Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Chương 5




"Về nhà?"

"Ừ."

"Thế nhưng đây không phải là nhà của Mi Mi sao?" Đường Y Nặc không hiểu ra sao.

"Dĩ nhiên, đây là nhà Mi Mi ở, hiện tại chúng ta phải đi là nhà của ba Mi Mi."

Diệp Hân Dương nhìn có chút hả hê, nếu để cho Đường Trung Đường nghe những lời nói như thế, không phải là giận đến hộc máu sao, con gái nuôi lớn còn chưa có thả ra ngoài mấy ngày, ngay cả hang ổ cũng không cần.

"Nha." Đường Y Nặc đáp một tiếng, liền không còn động tĩnh gì.

Diệp Hân Dương xoay người trở về phòng lấy chìa khóa xe, khi trở về phát hiện có điểm không đúng, phim hoạt hình đang chen vào quảng cáo truyền bá, mà Đường Bảo Bảo lại vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh TV, bả vai thon gầy run run lên .

Ba chân bốn cẳng mà đi đến trước mặt Đường Y Nặc, đem cằm cô giơ lên, quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn , lông mi bị nước mắt thấm ướt, biến thành một đoàn đen thùi lùi, khóc thật thảm thiết.

Diệp Hân Dương mấp máy môi, khi anh dung túng , cô đã chừng mấy ngày không khóc qua, hôm nay hình như anh cũng chưa làm chuyện tình gì không tốt đi, cái người không biết sống chết làm mưa làm gió tại trên người anh là cô mà!

"Thế nào?"

Dùng sức chùi cái lỗ mũi, trong mắt to nước ngập tràn, "Anh Diệp, có phải anh không cần Mi Mi nữa hay không, Mi Mi muốn cùng anh Diệp cùng nhau ở chỗ này, nơi nào cũng không muốn đi."

Một hồi lâu, Diệp Hân Dương mới nghe hiểu ý tứ của Đường Y Nặc, trí tưởng tượng của cô gái nhỏ này cũng quá phong phú đi, Diệp Hân Dương bắt được hài cái tay của cô, nhẹ nói: "Anh sẽ không bỏ lại em, chỉ là muốn trở về thăm chú Đường một chút, Mi Mi cũng không nhớ cha một chút xíu nào sao?"

"Nhớ." Nặng nề gật đầu một chút, mắt to nháy nháy , tròng mắt tròn xoe cực kỳ giống ngâm trong hồ thủy tinh trong suốt, ánh mắt có chút thích lại có điểm sợ hãi, xác nhận lại một lần nữa: "Cho nên, anh Diệp sẽ không bỏ lại em, chỉ là mang em trở về thăm cha?"

Diệp Hân Dương gật đầu một cái, "Thật là ngu ngốc!"

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là trời tháng sáu, lập tức mưa thu mây bay, trời xanh mây trắng, đối với công phu that đổi sắc mặt của cô, Diệp Hân Dương xem thế là đủ rồi.

"Mi Mi vào phòng tắm thay áo ngủ, chọn một bộ váy thích nhất, mặc xong chúng ta sẽ xuất phát."

"Đợi thêm một chút có được không?"

"Hả?"

"Vui vẻ cùng Hôi Thái Lang lại bắt đầu, xem xong tập này chúng ta đi có được hay không?"

". . . . . ."

Một hàng hắc tuyến, Diệp Hân Dương nhìn Đường bảo bảo hai mắt sáng lên xem chằm chằm màn ảnh TV, tựa hồ hoàn toàn đem một đoạn tiểu nhặc đệm ruột gan đứt từng khúc mới vừa rồi quăng ra ngoài chín tầng mây, nếu như không phải là biết Đường mỗ hôm nay thông minh bị thoái hóa, anh đều có chút hoài nghi Đường Y Nặc có phải đang đùa chơi với anh hay không.

Một tập một tập lại một tập, cho đến khi truyền hình Vui vẻ cùng Hôi Thái Lang chiếu xong hai người mới ra cửa.

Bởi vì tại giữa buổi trưa anh và Đường Trung Đường đã hẹn thời gian về nhà, một Đường mỗ người yêu nữ nhi thành si lại lập tức thả trên tay xuống tất cả công việc phi nhanh về nhà, ở trong nhà trông sao đợi trăng sáng như thế nào cũng trông mong không tới con gái bảo bối, đã gọi điện thúc giục vô số lần, thậm chí làm điện thoại Diệp Hân Dương hết pin luôn.

