Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 42: Nước mắt Hồ Li




“Lan Nhan Các” nằm ở nơi xa hoa nhất trong đô thành Duệ Quốc. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này liền trở thành nơi diễn những vở kịch mơ màng.

Trong “Lan Nhan Các” các mĩ nhân mỗi người một vẻ đẹp không sao tả xiết. Có kẻ nói trong “Lan Nhan Các” chỉ có mĩ nhân ngươi không tưởng tượng được, chứ không có mĩ nhân ngươi không tìm được. Trên thực tế cũng đúng thế thật.

“Lan Nhan Các” đêm nay cực kì tưng bừng, nghe nói đang tổ chức hoạt động tên là “Cờ bạc mĩ sắc”.

“Cờ bạc mĩ sắc” nghĩa cũng như tên, vừa bao gồm đánh bạc lại có dính tới sắc đẹp. Là thế này, hễ có người có thể không dùng võ công mà chỉ dựa vào vận may xúc xắc được ba con lục, thì có thể tùy chọn một mĩ nhân làm bạn một đêm trong “Lan Nhan Các”. Tất cả chi phí tất nhiên sẽ do “Lan Nhan Các” chịu.

Hoạt động này vừa tổ chức chẳng cần nghĩ cũng biết náo nhiệt cỡ nào. Sắc đẹp và cờ bạc, rượu mạnh và mờ ám đều là thuốc độc con người phóng túng bản thân, nhưng ai cũng yêu nó cực điểm, muốn ngừng cũng không được.

Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng đi qua “Lan Nhan Các” liền trông thấy cảnh tượng náo nhiệt ngất trời như thế.

Khổng Tử Viết vốn định tự đề cử mình, nhưng tiếc là mụ tú bà nhà người ta bận túi bụi, chẳng hơi đâu để ý tới mầm non phát triển ở lầu xanh là cô đây! Bất đắc dĩ cô đành kéo Bách Lí Phượng nhìn đông ngó tây để tìm cơ hội thích đáng nói chuyện với mụ tú bà một lần.

Tiếng xúc xắc lăn, tiếng người gào thét khiến Khổng Tử Viết thấy phấn khích vô cùng, muốn xông lên chơi ngay lập tức.

Bách Lí Phượng nắm chặt tay cô, nhắc bên tai cô: “Nàng đừng có chạy loạn. Xung quanh đây có không ít cao thủ đều đang quan sát động tĩnh trong ‘Lan Nhan Các’. Theo ta thấy hoạt động hôm nay không đơn giản.”

Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Liệu có phải Vệ Đông Li biết ta thích đánh bạc nên cố tình sắp xếp để dụ ta ra không?”

Bách Lí Phượng lắc đầu nói: “Ta thấy không giống cách làm của Vệ Đông Li.”

Khổng Tử Viết đảo mắt, nói: “Bây giờ chỗ nào cũng không an toàn, chúng ta mặc kệ kẻ sắp đặt là ai, cứ nghe ngóng trước rồi tính.” Nói dứt cô liền đưa mắt nhìn Bách Lí Phượng bảo gã đi theo cô mà tùy thời hành động.

Hai người đi tới chỗ quẹo lầu hai, liền nhìn thấy mụ tú bà đang một mình đi tới bụi trúc, hai người vội dựa vào một gã say rượu mà bám theo mụ tú bà, vòng qua bụi trúc tới một căn nhã gian khá khuất.

Tuy cửa căn nhã gian đó không có người canh gác, nhưng lại cho người ta một cảm giác phòng bị nghiêm ngặt.

Hai kẻ tò mò Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng cùng nhìn nhau cười, sau đó quyết định xông vào hang cọp để thăm dò xem sao.

Hai người ném gã say rượu xuống đất, đồng thời tiến lên dán tai vào cánh cửa.

Cách một tấm cửa, trong phòng có giọng của mụ tú bà: “Chủ tử, hôm nay đã có năm vị khách quan liên tục xúc được ba con lục. Các cô nương đã phân biệt năm người đó quả thực đều là đàn ông, không hề có một cô nương cải nam trang nào cả. Ngoài ra mấy lầu xanh khác cũng không xuất hiện cô gái nào đáng nghi cả.”

Trong phòng im lặng ba giây, sau đó một giọng nói hơi mệt mỏi nói: “Đi xuống đi.”

Giọng nói ấy khiến Khổng Tử Viết thấy rất quen tai, nhưng lại không phân biệt nổi đó là giọng ai. Cô chau mày, đưa tay ra kéo Bách Lí Phượng ra hiệu bảo hắn nên né rồi. Thế nhưng Bách Lí Phượng chỉ cười cười với cô, chỉ ra sau lưng rồi nói: “Trúng mai phục rồi.”

Khổng Tử Viết nhìn theo ngón tay gã thì thấy sau lưng đã đứng đầy thị vệ mặc thường phục cầm đao của Hồng Quốc.

Tiếp sau đó, cửa phòng mở ra, ánh sáng êm dịu trong phòng hắt lên hai người đang ngồi xổm dưới đất.

Khổng Tử Viết ngoảnh đầu nhìn căn phòng nhàn nhạt hương rượu, liền trông thấy người đàn ông kia đang ngồi trên ghế.

Người đàn ông đó mặc y bào huyền sắc, tóc đen xõa tung, mệt mỏi nghiêng người trên ghế, trông có vẻ hơi say.

