Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 15




“Rồi sao?”

Lam chống cằm nhìn tôi.

“Cuối cùng Diệp Chi định tự tử nhưng Tuấn đã ngăn lại. Nhờ có sự động viên của em ấy Chi đã đi học lại.”

Tôi ủ rũ lên tiếng. Trang nghe vậy liền bật khóc.

“Chắc con bé buồn lắm nhỉ! Hu hu.”

“Tuy là chị em sinh đôi nhưng Diệp Vy lại là thiên thần còn Diệp Chi lại là ác quỷ từ đó mới sinh ra tội lỗi!”

Chị Dương liền giải thích ánh mắt chị thoáng trở nên buồn. Có lẽ việc này đã khiến chị nhớ lại ngày hôm đó.

“À cái anh chàng đẹp trai đưa cậu về là ai vậy?”

“Một tên thần kinh!”

Câu trả lời của chị Dương khiến tất cả tối mặt. Thư thấy vậy cười đầy lém lỉnh.

“Vậy mà tớ tưởng anh ta là Trịnh Minh Vỹ, 19 tuổi con trai tập đoàn đá quý cơ chứ.”

“Thật sao? Nghe nói anh ấy rất tài năng đó! Dương, cậu giỏi thật!”

Trang nhìn chị tôi đầy thán phục. Chị Dương định phải đối nhưng tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên.

Tôi ngồi vào bàn liền thấy hắn nằm ngủ bên cạnh. Trời ạ, sao từ hôm hóa trang đến giờ cứ nhìn thấy hắn là đỏ mặt vậy? Hay tôi bị bệnh kiểu như là dị ứng phấn hoa? Chắc tôi bị dị ứng với hắn rồi!

“Ngắm đủ chưa?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tôi giật mình. Ngắm cái đầu hắn ý!

“Đâu có, tôi đang xem… con kiến trên bàn.”

“Vậy sao?” - Hắn khẽ nhếch mép mắt vẫn nhắm nghiền. – “Vậy chắc cái ánh nhìn ở lễ hội đó cũng có con kiến à?”

“Tôi…”

Sao hắn dám lôi chuyện đó ra chứ! Tôi đã muốn quên rồi mà! Đồ chó nâu

đáng ghét! Tôi thề sẽ tống hắn vào quán thịt chó.

“Ngọc bớt giận đi, hết giờ tớ mời ăn kem!”

Thái Bảo dịu dàng an ủi tôi. Nghe đến kem mắt tôi liền sáng lên.

“Được!”

“Đồ ngốc.”

Hắn liếc nhìn tôi rồi lại nằm xuống. Hừ không được ăn nên ghen tị đó hả?

Giờ ra về tôi và Thái Bảo cùng nhau đi xuống canteen. Để che giấu thân phận cậu ta phải đội một cái mũ lưỡi trai che gần hết cả khuôn mặt. Cũng đúng, tôi sợ bị đám con gái kia “tứ mã phanh thây” lắm. Do háo hức mà tôi vô ý nhẵm phải một cái gì đó. Là một bông hoa, lại còn là hoa hải đường nữa. Chậc, hoa đẹp thế này mà…

“Cậu sao vậy?”

Thái Bảo ngạc nhiên nhìn tôi.

“Cậu đợi tôi một chút!”

Tôi lên tiếng rồi chạy đi. Khoảng vài phút sau thì mang về một chai nước khoáng.

“Cậu định làm gì?”

“Trông nó héo quá. Tớ muốn tưới cho nó tươi một chút.”

Tôi mỉm cười vẩy ít nước ra cánh hoa rồi đặt nó ở nơi ít ai nhắm phải. Thái Bảo nhìn tôi chăm chút rồi bật cười.”

“Ha ha, cậu thật lương thiện chẳng trách tớ thích cậu.”

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên. Cậu ấy vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.

“Thôi ta mau đi.”

Thái Bảo bất đắc dĩ nhìn tôi cười. Cậu ta nói tôi lương thiện à? Vậy mà lúc trước tôi còn muốn tống ai đó vào quán thịt chó cơ đấy.

----------------------------------------

- Ước gì mình cũng được giống như họ nhỉ.



Bông hoa hải đường khẽ rung lên.

- Mình đang nghĩ gì vậy! Làm sao có thể.



“Ngươi có muốn trở thành con người không?”

Một người phụ nữ đứng trước mặt bông hoa.

- Bà có thể sao?



“Không có gì là ta không làm được.”

- Có, tôi rất muốn.



“Vậy ta giúp ngươi thì ngươi sẽ cho ta thứ gì?”

- Mọi điều bà muốn.



