Bí Mật Của Emma

Chương 26




Trong chốc lát tôi không thể di chuyển được. Tôi đứng đó, sửng sốt, với cơn gió nhẹ đang vờn trên mặt, nhìn chằm chằm về phía cuối đường nơi xe của Jack biến mất. Giọng anh vẫn vang vọng trong tiềm thức của tôi. Tôi dường như vẫn nhìn thấy gương mặt anh. Cách anh nhìn tôi như thể rốt cuộc anh không hề quen tôi.

Nỗi đau lan khắp cơ thể tôi và tôi nhắm mắt lại, gần như không thể chịu đựng nỗi đau này. Giá như tôi có thể quay ngược thời gian...giá như tôi đã mạnh mẽ hơn... giá như tôi đã khiến cho Jemina cùng bạn cô ta bỏ đi giả thuyết của họ...giá như tôi đã giải thích nhanh hơn khi Jack xuất hiện.

Nhưng tôi đã không làm thế. Và mọi thứ đã quá trễ.

Một nhóm khách tiệc rời khỏi khoảng sân nhỏ tới vỉa hè, cười đùa và bàn tán về taxi.

" Cô ổn chứ?" một người quan tâm hỏi tôi, tôi giật mình.

"Vâng," tôi đáp. "Cảm ơn." Tôi lại ngoái nhìn lần nữa nơi xe Jack biến mất, rồi ép bản thân quay đi và chậm rãi quay lại buổi tiệc.

Tôi thấy Lissy và Jemina vẫn còn đang ở trong căn phòng nhỏ, Jemina co mình lại sợ hãi trong khi Lissy đang quát cô ta.

"...một mụ phù thuỷ ích kỷ, độc ác! Cô làm tôi thấy bệnh, biết không hả?"

Tôi từng nghe ai đó nói Lissy là một con chó dữ trong phiên toà, tôi không hề hiểu câu đó có ý gì. Nhưng giờ, khi nhìn thấy những sải chân lên và xuống của cô ấy, mắt cô ấy loé sáng giận dữ, tôi thật sự cảm thấy hơi sợ.

"Emma, dừng cô ấy lại đi!" Jemina cầu khẩn tôi . "Bảo cô ấy ngừng la hét vào mặt tớ đi."

" Vậy... chuyện gì đã xảy ra?" Lissy nhìn tôi, mặt cô ấy sáng lên hy vọng. Tôi lắc đầu lặng lẽ.

"Anh ấy có..."

" Anh ấy đi rồi." Tôi đáp to. " Tớ thật sự không muốn nói về chuyện này nữa."

" Oh, Emma." Cô ấy cắn cắn môi.

"Đừng," tôi nói giọng run run." Tớ sẽ khóc mất." tôi tựa vào tường và hít vào một hơi thật sâu, cố gắng trở lại bình thường. " Bạn cô ấy đâu rồi?" cuối cùng tôi lên tiếng, và hất cằm về phía Jemina.

"Gã bị ném ra ngoài rồi," Lissy nói với vẻ thoả mãn. " Anh ta cố gắng chụp ảnh Justice Hugh Morris và bị một đám luật sư vây quanh và tống ra ngoài rồi."

"Jemina, nghe tôi nói này." Tôi ép mình nhìn vào đôi mắt ngoan cố, không có chút hối lỗi của cô ta . "Cô không được để anh ta tìm thêm chuyện gì nữa. Cô không được."

" Ok thôi." Cô ta sưng sỉa nói." Tôi đã nói với anh ta rồi. Lissy ép tôi. Anh ta sẽ không tiếp tục vụ này nữa."

" Sao cậu biết?"

"Anh ta sẽ không làm việc gì khiến mẹ tôi bực mình. Anh ta có một thoả thuận hời với bà ấy."

Tôi nhìn Lissy kiểu "có thể tin cô ta không?", và cô ấy nhún vai nghi ngờ.

" Jemina, đây là một lời cảnh cáo." Tôi đi về phía cửa, và quay lại với bộ mặt nghiêm khắc. " Nếu bất cứ điều gì lọt ra ngoài – bất cứ điều gì- tôi sẽ công bố cho toàn thể biết là cậu ngủ ngáy."

