Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 31






Lời Ân Kiện Nam nói, Trung Dật hiển nhiên một chữ cũng không tin. Bằng không khẩu khí Nhạc Nhạc tại điện thoại đã không để lộ sợ hãi. Nhưng hôm nay có hỏi thêm cũng vô dụng… chỉ cần Nhạc Nhạc bình yên là đủ rồi…

“Trung Dật ngươi không sao chứ?” Thiệu Diệp ôn nhu tiến lại gần ôm hắn.

Người trước mắt có thể nương tựa được không? Hắn sẽ không liên kết với Ân Kiện Nam mà hại ta chứ?

Có lẽ như thế sẽ gây nguy hiểm cho Thiệu Diệp… Nhưng… xin hãy tha thứ cho người cha bất hạnh này… tất cả chỉ vì đứa con thân yêu…

“Sao ta lại không quan tâm một chút đến Nhạc Nhạc chứ… ta là ngươi cha tồi tệ?”  Trung Dật thì thào tự trách, trước mắt Thiệu Diệp giả bộ yếu đuối.

Thiệu Diệp nhẹ nhàng vén tóc mai của hắn lên sau tai: ” Ngươi không có tồi tệ, ngươi chỉ là quá mệt mỏi.”

Hai ngươi lặng im nhìn nhau, bỗng nhiên Thiệu Diệp nghiêng đầu hôn hắn, Trung Dật cũng không có đẩy ra….

Ôn nhu mà triền miên, đầu lưỡi Thiệu Diệp liếm qua hàm răng Trung Dật, đưa đẩy lôi kéo mang theo long tiên (nước miếng), bao phủ lấy cái lưỡi thơm tho vô cùng mềm mại của hắn. Lưỡi lưỡi cùng nhau giao quấn, có chút dòng điện tê dại chạy qua, không tự giác mà rên rỉ, ngâm nga thành tiếng…

Thiệu Diệp càng duỗi vào bên trong, đột nhiên chống đỡ lấy cái lưỡi mềm mại của hắn. Miệng Trung Dật run rẩy di chuyển, lại bị cái lưỡi chưa từng rời khỏi ngăn lại, từ răng cửa đến yết hầu, như đầu lưỡi mang theo ngọn lửa yêu dã nuốt tiến vào trong miệng Trung Dật. Nụ hôn quanh quẩn giữa thống khổ và sung sướng, khoái cảm nói không nên lời…

Lúc này Trung Dật thực sự cảm nhận được sự ôn tồn cùng trân trọng của Thiệu Diệp, hắn cảm thấy một loại thoải mái trước đây chưa từng có. Thế nhưng sự ôn nhu của hắn tới quá trễ, tựa như là mộng ảo…

Sau một trận thở dốc ngắn ngủi, Thiệu Diệp buông hắn ra. Nhìn mặt hắn so với son lại càng hồng, mất đi thần sắc tái nhợt ban đầu. Nguyên lai sắc mặt tràn đầy *** của hắn vốn phong tình như thế, những năm trước đây sống đều thật uổng phí…

“Tiểu Dật, cho ta được không?” Thiệu Diệp nhấp miệng, khàn khàn hỏi. Vừa hỏi đồng thời cũng vừa nhìn theo dương khối của chính mình đã ngượng ngùng đặt ngay trước bụng.

Đã thế này rồi sao? Trung Dật hai mắt cũng tràn đầy ***. Lúc Thiệu Diệp hỏi như thế, tay hắn liền dò xét vào y phục dưới của Thiệu Diệp… hỏa… nhất xúc tức phát (chạm vào là nổ). Sự tình điên rồ không cách nào tưởng tượng được, ngay lúc này lại đang phóng túng diễn ra.

Cả hai lao vào nhau như hai cực nam châm, khó có thể tách rời

Thiệu Diệp cũng không như ngày trước trực tiếp tham nhập cơ thể hắn. Ngược lại lại đi lấy lòng hắn trước, làm phân thân của hắn tại chính lòng bàn tay của mình mà phóng thích dịch thể trong suốt, cứ như vậy mà tham tiến môi mình, thành kính mà liếm, như là nghi thức của thánh giáo đồ…

Thánh Tây ba lương thiện… Ta cuối cùng cũng hiểu rõ người vì cái cái gì cam nguyện vì thần… dù cho vạn tiễn xuyên tâm, tan xương nát thịt…

“Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy ngươi đáp ứng ta một chuyện.” Trung Dật nói.

