Bí Mật Của Đông Chí

Chương 14: Bị đùa giỡn




Bà Cố Tiểu Bát nói chính là lão bà bà mở một cái quán rau quả trong cái chợ gần khu vực kí túc nhân viên trường. Nghe nói nhà bà ấy nằm ở phía sau ngọn núi, trong nhà có vườn táo rộng vài mẫu đất, vừa để bán cũng vừa để ăn. Đông Chí rất thích táo nhà bà ấy, vừa ngọt lại giòn. Để một quả táo trên cửa sổ, cả ngày trong phòng vẽ tranh đều tràn ngập hương thơm dịu ngọt của táo, rất dễ chịu.

Thật không may, hôm nay Đông Chí tới sạp hàng của bà Cố, trừ bỏ mấy thứ rau xanh cũng chỉ còn mấy quả táo và mấy quả đào đã chín giòn, không có ngô ngọt Tiểu Bát nói. Đông Chí chỉ có thể mua mấy quả táo, lại mua thêm hai cây mía nhờ người ta tước luôn cho, tính toán lấy mấy thứ này về để an ủi Tiểu Bát và Tiểu Cửu bị kinh hách.

Xung quanh chợ đông người nhiều xe, ngã tư đường lại chật hẹp, khi Đông Chí tới đã cố ý gửi xe ở bãi đỗ trong quảng trường suối phun gần đó rồi đi bộ vào. Giữa trưa là thời điểm náo nhiệt nhất chợ, trên quảng trường, ngược lại khá vắng người. Đông Chí mua xong xách túi đồ đi ra, xa xa thấy một nam nhân trung niên mặc áo khoác xám dắt theo một con Husky đi tản bộ. Nam nhân trung niên nhìn có chút quen mắt, mà con chó trong tay ông ta lại càng quen mắt hơn.

Đông Chí có chút buồn bực sao cả ở đây cũng có thể nhìn thấy cún cưng của nhà người ta thế này. Nơi này tuy rằng cách không xa Ngự Cảnh Uyển nhưng với những người thường dắt chó đi dạo mà nói, đa phần đều đi tới hồ Bích Ba, dù sao chỗ đó vừa vắng người, không gian lại rộng rãi. Anh và người nhà Trang Lâm cũng chỉ tính là quen biết, nhà người ta có thói quen gì tự nhiên không biết được.

Người kia chính là quản gia tiên sinh được Trang Lâm gọi là Thất bá, ông nhìn thấy Đông Chí từ xa liền lộ ra biểu tình tươi cười. Ngược lại trên mặt con cún Hắc Đường, đôi mắt lam lộ ra vẻ hung dữ, tràn đầy khinh thường, toát ra khí tức thô bạo.

“Thầy Lăng, thực trừng hợp.” Thất bá kéo Hắc Đường đi thẳng tới chỗ anh: “Thầy vừa tan trường sao?”

“Đúng vậy, tôi vừa dạy xong, ra ngoài mua chút đồ.” Đông Chí rất có hảo cảm đối với vị trung niên đại thúc đầy hòa khí này, thấy ông chủ động chào hỏi liền cười đáp: “Thất bá đi tản bộ sao?”

Thất bá cười nói: “Dạ dày Hắc Đường hai ngày nay không ổn, tôi dẫn nó tới bác sỹ, đang trên đường về.”

Đông Chí biết vị cẩu thiếu gia này được chủ nhân chăm sóc rất chu đáo, cũng không quá lo lắng, chỉ hỏi han một câu: “Bác sỹ nói sao? Có nghiêm trọng không?”

Những người nuôi dưỡng sủng vật đều rất vui khi bảo bối nhà mình được người khác quan tâm, trên mặt Thất bá tỏ ra rất cao hứng: “Không nghiêm trọng, chỉ là ăn nhiều đồ dầu mỡ thôi.”

Thất bá còn chưa dứt lời, Hắc Đường đột nhiên nằm lăn ra đất, vừa ô ô kêu, vừa run rẩy co giật liên tục. Đông Chí bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: bị động kinh?!

Không đợi anh suy nghĩ xem con chó này có bị động kinh hay không, chợt nghe Hắc Đường rền rĩ nức nở kêu to: “Đau chết mất… hình như có xương mắc trong cổ họng… A, chảy máu rồi….”

