Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 37




Trong ấn tượng của Sở Tuyên, tình yêu là thứ ấm áp nhất, tốt đẹp nhất. Là hai người bị đối phương hấp dẫn lẫn nhau, trân trọng yêu thương nhau, mỉm cười ngọt ngào mà viết thành hai chữ trân quý.

Mà Hoắc Vân Thâm bản thân nhận thức, không ấm áp, không ôn nhu, càng không hiểu được cái gì gọi là yêu thương gắn bó.

Tình yêu của y là điển hình cho méo mó và đẫm máu, càng tin vào nó lại càng muốn giành được, không từ thủ đoạn mà cướp đi.

Cũng giống thế này, y chiếm đoạt Sở Tuyên, mặc kệ Sở Tuyên có nguyện ý hay không, y đã nhận được không phải sao.

Quỷ kia nói: “Thì ra tiên sinh, rất để ý động cơ tôi thích anh, vậy có phải đã chứng minh rằng, trong lòng tiên sinh cũng có tôi hay không.”

“Sao có thể suy luận ra như vậy? Hiện tại đang nói đến chính là cậu, không phải tôi. Cậu mưu đồ làm mờ trọng điểm, chuyển dời ý chính, nói rõ cậu thích tôi căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ, không chiếm được bất kỳ phân lượng nào trong lòng tôi.” Sở Tuyên nằm trên lưng y, giọng nói không chút nào mềm mại, hắn muốn cho con quỷ này biết, đầu óc của mình rất sáng suốt, cũng không bởi vì bẩm sinh mềm lòng mà bỏ qua vấn đề trí mạng.

“Chuyển đề tài bởi vì tôi có chỗ cố kỵ, tôi không muốn gạt tiên sinh, cũng không muốn mất đi tiên sinh.” Quỷ kia cõng Sở Tuyên bị thương, đi từng bước từng bước trên con đường tối đen.

Y đã thật lâu không thử qua, cảm giác chân đạp xuống đất.

Nếu như có thể mà nói, tình nguyện cõng một người cả đời, đi trên một con đường không có lối về, không quay đầu lại, không buông bỏ, không hối hận.

“Dù cậu có nói gì thì tôi cũng cảm thấy đó là lời biện bạch, tôi có nói gì với cậu cũng là vô nghĩa, chúng ta vẫn là như vậy, giống như hai con cá bơi hai hướng khác nhau, chỉ có thể đảo quanh tại chỗ.” Sở Tuyên khẽ thở dài một hơi.

“Ý của tiên sinh, chúng ta là nhất thể a.” Tâm điểm của Hoắc Vân Thâm đã lệch đến tận Seberia, y bởi vì những lời này của Sở Tuyên mà nở nụ cười ngọt ngào.

Sở Tuyên không định cố gắng làm rõ nữa, bên trong đầu y rốt cuộc là chứa thứ gì. Đồng thời cảm thấy, bản thân có ý định hai mặt một lời cùng quỷ kia, thật sự là ngu ngốc.

Bước đi bước đi, Hoắc Vân Thâm bỗng ngừng lại.

Phương hướng của y trệch khỏi con đường, đi về phía một bụi cỏ cao hơn nửa người/

“Là đom đóm.” Sở Tuyên chợt thấy đom đóm bay lượn, ánh mắt lộ ra hoài tưởng cùng vui vẻ: “Khi còn bé tôi thích nhất là bắt đom đóm thả vào bình thủy tinh.”

Mang về nhà chơi một đêm, đến ngày hôm sau liền thả bọn chúng bay đi.

Nếu có con nào chết, Sở Tuyên sẽ phiền muộn thật lâu. Sau để tránh sự kiện tương tự xảy ra, thời gian dần trôi hắn liền không bắt đom đóm nữa.

“Thật đẹp.” Hoắc Vân Thâm đang cõng tiên sinh bản thân yêu thương, buông một tay muốn bắt một con cho Sở Tuyên.