" Tớ không ngáy!" Cô ta chanh chua nói.

" Cô có," Lissy nói." Khi cô uống quá nhiều cô ngáy rất to. Và bon tôi sẽ nói với mọi người rằng cô thửa cái áo khoác Donna Karan từ một cửa hàng giảm giá."

Jemina thở vào kinh hoàng.

"Tôi không có!" cô ta nói, hai má ráng đỏ bừng.

"Cô đã mua. Tôi đã nhìn thấy cái giỏ đựng hàng," tôi đế thêm." Và bọn tôi cũng sẽ nói ra rằng cô đã từng hỏi một cái khen giấy (*emma chế nhạo giọng địa phương của Jem) chứ không phải khăn giấy."

Jemima đưa tay bịt miệng.

"..và chuỗi ngọc trai là hàng nhái chứ không hàng thật..."

"..và cô chưa từng nấu món nào cho buổi tiệc tôi của mình.."

"..và bức ảnh cô gặp hoàng tử William là đồ giả..."

"...và bọn tôi sẽ nói cho mọi gã đàn ông mà cô hẹn hò kể từ ngày hôm nay rằng tất cả những gì bọn cô trải qua chỉ là một hòn đá trên tay ngón tay cô!" Tôi kết thúc và nhìn đắc thắng về phía Lissy.

"OK!", Jemina đáp, gần như oà khóc. " OK! Tôi hứa tôi sẽ quên hết về chuyện này. Tôi hứa. Xin các cậu đừng có nói về cái cửa hàng hạ giá. Làm ơn. Bây giờ tôi đi được chưa?" cô ta nhìn Lissy cầu khẩn.

"Được thôi, cô có thể đi," Lissy khinh bỉ nói, và Jemina chạy vội ra khỏi phòng. Ngay khi cửa phòng đóng tôi nhìn chằm chằm Lissy.

" Bức ảnh Jemina chụp với Hoàng tử William là giả thật à?"

"Ừ! tớ chưa kể cho bồ sao? Tớ từng làm vài thứ trên máy tính của cô ta và tớ tình cờ mở một file – và hoá ra thế. Cô ta chỉ dán đầu mình vào thân hình của một cô gái khác!"

Tôi không thể không bật cười khúc khích.

"Cô ta thật đúng là không tưởng nổi!"

Tôi ngồi phịch xuống ghế, đột nhiên cảm thấy thật yếu ớt, và trong một lát chỉ còn lại sự im lặng. Trong không gian, một tràng cười vọng tới từ buổi tiệc, và vài người đi ngang qua cửa phòng, bàn tán về vấn đề với hệ thống toà án khi mà nó đại diện cho...

"Anh ấy thậm chí không nghe à?" Cuối cùng Lissy lên tiếng.

"Không. Anh ấy chỉ bỏ đi thôi."

" Điều đó không phải rất quá đáng sao? Ý tớ là, anh ta công bố hết mọi bí mật của bồ . trong khi bồ chỉ nói ra một.."

"Bồ không hiểu đâu," tôi nhìn chằm chằm vào màu nâu xám của tấm thảm trải phòng. "Điều mà Jack nói với tớ, không phải chuyện tuỳ tiện gì đâu. Nó là điều thật sự quan trọng với anh ấy. Anh ấy đã tìm mọi cách đi đến đây để nói với tớ. Để chứng tỏ rằng anh ấy tin tưởng với điều đó." Tôi nuốt xuống một cách khó khăn. "Và khoảnh khắc anh ấy tìm thấy, tớ đang nói mọi thứ cho phóng viên."

"Nhưng bồ đã không làm thế!" Lissy kiên định nói. "Emma, đó không phải lỗi của bồ!"

"Là lỗi của tớ!" Nước mắt lại dâng tràn trong mắt tôi. " Giá như tớ đã ngậm chặt miệng lại, giá như tớ không nói bất cứ điều gì cho Jemina ngay từ đầu..."

" Cô ta vẫn sẽ điều tra ra anh ấy thôi," Lissy nói. "Thay vào đó Anh ấy vẫn sẽ kiện bồ vì cái xe bị cạo nhẵn. Hoặc sinh dục bị phá hỏng."

