Bí Mật Vượt Thời Gian

Chương 50: Danny, cứu tôi




Hiện trường hỗn loạn, tiếng nhị lão gia hô hoán: “Mau đưa lão vương gia và An Nhân vào trong!”.

Mệnh lệnh của ông ta cao vút giữa những mớ âm thanh lộn xộn, nghe có phần khẩn trương và cấp bách, những người còn đang lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra lập tức trở nên cảnh giác, không biết có phải đại sảnh xuất hiện phần tử khủng bố có ý đồ hành tung hay không. Biển người nháo nhác chen lấn nhau ra cửa.

Đại sảnh tối om giơ tay không nhìn thấy năm ngón,Từ Nam Phương đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng bủa vây lấy cô, trực giác mách bảo, trong này có dấu hiệu của sự nguy hiểm.

Diễn viên kịch đứng ở giữa sảnh vẫn tiếp tục biểu diễn, dường như mọi chuyện xung quanh không liên quan tới anh ta. Ngọn lửa hồng rực từ trong miệng anh ta bắn ra những đốm lửa đỏ, chỉ chớp mắt là đã tắt, nhưng lại cuốn đi tựa như những con thuồng luồng đang lặng lẽ bơi dưới nước, như những con rồng đen cưỡi mây đạp gió trên bầu trời.

Từ Nam Phương bỗng nhiên ý thức được mình đã bị dòng người xô đẩy dịch chuyển vào giữa đại sảnh, không biết từ lúc nào cô đã cảm nhận được hơi nóng của ngọn lửa phun ra từ miệng diễn viên kia.

Từ Nam Phương bất an, não bộ dường như thoáng chốc bị ngừng hoạt động. Vương phủ được bảo vệ chu toàn như thế, vì sao hệ thống chiếu sáng lại dễ dàng bị cắt như vậy? Người có khả năng làm được việc này chỉ có thể là người nhà họ Hạ, hoặc là chính người nắm quyền hành ở đây.

Sớm không mất, muộn không mất, đợi đến khi Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy cãi nhau, lão vương gia sắp nhúng tay thì đột nhiên điện bị cắt. Người làm việc này là ai? Mục đích là gì? Chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được ngay.

Từ Nam Phương nhớ rõ ràng câu thét của nhị lão gia sau khi bị điện cắt, sợ rằng mệnh lệnh đó không đơn giản chỉ là lo cho sự an nguy của lão vương gia mà chính là muốn đưa lão vương gia quay về để không chứng kiến vụ nháo nhác của Thượng Quân Trừng và Ngô Thi Hủy. Chắc chắn là vị nhị lão gia thấy Thượng Quân Trừng lần này không thể biện hộ, nên dứt khoát cắt điện, đưa lão vương gia đi, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Có điều, chẳng lẽ mục đích của ông ta chỉ đơn giản như vậy?!

Trong lúc hai chân Từ Nam Phương không tự chủ được bị đám người chen lấn đẩy vào giữa đại sảnh, một người đàn ông đột ngột giữ lấy cô, cố định cô đứng im một chỗ, rồi lại đẩy cô về phía diễn viên đang biểu diễn.

Ngọn lửa trong miệng anh ta có phải sẽ phun thẳng vào mặt mình không? Từ Nam Phương muốn giãy dụa nhưng không có sức lực. Đây là nhị lão gia muốn nhân lúc náo loạn để giải quyết cô, hay chỉ cần diễn viên kia làm cô bị thương, để cô không còn được ở lại nhà họ Hạ nữa? Như vậy, nhị lão gia có thể danh chính ngôn thuận “mời” cô ra khỏi đây, còn tất cả mọi chuyện tối nay đều trở thành sự cố ngoài ý muốn, cho dù tam phu nhân hay Thượng Quân Trừng có truy cứu sự việc cũng không thể đổ lên đầu ông ta được.

Từ Nam Phương chợt thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, khó khăn lắm cô mới vào được nhà họ Hạ, cô không thể để uổng phí bao công sức của mình như thế!

Cô hét lên: “Danny! Cứu tôi!”.

