Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 24: Mật thất giấu điều quỷ dị




Dù Tù Nô không biết Khổng Tử Viết chính là con bạch hổ thích được mình mát xa, nhưng Khổng Tử Viết lại biết rất rõ gã là ai. Dù gã có biến thành cái dạng gì thì cô thích ở cùng gã là điều không đổi.

Dưới sự chăm sóc tận tình của Tử Viết, vết thương của Tù Nô lành rất nhanh, kết vảy, đến cả nước da cũng hiện lên màu sắc khoẻ mạnh mê người.

Khổng Tử Viết không nói chuyện mấy với Tù Nô, giống như lúc đầu, ba ngày hai lượt quay về mua thuốc bổ. Tới khi thân thể Tù Nô khá hơn thì ví tiền của cô cũng gầy móp rồi.

Vì không muốn mọi người phải nhịn đói cùng mình, Khổng Tử Viết chỉ còn cách bảo Bách Lý Phượng chuẩn bị ngân phiếu ba ngàn lượng, mở sòng bạc kiếm tiền.

Ban ngày cô chạy đi mua dụng cụ mở sòng, ban đêm lại “chong đèn suốt đêm” , mỗi ngày đều đầu tắt mặt tối.

Hồ Li luôn lởn vởn xung quanh cô, hầu như chẳng rời một tấc. Thi thoảng lại ghé vào bàn hỏi Khổng Tử Viết: “Sao nàng lại có nhiều ý tưởng mới mẻ vậy?”

Khổng Tử Viết vung một bút rồi trả lời ngắn gọn: “Ở trong đầu mà ra.”

Hồ Li không đáp lại Khổng Tử Viết, chỉ giơ tay khều khều ngọn nến lúc sáng lúc tối, yên lặng cùng cô làm việc. Gã cũng chẳng nghĩ gì mấy nhưng lại ngẩn người nhìn ngọn nến, quên không rụt tay về nên bị nến xém vào tay. Gã thấp giọng rên một tiếng, rụt ngón tay về, tay áo theo động tác của hắn bay lên vô tình làm tắt ngọn nến đang cháy.

Khổng Tử Viết vột vứt bút xuống, trong nháy mắt khi ngọn nến tắt liền nắm tay Hồ Li, đưa đến bên môi mình dùng sức thổi.

Hồ Li vì bị Khổng Tử Viết bất chợt lôi kéo làm mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước, đưa cả ngón tay mình vào miệng cô.

Miệng Khổng Tử Viết vừa ấm vừa mềm, vì bị ngón tay hắn đột nhiên cho vào khiến chiếc lưỡi tinh tế của cô khó chịu, theo phản xạ đẩy về phía trước.

Hồ Li không thở nổi, từ ngón trỏ truyền đến một cơn tê dại, dọc theo dây thần kinh trong cơ thể truyền vào tim. Tim của gã đập thình thịch, đó là cảm giác từ trước tới nay chưa từng có. Gã không ngờ Khổng Tử Viết lại lo lắng cho mình như thế.

Trong bóng đêm, hơi thở của hai người toả ra hương vị mờ ám, dường như muốn triền miên dây dưa trong đêm.

Hồ Li nghĩ, lưỡi Khổng Tử Viết dường như có vô số miếng hút chân không, hút chặt lấy ngón tay gã, hút đi cả linh hồn gã.

Khổng Tử Viết coi ngón tay Hồ Li như cây kẹo mút, đầu ngón tay tựa như có hương thơm ngọt, rất hợp khẩu vị của cô.

Không khí yên tĩnh quỷ dị, phòng bên truyền tới tiếng giường cót két cùng với rên rỉ mất hồn khiến người khác chìm vào miên man.

Khổng Tử Viết chợt tỉnh, nhanh chóng nhả ngón tay Hồ Li ra, quay đầu chạy sang phòng Tù Nô kế bên.

Hồ Li giật mình tỉnh lại, vội thu lại ngón tay bị Khổng Tử Viết ngậm qua, đứng dậy theo sát phía sau.

Một khắc này, Khổng Tử Viết cảm thấy căn phòng cách vách này quá xa, tưạ như phải vượt qua nghìn năm, mà Hồ Li lại thấy căn phòng này quá gần, chỉ nháy mắt là tới.

Lúc Khổng Tử Viết đạp cửa xông vào phòng Tù Nô, giường vẫn không có dấu hiệu ngừng, tiếng kêu mê hoặc lòng người càng thêm mất hồn.