Trên mặt gã đeo một cái mặt nạ màu bạc, tay xách một vò rượu, từ khóe miệng gã chảy ra hai giọt rượu rơi trên y bào gã, nhuộm lên ấy một đóa hoa mai đen như mực.

Đôi môi đỏ tươi của gã hơi hé, hơi thở nóng rực. Hàng mi dày rậm phủ trên đôi mắt che khuất nỗi trống vắng và cay đắng trong mắt gã, nhưng không giấu nổi nỗi u sầu và mệt mỏi vất vưởng trong không khí.

Trong khoảnh khắc cửa phòng mở ra, ánh mắt của Khổng Tử Viết và gã giao nhau, hai người đều ngẩn ra, lộ ra ánh mắt không thể tin được.

Thời gian như đã trôi qua cả một thế kỉ, lại ngắn ngủi như thoáng qua.

Gã đàn ông đeo mặt nạ màu bạc đột nhiên đứng dậy, lao vào Khổng Tử Viết bằng tất cả sức lực!

Dưới tác dụng của lực, Khổng Tử Viết bị gã đè xuống, người ngả ra sau, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cái ót của cô liền hôn hít mặt đất. Nụ hôn nóng bóng, tàn bạo này khiến người ta nghẹn thở,…có thể khiến người ta ngất xỉu. Vì thế Khổng Tử Viết còn chưa kịp cảm nhận tâm trạng trùng phùng thì đã ngất đi rồi.

Khi Khổng Tử Viết tỉnh lại thì trăng đã treo cao.

Mí mắt cô giật giật nhưng không hề mở mắt ra mà chỉ im lặng nghe ngóng động tĩnh xung quanh, cố phân biệt nơi mình đang ở.

Hiển nhiên là cô không muốn thấy Hồ Li, chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.

Cô có thể không để bụng Hồ Li cố tình tiếp cận, đùa bỡn cô, thậm chí còn hạ độc lúc cô là bạch hổ, nhưng…cô không thể nào chấp nhận nổi một kẻ để có được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” mà lừa gạt cô được!

Tuy mọi người hay nói “sự bất quá tam”, nhưng những người đã từng bị rắn độc cắn, cảm nhận được nỗi sợ nỗi tuyệt vọng khi cận kề cái chết liệu có thể nuôi rắn độc bên mình nữa không?

Trong máu Khổng Tử Viết có niềm kiêu hãnh của chúa sơn lâm, nên cô không cho phép mình ngã hai lần tại cùng một nơi được!

Khổng Tử Viết là một kẻ đi săn rất kiên nhẫn, nên cô không vội mở mắt ra, mà chỉ đợi chờ trong im lặng, đợi Hồ Li ra khỏi cửa căn phòng này.

Thế nhưng Hồ Li cứ ngồi bên giường Khổng Tử Viết như một bức tượng bằng băng, từ đầu chí cuối không hề dịch nửa bước.

Trong đêm lặng ngắt như tờ, gió thổi tung màn, Hồ Li chầm chậm cúi người hôn lên bờ môi Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết nhắm chặt hai mắt, xúc giác càng thêm nhạy cảm. Cô có thể cảm nhận được nỗi chua xót trong nụ hôn của Hồ Li, cùng với sự run rẩy trong linh hồn gã. Nhưng cô vẫn lựa chọn rẻ rúng.

Nụ hôn của Hồ Li cứ ngắt quãng như đang đè nén tình cảm điên cuồng. Gã khẽ cắn môi Khổng Tử Viết, nỉ non: “Tử Viết, ta biết nàng đã tỉnh rồi, nàng mở mắt ra nhìn ta có được không?”

Thấy Khổng Tử Viết vẫn không phản ứng gì, Hồ Li lại khẽ hôn lên môi cô, âm mũi khá nặng nói: “Ta biết nàng đang giận ta, oán ta lừa nàng. Nàng…nàng mở mắt ra nhìn ta, ta sẽ nói cho nàng tất cả mọi chuyện.

Tử Viết, Tử Viết….

Tử Viết, ta cứ tưởng lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là khi nàng đang ngồi trong quán rượu gặm đầu heo kho. Lúc ấy ta còn sai gã sai vặt áo xanh cầm ngân phiếu tới cá cược với nàng. Kết quả bị thua. Sau đó lại gặp nàng ở trong ‘Phi Văn Các’. Nàng thiết kế bàn xoay cho ta, lại cầm đi của ta không ít ngân phiếu.

Từ lúc ta vào nghề tới nay, bao giờ cũng là ta chiếm lấy sản nghiệp của người khác, chưa bao giờ có kẻ có thể moi nhiều tiền trong tay ta đến thế. Ta sinh lòng bực dọc, nổi ý định trêu chọc nàng. Nhưng không ngờ trăm trận trăm bại, thảm hại không tả nổi.

Ta thừa nhận, thủ đoạn của ta hơi đê hèn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm hại nàng thật bao giờ. Thậm chí ta còn nghĩ nếu cả đời này cứ làm Hồ Li của nàng cũng không hẳn không phải một chuyện tốt.

Thế nhưng, điều khiến người ta không ngờ được là ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ lại ở trong tay nàng. Đối diện với của cải khổng lồ của ‘Long huyệt bảo tàng’, chẳng ai mà không động lòng cả.

