Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 42




Trở lại biệt thự, Hoàng Vũ khuôn mặt trắng bệch bỏ lên lầu, mới vừa đi được mấy bước lại xoay người nhìn về phía Lê Trạch.

“Nếu không cậu chuyển đến đây đi.”

Lê Trạch còn chưa lên tiếng, tôi trợn tròn mắt, “Tại sao?”

Hoàng Vũ vịn lan can nhíu mày, “Thương lượng vụ án, chuyện của người lớn trẻ con đừng hỏi nhiều.”

Tôi còn muốn nói chuyện, Hoàng Vũ đã phiền não khoát tay áo, “Thôi, hai người nói chuyện đi, tôi đi lên trước.”

Tôi thấy anh ấy vào phòng rồi mới quay đầu bất mãn nhìn Lê Trạch, quệt miệng không nói gì.

Vẻ mặt Lê Trạch mệt mỏi lộ ra chút cô đơn, khổ sở cười cười, “Anh đi, em nghỉ sớm một chút.” Nói xong cũng trực tiếp xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng cô tịch mà ưu thương của hắn, có chút hối hận mới vừa rồi mình lỗ mãng, hắn cùng Hoàng Vũ là anh em tốt, tôi không nên đối xử với hắn như vậy, chẳng qua là lời đã ra miệng không thể nuốt lại, chờ cửa nhà đóng lại mới phẫn nộ lên lầu.

Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, ôm điện thoại di động bắt đầu gọi cho Hàn Dục, thật ra tôi cảm thấy mình không nên cố chấp như vậy, mọi người đều là người lớn, hắn tất nhiên sẽ có bạn bè, cũng sẽ có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng phóng túng một chút hoàn toàn có thể lý giải, hơn nữa có thể căn bản điện thoại di động của hắn hết pin.

Động lòng có lúc chính là như vậy, trong lòng luôn hỗn loạn điên rồ, rõ ràng không ngừng an ủi mình, nhưng càng lúc càng phiền não, càng lúc càng sợ hãi, mà tôi đối với loại cảm giác này càng ngày càng thêm mãnh liệt, sau khi cùng Lê Trạch chia tay  mấy cái tháng, mỗi ngày tôi đều làm một việc duy nhất là gọi cho hắn, nếu không có người nhận thì là tắt máy, tất cả dũng khí và tự tin của tôi cứ từng ngày từng ngày bị dập tắt.

Tôi ghét cảm giác như thế, vô cùng ghét, tôi không muốn nghĩ xem Hàn Dục hiện tại đang ở cùng ai, nhưng một ý nghĩ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong đầu tôi: hắn nhất định đang ở cạnh một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái hết sức quan trọng với hắn.

Trời vừa rạng sáng, tôi ngửa mặt nằm trên giường, không có chút nào buồn ngủ, phiền não và bất an dần dần nhạt đi, tôi cảm thấy bản thân mình thật cực đoan, biết rất rõ ràng điện thoại di động của hắn tắt máy, tôi còn gọi lại, hơn nữa còn gọi liền ba giờ, cho đến khi hoàn toàn chết tâm, cho đến khi trong lòng không còn bất cứ hy vọng nào, cho đến khi cảm thấy có thể đón nhận chuyện hắn đang ở trên giường cùng một người phụ nữ khác.

Nghe được lầu dưới có tiếng mở cửa, tôi sửng sốt một chút liền lật người rời giường, lúc mở cửa phòng vừa vặn thấy Bạch Tấn đi vào, nhìn thấy tôi anh ấy hơi cười, vẫy tay với tôi.

Hoàng Vũ ngủ không sâu, tôi phải rón rén đi xuống lầu theo Bạch Tấn vào phòng anh ấy.

“Tiểu Bạch, sao bây giờ anh mới về vậy?”

“Có một số việc, anh đi tắm rửa, nếu em không ngủ thì chờ anh một lát.” Bạch Tấn lấy ra một bộ áo ngủ trong tủ quần áo.

