Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 30




Khi Sở Tuyên nói ra lo lắng của mình, bầu không khí trong thang máy ấm lại từng chút một.

“Anh nói, anh thật sự hy vọng tôi rời khỏi?” Hoắc Vân Thâm vốn đang lửng lơ giữa không trung, đột nhiên đứng xuống đất, mặt mũi tràn đầy chất vấn tới gần Sở Tuyên.

“Ừ, đây là chuyện của tôi, vốn không nên liên lụy đến cậu.” Sở Tuyên gật đầu không chút nghĩ ngợi, hắn thật sự hy vọng Hoắc Vân Thâm rời đi. Tính cách của hắn vốn chính là như vậy, cực kỳ không thích phiền toái người khác, cũng không muốn thiếu nhân tình của người ta.

Cho nên Từ đạo sĩ cùng bác sĩ Bạch có ân với Sở Tuyên, Sở Tuyên liền đặc biệt cảm ơn bọn họ.

Hoắc Vân Thâm nói: “Cho dù bạn bè của anh gặp nguy hiểm?”

Y nhìn thấy vẻ mặt Sở Tuyên giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu: “Đã đến rồi, cậu mau đi đi.”

Lúc này thang máy đã xuống tầng hầm, Sở Tuyên lao ra khỏi thang máy, chạy về phía bãi đỗ xe.

Hắn một bên chạy một bên lục lọi túi áo mình, kiếm chước tâm kia vậy mà không mang theo bên người, nhưng mà lại lấy ra một lá bùa.

Chạy đến gần nơi Từ đạo sĩ đánh nhau cùng con quỷ kia, Sở Tuyên bị bộ dạng của con quỷ kia dọa cho giật mình, ngây ngẩn cả người.

“Cô… cô ta là… A Vưu!”

Sở Tuyên thấy nữ quỷ, tóc dài áo lam, khuôn mặt thanh lệ, hoàn toàn chính là bộ dạng của A Vưu.

Hắn lập tức bị dọa đến không hề nhẹ, đồng thời trăm mối vẫn không có lời giải, sao sẽ như vậy?

Vào lúc này nghe thấy Bạch Tuyết nói: “Sở Tuyên, đừng ngẩn ra đó, bảo quỷ nhà cậu đến giúp đỡ!”

“Tôi… cậu ta…” Sở Tuyên nắm chặt lá bùa trong tay: “Tôi kêu cậu ấy đi rồi.”

“Cái gì?” Bạch Tuyết vô cùng đau đớn mà mở to mắt, đồng thời còn có tuyệt vọng, vậy không phải chết chắc rồi sao?

“Chờ một chút, cậu có bật lửa không?” Sở Tuyên đột nhiên hỏi.

“Thời điểm nào rồi mà còn hỏi bật lửa, cậu là người có tim không a!” Bạch Tuyết nắm áo hắn la khóc om sòm, mặt đã nhanh chảy nước mắt.

Sở Tuyên vội vàng đưa lá bùa đến trước mặt cô, nói với cô: “Cái này là cao nhân đưa cho tôi, tôi đốt bùa ông ấy sẽ xuất hiện!”

Bạch Tuyết ngẩn người, sau đó mới dấy lên hy vọng: “Bật lửa? Tôi nhớ trên xe có!”

Cô vội vàng chạy đến xe mình, tìm cái bật lửa người khác đánh rơi, chạy đến đưa cho Sở Tuyên.

Sau khi Sở Tuyên bắt được bật lửa, lập tức đốt là bùa.

“Keng!” Từ đạo sĩ nhìn kiếm gãy trong tay, khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, quỷ này thật sự sâu không lường được, kiếm gỗ đào của mình chẳng những gãy dưới vuốt của quỷ kia, mặt cũng bị cào một đường, lập tức máu chảy ròng ròng.

Anh liên tục lui về sau, quay đầu hét lên với Sở Tuyên và Bạch Tuyết: “Chạy đi!”

Quỷ kia nhanh chóng nhào đầu về phía trước, mười ngón đâm về khuôn mặt của Từ đạo sĩ… Từ đạo sĩ lăn một vòng trên đất, thân hình lanh lẹ, thuận lợi tránh thoát.

