Bệnh Tình Yêu

Chương 11




“Anh biết chứ.” Lăng Lệ đứng thẳng dậy, kéo Giản Minh, họ tiếp tục rảo bước trong ánh đèn lung linh, “Anh biết, em là một anh hùng, dũng cảm nhất.”

Giản Minh khẽ nói, “Em cứ nghĩ rằng anh sẽ nổi cơn giận lên với em, trách móc em.”

“Làm sao có thể thế được?” Cánh tay đang khoác trên khuỷu tay Lăng Lệ của Giản Minh bị anh kéo xuống nắm vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào trong túi áo khoác, “Tay em lạnh quá, sao không mang theo khăn quàng và găng tay?” Anh cởi khăn quàng đang quàng trên cổ ra, quấn lên cổ Giản Minh. Nào ngờ có một con chó con ở đâu bỗng nhiên nhảy xổ ra, sủa gâu gâu vào Giản Minh và Lăng Lệ, trong khi Lăng Lệ ngay lập tức tỏ ra hào hứng, Giản Minh trốn ra sau lưng Lăng Lệ, thét lên, “Đừng để nó chạy qua đây.”

Lăng Lệ ngạc nhiên như vừa phát hiện ra một châu lục mới, “Ủa? Em sợ chó hả? Nó nhỏ vậy cơ mà?”, rồi vô cùng hào hứng, vỗ tay với con chó con, “Ê, bên này…”

Giản Minh căng thẳng, níu lấy áo của bác sĩ, “Đừng để nó qua đây mà.”

Lăng Lệ sửng sốt, “Em sợ chó thật à?” Lúc này con chó con tỏ ra hứng chí vì được chơi đùa với Lăng Lệ, chạy nhảy, chơi đùa xung quanh anh, Lăng Lệ không biết rốt cuộc Giản Minh sợ đến mức độ nào, tiếp tục trêu chó con, “Này, ở đây có một cô gái rất xinh đẹp sợ mày này, mày tỏ ra thân thiện với cô ấy một chút đi.” Con chó này không thật chứ, nó nhảy chồm lên người Giản Minh, Giản Minh kêu thất thanh một tiếng, “Cứu tôi với…” Nhào vào trong lòng Lăng Lệ, một cái ôm vừa chân thành vừa mạnh bạo, Lăng Lệ giơ hai cánh tay ra ôm lấy cô, giả vờ như ném đá về phía chó con, chó con sủa ăng ẳng chạy đi mất. Anh ôm lấy Giản Minh, “Được rồi, đừng sợ đừng sợ, sao nhát gan thế.”

Giản Minh ôm chặt cứng vòng eo của Lăng Lệ, nhắm nghiền mắt lại, trốn trong lòng anh, dụi đầu vào ngực anh, “Đi thật chưa vậy ạ?”

“Đi thật rồi.” Lăng Lễ vỗ vỗ bàn tay to lên sau đầu Giản Minh, khẽ dỗ dành, “Không sao đâu, không sao đâu.” Lúc này đây anh vẫn không quên trêu ghẹo cô, “Nhìn em nhát gan thế kia, mà còn dám bảo từ nay về sau chẳng sợ cái gì nữa chứ? Ôi trời ơi, lúc nào mới đạt được mục đích cơ chứ?”

Giản Minh vẫn ôm chặt bác sĩ không buông, vẫn còn sợ hãi, giọng nói nghe có vẻ rất tủi thân, “Vậy mà anh còn trêu em được ư? Không lẽ chỉ sợ một thứ cũng không được sao?”

“Cô gái ngốc nghếch này.” Thực ra Lăng Lệ muốn hù dọa cô một chút, trêu đùa cho cô vui, cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đấm anh, ai ngờ cô ấy tin tưởng lao vào lòng anh để dựa dẫm như thế. Một tay ôm chặt lấy Giản Minh, một tay kia vuốt mái tóc cô, Lăng Lệ cười, cười nữa, cười mãi, có thể dùng bốn chữ để hình dung tâm trạng bây giờ của anh, vô cùng hài lòng, lên tiếng, “Giản Minh, đợi sau này, cái gì em cũng không sợ nữa, chỉ sợ chó, anh cứu em. Nói không chừng, sau này anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ em thôi, đến lúc đó em cứu anh, được không?”

Giản Minh hình như muốn thoát ra khỏi vòng tay Lăng Lệ, nũng nịu, xấu hổ đỏ mặt, “Ai thèm nói chuyện sau này với anh chứ.”

Lăng Lệ đâu dễ dàng buông tay như thế, “Thêm một chút nữa thôi, mười phút được không?”

Giản Minh tiếp tục loay hoay, “Mười phút ư? Anh điên rồi à?”

“Mười giây.” Lăng Lệ ra sức ôm chặt lấy Giản Minh, “Ngoan nào, đếm đến mười.” Anh ôm Giản Minh trong lòng, dán cằm vào trán cô, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ, hơi thở của Giản Minh ấm áp, cảm nhận từng nhịp tim của cô, từng nhịp từng nhịp, đếm từ một, đến mười, cô không động đậy, thế là, đếm đến hai mươi. Trái tim của Lăng Lệ trôi theo từng giây, từng giây đó, mềm dần rồi vỡ vụn ra, chỉ cần thổi một hơi sẽ biến thành tro bụi. Anh buông lỏng Giản Minh ra, nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt cô như nước hồ thu, đôi môi mím lại, e lệ, yếu đuối, giống như một con thỏ vừa bị làm cho kinh sợ, đây chính là vẻ đẹp có thể làm tan chảy băng đá trong suy nghĩ của anh, đôi môi của Lăng Lệ áp vào môi của Giản Minh, ngày đó, trên ban công lộ thiên, khi cô cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, anh đã muốn làm như vậy rồi.

Giản Minh cúi đầu xuống, lại nhanh chóng rúc vào lòng Lăng Lệ, vẫn dán mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ phát ra từ phía quần áo anh, “Không được, không được.”

Lăng Lệ dở khóc dở cười, “Tại sao lại không được?”

Đôi tay của Giản Minh vẫn ôm chặt lấy vòng eo của Lăng Lệ, giống như trốn con chó con ấy, sợ rằng có người nào đó kéo cô ra khỏi nơi trú ngụ an toàn này vậy, “Em đã đồng ý với anh cái gì đâu, cho nên không được.”

Lăng Lệ thở dài, dí cằm vào trán của Giản Minh, “Thật sự phải đợi đến ngày mai sao? Giây phút tiếp theo được không?”

“Không được, để em suy nghĩ thêm một chút nữa đi mà.”

“Thế tối ngày mai, chúng ta vẫn đến đây nhé?”

“Được.” Giản Minh trả lời.

Lăng Lệ ôm Giản Minh, ngước mắt ngắm bầu trời đêm, hồ nước sâu thăm thẳm, những nơi có ánh đèn chiếu rọi lên thì lóng lánh sóng sánh như dát vàng, phía xa xa kia, sương đêm giăng đầy, không khí đượm mùi hương của tuyết, lạnh nhưng trong lành, trong lòng Lăng Lệ vừa cảm thấy tĩnh tại vừa cảm thấy bình yên, có cảm giác, thế giới này, thật sự rất tươi đẹp.

