Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 26




Lời Bạch Tuyết nói khiến người ta kinh hãi, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì, mới nói ra những lời như vậy?

Sở Tuyên nói: “Cậu đừng gấp, nói rõ ràng nơi nào trước đã? Tôi lập tức đi tìm anh Từ, để anh ấy đến giúp cậu!”

“Được.” Bạch Tuyết nói ra địa chỉ, giọng điệu vội vàng gấp gáp: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện, cậu mau đi tìm anh Từ, nhớ phải nhanh lên đấy! Còn có, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, đến lúc đó liên lạc không được, liền đi tìm một cô gái trong thôn tên là A Vưu!”

Bạch Tuyết nói xong, cuộc trò chuyện liền kết thúc, giống như là điện thoại hết pin.

Sở Tuyên không chút do dự, lập tức bấm số gọi anh Từ… Kết quả điện thoại tắt máy.

Cũng đúng, nếu điện thoại anh Từ có thể gọi được, Bạch Tuyết đã không gọi điện cho mình rồi.

Xem ra Bạch Tuyết đã sớm gọi điện cho Từ đạo sĩ, dưới tình huống không có biện pháp mới gọi cho Sở Tuyên.

“Tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu… ở nhà, hay theo tôi ra ngoài?” Sở Tuyên không muốn y khó chịu, nói: “Bên ngoài mặt trời khá gắt, nếu không thì cậu ở nhà, tôi sẽ lập tức trở về.”

Nhà của anh Từ cũng không xa, ngồi xe qua chỉ khoảng 20 phút. Sở Tuyên không tin, ban ngày cũng có thể đụng quỷ.

Nhưng mà… nhớ đến con quỷ thắt cổ cản đường sáng nay, Sở Tuyên vội dừng lại, mặt lộ vẻ xoắn xuýt, nói: “Cậu tự quyết định đi, nếu như không sợ ánh sáng mặt trời, liền tùy cậu vậy.”

Lời còn chưa nói hết, hắn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm mới vừa rồi còn đứng trước mặt, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu.

Sở Tuyên sờ khắp nơi, rốt cuộc trong túi quần cạnh đùi, sờ được một chiếc lược.

Hắn cầm chìa khóa cùng túi tiền, nhanh chóng xuống lầu.

Bắt một chiếc taxi, đi đến trước cửa tiệm Từ đạo sĩ.

“Cái này…” Sở Tuyên ngẩng đầu nhìn lên liền hoảng hồn, bên ngoài vậy mà treo bảng ngừng bán, không mở cửa tiệm.

Dưới tình huống điện thoại gọi không được, cửa tiệm cũng không mở, biết đi đâu tìm anh Từ?

Sở Tuyên lập tức nôn nóng, bởi vì Bạch Tuyết bên kia vẫn chờ cứu mạng, vậy làm sao bây giờ?

Không biết cô ấy gặp chuyện gì?

Nếu như chỉ là trúng tà đơn thuần, không chừng mình có thể giúp một chút.

Sở Tuyên liền nhớ tới Hoắc Vân Thâm, để cho y đối phó lệ quỷ khác, chắc là được.

Chẳng qua là y có chịu hay không? Y sẽ hỗ trợ sao?

Sở Tuyên không quá chắc chắn, hắn cảm thấy mình cùng Hoắc Vân Thâm, quan hệ vẫn luôn xa lạ, cho dù đã làm loại chuyện thân mật nhất rồi, cũng không quá quen thuộc.

Hắn mang theo tâm sự nặng nề, trở về căn hộ, mở cửa phòng ngủ. Một thi thể nằm trên giường hắn, nửa mặt bị đốt cháy đang đối diện với cửa ra vào.

Sở Tuyên đi vào, móc cây lược ra để lên bàn, sau đó kéo ghế, chậm chạp ngồi xuống.

Ánh mắt vô ý hữu ý, đảo qua thi thể bên cạnh, một bộ muốn nói lại thôi.