Sở Tuyên chậm một nhịp, lúc phát hiện quỷ kia chuyển hướng về mình, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm, quỷ kia tướng mạo giống A Vưu như đúc, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chờ hắn chui đầu vào lưới.

“A Vưu!” Sở Tuyên không hiểu hỏi: “Tại sao cô lại muốn giết chúng tôi?”

Nữ quỷ kia cười đầy âm trầm, tròng mắt trắng dã, hoàn toàn nhìn không thấy con ngươi màu đen.

“Sở Tuyên chạy mau, cô ta không phải A Vưu!” Bạch Tuyết quay đầu nhìn thấy Sở Tuyên bị nữ quỷ chặn đường, lập tức lên tiếng nhắc nhở Sở Tuyên.

Không đợi Sở Tuyên kịp phản ứng, nữ quỷ lập tức bổ nhào qua hắn. Móng tay sắc nhọn dài khoảng ba bốn tấc, vô cùng dọa người.

Hoắc Vân Thâm vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó, vào lúc này thấy nữ quỷ đánh chủ ý lên người Sở Tuyên, lập tức xông ra ngăn cản móng vuốt nữ quỷ.

Muốn nói đến móng quỷ, móng quỷ của Hoắc Vân Thâm cũng không ngắn, y xông lên một phát liền nắm được tóc nữ quỷ, đánh trả đối phương.

Sở Tuyên lần thứ ba nhìn thấy hình ảnh này, trái tim hắn thịch thịch đập loạn, khẩn trương không thôi. Hơn nữa hắn phát hiện, bản thân vậy mà rất lo lắng Hoắc Vân Thâm lại lần nữa gặp phải đối thủ mạnh, bị cắn đứt tay chân… chỉ nghĩ đến cảnh kia liền hoảng hốt khó chịu.

Hoắc Vân Thâm dùng sức bấu người nữ quỷ, hay tay giật ra, xé rách… đầu nữ quỷ lập tức lệch ra.

Nhưng một lúc sau, bộ da nứt toác của cô ta, từ trong khe hở phả ra từng luồng khí tanh hôi khó ngửi. Gương mặt thanh tú, dưới mí mắt mọi người, bỗng nhiên biến thành một bộ mặt quỷ khác.

Mặt quỷ mới nhô ra khủng bố dữ tợn, hình thể cường tráng, cánh tay thô to gấp hai Hoắc Vân Thâm. Nó vung một tay về phía Hoắc Vân Thâm, thời điểm mọi người phản ứng tới, thân thể Hoắc Vân Thâm đã bị đánh bay ra ngoài, trúng vào trụ xi măng, mềm nhũn trượt xuống.

“Vân Thâm!” Sở Tuyên giống như điên mà lao tới, dùng thân thể của mình che chở cho Hoắc Vân Thâm.

Quỷ kia tướng mạo cực kỳ kinh khủng, đi về phía bọn họ từng bước một, duỗi ra móng quỷ màu đen đâm về Sở Tuyên.

“Sở Tuyên!” Từ đạo sĩ cùng Bạch Tuyết giật mình kêu lên sợ hãi, bọn họ đều nghĩ xong rồi, lúc này Sở Tuyên chết chắc.

Mắt thấy móng quỷ liền sẽ rơi xuống lưng Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm dùng chút sức cạn ôm Sở Tuyên trở mình, dùng thân thể của mình tiếp nhận cú đánh của móng quỷ.

“Yêu nghiệt! Nhận một kiếm của ta!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thanh Huyền Thiết đen nhánh từ trên trời giáng xuống.

Sở Tuyên há to mồm, kinh ngạc nhìn xem một màn này… một thanh đại kiếm thế như chẻ tre chặt xuống, chém đứt cánh tay của lệ quỷ kia.

Ông già mặc bộ quần áo đầy bụi bẩn, mặt mọc đầy râu, búi tóc kiểu đạo sĩ, cầm trong tay Kiếm Huyền Thiết, nhảy lên đánh về phía quỷ kia.

Bạch Tuyết cùng Từ đạo sĩ vội vàng chạy tới, nhìn tình huống Sở Tuyên.