Giản Minh rầu rĩ trong lòng anh, “Anh Lệ, lúc nào thì chúng ta về bệnh viện đây?”

Cũng đúng, nếu còn tiếp tục lừng khừng, về đến bệnh viện chắc nửa đêm mất, “Được, đi thôi.” Cho tay của Giản Minh vào túi áo, tiếp tục rảo bước. Giản Minh lặng lẽ đi mấy bước, bỗng nhiên hỏi, “Ma có biết đánh rắm không?” Ồ, lại là đối thoại giữa Da Rim và Jung Won, Lăng Lệ cười vang. Đây là những lời nói trong tình yêu, chẳng có một ý nghĩa gì đặc biệt, chẳng có bất kỳ công năng nào, nhưng lại làm cho mỗi giây mỗi phút đều trở nên ấm áp.

Và họ đi bộ về bệnh viện như thế thật, Lăng Lệ muốn gọi taxi, Giản Minh không cho, bởi vì đi bộ là kiểu vận động tốt nhất, có thể điều tiết đường huyết. Họ vừa đi vừa trò chuyện, từ phim ảnh cho đến những ca khúc thịnh hành, cho đến ma cà rồng, xác chết và cả cơ thể con người teo tóp lại sau khi chết, đến việc già yếu và kiếp sau… Đi bộ rồi cũng xong, họ đi túc tắc, chủ đề nói mãi không hết, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn, vẫn có thể đi tiếp được nữa, đi cho đến khi mắt mờ, tóc bạc, đến khi biển cả biến thành đồng xanh.

Đến dưới tòa nhà nội trú của khoa Nội, Giản Minh không để cho Lăng Lệ tiễn lên trên, bị y tá và bệnh nhân nhìn thấy sẽ ngại ngùng lắm. Lăng Lệ không muốn Giản Minh bị khó xử nên tạm biệt ngay ở dưới lầu, ba lần bảy lượt dặn dò, “Nhớ là ngày mai phải chờ anh đến mới được xuất viện, anh với em đi gặp Đông Đông.”

Giản Minh gật đầu đồng ý, Lăng Lệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thực ra đây chính là câu trả lời của cô dành cho anh, nếu như Giản Minh không để ý gì đến anh, sẽ không đồng ý dẫn anh đi gặp Đông Đông. Xoa xoa bàn tay trong bóng tối, lần này phải chuẩn bị cho chu đáo, ngày mai gặp em bé bảy tám tuổi kia mới gọi là quan trọng, nếu đứa em bé kia không thích, Giản Minh sẽ càng do dự nhiều hơn, lúc đó chắc chắn sẽ bị nếm mùi đau khổ.

Xách lấy túi quà Lăng Lệ tặng, Giản Minh chia tay, “Em lên trước đây.”

“Ừ, ngày mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.” Giản Minh chưa đi được mấy bước thì điện thoại réo vang, nhấn nút nghe, là giọng nói của Lăng Lệ, “Đây là số điện thoại của anh, em phải nhớ kĩ đó.”

“Được, em biết rồi.” Giọng nói của Giản Minh ngọt ngào như trộn mật hoa đào.

“Đợi một chút, khoan đừng đi.”

Giản Minh cầm điện thoại, quay đầu, nở nụ cười, “Lại muốn gì nữa đây?”

Lăng Lệ bước về phía trước, đặt tay lên vai cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp như một giấc mơ ngọt ngào, đặt lên trán cô, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon”, hai bên gò má Giản Minh lại bắt đầu nóng ran lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt ánh lên sắc hồng của bông hoa hồng phấn.

Khuôn mặt này, con người này, Lăng Lệ cảm nhận được một cách rõ ràng, anh không muốn rời xa cô.

La Thế Triết ngồi trên xe, nhìn thấy Giản Minh và Lăng Lệ đi qua trước mắt, hai người rảo bước không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thư thả. Không biết Lăng lệ nói gì, trên khuôn mặt ánh lên vẻ rạng ngời, vẻ rạng ngời đó, đối với La Thế Triết mà nói, đã lâu không nhìn thấy rồi. Còn Giản Minh, cô hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nghe anh nói, kiểu nghe chăm chú và thích thú đó, đã từng là sở hữu của La Thế Triết. Có thể vì quá chăm chú nghe Lăng Lệ nói, chân Giản Minh vấp vào cái gì đó, Lăng Lệ kéo lấy cô, họ cùng cười vang, nụ cười đó làm cho bàn tay đang để nhẹ nhàng trên vô lăng của La Thế Triết vô duyên vô cớ siết chặt lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tòa nhà khu nội trú của khoa Nội cách bãi đậu xe cũng khá xa, khó có thể nhìn rõ ràng được, nhưng La Thế Triết có thể tưởng tượng ra giây phút chia tay, Lăng Lệ sẽ hôn tạm biệt Giản Minh như thế nào, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra việc Giản Minh đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt sẽ hơi ửng hồng lên, làm người ta hồn xiêu phách lạc. Không lâu sau đó, anh nhìn thấy Lăng Lệ ra về một mình, từ nay về sau, ở bên cạnh Giản Minh, sẽ là tên ngốc này sao? Một luồng hơi lạnh khó phát hiện thở hắt ra từ mũi La Thế Triết.

Giản Minh quay trở về khoa Nội tiết, trước hết đến phòng y tá, đưa máy đo đường huyết Lăng Lệ mua cho y tá. Khi đi dạo, cô đã dùng máy này để đo đường huyết, y tá căn cứ vào mẫu máu trên máy đo đường huyết đó ghi chép lại lượng đường sau bữa ăn, vừa chọc Giản Minh, “Đây là máy đo đường huyết có độ nhạy cảm và chính xác cao nhất, chị nhìn coi, chủ nhiệm Lăng đúng là biết chọn thật.” Giản Minh chỉ mỉm cười. Y tá nhắc nhở, “Có người đang chờ chị trong phòng bệnh, vừa mới đến một lúc.”

Đã muộn thế này rồi, là ai cơ chứ? Giản Minh vội vàng quay về phòng bệnh, nhìn thấy người đợi là Thế Hoa, “Ủa, em về rồi à?”.

Thế Hoa quan sát Giản Minh, “Cũng được mà, tinh thần có vẻ rất tốt, khuya như thế này rồi, còn ra ngoài với ai thế?” Giường số 37 và 38 cũng hùa theo, “Đúng đó, đi ra ngoài với ai vậy? Bọn tôi chưa nói gì hết đâu đấy.”

Việc của cô và Lăng Lệ, Giản Minh thực sự muốn suy nghĩ kĩ thêm, không dám nói thẳng ra với mọi người, “Tạm thời không thể khai báo, hạ hồi phân giải.” Cô hỏi Thế Hoa, “Muộn thế này rồi còn đến thăm chị à?”

