Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 43: Vương phủ họ Hạ




Hai vị thiếu gia và tiểu thư vừa đi vừa đùa nghịch, Từ Nam Phương và Liên Tâm đi kèm phía sau Liên Hương và Nhân Hỷ, ánh mắt âm thầm quan sát vương phủ.

Đương nhiên, nơi này rộng lớn hơn hẳn phủ của tam phu nhân ở Bắc Kinh, quan trọng nhất là mỗi ngóc ngách đều được chú trọng tỉ mỉ, phong cách cổ xưa vừa tao nhã, vừa không mất đi vẻ mới lạ. Đòan người tam phu nhân đi vào theo lối cửa sau, vừa bước vào cửa là thấy ngay hậu hoa viên. Ở những phủ khác, hậu hoa viên đều là hoa và đá, nhưng ở vương phủ, hậu hoa viên được trang trí đủ kiểu phong cảnh, nếu không phải nước chảy chân cầu thì cũng là thác ghềnh khe suối, thậm chí còn có cảnh băng tuyết được chạm khắc tinh xảo. Muốn đi ngắm hết cảnh trí trong vườn, sợ rằng phải mất đến một hai giờ đồng hồ.

Đi qua hậu hoa viên sẽ trông thấy mấy nhánh hành lang, dọc lối đi giữa là khu chính họ Hạ, chẳng khác nào hoàng cung, cũng chia ra ba lối, chính giữa, và hai bên đông, tây. Chính giữa là đại sảnh lớn, phòng ngủ phía sau, hai bên là mấy khu vườn riêng biệt. Chính giữa chỉ có lão vương gia và Đại An Nhân ở, Tiểu An Nhân và con cháu ở các phòng phía đông và phía tây. Chỉ có điều, chính điện của lão vương gia và Đại An Nhân rộng lớn nhất nhưng lại trống trải nhất, không hề khiến người ta cảm thấy uy nghi mà ngược lại có cảm giác hoang vắng, hoang vắng đến già nua.

Từ Nam Phương đi theo sau mọi người đến khu vườn chính Ngân Hiên vào trong thông báo, cô ta dè dặt vén rèm che, bước qua bậc cửa. Từ Nam Phương dễ dàng nhận ra Ngân Hiên phải rón rén đi từng bước một, tránh gây ra tiếng động. Trước kia khi còn làm cung nữ, Từ Nam Phương cũng phải như vậy.

Một lúc sau, Ngân Hiên đi ra, nói bằng vẻ áy náy: “Đại An Nhân đang ngủ, tôi không dám làm kinh động tới bà. Thỉnh thoảng đến giờ này Đại An Nhân thường ngủ một lát”.

“Vậy thì chúng ta ở ngoài này đợi một lát xem sao!” Tam phu nhân nhìn về phía giàn nhi trong vườn, dưới giàn nho có một bộ bàn ghế đã có thể ngồi được một lúc.

Tiểu An Nhân cười nói: “Thôi thôi, không cần làm thế! Lát nữa ta vào bảo với chị một câu là được rồi. Các con ngồi cả ngày trên xe rồi, mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, rồi lát qua đây cũng không muộn”.

“Như vậy được ạ?”, tam phu nhân liếc nhìn Tiểu An Nhân, lần này quay về là để thực hiện mục đích của mình nên bà ta không muốn mắc bất cứ sơ suất nào cả.

Hạ Giáng Tư không muốn ngồi chờ ở đây, ngáp dài một cái rồi nói: “Bà nội nói vậy rồi thì cứ làm theo ý bà đi!”.

Tam phu nhân không thể phản bác, chỉ lườm con trai một cái rồi cáo từ Tiểu An Nhân, căn dặn Ngân Hiên khi nào Đại An Nhân tỉnh dậy phải lập tức gọi điện báo cho mình.