Khổng Tử Viết nuốt nước bọt, nhìn Hồ Li bên cạnh hỏi: “Ngươi cảm thấy lúc này chúng ta có nên đi vào không?”

Hồ Li trợn trắng mắt: “Nàng cũng đã đứng trước giường người ta rồi còn hỏi có nên hay không?”

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, nâng tay đốt nến trên bàn lên.

Trong khoảng khắc nến sáng, giường lại vang lên tiếng kêu kịch liệt giống như chạy nước rút khiến người ta không khỏi chìm vào cõi miên man. Ngay sau đó, trong màn vọng ra tiếng than nhẹ của hai người. Cuối cùng, rầm một cái, giường sập.

Khổng Tử Viết giơ ngọn đèn soi vào hai người đàn ông trong màn, không khỏi khâm phục nói: “Hai vị quả nhiên là hừng hực khí thế, nửa đêm còn có thể làm hỏng chiếc giường của ta.”

Bách Lí Phượng đỏ mặt, bước vọt tới trước mặt Khổng Tử Viết chỉ vào Tù Nô hỏi: “Hắn là ai? Sao lại ngủ trong phòng nàng?”

Không đợi Khổng Tử Viết trả lời, Tù Nô lạnh lùng quét mắt về phía Bách Lí Phượng một cái, hỏi Khổng Tử Viết: “Vị đạo chích đêm hôm nhảy từ cửa sổ vào này là ai?”

Bách Lí Phượng mắt lóe sáng, ưỡn ngực đáp: “Ta đến tìm Khổng Tử Viết.”

Tù Nô mặt không chút tình cảm nói: “Lần sau xin mời đi cửa chính.”

Khổng Tử Viết nhìn về phía Bách Lí Phượng, Bách Lí Phượng ho nhẹ một cái giải thích: “Ta đến tìm nàng để bàn chuyện mở sòng bạc. Nhảy…nhảy từ cửa sổ vào vì muốn rèn luyện ít kĩ năng tìm hương cướp ngọc.”

Khổng Tử Viết run rẩy cánh môi, thầm nghĩ: thằng nhãi này sợ không đơn giản là muốn rèn luyện kĩ năng trộm hương cướp ngọc? Ta thấy ngươi muốn thực hành rồi rút ra kinh nghiệm thì đúng hơn! Nếu không sao lại mò đến tận giường?! Hôm nay cô đã hiểu thế nào là tự cầm đá đập vào chân mình rồi!

Khổng Tử Viết còn chưa hết sợ hãi nhìn Bách Lí Phượng, nói một cách thật lòng: “Không được lấy ta ra luyện tập, ta mời được người bảo vệ rồi.”

Bách Lí Phượng chỉ Tù Nô: “Hắn?”

Khổng Tử Viết gật đầu, “Đúng, chính là hắn. Ban ngày làm thuê, buổi tối giúp ta trông coi bảo vệ nhà.”

Bách Lí Phượng nhíu mày hỏi: “Hắn ở phòng của nàng?”

Khổng Tử Viết gật đầu đồng ý với suy nghĩ của hắn: “Ta đổi phòng rồi!”

Bách Lí Phượng cười làm vầng trăng non loé sáng, kéo tay Khổng Tử Viết ra ngoài, “đi nào, đến phòng nàng đi, ta có chuyện muốn nói.”

Hồ Li xoay người một cái, quyến rũ dựa vào không cửa. Chân vừa nhấc liền giẫm mạnh lên khung cửa còn lại, giương cằm hướng về phía Bách Lí Phượng nói: “Lăn qua lăn lại làm sập giường của Tử Viết, ngươi định cứ thế mà đi?”

Bách Lí Phượng vô tội hỏi lại: “Ý gì thế? Chưa thoả mãn, muốn ta chém nát một cái bàn nữa?”

Hồ Li cũng không bực, nói thẳng: “Chúng ta mở quán phải mất tiền. Nếu ngươi không thích cái bàn đó thì có thể chém. Nhưng mà tiền bồi thường chắc chắn phải bỏ ra.”

Bách Lí Phượng lập tức sờ vào túi mình, sau đó cười gượng nhìn Khổng Tử Viết: “Tử Viết, ta quên đem theo bạc rồi.” Dò hỏi tiếp: “Nếu không ta chạy sang “Phi Văn Các” bên kia lấy cho nàng một chiếc giường mới về nhé?”

