Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 22






Thiệu Diệp dọc đường lao như điên, quên cả vị trí gửi xe của mình, quên cả thần trí để nơi đâu, chỉ liều mình lao đi, liều mạng chạy, không quan tâm từng được dạy dỗ là phải chú ý đến bản thân mà bày ra bộ dáng chật vật, đến khi không thể thở nổi nữa, Thiệu Diệp mới dừng lại cạnh một thân cây ven đường rồi điên cuồng nôn ra…

Đã bao lâu rồi? Một năm rồi sao? Một năm qua rốt cuộc mình đang làm cái gì? Ha ha ha ha ha… một năm trôi qua không có Trung Dật ở bên…

Thiệu Diệp hung hăng đánh vào thân cây.



Vì sao không thể quên được hắn? Vì sao?…

 

Thiệu Diệp đấm liên tục vào thân cây tựa như có thù oán sâu nặng gì với nó để dìm đi sự lo lắng của bản thân, hắn vừa nôn vừa đánh, nội tạng như muốn tuôn hết ra, trái tim rung động kịch liệt, chật vật đến mơ hồ… Nhìn không rõ vừa lúc nãy là sao? Bộ dạng lúc nãy như thế nào? Rõ ràng không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghĩ đến, nhưng lại không điều khiển được chân mình, không điều khiển được tâm trí của bản thân, cũng không điều khiển được trống ngực cô đơn mỗi khi một mình… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật… Trung Dật…

“Thiếu gia, ngài đã khá hơn chưa? Tôi đem xe tới rồi…” Thanh âm của vệ sĩ vang lên.



Trái tim Thiệu Diệp đập điên cuồng, nhưng thấy người trước mặt thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm.  Hắn cay đắng tự giễu “Trên thương trường biến đổi không ngừng, ngày xưa là một nhân tài hô phong hoán vũ, vậy mà hôm nay lại tiều tụy không khác gì một tên ăn mày.”

Từ sau khi rời khỏi Trung Dật, Thiệu Diệp sống một cuộc sống vô cùng bình thường, hắn có tính chất cao quý trời sinh không bao giờ biết khuất phục, chưa một ai có thể ảnh hưởng đến hắn, chưa từng có, cũng không cho phép có… Nhưng vào một buổi tối hai tháng trước, khi hắn bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ánh sáng sinh mệnh bao quanh hắn đã trở nên tối tăm không cách nào cứu vãn được.

 

Ánh sáng quanh vinh chỉ là hư không, tới khi lộ ra bản chất, chỉ là trống không, ngay cả trái tim cũng đều là gạt người… Rốt cuộc muốn gạt ai cơ chứ? Lừa mình dối người, cười nhạo hết thảy, phê phán thế nhân ngu muội, đứng đầu trên thương trường, lay chuyển cả nền kinh tế của quốc gia. Thanh niên kiệt xuất, kim cương quý tộc, là nam nhân bậc nhất… Rốt cuộc là muốn cho ai xem? Nếu ưu tú như vậy, kiệt xuất như vậy, vì sao trái tim đã chết lại vẫn còn cảm giác, vì sao đã biến thành kẻ vô dụng như vậy mà còn có thể cười được?

Mù quáng, ngu xuẩn, không có thuốc chữa… Thiệu Diệp cảm nhận được rồi, cảm giác được sự cô đơn của bản thân càng ngày càng lớn, mỗi ngày đều khoác lên một cái xác trống rỗng đến nực cười… Không chừng phía sau còn có một lỗ hổng, nỗi nhớ sẽ khiến lỗ hổng kia ngày càng to ra, như vậy nỗi nhớ triền miên sẽ giống như Trường Giang, Hoàng Hà bị vỡ đê, không có bất kì thứ gì đủ rắn chắc để ngăn cản được, chỉ có thể mặc cho nó gieo rắc tai họa, cuốn bản thân vào trong dòng chảy đó! Chỉ có thống khổ mới làm cho bản thân có thể quên đi. Khi đó, Thiệu Diệp nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Trung Dật, như một vùng nước xoáy trong suốt, hủy diệt tất cả những thứ bị nó cuốn vào.

“Thiếu gia… lên xe đi…” Vệ sĩ máy móc cúi chào rồi nhắc nhở, hắn đã sớm phát hiện hai tay thiếu gia chảy đầy máu, nhưng lại tựa hồ như một con quái vật mất hết cảm giác đau đớn. Vệ sĩ ảm đạm thở dài, một người có xuất thân cao quý, bản thân lại vô cùng ưu tú, là một thanh niên tài tuấn, vậy mà vì sao lại ra thành thế này?

Sáng sớm, Đại học khoa học kĩ thuật Dặc Dương, giáo sư Ân Kiện Nam đang ở trong phòng làm việc riêng.