Tử Viết, nàng không biết ta rất sợ, thật sự rất sợ. Nên vừa nhìn thấy ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ ta liền mất đi lí trí, chỉ muốn chiếm lấy ‘Long huyệt bảo tàng’. Nàng…nàng đừng oán ta, có được không? Nàng không biết rằng khi ta cầm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ về tay, trái tim ta có biết bao mâu thuẫn, vừa phấn khởi nhảy nhót lại vừa hối hận tự trách. Ta từng tự nhủ: ‘Nàng không có khả năng bảo vệ ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’, nên hãy để ta bảo vệ viên châu này không bị những kẻ khác cướp đi, đó là cách tốt nhất.’ Sự thật là suy nghĩ của ta thật tự lừa mình lừa người làm sao. Cuối cùng ta vẫn làm nàng bị thương.

Lúc ta nhìn thấy tên thị vệ Cừ Quốc kia ôm nàng đi, lúc ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, ta biết ta đã mất nàng rồi. Ta tự an ủi mình ‘không sao, mình còn có ‘Long huyệt bảo tàng’, mình có thể hô mưu gọi gió, mình có thể tìm thấy hương hồn kia!’ Cho tới khi tên thị vệ Cừ Quốc kia quẳng nàng vào trong nguy hiểm, một mình quay lại lấy đi ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ trên người ta, ta mới bừng tỉnh, trong lòng ta nàng còn quan trọng hơn ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’! Ta không phái người đi tranh đoạt viên châu ấy với tên thị vệ Cừ Quốc kia, mà sai toàn bộ thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm nàng. Ta không dám tưởng tượng nếu nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ thế nào nữa!

Tử Viết Tử Viết, ta biết giờ ta nói gì nàng cũng không nghe lọt tai. Chỉ là, nàng đừng trách ta nữa, có được không?

Những ngày này ta sống chẳng dễ chịu gì. Vừa nghĩ tới ánh mắt nàng nhìn ta khi nàng rời đi, lòng ta lại khó chịu muốn chết.

Tử Viết, nàng nhất định đã quên mất ta rồi. Nàng không biết rằng những năm nay không lúc nào ta không tìm nàng. Nàng càng không biết cái mạng này của ta thực ra cũng là do nàng cho!

Nếu như…nếu như ta thông minh hơn, sớm biết nàng chính là hương hồn kia. Sao ta có thể lường gạt nàng được? Nếu nàng muốn có tròng mắt của ta, ta cũng sẽ cho nàng!

Tử Viết, nàng đừng nhẫn tâm mặc kệ ta, có được không? Tử Viết…”

Một giọt nước mắt men theo bờ môi Hồ Li lăn vào miệng Khổng Tử Viết, vị mằn mặn loang ra trong miệng cô.

Khổng Tử Viết cuối cùng cũng bị những lời nỉ non lộn xộn và giọt nước mắt mằn mặn của Hồ Li đánh bại, cô không tài nào giữ im lặng tiếp được nữa. Cô từ từ mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Hồ Li, giọng khàn khàn nói: “Ai cũng có thể bị phản bội và lừa gạt, chỉ khác ở mức độ nặng hay nhẹ mà thôi. ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ tốt như thế, nên…ta không oán trách ngươi lừa gạt ta, ngươi cũng không cần phải tự trách mình nữa. Nhưng từ ngày ta rời khỏi Hồng Quốc, lòng tín nhiệm của ta cũng đã theo ta đi mất rồi. Con đường sau này, mỗi người chúng ta phải đi riêng. Ngươi…hãy tự lo cho mình.”

Khổng Tử Viết vòng qua Hồ Li, nhảy xuống giường đi ra ngoài cửa.

Ngay khoảnh khắc Khổng Tử Viết kéo cửa phòng ra, Hồ Li đằng sau đột nhiên la hét the thé, tiếng hét ấy thảm thiết vô cùng.

Màng tai Khổng Tử Viết bị thương, trái tim thắt lại như bị thứ gì đó đâm trúng!

Hồ Li lao vào sau lưng cô, ôm chặt lấy eo cô, gào khóc chói tai. Tiếng khóc ấy như khi bạn đời yêu quý bị chết, khóc đến nỗi rách cả tim gan, khóc long trời lở đất, khóc như đứt từng khúc ruột!

Khổng Tử Viết đau thắt lòng, càng lúc càng thấy mình giống như một tên khốn nạn tội ác tày trời đã làm tổn thương trái tim của một thiếu nam vô tội!

Khổng Tử Viết nhìn gã khóc mà cũng buồn, không kềm được vẻ mặt lạnh lùng nữa, an ủi bằng giọng điệu cứng nhắc: “Được rồi, được rồi, ngươi…ngươi đừng khóc nữa. Ta đã nói không oán ngươi rồi mà.”

Nghe lời này Hồ Li chẳng ngừng khóc mà còn khóc ghê hơn. Gã nức nở bi thương, khóc nấc lên sau đó dừng rất lâu. Ngay lúc Khổng Tử Viết tưởng gã đã thôi thì gã lại bắt đầu gào khóc tiếp.

Kiểu khóc độ khó cao thế này coi như cũng khiến Khổng Tử Viết rối loạn hết cả lên, cô không thể không thỏa hiệp, “Được rồi, được rồi, là ta đã sai. Ta không nên nhỏ mọn, không nên giận ngươi chỉ vì một viên châu. Ta xin lỗi còn chưa được hay sao? Cầu xin ngươi đấy, Hồ Li Hồ đại gia, xin ngài đừng khóc nữa, đừng có gào nữa! Quần áo của ta cũng bị người khóc ướt hết rồi!”

Hồ Li lại nức nở hai tiếng, rồi buông tay ôm Khổng Tử Viết ra.