Đông Chí vội nói: “Có phải nó bị vật gì mắc trong cổ họng không? Có phải hóc xương không?”

Nói xong mới kịp phản ứng quản gia tiên sinh thoạt nhìn thập phần chiếu cố Hắc Đường, nhưng từ đầu tới cuối đều không có phản ứng gì đối với tình huống của nó, vừa không có biểu hiện lo lắng, cũng không giật mình hoảng hốt giống anh. Trong lòng Đông Chí ân ẩn cảm thấy không đúng, vừa ngẩng đầu quả nhiên liền thấy biểu tình bất đắc dĩ của Thất bá.

“Thầy Lăng, xin lỗi, để cậu phải chê cười.” Thất bá khom lưng xuống vỗ vỗ đầu Hắc Đường, sủng nịnh cười nói: “Hắc Đường là đang muốn đùa giỡn với cậu thôi.”

Để chứng minh lời ông nói, Hắc Đường đang nằm co giật liền đứng bật dậy vững vàng trên mặt đất, vừa lắc lắc lông mao bóng mượt vừa nhếch miệng chó phát ra âm thanh hừ hừ, giống như đang cười nhạo biểu tình hoảng hốt của Đông Chí.

“Giả chết?!” Đông Chí kinh ngạc, tâm nói TMD rốt cuộc nó là loại yêu quái gì, cư nhiên còn biết diễn loại tiết mục có yêu cầu cao như giả chết này?

Hắc Đường vẻ mặt cười nhạo lắc lắc cái đuôi, nhìn anh nói: “SB.” (SB: là ngôn ngữ mạng, đọc là shǎbī có nghĩa là ngu ngốc, ác ý vũ nhục người đối diện)

Đông Chí: “….”

Đây căn bản không phải đùa giỡn, là trắng trợn bị đùa giỡn có được không? Đông Chí mặt không đổi sắc nhìn con chó tai quái: “Nó thường làm vậy?”

Thất bá bất đắc dĩ gật đầu, rồi đưa tay về phía nó tạo thành hình khẩu súng lục khoa tay múa chân: “Bằng!”

Hắc Đường không sủa một tiếng trực tiếp ngã lăn ra đất, chân sau còn thập phần nhập vai mà giật giật hai cái.

Đông Chí: “….”

Hắc Đường đang nằm im giả chết lại lắc mình đứng dậy, miệng hừ hừ thêm mấy tiếng nữa tựa như đang cười.

Đông Chí thật sự có cảm giác sụp đổ, tâm nói: rốt cuộc là dạng yêu nghiệt nào mới có thể dạy dỗ ra được con quái vật này a, đờ mờ.

Thất bá một chút cũng không chú ý tới biểu tình tan nát của Đông Chí, vẻ mặt tươi cười hớn hở vuốt lông khích lệ cho Hắc Đường, trong giọng nói còn lộ ra sự tự hào ghê gớm: “Hắc Đường so với bất cứ con chó nào đều thông minh hơn, tam thiếu gia chỉ dạy nó một lần là nó học được ngay. Nhiều người không rõ đều bị nó làm cho hoảng sợ.”

Đông Chí đờ đẫn gật đầu: “Phải, rất thông minh.”

Không chỉ thông minh, còn sắp thành tinh!

“Ông chậm rãi chơi đi, tôi về trường trước.” Đông Chí cảm thấy nếu còn tiếp tục đứng ngốc ở đây, mặt mình chắc nứt ra được luôn.

Thất bá nhiệt tình vẫy vẫy tay từ biệt anh: “Thầy Lăng đi thong thả.”

Cẩu tinh (chó yêu quái) kiêu ngạo giống như hát đệm mà phụ họa tru lên một tiếng.

Đông Chí vội bước nhanh không ngừng.

“Mía ở đâu vậy?!” Tiểu Bát cúi đầu mổ mổ dóc mía, rất chi là bất mãn than thở: “Đây rõ ràng là mía trồng trong ruộng đi. Đông Chí, anh không biết phân biệt à.”

“Cái này không ngọt à?” Đông Chí đối với sự oán giận của nó không cho là đúng, anh cảm thấy mía nào ăn cũng như nhau mà.

Tiểu Bát rung đùi đắc ý thở dài: “Lúc này mới tháng mấy chứ, phải qua hai tháng nữa mía ăn mới ngon.”