Bọn họ nhìn thấy trong ngực Sở Tuyên ôm một nam quỷ không cường tráng là mấy, khuôn mặt đoan chính thanh nhã, sắc mặt xám trắng, là Hoắc Vân Thâm vừa bị quỷ đánh trúng một kích vừa rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Bạch Tuyết luống cuống tay chân: “Hai người… hai người đều tốt chứ?”

Sở Tuyên cẩn thận dè dặt ôm Hoắc Vân Thâm, đưa tay sờ sờ lưng y, phát hiện xương cốt có hiện tượng lệch khỏi vị trí, hắn ngẩng đầu nói: “Vân Thâm bị thương, tôi muốn đưa cậu ấy về nhà.”

Từ đạo sĩ gật đầu, nhìn về phía lão già đang đánh nhau cùng quỷ kia: “Sở Tuyên, ông ấy là ai?”

“Đúng vậy a, người này thật lợi hại, chính là cao thủ mà cậu nói đến kia?” Bạch Tuyết cũng đang nhìn lão già kia chơi đùa với thanh đại kiếm của mình đầy mạnh mẽ uy lực.

“Đúng, ông ấy chính là vị cao nhân mà tôi nói, kỳ thật tôi cũng không biết ông ấy.” Sở Tuyên lắc đầu nói, ngay cả tên của ông ta cũng chưa hỏi qua. Nhìn thấy ông ta chiếm thế thượng phong, hắn ôm Hoắc Vân Thâm đứng lên, thấp giọng hỏi thăm: “Cậu sao rồi? Có khó chịu không?”

Lông mày Hoắc Vân Thâm khẽ cau lại, bờ môi trắng bệch, ở trong ngực hắn lắc đầu.

“Thật xin lỗi, đều là tại tôi.” Sở Tuyên cực kỳ áy náy, cảm xúc áy náy cứ cuồn cuộn trong lòng không dứt, nếu không phải Hoắc Vân Thâm chịu một kích kia, chính mình đã sớm chết rồi.

“Anh thật khờ.” Hoắc Vân Thâm đột nhiên nói: “Nếu không phải anh còn có ích với tôi, tôi sao có thể cứu anh?”

Sở Tuyên lắc đầu, mặt mũi vẫn tràn đầy khó chịu như trước, cũng nhíu mày thật chặc: “Mặc kệ cậu vì sao vứu tôi, đã cứu tôi chính là sự thật.”

Nói đến đây, Hoắc Vân Thâm ngậm miệng lại, đầu nhích lại gần ngực của hắn.

Bên kia một người một quỷ vẫn còn đang đánh, ba người trơ mắt nhìn lão già cầm kiếm, một kiếm một kiếm mà chém lệ quỷ dưới thân kiếm.

Sau đó, thấy ông ta móc ra vật có hình dạng hồ lô từ trong túi, hướng về phía quỷ kia hô một tiếng, bắt!

Lão già đậy lại miệng bình hồ lô, bỗng nhiên nhíu mày, lầm bầm nói: “Một con hai con ba con, nhân gian thật nhiều quỷ.”

Ông ta đi tới chỗ Sở Tuyên, dưới biểu hiện khẩn trương của Sở Tuyên, dựng râu trừng mắt nói: “Thằng nhóc cậu thật thất đức, để tôi thay cậu đến bắt quỷ.”

“Thật xin lỗi, lão tiên sinh, tôi nhất thời nóng vội…” Sở Tuyên vừa nói, vừa lộ ra vẻ ngại ngùng, xấu hổ không chịu nổi, hắn cúi đầu nói xin lỗi với lão già.

“Mà thôi, quỷ này chính là yêu nghiệt ngoài nhân gian, các cậu đương nhiên không đối phó được, nói cho cùng cũng là trách nhiệm của lão phu, quỷ thối! Để lão đây tìm.” Lão già xáng một cái bạt tai lên bình hồ lô kia, giống như rất tức giận.

Người ở chỗ này đều rất kỳ quái, Sở Tuyên hỏi: “Bộ dạng trước kia của nữ quỷ này tôi biết, là một cô gái ba năm trước bị giết tại thôn Đường Hạ, rốt cuộc tại sao lại đột nhiên biến thành một đại quỷ?”