Khổng Tử Viết lập tức xoay người lại, cầm vạt áo mình định lau nước mắt cho gã.

Hồ Li thút thít, quay người đi với Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết cầm vạt áo, chớp chớp mắt, không biết phải tiếp tục an ủi thế nào nữa.

Hồ Li nghiêng mặt nhanh chóng liếc Khổng Tử Viết một cái, rồi tóm lấy tay cô để lên lưng mình, ý bảo….cô ôm gã từ đằng sau.

Khổng Tử Viết chỉ hơi tỏ ra lưỡng lự, Hồ Li lập tức run run bờ vai, chuẩn bị bắt đầu một vòng gào khóc mới.

Khổng Tử Viết lập tức đưa tay ôm lưng gã.

Hồ Li lại thút thít vài tiếng rồi mới nghiêng người qua, khom lưng, ngoan ngoãn dựa vào lòng Khổng Tử Viết, tội nghiệp thì thào nói: “Tử Viết, sao nàng có thể độc ác như thế hả?!”

Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, lắc đầu cười gượng: “Hồ Li, ngươi còn độc ác hơn ta.”

Hồ Li lập tức ngẩng đầu lên, hờn tủi liếc nhìn cô một cái.

Khổng Tử Viết rùng mình, không nhịn được bật cười ha hả.

Hồ Li lúc này tóc tai bù xù, mắt sưng đỏ, cả cái mũi đẹp đẽ cũng biến thành một quả ô mai đỏ au. Mà dưới quả ô mai kia là hai dòng nước mũi trong suốt, thật là không thể không làm người ta cười như điên!

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết cười nghiêng ngả, gã không chịu nổi nữa bèn móc một tấm gương đồng nhỏ mang theo bên người ra soi.

Chỉ nhìn một cái, tuyệt đối kinh ngạc!

Hồ Li như bị sợ hãi, nhanh chóng xoay người, lôi khăn tay ra lau nước mũi. Sau đó…nhảy lên giường, vểnh mông nằm sấp trong chăn, không chịu lộ mặt gặp người khác.

Khổng Tử Viết nở nụ cười ác ý, nhấc chân lên đạp một cái vào cái mông đang vểnh lên của gã!

Hồ Li bị đau, nhưng vẫn không chịu lộ mặt ra.

Khổng Tử Viết giả vờ mở cửa, Hồ Li lập tức quay đầu nhìn ra cửa. Khổng Tử Viết chống nạnh cười to, Hồ Li nhào tới hôn cô, nuốt tiếng cười của cô vào bụng.

Khổng Tử Viết cố đẩy Hồ Li ra, mặt đỏ bừng, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Hồ Li, cô nói: “Hồ Li, nụ hôn xin lỗi này ta nhận. Nụ hôn nhiệt tình thế này ta vô phúc hưởng.”

Hồ Li sững sờ, mặt trắng bệch, sau đó lại cười hi hi lại gần Khổng Tử Viết, túm lấy vai cô: “Thế à, vậy thì nàng coi nụ hôn của ta thành nụ hôn xin lỗi là được rồi.”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu, liếc nhìn Hồ Li một cái, hừ hừ nói: “Này, chiếm lợi của ta như thế hả?”

Hồ Li bó mớ tóc rối lại, quyến rũ nói: “Tử Viết, ta dâng tới cửa để nàng chiếm mà. Phải biết là ở Hồng Quốc ta cũng là nhân vật số một đấy, ai muốn gặp ta một lần mà không dâng lên tám vạn lượng thì sao được? Ta làm người của nàng, cho nàng ăn đậu phụ, tùy nàng làm gì thì làm, nhưng không cho nàng nói mấy lời xa lạ nữa, khiến người ta đau lòng biết bao.” Nói xong còn giả bộ lấy vạt áo lau nước mắt mình nữa.

Khổng Tử Viết vỗ vai Hồ Li, bùi ngùi nói: “Thảo nào có người nói quốc sư của Hồng Quốc là tên cướp hợp pháp.

Hễ có một con rết bò ngang qua trước mặt ngươi đều bị ngươi vặt hết chân, rồi biến thành một con sâu róm.”

Hồ Li chớp chớp đôi mắt cá vàng với Khổng Tử Viết, ghé sát tai cô phả hơi rồi nói: “Ai cũng nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trước mặt người khác ta là tên cướp hợp pháp. Trước mặt Tử Viết ta chỉ là một tên trộm gặp phải bộ khoái. Nếu Tử Viết muốn kiểm tra dạo này ta đã cướp được những gì, ta rất vui lòng cởi áo cho nàng sờ thử.”

Hồ Li nói câu này rất mờ ám, Khổng Tử Viết chẳng đỏ mặt mà còn nhướn nửa bên lông mày, cười như không cười nhìn Hồ Li, nghĩ bụng: Nếu ngươi mà biết ta chính là con bạch hổ kia, không biết ngươi còn có thể thốt ra câu ấy không.

Hồ Li bị cô cười hơi sợ hãi, gã mất tự nhiên khép vạt áo mình lại, hỏi: “Tử Viết, nàng cười gì thế?”

Khổng Tử Viết cười nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngươi cứ gió một trận mưa một trận thế này rất thú vị thôi.”

Hồ Li lườm cô một cái, nói: “Còn không phải bị nàng hành hạ sao?! Từ nhỏ tới lớn ta chỉ có mừng rỡ và đau buồn đều do nàng ban cho cả!” gã mím môi, ngước đôi mắt cá vàng sưng đỏ lên, căng thẳng nhìn cô, dè dặt hỏi: “Tử Viết, nàng…có còn nhớ ta không?”

