Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 95: Giao tình, tướng quân cứu mỹ nhân (1)




Sáng sớm, đường núi không mấy dễ đi, sương sớm còn vương trên những ngọn cỏ trên con đường, chẳng mấy chốc mà đã ướt hết ống giày ngoài. Đợi đến khi ra khỏi ngọn núi này thì giày cũng có thể ướt đẫm.

Nhạc Sở Nhân cùng Lý Trường đã rời khỏi thôn vào sáng sớm, men theo đường núi đi về phía quận Thanh Mạc. Đều là đường núi, không dễ đi chút nào.

Dọc đường còn có thể đi qua ba bốn thôn, xa xa còn có thể nhìn thấy mấy đỉnh núi còn có khói bếp đang lượn lờ dâng lên. Thôn trang này tọa lạc tại một nơi bí mật, nếu không có người nào nhóm lửa nấu cơm thì căn bản cũng không thể nào phát hiện ra được.

Phong Diên Thương đã sớm rời đi, hơn nửa đêm, mấy trăm mật vệ tới đón hắn, trong đêm đen đám người kia phảng phất như ám dạ quỷ mị.

Nhưng mà dường như Lý Trường đã biết được, nửa đêm trong viện động tĩnh rất lớn cũng không làm hắn cùng với Lý tẩu bị ảnh hưởng. Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Lý Trường liền cùng Nhạc Sở Nhân rời khỏi nhà, dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện gì. Nhạc Sở Nhân đi theo nửa thước phía sau lưng, khoảng cách không xa nhưng cũng không gần.

Leo lên tới đỉnh núi, Nhạc Sở Nhân mở miệng to hô hấp dồn dập. Con đường núi này thường có người đi qua, từ nơi đây vẫn có thể nhìn thấy lưng chừng núi. Ở chân núi kia còn có khói bốc lên, đây cũng là một thôn.

“Lý Trường, dưới chân núi này là người thôn nào?” Nhạc Sở Nhân một thân váy áo xanh nhạt, vải vóc không được coi là thượng thừa nhưng khi được mặc ở trên người nàng lại có bộ dạng thước tha khác lạ.

“Đó là Liễu Trang, ước chừng hơn hai trăm hộ, từng nhà cũng đông người ở.” Lý Trường trả lời, thật ra giống Liễu Trang thì thôn mới được quản lý tốt, không giống như thôn Đông Oa, dân cư tập trung ít, có hơn một nửa số người ở phía sau núi.

“Liễu Trang.” Cái đó cho Tiểu Lý Tử một xâu tiền để cho hắn truyền ra bên ngoài Trần lão đại sẽ cư ngụ ở Liễu Trang a.

“Đi ngang qua Liễu Trang, chúng ta lại đi qua thêm một ngọn núi, vòng qua ruộng cải, liền đến nội thành rồi.” Lý Trường nói xong, hắn còn cho rằng Nhạc Sở Nhân còn đang tính toán đường xá có còn xa lắm không.

Nhạc Sở Nhân cười cười, cũng không nói cái gì, bước chân xuống núi, sương sớm đọng trên cây xem lẫn khói bếp, hương vị rất dễ chịu.

Đi xuống núi còn phải xuyên qua Liễu Trang, đường nhỏ trong thôn gồ ghề, trên đường cũng không có ai, thỉnh thoảng có một vài gia đình có người đang cho gà ăn, tất cả đều rất thanh bình và yên tĩnh.

Hai người rất nhanh xuyên qua Liễu Trang, sau đó men theo con đường nhỏ, dốc không cao nên đi rất dễ dàng.

Hiện tại, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ có Lý Trường đi theo, Thích Phong căn bản không ở bên cạnh nàng, hôm qua hắn đi tìm Trần lão đại, còn phải cho thư sinh kia một ít tiền, đi qua đi lại nhiều hắn cũng có thể chậm trễ.

Rất nhanh hai người đã đi qua đỉnh núi, theo con đường rộng gần hai thước mà đi xuống núi. Lúc sắp đến gần sườn núi, bước chân của Nhạc Sở Nhân bỗng nhiên chậm lại. Phía sau, Lý Trường cũng theo đó mà chậm lại, nhìn về phía chân núi trong rừng rậm, sau đó mắt vừa động: “Có người lên núi!”.