“Đừng!” Sở Tuyên nắm chặt tay y, ngăn cản động tác của y, nói: “Đừng bắt bọn chúng, chúng sẽ chết.”

“Được!” Tay Hoắc Vân Thâm đổi phương hướng, ngược lại nắm chặt ngón tay Sở Tuyên, đúng lúc mười ngón siết chặt.

“Tôi…” Sở Tuyên giống như chim sợ cành cong, mẫn cảm mà giãy ra… muốn chấm dứt loại dây dưa ngón tay cùng ngón tay ái muội này.

“Tiên sinh.” Quỷ kia nắm thật chặt, càng dùng sức, mấy con đom đóm vờn quanh khuôn mặt y, màu xám trắng cùng huỳnh quang xanh nhạt đan vào một chỗ… ánh sáng ấm áp: “Tôi thích tiên sinh.”

Hai tay đã quên giãy ra, ngừng lại ở không trung.

Một đèn lòng nhỏ nghịch ngợm, nó dừng ở ngón tay Sở Tuyên, đảo quanh, đảo quanh.

Vòng trọn vẹn bảy tám vòng, Sở Tuyên đưa lên nhẹ nhàng thổi, thổi nó ra xa tay của bọn họ, sau đó mới thở dài nói: “Trở về thôi, bỗng nhiên tôi cảm thấy trời trở lạnh.”

“Thật sao?” Hoắc Vân Thâm lo hắn bị cảm lạnh, lập tức quay lại con đường.

Hai khuôn mặt gần kề nhau, quay đầu lại nhìn đom đóm vờn quanh, tự mình an lòng.

Tuy rằng con đường này không xa, rồi sẽ có lúc đi hết, nhưng nó vẫn ở mãi đây, ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp, bất cứ lúc nào cũng sẽ không quên.

“Hoắc Vân Thâm.”

“Hả?”

“Kỳ thật không phải nhiệt độ giảm.” Sở Tuyên ở trên lưng y rụt cổ: “Là trên người cậu quá lạnh.” Không nên để nhiệt độ ngoài trời chịu tội thay.

“Tôi đây về nhà ngâm nước ấm.” Quỷ kia lập tức nói.

“Không, không cần.” Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, chính là thế này đây.

Thật vất vả mới khiến y quên bồn tắm, bản thân lỡ mồm một phát lại khiến y nhớ lại, vẻ mặt Sở Tuyên tràn đầy ảo não.

“Ừm, được rồi, tiên sinh nghĩ cái gì tôi đều biết.”

Sở Tuyên cau có nói: “Cậu biết cái đếch gì.” Quỷ thối đầu toàn bột nhão.

“Không muốn đi hết con đường này chút nào, nhưng về đến nhà rồi.” Hoắc Vân Thâm nhìn ngọn đèn nhỏ trước nhà Sở Tuyên, còn có năm sáu mét nữa, y bước chậm lại: “Sao bây giờ?”

“Cái gì mà làm sao?” Tâm tình của y, Sở Tuyên hiện tại không cách nào cảm động theo, cũng không cách nào đồng ý đoạn tình cảm cố chấp kia.

Đồ vật cực đoan, luôn khiến người ta sợ hãi không phải sao.

Đây ra cổng lớn, bước qua cửa.

Hắn vòng tay qua cổ y, ngón tay ấm áp xẹt qua cằm, thì thào: “Động tác này, giống như đã từng quen biết.”

Sở Tuyên nói chính là, động tác Hoắc Vân Thâm cõng mình vượt qua ngưỡng cửa.

Nhưng hắn có thể xác định, tình cảnh này là lần đầu tiên xảy ra.

“Có lẽ kiếp trước, tiên sinh là cô dâu của tôi.” Quỷ kia khấp khởi rạo rực mà tự mình tưởng tượng, bị Sở Tuyên gõ ót: “Cậu muốn nói kiếp trước tôi là phụ nữ?” Y dám.