Khổng Tử Viết biết Hồ Li không vô duyên vô cớ tự dưng hỏi câu này, vì thế cô rất nghiêm túc hồi tưởng lại.

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết mắt đầy nghi hoặc quan sát mình, vì thế gã tốt bụng nhắc nhở: “Nàng từng cứu ta một mạng.” Thấy Khổng Tử Viết vẫn chưa hiểu, gã vội bồi thêm một câu, “Chúng ta quen nhau ở Duệ Quốc.” Thấy Khổng Tử Viết vẫn mờ mịt, Hồ Li nghiến răng nói, “Lúc đầu ta còn hỏi tên của nàng, nàng vứt cho một câu ‘Tử nói, không thể nói’ rồi đuổi ta đi! Nếu không phải trước khi rời khỏi Hồng Quốc đã nói với A Hương tỷ một câu bí ẩn như thế, nàng bảo ta biết tìm nàng ở đâu đây?! Nếu không phải câu nói vô trách nhiệm kia của nàng đã ấn trong tim ta, nàng bảo ta phải nhận ra nàng thế nào đây?!”

Hồ Li giậm chân, Khổng Tử Viết vẫn đang bồi hồi trước cánh cổng kí ức.

Hồ Li tức quá, đập ót cô, “Nhớ ra chưa? Nhớ ra chưa?! Cho nàng quên ta này! Đồ vô tâm nhà nàng! Lúc ấy tiểu gia ta tên là Phi Sắc, bị người ta đưa tới Vương phủ của Vệ Đông Li….”

Vừa nhắc tới Vệ Đông Li, kí ức của Khổng Tử Viết đột nhiên rõ nét. Không khỏi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Hồ Li, giật mình tỉnh ngộ nói: “Ngươi…ngươi chính là tên nam sủng kia của Vệ Đông Li?!”

Hồ Li kích động nhìn Khổng Tử Viết, gật lấy gật để, rồi lại lắc đầu như điên, nghiến răng nói: “Ta là Phi Sắc được nàng cứu mạng! Không phải nam sủng của Vệ Đông Li!”

Gặp lại cố nhân, lòng Khổng Tử Viết trăm mối ngổn ngang. Cô còn rầu rĩ không hiểu sao Hồ Li lúc nào cũng thích đối nghịch với Vệ Đông Li, giờ cuối cùng cô cũng hiểu rồi, hóa ra hai người đó từng có quan hệ.

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết chẳng vì biết gã là ai mà nước mắt lưng tròng, gã không khỏi không vui, đưa tay đè vai cô lại, chau mày hỏi: “Tử Viết, nàng gặp lại ta, chẳng lẽ không vui mừng sao?”

Khổng Tử Viết điều chỉnh tâm trạng, cực kì phối hợp nhếch môi đáp: “Vui chứ. Nhất là gặp lại ngươi còn sống thế này, ta rất vui!”

Trong mắt Hồ Li đầy sự dịu dàng say lòng người, hỏi: “Tử Viết, những năm qua nàng sống thế nào?”

Khổng Tử Viết nhếch mép cười, đáp: “Câu này hỏi không đúng lắm thì phải? Dẫu sao chúng ta cũng từng sống cùng nhau một thời gian rất dài, với lại…mới xa cách không lâu mà.”

Hồ Li nheo đôi mắt hồ li yêu mị, lập tức đổi góc tấn công: “Tử Viết, nàng nói cho ta hay những chuyện đã xảy ra với nàng đi. Ta biết nàng không phải Như mĩ nhân, cũng không biết rốt cuộc nàng là ai nữa.”

Khổng Tử Viết thở dài một hơi, hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết rốt cuộc ta là ai sao?”

Hồ Li lập tức trợn mắt, làm ra vẻ “nếu không cho ta biết thì ta chết cũng không nhắm mắt được”!

Khổng Tử Viết chớp chớp mắt có vẻ rất thơ ngây hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết ư?”

Hồ Li cứng cỏi gật gật đầu, nắm chặt lấy tay cô, thắm thiết nói: “Yên tâm đi Tử Viết, dù câu chuyện nàng kể cho ta có hoang đường cỡ nào thì ta vẫn tin nàng. Vả lại nàng không phải dọa ta. Vì ta đã biết nàng từng chỉ là một hương hồn. Bây giờ dù nàng bảo ta nàng chỉ là một ác quỷ, ta cũng không….a….a….a….hổ!”

Sau một tiếng hét thảm thiết, cuối cùng Hồ Li vừa dõng dạc không biết sợ của chúng ta vì quá sợ hãi đã….chết ngất.

Khổng Tử Viết thành công mò ra cách biến thân, giờ nở một cười tà ác. Dù hơi tiếc bộ quần áo này, nhưng có thể dọa Hồ Li ngất cũng làm cô thoải mái, đúng là tiền nào của nấy.

Dù là kiếp trước hay kiếp này Khổng Tử Viết cô không phải là kẻ chịu thiệt bao giờ.

Cô đã quyết định tha thứ cho Hồ Li, thì đương nhiên phải giải khúc mắc này. Mà cách để cởi khúc mắc tốt nhất là ăn miếng trả miếng.

Hồ Li đã lừa cô, làm cô bị thương, cô liền dọa gã, đạp gã!