Lão già bĩu môi nói: “Nữ quỷ mà cậu nói kia đã sớm vào bụng yêu nghiệt kia, lão phu tìm theo mùi của nó, dọc đường đi cũng không biết đã có bao nhiêu quỷ bị nó ăn mất.” Lại liếc Hoắc Vân Thâm trong ngực Sở Tuyên: “Nếu tôi không kịp thời đến, quỷ này của cậu cũng là mệnh bị ăn.”

Sở Tuyên nghe xong một hồi nghĩ lại vẫn còn sợ, càng thêm ôm chặc Hoắc Vân Thâm trong ngực.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh?” Từ đạo sĩ chắp tay hỏi lão già.

Lão già bảo mình tên Lý Lục.

Cái tên này vừa nghe chính là tên giả, mọi người cũng không truy cứu. Có cao nhân đắc đạo không muốn tiết lộ tên của mình, đều có nguyên do của người đó.

Thật tình không biết Lý Lục tên thật là Lý Lục, là cái tên do cha mẹ nghiêm túc đặt cho.

“Nói như thế, tôi gặp phải chuyện moi tim ở bên ngoài, cũng là do nó gây nên?” Từ đạo sĩ dựa theo kinh nghiệm của mình, cảm thấy tám phần chính là như vậy.

“Nó chẳng những ăn tim quỷ, cũng ăn tim của người, lão phu đuổi tới một chỗ, liền phát hiện nó đã giết một người sống…” Lý Lục đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn có thứ này, mùi vừa quen vừa lạ, có mùi của thằng nhóc cậu.”

Sở Tuyên nhìn thấy ông ta móc từ túi ra một cây lược gỗ, vừa lấy ra tất cả đều nhận ra, chính là thứ Hoắc Vân Thâm đưa cho Triệu Gia Đồng.

“Lược này là của Hoắc Vân Thâm, ngài phát hiện ở chỗ nào?”

“Có cậu con trai, bị yêu nghiệt kia móc tim ăn, nắm cái lược này trong tay, lão phu ngửi thấy quen liền thuận tay nhặt, không nghĩ tới nhanh như thế lại gặp được cậu.” Lý Lục sảng khoái trả lại cho Sở Tuyên.

“Cảm ơn…” Sở Tuyên nhận lấy, trong lòng rất khó chịu, nói cách khác, Triệu Gia Đồng đã chết?

Bạch Tuyết cũng cùng một dạng với hắn, lộ ra vẻ phức tạp: “Sở Tuyên, nếu như chúng ta không xen vào việc của người khác, như vậy A Vưu cùng bạn trai của cô ấy… có phải sẽ không chết hay không?”

Từ đạo sĩ lập tức sờ sờ tóc cô: “Cô nương ngốc, nghĩ thoáng một chút, vận mệnh là do trời định.”

“Chúng ta ra ngoài thôi, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, có khả năng sẽ kinh động đến người khác.” Từ đạo sĩ cúi đầu nhìn đồng hồ, chính là giờ tan ca của nhân viên trực, đợi lát nữa có thể sẽ có người tới lấy xe.

“Ừm.” Bạch Tuyết xong phong nhận việc: “Tôi đưa Sở Tuyên về nhà, cậu ấy ôm bệnh nhân không tiện đi đường.”

“Được, hai người cẩn thận một chút, kiếm của tôi bị gãy, tôi muốn cầm đi tìm người sửa một chút.” Từ đạo sĩ nhặt lên kiếm gỗ dào bị quỷ làm gãy, lộ ra vẻ đau lòng.

“Như thế nào lại gãy kiếm.” Lý Lục vọt tới, lộ vẻ khinh thường nhìn lướt qua kiếm gỗ đào của Từ đạo sĩ, sau đó mới đuổi theo Sở Tuyên: “Thằng nhóc, tôi ở đâu?”

Sở Tuyên kinh ngạc quay đầu nhìn ông, nói: “Lão tiên sinh, ông còn có chuyện gì sao?”

Lý lục ra vẻ đương nhiên: “Cậu cho tôi năm tệ, tôi đã sớm dùng xong, có thể tới nhà cậu ở tạm vài ngày?”

“Không được.” Mở miệng từ chối không phải Sở Tuyên, mà là Hoắc Vân Thâm.