Tôi gật đầu một cái, “Mau đi đi, em chờ anh.”

Bạch Tấn gật đầu một cái đi về phía phòng vệ sinh.

Hơn 10′ sau sau, Bạch Tấn mặc đồ ở nhà bước ra, tôi đã tựa vào đầu giường thiu thiu ngủ.

Bạch Tấn búng nhẹ lên trán tôi một cái, trong nụ cười mang theo sự cưng chiều, “Mệt thì về phòng ngủ đi.”

Tôi dụi mắt, ngồi dậy ngửa đầu nhìn anh ấy, “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”

Bạch Tấn liếm môi dưới quay mặt liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Không có gì, chỉ muốn hỏi xem hôm qua khai trương có thuận lợi hay không thôi.”

Tôi quỳ gối trên giường, đem mặt tiến tới trước mắt anh ấy nhìn một lát, không phát hiện chuyện gì khác thường, mới bĩu môi, “Tốt vô cùng, phản hưởng không tệ.”

Bạch Tấn nhìn tôi không ngừng ngáp, lôi tôi xuống giường, vuốt vuốt tóc tôi, “Nhanh đi ngủ đi.”

Tôi gật đầu một cái rồi cùng anh ấy nói ngủ ngon, sau đó trở lại phòng ngủ của mình, đi tới bên cửa sổ vừa muốn cuốn rèm lên, chợt ngẩn ra.

Dưới lầu có một chiếc xe màu đen lẳng lặng biến mất trong bóng tối, xe không mở đèn, hoàn toàn hòa làm một thể trong bóng tối, tôi không thấy người trong xe, nhưng trong lòng lại là rung động, có một loại buồn bực đau thương ập đến trong lòng.

Lê Trạch, cố chấp như thế, không chịu buông bỏ, nhưng loại kiên trì này của hắn ngày hôm nay đã không còn bất cứ ý nghĩa gì với tôi, tôi không cảm thấy áy náy, cũng không đau lòng, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương, nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng chúng tôi không bao giờ gặp lại nữa!

Tôi đứng trước cửa sổ một lát, sau đó đem rèm cửa từ từ kéo lên, lên giường, tắt đèn chui vào trong chăn.

Tôi không biết người khác gặp tình huống này sẽ phản ứng như thế nào, có lẽ là gửi tin nhắn bảo hắn về sớm một chút, cũng có lẽ là trực tiếp chạy xuống dưới lầu mắng té tát vào mặt hắn, để hắn đừng làm trò vô nghĩa nữa, nhưng tôi lại không làm gì cả, thậm chí trong lòng vẫn bình thản như cũ.

Lại gọi cho Hàn Dục lần nữa, vẫn nghe được duy nhất môt câu nói, “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!” Tôi tắt điện thoại, ôm chăn, trong chốc lát liền ngủ thật say.

Cả đêm không mơ gì hết.

Ngày tiếp theo là thứ bảy, thời điểm tôi thanh tĩnh thì trời đã sáng hẳn, rửa mặt xong, mở máy đi xuống lâu.

Điện thoại di động rất an tĩnh, không có tin nhắn.

Trong phòng khách không có ai, tôi đi vòng qua phòng ăn.

Bạch Tấn bưng hai cốc sữa tươi từ phòng bếp ra ngoài, đặt trên bàn ăn, đưa hai miếng bánh mì nướng cho tôi.

Tôi nhận lấy, nhìn xung quanh, “Hoàng Vũ đâu?”

Bạch Tấn đặt trứng tươi trước mặt tôi, nói thật nhỏ, “Có nhiệm vụ, sáng sớm đã ra ngoài rồi.”

Tôi cau mày, “Anh ấy không phải là không thoải mái sao? Sao không xin phép nghỉ.”

Bạch Tấn cười, “Làm đặc cảnh  không dễ xin nghỉ đâu, nhưng mà thời điểm cậu ta ra ngoài sắc mặt rất tốt.”