Khổng Tử Viết giẫm lên Hồ Li đang ngất xỉu, cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng có một cảm giác cân bằng khó tả.

Thú thật là cảm giác này quá tuyệt!

Cho dù Hồ Li vừa tỉnh lại cứ nhắc đi nhắc lại mình không sợ con bạch hổ, nhưng gã vẫn không tài nào thay đổi được một sự thật rằng vừa nhìn thấy Khổng Tử Viết gã liền run rẩy.

Khổng Tử Viết đã biến thân lại thành người qua ý nghĩ, lúc này đang trần truồng bọc mình trong chăn đơn, vỗ vai Hồ Li, rất “tốt bụng” nhắc nhở: “Ngươi sợ ta làm gì? Lòng dũng cảm khi ngươi hạ độc con bạch hổ còn làm ta sợ ngươi ba phần đây này.”

Hồ Li run chân, mặt mày như đưa đám, cầu xin: “Tử Viết, chúng ta…chúng ta có thể đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không? Lúc ấy ta hạ độc con bạch hổ còn không phải vì nhớ thù nó đã ăn thịt Như mĩ nhân sao? Không không, là nhớ thù nó đã ăn thịt nàng. Chết cha, Tử Viết, nếu có một ngày ta kể chuyện giữa nàng và ta cho người khác nghe, chắc chắn họ sẽ tưởng ta điên rồi.”

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ, nói nhỏ như đang lẩm bẩm: “Nếu không phải tự mình trải qua, chắc ta cũng nghĩ mình điên rồi.”

Hồ Li nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô, an ủi cô trong im lặng.

Khổng Tử Viết cười nhạt, kể ngắn gọn quá trình biến hóa thành người của mình một lần cho Hồ Li nghe. Còn số mệnh kiếp này lại không nhắc tới. Dẫu sao với kết cục không thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ thì cho dù nghĩ tới cũng không cho người ta cảm nhận được hi vọng cuộc sống. Mà cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Khổng Tử Viết cô vẫn luôn thử thay đổi kết cục!

Nếu…nếu như cô có thể thu thập được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” và “Tinh Hạch Tử”, sau đó tìm được khối hồn phách đã mất của Ân Tà Ma Quân, có lẽ…có có thể khiến Ân Tà Ma Quân giúp mình thay đổi vận mệnh, thoát ra khỏi ngũ hành. Cô có thể không làm tiên, không làm người, dù chỉ làm một tiểu yêu lười nhác cũng được.

Nếu yêu cầu này quá cao, vậy…cô chỉ có thể xin Ân Tà Ma Quân để hắn “mời” Vương mẫu nương nương thoát y nhảy một bài cho mọi người coi, để trước khi cô hồn bay phách tán cũng có thể cười một trận thoải mái!

Nghĩ đến đây khóe môi cô lại nhếch lên, nở một nụ cười có thể nói là rất tà dâm.

Hồ Li rùng mình, xoa xoa hai cánh tay để cố làm dịu đi cảm giác sởn tóc gáy này đi, “Tử Viết, nàng nghĩ gì mà cười khủng bố quá vậy?”

Khổng Tử Viết đánh trống lảng: “Không có gì. À, sao ngươi lại chạy tới Duệ Quốc thế này?”

Hồ Li cốc đầu cô, “Ta đã bảo nàng rồi mà, sao ta có thể làm quốc sư Hồng Quốc chứ. Sau khi rời khỏi Vương phủ của Vệ Đông Li, ta liền tới thẳng Hồng Quốc, vất vả kinh doanh ít buôn bán nhỏ bằng ngân phiếu nàng nhét cho, sau đó kiếm đủ tiền mở quán xanh đầu tiên. Kết quả lão Hồng Đế háo sắc kia cải trang đi tuần tới lầu xanh tìm vui. Ta thấy lão là một con dê béo, bèn đưa lão vào tròng, moi ra được không ít bảo vật của lão, còn khiến lão tưởng ta là một bán tiên, có thể coi bói bốc quẻ. Mấy lần thử thách ta vẫn không lộ tẩy. Vì thế Hồng Đế mời ta thay lão quản lí quốc khố Hồng Quốc, ta liền lên chức quốc sư Hồng Quốc.”

Tuy Hồ Li nói rất đơn giản, nhưng Khổng Tử Viết biết mấy lần thử thách ấy chắc chắc cực kì nguy hiểm. Nghĩ mà xem, Hồng Đế thân là quân chủ một nước, há có thể lừa gạt dễ dàng sao?

Hơn nữa tâm tư Hồng Đế trước nay luôn kín đáo, làm việc chỉ cầu lợi nhuận không tính hậu quả, nếu không phải Hồ Li có thể mang của cải tới cho lão thì sao lão có thể giao phó quốc khố vào tay Hồ Li được?

Xem ra mấy năm nay Hồ Li có vẻ sống rất nở mày nở mặt, nhưng thực chất lại giống như đi trên băng mỏng.

Khổng Tử Viết thôi không thương hại gã nữa mà cười hi hi hỏi: “Quốc sư đại nhân này, sau này tiểu nữ tử nên gọi ngươi là Hồ Li hay là Phi Sắc đây?”

Hồ Li cười giễu nói: “Phi Sắc cũng là tên người sao?” cụp mắt xuống, ủ ê nói, “Mẫu thân ta từng là mĩ nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thành Dực Châu, gả cho Trương công tử ở Ngô Thành không lâu thì Trương công tử liền qua đời. Trương gia nói mẫu thân ta là sao chổi, liền đuổi bà ra khỏi nhà. Mẫu thân không dám quay về nhà mẹ, liền bán hết trang sức trên người, mở một quán đậu phụ, gắng gượng kiếm sống.