Lúc cô gọi cái tên này, Từ Nam Phương thực lòng không rõ là mình cố tình hay cố ý, cô chỉ biết mình lại một lần nữa gọi cái tên ấy, giống như lần đầu tiên khi cô lợi dụng Thượng Quân Trừng để bảo vệ bản thân mình.

Chỉ có điều, khi thốt ra cái tên này, cô lại cảm thấy có cảm giác khác lạ.

“Này! Từ Nam Phương?”

Cô nghe được Thượng Quân Trừng đáp lại mình, nhưng thanh âm có phần xa xôi.

“Tôi ở đây, Danny!”

Từ Nam Phương bất chấp mọi chuyện, không cần biết mình có rước phiền hà đến cho Thượng Quân Trừng hay không, cô chỉ cảm thấy mặt mình sắp bị văng vào đám lửa, chỉ muốn tiếng gọi của mình có thể xuyên qua đám đông nhốn nháo mà truyền tới lỗ tai Thượng Quân Trừng, để hóa dữ thành lành.

Chỉ có điều, tiếng gọi của Từ Nam Phương cũng không thể đẩy lui hoa liễm* đang phun lửa, trái lại, càng khiến cho dòng người xô đẩy mình mạnh hơn.

(Hoa liễm: Diễn viên hí khúc đóng vai tính cách mạnh mẽ hoặc thô bạo.)

Nhận thấy nửa khuôn mặt của mình sắp bị lửa thiêu rụi, Từ Nam Phương kinh hãi đến nỗi không thể hét lên được, cơ thể tựa như con dê non bị một cánh tay vô hình ném vào đám lửa chuẩn bị nướng. Khí nóng mờ mịt trước mặt cô, ánh lửa như những mũi kim đâm thẳng vào mắt, Từ Nam Phương chỉ cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa nuốt trọn, làm gì cũng không kịp nữa. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ nghĩ tới việc sắp thắng lại bại của mình.

“Phụt!”

Rõ ràng là ngọn lửa sắp thiêu cháy Từ Nam Phương đột ngột chuyển hướng, xẹt qua má phải cô, cảm giác bỏng rát khó chịu.

Lực đẩy cô về phía trước đột ngột biến mất, thay vào đó là một cánh tay khác ôm chặt lấy cô, khiến cô đang từ suýt nữa ngã tự nhiên đứng vững trở lại.

Xung quanh ầm ĩ, nhưng Từ Nam Phương vẫn nghe được tiếng hít thở của người vừa cứu mình. Khoảnh khắc cô được ôm chặt, đôi tay kia dường như rất sợ cô biến mất.

“Tôi… tôi không sao…”, thoát nạn trong gang tấc, trái tim Từ Nam Phương đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Không sao là tốt rồi! Đừng lộn xộn!”, giọng nói của Thượng Quân Trừng vang lên bên tai Từ Nam Phương. Đôi tay ôm lấy cô dần buông lỏng, cô run lên, là Thượng Quân Trừng cứu mình sao?

Từ Nam Phương ngẩng mặt nhìn, ngọn lửa vừa rồi đã biến mất tăm. Có Thượng Quân Trừng ở đây, kế hoạch của nhị lão gia quả nhiên đã thất bại.

Hai chữ “Danny” cô thốt lên không ngờ lại ngọt ngào đến thế. Sống sót sau hoạn nạn, nỗi sợ hãi và tình cảm ấm áp nhận được khiến Từ Nam Phương ít nhiều thấy lòng rối loạn. Cô vươn tay muốn chạm vào Thượng Quân Trừng, khoảnh khắc ấy, cô mới biết hóa ra mình cũng chỉ là một người con gái bình thường, không thể tự bảo vệ mình, cần được che chở và cũng mong chờ được che chở.

“Có tôi đây.”