Hoắc Vân Thâm cười nói: “Tôi không phải phụ nữ, nhưng tôi là cô dâu của tiên sinh.”

Vào phòng, Sở Tuyên xuống khỏi lưng y, ngồi xuống băng ghế nhỏ trước mặt, thay giày cho mình. Cổ chân bị thương lúc cởi giày vô cùng khó chịu, Sở Tuyên nhăn mặt nói: “Nhanh trị cho tôi một chút, đau muốn chết.”

“Ừm.” Quỷ kia ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vẻ mặt chăm chú lại ôn nhu, cẩn thận chữa cho mắt cá chân Sở Tuyên.

Không lâu sau Sở Tuyên cảm thấy đỡ hơn rồi, nhúc nhích cũng sẽ không đau.

“Quỷ khí của cậu so với phun thuốc còn tốt hơn, rốt cuộc cũng không uổng phí công sức cúng cho cậu.” Hắn nói đùa.

Liền thấy Hoắc Vân Thâm cúi đầu không nói lời nào, chỉ chừa lại một ngón tay, bồi hồi trên mắt cá chân hắn không đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy, còn nghĩ đến việc ngâm nước ấm?” Y không phải chứ? Thừa cơ tranh công?

Quỷ kia lắc đầu, không phải, mà lại nói: “Tiên sinh ôm tôi một cái được không?”

“Hả? được.” Sở Tuyên nghiêng người về phía trước, giang hai tay ra ôm lấy y, không mang theo do dự.

Một đêm này bình an vô sự, ai nằm chỗ đó, cách một khoảng an toàn không khiến Sở Tuyên bị đông lạnh, ngủ say đến bình minh.

Trở lại Kinh Thành, Sở Tuyên vẫn nhớ kỹ lời hứa hẹn của mình với Hoắc Vân Thâm, đi mua cho y bộ văn phòng tứ bảo.

Sở Tuyên đối với cái này dốt đặc cán mai, tìm được một cửa tiệm chuyên bán giấy và bút lông, lại để Hoắc Vân Thâm tự mình chọn một bộ.

Trông tiệm là một cô gái, dáng vẻ chừng hai mươi, mặc một bộ Hán phục cách tân rất giản dị thanh lịch.

Sở Tuyên đã nhìn quen con gái thành thị, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái trẻ trung tao nhã kiểu này, không khỏi nhìn chằm chằm.

“Mua bút lông sao? Có muốn giấy Tuyên Thành luôn không?” Cô gái trông tiệm tươi cười chào đón: “Gần đây trong tiệm mới nhập một thùng Thục Tuyên* thượng đẳng, tiên sinh có thể xem qua.”

(*Là một trong hai loại giấy Tuyên, Tuyên sống – Sinh Tuyên, Tuyên chết – Thục Tuyên.)

“Tôi muốn mua văn phòng tứ bảo, đương nhiên cũng muốn giấy Tuyên Thành.” Sở Tuyên hoàn toàn không chuyên, vừa nhìn chính là một lính mới. Cô gái kia nói: “Mới nhập môn mà nói, tôi đề cử cho anh một bộ.” Cô lập tức dẫn Sở Tuyên đến trước một giá gỗ, chỉ vào một bộ trưng bày bên trên: “Người mới nhập môn dùng cái này rất thích hợp, giá cả hợp lý.”

Sở Tuyên liếc nhìn Hoắc Vân Thâm bên cạnh mình, y cái gì cũng không nhắc, bản thân sao mà biết nên mua loại nào?

“A, không phải người mới, tôi là mua tặng người a.” Hắn đành phải nói như vậy.

“Tặng quà… như vậy, xin hỏi tiên sinh tặng cho người ngang hàng hay là trưởng bối? Nếu như là trưởng bối, bộ này rất thích hợp.” Cô gái giới thiệu cho Sở Tuyên một bộ bề ngoài thoạt nhìn rất cổ, thỏi mực nghiên mực, cảm giác rất tốt.

