Béo Mới Là Đẹp

Chương 47: Ngoại truyện 2: Ngọt ngào




Bắt trộm

Trên các trang mạng xã hội bắt đầu lan truyền một clip với tốc độ chóng mặt. Lý Viện Viện hiếm khi lên weibo, nên cô chẳng hề hay biết, mãi tới khi Chu Tình phát hiện ra, hào hứng cho cô xem, bấy giờ cô mới biết, nhờ clip này, Yến Tư Thành nghiễm nhiên trở thành anh bạn trai nhiệt tình đáng tin cậy nổi tiếng toàn trường.

Sự tình chi tiết là như thế này.

Rất lâu trước đó, khi Lý Viện Viện và Yến Tư Thành mới tới thời đại này, lúc vẫn còn ở căn phòng trọ, Yến Tư Thành đang tham gia CLB Taekwondo, phải tới trường khác thi đấu giao hữu, Lý Viện Viện đành phải một mình tới trường, một mình về nhà, hôm đó lúc vừa ra khỏi cổng trường, Lý Viện Viện bỗng dưng bị giật túi xách, trên đường đuổi theo còn bị ngã xước cả da. Kẻ trộm thì không đuổi theo được, nhưng bản thân thì bị xe đạp điện đâm cho một cú đau điếng.

Khi ấy Lý Viện Viện chỉ thấy thật xui xẻo, rồi nhanh chóng lãng quên chuyện này, tuy sau đó có kể lại cho Yến Tư Thành nghe, nhưng cũng không thấy anh tỏ ra quá quan tâm. Cho nên Lý Viện Viện hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, cô tuyệt đối không ngờ, có một ngày, cô lại nhớ tới sự việc này qua miệng chính tên trộm.

Nhìn tên trộm trong clip mắt nổ mắt xẹp, rầu rĩ nói qua màn hình: "Hai năm trước tôi cướp túi xách của bạn gái anh ta, anh ta liền bám riết lấy tôi...", Lý Viện Viện chợt thấy ngây người. Chu Tình thì vừa xem vừa cười khanh khách.

"Anh bị anh ta bắt được mấy lần?" Phóng viên cầm micro phỏng vấn.

"Bảy lần". Tên trộm tựa hồ nghĩ mãi mới ra, thở dài não nề, giọng điệu có vẻ khôi hài: "Anh ta cứ như thể Gia Cát Lượng ấy, túm được tôi bảy lần, lần nào cũng phải dằn mặt mới chịu được... Năm ngoái đã bị anh ta tẩn cho một trận rồi, năm nay chẳng hiểu anh ta bị làm sao, lại tới tìm tôi ba lần nữa!" Nói tới câu cuối cùng còn khoa chân múa tay đếm: "Ôi, thật đau khổ...

Phóng viên buồn cười hỏi: "Anh ta bắt anh, nhưng lại không giải tới đồn công à?"

"Không!" Tên trộm bực tức đáp: "Đánh cho một trận chứ sao! Hễ túm được tôi là ra tay liền!"

"Đánh có đau không?"

Tên trộm gật đầu: "Đau chứ."

"Mắt anh cũng do anh ta đánh à?"

"Không phải..." Tên trộm nói: "Lúc chạy trốn bị ngã nên mới thế. Anh ta không đánh vào mặt tôi, cũng không đánh vào tay chân, ngoài da tôi, nhưng anh ta toàn đánh vào các huyệt vị, hình như là dùng võ cổ truyền..." Tên trộm đau khổ líu lưỡi, vò đầu bứt tóc: "Ôi, tôi thật xui xẻo..."

Chu Tình ngồi cạnh Lý Viện Viện cười sằng sặc như điên.

"Vậy vì anh ta nên anh mới tới đồn công an tự thú đúng không?"

"Phải rồi! Tôi có hành nghề được nữa đâu, chân tay đau nhức uể oải lắm! Tôi không chịu nổi nữa, nên mới tự thú, bao giờ được thả ra, tôi sẽ không... làm vậy nữa."

Cuối clip, tên trộm vẫn mặt co mày cáu, ca thán không ngớt. Phóng viên chốt lại: "Theo điều tra, người ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhiệt tình bắt trộm là sinh viên ở gần trường X, hiện giờ chưa xác định được danh tính thật sự, tên trộm cũng không dám đứng ra xác nhận, xã hội vẫn hô hào gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, nhưng đánh người thì vẫn không nên, nếu..."

Chu Tình chẳng thèm xem tiếp, liên thanh nói với Lý Viện Viện: "Đó chính là Yến Tư Thành, Yến Tư Thành đấy, ai cũng nói là anh ấy! Tên này trước đây đã giật túi xách của cậu hả? Ối chao, anh ấy bảnh quá nha."