Nơi ở của Hạ Giáng Tư và tam phu nhân được gọi là Vân Ngạn cư. Lúc Từ Nam Phương mới tới phủ của tam phu nhân ở Bắc Kinh cũng đã dò hỏi Liên Bồng nhiều chuyện, Liên Bồng nói cho cô biết, chỗ ở của tam phu nhân trước kia vốn to hơn Vân Ngạn cư rất nhiều, còn chỗ Vân Ngạn cư này là nơi hẻo lánh nhất, nhỏ nhất trong vương phủ. Sau khi tam phu nhân tức giận rời khỏi vương phủ, việc trong nhà được giao cho tứ phu nhân, tứ phu nhân nắm quyền rồi lệnh di dời nơi ở của tam phu nhân tới chỗ khác.

Tam phu nhân dù bất mãn nhưng cũng không tìm được lý do phản đối, bản thân đã rời khỏi phủ lâu vậy, địa vị ban đầu đương nhiên xuống dốc không phanh. Không như tứ phu nhân, ngày tới ngày tới tới lui lui bên cạnh Đại An Nhân, quản lý việc lớn việc nhỏ trong nhà.

Vân Ngạn cư dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ nhà giữa. nhà kế, phòng ở của người hầu, nhà bếp… Hạ Giáng Tư thoát khỏi Hạ Bích Ba nghịc ngợm, tâm trạng tốt hẳn lên, vừa vào tới Vân Ngạn cư liền kéo tay Từ Nam Phương đi về phía phòng mình: “Nam Phương, tôi đưa chị xem một thứ rất hay!”.

“Cái gì?”

Hạ Giáng Tư ghé tai Từ Nam Phương nói: “Một món đồ cổ, nhìn thấy là chị biết ngay thôi”. Cậu ta vừa dứt lời thì tiếng quát tháo của tam phu nhân vang lên: “Đứng lại1”.

Từ Nam Phương lập tức bất động, nháy mắt với Hạ Giáng Tư, cậu ta đành phải quay lại nhìn mẹ mình. Ánh mắt lạnh băng của tam phu nhân hướng thẳng về phía Hạ Giáng Tư.

“Lúc tới đây con đã đồng ý với mẹ cái gì?” Tam phu nhân điềm nhiêm nhìn Hạ Giáng Tư, “Con còn gây rối nữa thì đừng trách mẹ không khách khí”.

Từ Nam Phương mông lung nhìn Hạ Giáng Tư, thấy nụ cười trên mặt cậu ta thoáng cấy biến thành hư vô. Nhưng cậu ta không cãi lại mẹ mình, chỉ bất đắc dĩ nói: “Con biết rồi”.

Từ Nam Phương còn mải suy nghĩ xem rốt cuộc tam phu nhân đã nói gì với Hạ Giáng Tư mà hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn “giơ tay chịu trói” như vậy, nhưng chưa nghĩ thông thì đã nghe tam phu nhân gọi: “Nam Phương, đến phòng rôi!”.

Nói xong, bà ta tiến vào nhà giữa, đầu cũng không ngoảnh lại. Từ Nam Phương liếc nhìn Hạ Giáng Tư, cậu ta tỏ ra quan tâm nhà nói với cô: “Không sao đâu, chị vào đi! Tôi đợi chị ngoài này”.

Từ Nam Phương mỉm cười với cậu ta. Hạ Bích Ba nói đúng, Hạ Giáng Tư vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc nào cũng giả vờ trầm mặc, muốn dùng sự lông bông để che giấu nội tâm cô tịch của mình, dùng sự im lặng giả dối đẻ che giấu đi sự ngây thơ chất phác của bản thân, tỏ ra chống đối để tìm sự yêu thương của mẹ mình.

Lúc Từ Nam Phương vào trong phòng, tam phu nhân đang ngồi bên lò sưởi. Vừa trông thấy Từ Nam Phương, bà ta liền nở nụ cười, đôi mắt nheo lại, giống như muốn nhìn thấy tâm cam của Từ Nam Phương.

“Nam Phương, ngồi đi!”.