Từ Nam Phương nghe thấy thanh âm của Thượng Quân Trừng vang lên bên trái, cô giơ tay muốn bám lấy anh. Giọng nói của Thượng Quân Trừng có dịu dàng, có ngạo mạn, thế nhưng đã không còn sự đáng ghét và lạnh nhạt. Lúc đầu cô cứ nghĩ, anh sẽ không bao giờ rung động với mình nữa, nhưng hóa ra bức tường ngăn cách hai người rất mong manh, đến nỗi vừa chạm đã vỡ tan.

Từ Nam Phương cảm thấy sống mũi cay cay, cô hiểu rõ nỗi lòng của Thượng Quân Trừng, sự lạnh lùng của anh đến từ sự thất vọng với cô, nhưng cứ mỗi khi cô tới gần anh, anh sẽ lập tức xuất hiện không cần đắn đo, giống như cô chưa từng làm tổn thương anh, chưa từng đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Đúng lúc này, quang cảnh xung quanh bỗng dưng bừng sáng. Bàn tay vừa giơ lên của Từ Nam Phương lại vội vàng thu về che lấy mắt, ánh sáng của ngọn đèn khiến cô nhất thời không kịp thích ứng. Tình trạng nhốn nháo dần dần lắng xuống.

Lúc mở mắt ra, Từ Nam Phương đã thấy Thượng Quân Trừng đứng bên cạnh mình, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhíu chặt, trách mắng: “Cô không đứng nguyên một chỗ, chạy xa tới làm gì hả?”.

Giọng nói đó không chỉ bao hàm sự trách móc, mà trong đó còn ẩn chứa cả sự quan tâm.

Đám người hầu đã bắt đầu công việc của mình. Mặc dù chỉ mất điện trong tích tắc nhưng hiện trường đã trở nên lộn xộn, hũ rượu, ly rượu lăn lốc trên bàn, ghễ vuông ghế dài xộc xệch. Toàn bộ đại sảnh chẳng còn lại mấy người, Từ Nam Phương trông thấy diễn viên hát kịch đã ngã song soài trên mặt đát, bộ trang điểm đỏ chót trên mặt vẫn chưa bị tháo tung.

Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng, không kịp nghĩ xem có phải anh đẩy ngã người kia không thì đã thấy nhị lão gia đeo một khuôn mặt đen kịt vì tức giận đang sai người đến đỡ họ dậy.

Tứ phu nhân và những người khác đứng một bên, mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tam phu nhân không nói một lời, chỉ phóng ánh mắt oán giận nhìn nhị lão gia, bởi vì lúc này, lão vương gia và hai vị An Nhân đều đã được người của nhị lão gia “hộ tống an toàn” rời khỏi đây. Trong lòng tam phu nhân đương nhiên hiểu rõ sự việc này là do một tay nhị lão gia gây nên.

Lúc này cũng chỉ có mình Ngô Thi Hủy khóc như mưa, nhưng vẫn không quên cầm cái chén giận dữ phi thẳng xuống nền nhà, một tiếng loảng xoảng vang lên, dường như để xả cho hết cái thói tiểu thư đỏng đảnh của mình.

Mặt nhị lão gia biến sắc, ông ta lên tiếng giải thích qua loa rằng có lẽ đường dây gặp trục trặc ở đâu đó, rồi hạ lệnh cho tứ phu nhân và người hầu: “Mọi người ra ngoài trước đi, tôi và Hạnh Trừng có chuyện cần nói với nhau”. Lúc này trong nhà, nhị lão gia trở thành người lãnh đạo tuyệt đối.

Thế nhưng, Thượng Quân Trừng không quá tình nguyện, anh hừ lạnh, hỏi: “Có chuyện gì?”.

Dường như anh vẫn còn chút nể nang nhị lão gia nên chưa rời đi. Tứ phu nhân nhiệt tình nói với Thượng Quân Trừng: “Tôi đã sai người chuẩn bị phòng phía đông rồi, Trừng thiếu gia tối nay ở lại đây nhé, lát để tôi đi hỏi lão vương gia xem có kịch xem nữa không”.