“Tặng cho… ” Trưởng bối thì không được, Hoắc Vân Thâm rất để ý cái này, nhưng ngang hàng cũng không thích hợp cho lắm, mỗi người bọn họ sinh ra ở thời đại bất đồng, cách hai mươi năm, Sở Tuyên khó xử mà nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Là tặng cho vợ tôi.”

Hoắc Vân Thâm đứng bên cạnh hắn, khẽ giật mình.

“Vợ, vậy tặng bộ này đúng không.”

Thừa dịp cô gái kia không chú ý, Sở Tuyên nhỏ giọng hỏi nam quỷ kia: “Cậu cảm thấy thế nào? Bộ này dùng được không?”

Hoắc Vân Thâm gật đầu một cái nói: “Có thể, muốn bộ này.”

Thêm giấy và bút lông, giá tiền không thấp. Huống chi Sở Tuyên còn chọn thêm đồ chặn giấy, ống đựng bút, giá bút, đồ rửa bút. Thứ có thể dùng, đều mua một phần.

Trước đó Hoắc Vân Thâm vẫn có chút không thoải mái, sau khi đi vào tiệm này liền tan thành mây khói.

Y vui vẻ theo Sở Tuyên về nhà, lập tức lấy ra bộ văn phòng tứ bảo mới mua, một mình loay hoay trước bàn hơn nửa ngày.

Thỉnh thoảng Sở Tuyên sẽ đến nhìn y, thấy y chăm chú quên cả mình, thậm chí có một loại cảm giác vui mừng.

“Tiên sinh không được nhìn.” Hoắc Vân Thâm che khuất một chữ mình vừa viết xong, không cho Sở Tuyên nhìn thấy.

“Tại sao?” Không cho nhìn cũng thật kỳ quái, không phải là nên khoe ra sao?

“Ngượng tay rồi, còn chưa luyện được lại, viết chữ rất xấu.” Quỷ kia nói: “Đợi tôi luyện tốt lại cho anh nhìn.”

Qua một đêm, hôm sau Sở Tuyên thức dậy, trên mặt bàn trong phòng khách nhìn thấy một bức chữ, là tên của mình, hai chữ lớn bằng một đấu, viết rất mạnh mẽ có lực, rõ ràng sắc nét.

Sở Tuyên nhìn thấy liền lắc đầu, cái này là thành quả suốt một đêm của Hoắc Vân Thâm, cố chấp của y khiến người ta sợ hãi.

“Vì sao tiên sinh lại lắc đầu, chữ tôi viết không lọt được vào mắt tiên sinh sao?” Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Vân Thâm đứng ở sau lưng Sở Tuyên, dùng một đôi mắt âm trầm như nước, tối om như màn đêm, nhìn chằm chằm Sở Tuyên.

Hai chữ này, không lọt vào mắt xanh của hắn sao?

“Sao lại hỏi như vậy? Tôi là người thường, khẳng định không biết cậu viết có được hay không, nhưng tôi cảm thấy chữ cậu ghi rất đẹp.” Sở Tuyên cầm giấy Tuyên Thành lên, dè dặt cẩn thận nói: “Cầm đến tiệm tranh mua một cái khung rồi lồng vào, đặt trong phòng sách, cậu thấy sao?”

Hoắc Vân Thâm nghe vậy, nhìn hắn thật sâu, rũ mắt nói: “Được, nghe tiên sinh.”

“Như vậy liền đi luôn hôm nay.” Sở Tuyên thay quần áo, mang theo chữ vội vã ra cửa, đi ăn sáng trước, sau đó mới đến tiệm tranh.

Xem như trân bảo, cẩn thận đóng khung hai chữ viết của Hoắc Vân Thâm, sau đó mới cầm về treo lên bức tường trong phòng đọc sách.