Từ Nam Phương chẳng khó khăn gì để nhận ra lý do tam phu nhân gọi mình tới nói chuyện.

Vừa rồi trước mặt tứ phu nhân, cô đối đáp trôi chảy, khiến tam phu nhân nổi lên nghi ngờ, không phải nói cô gì sai mà là cô vào được trong nhà này trước sau đều nhờ vào Diệp Phi Vũ, vậy mà hôm nay những gì cô nói hoàn toàn mâu thuẫn với thân phận của mình.

Lý lịch của cô chắn hẳn đều là tam phu nhân tìm người làm, thế nhưng bà ta thật không ngờ cô lại có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa lúc nói tuyệt nhiên không căng thẳng, chứ đừng nói đến bị lắp bắp hay sợ hãi.

Bộ dạng ấy của Từ Nam Phương sao mà không khiến cho một người khôn khéo như tam phu nhân sinh lòng nghi hoặc?

“Nam Phương không dám ngối.” Từ Nam Phương hai tay đan vào nhau đặt ở đằng trước, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của tam phu nhân.

“Gì cơ? Không dám? Vậy sao?” Tam phu nhân nhẹ nhàng cười, tiếng cười phát ra từ đường mũi luôn khiến người ta có cảm giác bất an, “Cô nói thế không đúng rồi! Dù cô cẩn thận đến mức nào, cuối cùng cũng sẽ có lúc làm lộ bộ mặt thật. Tôi nói không sai chứ?”.

Mí mắt Từ Nam Phương khẽ rung, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã thấp thoáng nỗi sợ hãi: “Phu nhân, Nam Phương không rõ ý phu nhân”.

Tam phu nhân lạnh lùng cười, rất muốn xem Từ Nam Phương tiếp tục đóng kịch, nhưng lại phát hiện ra trong mắt cô hoàn toàn là sự sợ hãi xen lẫn oan ức.

“Cô quả nhiên là có năng khiếu diễn kịch! Người ngay thẳng không nói điều dối trá, cô thừa biết tôi đang nói về cái gì!”

Thấy Từ Nam Phương không lên tiếng, tam phu nhân đành nói thẳng: “Cô là người ở đâu, tôi không biết. Nhà họ Hạ chúng tôi dù đều tuyển hậu duệ quý tộc, nhưng tôi cũng biết rõ những người vào đây phải có đến hơn nữa là đi đường vòng, tạo cơ hội cho nhiều kẻ kiếm được lời, Thế nên mới không có người thật sự đi chứng thực lý lịch cá nhân. Cô cũng giống những người khác, cũng là đi cửa khác để vào nhà họ Hạ. Lúc cô mới tới, tôi còn thật sự cho rằng cô cần tiền, muôn kiếm được tiền từ trong này, Nhưng hiện giờ tôi ngẫm lại, tôi đã nhìn lầm rồi! Chính xác mà nói, là tôi đã quá coi thường cô”.

“Không, phu nhân, Nam Phương đến đây thật sự, là vì tiền…” Thanh âm của Từ Nam Phương nhỏ dần, đôi tai đỏ gắt.

Đương nhiên tam phu nhân không tin: “Cô còn không chịu thừa nhận? Lý lịch của cô là giả! Tôi sai người làm giả, nhưng cô lại nói không sai một tiếng! Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Từ Nam Phương, cô rốt cuộc là một người quá cẩn trọng, hay là một kẻ thông minh cực độ, mới có thể diễn kịch chân thực đến mức người khác không phát hiện ra thật giả?”.