Thượng Quân Trừng định nói không cần nhưng tứ phu nhân đã dẫn người đi ra ngoài. Các chi khác cũng đã rời khỏi đại sảnh, chỉ có tam phu nhân một mực đứng tại chỗ, đến khi nhị lão gia liếc mắt nhìn, bà ta mới quay sang nói với Từ Nam Phương: “Nam Phương, còn đứng ở đây làm gì? Cô quên có người muốn đối phó với cô sao?”. Câu nói của bà ta rõ ràng đang nhằm vào nhị lão gia rồi.

Mí mắt nhị lão gia run lên, nhưng tam phu nhân dẫu sao cũng là con dâu nhà họ hạ, có thế lực nhất định, nhị lão gia cũng không thể tỏ thái đội với bà ta được. Nhưng những lời này của bà ta rõ ràng đã kích động tới Thượng Quân Trừng, anh nhớ đến lúc Bạch Thanh Dật chĩa súng vào Từ Nam Phương, lập tức trở nên cảnh giác và chán ghét nhị lão gia. Anh cao giọng: “Từ Nam Phương, quay lại đây!”.

Từ Nam Phương toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn. Thượng Quân Trừng lập tức đi tới bên cạnh cô, một tay tóm lấy cô lôi đến trước mặt nhị lão gia: “Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám động vào cô! Ai trong mắt không có vương pháp”.

Vương pháp? Từ Nam Phương muốn cười mà cười không nổi. Dù là thời đại nào cũng có một nhóm người không chịu sự ràng buộc của pháp luật. Thượng Quân Trừng đã tiếp xúc với đủ loại người,vậy mà vẫn còn tin tưởng thế giới này tươi đẹp, tin tưởng mọi thứ đều tuân theo phép tắc.

Ngô Thi Hủy lúc này đang ngồi cạnh bàn thút tha thút thít, thấy Thượng Quân Trừng đang bảo vệ cho Từ Nam Phương, cô ta không nhịn được đá chân vào bàn, tiếc rằng chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn* vừa dày vừa rộng kia không dễ đổ, chỉ nghiêng ngả một chút rồi lại đứng im.

(Gỗ tử đàn: Một trong những loại gỗ sưa, được coi là quý hiếm.)

Nhị lão gia tức giận chỉ tay vào Thượng Quân Trừng: “Anh đừng có làm càn! Qúa hỗn xược rồi đó! Nói cho cùng anh cũng là con trai tôi, bố quản chuyện con trai là đạo lý hiển nhiên! Anh đừng có đứng đây mà giở mấy cái lý lẽ phương Tây ra với tôi! Hôm nay tôi đã nhẫn nhịn anh đủ rồi, anh đừng có bức ép tôi”.

Lúc này ngoài Từ Nam Phương và Ngô Thi Hủy ra, cũng chỉ còn hai cha con họ, nhị lão gia mới không cần kiêng dè gì, hai mắt sáng quắc.

Thế nhưng, sự áp chế và đe dọa của ông ta lại là cách thức tồi tệ nhất, bởi vì Thượng Quân Trừng chỉ ưa mềm không ưa cứng. Thấy hai cha con họ sắp sửa đấu khẩu, Từ Nam Phương vội giãy giụa thoát ra khỏi người Thượng Quân Trừng, chủ động nói: “Cảm ơn thiếu gia quan tâm, Nam Phương đã có tam phu nhân quan tâm, hơn nữa, Nam Phương không có kẻ thù, làm sao có người muốn hại Nam Phương? Thiếu gia không nên suy nghĩ lung tung như vậy, Nam Phương xin lui trước”.

Từ Nam Phương nói những lời này, thứ nhất là vì muốn Thượng Quân Trừng và nhị lão gia hòa hoãn với nhau, hai là để cho nhị lão gia hiểu rõ rằng cô luôn giữ khoảng cách với Thượng Quân Trừng. Cô nhắc tới tam phu nhân, mục đích là cảnh cáo nhị lão gia không nên nghĩ tới việc động vào cô nữa, tránh làm lớn chuyện để tam phu nhân tóm được nhược điểm. Cô muốn ở lại nhà họ Hạ thì không cho phép nhận ân tình của Thượng Quân Trừng.

