Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 29: Ôn dịch đột kích




Đường Tĩnh ngồi trong xe ngựa vạch rèm nhìn bốn phía, Mộ Dung Thiên Thần cường thế kéo nàng rồi hạ màn che: “Vết thương vẫn chưa tốt, không nên lộn xộn. Đường hồi phủ còn một đoạn, nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Tĩnh bĩu môi, cọ cọ bên cạnh Mộ Dung Thiên Thần: “Không bằng chúng ta tự về Vương phủ, ta ở Hiên vương phủ kìm nén lâu như vậy, để cho ta xuống xe hít thở không khí mới mẻ đi.”

Mộ Dung Thiên Thần mở mắt ra, nhìn ánh mắt cầu xin của Đường Tĩnh, biết nàng thích xuất phủ đi dạo, mấy ngày này ngây ngốc cũng đủ rồi, mỉm cười gật đầu: “Được, chúng ta tự về.”

Sau khi xuống xe, mùi thịt liền xông vào mũi: “Là bánh bao nhân thịt heo rau cần.”

“Thật sự là mũi heo, cái này cũng ngửi được.” Mộ Dung Thiên Thần sủng nịnh nhéo nhéo mũi nàng, “Muốn ăn sao?”

“Chúng ta đi dạo trước đi.” Nói xong lôi kéo Mộ Dung Thiên Thần đi về phía trước.

Đường Tĩnh vừa đi vừa tò mò đánh giá mọi thứ, các kiểu quán lớn nhỏ hai bên đường phố, đã lâu không xuất phủ nên nhìn cái gì cũng mới mẻ. Các sạp bán bày đồ vật đơn giản, giá rẻ, nàng cầm mấy thứ bày trên sạp chọn chọn lựa lựa.

“ nếu Lan nhi thích thì mua là được.”

Đường Tĩnh thả đồ vật xuống lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

“Lan nhi không phải thích sao, vì sao không mua?” MDTT đuổi theo nàng, hỏi.

“Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ là chưa thấy nên tò mò thôi.” Đường Tĩnh dừng lại, xem xét hướng đi.

“Làm sao vậy?” MDTT cũng dừng bước, nghiêng người hỏi Đường Tĩnh.

“Chàng xem ven đường nhiều khất cái quần áo rách nát đang ăn xin.”

“Chỗ nào cũng có khất cái, không có gì phải ngạc nhiên.” MDTT không cho là đúng, cho rằng Đường Tĩnh chuyện bé xé ra to.

Đường Tĩnh vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đám khất cái, bọn họ mấy người tụ lại thành một chỗ, trong đó có nhiều người tuy quần áo hoa lệ nhưng lại hết sức lam lũ, đối với sự bố thí của người khác cũng không thèm ngó tới.

Đường Tĩnh trầm giọng: “Không đúng, nếu bọn họ là khất cái thì làm sao có thể cả nhà già trẻ đều ăn xin, còn có, chàng xem những người già này đều ho, có lẽ là mắc bệnh rồi.”

MDTT theo tầm mắt của Đường Tĩnh nhìn qua, quả thật như vậy. Bất quá loại sự tình này hắn nhìn thấy nhưng cũng không để trong lòng.

“Đại khái có lẽ là dần tị nạn chạy trốn tới Vận thành, dưới chân thiên tử có lẽ sẽ an toàn một chút. Đi thôi, Doãn Thiên Triệu sẽ xử lý.”

Đường Tĩnh quay đầu liếc mắt một cái, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, sau đó ổn định lại, theo MDTT đi về phía trước.

Trên triều đình vẫn gió thổi mây bay, gần đây biến hóa khó lường, đương kim Ngũ vương gia MDTT bị bệnh nặng một trận được một cao nhân lãnh đời chữa khỏi tiến vào triều đình, ở trong triều như quăng một quả bom lớn. Có MDTT gia nhập, thế cục đoạt vị hai rồng ở triều đình càng thêm rõ ràng.

MDTT bước vào triều thái đột hết sức tao nhã khiêm tốn, ngôn ngữ ôn hòa nhưng sắc bén, đối với người ngoài lễ nghĩa ổn thỏa, không bày ra bộ dáng Vương gia. Đối với mấy vấn đề quan trọng làm cho Hoàng thượng phải đau đầu đều đưa ra đề xuất khả thi, nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho hắn đều hoàn thành vượt qua sức tưởng tượng, rất được triều đình ủng hộ.