Một là lo lắng cho bác sĩ Bạch, hai là lo lắng chuyện phải nói tiếp đây.

“Hoắc Vân Thâm.” Sở Tuyên gọi y, nói: “Tôi muốn đi đến nơi khác một chuyến, chỗ đó khả năng sẽ có nguy hiểm, cậu có đi cùng tôi không?”.

Hắn nhìn thấy thi thể chậm rãi ngồi dậy, quay đầu sang, nhìn thẳng vào mình, khiến hắn cảm thấy rất áp lực.

“Thật ra là tôi có một đồng nghiệp gặp nguy hiểm, tôi muốn đi cứu cô ấy.” Sở Tuyên đảo mắt, dứt khoát nói thẳng với Hoắc Vân Thâm, hơn nữa Bạch Tuyết cũng coi như có công lao gián tiếp trong hôn sự của bọn họ, liền nói: “Lúc đầu là do đồng nghiệp của tôi để tôi đi tìm anh Từ, về sau anh Từ sắp xếp cho chúng ta minh hôn. Nếu như không có cô ấy, khả năng chúng ta sẽ không kết minh hôn sớm như vậy.”

Hắn cảm thấy Hoắc Vân Thâm hẳn là sẽ hiểu ý mình, nhưng cũng không quá chắc chắn, một con quỷ có lòng biết ơn hay không?”

Cuối cùng Sở Tuyên nói một câu: “Mặc kệ cậu có đi hay không, tôi phải đi ngay lúc này.”

Hắn mở ngăn kéo, cầm những thứ mình cần, bỏ vào balo, chuẩn bị mang ra ngoài.

Hiện tại giao thông đường phố phát triển, đi đến Thạch Kỳ cũng không cần đặt vé trước.

Đi tàu cao tốc chỉ cần hơn một giờ, thời điểm đi đến có lẽ trời còn chưa tối hẳn.

Mặc dù không lấy được câu trả lời thuyết phục của quỷ kia, nhưng Sở Tuyên cảm giác được, y ở ngay bên mình.

Cây lược gỗ là Sở Tuyên chủ động mang trong người, để trong balo, một túi nhỏ gần sát lưng.

Hắn cũng không rõ lắm ý nghĩa chân chính của cây lược gỗ này, nó chẳng qua chỉ là một thứ mà Hoắc Vân Thâm dùng để nhập vào, hay là vì cái gì khác? Có lẽ về sau phải hỏi rõ vấn đề này.

Sau khi đến Thạch Kỳ, Sở Tuyên đói đến độ bụng réo vang, hắn ở quán ăn ven đường giải quyết xong cơm tối.

Không biết Hoắc Vân Thâm có đói không, hắn gọi chủ quán dọn thêm một bộ bát đũa.

Chủ quán cho rằng có hai người khách, ngược lại không hỏi gì, liền cho Sở Tuyên hai bộ bát đũa.

Hiện tại vẫn còn sớm, trong tiệm không nhiều người lắm, Sở Tuyên ngồi ở một góc hẻo lánh, gọi Hoắc Vân Thâm ra hít thở không khí, nhân tiện xác định y có ở đó hay không.

Gọi hai tiếng, quỷ kia cư nhiên đi ra, ngồi đối diện Sở Tuyên.

Sở Tuyên nhỏ giọng hỏi: “Cần ăn cơm không?”

Dưới ánh sáng tự nhiên, làn da Hoắc Vân Thâm rất trắng, gần như có thể nhìn xuyên qua, vừa nhìn là biết không phải màu da của người bình thường.

Mắt của y bởi vì vấn đề ánh sáng, dường như cũng có tia sáng, lắc đầu với Sở Tuyên.

Đồ ăn với y mà nói, chỉ là một loại hưởng thụ vị giác, cũng không thể chắc bụng.

D ươ ng kh í.

Y nâng tay lên, ở trước mặt Sở Tuyên, nhúng ngón tay vào trong ly trà, dính nước viết ra hai chữ.