Sự hờ hững của cô khiến Thượng Quân Trừng lại cảm thấy khó chịu xen lẫn buồm bực, rõ ràng đã tự nhủ bản thân không được quan tâm tới chuyện của Từ Nam Phương nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhúng tay vào. Anh rõ ràng không cần tới phủ họ Hạ nhưng lại tới, rõ ràng có thể rời khỏi đây ngay khi tiệc tối bắt đầu nhưng lại ngồi xuống, rõ ràng có thể làm như không thấy Từ Nam Phương nhưng lại xen vào chuyện của cô. Vậy mà người con gái kia lúc này lại làm như không quen biết anh.

Thượng Quân Trừng chán nản, trông thấy Từ Nam Phương quay lưng bỏ đi, không nén nổi có chút ngẩn ngơ, cô lạnh lùng lúc này với người con gái hoảng hốt vừa rồi là một ư?

Tam phu nhân muốn gọi Từ Nam Phương lại, nhưng cô hiện tại giống như sẽ không nghe theo bất cứ sự quản thúc của người nào, chân bước nhanh ra ngoài, cúi đầu đi về hướng Vân Ngạn cư. Mãi tới khi Thung Dung đường đã khuất tầm nhìn, Từ Nam Phương cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tự nhủ với lòng mình, phía trước chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Từ Nam Phương vừa về đến Vân Ngạn cư, Hạ Giáng Tư đã tìm tới cô

hỏi chuyện. Vì tâm tình phiền muộn, cô trả lời cậu ta để lấy lệ, Hạ Giáng Tư vốn dĩ muốn hỏi xem hôm nay có phải mình thể hiện rất xuất sắc hay không, nhưng thái độ của Từ Nam Phương như vậy cũng trở nên cụt hứng.

Có lẽ lão vương gia cũng bị sự việc mất điện đột ngột làm cho mất hứng, nên đã hủy bỏ buổi xem kịch. lại đến một lượt tam phu nhân trở về Vân Ngạn cư liền cho người sang gọi Từ Nam Phương tới nói chuyện.

Hạ Giáng Tư đang hí hửng theo Từ Nam Phương vào phòng tam phu nhân, trong lòng thầm nghĩ nhất định tam phu nhân sẽ không còn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, mà sẽ thay bằng một vẻ tươi cười. Tiếc rằng, Hạ Giáng Tư vừa bước vào cửa đã thấy tam phu nhân sa sầm mặt, nhìn khó coi hơn lúc trước: "Con vào đây làm gì? Mẹ chỉ gọi Nam Phương thôi cơ mà!" Vẫn là thái độ lạnh nhạt như trước, thậm chí còn thêm chút trách móc.

Hạ Giáng Tư sững người, lúc lâu mới rời đi trong bộ dạng mờ mịt. Cậu ta sao hiểu được nỗi lòng của tam phu nhân?

Thấy Hạ Giáng Tư đi rồi, Từ Nam Phương vội lên tiếng: "Phu nhân, Nam Phương không cố ý không nghe lời phu nhân, chỉ là.... Nam Phương... Nam Phương..."

Sắc mặt cô thoáng cái đỏ bừng. Trước mặt tam phu nhân, cô luôn cố gắng sắm vai một người rụt rè, sợ sệt, một cô gái nhỏ nỗ lực bảo vệ người trong lòng mình.

"Nam Phương không muốn Trừng thiếu gia vì Nam Phương mà làm hỏng các mối quan hệ khác."

Khóe môi tam phu nhân nhếch lên cười: "Xem cô nói kìa, tôi đâu có trách cô?" Nụ cười bà ta khiến Từ Nam Phương không khỏi sợ hãi. "Tôi gọi cô đến, chỉ là muốn mọi người thẳng thắn với nhau một lần."

Từ Nam Phương không lên tiếng, cô không hiểu tam phu nhân đang muốn giở trò gì.

Có lẽ đoán được phản ứng của Từ Nam Phương, tam phu nhân cũng không mấy để ý tiếp tục nói :"Tôi biết cô thích Thượng Quân Trừng, không muốn cha con họ cãi nhau. Thế nên, dù biết tôi và nhị lão gia ở hai chiến tuyến đối lập cô vẫn quyết định bảo vệ Thượng Quân Trừng."