“Được” Thiệp Diệp đáp rõ ràng. Dù không biết Trung Dật đưa ra yêu cầu gì nhưng dù sao mạng này cũng có thể vì hắn mà hi sinh. Như vậy còn phải băn khoăn cái gì đây.

“Giúp ta bảo vệ Nhạc Nhạc, dùng năng lực của ngươi, đừng cho bất luận kẻ nào thương tổn hắn.” Trung Dật đưa ra yêu cầu, Thiệu Diệp ngạc nhiên, mặc dù yêu cầu này không ngoài ý muốn, nhưng trái tim Thiệu Diệp hoàn lại có chút khổ tâm…

Bỗng nhiên lúc đó, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng Trung Dật  Trong lòng Trung Dật hiểu rõ, mi mắt mê mị nhìn lại, hai gò má hơi hiện lên lúm đồng tiền.

“Tránh ra.” Thiệu Diệp gầm nhẹ, lập tức muốn ra tay đánh Ân Kiện Nam. Cánh tay Trung Dật trắng nộn chợt nắm chặt lấy Thiệu Diệp, dùng ánh mắt ngăn cản hắn. Ân Kiện Nam tâm tình tốt đẹp liền cười theo, nâng đầu Trung Dật lên. Trung Dật biết hắn muốn làm gì, khi còn có thể nói chuyện với hắn liền ngắn gọn hỏi : “Nhạc Nhạc đâu?”

“Nhạc Nhạc không sao, đã tìm được hắn rồi, bây giờ đang lái xe đưa hắn về nhà.” Ân Kiện Nam thuận miệng đáp, năng lực của Lý Lập Cảnh không cần nghi ngờ. Nhưng nếu Nhạc Nhạc chết trước khi hắn tìm được, thì cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo, dù sao mình cũng tha cho hắn một mạng rồi. Ân Kiện Nam đem lưỡi dò xét vào trong miệng Trung Dật, cắn một chút lên đầu lưỡi hắn, đem mùi của Thiệu Diệp, hảo hảo tẩy sạch…

Nhạc Nhạc không sao rồi?

Thành công rồi sao?

Trung Dật tận lực thả lỏng cơ thể, hạ huyệt tiếp nhận ngón tay Thiệu Diệp khuếch trương, trong miệng thì bị răng lưỡi Ân Kiện Nam đem ra cắn nuốt. Hắn bình thản để Thiệu Diệp hôn hắn, hắn bị sự ôn nhu mê hoặc, lúc này trong nháy mắt chính mình trong lòng cũng có điểm động tình… Nhưng là… khi dương khối của hắn đặt trên người mình… hắn cũng hiểu việc này có ý tứ gì….

Cho dù lúc này Thiệu Diệp bày ra sự chăm sóc ôn nhu trước giờ chưa từng có… Hắn cũng hiểu sự ôn nhu đó vì cái gì…. Vì muốn đem dương khối của hắn tham tiến vào cơ thể mình… Tình yêu của sinh vật rốt cuộc cũng là hành vi ***…

Trung Dật không rõ tình yêu của họ bao nhiêu thật giả, nhưng hắn không thể tin được … Từ tám năm trước tới nay sống kiếp sống không hề có một chút tôn nghiêm, không hề có tự do ngoài sáu mét xiềng xích, không hề có quyền riêng tư cho dù có như thế nào, phải đeo giả dương khối hai mươi phân điện kích…

Bảy năm tiêm chất dinh dưỡng, bị ép ấn chỉ kí tên đồng ý mang theo thân phận tính nô thỏa mãn sắc dục của bọn hắn… Cùng phụ thân ở chung thành phố chỉ được thấy mặt có một lần, không thể cùng Nhạc Nhạc tẫn tình phụ tử. Lại còn phải thường xuyên lo lắng đề phòng… Những năm gần đây là những ác mộng mờ mịt…

Thế nhưng hai hàng nước mắt của bọn hắn…

Trung Dật tận lực nhắc nhở chính mình về quá khứ u ám bi thảm… Bởi vì hắn biết… cho dù mình từng bị đối đãi tàn nhẫn như vậy… vẫn không thể sinh ý hận với bọn họ…

Thể xác và tinh thần đều đã chịu đủ ngược đãi, nhưng không cách nào khắc sâu ý hận… Phải chăng linh hồn hắn đã sa đọa mất rồi…

Quên đi… Bi ai cũng được… Dù sao mình cũng là loại không có cá tính, không có nguyên tắc rõ ràng… Ha ha… Nhưng mặc kệ bọn họ đối đãi với ta như thế nào, ta cũng phải nhìn thấy Nhạc Nhạc an toàn. Hơn nữa lấy lại được tự do của ta… Trước khi đạt được… ta sẽ không bao giờ tin tưởng bọn họ.