“Họng còn chưa tốt sao?” Sở Tuyên thấp giọng hỏi, sắc mặt bởi vì hai chữ dương khí mà thay đổi.

“Ừ… không quen.” Hoắc Vân Thâm phát âm khó khăn, đưa tay lên sờ cổ họng mình, lông mày khẽ chau lại.

“Về sau sẽ tốt thôi.” Sở Tuyên rất sợ y nhíu mày, nói: “Về việc dương khí, chờ tôi cơm nước xong xuôi rồi hẵn nói, không phải không cho cậu.”

Ông chủ đưa đồ ăn lên, Sở Tuyên bới cho mình một chén, chuyên tâm ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi liền uống một ngụm nước trà xuôi cơm, Sở Tuyên đưa ly trà đến bên miệng, hắn đột nhiên nghĩ đến, chén trà này đã bị ngón tay Hoắc Vân Thâm làm bẩn.

Dừng lại nhìn phía đối diện, phát hiện quỷ kia đang nhìn mình chằm chằm, giống như diều hâu đợi mồi, rốt cuộc mình có thể không uống được không?

Sở Tuyên nghĩ tới nghĩ lui, không biết sợ mà uống một ngụm, sau đó đặt ly trà xuống: “Đi thôi.”

Hai người một trước một sau, đi trên con đường rời khỏi phu phố.

Trời càng lúc càng tối, đi đến nơi âm u hẻo lánh, Sở Tuyên dựa vào bức tường, trên vai đeo balo, nói: “Nơi đây không có ai…”

Lời hắn nói ngụ ý đầy đủ.

Yết hầu quỷ kia nhấp nhô lên xuống, sau đó chậm rãi đến gần hắn, giao sức nặng của cơ thể cho hắn.

Nhưng kỳ thật cũng không nặng lắm.

Một người một quỷ đứng thành một cục, Sở Tuyên rõ ràng cao hơn y nửa cái đầu, lúc này cần phải cúi đầu xuống…

Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu hôn hắn, ôn nhu lưu luyến, bầu không khí mập mờ. Hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân nhỏ, núp trong bóng tối an ủi nhau.

“Còn… mùi cải thìa không?” Sở Tuyên cũng rất lúng túng, cố tình nói lời phá hỏng bầu không khí, đánh vỡ ái muội giữa bọn họ.

Xì…

Dường như quỷ kia nở nụ cười, đôi môi ghé sát Sở Tuyên giống như cong lên, ngón tay xám trắng chạm lên gương mặt Sở Tuyên, tiếp tục hôn.

Giằng co không lâu, Sở Tuyên không được, hắn sẽ xấu hổ tim đập, không chỉ đơn thuần là đang hút dương khí.

Sự thật là, quỷ kia cũng không phải đơn thuần hút dương khí, y đang hôn.

“Được rồi…” Sở Tuyên đẩy ra bờ môi trơn ướt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mượn cớ nói: “Tôi khát nước, ra ngoài mua nước uống.”

Đi đến quầy bán quà vặt đầu hẻm, móc ra hai đồng, mua một chai nước khoáng, đứng ngay tại chỗ uống vài ngụm, hỏi chủ quầy: “Ông chủ, bây giờ còn xe đến thôn dưới không?”

Ông chủ nói: “Không có xe buýt, ngồi xe ba bánh đi. Đậu ở ven đường đó, đến thôn dưới mà nói… khoảng mười ba đồng đi, nhiều hơn nữa chính là thách giá cậu.”

“Cám ơn ông chủ.” Sở Tuyên cười cảm kích, đầu năm nay ra ngoài, người có lòng tốt nhắc nhở khách từ ngoài đến không nhiều lắm.

Sắc trời đã tối đen, Sở Tuyên thuê xe ba bánh đến thôn dưới.

Chân vừa chạm đất, một luồng gió lạnh bất thường thổi qua, hắn nói: “Hoắc Vân Thâm, đợi lát nữa nếu có chuyện gì, cậu ôm một chút, tôi phải mau chóng tìm bác sĩ Bạch.”