Sở Tuyên mở to mắt im lặng, cúi đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, nhỏ giọng nói: “Lão tiên sinh đã cứu chúng ta, ở vài ngày cũng không tính là quá phận.” Ân cứu mạng không cách nào báo, huống chi thấy ông ta phong trần mệt mỏi, hắn vốn đã không đành lòng.

“Anh lúc nào cũng dễ bị lừa như vậy.” Hoắc Vân Thâm rũ mắt, che đi cặp mắt lạnh lẽo của mình, lần đầu tiên y không thích Sở Tuyên trọng tình nghĩa.

“…” Sở Tuyên cũng không cảm thấy mình dễ bị lừa, chẳng lẽ không phải điều cơ bản nhất khi làm người là có lương tâm? Hắn không quản sự chống đối của Hoắc Vân Thâm, ngẩng đầu nói với lão già: “Lão tiên sinh ông đến đây đi, nhà của tôi vừa vặn còn một phòng trống, ông muốn ở bao lâu cũng được.”

Lý Lục nói: “Vậy thì tốt quá, đi đi đi.” Ông cũng đi theo lên xe Bạch Tuyết.

Trên xe, Sở Tuyên cẩn thận đặt Hoắc Vân Thâm xuống, thỉnh thoảng nhỏ giọng hỏi thăm y cảm thấy như thế nào, có phải rất khó chịu hay không?

Lý Lục ngồi phía trước quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, ở đó nói thầm: “Thằng nhóc nhà cậu, y là quỷ, không cần phải ôm tới ôm lui.”

Hoắc Vân Thâm mắt hình dao găm, cách không khí phóng thẳng tới lão già lắm mồm, đây chính là nguyên nhân y không thích Lý Lục ở tại nhà Sở Tuyên.

“Mặc kệ cậu ấy có khó chịu hay không, tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy tôi liền khó chịu.” Sở Tuyên cười cười, mặc dù biết Hoắc Vân Thâm khả năng không cần mình lo lắng, nhưng Hoắc Vân Thâm xương cốt va chạm bị lệch là sự thật.

Trở về nhà Sở Tuyên, Lý Lục đặt mông ngồi xuống sopha, mà Bạch Tuyết cũng đi lên, nói hoa mỹ là đi thăm nơi chốn ân ái của đôi vợ chồng Sở Tuyên.

“Hai người ngồi trước đi, tự mình pha trà, tôi đưa cậu ấy vào trong.” Sở Tuyên nói với bọn họ, bản thân ôm Hoắc Vân Thâm đi vào phòng.

Bạch Tuyết đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Lý Lục tiên sinh, rốt cuộc y có bị thương hay không?”

Lý Lục rót  cho mình một ly trà, một hơi uống cạn, quệt mồm nói: “Bị thương, nhưng không nghiêm trọng.”

“Vậy nếu ông không đến, y có thắng được con quỷ kia không?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.

“Đánh không thắng, y chỉ là một con quỷ bình thường.” Lý Lục nói đến đây, trầm ngâm một lát: “Trước kia y chính là một đại quỷ, nhưng thời gian dần trôi qua, quỷ khí hao hết, nếu lại không may mắn, sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán.”

“Quỷ kia cũng sẽ vì thời gian trôi qua mà hao hết quỷ khí?” Bạch Tuyết trừng to mắt, như vậy con quỷ bên cạnh mình kia, có phải cũng vì hao hết quỷ khí mà biến yếu?

“Đương nhiên.”

Lệ quỷ mới chết quỷ khí cực thịnh, nếu như một mực không chịu bổ sung, quỷ khí sẽ càng ngày càng suy yếu.

Mấy năm quỷ khí của Hoắc Vân Thâm cực thịnh kia, bị Hoắc gia nhốt bên trong khu nhà tổ tiên của Hoắc gia, tiêu hao hai mươi mấy năm. Đồng thời tiêu hao còn có niềm chờ mong của y đối với Hoắc gia… y vẫn luôn cho rằng, sau này đến thời điểm, bản thân sẽ được về nhà.

Hoặc đi đầu thai, hoặc tiếp tục làm quỷ.

Sau mới biết được, tất cả đều là suy nghĩ ngây thơ của mình. Bản thân biến thành lệ quỷ là do người thân cố ý gây nên, cam nguyện trấn tổ trạch cho Hoắc gia, kỳ thật chính là một câu chuyện cười.