Khổng Tử Viết nhếch miệng: “Bỏ đi. Mấy chiếc giường bên đó đều được dùng với tần suất cao, thôi để họ giữ lại đi.”

Hồ Li liếc mắt cắt ngang lời Khổng Tử Viết, không chịu bỏ qua nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sao lại có thể bỏ qua như thế?”

Bách Lí Phượng không vui nói: “Này, cái tên sai vặt này soi mói cái gì? Nhà trọ này là của ta và Tử Viết, phá một chiếc giường có đáng gì?”

Hồ Li trợn mắt hỏi: “Cái gì, đây là nhà trọ của ngươi và Tử Viết? Vậy ta…”

Khổng Tử Viết thấy sự chẳng lành liền nhảy vào giữa hai người, nhẹ lời khuyên bảo: “Dĩ hoà vi quý, dĩ hòa vi quý…”

Bách Lí Phượng và Hồ Li cùng hừ lạnh một tiếng, quay mặt về hai hướng ngược nhau, đỡ phải nhìn thấy bản mặt chán ghét của người kia.

Khổng Tử Viết bị kẹp giữ hai người có cảm giác luống cuống chẳng biết làm sao cho phải. Bất đắc dĩ đề nghị: “Hay là chúng ta chơi mạt chược đi?”

Khổng Tử Viết không thấy ai phản đối liền để ba người đàn ông theo mình xuống tầng, sau đó chỉ qua cách chơi và luật chơi mạt chược. Hành động này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của ba người đàn ông, hình thành cục diện hoà bình tạm thời.

Nhưng sau khi ba người đàn ông hiểu cách chơi và quy luật chơi ba người lại bắt đầu không vừa mắt nhau, phải chèn ép nhau trên bàn cờ bạc mới thấy vui.

Vì thế mà xuất hiện tình cảnh thế này.

Hồ Li nhìn Khổng Tử Viết, chớp đôi mắt hồ li quyến rũ nói: “Tử Viết, nàng cho ta mượn một nghìn lượng bạc được không?”

Bách Lí Phượng nắm cổ tay Khổng Tử Viết, nhiệt tình như lửa nói: “Tử Viết, đưa ta một nghìn lượng được không, ta nhất định sẽ thắng!”

Đôi mắt Tù Nô tối đen như mực thâm thuý nhìn về phía Khổng Tử Viết, ngắn gọn xúc tích: “Ta sẽ trả cho ngươi.”

Mặt Khổng Tử Viết nhăn nhó như bị táo bón, do dự một hồi móc ra…một chồng thẻ cứng, sau đó trên mỗi tờ viết một con số với hai chữ số khác nhau làm thẻ đánh bài. Cho tới khi viết đủ bốn nghìn lượng mới đưa cho mỗi người một thẻ đánh bài một nghìn lượng.

Hồ Li cầm tấm giấy cứng hỏi: “Cái này…. cái này là gì đây?”

Khổng Tử Viết nghiêm mặt nói: “Có đưa cho người một ngàn lượng ngươi cũng không có tiền lẻ, chi bằng dùng cái này đi. Nhưng các ngươi yên tâm, cái này là sản phầm của sòng bạc ta, tất nhiên tương đương với ngân phiếu. Nên các các ngươi mỗi người nợ ta ngân phiếu một ngàn lượng.”

Hồ Li đè bờ môi bắt đầu run rẩy của mình lại, Bách Lí Phượng trợn tròn đôi mắt hay cười, Tù Nô khẽ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cái thẻ cứng trong tay! Cái tâm trạng này xoắn xuýt khó có thể hình dung được!

Khổng Tử Viết khịt mũi, bắt đầu chia bài, mọi người mới tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chơi.