Sở Tuyên vừa dứt lời, bóng dáng một người con trai hiện lên bên cạnh hắn.

Hai người một trước một sau, đi vào đường đến thôn, chạm mặt một bác trai đang gánh hàng.

Sở Tuyên đi qua, lịch sự hỏi: “Bác trai, cháu tới đây tìm người, bác có biết một cô gái tên là A Vưu không?”

Bác trai ngẩng đầu, vậy mà vội vàng khoát tay, nói: “Nó đã sớm chết rồi, đừng tìm nữa.” Bộ dạng dường như rất kiêng kỵ, nói xong xoay người rời đi.

“Bác trai, bác nói thật sao? Có thể lầm hay không?” Sở Tuyên vô cùng kinh ngạc, nói: “Có thể có hai A Vưu, bác lầm rồi đi?”

Bác sĩ Bạch không có khả năng bảo hắn đi tìm quỷ… không, cũng không phải không được.

“Cô ấy chết lúc nào? Chết ở đâu?”

Sở Tuyên kiên nhẫn đuổi theo sau, ông bác không biết làm thế nào, nói: “Đã chết ba năm trước rồi, chết bệnh tại nhà chồng. Đứa nhỏ này mệnh khổ, vậy mà tự tìm đường chết, tự tìm.”

Sở Tuyên một mực đuổi theo bác trai, nói: “Nhà chồng của cô ấy ở đâu? Có thể nói cho cháu biết không? Cái này rất quan trọng với cháu!”

Ông bác lắc đầu, nói: “Cậu đừng hỏi nữa, chuyện này đều là tự nó gieo gió gặt bão, không liên quan đến người khác, sinh viên mấy đứa, đừng suốt ngày để ý đến những chuyện này…”

Bác trai cứ như vậy vội vàng rời đi, Sở Tuyên hết cách rồi, liền hỏi Hoắc Vân Thâm: “Nếu trong thôn này có quỷ, cậu có thể tìm ra hay không? Còn có thân phận của bọn họ, có thể hỏi ra không?”

“Có thể.” Hoắc Vân Thâm không giấu không diếm, từ lúc bước vào thôn, y đã tìm kiếm vài thứ: “Đó…”

Sở Tuyên nhìn theo ngón tay chỉ của Hoắc Vân Thâm, phát hiện, nơi vốn không có đường, che giấu một lối đi nhỏ.

“Đó là gì?” Chẳng lẽ gặp phải quỷ? Thể chất của mình thật sự linh như vậy?

Hoắc Vân Thâm khi còn sống là một người ít lời, sau khi chết cũng là một con quỷ ít lời, y không nói gì, đẩy vai Sở Tuyên đi lên phía trước.

Bỗng nhiên, một bóng người màu xám vọt ra từ góc tường, không có thái độ tốt với Sở Tuyên, nói: “Cậu là ai? Đến thôn chúng tôi làm gì? Có phải muốn làm chuyện không đứng đắn không hả?”

Sở Tuyên giải thích: “Tôi đến tìm người, không có ý xấu với người trong thôn.”

“Tìm người, tìm ai?” Giọng điệu của người đàn ông không tốt, vô cùng miễn cưỡng, nói: “Chỗ này không có người cậu muốn tìm, đi mau đi mau!”

“Tìm A Vưu, vừa rồi có bác trai nói cho tôi biết, cô ấy đã chết, tôi muốn xem nơi cô ấy chết.” Sở Tuyên vội nói.

“Đúng vậy, nếu như người đã chết, cậu tìm cô ta làm gì? Đi đi đi, nơi này của chúng ta không chào đón cậu, từ đâu trở lại đó, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Người đàn ông lộ vẻ hung ác, vung nắm đấm với Sở Tuyên.

“…” Sở Tuyên lập tức nhíu mày, phản ứng của người đàn ông kia không thích hợp lắm, rõ ràng là đang đuổi người, tại sao ông ta phải đuổi người? Có quan hệ gì với việc A Vưu chết?