Ai ngờ tai họa từ trên trời giáng xuống. Có người thèm muốn sắc đẹp của mẫu thân, cưỡng hiếp mẫu thân. Bụng mẫu thân ngày càng to, bị người ta chỉ trỏ chửi rủa sau lưng. Trương gia biết chuyện này, chẳng những không giải oan làm chủ cho mẫu thân mà còn nhốt mẫu thân vào lồng heo rồi thả trôi sông!

Mẫu thân được một ngư phu cứu lên, để sinh ta ra, nuôi ta lớn, không thể không nương thân cho một ngư phu hơn năm mươi tuổi! Ngày sinh nhật ta năm tuổi, mẫu thân nhắm mắt xuôi tay, tên ngư phu kia liền bán ta cho bọn buôn người, rồi sống đầu đường xó chợ, bị bọn buôn người bán qua tay tới khắp nơi.”

Nói xong gã còn cố tình chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ chẳng hề gì, cười hi hi nói: “Cho nên ta có rất nhiều tên, hôm nay tên là đồ đê tiện, ngày mai tên là đồ trứng thối, ngày kia lại đổi một cái tên mới. Ha ha…Tử Viết, ta thích nàng gọi ta là Hồ Li, thích cái tên nàng đã đặt cho ta. Ta…không muốn đổi nữa. Hay là, ta cũng theo họ của nàng. Nếu có ai hỏi ta liền nói ta tên là Khổng Hồ Li.”

Khổng Tử Viết thương cho cảnh ngộ của Hồ Li, cô nắm chặt tay gã, gật đầu nói: “Được, sau này ngươi theo họ của ta!”

Hồ Li cười không thấy mặt mũi đâu, một lời hai nghĩa nói: “Được, sau này ta sẽ theo họ của nàng.”

Khổng Tử Viết chẳng hiểu sao lại rùng mình, vội chuyển đề tài nói: “Ngươi còn chưa kể sao ngươi lại tới Duệ Quốc?”

Hồ Li mềm nhũn người dán lên mình Khổng Tử Viết, nhỏ nhẹ nói: “Còn chẳng phải để tìm đồ vô lương tâm nàng hay sao?”

Khổng Tử Viết cảm thấy Hồ Li đúng là một tay cao thủ phản công! Rõ ràng là gã có lỗi với cô, thế mà một lát sau cô lại biến thành kẻ tội lỗi đầy mình.

Hồ Li thấy Khổng Tử Viết không nói, lòng gã hơi hoảng, vội dè dặt lén quan sát sắc mặt của cô.

Khổng Tử Viết đập đầu gã, quát: “Nói tiếp!”

Hồ Li tủi thân xoa đầu rồi mới cân nhắc từ mà nói: “Tử Viết, lần này ta tới đây đúng là để tìm nàng. Nhưng mà lão già Hồng Đế kia lại có một nhiệm vụ cho ta, sai ta đón nàng về Hồng Quốc để thành thân với Tiểu Bảo.” Câu này nói đến cuối đã biến từ nói khẽ thành nghiến răng nghiến lời.

Hồ Li thấy cô chỉ cụp mắt không nói gì, gã bèn quấn lấy ngón tay cô, thân mật vẽ vài vòng: “Tử Viết, nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ không lão già Hồng Đế kia toại nguyện! Tiểu Bảo còn bé như thế, chuyện chết yểu khó mà đề phòng được!”

Khổng Tử Viết nghẹn thở, xiết lấy ngón tay Hồ Li, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Ngươi đã làm gì Tiểu Bảo hả?”

Hồ Li vội lắc đầu, giải thích: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, ta chưa làm gì cả.”

Khổng Tử Viết thở phào một hơi, cảnh cáo gã: “Ngươi chớ có làm Tiểu Bảo đấy! Bằng không ta sẽ cắn chết ngươi!”

Hồ Li cụp mắt xuống rồi đảo mắt, giọng điệu cực kì tủi thân: “Tử Viết, chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng một Tiểu Bảo sao?”

Khổng Tử Viết thấy câu mình vừa nói hình như hơi nặng lời, vì thế cố dỗ dành: “Hồ Li, đây là chuyện giữa chúng ta, có liên quan gì tới Tiểu Bảo chứ? Nó còn nhỏ như thế, không nên bị cuốn vào thế giới phức tạp của người lớn.”

Hồ Li chớp chớp hàng mi, gối đầu lên vai cô, chu mỏ cười trộm, ngoan ngoãn nói: “Biết rồi. Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì tới người khác. Cho dù nàng lấy Tiểu Bảo thật thì ta cũng có thể trắng trợn vào Lam Vương phủ, ngày ngày trèo tường vào ngủ với nàng.”

Khổng Tử Viết cảm thấy máu toàn thân đang dồn lên não! Cô lắp bắp nói: “Hồ…Hồ Li, ngươi đang đùa đấy à?”

Hồ Li chớp chớp đôi mắt cáo vô tội, hỏi lại: “Nàng thấy ta đang đùa sao?”

Khổng Tử Viết nghĩ hai giây rồi nở một nụ cười gian xảo. Cô nhìn Hồ Li tình nồng ý đậm nói: “Được, nếu ta lấy Tiểu Bảo rồi, ngươi cứ tới Lam Vương phủ, ngày ngày trèo tường vào ngủ với ta đi.”