“…” Hắn ngửa đầu thở dài, vẫn là lần đầu tiên thấy có người treo tên của mình trong nhà.

Mà mình chính là cái người đầu tiên này, vì lo lắng đến tâm tình của đối phương, đã đạt đến trình độ kinh thế hãi tục này rồi sao? (*Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động.)

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm hôm nay, Sở Tuyên lấy ra danh thiếp của Hoắc Vân Long, dựa vào số in trên danh thiếp gọi điện thoại cho anh ta.

Hoắc Vân Long nói: “Hai ngày nay đều đợi điện thoại của cậu, sao rồi, quyết định chừng nào tới làm?”

Sở Tuyên nói: “Mai là có thể, cần chuẩn bị cái gì không?”

Hoắc Vân Long nói không cần: “Chuẩn bị vài thứ để nhận chức là được rồi, hoặc là cứ từ từ mà đến không cần nóng nảy, người tới là được rồi.”

Đối phương nhân nhượng thành như vậy, Sở Tuyên biết rõ, anh ta dĩ nhiên không phải chào đón một nhân tài đáng ngưỡng mộ khó có được, mình cũng không phải nhân tài gì cả, tất cả đều là dựa vào mặt mũi của Hoắc Vân Thâm mà thôi.

“Được, tôi sẽ chuẩn bị, sáng mai tôi qua đó, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.”

“Không cần không cần.” Hoắc Vân Long nói: “Sao có thể để cậu tự mình tới đây, sáng mai tôi đi làm, thuận tiện qua chở cậu tới công ty, an bài chức vụ cho cậu rồi nói.”

Đối phương nể tình như thế, Sở Tuyên cũng có chút cảm kích, nói: “Được, vậy thì cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, hắn như có điều suy nghĩ, nói với quỷ không hiện thân bên cạnh: “Người em này của cậu, làm người rất tốt, không kiêu ngạo, cũng không lạnh lùng.” Không giống như quý tộc quyền thế trong tưởng tượng.

“Cái cậu ta muốn chính là đánh giá thế này của anh.” Sau khi Hoắc Vân Thâm đi ra, khẽ hừ một tiếng. Đối với tâm tư kia của Hoắc Vân Long, hết sức tinh tường.

Nhưng kỳ thật y buông tha cho lão gia tử Hoắc gia, cũng không phải vì bất luận kẻ nào, mà là vì mình.

Nếu chính mình thật sự có sát niệm mà nói, những thủ đoạn này của Hoắc Vân Long liền hiện ra thật buồn cười.

“Lối nghĩ của đám nhà giàu các cậu quá cao siêu, tôi đương nhiên không hiểu.” Sở Tuyên chống cằm, rót cho mình ly trà, thong thả ung dung uống một ngụm.

“Bộ dạng tiên sinh uống trà thật đẹp mắt.” Tâm tư Hoắc Vân Thâm, một giây trước vẫn đặt trên em trai mình Hoắc Vân Long, một giây sau đã bị tư thế uống trà quyến rũ của Sở Tuyên câu dẫn toàn bộ tâm thần.

Y đối với nhất cử nhất động của Sở Tuyên vẫn là để ý như thế, hơi có gió thổi cỏ lay liền thu vào mắt.

“Phụt…” Sở Tuyên suýt nữa bị sặc, hắn là trạch nam không có bao nhiêu khái niệm về khuôn mặt giá trị của mình, số lần được người tán dương có thể đếm được trên một bàn tay.

Mà số lần ít ỏi đó, dường như đều là kiệt tác của quỷ này.

“Động tác này của tiên sinh là có ý gì?” Y nhíu mày khó hỉu.

“Chính là ý tứ nếu lại nói nữa liền phun lên mặt cậu.” Sở Tuyên đặt ly xuống, rút ra khăn giấy lau miệng của mình, lau sạch nước tràn ra hai bên khóe môi.