Từ lòng trả thù riêng, Diệp Hân Dương cố ý không cho điện thoại di động sạc điện.

Xe lái vào gara dưới đất, Diệp Hân Dương mang theo Đường Y Nặc vào trong nhà, mỗi khi đi được vài bước, anh liền dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía sau một chút, cứ có cảm giác giống như có người nào đó đang rình coi bọn họ, cảm giác của anh nhất định không sai lầm đi.

Cho nên hai người vừa vào nhà, anh liền hỏi Đường Trung Đường gần đây có phải đắc tội người nào hay không, Đường Trung Đường vẫn còn vì người không nghe điện thoại này, tức giận cho anh một cái liếc mắt.

"Ta đây đời này chỉ đắc tội với một mình cháu!" Sau đó giận đùng đùng xoay người lôi kéo con gái hỏi han ân cần.

"Mi Mi, chúng ta lên lầu, cha mua cho con rất nhiều quà tặng!"

Diệp Hân Dương nhíu mày, anh tự nhiên sẽ không theo loại người có chứng yêu con gái thích tính toán chi li này so đo, đi tới hỏi dì bảo mẫu: "Dì, gần đây dì ra ra vào vào, có cảm thấy xung quanh biệt thự có người rình rập hay không?"

Bảo mẫu nắm tóc, "Con người của ta thần kinh so cột điện còn thô, thật không có chú ý tới. Diệp tiên sinh, tại sao cậu lại hỏi như thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có thể thật là ảo giác của cháu." Diệp Hân Dương cười cười, "Dì, không sao, không cần lo lắng."

Diệp Hân Dương tại phương diện này đối với mình cực kỳ tự tin, dĩ nhiên không thể nào cho đó là ảo giác của mình.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Diệp Hân Dương cảm thấy thời gian anh cho đủ rồi, giữa cha con có bao nhiêu chuyện riêng tư thì cũng có thể để sau rồi nói, liền không hề áy náy lên trên lầu, đẩy ra phòng của Đường Y Nặc.

"Anh Diệp!" Đường Y Nặc đối với mùi của Diệp Hân Dương rất nhạy cảm, lập tức từ trên giường nhảy xuống, "Mau đến xem, đây là Spongebob Squarepant cha tặng cho em, có xinh đẹp không?"

Tính tình tỉnh táo của Diệp Hân Dương cũng có chút giật mình trợn to hai mắt, trước mắt là Spongebob Squarepant có thể so sánh với giường lớn size king, mắt dùng bảo thạch màu đen làm đẹp, vừa xa xỉ lại xinh đẹp.

Cái đuôi Đường Trung Đường vểnh cong lên, dương dương đắc ý, "Như thế nào, Hân Dương? Hay là ta lão già này đối với con gái tương đối tốt thôi." Khiêu khích trắng trợn.

"Chú quả nhiên rất thương Mi Mi ." Diệp Hân Dương hoàn toàn không ăn này một bộ, cười híp mắt cảm thán một câu, liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa, trên mặt còn cười khanh khách, hết sức hữu nghị.

"Cháu đừng nói vấn đề khác?" Đường Trung Đường buồn bực.

"Nha." Diệp Hân Dương quay đầu đi, nhìn cô gái nhỏ leo lên Spongebob Squarepant ở phía trên giường lớn lật tới lăn lui lần nữa, "Mi Mi, anh muốn uống cà phê của dì pha, em đi xuống giúp anh bảo dì pha một lý giúp anh, có được hay không?"

"Ừ." Đường Y Nặc nhảy lên, thật vui vẻ đi tìm bảo mẫu.

"Nó đối với cháu thật để ý." Đường Trung Đường chua chát, miệng đầy không có cảm giác, "Đúng rồi, lúc nãy có chuyện đang bận sao? Rõ ràng nói là buổi trưa, thế nào 4 giờ mới đến?"

Diệp Hân Dương suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không cần nói cho Đường lão gia tử, thật ra thì ở trong lòng Đường đại tiểu thư, địa vị của ông và Diệp hân giương, đều không sánh bằng truyền hình Vui vẻ cùng Hôi Thái Lang.