Tôi nở nụ cười run run.

Cánh cửa bật mở, và chàng trai đầy lông mà tôi nhìn thấy sau hậu trường nhìn vào. "Lissy! Ra là cậu ở đây. họ đang phục vụ đồ ăn kìa. Trông chúng rất ngon, thật đấy."

"OK," cô ấy đáp. " Cảm ơn, Colin. Tớ sẽ tới ngay."

Anh ta rời đi và Lissy quay sang tôi.

"Bồ có muốn ăn gì không?"

"Tớ thật sự không đói. Nhưng cậu phải đi," tôi nhanh chóng nói thêm. "Bồ hẳn phải đói ngấu sau màn biểu diễn rồi."

" Tớ đói muốn chết đi được," cô ấy thừa nhận. Rồi cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng. " Nhưng bồ sẽ làm gì?"

"Tớ...sẽ về nhà," tôi nói, cố gắng cười tươi hết mức. " Đừng lo lắng, Lissy, tớ sẽ ổn cả thôi."

Và tôi thật sự đang định về nhà. Nhưng khi ra ngoài tôi nhận ra rằng mình khó mà làm thế được. Tôi hoảng sợ với ý nghĩ về sự căng thẳng như lò xo kia. Tôi không thể đối mặt với việc quay lại buổi tiệc và phải nói chuyện phiếm với ai đó- nhưng tôi cũng không thể đối mặt với 4 bức tường câm lặng ở phòng ngủ của mình được. Thật sự không thể được.

Thay vào đó, tôi băng qua lối đi rải sỏi, hướng về phía thính phòng bỏ không. Cửa không khoá và tôi đi thẳng vào trong. Tôi mò mẫm tìm đường trong bóng tối để đến chỗ ngồi ở trung tâm; và kiệt sức ngồi xuống một chỗ ngồi êm ái màu tím.

Và khi tôi nhìn chăm chú vào khoảng tối của sân khấu bỏ trống, hai giọt nước mắt lớn trào ra khỏi mắt tôi và lăn chầm chậm trên mặt. Tôi không thể tin được là mình cư xử cực kì tồi tệ như thế. Tôi không thể tin được Jack thật sự nghĩ rằng tôi....rằng anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ....

Tôi như vẫn còn thấy vẻ bàng hoàng trên gương mặt anh ấy. Tôi vẫn không ngừng an ủi rằng cái bẫy quá yếu ớt, rằng thật tuyệt vọng để nói ; để giải thích cho bản thân.

Giá như tôi có thể làm lại..

Đột nhiên một tiếng động vang lên. Ai đó đang chầm chậm mở cửa.

Tôi nhìn chăm chú xuyên qua bóng tối khi một ai đó bước vào thính phòng và dừng lại. Mặc cho bản thân mình, tim tôi bắt đầu đập thình thịch vì một hy vọng điên rồ.

Đó là Jack. Ngưòi đó nhất định là Jack. Anh ấy đến tìm tôi.

Rồi một khoảng lặng dài khổ sở. Tôi căng thẳng vì lo sợ. Tại sao anh ấy không lên tiếng? Tại sao anh ấy không nói gì?

Lẽ nào anh ấy đang trừng phạt tôi sao? Hay anh ấy đang mong tôi xin lỗi anh ấy lần nữa? Vì Chúa, điều này giống như là tra tấn. Chỉ cần nói gì đó thôi, tôi âm thầm cầu nguỵên. Chỉ cần nói gì đó thôi.

"Ôi Francesa..."

"Connor..."

Cái gì? Tôi nhìn lại lần nữa, cẩn thận hơn, và cảm thấy thất vọng tràn trề. Tôi quả là một con ngốc. Đó không phải Jack. Mà cũng chẳng phải một người, có tận hai người. Đó là Connor và một ngưòi nhất là bạn gái mới của anh ấy- và họ đang hôn nhau.

Thật kinh khủng, tôi ngồi phịch xuống ghế, cố gắng bịt hai tai của mình lại. Nhưng chẳng có ích lợi gì, tôi vẫn có thể nghe mọi thứ.

" Em có thích thế này không?" Tôi nghe Connor thì thầm.