Sở Tuyên không hiểu, A Vưu lại có quan hệ gì với Bạch Tuyết?

Nghĩ một lúc, vẫn nghĩ không ra, Sở Tuyên nhỏ giọng hỏi Hoắc Vân Thâm: “Thôn này khẳng định có vấn đề, cậu khiến người này rời đi, đừng cản tôi, tôi đi xem.”

“Hừm…” Hoắc Vân Thâm nghe Sở Tuyên nói, lập tức ló ra khỏi lưng Sở Tuyên, cười với người đàn ông.

Lúc này xuất hiện trước mặt người đàn ông, là một gương mặt bị đốt trọi, mặt đen nanh nhọn.

“Quỷ… quỷ a…” Người kia liền vắt chân lên cổ chạy trốn khỏi bọn họ.

Rốt cuộc trong thôn cất giấu chuyện gì?

Bác sĩ Bạch hiện tại ở chỗ nào?

Sở Tuyên lấy điện thoại ra, bấm xuống một dãy số, vẫn là trạng thái tắt máy, hắn nói: “Chúng ta nhanh đi tìm, hiện tại bác sĩ Bạch chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Đi theo Hoắc Vân Thâm vào một hộ gia đình, đúng lúc bọn họ đang nấu cơm, mùi thức ăn tỏa ra bốn phía.

“Chính là chỗ này?”

“Không phải.”

Hoắc Vân Thâm tiếp tục dẫn hắn đi, vòng ra sau đến một bờ sông nhỏ.

“Không phải chết bệnh, là chết đuối.”

A Vưu kia không phải bệnh chết, mà là chết đuối sao?

Mặt Sở Tuyên lộ ra vẻ âm trầm, hiện tại đã là chạng vạng tối, trời đã muốn đen thui. Trên mặt sông nổi lên một tầng khói nhẹ, khói vờn trên mặt sông xanh biếc.

Bỗng nhiên, một đầu người, từ giữa sông nhô lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn Sở Tuyên.

“Anh là ai, là bạn trai của chị A Vưu hả?”

Sở Tuyên lập tức nhìn rõ, đó là một đứa bé trai khoảng mười một mười hai tuổi, hắn nói: “Anh không phải bạn trai của chị A Vưu, anh không biết chị ấy, nhưng anh có chuyện muốn tìm chị ấy.”

“Tìm không được, chị A Vưu chết rồi, chết ở con sông này.” Đứa bé đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt, nói: “Cũng là do lỗi của bạn trai chị ấy, nếu như anh ta chịu lấy chị A Vưu thì tốt rồi! Đều là lỗi của anh ta, anh ta đáng chết!”

Bạn trai A Vưu? Không phải cô ấy gả cho người ta sao?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Vưu chết như thế nào?” Sở Tuyên hỏi.

ĐỨa bé nói: “Chị A Vưu bị tên súc sinh kia dìm chết trong con sông kia, anh có biết không, thời điểm chị A Vưu chết, trong bụng đã có đứa nhỏ rồi!”

Da đầu Sở Tuyên tê rần, hít vào một hơi khí lạnh.

“Người kia đâu?”

Người tàn nhẫn như vậy, quả thật đáng chết.

Đứa bé chần chờ một chút, không biết có nên tin tưởng Sở Tuyên không, nó nói: “Nói cho anh biết cũng không sao, dù sao anh cũng không thể ngăn cản… Chị A Vưu nói cho em biết, đêm nay muốn giết tên súc sinh kia, còn có cả nhà gã ta nữa.”

Nếu như đây là sự thật, đêm nay có thể gặp A Vưu, sẽ có được tung tích của bác sĩ Bạch.

Về phần chuyện của gia đình kia, có nên nhúng tay vào hay không?

Nghĩ đến một xác hai mệnh, trái tim Sở Tuyên nặng trĩu, cau mày: “Người kia… rốt cuộc gã ta sao lại giết chết A Vưu? Gã ta là… chồng của A Vưu? Hay là người nào khác?”