Thế Hoa nói, “Không phải, anh trai và Tô Mạn sáng sớm ngày mai phải đáp chuyến bay đi Washington sớm, đêm nay chắc phải ở lại nhà của Tô Mạn để bàn thêm về tình hình của cha Tô Mạn, anh bảo em đến đón chị, tối hôm nay qua ở với Đông Đông được không, nếu như đêm nay chị không xuất viện được, thì em sẽ đến ở với Đông Đông, có điều sáng sớm mai em phải vào Đài truyền hình sớm…”

“Đêm nay chị ở với Đông Đông cho.” Giản Minh suy nghĩ, giấy xuất viện cũng đã cầm trong tay, thuốc chích cũng đã kê đơn rồi, chỉ đợi một kết quả xét nghiệm của sáng sớm ngày mai nữa thôi, xét nghiệm kiểm tra đó không phải quan trọng lắm, đến lúc ấy hỏi Lăng Lệ là được, thế là Giản Minh qua trao đổi với y tá một tiếng để xuất hiện, sau đó quay lại phòng bệnh, thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt với hai bệnh ở cùng phòng, đi theo Thế Hoa ra khỏi khu nhà nội trú của khoa Nội, “Em lái xe đến à?”

“Không ạ, anh trai đưa em đến.”

Giản Minh cảm thấy ngạc nhiên, “Sao không thấy lên cùng em?”

Thế Hoa trả lời ngay, “Em không cho, để Tô Mạn khỏi cằn nhằn.”

Giản Minh thẳng thắn, chẳng giấu giếm điều gì, “Làm gì đến nỗi, đi lên với em chắc chắn là không phạm giới chứ nhỉ?”

La Thế Hoa chớp chớp mắt, “Có chứ, em và chị tốt với nhau, trong mắt của cô ta, cũng đã bị coi như tội phạm chín đời rồi đó.”

Vợ chồng với nhau mà cứ như thế thì cũng căng thẳng quá, Giản Minh nhân tiện hỏi luôn, “Giữa hai người họ thật sự có vấn đề sao?”

Thế Hoa quàng vai Giản Minh, thân thiết, “Chị quan tâm à? Chị dâu, nếu như họ không sống với nhau nữa, chị về lại với anh trai em đi.”

Giản Minh cười sợ hãi, “Thế Hoa, em điên rồi à, làm sao mà được?”

La Thế Triết bước ra từ một khoảng tối, nghe được mỗi câu này, “Làm sao mà được?” Anh ta làm như không nghe thấy, cầm lấy túi xách trong tay của Giản Minh và em gái mình, “Cứ thế mà xuất viện sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Tâm trạng Giản Minh không tồi, việc này có nghĩa là sẽ được ở với Đông Đông một thời gian rồi, mỗi ngày đều được nhìn thấy con trai, trong lòng đang cảm động, mỉm cười nói với La Thế Triết, “Phiền anh đưa tôi về nơi tôi ở trước, quần áo tôi ở đây chưa đủ, có tiện đường không.”

“Được thôi.” La Thế Triết cất xong hành lý, giúp Giản Minh mở cửa xe, bàn tay chắn trên cửa xe. Thuở mới mua xe hơi, Giản Minh chưa quen, bị đụng đầu mấy lần, cho nên mỗi khi La Thế Triết đưa đón vợ sẽ có động tác như thế.

Giản Minh đã không còn cảm giác gì về việc đó, cảm ơn qua quýt. La Thế Hoa phát biểu một câu, “Chị Giản Minh này, anh trai em vẫn chu đáo như trước đây nhỉ?”

Giản Minh trả lời qua loa, “Anh trai em lúc nào chẳng lịch sự chu đáo.”

Về nơi ở của Giản Minh, vẫn là Thế Hoa đi lên cùng Giản Minh. Chủ nhà của Giản Minh là một đôi vợ chồng già, nói với Giản Minh rằng người thuê nhà kia đã về quê ăn Tết trước rồi. Đợt này Giản Minh quay về, họ nhắc luôn chuyện hợp đồng thuê nhà, nhắc nhở rằng đã đến hạn, Giản Minh có cần thuê tiếp không? Giản Minh trả lời có khả năng sẽ không thuê nữa, bởi vì đã thôi việc, không biết sau này làm việc ở đâu, phải thuê nhà gần nơi làm việc mới được. Thương lượng có thể tiếp tục cho thuê thêm một thời gian ngắn không, một thời gian nữa sẽ chuyển đi? Chủ nhà không vui vẻ lắm, xét cho cùng đâu phải thuê lâu dài, hơn nữa con cái của hai ông bà làm việc ở những thành phố khác cũng sắp về ăn Tết…

Thế Hoa thấy thế, trao đổi với Giản Minh, “Hay là cứ chuyển đi, anh trai em ở dưới kia, nhờ làm cu li luôn. Sau Tết em phải đổi nhà khác, nhà trọ hiện em đang thuê rất tốt, ở gần trung tâm thương mại, chị có thể tìm việc ở gần xung quanh đó, hơn nữa lại hiểu nơi ở đó quá rõ, em chuyển đi, chị dọn vào ở, quá tiện.” Nhìn thấy Giản Minh còn ngập ngừng, La Thế Hoa hiểu tâm trạng của cô, nhích gần về phía cô nói khẽ, “Chị yên tâm đi, cha của Tô Mạn, cho dù phẫu thuật thành công hay không thành công, anh trai em và Tô Mạn không thể nào có thể ngày một ngày hai từ Mỹ về được, kéo dài ra sau Tết là ít nhất ấy. Cho dù về trước thời hạn, chị cũng có thể dọn qua ở với em một thời gian, em đang còn chờ chị chỉ cho em hầm món chân giò kho tàu, hơn nữa, nếu như em xin nghỉ phép được, Tết này em cũng sẽ về quê thăm mẹ em…”

Giản Minh yên tâm rồi, nói rõ với chủ nhà, không thuê nữa, chuyển nhà bây giờ luôn. Chuyển nhà lúc nửa đêm, có lẽ là lần đầu tiên trong đời, thậm chí không cần La Thế Triết lộ diện, mấy thùng giấy và một túi lớn đựng đồ đạc, xách máy tính xách tay lên, vào thang máy xuống tầng trệt, đã đến lúc Giản Minh say bye bye với nơi ở hai năm vừa rồi của cô.

Về đến nhà của Thế Triết, Tô Mạn đã về nhà mẹ đẻ chăm sóc cha, không có nhà. Đông Đông vốn đã ngủ rồi, có thể trong người không thoải mái lắm nên chưa ngủ say, bị tiếng ồn đánh thức. Giản Minh nhìn thấy con trai gầy đi nhiều, La Thế Triết giải thích, “Khoảng thời gian gần đây bọn anh đều ở bệnh viện, cho nên hơi sơ suất, để bị đau bụng.” Không ngờ lại phá lệ nhắc lại thêm một lần nữa, “Xin lỗi, không chăm sóc tốt cho Đông Đông.”

Giản Minh lắc đầu, “Đừng nói như thế, thời gian này anh và Tô Mạn đã đủ vất vả lắm rồi.”