Lúc mới bắt đầu, ba người đàn ông lần lượt thắng, chỉ có mỗi Khổng Tử Viết thua. Tiếp đó, Bách Lí Phượng bắt đầu thua, cuối cùng không thể không vay Khổng Tử Viết….thẻ cứng một ngàn lượng. Sau đó Tù Nô bắt đầu thua, lại vay Khổng Tử Viết…thẻ cứng một ngàn lượng. Sau cùng tới lượt Hồ Li thua, đành vay Khổng Tử Viết…thẻ cứng một ngàn lượng tiếp. Cuối cùng thì ba người đàn ông thua đỏ cả mắt, lũ lượt vay Khổng Tử Viết thẻ cứng cho đến khi trời mờ sáng, Khổng Tử Viết vươn vai, nói với ba người đàn ông mắt đầy tơ máu: “Bây giờ Hồ Li nợ ta bảy ngàn sáu trăm lượng, Bách Lí Phượng nợ một vạn hai ngàn ba trăm lượng.” Gật đầu nhìn Tù Nô, “Ngươi nợ ta một vạn bốn ngàn lượng.” Cười nhếch mép, “Ta tin rằng các ngươi không phải loại có nợ mà không trả. Tuy dựa vào quan hệ của chúng ta thì kéo dài mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu kéo dài lâu quá, ta không tính lãi thì các ngươi cũng phải biết ngại chứ. Ha ha…” Ngáp một cái, “Thôi được rồi, ta đi ngủ trước đây. Buồn ngủ quá…”

Thấy làn váy thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm xinh đẹp của Khổng Tử Viết đong đưa lên đến lầu hai, ba người đàn ông mới ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy….ngày hôm nay…thật là đen đủi!

Thật ra nếu là bình thường, với tính cách của Khổng Tử Viết thì sẽ cho ba người kia hưởng chút ngọt ngào, sau đó hãm sâu vào ván bạc cho đến khi bán cả mình đi mới thôi.

Nhưng trong bất tri bất giác cô đã coi ba người đàn ông kia thành người của mình, cho nên mới cho họ chút lợi trước, sau đó không hề khách sáo một lưới tóm gọn! Để bọn họ biết được sự lợi hại của cờ bạc, để bọn họ có những kiến thức cơ bản nhất với sòng bạc!

Khổng Tử Viết chưa bao giờ nói, nên cơ bản không ai biết cô chính là một thiên tài đánh bạc từ nhỏ, có phong thái của nữ hoàng cờ bạc! Kiếp trước tuy ông trời cho cô một cái mặt xấu ma chê quỷ hờn, nhưng đồng thời cũng cho cô một số khả năng cờ bạc huyền bí khó lường.

Lần này tuy cô đã thắng được mùa vụ lớn, nhưng chẳng hề có chút cảm giác vui vẻ gì, trái lại lòng cứ thấp thỏm, một là lo tai họa bất ngờ ập đến, hai là lo…ba tên đàn ông kia cơ bản không có tiền trả!

Khổng Tử Viết nơm nớp bò lên lầu hai, nhìn đông ngó tây chuồn về phòng. Chỉ sợ có tai bay vạ gió không nể nang gì mà đập xuống đầu cô. Chung quy thì kiếp trước cứ thắng được tiền là cô nhất định phải chịu một số hậu quả tương ứng.

Khổng Tử Viết cẩn thận dè dặt qua ba ngày, khẳng định mình không gặp phải tai họa gì mới nở nụ cười đã lâu không thấy, ưỡn ngực đắc ý. Xem ra vận xui của cô đã tiêu hao hết từ kiếp trước rồi thì phải. Khổng Tử Viết vui vẻ thoải mái như nữ vương tuần tra chính nhà trọ của mình, muốn cải tạo nó thành sòng bạc, nghĩ tới cảnh vàng bạc lũ lượt chui vào túi mình. Vừa nghĩ thế thôi cô đã phấn khích vô cùng, ước gì được nghêu ngao hai bài!

Cô đi loanh quanh, đến chỗ vườn sau, đến phòng của lão chường quầy đã mất, đẩy cửa đi vào quan sát xung quanh, cô nghĩ có cần phải biến gian phòng thành một nhã gian hay không nhỉ?

Khổng Tử Viết nhảy nhót, nhìn thấy cái bàn, đá một cước, lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi, phải thay cái mới thôi!” Nhìn thấy cái tủ, cô lại đá một cước, “Hỏng rồi hỏng rồi, phải bỏ đi rồi…ơ…”

Ai mà ngờ được cái tủ bị Khổng Tử Viết đá một phát rung rung mà còn kêu răng rắc, giống như chạm phải cơ quan nào đó. Tiếp sau đó từ đáy tủ rơi ra một cái hộp gỗ hình vuông!

Ơ…ơ…ai mà ngờ được chứ, dưới cái tủ mục của lão chưởng quầy đã mất lại giấu một cái hộp gỗ! Cái hộp này dài khoảng bốn lăm cm, rộng khoảng hai lăm cm, bên trong chứa đầy….vàng bạc châu báu giá trị liên thành!