“Được, cứ gọi ta là Dạ Nguyệt.”

----------------------------------------------

“No chết mất!”

Tôi ôm cái bụng căng đầy của mình ngồi trên thảm cỏ. Hôm nay Thái Bảo thật tốt quá đi! Bây giờ tôi chẳng tiêu hóa nổi cái gì nữa rồi.

“Ánh sáng bình minh, hoa hải đường tung rơi

Nụ cười em như tia nắng mai

Xóa tan bao u tối giống như thiên thần của ước mơ.”

Một giọng hát trong trẻo vang lên khiến tôi giật mình. Một cô gái ngồi cây khẽ ngân nga câu hát. Bài này tôi có nghe qua rồi! Không kìm được lòng tôi liền hát cùng.

“Có lúc mình em thấy em thật khờ

Em vẫn nhớ mối tình bạn theo năm tháng

Dẫu cho mưa rơi ướt át, dẫu cho cơ giông bão tố

Nhưng em vẫn chờ.”

Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nháy mắt một cái. Cô gái liền mỉm cười hát cùng tôi.

“Hải đường ơi thật đẹp và diệu kì tự như tia sáng phép thuật

Lượn bay cùng cơn gió đến khắp muôn nơi phân phát nụ cười

Gắn kết tình bạn với nhau thật chặt và không xa rời

Tình bạn thật là đẹp mặc cho khó khăn gian khổ

Dù cho trời mưa hay bão tố cũng không ngăn tình bạn ta

Trái tim của tôi và bạn giống như cùng chung một nhịp.”

Bài hát kết thúc cô bé liền nhảy xuống ôm lấy tôi.

“Thật tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu. Cậu là người đã cứu tôi.”

“Ơ?”

Tôi ngây ngô nhìn cô gái. Tôi cứu cô ấy khi nào vậy?

“Cậu không nhận ra tôi ư?”

“Không! Cậu là ai?”

“Ơ, mình là… Hải Đường?”

“Tên hay đấy! Nó giống tên một loài hoa tượng trưng cho tình bạn. Cơ mà cậu học lớp nào vậy?”

“Lớp? Nó là cái gì?”

Hải Đường ngây thơ nhìn tôi. Cái gì? Cậu ta bị gì vậy? Đừng nói với tôi là cậu ta đâm đầu vào đâu đó rồi mất trí nhớ. Lòng thương người của tôi liền dâng lên.

“Thật tội nghiệp.”

“Tội nghiệp là sao?”

“Cái này khó nói lắm! An tâm tớ sẽ bảo vệ cậu.”

“Bảo vệ là gì?”

“Là muốn che chở cho người mình yêu mến!”

Tôi mỉm cười rồi kéo Hải Đường về nhà.

*****

“Cái gì?”

Lam ngạc nhiên hét lên. Trang trợn tròn mắt nhìn tôi.

“Cho cô bé ở tạm?”

“Đi mà!”

Tôi dùng ánh mắt cún con nhìn họ.

“Cậu thật là! Thôi được rồi chỉ ở tạm thôi đấy!”

Lam thở dài gật đầu. Tôi vui sướng ôm lấy Hải Đường. Thư thấy vậy liền mỉm cười lại gần cô bé.

“Chào, mình là Thư!”

Hải Đường sợ hãi nấp sau lưng tôi.

“An tâm đó là bạn mình.”

Tôi liền giải thích.

“Bạn?”

“Ừ, giống như cậu và mình ý.”

Rồi dần dần Hải Đường cũng làm quen được với mọi người.

“Em thấy cô gái này rất lạ.”

Miki nhíu mày lên tiếng.

“Lạ?”

Tôi ngạc nhiên. Hải Đường mặc dù hơi khờ nhưng rất hiền.

“Cứ như có một luồng phép thuật hắc ám nào đó vậy.”

“Ha ha, làm sao có thể. Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”

“Mong là vậy.”

Tôi mỉm cười nhìn Hải Đường đang nói chuyện với mọi người liền cảm thấy thật ấm áp.

Từ ngày Hải Đường đến chúng tôi như có thêm thành viên mới vậy. Hải Đường mang đến cho mọi người rất nhiều niềm vui, cô bé rất thích xem sách về các loài hoa thỉnh thoảng lại ngâm nga vài bài ca trên tivi. Khi chúng tôi đi học thì cô ấy lại ở nhà tập nấu ăn rồi trồng cây tuy nhiên thỉnh thoảng Hải Đường vẫn nhầm một số gia vị.

Xoảng.

Một đống đồ rơi xuống còn Hải Đường thì nằm sõng soài dưới đất.

“Cậu không sao chứ?”

Tôi lo lắng chạy lại.