“Là chồng chưa cưới của chị A Vưu…” Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt đứa bé lộ vẻ phẫn nộ, nói: “Lúc ấy chị A Vưu vừa mới lên cấp ba, chị có một người bạn trai trong Thành, nhưng tên súc sinh Hoàng Đạt kia lại thích chị A Vưu, cầm mười vạn đến nhà chị A Vưu bàn chuyện muốn kết hôn cùng chị A Vưu.”

A Vưu đã có bạn trai, đương nhiên không đồng ý cửa hôn sự này, cô khóc cầu xin cha mẹ lời cầu hôn của Hoàng Đạt.

Cho dù Hoàng Đạt là nhà giàu có trong thôn, cha mẹ A Vưu không quyền không thế nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng ý kiến con gái mình.

Vì vậy bi kịch xảy ra, có một ngày Hoàng Đạt chặn A Vưu đang trên đường về nhà, cảnh cáo A Vưu, nếu không đồng ý kết hôn liền giết người bạn trai trong Thành của cô.

A Vưu là một cô gái quật cường, lập tức quay lại trường kể chuyện này cho bạn trai.

Lúc ấy bạn trai thề non hẹn biển, lập tức sẽ đến nhà A Vưu cầu hôn.

A Vưu mang theo tâm tình cảm động cùng sợ hãi giao lần đầu tiên của mình cho bạn trai, nhưng sau khi bạn trai về nhà, rồi lại không xuất hiện nữa.

A Vưu bi thảm khi bị vứt bỏ lại càng điên rồi, bởi vì cô phát hiện mình có thai.

Thời điểm này, Hoàng Đạt lại dùng cha mẹ A Vưu uy hiếp A Vưu. Tâm như tro tàn, cô cứ như vậy đồng ý gả cho Hoàng Đạt.

Đêm trước ngày tân hôn, A Vưu nói ra sự thật mình đã mang thai cho Hoàng Đạt, Hoàng Đạt phẫn nộ ra tay, lôi A Vưu đến bờ sông nhỏ sau nhà, nói muốn dìm chết cô.

Lúc đó có nhiều người đến xem, Hoàng Đạt lớn tiếng nói ra chuyện A Vưu chửa con hoang, bởi vậy không ai dám tới can ngăn.

A Vưu cứ như vậy bị chồng chưa cưới dìm chết trước mặt bao nhiêu người, chờ đến khi cha mẹ cô đến, cả hai gào khúc như đứt từng khúc ruột, hối hận không thôi.

Lại nói đều là nghèo cùng khổ gây ra, cái thế đạo mà người không tiền không quyền thật sống quá khổ!

Nhưng đến cuối, bọn họ cũng không báo án, mà lựa chọn nhận năm mươi vạn bồi thường của nhà Hoàng.

Thì ra A Vưu có một đứa em trai, vẫn còn học tiểu học.

Sở Tuyên nghe xong chuyện này, lạnh cảnh người. Hắn oán hận loại người như Hoàng Đạt vẫn còn sống vẫn ung dung tự tại, cũng trách A Vưu không có lòng tự trọng, càng oán tình người thờ ơ lạnh lùng của làng xóm chung quanh, trong đó bao gồm cả cha mẹ A Vưu… khiến người không thể rời đi.

Đột nhiên đứa bé trong sông nói một câu: “Chị A Vưu đến.”

Sở Tuyên nhìn nó, lại phát hiện nó đã chìm vào trong nước.

“Không xong! Nhanh đến nhà Hoàng Đạt!” Hắn liền chạy về phía nhà Hoàng Đạt, vừa chạy tới cửa, đèn vốn sáng, bỗng nhiên tất cả tắt ngúm.

Hoàng Đạt đang trong phòng tắm tắm rửa, thoải mái nhàn nhã ngâm nga một bài hát thiếu nhi, bỗng nhiên đèn trên đầu lóe lên: “Mẹ kiếp, hai trăm tệ mua bóng đèn chất lượng kém như vậy, sáng mai nhất định gọi điện đổi cái mới.”

