Bí Mật Phù Thủy

Chương 9: Ngày đầu đến trường




– Ryu, em chuẩn bị xong chưa?

Đứng trước cửa phòng nó, anh nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.

Mở cửa phòng, nó bước ra. Bây giờ nó trông nó cực kì đáng yêu với bộ đồng phục dành cho phù thủy bóng tối của trường Witchard. (Ở Witchard, phù thủy ánh sáng và bóng tối có đồng phục riêng cho nam và nữ sinh. Đồng phục của nữ phù thủy bóng tối giống như hình ở trên nhé)

Anh nhìn nó không chớp mắt, một lần nữa, tim anh lại đập lỗi nhịp. Nhận ra hành động của mình, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí vừa rồi:

– Em… em quên một thứ rồi.

Nó hơi ngạc nhiên, nhìn lại xem mình để quên thứ gì. Bất ngờ, nó “A” lên một tiếng rồi chạy vụt vào phòng sau đó nhanh chóng bước ra:

– Em đã mặc áo choàng rồi, em sẽ không để ai phát hiện ra mái tóc và đôi mắt mình đâu.

Nó mỉm cười với anh.

– Được. Giờ chúng ta sẽ dùng phép dịch chuyển để đến đó.

– Không phải xung quanh trường có kết giới sao?

Nó ngạc nhiên hỏi anh.

– Chúng ta chỉ dịch chuyển đến trước cổng trường mà thôi, sau đó sẽ đi bộ vào trường và đến phòng hiệu trưởng để xếp lớp cho em.

– Anh sẽ đi cùng em sao?

– Đúng vậy. – Anh từ tốn đáp lời.

– Không cần phiền anh vậy đâu, em tự đi được rồi. Anh cứ vào lớp của anh là được rồi. Còn bữa trưa em cũng đã chuẩn bị, đến giờ em sẽ hỏi vị trí lớp anh và mang vào cho anh.

– Được rồi, em đã nói vậy thì cứ làm theo ý em. Chúng ta đi thôi. Mà em dùng phép dịch chuyển được chứ?

Có chút phân vân nhưng rồi nó cũng nhanh chóng gật đầu.

– Em đã đọc sách và thực hành vài lần, chắc sẽ ổn.

– Được, bắt đầu thôi.

– DỊCH CHUYỂN.

Cả hai đồng thanh đọc thần chú, ngay lập tức họ biến mất giữa cung điện và bây giờ, trước mặt họ là cổng trường Witchard.

– Ryu sử dụng phép thuật tốt lắm.

Nghe lời anh khen, nó có phần đỏ mặt nhưng tất cả đều bị che dưới lớp áo choàng đen. Cánh cổng từ từ mở ra, trước mặt nó bây giờ là ngôi trường Witchard – ngôi trường với lịch sử hàng trăm năm, nơi cha mẹ nó từng học và quen biết nhau. Hồi hộp, nó từng bước bước vào trường.

Ngôi trường thiết kế theo phong cách cổ kính, xa xưa, bao gồm những tòa tháp và những tòa lâu đài đồ sộ. Khuôn viên trường cực kì rộng lớn, gấp mấy lần trường cũ của nó ở Trái Đất. Tất cả học viên dường như đều đã vào lớp học nên sân trường hoàn toàn vắng, chỉ có mỗi nó và anh. Vẫy tay chào tạm biệt anh, nó theo chỉ dẫn đi tìm phòng hiệu trưởng, còn anh tiến về lớp học của mình.

Men theo sân trường, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, nó phải thán phục những người đã xây được ngôi trường này bởi nó quá rộng lớn và nguy nga. Nó thật sự thích thú đối với ngôi trường này. Cố gắng đi theo con đường mà anh đã chỉ dẫn cho nó lúc còn ở cổng, cuối cùng nó cũng đã tìm được phòng hiệu trưởng.

Đưa tay chuẩn bị gõ thì cánh cửa đột ngột mở ra khiến nó bất giác giật mình. Lấy lại bình tĩnh, nó bước vào trong. Cả căn phòng tương đối rộng, bài trí đều theo phong cách cổ xưa, rất gọn gàng. Nó tiến về phía chiếc bàn đối diện cửa vào, khẽ lên tiếng:

– Thưa hiệu trưởng, em là học viên mới.