“Nơi này là phòng làm việc của ta, sách trong tủ ngươi có thể xem, nếu mệt cũng có thể nằm trên ghế salon nghỉ ngơi.” Ân Kiện Nam ân cần dặn dò, xung quanh bốn vách tường đều là tủ sách các loại làm hắn toát ra một vẻ đẹp trí thức, Trung Dật ngơ ngẩn nhìn xung quanh, quên mất mình đang trong tình huống nào…

“Ta hy vọng mọi việc của ta ngươi cũng có thể tham gia cùng.” Ân Kiện Nam ôm Trung Dật thật chặt: “Những việc trước đây hãy để nó tan thành mây khói, ta sẽ cho ngươi tất cả của ta, chỉ cần ngươi không rời bỏ ta…” Ân Kiện Nam chân thành nói, ánh mắt chân thật bình tĩnh nhìn Trung Dật.

Trung Dật bỗng chốc ngừng giãy giụa, không biết phải nói gì, cái lưỡi này quá đỗi ngọt ngào đến nỗi đủ làm phai nhạt rồi nuốt chửng hết tất cả tội lỗi trong quá khứ.



“Ta bây giờ có tiết, ngươi ở chỗ này đợi ta, ngoan ngoãn đó.” Khi Trung Dật đang chìm vào suy nghĩ thì bỗng tiếng chuông vang lên, Ân Kiện Nam ôn nhu nói một câu rồi lập tức xoay người rời đi.

 

Trong đôi mắt hắn tràn đầy tình cảm yêu thương, thế nhưng trong câu nói đơn giản đó như có một ý nghĩa khác? “Không lẽ Thiệu Diệp vừa đi hắn đã cho rằng ta thuộc về hắn rồi sao?” Trung Dật mơ hồ suy nghĩ.

Nhìn theo bóng lưng Ân Kiện Nam đang xa dần… Cơ hội!!! Trung Dật không rảnh suy nghĩ gì thêm, vội vàng lao nhanh ra mở cửa, nhưng cánh cửa xoay qua xoay lại vẫn bất động… Trung Dật cười khổ một cái, mình thật đúng là ngây thơ, còn tưởng rằng hắn đã tin tưởng mình rồi? Hả! Đúng! Điện thoại… Trung Dật nhìn chiếc điện thoại xanh thẫm nằm trên bàn, trong nháy mắt tim đập điên cuồng, hai tay lập tức nóng lên. Hắn hít sâu một hơi lao lên giành lấy cái điện thoại như một người chết đuối vớ được khúc gỗ… tít tít… Có tín hiệu rồi,Trung Dật cười nhẹ… lập tức quay số… Tiểu Khúc trong đội bóng rổ, A Thịnh… còn có đội trưởng Ngô Tử hẳn là vẫn còn nhớ ta. Những năm gần đây, hắn không dám quên số điện thoại của bọn họ chính là chờ ngày sẽ có cơ hội dùng đến, hy vọng tất cả mọi người không đổi số mới… Trung Dật liên tiếp thử số của mấy người nhưng đều không gọi được, thì ra không thể liên lạc với bên ngoài hả… ôi… Cuối cùng Trung Dật ấn số đến tổng đài điện thoại.

“Xin chào, đây là phòng làm việc của giáo sư Ân Kiện Nam, ta là bằng hữu của hắn, vừa nãy không cẩn thận mà ngủ quên, không ngờ cửa lại bị khóa, các ngươi có thể lên đây giúp ta mở cửa không?” Trung Dật nói mà lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

“Xin chờ một chút, chúng tôi lập tức giúp ngài liên lạc với giáo sư Ân Kiện Nam.” Cô gái trực tổng đài lễ phép nói.

“Ân giáo sư đang lên lớp, đừng làm phiền hắn… Các ngươi có thể gọi người đến giúp ta mở khóa không?”

“Việc này… thật xin lỗi… chúng tôi không có chìa khóa phòng làm việc của Ân giáo sư, huống hồ giáo sư quy định chúng tôi không được phép tự tiện mở cửa phòng làm việc riêng của giáo sư…”

“Được rồi! Vậy cám ơn ngươi.” Trung Dật chán nản cúp điện thoại, nặng nề thở dài.

“Từ tình yêu của họ mà tìm được lối thoát….” Lời nói của cha vọng về bên tai, nhưng lúc này đây hắn đã cách tự do rất gần vậy mà lại không thể nắm lấy được nó… Ba, con làm Thiệu Diệp cao ngạo bỏ đi, nhưng Ân Kiện Nam thì thực sự rất khó, hắn lúc ôn nhu, lúc lại nồng nhiệt, có lúc lại lạnh lùng mà bám dính lấy con, con sợ trước khi con tìm được lối thoát đã bị nghẹt thở mà chết rồi.