“A, Tiểu Bạch, hôm nay anh làm gì thế?”

“Một lát tới cô nhi viện xem, sau đó đến quán lẩu.”

Tôi uống hết sữa tươi liền vỗ tay đứng dậy, “Em đi với anh.”

Bạch Tấn nghiêng đầu nhìn tôi, gật đầu.

Lúc tôi thay xong quần áo, Bạch Tấn đã đợi ở cửa, tôi cười hì hì đi tới vừa muốn theo anh ấy ra cửa, điện thoại di động liền vang lên, tôi dừng lại lấy điện thoại ra, thấy số trên màn hình, cau chặt chân mày, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Bạch Tấn, tôi đi đến phía cửa sổ sát đất, bấm nút nghe.

“Alo? Bác Hàn.”

“Tiểu Hạt Tiêu, hiện tại có rảnh không?”

Tôi hơi mím môi, “Bác lại muốn mời cháu uống trà sao?”

Bên đầu điện thoại kia có tiếng cười khẽ, “Còn là ở chỗ cũ, ta chờ cô.”

Tôi có chút thất bại  mở miệng “Bác Hàn…”

“Cô không muốn biết mục đích ban đầu Tiểu Dục tiếp cận cô sao?”

Tôi sửng sốt một chút, không nói gì.

“Đến đây, ta tin tưởng cô sẽ không thất vọng.”

Cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn Bạch Tấn..

“Thế nào? Điện thoại của ai?”

“Bố Hàn Dục, ông ấy nói muốn nói cho em biết mục đích thực sự Hàn Dục đến gần em.”

Bạch Tấn nghe tôi nói xong, sắc mặt trắng nhợt, cau chặt  chân mày, một lát sau trầm thấp mở miệng, “Anh đưa em đi.”

.............

Nửa giờ sau, tôi lại đến quán trà ưu nhã đó một lần nữa, còn ngồi ở vị trí lần trước, đối diện với một ông bác tinh thần dẻo dai, lộ ra sự cơ trí cùng không khéo của một thương nhân.

“Bác Hàn, bác mới vừa nói qua điện thoại là có ý gì? Cháu không rõ.”

Hàn Mậu Lâm hôm nay tâm tình rõ ràng rất tốt, ông ta giúp tôi rót thêm một chút nước trà, sau đó nhìn tôi cười ôn hòa, “Đừng khẩn trương, buông lỏng một chút.”

Bàn tay đặt dưới bàn đã nắm thành nắm đấm, tôi mấp máy môi, “Bác Hàn, bác có lời gì cứ việc nói thẳng đi.”

Hàn Mậu Lâm gật đầu một cái, đặt một túi văn kiện lên bàn, nhưng không đưa cho tôi, “Tiểu Hạt Tiêu có muốn nghe đoạn tình cảm lúc còn ở nước ngoài của Tiểu Dục không?”

Trong lòng tôi run lên lạnh lẽo, nhìn ông ta, đôi môi mân thành một đường, gật đầu.

Hàn Mậu Lâm vuốt ve ly trà, chậm rãi mở miệng, “Tiểu Dục từ nhỏ chính là một đứa trẻ hoàn mỹ có phẩm chất, rất hiểu chuyện, rất nghe lời, lúc học đại học cũng rất hay xấu hổ, tính tình hoàn toàn ngược lại bây giờ, mà nguyên nhân khiến tính cách nó thay đổi là do bạn thời đại học, một bạn học nữ, đó là một cô gái rất đẹp rất dịu dàng, khéo léo, nghe lời, cao quý giống như công chúa, Tiểu Dục vừa thấy đã yêu, hai người qua lại nửa năm, có một ngày cô gái kia nói với nó rằng muốn về nước, bởi vì cô ta vẫn yêu một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia cuối cùng cũng đồng ý kết hôn với cô ta, đoạn thời gian đó Tiểu Dục hoàn toàn sụp đổ, sau đó nó liền liều mạng học tập, trở về nước cũng không qua lại với bạn gái khác, cuộc sống riêng rất hỗn loạn.

