gian để thích ứng, đợi ra Tết, anh sẽ đi xem mắt theo sự dẫn dắt của mấy bà cô nhiều chuyện, có điều, may quá, gặp được em rồi.”

Giản Minh thắc mắc, “Tại sao lại ly hôn?”

“Sau khi cưới, dần dần phát hiện ra quan điểm sống của bọn anh khác xa nhau quá, có thể là vì điều đó, cô ấy không hài lòng về anh, cho nên ngoại tình. Có lẽ phần nhiều do anh không tốt.” Anh múc một muỗng tôm cho Giản Minh, “Em ăn thử cái này đi. Đúng rồi, nếu như em để ý, bây giờ anh sẽ tháo ra ngay.” Lăng Lệ có chút ngại ngùng, “Thực tình mà nói, anh đúng là quá đáng, vừa yêu cầu em trả lời cho anh, lại còn đeo cả nhẫn cưới.”

“Không sao đâu, em có thể chấp nhận được.” Giản Minh ăn tiếp, lẩm bẩm một câu, “Nói không chừng, em cũng đã gặp được một anh hùng.”

“Cái gì?”, Lăng Lệ nghe không rõ.

Giản Minh che đậy, “Em nói em ngốc quá, mấy người trong khoa anh hình như đều động viên anh đến hỏi em câu nói đó, kết quả là em cứ ngốc nghếch không chịu hiểu, em cứ nghĩ rằng mấy người trong khoa anh điên hết rồi, khích lệ người khác ngoại tình.”

“Không phải là em ngốc, chỉ là em hơi thiếu chút tự tin thôi.” Bàn tay của Lăng Lệ vuốt vuốt mái tóc cột cao như đuôi ngựa của Giản Minh, “Có điều, anh hứa rằng, mọi thứ chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.”

Giản Minh chủ động nâng ly chạm cốc bia với anh, “Em cũng tin rằng, mọi thứ chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn. Có một ngày, em sẽ…”

Buổi tối mùa đông, chạy đến bên bờ hồ đi dạo chưa chắc đã là một ý tưởng tốt, nhưng được cái vắng người, không có gió, bầu không khí trong lành, lạnh lẽo, ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ, sóng nước dập dờn lung linh, khung cảnh này làm Lăng Lệ cảm thấy vô cùng hài lòng, là một địa điểm tốt để có thể dốc bầu tâm sự. Lăng Lệ xách túi quà tặng cho Giản Minh, hộp sô-cô-la lại ở trong tay Giản Minh, mục tiêu của cô là chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, Lăng Lệ giở trò trêu chọc, “Lúc nãy có người thề thốt vô cùng thành khẩn, có một ngày tôi sẽ chẳng sợ gì cả, không sợ thì cứ ăn đi.” Nhìn thấy Giản Minh lên cơn bất cần đời, định ăn như hổ đói, anh lại vội vàng nói, “Sợ một chút đi, chúng ta không cần phải đạt tới lý tưởng trong vòng một ngày đâu, ăn một miếng nhỏ là được rồi.” Giản Minh nghe theo lời anh, cắn một miếng nhỏ, ngây ngất, “Ngon quá đi.” Dáng vẻ thèm thuồng của cô làm cho Lăng Lệ không nín được cười, vộ vàng cất sô-cô-la đi, dặn dò, “Phải giữ lại cho Đông Đông.”

Giản Minh chỉ cười, tối hôm nay cô cười quá nhiều, nhìn thấy tâm trạng cô gái này đang vui vẻ, Lăng Lệ thương lượng, “Tiền mời cơm lúc nãy để anh trả lại cho em được không?” Anh than thở, “Em cũng xảo quyệt quá đấy, gửi tiền trước ở quầy thu ngân.”

Giản Minh vẫn chỉ mỉm cười, nụ cười của cô nhuốm mùi sô-cô-la, “Anh thấy em có thành ý mời anh ăn cơm chưa?”

Lăng Lệ vẫn so đo, “Mặc dù anh không phải là người giàu có, nhưng bình thường ra ngoài ăn cơm, rất ít khi để phụ nữ phải trả tiền.”

Nụ cười của Giản Minh vẫn ngọt ngào, “Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ về việc này nữa được không?”

Cô gái này có gì đó không được bình thường lắm thì phải, chắc không phải trúng chưởng Tam tiếu tiêu dao tán[1] chứ nhỉ, sao cứ cười mãi vậy? Lăng Lệ không nhịn được, cúi người ghé sát Giản Minh, nâng cằm cô lên tỉ mỉ quan sát, “Em không sao chứ? Tâm trạng thật sự vui vẻ đến vậy sao? Hay là, hay là em say rồi?”

[1] Tam tiếu tiêu dao tán: Một loại chất độc không mùi, không màu của lão quái Đinh Xuân Thu, phái Tinh Tú, kẻ nào trúng độc sẽ cười lên ba lần rồi chết.