Nhạc Sở Nhân gật gật đầu “ Có rất nhiều người.” Mặc dù thính lực nàng không bằng người có võ công như Phong Diên Thương, Thích Phong, nhưng chắc chắn tốt hơn nhiều so với người trung niên Lý Trường này.

“Ngài đi phía sau, tại hạ dẫn đường.” Lý Trường kính cẩn gọi, nghĩ đến hắn cũng đã biết thân phận của Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân cũng không có ngăn cản để Lý Trường đi trước, hai người một trước một sau thả chậm bước chân đi xuống núi.

Khi hai người sắp đến chân núi thì cuối cùng cũng thấy được đám người kia. Ước chừng sáu mươi, bảy mươi người, tuổi cũng không lớn lắm, ăn mặc bình thường, hơn nữa trong tay bọn họ đều cầm búa rìu to.

Bọn họ nhao nhao ầm ĩ, vẻ mặt của mỗi người đều hưng phấn, không phải là hạng người tốt lành gì.

Khẽ nheo mắt lại, có lẽ Nhạc Sở Nhân đã đoán được đám người này là ai.

Nhưng mà Lý Trường cũng biết, chúng là đám lưu manh trong thôn lân cận chơi bời lêu lổng với nhau, vừa nhìn thấy trong nháy mắt hắn liền nhận ra.

Gần đây, đám người chuyên gây chuyện chính là bọn họ, Lý Trường dĩ nhiên biết nên khi vừa nhìn thấy, hắn có hơi chút kinh hoảng. Nhiều người như vậy, phía sau hắn còn có Nhạc Sở Nhân, như vậy phải chịu nhiều thua thiệt.

Bọn họ từ ruộng cải đi lên núi, đương nhiên cũng nhìn thấy Lý Trường cùng Nhạc Sở Nhân từ trên núi đi xuống. Bọn họ từ từ dừng bước nhìn hai người, trong lúc nhất thời tiếng nói to ồn ào bỗng dưng biến mất, tĩnh mịch đến quỷ dị.

“Ai u, đây không phải là Lý Trường đại nhân ở thôn Đông Oa đây sao?. Mới sáng sớm Lý Trường đại nhân ngài muốn đi đâu à?”. Một kẻ trên mặt đầy râu quai nón đi ra, trên vai còn vác cái lưỡi búa to, sắc mặt không tốt nhìn chăm chăm vào Lý Trường, trong lúc đó cũng không quên nhìn Nhạc Sở Nhân ở phía sau.

“Sớm như vậy mà các ngươi nhiều người như thế định làm cái gì vậy? Gần đây còn đi gây chuyện không ngừng nghỉ. Nếu như quan phủ tới bắt các ngươi, ai cũng không cứu nổi.”. Lý Trường vốn là một tú tài, nói năng có khí thế, nhưng ở trước những người có bộ dạng lưu manh, khí thế đó trong nháy mắt đã bị áp chế xuống rồi.

“Lý Trường đại nhân lại tới dạy dỗ chúng ta rồi hả? Các huynh đệ, được Lý Trường đại nhân ưu ái như thế, chúng ta có nên cám ơn người ta hay không?”. Tên râu quai nón cười lạnh một tiếng, lưỡi búa to trên vai hắn đâm xuống đất, phát ra một tiếng phịch thật to.

“Đương nhiên phải cảm tạ rồi, vừa đúng lúc thời tiết đang nóng, nhất định ngâm trong nước thì mát mẻ vô cùng.”. Một tên lưu manh khác tiếp lời, hiển nhiên là muốn giết Lý Trường.

“Tốt nhất các ngươi nên dừng tay, nếu không nha môn sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi. Giết người thì đền mạng, rất công bằng.”, Lý Trường lui về phía sau một bước, xem ra hắn cũng rất hoảng hốt.

“Ha ha, giết người thì đền mạng? Thật là buồn cười. Các huynh đệ, lên!! Người phụ nữ kia thì giao cho ta.” Tên râu quai nón vung tay lên, phía sau đám tiểu lâu la cùng tiến lên. Lý Trường xoay người muốn kéo Nhạc Sở Nhân chạy trốn, lại không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân lại bắt được tay áo hắn trực tiếp vọt lên đám người đang muốn vây bọn họ lại.

Đám lưu manh không khỏi kinh ngạc, mắt nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đang lôi kéo Lý Trường xông tới ngược lại bọn hắn không biết phải làm sao bây giờ.