Đã lâu lắm đã lâu lắm rồi, Đông Đông mới thật sự được tận hưởng thời ở cùng bên cha, mẹ và cô mà không có sự góp mặt của Tô Mạn, hào hứng, nhõng nhẽo với mẹ mình đủ kiểu, đòi được ngủ với mẹ, đòi mẹ kể chuyện, đòi kể chuyện cho mẹ, đòi gấp giấy cho mẹ xem, đòi đi ăn Pizza Hut với mẹ, có một yêu cầu như cô Thế Hoa là đòi ăn món chân giò kho tàu và mì sợi mẹ làm… Lần này con trai sướng điên lên, Giản Minh gần như trả lời không kịp. La Thế Hoa cũng đùa chơi theo cháu, La Thế Triết ngồi yên lặng trên ghế sofa, chỉ cười không nói gì.

Chẳng mấy chốc, Đông Đông đòi vào nhà vệ sinh vì đau bụng, tiếp tục nhõng nhẽo, bắt Giản Minh phải vào nhà vệ sinh với nó, La Thế Triết nghiêm mặt, “Không được, chuyện của con, con tự giải quyết.”

Cha đã lên tiếng, Đông Đông đúng là có chút sợ hãi, mặt mày bí xị đi vào nhà vệ sinh. Giản Minh thực ra không ngại đi vào nhà vệ sinh một chút với con trai, có điều về mặt giáo dục con cái, trước đây đã thống nhất quan điểm với La Thế Triết, không để tình trạng một người dạy, một người dỗ xảy ra, bắt buộc phải đứng trên cùng một chiến tuyến, Giản Minh suy nghĩ một lúc, thôi thì giống như ngày Đông Đông còn nhỏ, đưa di động của cô cho con trai chơi game trong điện thoại, “Này, đây là trò chơi của mẹ, nó vào nhà vệ sinh với con được không?” Lúc này đây Đông Đông mới lại nở nụ cười toe toét.

La Thế Triết vừa nghe điện thoại của Tô Mạn gọi đến thúc giục, chuẩn bị đi cùng với Thế Hoa, để lại một bì thư màu da bò lớn, trong đó có không ít tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng, mật mã đưa luôn cho Giản Minh, “Bọn anh đều không có nhà, trong nhà nhỡ khi xảy ra chuyện gì, trong tay có tiền vẫn tiện hơn một chút.” Việc này giống như thời họ còn là vợ chồng, mỗi một lần La Thế Triết đi công tác đều nói câu này với Giản Minh.

Giản Minh không từ chối, đồng thời yêu cầu La Thế Triết, “Khóa cửa phòng ngủ lại đi.”

“Khóa rồi em ngủ ở đâu?” La Thế Triết trả lời, “Chị Phương ngủ ở phòng dành cho khách rồi.”

“Em ngủ với Đông Đông.”

Thế Hoa ủng hộ Giản Minh, “Để chị ấy ngủ với Đông Đông đi, nếu không khi Tô Mạn quay về phải đổi giường, lại dày vò nhau.” Cô lẩm bẩm, “Em cảm thấy mệt thay cho hai người đó.”

La Thế Triết cũng đành thôi, “Được, trong phòng chứa đồ có một cái giường xếp…” Họ chưa nói xong, nghe Đông Đông hét lên trong nhà vệ sinh, “Ui cha, mẹ, cha, cô ơi…”

Ba người lớn cùng chạy vào nhà vệ sinh, Đông Đông sợ sệt vì đã gây ra lỗi lầm, “Con đi vệ sinh xong, để điện thoại của mẹ ở đây…” Nó chỉ vào nơi đó, “Xé giấy lau đít, sau đó xả nước, đụng vào máy di động nên nó rớt xuống, trôi theo nước xả mất rồi…” Trong bồn cầu trống trơn, Giản Minh trố mắt đờ đẫn, di động cũng say bye bye với cô rồi.

La Thế Hoa vô tư, “Đông Đông, cháu nghịch quá.” Cô ôm lấy cháu trai, “Ai cũng không được nạt mình cả nhỉ, nửa đêm rồi…”

La Thế Triết hỏi Giản Minh, “Trong máy di động có thứ gì quan trọng không?”

Có chứ, quan trọng nhất là số điện thoại của Lăng Lệ, Giản Minh vẫn chưa kịp nhớ hết dãy số đó, cô không giỏi lắm về số má, làm thế nào đây, tối hôm nay không thể nào gọi điện báo cho anh, cô đã xuất viện, có điều sáng mai có thể vào bệnh viện tìm anh, ánh mắt cuối cùng cũng có thể rời khỏi bồn cầu trống trơn đó, nhìn sang La Thế Triết, lắc lắc đầu, “Không có.”

La Thế Triết rất nhanh nhẹn, ngay lập tức lôi ra mấy cái di động trông cũng khá, để lên bàn học của Đông Đông, nói với Giản Minh, “Tự chọn một cái mà dùng.”

Giản Minh dắt tay Đông Đông, “Được, cảm ơn.” Nghe điện thoại của La Thế Triết đổ chuông, cô biết là Tô Mạn gọi đến thúc giục, “Mau về đi, kẻo người nhà lại sốt ruột, nào Đông Đông, chào tạm biệt cha và cô đi.”

Tiễn hai anh em Thế Triết ra đến cửa, Đông Đông ngoan ngoãn, “Cha, cô út, tạm biệt!”

La Thế Triết nhìn hai mẹ con đứng ở cửa, trong phút chốc, cổ họng nghèn nghẹn, sống mũi cay cay, nghĩ rằng thế nào cũng có một ngày sẽ quên lãng đi tình yêu đó, quên lãng luôn cô ấy, nhưng mà, khi bóng dáng hai người vốn đã từng là người một nhà với anh, đứng ở cửa đưa tiễn như thế này lọt vào tầm mắt, anh phát hiện ra rằng, hai chữ “quên lãng” đó hóa ra chỉ là lừa gạt, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng xuống lầu.

Giản Minh dậy rất sớm, chị Phương, giúp việc nhà của La Thế Triết đã dọn dẹp xong nhà cửa, chắc Tô Mạn cũng đã dặn dò từ trước, tất cả mọi việc đừng để Giản Minh bận tâm. Sau khi Đông Đông thức dậy, vẫn còn hơi đau bụng hơn nữa bạn nhỏ này đang vào thời kỳ thay răng, có mấy cái răng đã lung lay, xem ra phải đến bệnh viện một chuyến rồi.