“Đang suy nghĩ gì mà không chuyên tâm vậy…?” Ân Kiện Nam thì thào oán giận, hướng đôi môi của hắn đã bị tàn phá nửa phần.

“Ách…” Trung Dật bởi đột nhiên bị va chạm nóng bỏng liền sợ hãi kêu lên. Hắn chợt phát hiện mình đã bị đặt ngã xuống thảm, trên dưới hai miệng đều sắp phải tiếp nhận dương khối to lớn. Hắn vì muốn dừng lại đau đớn thống khổ người liền co  lại một chút…

Kỳ thật một năm nay Ân Kiện Nam với hắn cũng có chút ít cảm tình. Bình thường, chỉ cần hắn lộ ra thần sắc thống khổ hoặc lên tiếng khẩn cầu, Ân Kiện Nam cũng sẽ không dồn ép hắn nữa. Cùng lắm cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.

Trái tim Ân Kiện Nam… một phần nào đó… cũng thật mềm mại…

Trung Dật đưa tay muốn ngăn hỏa năng tiến vào trong miệng, Ân Kiện Nam hai mắt hiện lên đầy *** cùng tơ máu, không hiểu nhìn hắn… Đồng thời Thiệu Diệp cũng dừng lại, khàn khàn hỏi : “Dật… Có thể chứ? Có thể chứ?” Hai địa dương khối như xà trong lúc đó nảy bật lên, cấp bách muốn nhảy vào động khẩu.

“Các ngươi cùng yêu ta sao?” Trung Dật đột nhiên hỏi, hai người cấp bách không chịu được liền gật đầu yêu, yên lắm, yêu đến triền miên giao quấn. Tình yêu khảm vào cả tinh thần và thể xác, hợp lại làm một.

Trung Dật duỗi cánh tay trắng nõn tinh xảo, vung lên xiềng xích của hạng quyển trên cổ mình: “Các ngươi nói yêu ta, vậy có thể giúp ta tháo xuống cái vòng dành cho chó này không? Cổ ta mang nó tám năm rồi, đã lâu lắm rồi, nếu thật sự yêu ta thì hãy giúp ta tháo xuống. Nếu không dù chỉ một câu của các ngươi ta cũng không tin…”

Lời nói của Trung Dật mang theo sự kiên định. Không dám ôm kỳ vọng quá lớn, hắn nín thở trầm ngâm chờ đợi, tựa như chờ Thượng Đế ra phán quyết cuối cùng. Hắn vẫn mang theo một tia hi vọng, cũng không dám suy nghĩ gì nhiều lắm. Dù sao trừ cái xác này ra hắn không có bất cứ lợi thế nào, dù sao hắn cũng bị đặt dưới thân nam nhân lâu lắm rồi. Lâu đến nỗi hắn không biết giải khai hạng quyển trên cổ có phải một loại yêu cầu xa xỉ, không biết khát vọng tự do có tính là một loại tham đồ quá phận.

Bọn họ cùng lời thề son sắt nói yêu, có thể lập tức chứng minh điều đó không?

Tình yêu cùng tôn trọng, có quan hệ sao?

Nếu như bọn họ cố tình dùng cách của bọn họ mà nói yêu, ta sẽ ra sao đây?

Huống chi, chỉ cần trái tim còn tồn tại nghi hoặc thường không thể thành công. Tựa như không thể thử thách thần linh, trong di huấn của mười hai sứ đồ có nói :” Hết thảy mọi tội đều được xá miễn, duy có tội này là không được…”

Trung Dật tận lực làm cho vẻ mặt của mình bình tĩnh lại, chi là cánh mũi tinh xảo của hắn hơi khẽ run, lộ ra bất an trong lòng. Hắn sợ sẽ giống như câu nói kia của Lý Lập Cảnh “Ngươi là một người không thích hợp với tự do..”