“Nếu như tôi nói tôi cầu còn không được thì sao?” Hoắc Vân Thâm nhìn hắn không chớp mắt, hình như là thật sự chờ mong Sở Tuyên phun nước trà lên mặt y.

Dù sao cái đó cũng đã được tiên sinh ngậm trong miệng.

“Cậu thật là một tên biến thái.” Sở Tuyên cúi đầu tiếp tục uống trà, không để ý đến quỷ kia nữa.

+++++++++

Sáng hôm sau, Sở Tuyên mặc đồ tây ra ngoài.

Chiếc xe sang trọng của Hoắc Vân Long đỗ dưới lầu, thời điểm Sở Tuyên đi ra, anh ta đích thân mở cửa xuống xe, mời Sở Tuyên: “Sớm, ăn sáng chưa? Nếu chưa chúng ta cùng đi ăn.”

“Sớm Hoắc tiên sinh, nhưng bây giờ có kịp không?” Sở Tuyên quả thật chưa ăn sáng, hôm nay hắn dậy trễ, đưa tay nhìn đồng hồ đã chín giờ, đối phương không đổi sắc mặt đã tính may mắn rồi, ở đâu còn dám yêu cầu đi ăn sáng.

“Không có việc gì không có việc gì, thân thể quan trọng hơn.” Hoắc Vân Long nói, vội vàng để Sở Tuyên lên xe, sau đó mới phân phó lái xe đi đến một nhà hàng.

Anh đã nhìn thấy Hoắc Vân Thâm lo lắng cho Sở Tuyên, đương nhiên không dám qua loa với hắn.

Người thanh niên bị anh trai mình chọn trúng này, chính là dự định phải nâng đỡ.

Hoắc Vân Long sở dĩ khách khí như thế với Sở Tuyên, một mặt là để trấn an Hoắc Vân Thâm, một mặt xem như đền bù tổn thất cho Sở Tuyên. Dù sao Sở Tuyên cũng là con của người khác, có cuộc sống của riêng mình, bất hạnh bị quỷ này chọn trúng quả thật là xui tám kiếp.

Hai người ăn một bữa sáng tại nhà hàng, đi đến công ty.

Nhân viên bên trong đã sớm nhận được tin, công ty đổi tổng giám đốc mới, tên chưa nghe qua, hình như là lính nhảy dù.

Đối với thân phận của Sở Tuyên, công ty trong hai ngày này đã bàn tán đến bữa bãi lộn xộn, cái gì nói được đều nói ra hết.

Thậm chí trên diễn đàn nội bộ của công ty còn có bắt đầu khai bàn, đánh cuộc Tổng giám đốc mới tới rốt cuộc có địa vị gì.

Có người cược Sở Tuyên là bạn của một vị thiếu gia trong Hoắc gia, có người cược Sở Tuyên là anh hoặc em trai của người đàn bà của vị thiếu gia nào đó trong Hoắc gia. Người đàn bà này… dĩ nhiên không phải vị chính quy kia, dù sao tuổi đời của hai anh em Hoắc gia đã bày ra trước mắt, tuổi của phu nhân chính quy cũng đã không nhỏ rồi.

Anh em Hoắc gia cũng không có khả năng ngay cạnh vợ mình đem người xếp vào Hoắc thị.

Đoán tới đoán lui, cũng không có ai đoán Sở Tuyên là đối tượng của một vị thiếu gia trong Hoắc gia.

Như vậy cũng là tình hữu khả nguyên (*xét về tình về lý cũng có thể lượng thứ.), bởi vì không ai biết Hoắc gia còn tồn tại một vị thiếu gia là Hoắc Vân Thâm. Cho dù biết cũng không dám đoán theo hướng này, cho nên cho dù đoán như thế nào, thân phận Sở Tuyên đã định trước sẽ không bị phơi bày ra ánh sáng.