Ăn sáng xong, Giản Minh đưa Đông Đông ra ngoài, trước tiên phải đến một cửa hàng bán điện thoại di động, mua chiếc điện thoại Nokia rẻ nhất, vốn định làm lại sim theo số cũ, có điều nhân viên của cửa hàng đó giới thiệu mấy số mới, chủ yếu là Giản Minh đã nhắm trúng một số điện thoại, trong đó có hai con số 0606[1] nằm liền nhau, giống như đọc hai lần tên của Lăng Lệ vậy, liền làm thủ tục ngưng sử dụng sim cũ, dùng số mới. Ngồi trên xe đến bệnh viện, dọc đường đi, cô có một giấc mơ giữa ban ngày, lần này, cô cũng có cơ hội đứng sau lưng Lăng Lệ, gọi điện thoại cho anh, trong thời gian anh nghe máy, cô sẽ lên tiếng, “Anh Lệ, em là Giản Minh, đây là số điện thoại của em, anh phải nhớ kĩ đấy nhé…”

[1] 0606: phiên âm tiếng Hoa là “ling liu ling liu”, Lăng Lệ phiên âm tiếng hoa là “ling li”.

Đến khoa Nội tiết, Lăng Lệ vẫn chưa đến, các bác sĩ đùa với Giản Minh, “Có phải tối qua đi chơi về khuya quá không?” Đùa đến nỗi Giản Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Còn có cả Đường Nhã Nghiên, nhìn thấy Đông Đông vội vàng khen dễ thương, sau đó tặc lưỡi nói luôn, “Ông Lăng chẳng phải thích trẻ con sao? Lần này chắc ông ấy hài lòng rồi đây.” Bầu không khí không hề nặng nề, không có sự kinh ngạc và chất vấn, hình như mọi chuyện đều xảy ra tự nhiên đến nỗi không thể tự nhiên hơn được nữa, trong lòng Giản Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, tràn trề năng lượng sống.

Nhưng người bệnh nằm đầy hành lang lại làm cho Đông Đông sợ hết hồn, “Mẹ, con phải nằm viện sao?”

Giản Minh hứa, “Không đâu, chúng ta không cần nằm viện.” Vội vàng đi lấy số ở Khoa nhi và Nha khoa để khám cho Đông Đông, Bệnh tiêu chảy của Đông Đông không sao, bác sĩ dặn phải ăn thức ăn dễ tiêu là được, còn có những chiếc răng bị lung lay cũng được nhổ ra một cách nhẹ nhàng, mọi việc đều thuận lợi, chỉ có Đông Đông cảm thấy khó chịu khi ở bệnh viện, muốn rời khỏi bệnh viện ngay lập tức, nó đòi đi ăn Pizza Hut.

Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, Giản Minh sợ rằng anh Lệ không tìm thấy mình sẽ sốt ruột. Thực ra cô cũng sốt ruột, tại sao Lăng Lệ vẫn chưa đến tìm cô và Đông Đông? Đều đã dặn mọi người trong phòng anh, cô sẽ ở khoa Nhi và Nha khoa mà. Đang định quay về khoa Nội tiết xem thử thế nào nên cô dỗ dành Đông Đông quay về khu nội trú. Đi ngang qua công trường đang thi công, Đông Đông nhìn thấy một đống cát sạn, gạch vỡ, ván gỗ, nên thay đổi ý định, không cần ăn Pizza Hut nữa, kiên quyết lao lên đống cát, nhặt từng viên sỏi nhỏ trong đống cát đó. Giản Minh giới hạn thời gian cho con trai, “Chúng ta chỉ chơi năm phút thôi đấy nhé.” Trong lòng thầm oán hận, bình thường công trường này có làm hàng rào bảo vệ không cho vào, vật liệu xây dựng đều cho hết vào bên trong, ai ngờ hôm nay lại chất hết ra bên ngoài như vậy? Nhìn quanh nhìn quất, hy vọng có thể nhìn thấy Lăng Lệ đi tìm hai mẹ con họ trước, và nghe thấy tiếng người gọi thật, “Anh Lệ.” Hai tiếng “anh Lệ” đó, nghe rung động lòng người hơn Giản Minh gọi nữa, rõ ràng rất thân quen, tự nhiên, hơn nữa, rất hay, bạn có thể tưởng tượng chủ nhân của giọng nói này, phải là…

Đúng là phải có dáng vẻ như thế, mặc một chiếc áo choàng lông thú ngắn, màu tím đậm sang trọng, chân váy ngắn, đi bốt cao, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ bới cao lên làm nổi bật dáng người cao ráo, đứng cùng với Lăng Lệ mà không hề thua kém về chiều cao. Giản Minh không còn để ý đến năm phút của Đông Đông dài đến chừng nào nữa, cô ngồi xổm xuống trốn sau đống gạch vỡ đó, quan sát Lăng Lệ và người phụ nữ mặc áo choàng lông thú đó đang từ bãi đậu xe đi về hướng của cô. Mỹ nữ mặc áo choàng lông thú trang điểm vô cùng tinh tế, không chỉ là tinh tế, chủ yếu là cô ấy rất hợp trang điểm, thậm chí đến cả cái túi xách Gucci cũng được phối theo màu quần áo. Còn cả bộ trang sức kim cương kia nữa, đó chắc chắn là kim cương thật, Giản Minh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương được cắt hình vuông và cái lắc kim cương trên tay cô ấy, được chạm khắc đến hoàn mỹ, lung linh, lấp lánh. Lăng Lệ đi rất chậm cùng cô ấy, thì thầm to nhỏ, Giản Minh không nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô có thể khẳng định, người phụ nữ này là ai, Phương Nam! Nếu như nói rằng tối qua còn thấy ngạc nhiên, tại sao vợ cũ của Lăng Lệ có thể tự mình quyết định việc bỏ đi giọt máu của mình, bây giờ Giản Minh không ngạc nhiên nữa, có thể người khác sẽ không làm được, nhưng Phương Nam thì có thể. Sự tự tin hiện rõ trên khuôn mặt cô, vẻ năng nổ toát cả ra bên ngoài, làm Giản Minh cảm thấy cô ấy làm điều gì mà chẳng được, chắc chắn cô ấy dám làm dám chịu.

Đẹp quá, là nói về Phương Nam, đôi lông mày đen, dài và dày nữa, tự nhiên, gọn gàng, đôi mắt to và trong sáng, làn da bánh mật mịn màng, không có đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào, nhưng bờ môi mềm mại rất đẹp, cho dù là phụ nữ cũng sẽ thấy động lòng muốn hôn lên đó. Khi cô ấy nói chuyện với Lăng Lệ, đa phần đều quay đầu sang phía anh, ánh mắt tự nhiên sẽ chạm vào Lăng Lệ, giống như từ trước đến nay, họ đều đã sống như thế. Không giống với mình, Giản Minh suy nghĩ, không giống với mình, mỗi lần nhìn vào bác sĩ Lăng, bất kỳ lúc nào cũng đều có dáng vẻ sắp chết chờ anh cứu vớt. Còn Lăng Lệ, mặc một chiếc quần jean, áo len màu xanh rêu, khăn quàng màu nâu, áo khoác bằng lông vịt, đầu tóc được cắt ngắn, gọng kính màu đen, toàn những màu trung tính nên nhìn không mới cũng không cũ. Tất cả những gam màu này của anh có lẽ được hình thành qua thời gian sống cùng Phương Nam, Lăng Lệ trở thành Lăng Lệ của ngày hôm nay, đều không liên quan gì đến Giản Minh. Trong tay Giản Minh chỉ sở hữu mỗi một thứ, đó là một buổi tối vui vẻ sau khi uống ngà ngà say đêm qua mà thôi.