Nghe tam phu nhân nói vậy, Từ Nam Phương vờ tỏ ra ngạc nhiên, ngẩng đầu nói với vẻ lo lắng: "Phu nhân, Nam Phương không cố ý! Thật sự không cố ý!"

Tam phu nhân cười: "Tôi đã nói rồi, chúng ta thẳng thắn với nhau! Từ Nam Phương, từ lâu tôi đã hoài nghi không biết cô có thật sự yếu đuối nhu nhược, ngốc nghếch như biểu hiện bên ngoài hay không, nhưng mà, tôi chỉ có thể nói, diễn xuất của cô đúng là được xếp vào hạng nhất, chỉ hơn chứ không kém diễn viên chuyên nghiệp." Tam phu nhân vừa cười vừa nói, khẩu khí lạnh lẽo như thấm đến tận xương tủy.

Từ Nam Phương chỉ có thể cúi đầu, trước khi hiểu ra ý đồ của bà ta, cô không dám tiếp lời.

Tam phu nhân đứng dậy, đi xuống chỗ Từ Nam Phương, dùng ngón tay nâng cằm cô lên. Ánh mắt bà phóng thẳng vào đôi mắt cô, giống như muốn nhìn thấu con người cô. Nhưng trong mắt Từ Nam Phương chỉ có sự hoang mang xen lẫn hoảng loạn, không dám nhìn bà ta.

"Cô là một người phụ nữ không hề đơn giản, nếu ở thời cổ đại, dù không nghiêng nước nghiêng thành thì cũng là chim sa cá lặn? Nếu cô là một người bình thường, dù không biết trang điểm thì cũng biết cách để lộ ra những nét đẹp trên gương mặt mình, nhưng cô lại một mực che giấu dung mạo của mình, chiêu này quả nhiên rất xuất sắc", tam phu nhân lời ít ý nhiều, "Nhưng mà, tì vết không che được ánh ngọc, cho dù cô có cố gắng sức làm bản thân mờ nhạt cũng không tránh được sơ hở. Có thể thản nhiên trước mặt người muốn hành hung mình! Xem ra chỉ có Thượng Quân Trừng mới khiến cô lộ bản tính."

Lòng Từ Nam Phương chùng xuống, phụ nữ rất nhạy cảm, tam phu nhân không ngoại lệ. Cô dám phủ nhận như đinh đóng cột, chuyện có người muốn truy sát mình trước mặt nhị lão gia, đương nhiên khiến tam phu nhân nhận ra điều bất thường.

Tam phu nhân lại nói: "Tôi nhìn người không chuẩn, nhưng xem cách người đối xử với người cũng không tệ. Cô là loại người nào, tôi không hiêu lắm, nhưng cô đối với Thượng Quân Trừng là thái độ gì thì tôi nhìn rõ mồn một. Cô là người thông minh, có lẽ cũng đoán được ý nghĩ của tôi, chúng ta cũng không nên nói vòng vo với nhau, tôi một lòng một dạ muốn Hạ Giáng Tư tốt thì sẽ không có Thượng Quân Trừng, điều này cô hiểu rõ nhất, Cô biết rõ tôi ở đây chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Thượng Quân Trừng, nếu cô đã thích cậu ta thì nghĩ cho cậu ta, lẽ ra không nên tới nhà họ Hạ mới đúng. Vậy thì, mục đích cô tới đây rốt cuộc là gì? Chúng ta nói rõ chuyện này ra đi, được không?"

Tam phu nhân mong muốn dùng sự chủ động của mình đổi lấy sự thẳng thắn của Từ Nam Phương. Chỉ có điều, nghe những lời bà ta nói, Từ Nam Phương cảm thấy chưa phải suy nghĩ thực lòng, thế nên cô gắng nhẫn nhịn, mục đích thật sự của cô, càng ít người biết, càng ít nguy hiểm: "Nam Phương theo tam phu nhân, thật sự là vì tiền."