Đùng! Cửa phòng tắm đột nhiên không có dấu hiện báo trước mà mở ra, một cô gái tay cầm dao gọt trái cây đứng trước cửa ra vào.

“Cô… cô là ai? Con mẹ nó cô… cô muốn làm gì?” Giọng Hoàng Đạt càng lúc càng hoảng sợ.

Đôi mắt người chết của cô gái kia nhìn chòng chọc gã, oán hận nhấc môi, nói: “Tao là A Vưu, tới tìm mày đòi mạng.”

“Không, không có khả năng… cô không thể là A Vưu…” Hoàng Đạt hoảng sợ không thôi, gã không tin, như thế nào lại là A Vưu.. “A Vưu, A Vưu không xinh đẹp như cô được…”

Cô gái cầm dao gọt trái cây, hỗng lao tới trước mặt Hoàng Đạt, giơ dao lên, đâm xuống từng nhát, trọn vẹn đâm ba mươi mấy dao.

Cả phòng tắm tràn ngập màu máu, máu Hoàng Đạt không ngừng bị nước chảy trôi đến cống ngầm, thẳng đến khi không còn máu để chảy…

Sở Tuyên dùng di động mở đen pin, chạy tới trước, nhìn thấy mũi dao phản quang, đang nhỏ máu.

Chiếu điện thoại lên trên, hắn hoảng sợ trừng to mắt: “Bác sĩ Bạch!”

Cô gái cầm dao, vậy mà lại mang bộ dạng của Bạch Tuyết. Vậy cô gái này thật sự là Bạch Tuyết, hay là Bạch Tuyết giả?

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên cúp điện? Có phải công tắc điện có vấn đề rồi không, ông già chết tiệt mau đi xem một chút!” Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: “Tôi đi tìm nến trước, Đạt tử vẫn còn đang tắm!”

“Có người đến, cô trốn trước đi!” Sở Tuyên trải qua một phen đấu tranh nội tâm, lựa chọn để Bạch Tuyết trốn đi.

“Cô ấy không phải Bạch Tuyết, cô ấy là A Vưu.” Giọng nói không nhanh không chậm của Hoắc Vân Thâm, truyền vào tai Sở Tuyên, đúng rồi, đứa bé hồi nãy đã nói, A Vưu muốn tới giết Hoàng Đạt, nhưng… thế nào lại là bộ dạng của bác sĩ Bạch… trừ phi… nhập xác?

“Đạt tử! Đạt tử!” Mẹ Hoàng Đạt cầm nến đến, bà nhìn thấy một gương mặt của cô gái, còn có một đôi mắt oán độc: “A —— cô là ai?”

“A Vưu, không được giết bà ấy!” Sở Tuyên quát A Vưu, nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, cô giết một mình người hại chết cô, hà tất phải ra tay với người vô tội?”

A Vưu mặc kệ, ác độc nói: “Là bà ta sinh ra Hoàng Đạt, nuôi mà không dạy, bọn chúng đều đáng chết!”

Giơ tay đâm xuống, một cái ghế bay qua cản trở hành động của A Vưu.

Sở Tuyên cầu Hoắc Vân Thâm, ngàn vạn lần không thể để A Vưu giết chết mẹ Hoàng Đạt. Mà mẹ Hoàng Đạt đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, nghe Sở Tuyên gọi Bạch Tuyết là A Vưu, hai đầu gối của bà mềm nhũn, quỳ xuống kêu khóc: “A Vưu, van cầu cô buông tha chúng tôi, đừng giết chúng tôi, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi không nên đi cầu hôn nhà cô, chúng tôi sai rồi!”

“Cậu cho rằng bà ta vô tội sao?” A Vưu dùng mũi dao chỉ về phía mẹ Hoàng Đạt, nói: “Cũng bởi vì bà có thân thích trong đồn cảnh sát, Hoàng Đạt mới dám tra tấn tôi như vậy! Ha ha ha ha, nhưng tôi đã giết Hoàng Đạt, báo thù cho mình!”