"Không có, bởi vì có chút buồn ngủ, ngủ trưa hơi quá." Diệp Dân Dương hời hợt sơ lược nguyên nhân đi trễ, chợt sắc mặt trầm tĩnh xuống, nhìn Đường Trung Đường nói: "Cháu hi vọng chú có thể cho cháu xem tài liệu bệnh tình của Đường tiểu thư,cháu muốn cẩn thận nhìn một chút."

Đường Trung Đường sửng sốt, lộ ra một bộ tươi cười chua chát, "Đều là nói nhảm, không có gì dùng, nếu như có dùng ta sớm đưa cho cháu." Mặc dù cảm khái, ông vẫn là đi lấy.

Lúc trở lại, Diệp Hân Dương cùng Đường Y Nặc ngồi ở một chỗ, Đường Y Nặc mắt to nhìn anh uống cà phê, chờ anh hớp một ngụm, liền vội vàng hỏi: "anh Diệp, uống ngon sao?"

"Ừ, ngon vô cùng."

Giống như đây là cà phê cô pha, Đường Y Nặc cười đến vui sướng, mắt to tròn vo cười thành hai vầng trăng cong soi sáng, miệng nhỏ nứt ra, lộ ra hàm răng trắng mịn chỉnh tề, chói lòa làm người hoa mắt.

Hồi lâu chưa từng thấy qua con gái cười không buồn không lo đến như vậy, Đường Trung Đường không tự chủ được siết chặt tài liệu trong tay, chợt có chút không muốn đem gì đó trên lầu giao cho Diệp Hân Dương.

Diệp Hân Dương đã nhìn thấy ông, đem Đường Y Nặc đuổi đi lần nữa, "Mi Mi, bụng của anh hơi đói rồi, giúp anh nói dì cầm chút bánh ngọt đi lên, có thể không?"

"Ừ!" Đường Y Nặc tin tưởng nhất anh Diệp, không nghi ngờ gì, vui sướng nhảy lên lại đi xuống lầu.

"Nó như vậy thật ra thì tốt vô cùng, chú. . . . ." Đường Trung Đường nhớ tới bộ dáng trước kia của con gái, kiêu ngạo mà nghễnh đầu, trong mắt to xinh đẹp không có một chút ánh sáng nào, như tượng gỗ mỹ lệ không có linh hồn, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng luôn là lắc đầu nói không sao, nhưng cô làm sao có thể sẽ không sao, ông cũng mau quên cô đã bao lâu không có cười rồi, đây chính là con gái bảo bối hắn thương đến đến tận xương tủy, đã từng kiêu ngạo cỡ nào, xinh đẹp cơ nào.

Diệp Hân Dương cười như không cười, "Chú xác định?" Trong mắt là sự giễu cợt không hề che giấu.

Đường Trung Đường bị nụ cười kia đâm xuống dưới, "Chú dĩ nhiên hi vọng nó có thể khôi phục bình thường, nhưng nếu như cái giá phải trả là nụ cười và sự vui vẻ, chú. . . . . . chú không làm được, chú không muốn gặp một tiểu Nặc mất hồn lạc phách."

"Tại sao phải thất hồn lạc phách? Phát hiện cuộc sống của cô không cách nào vui vẻ, chẳng lẽ không cần tìm ra nguyên nhân, hoàn toàn cải thiện tình huống không tốt, loại phương pháp trốn tránh này thật sự tốt sao?"

"Có lẽ cháu nói rất đúng, nhưng chú làm tất cả biện pháp cũng không cách nào khiến nó nhoẻn miệng cười." Ông là người cha thất bại, ở trên thương trường bày mưu nghĩ kế, chính là nhân vật quyết định thắng bại sau cùng, như đối mặt với con gái thì cũng là vụng về ngoài dự đoán của mọi người , chỉ biết một lòng thuận theo, không biết nên đi thế giới nội tâm của con gái như thế nào.

"Thật ra thì cháu cũng không có tư cách nói chú, bởi vì khi biết cô ấy mất trí nhớ lại hết lần này đến lần khác chỉ nhớ rõ cháu khi xưa thì cháu thật sự có loại cảm giác may mắn rơi trúng đầu mình, không nói gạt chú, mặc dù cháu đối với cô ấy rất lạnh nhạt, nhưng cháu vẫn luôn rất ưa thích cô ấy, vô cùng thích, cho nên mới phải càng thêm không ưa việc cô ấy đã làm, thậm chí cuối cùng không thể tiếp tục nhẫn nại, trong cơn tức giận đi Nhật Bản, sau khi trở lại lại đối mặt với một Đường tiểu thư hoàn toàn mới, một Đường tiểu thư toàn tâm lệ thuộc vào cháu, cũng sinh ra ý niệm ‘ nếu như cả đời như vậy cũng chưa chắc không tốt ’ ."