Đằng xa kia, Lăng Lệ nói gì đó với Phương Nam, khuôn mặt dịu dàng và chân thành. Phương Nam vẫn hơi quay đầu qua, nhìn Lăng Lệ, đôi môi mỉm cười, ý vị sâu xa, mãi cho đến khi Lăng Lệ nói xong, cô ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dịu dàng cuốn hút, sau đó, khuôn mặt của Phương Nam nhích lại gần Lăng Lệ, áp môi cô vào môi anh, Giản Minh nhắm mắt lại, bên tai lởn vởn câu nói của Lăng Lệ đã từng nói bên bờ hồ đêm hôm qua, “Tình huống khác nhau mà, Jung Won và Da Rim chỉ mới bắt đầu yêu nhau, họ là người yêu của nhau, không phải là người thân, cho nên có sự khác biệt. Chúng ta không thể yêu cầu hai người chỉ vừa mới yêu nhau, gánh chịu nỗi đau của người thân…”

Giản Minh nhắm nghiền mắt lại, ngồi xổm sau đống gạch vụn, không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi, hay là chỉ mới mấy phút? Hay là chỉ mới mấy giây? Đông Đông đã trèo xuống khỏi đống cát, quần áo, giày dép đều dính đầy cát, có điều lại cực kỳ vui vẻ, “Mẹ, con thích chỗ này quá, mẹ xem con nhặt được những gì này? Những viên đá rất đẹp.”

“Đúng là đẹp thật, viên này màu hồng nhạt có gân màu xanh, viên này màu trắng…” Không nhìn thấy Phương Nam nữa, thay vào đó là Đường Nhã Nghiên và một người đàn ông đang nói chuyện với Lăng Lệ, Giản Minh phủi sạch cát bụi trên người Đông Đông, “Chúng ta đi ăn Pizza thôi.”

Lần này Đông Đông lại không chịu đi, “Không phải mẹ cần tìm chú nào đó sao? Bây giờ mình đi đi.”

“Chú ấy, hôm nay không có ở đây, đi công tác mất rồi.” Giản Minh cúi người xuống, kéo Đông Đông, “Con thích cát, mẹ sẽ đưa con ra công viên chơi.”

Đông Đông không muốn lắm, “Cát ngoài công viên không có đá…”

“Thế mẹ sẽ mua đá cuội Vũ Hoa cho con…”

Trong khoảng thời gian ngắn nhất, Giản Minh nhét mình và Đông Đông lên một chiếc taxi. Bây giờ là buổi trưa, ra đường đúng vào giờ cao điểm, trên đường hơi kẹt xe, phía trước chiếc xe Giản Minh đang ngồi đây là một chiếc xe buýt, chiếc xe buýt mà Giản Minh quen thuộc. Gần như là bỗng nhiên giác ngộ rằng, từ nay về sau, cô sẽ không cần phải đi trên chiếc xe buýt này nữa, cô sẽ đổi một công việc mới, cũng sẽ đổi nơi ở mới, sau khi ly hôn, những tháng ngày ở ẩn nơi đây để làm lành vết thương đã kết thúc như thế này đây. Đêm hôm qua, khi dứt khoát chuyển khỏi nói này, khi Đông Đông làm rớt di động vào toilet, khi đổi công việc và số điện thoại, Giản Minh vốn không hề ý thức được điều này, không ý thức được, là bởi vì Lăng Lệ, mà hôm nay, ý thức được một cách xót ra, cũng là vì anh, Lăng Lệ. Cuối cùng cũng hiểu ra rằng, tất cả mọi thứ, không phải không có nguyên nhân. Bản thân đã từng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, không nơi nương tựa, trên chiếc xe buýt chạy chậm rì này, hai năm vừa rồi trôi qua như thế nào ấy nhỉ?

Đêm hôm ấy, sau khi chăm sóc xong cho Đông Đông, cô ôn lại bài vở của mình. Trước khi ngủ, cô đổ đầy nước sôi vào túi chườm nóng không mới cũng không cũ mà Lăng Lệ tặng cho cô, làm cho đàn ếch xanh bám trên túi chườm nóng căng đầy sức sống và rất đẹp mắt, sau đó ôm lấy túi chườm nóng chui vào chăn, có thể đánh một giấc thật ngon được rồi. Có gì đâu, chỉ là một tình yêu vừa mất đi, họ đều đang sống trong thế giới của riêng mình, thậm chí những lúc chán ghét với tất cả mọi thứ, nghĩ đến người kia đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới, sống bình yên như thế, sẽ chấp nhận chịu đựng mọi thứ, sẽ không dễ dàng bị suy sụp tinh thần, sẽ dễ dàng vứt bỏ sự ủ rũ, vui vẻ tìm hiểu về bệnh tật, sống chung với nó.

Anh Lệ ơi, em là Giản Minh, từ nay về sau, em sẽ chẳng sợ hãi điều gì nữa, bão tố chông gai đều có thể chống cự lại được.

Nửa đêm, gió lặng, tuyết rơi. Tuyết rơi không nhiều, lặng lẽ, từng đợt, từng đợt.

Bật bài hát “Eyes on me” trên xe hơi lên, đây là bài hát cô thích mà cô đã từng nhắc đến tối hôm qua. Còn cả đĩa DVD phim Cầu vồng đôi, Giản Minh nói bản trên mạng không được đẹp lắm, ngày nào đó phải đi mua đĩa DVD về xem lại một lần. Đêm qua Lăng Lệ thức đêm lên mạng tìm thử, sáng nay đi mua đĩa DVD, định tối nay sẽ cùng xem với Giản Minh. Thậm chí, anh đã suy nghĩ, tính toán xem nên đưa hai mẹ con Giản Minh đi đâu chơi, đi đâu ăn cơm, nhưng cả ngày hôm nay, anh không tìm thấy Giản Minh, cô ấy đã biến mất.

Lăng Lệ tìm người không ra, sau khi toàn thân mệt mỏi rã rời, lái xe đến nơi này, nhìn hồ nước sâu thẳm trong màn đêm, những địa điểm sáng đèn, mặt nước sóng sánh loang loáng lan xa, sương mù giăng đầy, hương vị của bông tuyết lẩn quất trong không khí, tinh khiết, trong lành, hình như mọi thứ đều không thay đổi, nhưng hình như tất cả đều thay đổi hết, trong vòng chưa đến ba mươi tiếng đồng hồ, cảnh vật vẫn thế nhưng con người đã thay đổi, Lăng Lệ không thể nào không cảm thấy buồn bã với việc biến mất này của cô, vô duyên vô cớ chia ly mới dễ làm tổn thương lòng người nhất, trong lòng anh vừa sợ hãi vừa lo lắng, thế giới này hết sức hoang đường và bí hiểm, làm anh khó có thể nói thành lời.