Má ơi, chết mất thôi!

Khổng Tử Viết choáng váng, thừ người ra, đờ đẫn.

Cô nghi ngờ đầy bụng, không biết lão chưởng quầy đã mất sao lại giấu đầy những bất ngờ thế này? Lão có tiền như thế thì sao còn phải bán cái nhà trọ này đi? Cô còn nhớ lão chưởng quầy vốn muốn bán cái nhà trọ này cho Bách Lí Phượng, đã vậy vừa mở mồm là đòi năm vạn lượng! Lúc ấy cô cảm thấy lão chưởng quầy không thực lòng muốn bán, mà cố tình nâng giá. Bây giờ cô lại thấy não của lão chưởng quầy bị nhũn mất rồi! Cái nhà trọ này mà năm vạn lượng, có mà năm trăm vạn lượng cũng đáng!

Khổng Tử Viết dụi mắt, thấy đống ngọc ngà châu báu vẫn còn, lại cười như dại.

Lãi rồi, cô lãi rồi!

Mẹ ơi, sau này chắc chắn cô sẽ làm việc thiện nhiều hơn nữa! Đúng là người tốt sẽ được hồi báo tốt!

Khổng Tử Viết chỉ sợ bị người khác biết bí mật này, vội vàng cài then cửa, sau đó nuốt nước bọt rồi vuốt ve đống ngọc ngà châu báu kia.

Khốn! Từ nay về sau bà đây chính là người có tiền rồi! Ai không phục thì bà sẽ đổi một viên châu thành tiền đồng mà nện chết nó luôn!

Khổng Tử Viết phấn khởi, ước gì có thể ôm hết chỗ ngọc ngà châu báu này rồi cút luôn cho rồi!

Cô vẫn biết nguyên tắc không để lộ tiền bạc ra ngoài, lại nhảy nhót trong phòng hồi lâu, cuối cùng mệt lử. Cô đặt mông ngồi lên ván giường, ngửa người ra nằm, chân đạp mép giường. Kết quả, khiến người ta không ngờ tới là, cái ván giường này tự dưng xoay một vòng, trong nháy mắt úp cô xuống dưới gầm giường!

Khổng Tử Viết còn chưa kịp la hét gì thì đã rơi vào trong bóng tối. Nhưng mà hình như cô rơi xuống trên chăn đệm, nên không bị thương gì cả.

Cô trợn tròn mắt, cẩn thận bò lên, quan sát kĩ xung quanh, chỉ sợ có một cái cơ quan cạm bẫy đột nhiên ở đâu đó bay ra lấy mất cái mạng nhỏ của mình.

Trước mặt cô là một cái cầu thang, nhìn qua cứ như dẫn thẳng xuống địa ngục. Bên tay phải cô có một bệ đá, trên bệ khảm một viên dạ minh châu to bằng mắt người, đang phát ra những tia sáng lập lòe trong bóng tối, trên bệ đá có đặt một cái hỏa chiết tử và một ngọn đèn dầu.

Lòng tò mò thúc giục, Khổng Tử Viết lấy hỏa chiết tử châm đèn, sau đó giẫm từng bước lên bậc thang, nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đầu mà đi xuống dưới.

Đoạn bậc thang này rất dài, dường như không có điểm cuối. Trong không khí còn lơ lửng mùi tanh hôi như mùi xác chết thối rữa vậy.

Trên đường Khổng Tử Viết đề cao cảnh giác cực điểm, cho đến lúc đi tới điểm cuối một chỗ bằng phẳng, cô mới buông lỏng cảnh giác, thở phào một hơi.

Kết quả, không biết cô giẫm phải thứ gì liền bị trượt chân, ngã nhào ra đất. Ngọn đèn trong tay cô chợt tắt ngấm, bốn phía xung quanh lại rơi vào bóng tối dày đặc.

Khổng Tử Viết nghiến răng bò dậy, nhìn xuống chân mà thầm rủa, để xem thứ gì đã làm cô ngã. Kết quả, cô chợt phát hiện ra trên mặt đất dưới chân mình là một màu đen sì do rất nhiều viên đá ghép lại sát nhau.

Những viên đá đó có viên to viên nhỏ, đa số đều là màu đen, chỉ có vài viên tỏa ra sắc huỳnh quang nhàn nhạt.