Diệp Hân Dương bứt lên khóe môi cười cười, "Nhưng hôm nay buổi sáng, cháu mới phát hiện ra mình mười phần sai rồi, cháu thích chính là cái đó Đường Y Nặc hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cho dù cô ấy có nhiều khuyết điểm hơn nữa, chúng ta cũng có thể cùng nhau cố gắng vượt qua, mà không phải tước đoạt quyền lợi trở lại cá tính vốn có."

"Cháu thích Tiểu Nặc?" Đường Trung Đường thất kinh

"Không nhìn ra?"

"Thật không có nhìn ra. . . . . . Cháu đối với Tiểu Nặc không phải lạnh nhạt bình thường, luôn là xa cách khó gần, nói ghét cũng không quá đáng, chú có thời điểm nghĩ nếu không phải ngại vì sự tồn tại của chú, cháu nhất định sẽ hoàn toàn đem Tiểu Nặc làm thành cảnh bên đường."

"Đây là sai lầm của cháu." Vừa bắt đầu trốn tránh không gặp Đường Y Nặc, là vì che giấu rắp tâm khác của mình đối cô, nữa sau lại đối với thái độ Đường Y Nặc càng ngày càng tệ, một mặt là anh nhìn không quen, mặt khác cũng không biết cùng với nàng chung đụng như thế nào, ở trong mắt người khác xem ra, như vậy biểu hiện cụ thể như thế lại biến thành"Ghét" !

Diệp Hân Dương không có ý định đem tình cảm của mình nói cho Đường Trung Đường nghe, nói nên nói, liền hỏi tài liện muốn có từ Đường Trung Đường, Đường Trung Đường cũng bị thuyết phục rồi, thống khoái mà đem tài liệu giao cho anh..

Diệp Hân Dương thấy Đường Y Nặc chậm chạp không có đi lên, liền định xuống lầu tìm cô.

"Chờ một chút."

"Hả?"

Thần sắc Đường Trung đường có chút nặng nề, "Lúc trước không phải cháu hỏi chú gần đây có đắc tội với người khác hay không sao? Thương trường buôn bán khó tránh khỏi thù địch, sẽ không có cái gì cần đặc biệt chú ý, nhưng mấy ngày trước một người khác tới tìm chú ."

"Người nào?"

"Là mẹ của tiểu Nặc." Thấy thần sắc Diệp Hân Dương kinh ngạc, Đường Trung Đường thấy niềm vui trong đau khổ cười cười, "Không sai, chính là mẹ của Tiểu Nặc Doãn Á Lan, cô ta cũng không phải bởi vì khó sanh rồi qua đời, mà thích một người đàn ông khác,sau khi sinh hạ đứa bé liền cùng hắn cùng nhau bay đi Mĩ quốc, không còn tin tức, chú sợ Tiểu Nặc có ám ảnh, từ nhỏ nói với nó mẹ nó khó sanh qua đời, đúng rồi, cháu làm gì vô duyên vô cớ hỏi chú có đắc tội với người khác hay không?"

"Hôm nay cháu đến trước cổng nhà, cứ có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn, rất không thoải mái."

"Cháu có thấy rõ ràng là ai chưa?"

Diệp Hân Dương lắc đầu, "Cháu không rõ ràng lắm."

"Có lẽ thật sự là cô ta, cô ta tới tìm chú chủ yếu cũng là muốn xem con gái một chút, nhưng chú tức giận nói khó nghe, chất vấn nếu như cô ta thật sự yêu con gái tại sao ban đầu lại muốn bỏ đi, sau lại hai mươi năm bặt vô âm tín, trực tiếp cự tuyệt cô ta, nhưng tóm lại cô ta cũng là mẹ ruột của tiểu Nặc, nhìn thấy con gái một lần cũng hợp tình hợp lý."

Diệp Hân Dương không nói gì, đi xuống lầu ở phòng khách cũng không thấy được Đường Y Nặc, cuối cùng ở phòng bếp tìm được.

Đường Eno đứng ở sau lưng dì bảo mẫu, tò mò nhìn dì làm bánh ngọt.Anh nhìn một hội, không có tiến lên quấy rầy.