"Mm.."

"Em thật sự thích nó chứ?"

"Đương nhiên là em thích! Đừng có làm phiền em nữa!"

"Xin lỗi," Connor nói, và lại im lặng, ngoại trừ tiếng " Mmmm"

"Em có thích thế này không?" giọng anh lại đột ngột vang lên.

"Em đã bảo với anh là em thích rồi còn gì."

"Francesca, thành thật nhé, ok?" Giọng Connor vang lên bối rối. "Bới vì nếu nó có nghĩa là không, thì –"

"Nó không có nghĩa là không! Connor, có chuyện gì với anh vậy?"

"Vấn đề của anh là, anh không tin em."

"Anh không tin em?" giọng cô nghe điên tiết. " Vì cái quái gì mà anh không tin em?"

Đột ngột tôi cảm thấy thật sự áy náy. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi không chỉ phá hoại mối quan hệ của mình mà còn phá hoại mối quan hệ của họ nữa. Tôi phải làm gì đó thôi. Tôi phải cố gắng xây một cái cầu nối.

Tôi hắng giọng. "Ơ... xin lỗi?"

" Là ai vậy?" Francesca hỏi gắt. " Có ai đó ở đây à?"

"Là tôi. Emma. bạn gái cũ của Connor."

Một dãy đèn được bật lên, và tôi nhìn thấy một cô gái với mái tóc màu đỏ nhìn chằm chằm vào tôi vẻ hằn học, với tay cô ấy ở chỗ công tắc đèn.

"Cô đang làm cái quái gì vậy? Do thám bọn tôi à?"

"Không!" Tôi nói." Nghe này, tôi xin lỗi. Tôi không có ý... tôi chỉ không chịu được khi nghe.." Tôi nuốt xuống. "Điều tôi muốn nói là Connor không phải quá khó khăn. Anh ấy chỉ muốn cô thành thật thôi. Anh ấy muốn biết cô muốn gì." Tôi tập trung thể hiện bộ dáng am hiểu, phụ nữ nhất của mình. " Francesca, nói với anh ấy cô muốn những gì."

Francesca nhìn tôi hoài nghi, rồi nhìn sang Connor.

"Em muốn cô ấy rời khỏi đây." Cô ấy chỉ tôi.

"Ồ," tôi nói, lui lại. "Ờ, ok.Xin lỗi."

"Và tắt đèn khi cô rời khỏi đây," Francesca nói với lại khi đang dẫn Connor về phía sau bên trong thính phòng.

Họ đang chuẩn bị làm tình sao?

OK, tôi thực sự không muốn lảng vảng quanh đây đâu.

Tôi hấp tấp lấy giỏ của mình và nhanh chóng đi dọc theo hàng ghế tới lối ra. Tôi đi xuyên qua cánh cửa đôi vào phòng giải lao, ấn công tắc khi đi ra, rồi bước ra khoảng sân trước. Tôi đóng cánh cửa sau lưng mình lại, và nhìn lên.

Và rồi tôi đứng im sững.

Tôi không thể tin được. Đó là Jack.

Là Jack, đang đi về phía tôi, bước vội vã qua khoảng sân nhỏ, vẻ quyết tâm hiện rõ trên gương mặt. Tôi thậm chỉ không có thời gian để nghĩ, hay chuẩn bị.

Tim tôi như đang chạy đua vậy. Tôi muốn nói hoặc khóc hoặc..làm gì đó, nhưng tôi không thể.

Anh bắt được tôi trong tiếng lạo xạo của những hòn sỏi, ôm lấy vai tôi, và nhìn tôi thật lâu thật sâu sắc.

"Anh sợ tối."

"Gì cơ?" tôi ấp úng.

"Anh sợ tối. Lúc nào cũng vậy. Anh để một cái gậy bóng chày dưới giường, chỉ để phòng hờ thôi."

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

"Jack..."

"Anh chưa bao giờ thích cá hồi." anh tiếp tục. "Anh..anh thấy ngượng vì trọng âm tiếng Pháp của mình."

"Jack, anh đang làm.."