Đợi đến khi hồi hồn, Nhạc Sở Nhân đã lôi kéo Lý Trường chạy tới bên cạnh rừng cây, chân di chuyển nhanh, chớp mắt đã chạy vào ruộng cải cao cao kia.

Đám lưu manh làm sao có thể để cho bọn họ chạy, tên râu quai nón vung tay lên, một đám người nhanh chóng chạy theo vào ruộng cải. Cây cải mọc hết sức tốt, lúc này chính là lúc nở hoa, màu vàng của hoa cải mênh mông vô bờ, ánh mặt trời chiếu xuống làm mặt đất đầy ánh màu vàng.

“Ngài đi mau, ta sẽ ở phía sau ngăn cản cho ngài trong chốc lát.”. Bị Nhạc Sở Nhân lôi kéo chạy vào ruộng cải, Lý Trường khí thế dâng cao, cũng được xem là hiên ngang lẫm liệt.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, phía sau tiếng kêu la không ngừng, nàng cười cũng rất vang dội.

“Ngươi đến phía trước chờ ta, giải quyết bọn họ xong ta liền hội tụ với ngươi.” Dừng lại ở ruộng trên cao, Nhạc Sở Nhân đưa tay đẩy mạnh Lý Trường qua phía bên kia ruộng cải, cũng không thèm đợi hắn trả lời, nàng xoay người lại chạy trở về ruộng cải lúc mới đến.

Lấy ra một bình sứ ở bên hông, mở bình sứ ra rồi hơi hơi khom người bước nhanh từng bước nhỏ, vừa đi vừa vẩy bột trong bình sứ vào ruộng cải để đảm bảo bọn lưu manh kia đuổi tới chẳng qua nổi nơi này.

Vẩy bột xong, Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng người, cúi đầu tiếp tục lục lọi bên hông mình, nhưng mà, chỉ vừa cúi đầu xuống, một cái lưỡi búa rẽ những cây cải ra bay thẳng tới đầu nàng.

Nghe được động tĩnh, Nhạc Sở Nhân nghiên đầu, dường như chiếc búa này đã bay đến trước mặt.

Con ngươi trợn to, chưa kip phản ứng, bên hông đã căng thẳng, sau một khắc cả người đã rơi vào một lồng ngực cứng rắn. Hắn ôm nàng nhanh chóng nghiêng thân đi đồng thời một cước đá vào thứ đang bay tới trước mặt. Chiếc búa theo đường cũ trở về, một giây kế tiếp chỉ nghe kêu đau một tiếng, một mảnh cây cải sụp đổ, một người lộ ra chính giữa ngực còn cắm một cái búa, máu tươi phun mạnh ra ướt cả một vùng.

Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, Nhạc Sở Nhân nhìn về phía người ôm mình, vừa nhìn thấy mặt hắn, nàng sửng sốt một chút.

“Diêm Cận? Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?” Mày kiếm mắt sáng, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy lạnh lùng cùng mát lạnh, có lẽ là vừa tùy ý một cước liền giết chết một người, trên người hắn tỏa ra một cỗ lãnh khí.

Cúi mắt nhìn người trong lòng, con ngươi Diêm Cận chợt lóe lên. Nét mặt Nhạc Sở Nhân tuyệt đối là kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh, hắn cúi đầu nhìn nàng như vậy, khoảng cách quá gần có thể thấy chính mình trong ánh mắt của nàng rõ ràng như thế.

“Cái này một lát lại nói, trước mắt giải quyết bọn họ.” Buông nàng ra rồi lại ôm eo nàng, Diêm Cận đẩy nàng ra phía sau lưng mình, sau đó chỉ thấy cây cải rậm rạp chằng chịt đung đưa một hồi đã không thấy hắn đâu nữa.

Đứng tại chỗ, trên ruộng cải truyền ra từng tiếng kêu đau, ruộng cải từng mảng từng mảng ngã xuống, tốc độ của Diêm Cận thật sự rất nhanh.

Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, thực sự là không nghĩ đến nàng sẽ gặp phải Diêm Cận ở nơi này, không phải hắn ở biên quan sao? A, tháng sau Diêm Tô sẽ thành thân, hắn đang cố ý chạy về tham gia hôn lễ? Chỉ là Bùi Tập Dạ ở Hoàng Thành, cũng không biết hắn có trở về Hoàng Thành hay không, lại đụng phải Bùi Tập Dạ, người kia đã từng nói Diêm Cận là người có mạng lớn nhất mà hắn gặp trong đời, cũng không biết có thể đối phó hắn hay không?