Mi mắt Trung Dật buông xuống, không dám nhìn ánh mắt của bọn họ. Lỗ tai mềm mại cố gắng mở rộng, trầm ngâm chờ đợi lời nói từ phía trên. Hắn  cảm thấy dương khối tiếp xúc mình nhanh chóng giảm nhiệt độ…

Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam ánh mắt phức tạp nhìn nhau….

Khoảng thời gian này mang theo lo sợ không xác định được… Trái tim Trung Dật ba ba nhảy lên… Cảm giác bất an trong không khí từ từ tản ra… Bọn họ lo lắng cái gì… vì cái gì suốt tám năm nay, mỗi lần nhắc tới chuyện này bọn họ luôn không trả lời ta…?

Tâm trạng Trung Dật phập phồng không yên… Bọn họ không bộc lộ gì… May ra còn có chút hi vọng…

Trung Dật không dám hỏi… Chỉ để ý chờ đợi… nhún nhường mà chờ đợi…

Thiệu Diệp miệng hé ra rồi lại dừng, Ân Kiện Nam quay người đi, hai người cũng không dám nhìn Trung Dật…

Một lúc lâu sau, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam nhất loạt quỳ xuống.

“Trung Dật, đã đến nước này chúng ta nên nói thật cho ngươi biết, xiềng xích này vốn là không thể giải khai…”

“Vì…Vì cái gì…?” Trung Dật khinh hãi hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Sợ rằng bọn họ sẽ nói ra điều mà bản thân hắn không thể nào chấp nhận…

. . .

“Ba, ba…Nhạc Nhạc của ba ở chỗ này, mau tới cứu con đi!” Nhạc Nhạc đấm theo bốn vách hòm sắt. Trời sinh quật cường khiến hắn dự cảm Ân thúc thúc làm hại mình, cũng không chịu yếu thế cầu xin.

Trước mặt Ân Kiện Nam, Nhạc Nhạc trả lời rất cứng rắn. Nhưng khi nắp hòm sắt đóng lại, ôm đầu gối ngồi chồm hỗm trong không gian tối tăm chỉ vừa với người, nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hình như lúc còn rất nhỏ cũng có một cánh tay đem mình nhét vào hòm sắt… Nhạc Nhạc nước mắt thành khối đọng lại xung quanh hốc mắt. Nó cố nén lại, khoogn cho nước mắt rơi xuống….

“Ba….Nhạc  Nhạc sẽ chết sao?….”

Song, không một ai trả lời….

Không người nào biết một tiểu hải tử yếu ớt bất lực ở chỗ này giãy dụa, la lên, không ngừng chụp đánh….

Trong hòm sắt lạnh như băng, tường đồng vách sắt, không nhìn thấy cả năm ngón tay. Cái rương có chiều dài rộng đựng vừa một đứa nhỏ. Trong đầu Nhạc Nhạc hiện lên hình ảnh tăm tối bốn bề… tiềm thức như bị đưa đi xa lắm, cũng chỉ trong chiếc rương này…. Ảo ảnh cùng hồi ức chồng chéo, Nhạc Nhạc không thể xác định được…

“Ba…” Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt Trung Dật, Nhạc Nhạc nhất thời kích động không nhịn được liền ô ô khóc. Thân thể bởi sợ hãi mà rên rỉ theo: “…Ba…Nhạc Nhạc sẽ chết sao? Nhạc Nhạc không muốn chết…” Vừa nghĩ đến cái chết, trong đầu Nhạc Nhạc hiện ra một mảnh ngây thơ…

Người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, quỷ không có thân thể cũng không có chân, mặc đồ trắng và để tóc thật dài, bay bay trên đường. Hơn nữa chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, nếu như không cẩn thận bị mặt trời chiếu đến, quỷ sẽ bị thiêu chết… Nếu như quỷ chết rồi sẽ biến thành cái gì? Có thể ngay cả đầu cũng không thấy?  Làm sao trở về tìm ba?