Cánh cửa từ từ khép lại khiến nó thấy hoảng sợ. Từ đâu, một bóng người xuất hiện ngay sau nó:

– Nguyễn Vy Vy, đúng chứ?

Quay đầu nhìn lại, trước mặt nó là một người đàn ông trung niên vận trên mình bộ vét đen. Khuôn mặt ông nhìn có vẻ hiền từ, tạo cho nó thiện cảm, nỗi sợ ban đầu đã hoàn toàn tan biến.

– Vâng. Thầy cứ gọi em là Ryu.

– Được. – Thầy hiệu trưởng đáp.

– Ryu, lớp trung cấp ban phù thủy bóng tối, dãy B lầu 3 phòng 12.

Nói rồi cửa phòng hiệu trưởng chợt mở, hiệu trưởng cũng biến mất. “Thật kì quái” – đó chính là suy nghĩ của nó.

Không để mất thời gian, nó bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, từng bước tìm kiếm phòng học của mình. Nó đang thấy rất khổ sở và cảm thấy thật sai lầm khi không để Yun giúp mình. Khổ sở lê từng bước chân tìm phòng học trong một ngôi trường cực kì rộng lớn, nó bắt đầu thấy nản. “Không được phép sử dụng chổi thần khi chưa đến giờ học cưỡi chổi, nội quy này đúng là muốn giết người mà” – nó thầm trách, “nếu được cưỡi chổi mình đã tìm được phòng học nhanh hơn rồi”.

Nó vừa mới đi mất, ngay trước phòng hiệu trưởng xuất hiện một người con trai với vẻ mặt đầy nét suy tư:

– Ryu sao?

Đi bộ mỏi cả chân, cuối cùng nó đã tìm được khu B. Tiếp tục lê từng bước chân lên lầu 3, nó thực sự mất cảm tình với ngôi trường này rồi. Từng bước nặng nhọc, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng lên đến nơi, trước mặt nó là phòng học số 12.

Chỉnh chu lại trang phục, nó tiến lại cửa lớp. Cả lớp dừng mọi việc ngước nhìn nó. Giáo sư nhìn thấy nó liền ngừng giảng, tiến ra cửa lớp. Nó cúi người một góc 90 độ, xong đứng thẳng lại, lên tiếng:

– Chào giáo sư, em là học viên mới.

Gật đầu, vị giáo sư cho nó vào lớp:

– Đây là học viên mới của lớp ta, em giới thiệu đôi chút về mình đi.

Nó nhẹ gật đầu với vị giáo sư rồi quay về phía lớp, cúi chào:

– Chào các bạn, mình là Nguyễn Vy Vy, học sinh mới nhưng mọi người cứ gọi mình là Ryu. Mong các bạn sẽ giúp đỡ mình.

– Sao cậu không bỏ mũ áo choàng xuống?

Một nam phù thủy trong lớp lên tiếng. Nó mỉm cười, đưa tay lên gãi nhẹ đầu:

– Xin lỗi các bạn, vì vài lí do đặc biệt nên tớ không thể bỏ mũ áo choàng xuống được.

Cả lớp rộ lên tiếng xì xầm bàn tán. Dường như việc nó giấu đi khuôn mặt mình đã gây ác cảm cho nhiều học viên trong lớp. Ra hiệu cho lớp trật tự, giáo sư nói với nó:

– Lớp ta còn bàn cuối là trống chỗ, em ngồi đó một mình nhé.

– Vâng ạ.

Không làm mất thời gian của lớp, nó nhanh chóng về chỗ ngồi của mình. Nó không hề biết rằng có nhiều ánh mắt soi mói, tò mò đang hướng về nó.

Giáo viên tiếp tục giảng bài. Nhờ nghiên cứu nhiều sách trong thư viện hoàng gia và nhờ quyển sách Phép thuật bóng tối mà nó tiếp thu một cách dễ dàng.