Lý Viện Viện trầm tư giây lát, cô nghĩ Yến Tư Thành cố tình giấu cô chuyện này.

Đến tối, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đi dạo quanh vườn trường cho tiêu cơm, quanh hồ khá ít đèn, nhưng lại nhiều cặp đôi yêu nhau, lúc hai người họ đi qua một băng ghế, chợt nghe thấy tiếng một đôi trò chuyện: "...Liệu lúc em chẳng may bị cướp giật, anh có ghi nhớ kỹ, rồi sau đó quyết tâm tìm ra kẻ trộm giúp em không?"

Chàng trai cười khẩy: "Làm gì có ai lại thừa hơi tới vậy."

Lý Viện Viện cất bước, bất giác nhoẻn cười.

Yến Tư Thành quay sang nhìn cô, ánh đèn bên phía đối diện hắt luồng sáng lên mặt hồ, ánh sáng mờ ảo in vào mắt cô, khiến đôi mắt càng long lanh như đá quý: "Tư Thành." Cô cầm tay anh, nhẹ nhàng đan chặt mười ngón vào với nhau. Sau đó cọ đầu lên vai anh: "Cảm ơn anh đã làm những chuyện thừa hơi như vậy cho em."

Yến Tư Thành nghe thế thì hơi húng hắng giọng, ngại ngùng quay đầu sang một bên, anh không cất tiếng, chỉ siết chặt lấy tay cô, miết nhẹ lên mu bàn tay, nhưng miết một lúc, anh chợt thấy buồn bã, giơ tay cô lên ngắm nghía, rồi thở dài nói: "Viện Viện, em gầy quá."

Lý Viện Viện ngẩn ra: "Đâu có, hiện giờ em vẫn phải mua quần áo cỡ lớn nhất mà." Lý Viện Viện buông tay anh ra, véo nhẹ vào mặt mình: "Anh xem, có gầy lắm đâu."

Yến Tư Thành vuốt lên má cô: "Vẫn béo hơn được mà." Rồi lại tiếp: "Anh nhất định sẽ nuôi em béo lên nữa."

Lý Viện Viện ngắm anh, rồi lẳng lặng mỉm cười.

Say rượu

Hôm liên hoan mừng tốt nghiệp Đại học, Yến Tư Thành từ trước tới giờ vẫn luôn từ chối uống rượu nhất thời bị mọi người chuốc cho say mèm.

Kỳ thực đây không phải buổi liên hoan của lớp anh, mà là buổi liên hoan ở lớp Lý Viện Viện, lý do rất đơn giản, hầu như chẳng ai tới mời rượu Yến Tư Thành, nhưng tất cả mọi người đều đổ dồn sang Lý Viện Viện, thấy Lý Viện Viện uống hết hai chén, mặt Yến Tư Thành liền sầm lại, đến chén thứ ba, Yến Tư Thành nằng nặc không cho cô uống tiếp.

Song rốt cuộc do không khí liên hoan dâng cao, ai nấy đều vui vẻ, Yến Tư Thành làm vậy có vẻ ảnh hưởng tới không khí chung, Lý Viện Viện bèn hơi áy náy. Thấy cô như vậy, Yến Tư Thành tất nhiên lên tiếng: "Để tôi uống giúp cô ấy." Cho nên từ đầu bữa tới cuối bữa, mọi người mới lại hứng khởi bừng bừng.

Yến Tư Thành say rượu.

Học kỳ cuối cùng năm thứ tư, Yến Tư Thành thường xuyên tới đi làm ở công ty của bố, nhưng bất luận dù muộn tới đâu, anh đều trở về trường, đôi khi do về quá trễ, ký túc xá đã đóng cửa hết, khiến anh đành phải ở tạm nhà trọ ở ngoài, nhiều tới mức anh và Lý Viện Viện phải bàn nhau thuê luôn một căn nhà trọ.

Thực ra Lý Viện Viện không quá tán thành việc Yến Tư Thành ngày ngày đi sớm về muộn, chạy đi chạy lại giữa công ty và trường học, dù sao anh đã đi làm, ở gần công ty vẫn tiện hơn, nhưng lần nào bàn đến việc này, Yến Tư Thành cũng luôn né tránh, sau rồi cứ thế cho qua.

Anh ngày nào cũng muốn nhìn thấy cô.

Lý Viện Viện biết, thi thoảng khi anh về quá muộn, thấy cô đang ngủ, Yến Tư Thành sẽ nhẹ nhàng tới bên giường, nhìn cô, chạm nhẹ một chút, lúc thì ở mũi, khi thì ở mồm, hình như phải chạm vào anh mới cảm nhận được cô đang thật sự hiện hữu, mỗi ngày đều vậy, tựa hồ như một nghi thức, lại giống như nếu không được nhìn thấy cô, không được chạm đến cô, cô sẽ bỗng dưng biến mất vậy.