Khổng Tử Viết không hiểu về đá, nhưng cô biết nếu như không phải do đèn dầu bị tắt, khiến mọi vật xung quanh chìm trong bóng tối, thì cô sẽ không thể nào phát hiện sự khác biệt của những viên đá đó.

Khổng Tử Viết quay đầu lại, nhìn bậc thềm trong bóng tối, không hề nhìn thấy bất cứ viên đá nào màu huỳnh quang cả. Những viên đá có thể phát ra ánh sáng này chỉ có ở phía dưới bậc thềm. Cúi xuống thì thấy cô ấy đang dẫm trên 1 viên đá như thế. Nếu cô đoán không sai, những viên đá phát ra ánh sáng này chính là những ký hiệu dẫn đường. Nếu bây giờ cô liều mạng thắp đèn lên đi về phía trước, nhất định sẽ đụng phải ám khí bất ngờ, sau đó…… cô sẽ phải xuống âm phủ ghi danh mất.

Mọi người thường nói giang hồ hiểm ác, quả không sai chút nào!

Khổng Tử Viết run rẩy cúi thấp đầu xuống để nhìn cho rõ thứ đã khiến cô bị ngã. Thật không ngờ, đó chính là một khúc xương chân người đã thối rữa.

Khổng Tử Viết rùng mình, cảm thấy nơi này không phải là đáng sợ bình thường. Nếu như không phải chính mình dẫm trượt phải khúc xương to tướng ấy, thì nhất định sẽ còn ngây ngô tiếp tục tiến lên phía trước, như vậy….. hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Khổng Tử Viết thở ra một hơi, vẫn còn hơi lo sợ.

Ôi, nếu như hôm nay cô phải chết ở đây, thì cô sẽ ấm ức chết mất. Nếu là người khác mà vẫn phải cầm đèn đi vào cạm bẫy này thì cũng chỉ là bị ép buộc. Nhưng cô lại là một con hổ sớm đã quen với bóng tối, cuối cùng vẫn ngốc nghếch cầm đèn chạy vào cạm bẫy này. Khinh bỉ, cô vô cùng khinh bỉ bản thân.

Khổng Tử Viết bực bội hừ một tiếng, rồi bắt đầu tỉ mỉ quan sát xung quanh.

Cách không xa chân trái của cô ấy vẫn còn hai cái xác chết đang nằm đó. Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo của họ nhưng có thể khẳng định là khúc xương chân to tướng của một kẻ đã suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của Khổng Tử Viết. Aiiii, xem người ta đi, chết rồi còn làm được việc tốt. Thật đúng là công đức vô lượng.

Nhìn cái chết của hai anh giai này đúng là không phải kiểu thê thảm bi tráng bình thường. Toàn thân trên dưới xỏ xiên lưỡi đao sắc nhọn, cơ thể còn bị cắt thành vài mảnh không đều nhau nữa chứ.

Đôi mắt đen vàng của Khổng Tử Viết chớp khẽ, sau đó cúi xuống cầm lấy khúc xương to tướng ấy, giẫm lên những viên đá huỳnh quang đến cạnh hai anh giai kia, đặt khúc xương trở về chỗ cũ, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Mặc kệ mục đích của hai kẻ đó đến đây là vì trộm bảo vật hay bất kỳ lý do nào khác, nhưng dẫu sao khúc xương ấy cũng đã cứu cái mạng bé nhỏ của cô, nên cô cũng nên làm chút việc tốt giúp kẻ đó được bảo toàn thi thể.

Trên thực tế thì Khổng Tử Viết cũng không biết toàn thây như vậy có thực sự quan trọng hay không. Nhưng cô vừa đầu thai đã là 1 kẻ tàn tật, chỉ nghĩ đến đó cô đã rất bực mình. Nếu không phải do tên Thanh Dực Đại Đế chết tiệt kia thì cô cũng không thành đồ cụt tay được!

Khổng Tử Viết vừa đi vừa thở phì phì cho đến khi bị một tấm cửa đá chặn lại. Cô phát hiện ra, cánh cửa này do rất nhiều khối chữ vuông ghép thành. Xem ra, cách mở cánh cửa này hẳn là trên những chữ này đây.

Khổng Tử Viết quan sát một lúc sau đó nở nụ cười bí hiểm, thò tay ra lần lượt ấn bốn chữ “Vân Duyệt khách điếm”.

Quả nhiên sau đó cánh cửa dần chuyển động, một gian phòng bí mật xuất hiện.