“Không, không phải…! Phu nhân, cháu, cháu nói như vậy là bởi vì anh Diệp, anh Diệp đã dặn dò cháu phải nhớ kỹ những thông tin này. Những thứ tam phu nhân đưa cho cháu xem, cháu đều đã xem hết. Anh Diệp nói với cháu, nhà họ Hạ yêu cầu nghiêm ngặt, Nam Phương không hề tốt nghiệp đại học, càng không phảu hậu duệ của Từ Vị nào cả, nhưng mà anh Diệp nói, chưa biết chừng tới đây sẽ bị người ta hỏi những vấn đề này. Nam Phương sợ nếu bị điều tra ra, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ. Cháu bị đuổi là chuyện nhỏ, nhưng chỉ lo làm liên lụy tới tam phu nhân, như vậy, cháu… cháu thật sự không thể yên lòng được…” Từ Nam Phương nói, nước mắt vòng quanh, thái độ chân thành khẩn khiết, khiến tam phu nhân cũng không tránh khỏi lưỡng lự.

Người càng thông minh, đôi khi lại càng dễ bị lừa. Người tự cho mình là thông minh, càng không muốn bên cạnh mình có kẻ thông minh hơn. Thông qua những hầu thân cận của tam phu nhân, Từ Nam Phương đại khái cũng đã nắm được phần nào yêu cầu của bà ta đối với người hầu.

Hiện ggiờ, tam phu nhân đang lợi dụng cô, nhưng nếu để bà ta phát hiện ra tất cả chỉ là sự ngụy trang của cô, phát hiện ra trong lúc bà ta lợi dụng người khác cũng đã bị người khác lợi dụng ngược lại, thậm chí ngay cả mưu trí của mình cũng bị Từ Nam Phương nhìn thấ, thì bà ta sao còn yên ổn giữ cô lại bên người nữa? Thế nên, cô thà đổ hết trách nhiệm lên đầu Diệp Phi Vũ, còn hơn thừa nhận mình có âm mưu. Huống chi, Diệp Phi Vũ vốn là một kẻ tâm địa, trước kia, anh ta giới thiệu cô vào nhà họ Hạ cũng bằng cách lợi dụng kế hoạch Thượng Quân Trừng và Hạ Giáng Tư của tam phu nhân, như vậy, dã tâm của Diệp Phi Vũ có lẽ từ lâu đã bị tam phu nhân phát hiện, hoặc giả bà ta không biết, cũng có thể đoán được Diệp Phi Vũ không phải tốt đẹp gì, chẳng qua bà ta đang tát nước theo mưa mà thôi.

Quả nhiên, sau khi nghe Từ Nam Phương nói, tam phu nhân liền nhíu mày, tựa hồ đã có chút tin tưởng lời cô nói. Bà ta bán tín bán nghi hỏi: “Là Diệp Phi Vũ bảo cô làm vậy?”.

Từ Nam Phương cúi mặt, ánh mắt sáng lên, cố sức gật đầu: “Vâng, anh Diệp và Thượng là bạn tốt, cháu có thể đến chỗ của phu nhân ít nhiều cũng nhờ anh Diệp giúp đỡ. Cháu nghĩ, anh Diệp dặn dò như vậy cũng có lý của anh ấy, cháu cũng không muốn rước thêm rắc rối cho phu nhân, thế nên…”, Từ Nam Phương liếc nhìn tam phu nhân, nhận ra nụ cười đầy ẩn ý trong mắt bà ta. Cô hiểu, tam phu nhân đang nghĩ rằng cô đã coi kẻ thù là ân nhân.

Từ Nam Phương không nhìn bà ta nữa, tiếp tục cúi gằm mặt nói: “Thế nên, cháu mới làm theo lời anh Diệp căn dặn, những gì cần xem, cần nói, đều phải nhớ kỹ trong lòng…”. Thanh âm của cô mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn vo ve như tiếng muỗi kêu.

Đây mới là bộ dạng và tính cách mà Từ Nam Phương cần có. Tam phu nhân bấy giờ mới yên tâm đôi chút, thấy cô nhắc tới Thượng Quân Trừng, không khỏi nghiền ngẫm: “Nam Phương, cô làm vậy là sai rồi! Nói thế nào thì nói, ngay từ lúc đầu vừa thấy cô là tôi đã thích cô rồi, cô nói thiếu tiền, tôi cũng đã sai Nhân Hỷ đưa tiền cho cô. Cô bị truy sát, tôi còn đưa cô theo bên người, không để kẻ khác động vào cô. Nhưng cô lại không thành khẩn với tôi, đây là cách cô đối nhân xử thế hả?”.