Còn nhớ câu nói trong phim Cầu vồng đôi, “Cá vàng là loài động vật vui vẻ nhất, bởi vì trí nhớ của nó chỉ kéo dài trong vòng ba giây.” Bây giờ Lăng Lệ ước gì mình được làm cá vàng, như vậy anh không phải nhớ lại từng hình ảnh từng hình ảnh của tối hôm qua, rốt cuộc là anh đã làm sai chỗ nào? Ép Giản Minh đến nước này, dùng cách thức này để biến mất? Cô có ý định biến mất trước khi mời anh ăn cơm sao? Buổi sáng khi gọi điện cho anh đã xin nghỉ việc rồi, sự việc sau đó là lừa anh chơi cho vui thôi sao? Không, chắc là không phải, nếu không sáng nay dẫn Đông Đông đến khoa Nội tiết tìm mình làm gì? Hay là, cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Lăng Lệ đoán rằng không biết La Thế Triết có nhúng tay vào gây rối gì trong việc này không, nhưng La Thế Triết và cả gia đình Tô Mạn rõ ràng đã đáp máy bay đi Washington sáng sớm nay rồi. Cho nên, Giản Minh, Giản Minh, Giản Minh rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Lăng Lệ suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Muộn quá rồi, Lăng lệ quay về trong xe, về nhà trước đã. Chiếc xe này là mượn của anh trai đấy chứ. Tối hôm qua, việc đầu tiên sau khi về nhà, Lăng Lệ chạy xuống dưới hầm tìm chiếc Đại Chúng của anh, đưa trẻ con ra ngoài chơi, có xe hơi sẽ tiện hơn chứ nhỉ? Nhưng mà chiếc xe này lâu rồi không lái, Lăng Lệ khởi động mãi mà vẫn không được, hơn nữa còn tìm được trong ngăn kéo chiếc bông tai của Phương Nam, còn có cả thuốc ngừa thai và bao cao su, trong lòng có chút…, không thể không nói, cách thức tự bảo vệ mình của vợ cũ thực hiện rất tốt, chuẩn bị rất đầy đủ.

Nửa đêm gọi điện thoại làm phiền Trọng Hằng, bảo cháu trai sáng mai lái xe đến cho anh lái tạm. Nói đúng ra, chỉ vì ngày hôm nay, Lăng Lệ đã thật sự bận rộn suốt cả đêm. Lên nhà mở phim ra coi, lật tủ lật bàn tìm kiếm mấy quyển sách hướng dẫn gấp giấy ngày xưa của mình mang đi tặng cho Đông Đông. Lên mạng tìm hiểu đưa trẻ con đi chơi những nơi nào thì thích hợp, tiệm ăn nào trẻ con hay thích ăn.

Giống như cảnh chiến tranh loạn lạc vậy. Sáng sớm ra, tên nhóc đáng ghét Trọng Hằng kia không chịu phối hợp, bảo nó bảy giờ xuất phát mà nó ngủ nướng đến tận bảy giờ bốn mươi lăm, cũng may lấy công chuộc tội, lái một chiếc xe trông rất oách qua đây, chắc chắn Đông Đông sẽ thích. Lăng Lệ hình như tham lam quá, muốn nhanh chóng sửa xong xe của mình, anh sợ là bởi vì chẳng phải Giản Minh không thích phô trương sao? Trong ga-ra xe của anh trai không có chiếc nào là không phô trương, anh cố sống cố chết đưa chiếc Đại Chúng đến nhà máy xe ô tô sửa chữa, bảo người ta đổi hết ghế ngồi trên xe luôn, sau đó mới bay đến bệnh viện. Trên đường, vừa khéo đi ngang qua một cửa hàng bán băng đĩa, Lăng Lệ nhào vào mua đĩa rồi lại lao ra đi tiếp…

Vì bận quá nên đến trễ, muốn nói trước với Giản Minh một tiếng, nhưng ai mà ngờ được số điện thoại của cô lại không có thực? Lăng Lệ hết hồn, quay về khoa Nội tiết tìm người, người ở trong văn phòng nói với anh, người ấy đã xuất viện từ tối hôm qua, nhưng mà sáng nay có dắt con đến đây, nhắn tin lại cho Phó Chủ nhiệm, nếu như không có ở khoa Nhi thì sẽ ở Nha Khoa. Lăng Lệ cảm động biết bao? Hào hứng chạy ra khỏi phòng khám, ở khoa Nhi và Nha Khoa chỉ thấy tên Đông Đông trong danh sách khám, chẳng thấy người đâu. Buổi trưa Lăng Lệ chẳng kịp ăn cơm, tìm khắp bệnh viện, nhưng không tìm ra Giản Minh và Đông Đông. Đến tiệm bánh ngọt, Giản Minh đã xin nghỉ việc, đến chỗ ở tìm cô, Giản Minh đã chuyển nhà. Mỗi lần đến một địa điểm nào đó, Lăng Lệ đều cảm thấy nặng nề, kinh sợ và thất vọng đến mức khó thể nào chịu đựng nổi, chắc không đến nỗi nào chứ nhỉ, chỉ vì anh đến trễ một chút, cô đã chơi trò mất tích sao? Điều càng làm cho Lăng Lệ day dứt hơn nữa, không biết có phải vì anh đến trễ, nên họ mới mất tích? Hay là vốn dĩ đã lên kế hoạch mất tích, không liên quan gì đến việc đến muộn của anh? Giản Minh, em đang lừa anh phải không?

Lăng Lệ có một dàn đồng nghiệp rất tốt bụng, khi anh lo lắng đến mức chẳng biết làm thế nào, định báo cảnh sát, Đường Nhã Nghiên khuyên anh trước hết đừng lo lắng, suy nghĩ kĩ lại xem vướng mắc ở chỗ nào. Mễ Lợi căn cứ vào thời gian đi nhận thuốc của Đông Đông lục lại băng video ghi hình, dự đoán thời gian họ rời khỏi bệnh viện. Hai ngày sau khi Giản Minh mất tích, mọi người tổng hợp manh mối, có băng video làm chứng, khoảng mười một giờ ngày đó, Giản Minh dắt Đông Đông đi ra khỏi cửa sau của phòng khám, như thế có thể đi về hướng của khu nội trú, có điều, chẳng bao lâu sau, hai mẹ con lại quay lại phòng khám, đi ra ngoài qua hành lang của phòng khám ưu tiên.

Đường Nhã Nghiên kết luận, “Không có ai hại họ cả, ông Lăng, ông mà báo cảnh sát, người ta cười cho đấy.”

Lăng Lệ cố chấp, “Tôi báo cảnh sát, thì biết ngay họ đang ở đâu.”

Mễ Lợi nói, “Nhưng nếu như Phó Chủ nhiệm báo cảnh sát, mọi người chẳng có việc gì cả, cảnh sát tìm đến tận cửa, bà con lối xóm mà biết được thì không hay lắm.”

Vượng Mẫn tiếp lời, “Theo em thấy thì có thể đang ở nhà chăm sóc con trai, Phó Chủ nhiệm tìm xem địa chỉ của con trai ở đâu, là có thể tìm ra cô ấy được rồi.”