Hôm nay vừa hạ triều, MDTH và MDTT đi ra cung, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tứ sắc mặt âm trầm, đang phát giận với một tiểu thái giám.

“Ha, ha.” MDTT trào phúng cười. “Xem ra hắn rất tức giận.”

“Gần đây mọi chuyện của hắn đều không thuận lợi, đệ lại thêm dầu vào lửa, hắn có thể không tức giận được sao?”

“A. hắn ngàn vạn lần không nên, không nên ba lần bốn lượt đụng đến nữ nhân của đệ, lại càng không nên phái người đi giết chúng ta.” MDTT cười cười, nhổ ra hai chữ không có nhiệt độ, ngay cả MDTH ở bên cạnh đều cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua.

“Nói ra chuyện này người được lợi nhất là ta, Phụ hoàng hiện tại Phụ hoàng tín nhiệm đệ như vậy, phần thắng của chúng ta cao hơn mấy phần.” Nói xong hai người nhìn Mộ Dung Thiên Tứ một cái rồi sóng vai đi ra ngoài.

Thần vương phủ

Đường Tĩnh ở vương phủ đứng ngồi không yên, nàng vẫn nhớ đám khất cái ngày đó thấy được trên đường hồi phủ, trực giác của bộ đội đặc chủng nói cho nàng biết sự tình không đơn giản như bên ngoài. Nàng nghĩ xuất phủ làm rõ ràng sự tình, nhưng MDTT sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn nên muốn nàng ở trong phủ dưỡng thương cho tốt cấm nàng xuất phủ.

“Tiểu thư, mấy ngày này người vẫn mặt co mày cáu, có tâm sự gì sao?” Xuân Ngọc nhịn không nổi nữa mà mở miệng hỏi.

“Không có gì, Vương gia còn chưa trở về sao?”

“Còn chưa.”

“Vậy Dịch Thiên có nói khi nào hắn trở về không?”

“Sao hôm nay tiểu thư lại gấp như vậy, không lẽ đúng như Vương gia nói, một ngày không gặp cách như ba thu sao?” Xuân Ngọc lá gan ngày càng lớn, chế nhạo Đường Tĩnh.

“Đúng vậy, ta đối với Vương gia một ngày không gặp cách như ba thu, thỏa mãn chưa?” Đường Tĩnh đã sớm luyện thành thói quen, không để ý tới Xuân Ngọc mà thét lên, vừa nói vừa tìm tủ quần áo.

“Ta chưa bao giờ biết Lan nhi là nhớ ta như vậy, sớm biết ta đã không nên vào triều mà ở nhà cũng Lan nhi.” Còn chưa thấy người đã thấy tiến nói ôn nhuận truyền đến, tiêng cười trầm thấp lộ ra mấy phần sung sướng.

Đường Tĩnh dùng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn MDTT đang thong thả bước tới, mặt đỏ giống như có thể nhỏ ra máu. Nàng không nghĩ tới hắn lập tức hồi phủ còn nghe được lời thổ lộ thẳng thừng như vậy.

Oán hận Xuân Ngọc khơi mào vấn đề này, trừng mắt nhìn Xuân Ngọc một cái, hỏi MDTT: “Chàng, chàng làm sao trở về sớm như vậy?”

“Nếu không về sớm làm sao ta có thể biết được tâm ý của Lan nhi với ta đây.” Mày kiếm MDTT nhếch lên, bởi vì câu nói này mà tâm tình rất tốt.

“Chàng...” Đường Tĩnh khó xử không nói nên lời.

“Nghĩ muốn đi đâu vậy?” Còn chưa nói xong đôi mắt MDTT nhìn nam trang mà Đường Tĩnh cầm trong tay.

Đường Tĩnh cầm trang phục giấu sau lưng, mềm giọng: “Không, không định đi đâu hết.”

“Có phải lại muốn xuất phủ hay không?”

“Không có, ta không định xuất phủ.” Đường Tĩnh kiên trì.