“Chúng ta đến công ty, trước tiên tập trung nhân viên trong công ty lại, mở cuộc họp, để bọn họ nhận thức cậu.” Hoắc Vân Long dặn dò Sở Tuyên trước, sau đó mới vào công ty phân phó thư ký vị Tổng giám đốc cũ để lại, tập hợp nhân viên, họp.

Nhân viên ở đây chính là toàn thể nhân viên.

Công ty thiết kế chỉ phụ trách thiết kế bản thảo, đi làm ở đây đều là những nhà thiết kế tinh anh. Người không nhiều lắm, nhưng mỗi người rồi lại không đơn giản.

“Tổng giám đốc, xin chào.”

“Tổng giám đốc, xin chào.”

Nhân viên lần lượt đến phòng họp, bọn họ nhìn thấy đi theo bên người Hoắc Vân Long là một bộ mặt lạ hoắc, lòng có hoài nghi, cũng không dám chắc chắn.

Chẳng lẽ người này chính là vị tổng giám đốc mới mà gần đây dư luận đang xôn xao?

Mỗi người đều là biểu lộ giữ nguyên ý kiến, bởi vì Sở Tuyên thoạt nhìn rất trẻ, hắn không giống một tổng giám đốc, khí chất trên người ngược lại càng giống như… một bác sĩ hoặc là thầy giáo.

“Chào mọi người.” Hoắc Vân Long đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp giới thiệu tên họ Sở Tuyên bên cạnh: “Vị này chính là Sở Tuyên tiên sinh, ngày hôm nay sẽ bắt đầu nhận chức tổng giám đốc của công ty chúng ta, mong mọi người chào đón.”

Thật sự là tổng giám đốc…

Mọi người vội vàng vỗ tay, mặc kệ trong lòng có không phục hay không, đều mang theo nụ cười tỏ vẻ hoan nghênh.

Sở Tuyên luôn mồm nói cảm ơn, dùng giọng điệu ôn hòa chân thành, nói: “Chào các vị đồng nghiệp, tôi là Sở Tuyên, hôm nay may mắn gia nhập Hoắc thị, thật vui mừng sau này có thể làm việc cùng mọi người. Mà tôi mới đến, có nhiều thứ có thể làm chưa tốt, sinh hoạt sau này, mong mọi người bỏ quá cho.”

Hoắc Vân Long vỗ tay đầu tiên: “Sở Tuyên có khả năng, cậu nhất định không được khiêm tốn.”

Các thành viên phía dưới nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh, liền biết rõ Sở Tuyên không phải nhân vật dễ trêu vào. Từng người một, nụ cười trên mặt càng phát ra xán lạn, so với vừa rồi thêm mấy phần nhiệt tình.

“Cảm ơn Hoắc tiên sinh tín nhiệm.” Sở Tuyên nói, mặc kệ Hoắc Vân Long có phải bởi vì quan hệ với Hoắc Vân Thâm mới đặc biệt để ý mình như vậy hay không, đều phải cảm ơn anh ta.

“Được rồi.” Hoắc Vân Long gật đầu, nói: “Kế tiếp mọi người tự giới thiệu mình một chút, để Sở Tuyên làm quen.”

Bắt đầu từ vị trí đầu tiên bên tay phải Sở Tuyên, các nhân viên lần lượt giới thiệu.

Bọn họ có nhà thiết kế, trợ lý thiết kế, nhân viên hậu cần, học nghề, vân vân mây mây, mỗi người đều tự giới thiệu bản thân, quan hệ ngang hàng.

Khiến Sở Tuyên cảm nhận sâu sắc, hắn đã quen chế độ ở bệnh viện, đột nhiên tiếp xúc với bầu không khí đầy tính nghệ thuật này, cũng rất không quen.

Hoặc là nói, trong lúc đối mặt với lĩnh vực xa lạ, cùng với đám người tinh anh với lĩnh vực này, hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Bởi vì bản thân hoàn toàn không biết gì cả, đứng ở chỗ này thật sự luống cuống.