Giản Minh ra sức gật đầu, đuôi ngựa sau đầu đung đưa, “Em rất tỉnh táo, biết anh nói gì, chỉ có điều mỗi lần uống rượu xong đều như thế, cho dù chỉ uống một chút xíu thôi.” Cô đưa tay lên ra hiệu giải thích từ “một chút xíu”, tiện thể hất bàn tay của Lăng Lệ đang nâng cằm của cô ra, rất rất rất chân thật, trề môi, “Anh đừng có mà trêu em.”

Một Giản Minh như thế này, vừa đáng yêu vừa chân chất vừa điệu đà, Lăng Lệ giở trò, “Sau này nếu không có việc gì anh sẽ chuốc rượu em, một chút xíu thôi cũng được. Nào, kể cho em nghe một câu chuyện.” Anh kể sinh động như thật, “Có một lần, cũng vào khoảng thời gian này, anh và một người bạn cùng phòng học xong môn Giải phẫu, tan học quá muộn, trời đã tối, đi ngang một gốc cây trong vườn trường, ngửi thấy mùi gì đó thật hôi, liền hỏi bạn mình xem có phải nó vừa đánh rắm không, hắn nói không, đồng thời hỏi ngược lại xem anh có đánh rắm không, anh cũng nói rằng không, bọn anh tranh cái về đến tận ký túc xá, trước khi đi ngủ vẫn còn cãi nhau, người bạn cùng phòng thề rằng không phải nó, anh cũng thề rằng không phải anh, sau này nghe người ta nói, có một anh chàng thắt cổ tự tử trên gốc cây đó, bởi vì bạn gái của anh ta chết rồi, mà anh chàng đó lại hay đánh rắm…”

Bờ hồ đã vào đêm, những cô gái nghe kể chuyện này, chắc là không giống Giản Minh bây giờ nhỉ? Cô cười nghiêng cười ngả, Lăng Lệ rất không cam tâm, “Này, tiểu thư, đây là một câu chuyện ma mà…”

“Đây là câu chuyện Jung Won kể cho Da Rim nghe trong phim ‘Giáng sinh tháng tám’, bị anh cải biên, anh tưởng em chưa xem à? Anh coi anh có ngốc hay không cơ chứ?”

Giở trò thất bại rồi, muốn cầm tay cô gái này cũng chẳng dễ dàng gì, Lăng Lệ cúi đầu, thở than, “Hóa ra em cũng xem rồi à? Thế em có nhớ Darim làm như thế nào không? Như thế này này.” Lăng Lệ nắm lấy một tay của Giản Minh, đặt vào khuỷu thay mình, oán trách, “Em nghĩ em không ngốc à? À, em cũng thích bộ phim này sao?”

“Nữ sinh đều thích mà.” Giản Minh không phản đối kiểu đi bộ chậm như rùa bò này với Lăng Lệ, tỏ ra tinh quái, “Ít nam sinh thích phim Giáng sinh tháng tám lắm mà, có lẽ là, anh cũng thích thân hình nóng bỏng của Shim Eun Ha phải không?”

“Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, phái nữ bọn em nhìn thấy mấy anh chàng đẹp trai có nụ cười như thiên sứ không phải cũng gào thét ầm ĩ đó thôi?” Lăng Lệ suy nghĩ, “Có điều, anh thích Da Rim, là bởi vì cô ấy là một cô gái tốt, không chê Jung Won sống lặng lẽ, cũng không chê thể lực của Jung Won yếu kém. Em còn nhớ Da Rim và Jung Won đi công viên trò chơi, họ chơi xong trò tàu lượn trên không, sau khi bước từ trên tàu xuống, Jung Won bị nôn vì khó chịu, Da Rim làm gì em biết không? Vốn dĩ chỉ ăn kem thôi, cô còn mua thêm cho Jung Won một chai nước. Mặc dù vừa ăn kem vừa uống nước trông có vẻ hơi kì dị, nhưng có thể thấy rõ cô gái này đối xử thật lòng với Jung Won, điều này gần giống với tình yêu thuần khiết mà chúng ta thường hay hiểu đó. Còn em thì sao? Vì sao em thích bộ phim này?”

“Chắc là bởi vì cảm thấy rất tiếc nuối, hai người yêu nhau lại không thể trở thành người một nhà, luôn làm mình cứ cảm thấy day dứt trong lòng. Đúng rồi, nếu như anh là Jung Won, anh có nói cho Da Rim biết mình bị ung thư não, không còn sống bao lâu nữa hay không?”

“Em thì sao? Em có nói không?” Giản Minh cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc, kết luận, “Chắc là không, như thế quá tàn nhẫn, giống như kết thúc trong phim, Da Rim không biết Jung Won đã chết, cho rằng một tình yêu đã đi qua, nghĩ rằng hai người vẫn đang sống trong thế giới của họ, cho dù mỗi khi chán ghét với tất cả mọi thứ, nghĩ đến người kia đang ở một nơi nào đó trên thế giới, hai người vẫn sống yên bình, sẽ chấp nhận chịu đựng bất cứ điều gì. Cho nên, cho dù Jung Won đã ra đi, Jung Won rất yên tâm và vui vẻ, Da Rim không biết Jung Won đã chết, cũng không sao cả, bởi vì thời gian đẹp nhất vẫn mãi mãi tươi đẹp trong ký ức của cô.”