Nhưng khi đó ta chết rồi… Cho dù đi tìm ba… ba cũng không nhìn thấy ta nữa rồi…

Không… Ta không muốn biến thành quỷ…. Ta không muốn ba không thể nhìn thấy ta… Ta không muốn rời khỏi ba… Ta nhất định có thể sống sót… Ân thúc thúc nhất định sẽ thả ta ra… Bởi vì ba không tìm được ta sẽ khóc rất nhiều, Ân thúc thúc không thích ba khóc, cho nên hắn nhất định sẽ thả ta ra, nhất định, nhất định…

Nhạc Nhạc nghĩ vậy, đột nhiên tăng thêm vài phần can đảm. Ân thúc thúc nhất định sẽ thả ta ra, nhất định chỉ vì ta không nghe lời nên hắn mới dọa ta thôi…

Lúc đó Nhạc Nhạc cảm thấy tay chân không ngừng chạm vào vách rương sắt, mới phát giác chính mình đang phát run… Vẫn liên tục phát run… Hắn trong miệng thì thào nói : “Ân thúc thúc nhất định sẽ thả ta ra… Nhất định…”

Rương sắt hiện ra một tia ánh sáng, làm cho hai tròng mắt Nhạc Nhạc chợt phóng đại. Tưởng rằng Ân thúc thúc muốn thả hắn, bản năng muốn sống làm hắn không đợi rương sắt hoàn toàn mở ra đã liền đứng dậy cả nửa người. Nhưng đầu hắn lại đụng phải một hoạt vật lông lá, theo sau là vài tiếng chít chít,  hoạt vật lông lá kia đều rơi lên trên người hắn…

“A a…Con chuột con chuột…Có…” Lời còn chưa dứt, nắp rương sắt liền đóng lại…

Đồng thời cũng chứa theo một túi đựng chuột…

Nhạc Nhạc ghét chuột, thậm chí là sợ chuột… Hắn từng nhìn thấy bạn đồng học khi quét dọn, có một con chuột từ trong cống bò ra. Lúc ấy có một nam sinh nghịch ngợm nắm lấy cái đuôi của nó, liền đùa dai mà ném về phía đám nữ sinh. Các nữ sinh hét lên chói tai lập tức tránh ra xung quanh, lúc đó nam sinh lại nhặt con chuột trên đất vẫn còn thất điên bát đảo, ném lên đầu nữ sinh bị ghét nhất lớp. Nữ sinh bị con chuột rơi vào đầu liền hét lên chói tai, cả người nhảy lên, bàn chân béo của nàng đạp xuống mặt đất, nhân tiện đem con chuột trên mặt đất giẫm lòi cả ruột… A… Cảnh ruột trong bụng con chuột chảy ra chợt hiện về… Nhạc Nhạc vẫn như cũ không nhịn được mà trong lòng buồn nôn…

Nhưng ngay lúc này hắn lại phải cùng con chuột vùng vẫy trong hòm sắt. Hắn nghĩ đến hình ảnh ở trường, ngồi trong hòm sắt một cử động cũng không dám. Hắn cảm thấy một con chuột loạn bò trên người hắn, con chuột kia dùng móng vuốt đâm chọc, làm người hắn đau quá. Đột nhiên bắp đùi bị một con chuột khác cắn một cái, Nhạc Nhạc đau đến nhăn mặt liền đem nó ném khỏi bắp đùi. Nhưng cái rương lại nhỏ như vậy, mười mấy con chuột cho dù có bị ném đi cũng vẫn bò tới bò lui trên người hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy bắp đùi nong nóng, sờ lên thấy trơn trơn, hình như là mùi máu…

Nhạc Nhạc bỗng nhiên cảm thấy nổi giận… Ta không thương tổn các ngươi, các ngươi còn cắn ta… Vì cái gì người lớn muốn khi dễ ta? Ngay cả con chuột nhỏ cũng muốn khi dễ ta? Nhạc Nhạc tiện tay bắt được một con chuột khác đang cắn vào bắp đùi hắn, dùng sức bóp, con chuột không ngừng ở trong tay phát run. Nhạc Nhạc cảm thấy do dự, nhưng một con chuột khác cũng lại cắn hắn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng thật đau đớn…

Không biết làm thế nào, tay Nhạc Nhạc bị máu tẩm ướt, hắn mới biết được mình đem con chuột bóp chết rồi. Trên má lại cảm thấy đau buốt, hắn lập tức đem chuột trên mặt bóp trụ, dùng khí lực lớn nhất bóp nó, con chuột giãy dụa, nhất thời trong tay Nhạc Nhạc loạn trảo loạn cắn. Nhạc Nhạc thấy bóp không chết, thế là dùng tay kia bẻ đầu con chuột, bạo phá một tiếng, máu tươi của con chuột liền bắn lên mặt lên mắt hắn, tay có cảm giác vừa trơn vừa ấm. Nhạc Nhạc chợt có khoái cảm, hắn tưởng tượng Ân thúc thúc vốn là con chuột trong tay, bị hắn vặn gãy đầu.