Cho nên sắp tốt nghiệp, Lý Viện Viện vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy nuối tiếc, cầm được bằng tốt nghiệp rồi, sẽ không cần ở lại trường, Yến Tư Thành rốt cuộc cũng không cần chạy đi chạy lại nữa. Vì cô đã bàn với anh từ lâu... tốt nghiệp cái là kết hôn luôn.

Chu Tình biết tin, kinh ngạc tới nỗi che kín miệng kêu sao mà nhanh thế!

Nhanh ư?

Lý Viện Viện chẳng hề thấy thế.

Cô nghĩ năm tháng đằng đẵng, nên sớm ở bên anh, trở thành vợ anh, cùng anh nuôi dạy con cái.

Hơn nữa ngoại trừ Yến Tư Thành, Lý Viện Viện còn có thể gả cho ai đây, ngoại trừ Lý Viện Viện, Yến Tư Thành cũng chẳng biết cưới ai. Nếu như nói Nguyệt Lão tết dây tơ hồng vào ngón tay một đôi tình lữ, vậy giữa cô và Yến Tư Thành, Nguyệt Lão ắt hẳn đã buộc toàn bộ lên người họ rồi.

Cô không thoát được, mà cô cũng chẳng muốn thoát.

Bọn họ đã định sẵn cả đời ở bên nhau.

Lý Viện Viện nhờ bạn khiêng Yến Tư Thành về phòng, rồi cô lau mặt, lau tay, cởi giày, đẩy anh lên giường, sau đó thu dọn nhà cửa, tiễn hai cậu bạn về, đoạn mới ngồi xuống bên giường, thở phào nhẹ nhõm.

Hoá ra, chăm sóc một người say rượu lại phiền phức đến thế, Lý Viện Viện không khỏi nhớ tới trước đây cô cũng từng say rượu một lần, mặc dù không nhớ rõ lắm chuyện khi đó, nhưng cơ hồ cô đã uống tới nỗi đầu óc mù mịt, Yến Tư Thành chắc cũng rất vất vả với cô.

Lý Viện Viện sờ lên mặt anh: "Tư Thành, hình như em nợ anh rất nhiều."

Đôi tay thật ấm áp, Yến Tư Thành mơ hồ cảm nhận được, anh liền nắm lấy tay cô, lơ mơ mở mắt ra nhìn cô, rồi lại lơ mơ nhắm lại: "Công chúa..." Anh cất tiếng gọi theo cách xưng hô quen thuộc, lâu dài nhất đối với anh.

Lý Viện Viện mỉm cười: "Em đây."

Anh vuốt vào tay cô: "Công chúa... Tay mềm quá..."

Lý Viện Viện hơi đỏ mặt, lúc Yến Tư Thành tỉnh táo hầu như không bao giờ dám trêu đùa như vậy, cô còn đang xấu hổ, anh liền bồi thêm câu: "Giống hệt đôi môi..."

Lý Viện Viện đỏ bừng mặt, gọi: "Tư Thành..." Nỗi ngượng ngùng lan tràn dào dạt như sóng biển tuôn trào, lòng cô chợt nhen niềm ngọt ngào, cô chọc nhẹ vào mặt anh, bỗng tinh quái nảy ý trêu chọc: "Môi em... rất mềm ư?"

Yến Tư Thành gật đầu, thở hắt ra làn hơi ấm áp, tựa hồ nhớ ra gì đó. Lý Viện Viện cúi xuống, ghé sát môi vào tai anh, dịu dàng hỏi: "Tư Thành à, lần đầu tiên chạm vào môi em, anh thấy thế nào?"

Lý Viện Viện thầm nhủ, nếu như cô nhớ không lầm, thì lần đầu hôn anh là ở trong căn phòng cũ, dịp Tết âm lịch, bên ngoài pháo nổ vang trời, trong phòng thì có chậu than, cô cưỡng ép hôn lên môi anh, còn khiến áo anh bị đốt cháy nữa.

Yến Tư Thành nghe hỏi, hồi lâu sau vẫn không trả lời, Lý Viện Viện ngẩng lên nhìn anh, cứ tưởng anh đang ngủ, nhưng chợt thấy anh mở mắt, đôi mắt say rượu đỏ hồng lên, nhưng con ngươi vẫn in rõ gương mặt cô: "Anh không thể để công chúa chết được."

"Hả?"

"Lần đầu tiên chạm vào môi em, anh nghĩ... không thể để công chúa chết được..."

Đây là... Câu trả lời gì thế này?

Lòng vốn đang ngập tràn trêu ghẹo ngọt ngào, nghe câu trả lời nghiêm túc vậy, Lý Viện Viện nhất thời ngẩn ra.