Lăng Lệ chăm chú nhìn vào con đường nhựa dưới chân, “Biết ngay mà, anh đâu có nhìn lầm em.”

Giản Minh bị một ít chất cồn trong bia kích thích, tỏ ra không hiểu ý như bình thường, “Bàn về phim, anh thì sao? Anh sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Giống như em vậy, em tổng kết rất tốt, những suy nghĩ trong lòng anh em đều nói hết rồi.”

“Em cứ nghĩ là anh sẽ không giống em nữa chứ.”

“Vì sao?”

“Em nghĩ rằng anh sẽ nói, đón Jung Won về nhà, để cho anh ấy được sống trong một không gian quen thuộc, ở bên anh ta trong những giây phút cuối đời. Ở bệnh viện, khi lâm chung, tắt thở ở trong phòng ICU lạnh lẽo, xung quanh toàn là những bác sĩ xa lạ, họ quan tâm đến nội tạng trong cơ thể anh ta hơn là quan tâm đến linh hồn của anh ta.”

Lăng Lệ cố ý, “Oa, tiểu thư, anh cảm động chết đi được, những lời nói của anh, em đều nhớ hết à?”

Giản Minh kéo dài giọng nói mượt mà của mình, “Làm gì có, anh đừng có đánh trống lảng.”

“Tình huống khác nhau mà, Jung Won và Da Rim chỉ vừa mới bắt đầu, họ là người yêu, không phải người thân, có khác nhau chứ. Chúng ta không thể yêu cầu hai người vừa mới bắt đầu yêu nhau phải gánh chịu phần tình cảm mà người thân bắt buộc phải chịu đựng, cho nên, nếu như anh là Jung Won, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như anh ấy.”

“Đúng rồi, về lý thì phải như vậy, ừm, bác sĩ Lăng…”, Giản Minh vẫn luôn tỏ ra khiêm tốn và kính trọng, “Em hỏi anh một việc được không? Chính là…”

“Chỉ có điều một đôi nam nữ đi dạo với nhau như thế này, người phụ nữ sẽ không xưng hô với người đàn ông như thế.” Lăng Lệ ngắt lời Giản Minh, ánh mắt, thái độ, giọng điệu rõ ràng không hề hài lòng với Giản Minh, “u yếm một chút thì gọi anh yêu hoặc là chồng yêu, tệ hơn một chút thì gọi là lão già hoặc đồ quỷ sứ, tệ nhất em cũng phải gọi anh là anh Lệ.”

Giản Minh ngượng ngùng im lặng, mặt đỏ gay, cô phát hiện ra rằng, cá tính của Lăng Lệ là một trong những điểm vô cùng, vô cùng, vô cùng khó hiểu.

Sau đó bác sĩ Lăng tỏ vẻ thông cảm cho lần này, “Trước hết gọi anh Lệ cái đã, sau đó hỏi câu hỏi của em.”

Giản Minh cúi đầu chấp nhận số phận, lầm bầm, “Không hỏi nữa.”

Lăng Lệ xuống nước, ôn tồn, “Hỏi đi, năn nỉ em đó.”

Giản Minh bị chọc giận, “Câu hỏi này là bệnh nhân hỏi bác sĩ đấy chứ.”

Lăng Lệ nhượng bộ, “Được rồi được rồi được rồi, lần sau rồi gọi anh Lệ cũng được, hỏi đi.”

Giản Minh dừng bước, giọng nói sao mà nhút nhát đến thế, sao mà, thiếu tự tin đến thế, sao mà sợ bác sĩ lừa đến thế, “Insulin có gây ra chết người hay không?”

“Có chứ!, Lăng Lệ trả lời dứt khoát, “Nhưng mà,” anh cúi người xuống, ngang với chiều cao của Giản Minh, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, giống như muốn bước vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, nghiêm nghị, “Trong số những bệnh nhân mà anh gặp, chưa có ai làm như thế cả.” Nhìn thấy sự bất an và sợ sệt trên khuôn mặt Giản Minh, giọng nói của Lăng Lệ lại trở nên dịu dàng, “Anh không phản đối có những lúc người ta suy nghĩ về việc này, tưởng tượng có một ngày, phát hiện mình bị bệnh nặng rồi bị biến chứng, khi không biết làm thế nào để chống đỡ lại bệnh tật, cảm thấy có một mũi thuốc có thể xua tan hết mọi đau đớn của mình, cứ dựa vào suy nghĩ như thế, sẽ có được chút sức mạnh để sống, sẽ không còn lo lắng, sẽ không còn cảm thấy tương lai mù mịt, tại sao lại không được cơ chứ? Nhưng mà, nếu như chỉ vì nhất thời vấp ngã trong cuộc sống, lấy thuốc bác sĩ kê đơn để chữa bệnh, thực hiện hành vi giết người, thế thì tàn nhẫn quá, cũng may chưa có người nào đối xử vơi anh bằng cách thức tồi tệ này.”

Giản Minh lí nhí, “Em cũng sẽ không như thế, em hứa.”