“Tớ ổn!”

Hải Đường bật cười ngây ngô.

“Cậu thật ngốc! Cậu đang làm gì vậy?”

“Trồng cây, là hoa hải đường đó!”

Hải Đường háo hức lên tiếng.

“Cái xẻng này hỏng mất rồi! Ta đi đến nhà kho tìm xem còn cái nào không.”

“Ừ.”

Hải Đường gật đầu rồi chạy theo tôi. Thế đấy, nếu bạn có một cô em gái như vậy chắc chắn bạn sẽ muốn bảo vệ cô ấy nhiều hơn!

“Tớ vẫn không hiểu ý nghĩ của từ bảo vệ.”

Hải Đường đột nhiên lên tiếng. Tôi mỉm cười vò tung mái tóc của cô nàng.

“Rồi cậu sẽ hiểu.”

“Tớ cũng muốn bảo vệ cho Ngọc. Vì sao Ngọc lúc nào cũng bảo vệ cho tớ thế?”

“Chúng ta là bạn mà!”

“Bạn? Ha ha ha.”

Chợt một tiếng cười vang lên khiến tôi giật mình. Bà ta là… Dạ Nguyệt.

“Bà là Dạ Nguyệt ư?”

Tôi kinh ngạc đẩy Hải Đường ra sau.

“Đúng và ta là một vampire thuần chủng.”

“Bà muốn gì? Hải Đường mau chạy đi!”

“Chạy? Con bé đó có thể sao? Con bé đó là do ta tạo ra mà.”

“Hả?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Hải Đường. Cậu ta cúi gằm mặt không dám ngẩng mặt lên.

“Nó vốn chỉ là bông hoa hải đường sắp tàn thôi! Nhưng nó đã đánh đổi mọi thứ để được làm người.”

“Hải Đường, đây là sự thật sao? Nói với mình là do bà ta bịa chuyện! Cậu là Hải Đường là người bạn của mình.”

“Thật ngu ngốc! Các ngươi ở lại mà chơi vui vẻ nhé.”

Bà ta nhếch môi rồi một đống vampire hiện ra. Bọn chúng liền lao về phía chúng tôi.

“Cẩn thận!”

Tôi hét lên đẩy Hải Đường ra.

“Hào quang ánh sáng.”

Một giọng nói vang lên sau đó hàng ngàn mũi tên xuất hiện.

“Thái Bảo?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Thái Bảo trong đôi cánh trắng bay lại gần phía tôi.

“Cậu mau chạy đi! Chỗ này nguy hiểm lắm.”

Cậu ta lo lắng nhìn tôi rồi tiến lên phía trước.

“Cậu có sao không?”

Tôi chạy lại phía Hải Đường.

“Tớ ổn, cậu không giận tớ chứ?”

“Không, tớ biết Hải Đường là người tốt mà.”

Tôi mỉm cười mà không để ý rằng đằng sau có một tên vampire đang tiến lại gần.

“Nguy hiểm!”

Hải Đường hét lên rồi lao lên phía trước.

Phập.

Ngón tay sắc nhọn của chúng đâm thẳng vào người Hải Đường.

“Hải Đường!”

Tôi hét lên chạy lại phía cô ấy. Hải Đường mỉm cười nhìn tôi.

“Tớ hiểu rồi! Tớ đã hiểu bảo vệ người khác là gì rồi.”

“Đồ ngốc!”

Tôi bật khóc. Hải Đường mỉm cười rồi khẽ cất tiếng hát.

“Ánh sáng bình minh, hoa hải đường tung rơi

Nụ cười em như tia nắng mai

Xóa tan bao u tối giống như thiên thần của ước mơ

Có lúc mình em thấy em thật khờ

Em vẫn nhớ mối tình bạn theo năm tháng

Dẫu cho mưa rơi ướt át, dẫu cho cơ giông bão tố

Nhưng em vẫn chờ

Hải đường ơi thật đẹp và diệu kì tự như tia sáng phép thuật

Lượn bay cùng cơn gió đến khắp muôn nơi phân phát nụ cười

Gắn kết tình bạn với nhau thật chặt và không xa rời

Tình bạn thật là đẹp mặc cho khó khăn gian khổ

Dù cho trời mưa hay bão tố cũng không ngăn tình bạn ta

Trái tim của tôi và bạn giống như cùng chung một nhị…p.”

“Cảm ơn Ngọc!”

Cả cơ thể Hải Đường rực sáng rồi vỡ tan thành hàng ngàn cánh hoa hải đường. Tôi nắm chặt lấy cánh hoa bật khóc. Nhưng dù tôi có hét thế nào thì Hải Đường cũng không trở lại!