Mẹ Hoàng Đạt nghe nói Hoàng Đạt đã chết, hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

“A Vưu, có đôi khi chết cũng không phải sự trừng phạt lớn nhất của một con người. Tôi nghĩ trải qua lần này, bọn họ sống còn đau khổ hơn chết.” Đầu óc Sở Tuyên chuyển động thật nhanh, nghĩ đến tiền căn hậu quả, quan hệ lợi – hại, nói: “Cô nhập vào người Bạch Tuyết mới đến giết Hoàng Đạt, nói rõ năng lực của cô cũng không mạnh lắm, mà bên cạnh tôi… cô nên biết, y tùy thời có thể giết cô, khiến cô hồn phi phách tán.”

Nhưng mà như vậy, sẽ làm Bạch Tuyết bị thương, cái này là nguyên nhân khiến Sở Tuyên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Thân thể này là bạn của cậu, cậu không dám giết tôi.” A Vưu cười lạnh nói.

“Không sai, nhưng cuối cùng cô cũng trốn không thoát, chỉ có kết cục hồn phi phách tán, cô không sợ sao?” Sở Tuyên do dự một chút, nói: “Cô nhớ rõ bạn trai mình không? Nếu như cô có thể đồng ý không làm hại Bạch Tuyết, tôi có thể giúp cô.”

Lúc đó, bạn trai A Vưu vì cái gì vứt bỏ cô, Sở Tuyên cũng rất muốn biết.

Nếu như bạn trai A Vưu là một tên đàn ông cặn bã, trực tiếp đưa đến cho A Vưu, như vậy gã chết cũng chưa hết tội.

Nếu như là hiểu lầm, qua ba năm, cũng đã đến lúc cởi ra hiểu lầm.

“Anh ấy…” A Vưu hoài tưởng lại, một chốc là oán hận, một chốc lại hoài niệm: “Tìm được anh ấy thì thế nào, tôi đã chết.”

“Cô không muốn biết, tại sao anh ta phải làm như vậy?”

“Tôi…”

“Bà bạn già! Là công tắc điện bị hư, xem ra đêm nay chỉ có thể thắp nến.” Tiếng bước chân đến gần nơi này, người duy nhất ở đây… Sở Tuyên, vô cùng khẩn trương nhìn ra cửa.

Một giây trước khi cha Hoàng Đạt xuất hiện, Hoắc Vân Thâm đứng sau lưng ông ta, đánh ông ta hôn mê bất tỉnh.

“A Vưu, tôi rất thông cảm với cảnh ngộ của cô, tôi muốn giúp cô.” Sở Tuyên dời mắt khỏi người Hoắc Vân Thâm, nói: “Cô nên tin tưởng tôi, tôi không có ác ý với sự hiện hữu của cô, y… là vợ kết minh hôn với tôi, cô cũng thấy đấy.”

A Vưu nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Thâm, còn có Sở Tuyên: “Vợ… vợ?”

“Đúng.”

Vì thuyết phục A Vưu, Sở Tuyên nắm chặt bàn tay Hoắc Vân Thâm bên cạnh mình, cố gắng làm ra một đôi vợ chồng điển hình.

Đối mặt với động tác đột ngột của Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm chỉ trố mắt một lúc, nắm chặt lại.

Sở Tuyên kinh ngạc quay đầu nhìn y.

“Không có gì.” Sắc mặt Hoắc Vân Thâm mờ mịt, nói: “Đây là lần đầu tiên nắm tay với tiên sinh…”

Trong thời đại của bọn  họ, người có kiến thức thường thích gọi chồng của mình là tiên sinh, là một loại xưng hô tao nhã.

Sở Tuyên nghĩ một lúc, mới biết rõ ý của y, vì vậy mặt liền nóng lên… Bởi vì cảm giác rất kỳ quái.