"Anh có một vết sẹo trên cổ tay khi cố mở một chai bia khi anh 14 tuổi. Khi anh còn bé anh thường dính kẹo cao su vào dưới bàn ăn tối của cô Francine. Anh đánh mất sự trinh trắng của mình cho một cô gái tên Lissya Greenwood trong chuồng ngựa của chú cô ta, và sau đó anh đã hỏi liệu anh có thể có áo ngực của cô ấy để khoe bạn mình không."

Tôi không thể nhịn được cười, nhưng Jack vẫn tiếp tục một cách thành khẩn, ánh mắt của anh ấy dán vào tôi.

"Anh chưa bao giờ đeo cái cà vạt nào mẹ anh tặng vào Giáng sinh cả. Anh đã luôn mong muốn được cao thêm một hay hai inch so với hiện tại. Anh không hiểu co- dependent nghĩa là gì. Anh có một giấc mơ lặp đi lặp lại mà trong đó anh là siêu nhân, rơi xuống từ trên trời. Thỉnh thoảng anh ngồi trong bàn họp và nhìn xung quanh và nghĩ . "Mấy kẻ này là ai vậy?""

Anh thở ra và nhìn tôi. Mắt anh sẫm hơn mọi lần tôi nhìn nó.

"Anh gặp một cô gái trên máy bay. Và toàn bộ cuộc sống của anh thay đối như một hệ quả."

Thứ gì đó ấm áp truyền khắp cơ thể tôi. Cổ họng tôi khô khốc, đầu tôi đau đớn. Tôi đang cố hết mức để không khóc, nhưng mặt tôi lại cứ thế nhăn nhúm lại.

"Jack," tôi cố nuốt xuống. "Em đã không..em thật sự đã không....."

"Anh biết," anh ngắt ngang lời tôi bằng một cái gật đầu. " Anh biết em đã không làm thế."

"Em sẽ không bao giờ .."

"Anh biết em sẽ không bao giờ," anh dịu dàng nói. " Anh biết em sẽ không bao giờ làm vậy."

Và giờ thì tôi không thể ngăn cản được nó nữa rồi, nước mắt bắt đầu trào ra khỏi mắt tôi. Anh ấy biết. Thế là ổn.

"Vậy.." tôi lau mặt, cố lấy lại tự chủ. " Vậy liệu nó có nghĩa là...có nghĩa là...rằng chúng ta.." Tôi thật sự không nói nên lời.

Một khoảng im lặng thật dài, thật đau đớn.

Nếu anh ấy nói không, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa.

"Ồ, em sẽ muốn rút lại quyết định của mình đấy," cuối cùng Jack nói, và ngây ra nhìn tôi. "Bởi vì anh có rất nhiều thứ muốn nói với em. Và chúng không hẳn hoàn toàn dễ thương đâu."

Tôi run run mỉm cười.

"Anh không cần phải nói gì với em đâu."

"Ồ, có chứ," Jack nói cương quyết." Anh nghĩ là anh có đấy. Chúng ta đi dạo chứ?" anh chỉ về phía sân. "Bởi vì nó sẽ tốn kha khá thời gian đấy."

" OK." Tôi đáp, giọng tôi vẫn còn do dự. Jack chìa ra một tay, và sau một thoáng ngập ngừng tôi nắm lấy nó.

"Vậy..anh đang dừng ở đâu nhỉ?" Anh hỏi khi chúng tôi bước xuống khoảng sân. "OOH, OK. Điều này thì em thật sự không được nói cho ai đâu đấy." anh tiến lại gần và hạ thấp giọng. "Anh thật sự không thích Panther Cola. Anh thích Pepsi."

"Không thể nào!" Tôi nói, sốc ngây người.

"Thực tể thì, thi thoảng anh đổ Pepsi vào vỏ chai Panther—"

"Không thể nào!" Tôi phá ra cười.

"Thật đấy. Anh đã bảo em là nó không hay ho mà."

Chúng tôi bắt đầu chậm rãi đi quanh hàng rào trong bóng tối, khoảng sân trống cùng nhau. Âm thanh duy nhất là tiếng sỏi lạo xạo dưới chân, và tiếng cây xào xạc, chất giọng khan của Jack đang nói. Nói với tôi về mọi thứ.