Bí Mật Trong Sách

Chương 2: Chương sách: Hy vọng có một ngày có thể cùng em sánh bước, cùng đi ngắm tất cả cảnh đẹp




Rốt cục ngồi trên xe lửa, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi. Cô may mắn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.

Trong xe lửa rất chen chúc, hơn nữa ồn ào. Mấy cô nữ sinh đối diện với mấy anh nam sinh ngồi cạnh cô nói chuyện sôi nổi, nhưng An Ninh biết, kỳ thật bọn họ là người xa lạ. Cô luôn bội phục những người như vậy, cho dù cùng ai cũng có chủ đề nói chuyện không hết, không như cô, chỉ có khi đối mặt với người thân nhất mới nói nhiều, lại còn không gián đoạn.

Cô suy nghĩ, tính cách con người phần lớn là do trời sinh, cả đời cô rất khó thay đổi.

Sau khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì. Nhưng An Ninh không thấy buồn ngủ, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi xa xôi, trong lòng thực ra vẫn rất phấn khởi, chỉ là ngoài mặt không nhìn thấy mà thôi.

Người bên cạnh mời cô cùng đánh bài, cô không muốn, đành phải ngượng ngùng lắc đầu, sau đó từ trong ba lô lấy ra quyển sách để đọc.

Cô đã sớm chuẩn bị một tập thơ dùng để giết thời gian, nhưng lại lấy ra một quyển sách ảnh. Cô nghi hoặc suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới đây là vật mà dì cạnh nhà nhờ cô đem đưa cho Bình An. Lúc ấy cô tiện tay bỏ sách vào trong ba lô, cũng chưa nhìn kỹ bìa sách. Bây giờ xem lại cảm thấy kỳ quái, vì sao dì ấy cố ý muốn cô mang quyển sách ảnh này cho Bình An?

Cô nhớ mang máng, Bình An học khoa kỹ thuật thì phải? Bọn họ cùng cấp, sau khi tốt nghiệp cô trực tiếp đi làm, mà Bình An lựa chọn tiếp tục học nâng cao, ở lại Bắc Kinh làm nghiên cứu sinh. Như vậy quyển sách này có lợi ích gì với cậu ấy chứ?

Tò mò lại thêm khó hiểu, An Ninh chầm chậm mở bìa sách ra, một hàng chữ ở bìa trong đập vào mắt:

"Anh luôn nhìn thấy bóng lưng của em, rất hy vọng có một ngày có thể cùng em sánh vai, cùng đi ngắm tất cả cảnh đẹp."

Phần đề tên chỉ có một chữ: An.

Chẳng biết vì sao khuôn mặt cô ửng đỏ. Cô không biết Bình An có biết hay không, cô cũng có thói quen dùng chữ này đề tên, thậm chí tên tiếng Anh của cô chính là An.

Cô biết, "em" ở đây không phải là cô, nhìn ngày tháng ở sau phần đề tên, những lời này là viết vào bảy năm trước, như vậy chẳng lẽ là bạn trung học của bọn họ?

Cô và Bình An học cùng lớp ba năm liền ở trung học, anh ngồi phía sau cô. Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại, lúc ấy anh có quan hệ tốt với nữ sinh nào nhỉ? Kết quả cô phát hiện, hình như anh đều có quan hệ tốt với mỗi nữ sinh, duy nhất ngoài cô ra.

Cũng đúng, tính cách cô không hoà đồng, có mấy người có thể chịu được?

Tính ra, tuy rằng bọn họ cùng lớp ba năm trời, hơn nữa hai nhà đối diện đã tám năm, nhưng số lần hai người nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vì thế, cô không muốn đi đưa sách, bởi sau khi gặp Bình An cô thật sự không biết nên nói gì.