Hồ Li kích động đến nỗi đỏ bừng mặt, nói năng lộn xộn: “Ta….ta tưởng…ha ha…nàng đồng ý là tốt rồi, đồng ý là tốt rồi….”

Khổng Tử Viêt e thẹn liếc Hồ Li một cái, “Lúc cùng ngủ ngươi phải khoan dung đấy. Ta…ta thích ngủ trần.”

Lúc này Hồ Li mặt như hoa đào, mắt phóng điện, ước gì lập tức thúc đẩy hôn sự của Khổng Tử Viết và Tiểu Bảo để tiện cho kế hoạch vụng trôm sau này của gã! Gã kích động nói không ra lời, chỉ có gọi hết lần này tới lần khác, “Tử Viết, Tử Viết…”

Khổng Tử Viết nắm chặt tay gã, cười tươi như hoa, “Hồ Li ngươi không biết giấc ngủ tốt nhất là phải ngủ trần. Tối nào ta cũng biến thành bạch hổ, lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái lắm. Ngươi cũng biết đêm dài nhạt nhẽo, chẳng có ai trò chuyện với ta cả, ngày ngày cô đơn biết bao. Giờ thì tốt rồi, buổi tối có người bầu bạn, chẳng những có người có thể nói chuyện với ta, cho dù ta đói cũng có thể gặm hai cái chân giò tươi ngon. Này này, Hồ Li, ngươi làm sao thế? Sao mặt trắng bệch thế này? Run cái gì? Phòng này có lạnh đâu. Hay là giờ ta biến thành bạch hổ ngủ trần với ngươi nhé?”

Hồ Li khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, càng lúc càng thấy ý định trèo tường vụng trộm ban nãy đúng là một hạ sách, thế là gã lại đề nghị: “Tử Viết, ta nghĩ rồi, chúng ta không thể làm những chuyện thiếu suy nghĩ như thế trong Lam Vương phủ được. Hay là chúng ta bỏ trốn đi! Tìm một nơi non nước hữu tình sống vui vẻ. Ban ngày nàng cày ruộng, ta dệt vải. Buổi tối nàng ngủ, ta…ta dắt hai con dê trông nàng.”

Khổng Tử Viết cười nghiêng ngả hỏi: “Hồ Li, ngươi có nhiều ý tưởng thật đấy. Ta hỏi ngươi, ‘Mĩ sắc cờ bạc’ lần này cũng là cách ngươi nghĩ ra sao?”

Hồ Li gật đầu đáp: “Ừ. Ta vừa vào đô thành Duệ Quốc liền nghe nói Vương phủ của Vệ Đông Li bị cháy. Thấy cáo thị được dán nói là treo giải thưởng cho ai bắt được tên phóng hỏa có vết thương do tên ở chân trái. Ta ngẫm nghĩ rồi đoán ra tên phóng hỏa có thể chính là tên ngốc Bách Lí Phượng. Nếu là cao thủ bình thường lẻn vào Vương phủ của Vệ Đông Li thì không có lí nào không bị giết chết, cũng chỉ có Bách Lí Phượng mới có thể toàn thân mà ra.

Theo suy đoán của ta, Vệ Đông Li huy động nhiều người bắt Bách Lí Phượng chắc chắc là vì gã đã cứu nàng đi. Cho nên ta mới tổ chức ‘Mĩ sắc cờ bạc’ hòng dụ nàng ra để bảo vệ nàng.

Trước đây nàng dịch dung lừa được ta, khiến ta không phát hiện ra nàng đầu tiên để nói với nàng những bí mật ẩn giấu trong lòng ta. Nay cho dù nàng có dịch dung thế nào thì ta chỉ cần nhìn vào mắt nàng liền biết đó chính là nàng! Coi nàng sau này làm sao có thể lừa gạt ta nữa!”

Khổng Tử Viết chắp tay, cất tiếng khen ngợi: “Qủa nhiên là hỏa nhãn tinh.” Thấy Hồ Li hất cằm, vẻ mặt đắc ý, Khổng Tử Viết lại cười hi hi bổ sung nói một câu, “Chẳng qua ta hơi buồn, sao ngươi không thể nhìn vào mắt ta mà nhìn ra ta chính là con bạch hổ đó chứ?”

Hồ Li giật giật khóe miệng, cơ thể bất giác lùi sau hai phân, mất tự nhiên lẩm bẩm: “Lúc đầu nếu không phải nhìn thấy con bạch hổ ăn sống Như mĩ nhân, ta…ta cũng sợ hổ đến thế. Nàng…nàng đợi đấy, đợi ta quen rồi sẽ sợ thế nữa.”

Khổng Tử Viết chìa tay ra kéo Hồ Li sắp trượt xuống đất, “Được, ngươi cứ từ từ làm quen đi. Tỷ tỷ đây không cãi nhau với ngươi nữa. Bách Lí Phượng đâu? Ngươi đưa gã tới phòng nào rồi?”

Hồ Li chớp mắt, nói: “Gã ấy à, đang ngủ, lát nữa là tỉnh thôi.”

Khổng Tử Viết sinh lòng nghi ngờ, đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi thăm gã. Chân gã bị thương, phải thay thuốc rồi.”

Hồ Li không tình nguyện đứng dậy, đi cùng Khổng Tử Viết tới phòng Bách Lí Phượng.