“Tiên sinh.” Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng nắm bàn tay đầy mồ hôi của Sở Tuyên, đứng sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Không cần khẩn trương, anh còn có tôi.”

Xúc cảm lạnh lẽo chậm rãi hóa giải lòng bàn tay nóng ran, Sở Tuyên điều chỉnh lại hô hấp, lần nữa ung dung, ánh mắt bình thản nở nụ cười, không sợ dò xét đến từ bốn phương tám hướng.

Thỉnh thoáng chạm phải ánh mắt của đám người thiết kế, hắn mỉm cười gật đầu, lộ ra vẻ ôn hòa mà tự tin.

“Sở Tuyên, từ hôm nay trở đi cậu làm tại đây, vẫn nên làm quen hoàn cảnh công ty một chút, ngày mai lại đến?” Hoắc Vân Long đích thân dẫn Sở Tuyên đi dạo một vòng trong công ty.

“Ngày mai đi, để tôi chuẩn bị kỹ càng.” Sở Tuyên nói.

Công ty cũng không lớn, văn phòng là một nửa của tòa nhà này, bên cạnh còn có một công ty quảng cáo.

Cái này đối với một vài công ty nhỏ mà nói, trong mắt Sở Tuyên thế này rất tốt rồi, bầu không khí làm việc không tồi, phúc lợi của nhân viên cũng rất tốt. Trong mắt sinh viên mới tốt nghiệp, là một trong những công ty tương đối có sức hút.

Loại thái độ này mọi người đều nhìn vào mắt, vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc, vị tổng giám đốc này của bọn họ rốt cuộc là có địa vị gì a?

Đám người tụ tập lại một chỗ, chụm đầu ghé tai.

“Sao tôi lại thấy… ngay cả tổng tài cũng phải nhìn sắc mặt tổng giám đốc? Mau nói cho tôi biết là cảm giác của tôi bị sai rồi đi!” Tổng tài của bọn họ là tổng tài của cả Hoắc thị, tương lai là người thừa kế Hoắc thị, chủ tịch, có thể nói là một người đứng đầu, anh cần phải xem sắc mặt ai?

Một thanh niên không tên không tuổi (*Nguyên văn 名不经传 danh bất kinh truyền: k có danh tiếng gì.), ở trong lòng đám nhân viên, cứ vậy phủ thêm một lớp mặt nạ bí ẩn.

Khả năng đây cũng là kết quả mà Hoắc Vân Long muốn.

Sở Tuyên là người anh nâng đỡ, ngay cả bản thân cũng không dám trêu chọc, không thể để cho những loại người không có mắt đặc tội, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Trợ lý là một người đàn ông ba mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt xuất sắc, nghe nói trước đây anh cũng là một nhà thiết kế, đã từng nhận được giải thưởng trong các cuộc thi thiết kế sản phẩm, cuối cùng làm sao trở thành trợ lý cũng không biết.

Anh ta mặc một áo len màu xám, phong độ nhẹ nhàng đi đến trước mặt Sở Tuyên, cười nói cà lơ cà phất: “Chào Sở tiên sinh, còn nhớ tôi là ai không? Tôi là Trần Tiêu.”

Hoắc Vân Long đang yên ổn vững vàng trên ghế, lập tức cau mày nói: “Vị này chính là Tổng giám đốc của cậu, vừa rồi ở công ty không phải giới thiệu qua rồi sao.”

“Không sao, bây giờ đã hết giờ làm việc.” Sở Tuyên nghiêm túc nhìn đồng hồ, sau đó mới bắt tay với Trần Tiêu: “Xin chào, Trần Tiêu, sau này xin được chỉ giáo.”

Cứ như vậy chạm nhẹ một cái, Trần Tiêu thu tay về âm thầm nắm chặt bàn tay, anh cảm thấy vừa rồi không phải đụng vào tay Sở Tuyên, mà là một tảng băng.