“Không… không phải1”, khuôn mặt Từ Nam Phương đã đỏ bừng, tỏ ra vô cùng luống cuống trước sự hiểu lầm của tam phu nhân, “Nam Phương thật sự không lừa dối phu nhân! Nam Phương trước giờ luôn cảm kích phu nhân”.

“Vậy sao? Không lừa dối tôi?”, tam phu nhân nhếch miệng, “Tôi nhớ rõ ràng cô không quen biết Quân Trừng, sao bây giờ lại một câu anh Thượng, hai câu anh Thượng thế? Còn dám nói không giấu giếm chuyện gì?”. Tam phu nhân khẽ nghiêng người về trước, giống như một bận bề trên đang quan tâm tới bề dưới. Bà ta còn chưa nói hết câu đã nhận ra hai gò má của Từ Nam Phương ửng đỏ, bàn tay vân vê vào nhau.

Từ Nam Phương cắn môi, hai mắt long lanh nước nhìn tam phu nhân: “Nam Phương không hề

Cố ý gạt phu nhân, chỉ là…chỉ là…Nam Phương sợ sẽ gây phiền phức cho anh Thượng, thế nên Nam Phương thà nhận rằng trước giờ không quen biết anh ấy. Phu nhân không biết đâu, mấy hôm trước cháu bị người ta đuổi giết, hình như cũng là vì anh Thượng, cháu nghĩ chắc chắn là do cháu xấu mệnh, khiến anh Thượng phải phiền lòng, thế nên mới có người nhìn không vừa mắt, muốn cháu mãi mãi không được gặp anh ấy nữa.” Nói đến đây nước mắt cô lã chã rơi, “anh Thượng là người tốt. Cháu không thể để liên lụy tới anh ấy! Nhưng…nhưng cháu lại không biết phải làm thế nào mới được…” Nước mắt tuôn ra như suối, cô trông thấy vể mặt “đầy cảm thông” của tam phu nhân. Bà ta kéo tay cô , nói:”Cô gái ngốc! Cô rất giống tôi khi còn trẻ, ngốc quá.”

Từ Nam Phương ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tam phu nhân. Bà ta cũng nhận ra mình lỡ lời, nhưng thần sắc không biến đổi, chỉ thở dài nói tiếp:”Có lẽ cô đã yêu Quân Trừng mất rồi!”

Rõ ràng là giả, rõ ràng là đóng kịch, nhưng khi nghe tam phu nhân nói câu này, Từ Nam Phương chợt run lên. Yêu? Yêu là gì? Cô còn có tư cách yêu sao? Rõ ràng cô tự nhủ sẽ không lợi dụng Thương Quân Trừng nữa nhưng nếu không dựa hơi anh ấy thì liệu cô có bước chân được vào nhà họ Hạ, có giữ lại đến giờ không?

“Phu nhân đừng trêu cháu! Cháu sao có thể? Thân phận của Thượng Quân Trừng và cháu cách nhau một trời một vực, anh ấy nhìn thấy cháu, cháu trốn còn không kịp, giống như gặp phải ôn dịch vậy. Cháu và anh Thượng…” Cô gắng sức lắc đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Tam phu nhân cười:”Tôi chỉ hỏi cô có yêu Thượng Quân Trừng hay không. Cô lại nói với tôi là không thể ở bên Thượng Quân Trừng, lạc đề rồi nhé! Còn nói là không phải là đã yêu rồi sao?”

“Cháu…” Từ Nam Phương vội lên tiếng, nhưng chợt nhận ra mình không còn lời nào biện giải.