“Như vậy, sau này y có thể đi đầu thai không?” Bạch Tuyết chần chờ hỏi ra vấn đề này.

“Đương nhiên không thể, loại người như y cố ý dưỡng thành quỷ, chặt đứt luân hồi với tam giới lục đạo*, không được đầu thai.”

(*Tam giới: dục giới, sắc giới và vô sắc giới. Lục đạo:  địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, A tu la, người, trời.)

Trong phòng.

Sở Tuyên cẩn thận đặt Hoắc Vân Thâm xuống giường, sau đó mới đến cạnh tấm rèm, kéo lại tấm rèm thật dày.

“Tôi nên giúp cậu như thế nào? Cho cậu tinh khí được không?” Hắn đứng bên cạnh tấm rèm, thời điểm nói câu này, trên mặt có chút không được tự nhiên, nhưng nguyên nhân có thể là do hiện tại là ban ngày.

“Được.” Một chữ “được”, phun ra từ đôi môi Hoắc Vân Thâm.

Sở Tuyên cất bước về phía y, nghĩ muốn mở đèn đầu giường, nhưng ánh sáng vẫn còn khá tốt, có thể nhìn rõ nét mặt đối phương.

Hoắc Vân Thâm hiện tại đang nhìn Sở Tuyên, nhìn không chớp mắt.

“…” Sở Tuyên quỳ trên giường, ngón tay sờ lên thắt lưng trên quần tây của mình, chậm rãi cởi xuống.

Ngón tay hắn rất dài, làn da cũng trắng nõn, đặt trên thắt lưng màu bạc, hình ảnh hài hòa tự nhiên.

Bởi vì đối phương vẫn luôn nhìn mình, Sở Tuyên xoay người, hơi dùng cơ thể ngăn chặn phía trước. Sau đó mới đưa tay vào, chậm rãi động.

Nhìn bóng lưng của y, ánh mắt Hoắc Vân Thâm dấy lên một ngọn lửa.

Y bay lên, đè xuống lưng Sở Tuyên, đồng thời hai cánh tay vòng qua hông Sở Tuyên, đi đến khu vực riêng tư phía trước… nắm chặt bàn tay đang động của Sở Tuyên, cùng với hắn…

“A…” Lạnh buốt lòng bàn tay dán lên mu bàn tay, cả người Sở Tuyên run lên, tiếp theo trên lưng cũng lành lạnh, hắn cau mày nói: “Cậu như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi… tôi tự mình đến là được rồi…” Kỳ thật tự mình làm sẽ nhanh hơn chút, tay quỷ kia lạnh như vậy, Sở Tuyên cảm thấy mình sẽ nhũn a.

“Được.” Hoắc Vân Thâm nghe lời rụt tay lại, cằm đặt trên hõm vai Sở Tuyên, giọng điệu khi nói chuyện lại càng là hiền lành vô hại.

Sở Tuyên phát hiện y có hai mặt, một mặt là dịu dàng ngoan ngoãn động lòng người, một mặt là dữ tợn khủng bố.

Đến thời điểm y muốn dịu dàng ngoan ngoãn, liền có thể nhu thuận vô hại, thời điểm tâm tình y không tốt, liền có thể lập tức trở mặt dọa người.

Mỗi lần Hoắc Vân Thâm lộ ra hơi thở nguy hiểm sẽ khiến người sợ hãi, Sở Tuyên đều khuyên bảo chính mình, nhìn xem, lệ quỷ này, bọn chúng sẽ không bởi vì mày là ai, liền đối với mày đặc biệt, thậm chí đối với mày sinh ra tình cảm.

Sở Tuyên tự trách mình yếu lòng, mỗi lần chỉ cần Hoắc Vân Thâm biểu hiện nghe lời một chút, vô hại một chút, sẽ lập tức quên y là quỷ.

Sinh ra tình cảm? Có khả năng sao?

“A… đến rồi…” Hắn thở hổn hển mấy cái, nhắm mắt lại.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, chất lỏng trắng đục trên tay đã không còn, lòng bàn tay trở nên rất sạch sẽ. Trước kia Sở Tuyên có vụng trộm ngửi thử, ngay cả mùi cũng không ngửi thấy.