Trong tay hình như còn có cái gì chuyển động, Nhạc Nhạc nghĩ là do con chuột chết đi nhưng thân thể không biết là mình đã chết, cho nên trái tim vẫn còn nhịp đập. Tựa như con chuột bị nữ sinh kia đạp chết, nội tạng cùng ruột chảy trên mặt đất, trái tim vẫn còn đập vài nhịp…

Lúc này trong bóng tối sợ hãi dần dần bị khoái cảm thay thế, Nhạc Nhạc đem con chuột coi như là Ân thúc thúc, chính mình dùng tay vặn gãy cổ hắn…

Bàn tay cảm nhận được ấm mềm cùng cảm giác nhịp đập, làm cho Nhạc Nhạc cảm giác như bản thân chiến thắng rồi. Nó đã đánh bại được Ân thúc thúc. Giờ khắc này hắn quên đi cái chết, cũng có ý thức là bản thân đang bị nhốt trong rương sắt, hắn hai tay loạn cầm, nhanh chóng lôi được những con chuột đang loạn cắn trên người, dùng sức bóp trụ cổ chúng, vặn gãy yết hầu chúng.

Càng về sau Nhạc Nhạc càng dụng lực mạnh, con chuột trong tay rất nhanh bị hắn vặn một cái bạo huyết mà chết. Những con chuột còn sống cũng chỉ dám áp vào vách rương, không dám lại gần người Nhạc Nhạc. Nhưng Nhạc Nhạc dần dần thăm dò bốn vách rương, đem từng con chuột lọt lưới bắt lên, ra sức vặn, huyết hoan bắn tứ tung văng khắp nơi…

Trong lòng hòm sắt tựa như một địa ngục Tu la chuột, so với  khoảnh khắc con chuột bị Nhạc Nhạc giết lại vô cùng đối nghịch. Nhạc Nhạc toàn thân trên dưới đều dính đầy máu chuột, mùi máu tươi nồng nặc không mất đi mà lưu lai trong rương sắt không tiêu tan… Nhạc Nhạc lại rờ vào tứ phía rương sắt, xác định không còn một con chuột nào còn sống, yên tâm thở ra một hơi. Cảm giác nôn nửa chợt ùa về, nhất thời thực quản dâng lên một trận. Nhạc Nhạc há miệng, hủ vật chua xót từ trong miệng hắn nôn ra, nôn lên cả người mình. Trong rương sắt lúc này bốc lên mùi vị máu tươi pha lẫn mùi vị thức ăn thừa, thối đến không ngửi được…

Nhạc Nhạc xoa xoa vết bẩn trước ngực, đến khi tạm hết khỏi quần áo. Trong này mùi rất thối, nhưng Nhạc Nhạc không có cách làm cho bản thân không hô hấp. Hơn nữa sau khi giết chết toàn bộ chuột, hắn cảm thấy những vết thương trên người cực kỳ đau đớn, loại đau đớn này như dùng kim châm vào vết thương. Dần dần, Nhạc Nhạc bắt đầu buồn ngủ, rồi lại không dám thiếp đi, ngủ ở trong này sẽ bị hồn những con chuột chết kia bắt mất, nó tận lực đem hai con mắt của mình mở thật to…

Giữa mông lung, Nhạc Nhạc nghĩ tới ba ba, ba dùng cánh tay mềm mại mà xinh đẹp, giữa bồn tắm liên tục vốc nước lên người mình, đem những dơ bẩn trên người mình rửa sạch sẽ…

Nhạc Nhạc không ngủ, hắn không muốn hồn ma con chuột bắt được, nhưng toàn thân nó nóng quá. Nhạc Nhạc tận lực duỗi dài chân, để chân lên vách rương. Cho dù đè lên thi thể chuột cũng không quan tâm, nó không ngừng vùng tay lên mặt để lấy gió. Nhưng tay nó cũng có mùi máu tươi, hơn nữa ngày càng không còn khí lực, mí mắt cũng càng ngày càng nặng…



Cont…