Cho đến nửa năm trước gặp lại cô gái đó, mà cô ta cũng không đính hôn với người đàn ông kia, bởi vì lễ đính hôn bị một cô gái khác tới phá hỏng, mà vị hôn phu của cô ta vì đuổi theo cô gái kia mà bị đụng xe, mất trí nhớ. Tiểu Dục có thể vì để cho cô bạn của mình hạnh phúc, quyết định đi quyến rũ cô gái này.”

Nói tới đây, Hàn Mậu Lâm liền dừng lại, mà tôi đã hoàn toàn kinh hãi, tâm can giống như có người cầm thanh chuỳ đập nát, cảm giác đau đớn cứ ập tới, đau đến chết lặng, cho đến khi không còn cảm giác được nhịp đập dưới ngực trái, chỉ còn lại trống rỗng vô tận và bất lực, tôi mới nhìn ông ta, đầu óc đã hoàn toàn không thể vận chuyển, tôi thử há miệng lại phát hiện một chút âm thanh cũng không phát ra được, chỉ ngồi ngưng trệ ở đó.

Hàn Mậu Lâm nhìn biểu tình của tôi, khe khẽ thở dài một hơi, đẩy túi giấy trong tay tới, sau đó đứng dậy rời đi.

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm túi giấy màu trắng, thời gian dài không có phản ứng, cho đến lúc hai tay bị người khác cầm lấy, chiếc túi màu trắng bị người ta lấy đi.

Tôi giống như lấy lại tinh thần, ngẩn ra, rút tay, vươn tới, cầm thật chặt, ngửa đầu, nước mắt đầy mặt bi thương, “Tiểu Bạch, trả em.”

Bạch Tấn hơi nhếch môi, do dự hồi lâu mới buông tay.

Tôi cắn chặt hàm răng, từ từ mở túi, từng tấm hình rơi ra.

Phía trên cùng, một nam một nữ ôm chặt nhau, người đàn ông mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu tím, cà vạt màu hồng nhạt, ánh mắt đau đớn thương tiếc mà tôi chưa từng thấy qua, cô gái được hắn ôm mặc một bộ váy liền màu trắng, khuôn mặt đầy nước mắt ấm ức, đáy mắt là sự tin cậy không muốn xa rời.

Tôi nhìn thời gian trên tấm ảnh: Chín giờ năm phút tối qua.

Bức ảnh phía dưới là người đàn ông ôm cô gái bước về phía chiếc Bently, thời gian: chín giờ hai mươi tám phút.

Tiếp theo là tấm hình người đàn ông ôm người phụ nữ vào khách sạn năm sao, thời gian: mười giờ.

Tôi lấy từng tấm lên xem, nước mắt trên mặt đã sớm bị hong khô, tôi không biết bộ dạng mình bây giờ như thế nào, nhưng từ ánh mắt trầm thống vô hạn của Bạch Tấn, tôi biết chắc mình cùng quỷ sai biệt không nhiều lắm.

Cuối cùng là tấm hình hai người một trước một sau đi ra từ thang máy khách sạn, thời gian: sáng sớm hôm nay tám giờ bốn lăm phút.

Tôi đem tất cả hình nhìn một lần, liền quay đầu ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu không suy nghĩ bất cứ thứ gì, đều là một mảnh hỗn độn.

Không biết qua bao lâu, Bạch Tấn nắm chặt tay tôi, thanh âm khàn khàn mở miệng, “Hạt Tiêu, nói gì với anh đi.”

Tôi bị sự run rẩy trong giọng nói của anh ấy đánh thức, từ từ thu hồi tầm mắt, cười với anh, cực kỳ miễn cưỡng, “Tiểu Bạch, làm sao bây giờ, coi như là vậy, nhưng em vẫn yêu anh ta.”