Buổi tối, dì bảo mẫu làm một bàn lớn thức ăn, Diệp Hân Dương và Đường Y Nặc ăn no một bữa, mới cùng Đường Trung Đường tạm biệt về nhà.

Đường Trung Đường đưa bọn họ lên xe, khuôn mặt lưu luyến không rời.

Diệp Hân Dương nắm tay Đường Y Nặc, đường vòng cung ở tròng mắt đen đẹp đẽ dưới ánh trăng màu bạc hết sức chân thành, "Mỗi tuần lễ cháu đều sẽ mang cô ấy trở về, không nên quá chờ mong."

Đường Y Nặc vẫy tay, "Cha, Mi Mi sẽ nhớ cha!"

"Ừ, cha cũng sẽ nhớ tới con." Đường Trung Đường ưỡn một khuôn mặt mo, đang chuẩn bị cò kè mặc cả, "Có thể một tuần lễ trở lại hai ba năm ngày hay không. . . . . ."

Không ngờ xe màu đen bên cạnh chợt khởi động, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn nó nghênh ngang rời đi.

Vẫn cảm thấy rất quái dị, ánh mắt rình mò giống như gần kề, thế nào cũng không bỏ rơi được, Diệp Hân Dương vòng vo nhiều lần, đáng tiếc hiện tại chính là giờ cao điểm xe chạy, sau lưng tràn đầy đều là các loại xe, không nhìn ra bất kỳ sơ hở.

Đường Bảo Bảo ăn uống no đủ, ngồi ở ghế cạnh tài xế nghiêng đầu đã ngủ rồi, trong xe không có cái mền, mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng cái gì đều không có, ngủ nhất định sẽ cảm lạnh . Diệp Hân Dương không hề suy nghĩ nhiều nữa, hết sức chuyên chú ở dòng xe chạy mãnh liệt trên đường cái phá vòng vây, chỉ vì muốn ôm Đường bảo bảo lên giường ngủ sớm một chút.

Vì phòng ngừa mình thú tính đại phát, cả buổi tối, căn bản Diệp Hân Dương không thế nào ngủ, mà Đường Bảo Bảo một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, cảm thấy lồng ngực anh Diệp thật là ấm áp thật thoải mái, liền hướng trên người anh tiếp cận, còn đưa ra cánh tay trắng noãn vươn tới ngực của anh, vì vậy Diệp Hân Dương trợn tròn mắt, nhìn trần nhà hắc ám, mặc niệm Kim Cương Kinh một trăm lần, cuối cùng nhịn đến trời sáng.

Diệp Hân Dương vội vàng rời giường, không có lò sưởi, Đường Bảo Bảo nhướng mày lên ở trên giường lật tới lăn lui, cũng không tìm được thân thể làm mình cảm thấy ấm áp, chỉ có thể không tình nguyện mở mắt.

"Chào buổi sáng, em ngủ tiếp một lúc tốt lắm, anh đi làm bữa sáng."

Đường Y Nặc thấy anh đã thay xong quần áo, chớp chớp mắt to có chút sương mù, "Không, anh Diệp rời giường, Mi Mi cũng muốn rời giường."

Diệp Hân Dương từ chối cho ý kiến,sau khi rửa mặt liền đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.

Thời điểm chuông cửa vang lên, anh nhìn thời gian, buổi sáng sáu giờ 20', sớm như vậy, không phải là Đường Trung Đường chứ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng là người mà anh không thể tin được.

Rửa tay đi ra phòng bếp, lại bị Đường Y Nặc kêu : "anh Diệp, Mi Mi đi mở cửa." Cô đổi một thân màu xanh nhạt với quần dài ngang đầu gối, nhìn qua ưu nhã mà tỉ mỉ.

Diệp Hân Dương cũng vội vàng đi theo, "Mi Mi, không phải anh đã nói với em trước hết phải thấy rõ ràng là ai mới mở cửa . . . . ."

Lời của anh còn chưa nói hết, Đường Y Nặc ra tay quá nhanh, đã đem cửa kéo ra, có chút ngượng ngùng le lưỡi một cái, "A, thật xin lỗi, anh Diệp , Mi Mi lần sau chú ý!"

"Không sao." Diệp Hân Dương đem Đường Y Nặc đến sau lưng, xem kỹ ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau cửa, ăn mặc phải hết sức thỏa đáng, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, tản ra một loại sức quyến rũ của phụ nữ thành thục, ánh mắt của cô nhưng có chút cố chấp, từ đầu tới đuôi đều chỉ nhìn chằm chằm Đường Y Nặc, sáng rỡ đến không tầm thường.