Đúng rồi, tìm nơi ở của La Thế Triết chắc không khó lắm. Lăng Lệ mở danh bạ trong điện thoại ra, xem ai có thể giúp được anh.

Đường Nhã Nghiên lẩm bẩm, “Lạ quá, Giản Minh đáng lẽ sẽ gặp được ông chứ nhỉ, ngày hôm trước khi tôi dặn ông lại cạnh phòng khám, không phải khoảng mười một giờ sao? Lúc đó Phương Nam còn ở đó. Không phải ông còn nói Phương Nam đưa thiệp mời đám cưới đến đó sao?”

Một lời nói làm cho người ta thoát khỏi cơn mê, mọi người đều nói, “Trời ơi, đừng nói nhìn thấy Phương Nam nên nổi cơn tức giận rồi nha.”

Lăng Lệ sốt ruột, “Việc đó có gì đáng giận đâu cơ chứ? Giản Minh không phải loại người ích kỉ, nhỏ nhen, hơn nữa vốn dĩ không biết Phương Nam…” Nói một thôi một hồi, Lăng Lệ nhớ đến đầu đuôi câu chuyện hôm trước, không còn tự tin, có thể có hiểu lầm gì đó rồi chăng?

Ngày hôm trước, từ bãi đậu xe đi ra, Lăng Lệ không về khoa Nội tiết mà qua phòng khám trước, Phương Nam từ phía sau chạy lên gọi anh, “Anh Lệ.”

Lăng Lệ cảm thấy rất ngạc nhiên, “Sao em lại đến đây?”

Phương Nam nửa đùa nửa thật, “Thì đến thăm anh.”

Lăng Lệ quan sát cô vợ cũ của mình, “Nhìn em được đấy chứ, trông rất quý phái.”

Phương Nam đáp lời, “Anh cũng không tệ mà, khuôn mặt tươi rói, hớn hở thế kia.”

Lăng Lệ cũng nửa đùa nửa thật theo, “Ờ, chúng ta đều gặp được nhau rồi, đúng không?” Anh chỉ về hướng phòng khám, “Anh có việc thật.” Ý của anh là, có việc thì nói, không có việc thì bãi triều.

Phương Nam chậm rãi đi theo Lăng Lệ về hướng phòng khám, trêu anh, “Có việc gì đáng để anh lôi chiếc Porsche trong ga-ra xe của anh trai anh ra lái vậy?”

Lăng Lệ đáp, “Bọn trẻ con thích ấy mà.” Lăng Lệ cứ nghĩ lời nói của mình đã quá rõ ràng rồi, nhưng tư duy của phụ nữ, từ trước đến nay anh không cách nào lý giải nổi.

Giọng điệu của Phương Nam vẫn luôn hào hứng như thế, “Ái chà chà, y tá thực tập mười tám tuổi sao? Anh Lệ, anh càng chiến đấu càng anh dũng đó nha!”

Lăng Lệ âm thầm liếc xéo qua Phương Nam, không dài dòng nữa, “Thật đó, tìm anh có việc gì?”

Phương Nam lôi ra một thiệp mời màu đỏ, “Tiệc cưới ngày hai tám tháng chạp, mời anh.”

Lăng Lệ sửng sốt, mời anh đi dự đám cưới? Thực ra không cần thiết thì phải? “Em chắc chắn mời anh đến dự?”

Phương Nam có thói quen hay nghiêng đầu qua, mỉm cười tự nhiên, “Chắc chắn, khoảng thời gian gần Tết, vé tàu vé máy bay đều căng thẳng, hơn nữa em cũng không muốn người nhà đến đây, cứ coi anh như người nhà của cô dâu là được.”

Lăng Lệ thấy nực cười quá, chức năng của chồng cũ cũng nhiều ghê, có thể xem như người nhà của cô dâu, anh nhận lấy thiệp cưới, “Anh chắc chắn sẽ đến.” Khi đã là người nhà của cô dâu, Lăng Lệ cũng như người nhà nhẹ nhàng khuyên bảo cô dâu, “Sống cho đàng hoàng với Tiền Á Quân, đừng có sống theo ý thích của mình, anh biết tính tình của em, việc gì cũng cầu toàn, nhưng trên thế giới này, từ xưa đến nay hiếm có cái gì vẹn toàn, hiếu thắng quá thì mệt người khác, cũng mệt cả bản thân mình.”

Phương Nam không nói gì, chỉ nhìn Lăng Lệ, đó là dáng vẻ mà anh đã quen thuộc, còn nhớ lần đầu tiên cô mời anh ăn cơm, Lăng Lệ vốn định từ chối, cô ấy nhìn anh như thế này đây, hơi nghiêng đầu, nụ cười có vẻ như thỉnh cầu, cũng có chút mê hoặc, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thế nên Lăng Lệ không cách nào nói từ “không” được nữa. Đang ngơ ngác thì đôi môi của Phương Nam dán vào môi anh không hề báo trước, trong lòng Lăng Lệ hơi run rẩy, nhưng rồi cảm thấy kinh hãi, vội vàng đẩy cô ấy ra, “Này, còn đùa nữa hả? Em sắp phải lấy chồng rồi đó.”

“Ông chú hẹn hò với y tá mười tám tuổi mà còn đeo nhẫn cưới.” Phương Nam tự nhiên cảm thấy xúc động, “Anh Lệ, anh chân thành thật đó.”

À, nhẫn cưới, Lăng Lệ giải thích, “Là thế này, vốn định qua ngày mồng hai Tết, sau kỉ niệm ngày cưới của chúng ta mới tháo ra, có điều…” Anh khẽ thở dài, giống như Giản Minh nói vậy, chồng của người khác, không được nhớ nhung, Lăng Lệ nói, “Bà xã của người khác, anh không thể nhớ nhung được nữa.” Tháo chiếc nhẫn bạch kim trắng trẻo ấy ra, thả vào trong thiệp cưới của Phương Nam. Lăng Lệ giơ bàn tay đã tháo nhẫn cưới ra bắt lấy tay cô ấy, “Chúc em hạnh phúc, Phương Nam.” Trên ngón tay anh, vết nhẫn cưới vẫn còn mờ mờ, cho dù xét về mặt sinh lý hay là vật lý, miễn sao sự vật không ngừng trao đổi chất và quang hợp, đây không phải là một dấu vết khó phai mờ.

Phương Nam cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương được cắt hình vuông lên bắt tay Lăng Lệ, “Cảm ơn, tiệc rượu sẽ đúng giờ tiến hành, nhớ đến sớm một chút.”

“Nhất định là như thế.”

Phương Nam mới bước đi mấy bước đã quay đầu lại, “Nhờ mang cô người yêu nhỏ bé đến luôn nhé!”

Lăng Lệ mỉm cười, khuôn mặt rạng ngời như có ánh nắng mặt trời chiếu vào, trả lời, “Được.” Thật sự cảm thấy quá tốt, Phương Nam đi thêm bước nữa, anh có Giản Minh, đạt được điều mình mong muốn, đây chính là sự viên mãn.