“Vậy cậu nghỉ đi, tôi không quấy rầy cậu.” Sở Tuyên đứng lên, chỉnh lại quần của mình, sau đó mới vội vàng nói.

Hoắc Vân Thâm chậm rãi giương mắt lên, lại rũ xuống.

Bên tai truyền đến tiếng mở đóng cửa, y liền ở trong phòng biến thành một thi thể, không nhúc nhích.

Sở Tuyên ra khỏi gian phòng, nhìn thấy Lý Lục nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, khuôn mặt lập tức nóng lên, không khỏi hỏi: “Lão tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Cậu bao lâu bắn tinh một lần?” Lý Lục đi ra phía trước, động tác rất nhanh chụp lại cổ tay Sở Tuyên, làm ra động tác bắt mạch.

“Tôi…” Sở Tuyên lắp bắp, sao có thể không biết xấu hổ mà trả lời, huống chi trong phòng còn có Bạch Tuyết đang nhìn.

“Hừ!” Bắt mạch cho Sở Tuyên chốc lát, Lý Lục tức giận bỏ tay hắn ra, chỉ nghe ông lầm bầm: “Ỷ mình trẻ tuổi khí thịnh, sớm muộn cũng sẽ bị quỷ kia hút sạch.”

Sở Tuyên cúi đầu không nói lời nào, trước mắt mà nói, hắn cảm thấy thân thể mình khá tốt.

“Không phải nói có phòng trống cho tôi sao? Ở chỗ nào?” Lý Lục ở trong nhà Sở Tuyên hết nhìn đông lại ngó tây, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

“Ở đây này.” Sở Tuyên dẫn ông đến phòng đọc sách không có người ở.

Lý Lục đi vào, đáng thương nói: “Dưới cầu vượt vừa lạnh lại vừa nhiều muỗi, còn ăn không đủ no.”

Dùng hết năm tệ Sở Tuyên đưa cho, ông trải qua cuộc sống giống như tên ăn mày, gió thổi ngày phơi nắng. (*phong xuy nhật sái.)

Hiện tại Sở Tuyên cho ông phòng ở, cho ông ăn cơm, ông vô cùng cảm kích, nếu không cũng sẽ không rảnh quản chuyện của Sở Tuyên.

Lúc này Bạch Tuyết vẫn đang ngồi đợi ở phòng khách, Sở Tuyên lộ ra vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài: “Bác sĩ Bạch, đêm nay cảm ơn cậu đưa chúng tôi trở về. Cậu cũng về nhà đi, tôi sợ tối muộn không an toàn.”

Cảm thấy hiện tại khắp nơi đều là ma qỷ, hắn thật sự lo lắng.

“Không có việc gì, tôi sống lâu như thế, cũng chỉ có mấy ngày gần đây mới gặp phải quỷ thôi.” Nói đến đây, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Trước kia bát tự yếu liền đổ cho bát tự yếu, nhưng không đến nỗi ra ngoài liền đụng phải quỷ.

Bạch Tuyết nói: “Nói không chừng đều là do các người liên lụy.”

Cô gái này thật sự dám nói ra.

Sở Tuyên nhịn không được, cau mày cãi lại: “Nếu không phải cậu đi đến thôn Đường Hạ dời mộ, đoán chừng cũng không có việc này.”

“Cậu nói cũng đúng, cho nên nói tới nói lui đều là do con quỷ kia làm, hết lần này đến lần khác hắn còn không chịu ra gặp người.” Bạch Tuyết quở trách con quỷ kia, đứng lên uống hết ly trà, nói: “Tôi đi đây. Không cần lo lắng cho tôi.”

Cô bước trên đôi giày cao gót, cứ như vậy tiêu sái rời đi.

Dọn dẹp xong ly trà trên bàn, Sở Tuyên cầm ly vào phòng bếp rửa sạch. Thuận tay mở tủ lạnh, làm cho Lý Lục một bát mì cà chua trứng, sau đó mới gọi Lý Lục đến ăn mì: “Lão tiên sinh, toalet ở đằng kia, ông muốn đi tắm, lúc nào cũng có thể.”

Lý Lục vừa ăn vừa nói được được.

Sở Tuyên cười cười, mình thì đi tắm trước.