Chỉ mấy phút sau, Diêm Cận xuất hiện trước mắt Nhạc Sở Nhân lần nữa, một thân trang phục màu đen bao lấy thân thể cao lớn rắn chắc của hắn, tóc dài buộc ở phía sau, cả khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra vẻ cự tuyệt người ngoài.

“Làm sao ngươi biết mà tới nơi này? Chẳng lẽ đặc biệt vì cứu ta mà tới?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cười làm xuất hiện má lún đồng tiền nhợt nhạt. Nhưng ngược lại thật ra nàng rất cảm tạ hắn vừa mới ra tay cứu giúp, nếu không nàng không chết thì cũng vì bị thương mà hủy dung.

Đi tới trước mặt hắn thì dừng lại, Diêm Cận nhìn mặt nàng, đường cong trên khuôn mặt cũng nhu hòa thêm mấy phần “Ta phụng lệnh thái tử hỗ trợ Cần Vương đang ở phía trước, hôm qua lúc xế trưa thì tới quận Thanh Mạc, chỉ là không tìm được Cần Vương. Tối qua có người lén lút phá ngục giam ở quận trên, lại còn thả chạy hơn hai mươi phạm nhân. Ta một đường đi theo bọn hắn, ở chỗ này thì gặp ngươi.” Giọng nói trầm thấp mát lạnh, nghe lời hắn nói, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta ngủ gà ngủ gật.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái “ Phong Diên Thương đi Lân Châu rồi, trời vừa sáng thì đã lên đường rồi.”

“Hắn muốn hành động?” Diêm Cận nghiêm túc nhìn Nhạc Sở Nhân, cặp mắt kia đen nhánh chứa đầy sự chăm chú.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái “ Thời cơ còn chưa tới, hắn đang tung lưới. Ngươi mang bao nhiêu người tới? Phí tướng quân cũng đã đến đây rồi sao?”.

“Ta tự đưa binh lính thân cận tới, hơn năm trăm người, phân ra bốn đường vào thành. Chỉ là Cần Vương nếu không có ở đây, phải đi đường khác tới qua Lân Châu rồi. Phí tướng quân ở ngoài biên quan luyện binh, cũng không trở lại.” Trả lời ngắn gọn, nghe được giọng điệu đặc trưng của quân nhân Nhạc Sở Nhân không tự chủ mà gật đầu đi theo.

“Trước tiên có thể thông báo cho hắn biết ngươi dẫn người đến đây, sau đó đợi đến khi hắn an bài tất cả thật tốt, các ngươi lại đi. Lân Châu lớn như vậy, mới vừa có một đám khất cái vào thành, giờ các ngươi lại vào nữa, chỉ sợ đánh rắn động cỏ.” Mấu chốt là số lượng đám người ăn xin quả thật rất nhiều. Người của Diêm Cận vào thành chỉ sợ cũng phải cải trang, ngắn ngủi có mấy ngày mà có rất nhiều người vào thành, tất phải kinh động đến bọn họ.

“Cũng tốt, hiện tại thì người muốn đi đâu? Vì sao lại không cùng Cần Vương ở chung một chỗ?” Cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, đường nét gương mặt Diêm Cận buông lỏng đi rất nhiều.

“Ta muốn đi đến nội thành quận Thanh Mạc a, nghe nói Thái Thú bị đập đầu, hôn mê đã hai ngày rôi, ta đi xem còn có thể cứu hắn được không.” Nàng cười khẽ mà không biết rằng bộ dáng lúc này phong tình vạn chủng.

“Đi thôi, ta đưa ngươi đi.” Lúc này trên ruộng cải nghe tiếng sột sột soạt soạt, chỉ sợ là người của Diêm Cận đang giải quyết hậu quả.

“Được. À đúng rồi, nói cho người của ngươi biết lúc đi ra nhất định phải đi vòng qua khoảng đất này, mới vừa rồi ta ở nơi này rải dược.” Mặc dù chỉ là thuốc mê nhưng công hiệu rất mạnh.