Vô kế khả thi mà! Trong căn phòng này ngay cả cửa sổ cũng được gắn song sắt, ngay cả phòng vệ sinh cũng không ngoại lệ, tất cả Trung Dật đều đã kiểm tra rất kỹ càng…

Còn phải sống tiếp cuộc sống hoang đường nay sao? Thiệu Diệp đã xin công ty nghỉ hai tháng, nhưng nỗi nhớ lại thức tỉnh khiến toàn thân đói khát… đau khổ không những không kết thúc mà tiếp tục kéo dài không điểm kết, trong đầu ngoại trừ hai chữ Trung Dật ra còn lại đều chỉ là trống rỗng…

“Chậc chậc… thật là một con ngựa cái mà! Ngay cả tiếng kêu cũng *** đãng như vậy, có muốn Nhạc Nhạc nghe thấy không?” Thiệu Diệp ác ý đùa.

“Cút ngay… người không có tư cách yêu ta…” Trung Dật lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đôi môi xinh đẹp nói ra vẻn vẹn vài từ này….

Những câu này giống như ác chú, trong nháy mắt đâm vào tất cả mọi thứ, làm cho Thiệu Diệp đang chìm sâu trong mộng cũng đột nhiên thất kinh, cứ như vậy ngồi dậy mới phát hiện toàn thân mồ hôi đầm đìa… đau quá… đầu của ta… a a… a a a…

“Ta đã một dao giết chết tình yêu của ngươi, sau này ngươi vĩnh viễn không có tư cách yêu ta.”

Hắn gạt người… giả dối… hắn yêu ta nên hắn mới biết được ta yêu hắn… Ngươi vĩnh viễn không có tư cách yêu ta… Ta một chút cũng không nghĩ tới sẽ yêu ngươi… Ngươi vĩnh viễn không có tư cách yêu ta… Ta chỉ muốn hung hăng hành hạ ngươi, nhìn ngươi dưới thân ta mà trằn trọc hầu hạ … Ngươi vĩnh viễn không có tư cách yêu ta… Không có, không có, hắn cái gì cũng chưa từng nói… Thiệu Diệp cả người cứ như vậy quỳ xuống…

Là ta ngã bệnh, ta nghe lầm rồi… đầu đau như muốn nứt ra… Thiệu Diệp giật nảy người lên, lập tức điên cuồng vội vàng đi tìm thuốc. Đau buồn cùng ảo tưởng lâu dài làm cho hắn không thể không ỷ lại vào thuốc, hắn nhanh chóng kéo tất cả các ngăn kéo, thật vất vả mới tìm được lọ thuốc đựng những viên màu trắng… chỉ còn ba viên. Đã quên bác sĩ nói một lần dùng bao nhiêu, Thiệu Diệp một hơi nuốt sạch, ngay cả nước cũng không cần, đầu đau kịch liệt, không chỉ huyệt thái dương vang lên tiếng động, cả bộ não cũng như muốn nổ tung ra… chỉ là… rõ ràng đầu cũng đau đớn thế này rồi, khuôn mặt thanh tú kia sao vẫn còn hiện ra trước mắt?

Thiệu Diệp chán nản ngã lên giường, khiến tấm nệm lò xo kịch liệt nhún một hồi, chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân xông thẳng lên não bộ, nhanh chóng hiện lên bóng dáng Trung Dật, ngay cả lỗ tai không có khả năng suy nghĩ kia cũng ầm ầm rung động, giống như máy móc không ngừng lặp đi lặp lại từng từ từng chữ Trung Dật, uống thuốc cũng không còn hiệu quả.

Thật nực cười… không được… Thiệu Diệp đột nhiên đứng lên, vừa chạy vừa giơ tay tự bứt tóc mình, rồi bỗng nhiên gắng sức, liều mạng đập đầu vào bức tường màu trắng…

“Ta không tin hình bóng của hắn sẽ không biến mất… không tin hắn có thể ảnh hưởng đến ta lâu như thế… toàn bộ đều là lỗi của hắn, lỗi của hắn, lỗi của hắn…”

Thiệu Diệp bất tri bất giác buông tay xuống, nhưng vẫn cố hết sức đập đầu vào tường… cốp cốp cốp… Dù bị vách tường bật ngược lại, hắn vẫn không ngừng…



Ha ha ha ha ha… Được một lát, Thiệu Diệp lảo đảo ngã xuống đất, cho đến trước khi mất đi ý thức… hắn đã nhìn thấy thiên sứ… thiên sứ bị xiềng xích gắt gao trói buộc… nhưng chỉ yên lặng để nước mắt chảy ròng ròng: “Xin lỗi.. Dật…”Sau khi nói ra ba chữ, Thiệu Diệp cuối cùng mãn nguyện ngất đi…

Cont…