Đường Y Nặc bị nhìn thấy rất không tự nhiên, cả người cũng trốn sau lưng Diệp Hân Dương.

"Ngươi là ai, xin hỏi ngươi tìm ai?" Anh không khách khí hỏi.

"Doãn Á Lan." Tuyệt không để ý bị chất vấn như vậy, cô khẽ cười, dáng vẻ mười phần ưu nhã , "Là mẹ ruột của cô ấy, ta muốn mang cô ấy đi."

"Lúc ấy ta xác thực là trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho là tình yêu chính là tất cả, hiện tại hơn hai mươi năm đã qua, cái đó xú nam nhân nói muốn yêu ta cả đời lại chê ta già, tìm một nữ sinh đại học khác, đang ở nước lạ, tim không còn gì vấn vương vừa thương tâm cực độ ta đây vốn là nghĩ cái chết, trước khi chết lại nghĩ đến đứa bé ở Đài Bắc, đột nhiên nhớ nó vô cùng, vì vậy ta liền trở lại." Không có chủ nhà mời, cô tự động tự phátngồi ở trên sofa trong phòng khách, ngồi đối diện chính là Diệp Hân Dương và Đường Y Nặc.

"Trung Đường vẫn ghi hận ta, cũng không chịu để cho ta thấy nó, sau lại ta mời trinh thám tư, mới biết rõ tình trạng hôm nay của nó, đứa bé đáng thương cùng mẹ đi có được hay không, mẹ nhất định chăm sóc thật tốt cho con."

Một chút thể diện Đường Y Nặc cũng không cho cô ta, "Anh Diệp, Mi Mi mới không đi cùng cô ta, Mi Mi muốn cùng anh Diệp ở chung một chỗ."

Một đoạn chuyện tình dài như vậy, cô không muốn nghe cũng không muốn hiểu, cự tuyệt ngay lập tức.

Diệp Hân Dương đẩy cô vào phòng ngủ, đem bữa ăn sáng cũng mang đi vào, "Ngoan, em từ từ ăn, anh có việc nói với cô ta." Vừa muốn xoay người, ống tay áo lại bị kéo lấy.

"Hả?"

" Anh Diệp, cô ta là người xấu, chúng ta đuổi cô ta đi ra ngoài có được hay không?" Trong lòng cô, bất kỳ người có ý đồ tách cô và anh Diệp đều là người xấu.

Kinh ngạc một giây đồng hồ, khóe môi đông lạnh từ từ tuôn ra một cái mỉm cười, "Nghe lời em, ngoan."

Doãn Á Lan rõ ràng nghe được lời nói của Đường Y Nặc, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt tan vỡ, theo bản năng lại nâng lên mỉm cười, "Không trách Tiểu Nặc, đều là ta làm mẹ không được tẫn chức."

Diệp Hân Dương kỳ quái nhìn cô ta một cái, trên mặt thần sắc không xem ra gì, "Doãn tiểu thư, cô thật giống như có chút không biết rõ, một người đột nhiên tới cửa tự xưng là mẹ Tiểu Nặc mẹ, tôi không đem cô làm kẻ điên đuổi ra ngoài, cô nên thấy may mắn rồi."

Doãn Á Lan cười xấu hổ, "Cậu đừng nói giỡn."

"Cô xem tôi là đang nói đùa sao?" Diệp Hân Dương nhàn nhạt hỏi ngược một câu.

Chỉ là vài ba lời, cô ta liền bị ép mất đi ưu thế đánh đòn phủ đầu, "Tôi có thể đi làm giám định DNA, chứng minh nó đúng là con gái của Doãn Á Lan tôi!"

Thật ra thì Diệp Hân Dương chưa từng có hoài nghi tới thân phận của cô ta, Tiểu Nặc dáng dấp rất giống cô, lông mày lỗ mũi đều giống như một khuôn mẫu khắc ra ngoài, vậy mà Đường tiên sinh cũng yên tâm đem Tiểu Nặc giao cho cô, một người chưa bao giờ có trách nhiệm thì có quyền gì đem Tiểu Nặc từ theo trong tay anh mang đi.