Diêm Cận gật đầu một cái, sau đó xoay người đi vào trung tâm ruộng cải, Nhạc Sở Nhân xoay người đi ra khỏi ruộng cải, đợi đến khi nàng đi ra ruộng cải, Lý Trường đang đứng ở phía trên cao nhìn về phía xa xa của ruộng cải.

“Lý Trường, ngươi cư nhiên không đi.” Vừa cười vừa đi ra, ở trong ruộng cải chạy một hồi, giày của nàng dính đầy bùn.

Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân không chút tổn hại nào, Lý Trường thở phào nhẹ nhõm.

“Ngài không có việc gì thì tốt rồi. Mới vừa rồi ta còn nghĩ có nên đi vào trong thành tìm quan binh hay không. Nhưng mà xa như vậy, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần a.”

“Không có việc gì. Thật ra thì có người giúp đỡ ta. Ừ, hắn đến rồi.” Vừa xoay người thì đúng lúc Diêm Cận từ trong ruộng cải đi ra. Nơi đây non xanh nước biếc mà sự xuất hiện của hắn dường như đoạt đi tất cả vẻ đẹp của chúng vậy.

Vừa nhìn thấy Diêm Cận, Lý Trường sững sờ. Hắn biết thân phận của Phong Diên Thương cùng Nhạc Sở Nhân, mà người trước mắt này phong thái phi phàm, chỉ sợ cũng là một người có danh vọng.

Chắp tay thi lễ, Lý Trường vẫn thể hiện dáng vẻ thư sinh như cũ.

Diêm Cận mặt không đổi sắc, giống Lý Trường hắn cũng chắp tay đáp lễ, bởi vì quanh thân hắn tản mát ra loại khí thế lạnh lùng cùng sát khí, nên thoạt nhìn hắn đáp lễ rất không có thành ý.

“Chúng ta đi thôi.” Má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân phất tay một cái, tiến về phía trước.

Điền đồi rất dài, ba người phân trước sau mà đi, Nhạc Sở Nhân ở phía trước, Diêm Cận đi giữa, Lý Trường là người đi sau cùng, khoảng cách rất xa.

“Không thể không nói ta phúc lớn mạng lớn, giống như gặp phải nguy hiểm gì cũng đều có người kịp thời tới cứu. Lần này ta phải cám ơn ông trời cũng không cần cám ơn ngươi.” Nhạc Sở Nhân đi phía trước, bước chân nhẹ nhõm. Bóng lưng thon dài yểu điệu thật hấp dẫn, hơi thở nữ nhân nồng đậm.

Diêm Cận đi phía sau, bước chân vững vàng. Nghe được lời nói của Nhạc Sở Nhân, khóe môi không thể không hơi giơ lên, nhu hòa cả khuôn mặt.

“Tốt.” Đơn giản chỉ một chữ, nhưng cũng không giấu được sự vui vẻ trong lời nói của hắn.

“Đúng rồi, ngươi trở về Hoàng Thành rồi hả?” Quay đầu lại nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, thấy Thái tử cùng Tô Nhi.” Diêm Cận cũng nhỏ giọng trả lời, âm thanh nghe rất êm tai.

“Vậy có thấy Bắc Vương Bùi Tập Dạ hay không?” Coi như Diêm Cận trở về là một bí mật, nhưng Bùi Tập Dạ chắc chắn sẽ biết.

“Không có.” Diêm Cận trả lời rất đơn giản.

“Có phải ngươi đã biết thân phận thật sự của Bùi Tập Dạ rồi phải không? Trương Băng chính là thuộc hạ của hắn, cổ độc thuật của hắn cao siêu, hắn mới chính là vu giáo giáo thánh. Hắn đối phó người chỉ vì thấy mạng ngươi lớn, làm cách nào cũng đều không chết nên hắn cảm thấy thú vị. Lần này ngươi trở lại, hắn cũng đang ở Hoàng Thành, khi gặp được ngươi không chừng hắn còn vui mừng, muốn nhìn một chút xem ngươi có thể chết hay không. Diêm Cận, ngươi ăn cái này vào, ta bảo đảm hắn dùng trò gì bỉ ổi cũng không đối phó được ngươi.” Dừng lại xoay người, Nhạc Sở Nhân cầm trong tay một viên thuốc to màu đen. Bóp nát, từ bên trong chạy ra một viên thuốc trắng nhỏ, đưa cho Diêm Cận, nàng cũng từng cho Phong Diên Thương ăn rồi.