Vào phòng, hắn nhìn trên giường một cái. Càng nhìn càng cảm thấy thi thể Hoắc Vân Thâm… có chút kỳ quái. liền nhẹ nhàng đi tới, đưa tay qua đụng đụng, chỉ đụng phải thi thể cứng ngắc.

“Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đang chữa thương sao?” Sở Tuyên có chút lo lắng cho y, vẻ mặt lo lắng vừa nhìn đã biết*.

(*Nguyên văn 溢於言表 dật vu ngôn biểu: Vượt qua khỏi ngôn ngữ, chỉ tư tưởng cảm xúc dù chưa nói rõ nhưng có thể khiến người ta thấy được.)

Qua một lúc lâu, Hoắc Vân Thâm vẫn không trả lời, hắn do dự một chút, cầm quần áo lên đi ra ngoài.

Tại một ngõ tối gần căn hộ, Hoắc Vân Thâm trên người mặc bộ áo len màu vàng nhìn rất thời thượng, y dựa vào tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm con quỷ đối diện… một con quỷ có khuôn mặt của Triệu Gia Đồng.

“Nói, mày có thẻ đánh bạc gì để tao có thể bỏ qua cho mày?”

Con quỷ được nói đến là Triệu Gia Đồng, nhưng ánh mắt tà ác, vẻ mặt khủng bố, nó chỉ là một luồng tà khí của quỷ hồn đã khống chế Triệu Gia Đồng.

Cùng một loại với đại quỷ hôm nay Lý Lục bắt được tại bãi đỗ xe.

Thứ này có chút quan hệ với cây lược gỗ đã tặng cho Triệu Gia Đồng, luồng tà khí này may mắn bám vào phía trên, không bị Lý Lục phát hiện.

Hoắc Vân Thâm là chủ nhân của cây lược gỗ, đã sớm phát hiện cây lược khác thường, y vốn có thể một kích liền bóp chết luồng tà khí yếu ớt này. Nhưng quỷ kia rồi lại nói, bản thâm ôm trong mình một bí mật kinh thiên động địa, là bí mật toàn bộ nhân gian đều không biết.

“Tao đương nhiên có thẻ đánh bạc, nếu tao nói ra tin tức này với mày, mày sẽ không hối hận…” Quỷ kia lộ ra nụ cười hấp dẫn, nhỏ nhẹ nói: “Toàn bộ linh hồn thân thể bên cạnh mày kia, mày định khi nào thì ăn hắn? Chỉ cần ăn hắn, mày có thể tiêu diêu tự tại.”

Trong mắt Hoắc Vân Thâm hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, thân thể vốn đang dựa vào tường lập tức đứng thẳng.

“Đừng… tao còn chưa nói xong.” Quỷ kia hoảng sợ nói: “Tao muốn nói là ba năm sau, quỷ môn mở ra, không phải con đường địa ngục, mà là con đường bất sinh bất diệt trường sinh bất lão…”

“Lúc nào?”

“Mười bốn tháng bảy.”

“Vị trí?”

“Ngõ không đèn…”

Hoắc Vân Thâm cong môi, phối hợp với ánh mắt tàn nhẫn phía trên, dưới sự hoảng sợ không thể tin nổi của quỷ kia, nói: “Mày có thể đi chết rồi.”

(*Ngõ không đèn nằm trong đường Quảng Lăng, Dương Châu, Trung Quốc. Sở dĩ nó được gọi là ngõ không đèn là vì theo người dân sống ở đây, ngõ phố này cơ bản không thể lắp được đèn, cứ lắp ngày hôm nay ngày hôm sau bật lên không thấy sáng. Họ cũng nhiều lần thay rồi lấy bóng đèn xuống kiểm tra, bên ngoài thì vẫn mới nguyên nhưng dây tóc bên trong luôn bị đứt không biết vì nguyên cớ gì.

Khổng chỉ đèn điện, nếu dùng đèn pin hay đèn xe máy, đèn ắc quy đều xảy ra hiện tượng tương tự vì thế hễ đến tối là không ai dám bén mảng đến ngõ phố này.

Theo lời kể người già sống xung quanh, ngõ này từ đời nhà Thanh từng là hiện trường thảm sát quy mô lớn, thây chất thành đống lên đến tận mái nhà.)