Tam phu nhân khoát tay, tỏ ý bất đồng:”Hơn nữa, dựa vào đâu nói thân phận khác biệt thì không được yêu nhau? Giờ đâu phải thời cổ đại mà còn môn đăng hộ đối?” Tam phu nhân giả vờ tốt bụng thay cô gỡ rối.

Từ Nam Phương đoán lúc này hẳn là bà đang cố xúi mình và Thương Quân Trừng đến với nhau. Nhị lão gia muốn Thượng Quân Trừng tranh giành sản nghiệp thì đương nhiên sẽ kéo Thượng Quân Trừng về nhà họ Hạ. Lúc ấy, cô và anh gây ra chuyện mới là ý muốn của tam phu nhân.

Từ Nam Phương cúi đầu, xấu hổ không nói lời nào. Tam phu nhân không hỏi tiếp nữa, mọi thứ đã sáng tỏ, bà ta chỉ cần dùng thân phận bề trên mà an ủi cô một lúc, sau đó cho phép cô ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Từ Nam Phương thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vừa vặn trông thấy Hạ Giáng Tư đứng ngoài cửa. Thấy cô đi ra, ánh mắt cậu ta sáng lên, chạy tới hỏi:”Mẹ tôi không gây khó dễ cho chị chứ?”

Từ Nam Phương lắc đầu, Hạ Giáng Tư mỉm cười như đã dự đoán được:”Nghĩ lại thì thực ra cũng chẳng có vấn đề gì.” Cậu ta nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Nam Phương, tiếp tục nói “Suýt quên, tôi đưa chị đi xem cái kia.” Vẻ tươi cười lại hiện lên mặt Hạ Giáng Tư, cậu ta kéo Từ Nam Phương vào phòng mình, không biết móc đâu ra một chiếc huyên, cười nói:”Cái huyên này lần trước chúng ra đã trông thấy trong chương trình của anh Trừng đấy. Tôi đảm bảo đây nhất định là món đồ cổ, hơn nữa tôi còn tìm thấy trong phòng có một bức tranh về nhạc cụ. Ha ha, đến lúc ấy chị đưa những thứ này cho anh Trừng, đối với một người yêu thích nhạc cụ như anh ấy, chắc chắn sẽ rất vui…”

Từ Nam Phương dở khóc dở cười, hóa ra Hạ Giáng Tư đưa cô tới xem cái này? Cô không nhận chiếc huyên, chỉ nói:”Thiếu gia đã đồng ý điều kiện gì với phu nhân?”

Hạ Giáng Tư sững sờ một lúc sau đó cười giảo hoạt:”Điều kiền gì chứ? Này chị mau cân nhắc sáng kiến cảu tôi đi! Tôi nghe nói anh Trừng sắp tới thành phố T lưu diễn. Lúc ấy chúng ta tới xem, chị mang cái này đến tặng anh ấy nhé.” Hạ Giáng Tư vỗ tay một cái, giống như mình vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho.

Từ Nam Phương phớt lờ cậu ta, thực ra cậu ta không trả lời, cô cũng đoán được. Tam phu nhân chắc chắn đã lợi dụng cô để ép Hạ Giáng Tư hợp tác, như vậy bà ta mới bằng lòng đưa cô theo. Hạ Giáng Tư không biết nguyên do thật sự của mẹ mình, còn tưởng Từ Nam Phương được ở lại là công lao của mình.

Từ Nam Phương lắc đầu, bất đắc dĩ nhận lấy chiếc huyên. Hạ Giáng Tư lại nói:”Nhiều ngày trôi qua rồi, chị đã hết giận anh Trừng rồi chứ hả? Ha ha…anh ấy sẽ tới đây biểu diễn ngay thôi. Lúc ấy chị đến tặng hoa cho anh ấy, ôm một cái, đảm bảo hai người lại hòa thuận như lúc đầu, như vậy thì tôi không còn phải bận tâm nữa rồi."

Từ Nam Phương quay đầu đi chỗ khác, không buồn nói chuyện với cậu ta.