"Doãn tiểu thư, cô không cần quá kích động." dù sao cô cũng là mẹ của Đường Y Nặc, anh không muốn cho cô khó chịu, "Cô đã nói cô hiểu rõ tình trạng Tiểu Nặc, như vậy hi vọng cô đợi thêm một ít thời gian, chờ Tiểu Nặc khôi phục bình thường, phải có sức phán đoán bình thường, sau đó cô ấy mới quyết định có muốn tiếp nhận cô hay không được."

Doãn Á Lan ngớ ngẩn, chợt trấn định lại, "Các người đừng gạt tôi nữa, tôi hiểu biết rõ các người đều sẽ gạt tôi, hôm nay tôi đi lần này, không biết các người lại đem Tiểu Nặc đưa đến nơi nào, lúc đó tôi có thể sẽ không thấy được nó nữa!" Cô chịu đủ lừa gạt, bị lừa phải xoay vòng vòng, không đáng giá một đồng, cuối cùng còn bị người đàn ông vô tình kia vứt bỏ, hiện tại cô hiểu, chuyện gì đều phải nắm giữ quyền chủ động, một khi mất đi, sẽ Vạn Kiếp Bất Phục.

"Lần này tôi có chuẩn bị mà đến, đem chuyện các người cũng điều tra được rõ rõ ràng ràng, nếu như cậu không giao nó cho tôi, tôi liền đi nói cho nó biết, nó mới không phải là Thư Mi, Thư Mi sớm bị nó hại chết, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Dù sao không có con gái, tôi cũng không muốn ở đời này rồi, nhiều lắm là chết lại lần nữa tốt lắm."

Diệp Hân Dương nâng lông mày, vạn vạn không nghĩ tới nữ nhân này sẽ điên cuồng như vậy.

Coi như ở trong sự việc của Thư Mi, tất cả là Đường Y Nặc không đúng, cũng không nên khiến một Đường Y Nặc đơn thuần này tới gánh chịu, cái người luôn miệng nói muốn bồi thường con gái, nhưng cố muốn đem con gái đẩy vào ngõ cụt mà.

Lửa giận ở trong thân thể điên cuồng thiêu đốt, Diệp Hân Dương chưa bao giờ hận qua một người như vậy, nếu không phải nhìn ở cô là phụ nữ , nhất định anh đã hung hăng đánh tỉnh cô, "Cô không cần quá phận, cô ấy là con gái của cô, hiện tại chỉ có trí lức chỉ là đứa trẻ năm tuổi."

Doãn Á Lan cười lạnh, dùng một loại tư thái cao ngạo nắm chắc phần thắng nói: "Tôi cái gì đều không trông nom, tôi chỉ nhận định tôi cho là chính xác, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, cậu đã quan tâm Tiểu Nặc như vậy, liền đem nó giao cho tôi a, chỉ cần giao cho tôi, tôi liền cái gì đều không nói với nó, nó cũng sẽ hảo hảo ."

Diệp Hân Dương thật muốn một quyền đánh rơi nụ cười của cô ta, rõ ràng chỉ là đem con gái làm thành cây cỏ cứu mạng lúc rơi xuống nước, chỉ hiểu gắt gao nắm không buông tay, cũng không để ý này cọng rơm rạ sẽ chịu nổi áp lực của mình mà chìm vào đáy nước hay không.

Một mình Đường Y Nặc ở trong phòng ăn cơm, căn bản ăn không an lòng, trước kia anh Diệp ca ca đều là cùng cô dùng cơm , ba ngụm cũng thành hai cái là cơm nước xong xuôi, cô liền mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách không khí rất quái dị, cô cảm thấy có chút không thoải mái, cái người nói muốn mang cô rời đi vẫn nhìn cô, thật là đáng ghét chết đi, trốn sau lưng anh Diệp, cô nhỏ giọng hỏi: "anh Diệp, người xấu có phải muốn đi hay không?" Thanh âm nói nhỏ không nhỏ, đứng ở sau lưng Diệp Hân Dương đối diện Doãn Á Lan vừa vặn nghe được không sót một chữ.

Cô ta cố gắng lộ ra nụ cười thân thiết, hướng Đường Y Nặc vươn tay, "Mi Mi, mẹ là muốn đi, chỉ là anh Diệp của con đáp ứng mẹ có thể đem con cũng mang đi!"

"Gạt người!" Đường Y Nặc quay đầu, chỉ cấp cô ta một lắc đầu nhỏ.