Hết tiết học, giảng viên thông báo lớp nó được nghỉ sớm vì hôm nay giảng viên môn độc dược có việc bận không thể dạy được. Thế là buổi học đầu tiên của nó vào buổi sáng chỉ kéo dài có vài phút ngắn ngủi. Cả lớp đều ra về, nó cũng ra theo. Chắc nó phải kiếm chỗ nào nghỉ ngơi đợi tới giờ nghỉ trưa đem thức ăn cho anh và chuẩn bị cho giờ học chiều nay. Nó mong sẽ không được nghỉ nữa vì nó rất tò mò và muốn biết nhiều về phép thuật của phù thủy bóng tối.

Mãi mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào nó đã đứng trước một khuôn viên rộng lớn, trải đầy cỏ xanh với những hàng cây che bóng mát nhưng lại không có một bóng người. Bỏ qua tất cả, nó vui vẻ chạy lại thảm cỏ xanh ngay dưới bóng mát của cây hoa kì lạ màu tím đẹp mắt mà nó chưa nhìn thấy bao giờ và thả mình, nằm xuống.

Nhìn lên bầu trời trong xanh với những áng mây trắng bồng bềnh, nó cảm thấy thật thoải mái. Nhìn ngó xung quanh, không có bất kì ai cả. Mỉm cười hài lòng, nó tự nghĩ chắc sẽ không ai tới đây và nhìn thấy nó nên không ngần ngại, nó đưa tay gỡ mũ áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần cùng mái tóc tím dài và đôi mắt tím cùng màu. Nó từ từ nhắm mắt, tận hưởng cảm giác thoải mái hiện giờ và từ từ chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do quá mệt vì phải tìm đường nên nó ngủ một cách rất nhanh chóng.

Nó không hề biết rằng, ở cây hoa màu tím bên cạnh, ngay trên những cành cây, có một người đã nhìn thấy tất cả những việc nó làm từ đầu đến lúc nó ngủ say. Ban đầu, sắc mặt người đó vô cùng bực bội, sát khí ngùn ngụt, chuẩn bị đáp từ trên cây xuống cho nó một trận. Nhưng sau khi nhìn thấy nó mở mũ áo choàng ra thì thái độ người đó hoàn toàn thay đổi. Không còn bực bội hay tức giận mà thay vào đó là niềm hạnh phúc vô tận cùng nụ cười đẹp như ban mai.

– Thật sự là em rồi, cuối cùng em cũng đã trở về. Ryu, anh sẽ không để em đi mất lần nào nữa đâu.

Cảm nhận được nó đã thực sự chìm vào giấc ngủ, từ trên cành cây, người con trai bí ẩn từng bước tiến lại gần nó. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt nó một cách đầy nâng niu, chìu chuộng. Từ từ, hắn cuối mặt xuống sát mặt nó, đặt lên cánh môi mềm của nó một nụ hôn nhẹ rồi ngồi xuống cạnh nó. Hắn vuốt ve mái tóc tím của nó, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt nó dù chỉ một chút. Hắn cứ ngồi đó nhìn nó mãi như thế cho đến khi thấy đôi mắt nó khẽ động. Chắc là nó sắp tỉnh dậy. Một cách nhanh chóng, hắn trở lại cành cây như lúc ban đầu.

Nó mở mắt ra, ngồi dậy, vươn vai cho đỡ mỏi. Xoa xoa nhẹ đôi mắt, có lẽ nó đã ngủ lâu rồi. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học cũng vừa vang lên, nó mỉm cười, đứng dậy, lấy chiếc cặp nhỏ đeo lên, đưa tay lấy mũ áo choàng che đi khuôn mặt cùng mái tóc, nó bắt đầu tìm kiếm phòng học của anh để mang bữa trưa cho anh.

Nhìn thấy hình ảnh nó trước mắt, chàng trai bí ẩn không tự chủ nở một nụ cười vui vẻ. Thấy nó đã đi khuất, hắn nhảy xuống khỏi đó đi ăn trưa.

===ENDCHAP9===