Tuy rằng trong cuộc sống Đông Chí cũng không tính là ngu ngốc, nhưng rất nhiều chuyện bình thường anh quả thật không hiểu rõ lắm. Tính anh vốn thờ ơ lạnh nhạt, phương diện vật chất cũng không quá chú ý, ngay cả vấn đề ăn uống cũng không có gì để xoi mói, vậy thì anh còn để ý mấy thứ kia làm gì? Ông bà Lăng luôn nói là do anh làm biếng, nhưng trên thực tế làm biếng chỉ là một phần, anh đối với phương diện sinh hoạt thực sự không có nhiều so đo như vậy.

Tiểu Bát gặm gặm dóc mía trong chốc lát, bắt đầu không hài lòng quái vật lớn Đông Chí đang tranh cướp đồ ăn với nó: “Sao anh không đi vẽ tranh đi, còn ở đây giành đồ ăn với tôi?”

Đông Chí cầm một dóc mía, cắn xuống một miếng lớn, mơ hồ không rõ nói: “Các tác phẩm của tao xong hết rồi.”

Tiểu Bát theo hướng ngón tay anh chỉ nhìn qua, quả nhiên ở trong góc phòng, có mấy bức tranh lớn đang được phủ vải chống bụi. Sàn phòng vẽ đều được thu dọn sạch sẽ, thuốc màu cọ vẽ đều được sắp xếp thập phần chỉnh tề, hoàn toàn khác hẳn thời gian lộn xộn trước đây.

Tiểu Bát có chút thất vọng: “A, nhanh như vậy đã xong rồi sao?”

“Còn nhanh?!” Đông Chí gặm một dóc mía trừng mắt nhìn nó một cái: “Tao đã vẽ nửa năm rồi đó!”

Tiểu Bát phẫn nộ: “Không phải anh luôn nói phải đặt ra yêu cầu cao cho chính mình sao?”

“Vậy cũng cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.” Đông Chí nhổ bã mía ra, hai ngón tay cong lại búng lên đầu Tiểu Bát một cái: “Hai ngày nữa tao bị đuổi đi thu xếp phòng triển lãm, chính là đi làm cu li, mày không để tao yên tĩnh hai ngày à?”

Tiểu Bát lắc lư hai cái, tay mắt lanh lẹ đè xuống dóc mía cuối cùng: “Miếng này của tôi!”

Đông Chí hậm hực buông tay, giống như chưa ăn đủ mà liếm liếm môi.

Tiểu Bát cướp được dóc mía cuối cùng, tâm tình tốt lắm, giả mù sa mưa tỏ vẻ quan tâm tới vấn đề Đông Chí vừa nhắc tới: “Sao lại cử anh đi thu xếp phòng triển lãm vậy?”

Đông Chí dựa vào sô pha thở dài: “Mỗi trường đều phải cử một người qua đó. Tác phẩm của thầy Lục còn chưa xong, trong trường có thể đi chỉ còn lại mỗi mình tao.”

“Sao lại như vậy chứ.” Tiểu Bát căm giận, lập tức quan tâm tới vấn đề ăn uống của mình: “Anh đi thu xếp phòng triển lãm, vậy buổi trưa có quay về trường ăn cơm không?”

“Đồ vô lương tâm, chỉ biết ăn ăn ăn!” Đông Chí oán hận muốn búng nó thêm một cái, lại bị Tiểu Bát thông minh né được: “Phòng triển lãm nằm trong trung tâm thành phố, đi tới đó cũng mất ít nhất 40 phút, mày nói xem tao có về ăn trưa không?”

Tiểu Bát thở dài: “Aiz, hết bánh mì ăn.”

Đông Chí nghĩ nghĩ: “Đừng lo lắng, chuyện này tao có thể nhờ học sinh giúp.”

Tiểu Bát cao hứng một chút, lập tức lại lo lắng một vấn đề khác: “Học trò của anh tôi có biết không? Đáng tin không?”

Đông Chí chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối đáng tin.”

“Vậy được rồi.” Tiểu Bát bán tín bán nghi, bất đắc dĩ dặn anh: “Nhớ chuẩn bị thêm mấy loại quả nhỏ nhớ. Ờ, tốt nhất là mấy loại xiro ngâm đường ấy.”

Đông Chí giễu cợt: “Mày ngon nhỉ.”

Hết chương 14