Doãn Á Lan thấy thế nổi cáu, đây chính là con gái của cô sao, coi như không có nuôi nó, liên hệ máu mủ là không thể giả rồi, thế nhưng cô không sánh bằng một người ngoài! Cô tức là chuyện, liền đưa tay tới đây kéo Đường Y Nặc cũng không được.

Diệp Hân Dương ra tay , đánh rớt cái tay kia.

"Đáng đời!" Đường Y Nặc ở một bên vỗ tay bảo hay, "Ai kêu bà lừa gạt Mi Mi, khi dễ Mi Mi!"

Diệp Hân Dương đang lo tức giận không chỗ phát, xuống tay dĩ nhiên ngoan độc, đem Doãn Á Lan đau rất nhiều, cô đi đến trước mặt anh, trầm giọng uy hiếp: "Cậu thật muốn tôi nói sao?"

"Đối với cô ấy mà nói, cô chỉ là một người xa lạ, cô ấy sẽ không đem lời nói của cô là quan trọng."

"A, vậy cậu mạo hiểm thử một chút sao? Tâm của đứa bé là rất yếu ớt. . . . . ."

Diệp Hân Dương thật chặt khóa lông mày, trong tròng mắt đen lửa giận bắn ra bốn phía.

"Anh Diệp, các ngươi đang nói cái gì, Mi Mi thế nào một chút cũng nghe không hiểu !" Tay nhỏ bé từng phát từng phát dắt vạt áo của anh.

Chợt, tay áo trong tay cô bị buộc kéo rời ra, anh Diệp cư nhiên cũng không quay đầu lại mở ra cửa chính rời đi.

"Ngoan, con xem, anh Diệp của con không thương con rồi, cùng mẹ đi thôi, mẹ sẽ đối đãi với con thật tốt."

Đường Y Nặc mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn phiến vải vóc nho nhỏ này ngẩn người, trong đầu giống như nổ tung một tổ ong vò vẽ, ùn ùn kéo đến kêu to làm đầu cô lập tức đau nhức .

Kéo rời ống tay áo, bóng dáng cũng không quay đầu lại. . . . . . Tại sao cảm giác rất quen thuộc, rồi lại không nghĩ ra là chuyện xảy ra lúc nào, chỉ cảm thấy đầu đau quá đau quá, giống như giống như xé rách một dạng.

"Con đừng đùa bỡn tính khí, cùng mẹ đi." Không chiếm được đáp lại Doãn Á Lan phát ra lời ngoan độc, đưa tay phải đi kéo Đường Y Nặc.

Đường Y Nặc không hề phòng bị, một cái liền bị kéo ngã xuống đất, đầu nặng nề đập vào phía sau khay trà, thậm chí có thể nghe được tiếng va chạm thanh thúy dị thường, có máu tươi từ trong đầu tóc đen rỉ ra, giống một con rắn nhỏ kịch độc.

Đường Y Nặc tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy thống khổ, chỉ dùng một đôi mờ mịt mắt nhìn chằm chằm trần nhà, "Anh Diệp, Mi Mi đau quá, anh tới bồi Mi Mi, Mi Mi sẽ không đau, anh Diệp."

Doãn Á Lan bị dọa đến mức mất bình tĩnh nghe vậy lập tức vọt xuống dưới, thật may là Diệp Hân Dương vẫn chưa đi xa, chỉ là đứng ở cửa thang máy, vừa thấy được bước chân của cô lảo đảo nghiêng ngã, liền vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Căn bản Doãn Á Lan nói không ra lời, lôi kéo Diệp Hân Dương liền chạy ngược về.

Diệp Hân Dương một lòng đột nhiên kịch liệt nhảy lên.

Cửa mở ra, anh đi vào đã nhìn thấy Đường Y Nặc ngã trên mặt đất, trong tóc nàng tràn đầy là máu chói mắt, chỉ cảm thấy giống như có đồ vật gì đó ở trong đầu óc nổ tung, đem lý trí đánh cho còn dư lại không có mấy.

"Mau gọi xe cứu thương, mau a!" Anh đối với Dõan Á Lan rống to.

Đường Y Nặc dịu dàng nắm tay Diệp Hân Dương, "anh Diệp ở đây, Mi Mi không sợ, Mi Mi không đau, tuyệt không đau, anh Diệp không cần. . . . . ." Còn chưa nói hết, cô mắt nhắm lại, liền hôn mê bất tỉnh.