Trong mật thất có một cái bàn và bốn cái ghế.

Khổng Tử Viết đi đến bên chiếc bàn, cầm ống dẫn lửa châm sáng ngọn đèn dầu chiếu sáng bộ đồ ăn bằng gỗ bày trên bàn. Trong bộ dụng cụ đó có đũa gỗ, bát gỗ, thìa gỗ và đĩa gỗ bày đầy trên mặt bàn. Có lẽ do đã để lâu ngày nên trên bàn và bát đũa gỗ đều phủ một lớp bụi.

Khổng Tử Viết bắt đầu nghi hoặc, không nén được bắt đầu suy đoán, rốt cuộc thì lão chưởng quầy đã mất là người như thế nào mà lại đào đường hầm bí mật chứa đầy cạm bẫy ngay trong chính nhà trọ của mình chứ?

Ban đầu cô còn tưởng lão ta trăm phương ngàn kế bố trí trong ngoài nhiều cạm bẫy như thế là để bảo vệ một bảo vật quý giá. Ai ngờ rằng trong mật thất này chỉ có một bộ bàn ghế và mấy thứ bát đũa bằng gỗ đó.

Nếu như cô đoán không sai thì hai kẻ ngoài kia đến đây có lẽ vì muốn tìm bảo vật, nhưng chưa kịp vào căn phòng bí mật này đã phải xuống âm phủ gặp diêm vương rồi.

Nhưng cô thực sự không hiểu, rốt cục trong mật thất này giấu bảo vật gì chứ? Không lẽ, bảo vật được giấu ở đây đã được lão ta đem đi giấu ở nơi khác. Không thể như thế được. Châu báu đúng là rất đáng quý nhưng cũng không đáng để phải tạo ra nhiều ám khí như thế để bảo vệ chúng chứ.

Khổng Tử Viết mò trái đẩy phải, đá trên đá dưới, cả gian mật thất chẳng nhúc nhích tí nào, căn bản chẳng có cái phòng bí mật nào nữa.

Khổng Tử Viết không tìm thấy thứ gì quý giá thì hơi không cam tâm, bèn đặt mông ngồi xuống ghế nhìn bộ đồ ăn bằng gỗ chằm chằm.

Đột nhiên mắt Khổng Tử Viết sáng rỡ, cô cúi đầu nhìn chăm chú bộ đồ bằng gỗ, rồi chợt phát hiện ra trong số những đồ dùng đã bị phủ đầy bụi kia có 1 chiếc thìa không hề dính bụi giống như vừa được ai đó lau vậy.

Chiếc thìa đó dài khoảng mười tám cm nhìn thoáng qua thì không có gì khác so với những chiếc khác nhưng lại khiến con người ta có cảm giác không giống. Khổng Tử Viết lòng tràn đầy hoài nghi, cầm chiếc thìa đó trong tay suy nghĩ chốc lát để xem có phải bên trong chiếc thìa này giấu bảo vật gì không.

Kết quả được thực tế chứng minh, đó chỉ là một chiếc thìa gỗ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Khổng Tử Viết hơi thất vọng, nhưng trong đầu lại nghĩ đã đến rồi thì không thể tay không mà về được. Cô liền tháo tóc ra sau đó biến chiếc thìa thành chiếc trâm, rồi cài lên tóc. Sau đó cô men theo con đường cũ trở về phòng, đem tất cả mọi thứ quay trở lại vị trí ban đầu.

Đợi đến tối, Khổng Tử Viết lại mò vào mật đạo lần nữa, cho hai cái xác chết đã thối rữa vào bao, cõng ra ngoài chôn.

Trong lúc đào đất, Khổng Tử Viết vẫn nghĩ nếu như không phải đã trải qua nhiều lần sinh tử như thế, cô cũng không đủ dũng cảm cõng cái xác đó ra ngoài. Sau năm năm làm bạch hổ đến nay, những xác chết đối với cô mà nói, cũng không khác gì 1 đống thịt. Nếu như có một ngày cô quá đói không có gì để ăn chắc cô sẽ nướng chân người lên ăn mất. Kiếp trước, có người nói, tính cô như cọp, cô vẫn không thừa nhận. Đến kiếp này nếu có người nói tính cô không dữ như cọp thì cô sẽ cắn chết nó luôn!

Muốn gào lên quá, giờ phút này chị đây thật dũng mãnh!