"Bệnh tình của công chúa... Anh phải cứu giúp em..."

Lý Viện Viện ngây ngẩn, rốt cuộc mới hiểu ra, hoá ra là ông nói gà bà nói vịt. Cô nghiêng người hỏi: "Em mắc bệnh gì mà anh lại phải chữa trị cho em?"

"Bệnh nặng, phải uống thuốc."

Lý Viện Viện nghĩ, hồi mười tuổi, cô đã từng mắc bệnh nặng, suýt nữa thì không qua khỏi, sau đó có người nói cho cô, chính Yến Tư Thành cả gan uy hiếp chặt tay ngự y, ép bọn họ phải kê đơn thuốc, cũng chính anh liều mạng đi mua thuốc rồi một tay sắc cho cô.

Lúc đó cô vô cùng cảm kích anh, nhưng cô không hề hay biết, hoá ra chính anh là người mớm thuốc cho cô.

Hoá ra từ lâu rồi, Yến Tư Thành đã...

Lý Viện Viện lại đỏ mặt, véo mũi anh: "Trông anh thành thật thế, mà lại dám giấu em lâu như vậy..."

Yến Tư Thành chỉ chà nhẹ vào tay cô.

Lý Viện Viện hiểu rõ, Yến Tư Thành giấu nhẹm mọi chuyện, tất cả đều vì nghĩ cho cô. Cô lại cất giọng hỏi: "Thế lần thứ hai thì sao? Lần thứ hai hôn môi, anh thấy thế nào?"

Lần thứ hai chung quy vẫn là cô chủ động!

"Đau lắm..."

Lý Viện Viện nghe vậy liền sửng sốt.

"Đau ư?" Cô nhớ cô không cắn anh mà.

A! Đúng rồi! Chính là cái lần cô say bét nhè, đụng phải môi anh, nhưng... chuyện đó, cô đã quên béng từ lâu rồi, sao Yến Tư Thành vẫn còn nhớ kỹ vậy.

"Vậy lần thứ ba?"

Nhắc tới lần đó, Yến Tư Thành hơi mơ màng thở dài, tựa hồ chính mắt nhìn thấy cô con gái lớn học đòi làm chuyện xấu, vô cùng bất đắc dĩ: "Công chúa trêu đùa anh."

Lý Viện Viện cười khúc khích, lần này đúng là hôn môi rồi nhé. Cô nhẹ nhàng vặn hỏi: "Em chòng ghẹo anh đấy, anh bất mãn à?"

Yến Tư Thành trầm tư giây lát: "...Được phép trêu đùa mà."

Lý Viện Viện nhoẻn cười, bỗng lại nảy ý tinh nghịch, hỏi tiếp: "Vậy lần thứ tư?"

"Vô cùng kinh ngạc, vô cùng kích thích."

Lần thứ tư là lúc bọn họ nhận ra tình cảm của nhau, Lý Viện Viện chủ động hiến thân.

"Còn lần thứ năm?" Lý Viện Viện lại hỏi tiếp, kỳ thực, ngoại trừ gắn với vài thời điểm quan trọng, thì những lần khác cô hầu như chẳng nhớ mấy, thế nhưng dù cô tra hỏi tới tận lần thứ mười một, Yến Tư Thành vẫn kể vanh vách thời gian địa điểm. Mặc dù có lần chỉ là bỗng dưng nổi hứng, anh cũng vẫn nhớ kỹ.

Hỏi thêm vài lần nữa, Lý Viện Viện liền trầm mặc.

Cô xoay sang thắc mắc: "Tư Thành, anh lén ghi lại những chuyện hai đứa mình đã làm trong ngày à, như kiểu nắm tay mấy lần, hôn môi mấy lần ấy, chứ sao anh có thể nhớ rõ như thế?"

"Chuyện của công chúa, bất luận lớn nhỏ, Tư Thành đều ghi tạc trong lòng, không dám lãng quên."

Cả đời này, anh đều đặt hết tâm tư vào cô.

Lý Viện Viện nghe vậy liền trầm ngâm, rồi cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh: "Anh bảo em phải ngừng thích anh thế nào đây."

Nhận bằng

Ngày nhận bằng cũng là ngày Yến Tư Thành và Lý Viện Viện nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Hôm lớp Lý Viện Viện chụp ảnh kỷ yếu, đám bạn học lôi Yến Tư Thành tới, bắt anh và cô đứng ở chính giữa, trước cửa thư viện, mọi người vây quanh hai người họ, để họ giơ cao bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận kết hôn, tựa hồ lời chúc phúc ý nghĩa nhất tới mỗi người.

Rời trường đại học, bọn họ nắm chặt tay nhau, cùng bắt đầu một chặng đường mới.

Hết.