Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 22




Thượng lộ bình an, không ai truy đuổi, đồ ăn Trần lão hán cho được Lâm Chi Diêu nghiệm qua, không có độc, phụ tử hai người nhìn nhau đoán là có ai đó dọc đường tương trợ.

“Có phải chính là tiểu hải đường của ngươi không?” Lâm Chi Diêu cố tình nói như vậy, không phải muốn khơi dậy vết sẹo đã liền, chính là muốn nhìn phản ứng của Thiển Uyên thôi, đợi bị mắng nhưng không nghĩ đến Thiển Uyên chỉ là có chút đăm chiêu lắc đầu nói “Ta cũng không biết.” Khiến Lâm Chi Diêu có chút không ngờ, trong đầu một thanh âm nho nhỏ không xác định nói “Hắn là nghiêm túc thật sao?” Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có mở miệng hỏi, nháy mắt mấy cái lại nằm xuống.

Xe bò thực đơn sơ, gió thổi vào soàn soạt, Lâm Chi Diêu bị Thiển Uyên quấn ở trong chăn, một lớp lại một lớp chẳng khác gì sâu lông sống qua mùa đông, nhưng mà vừa mới lên đường gió thổi vèo vèo vẫn cứ lạnh đến không chịu được. Thiển Uyên sốt ruột tức giận đánh xe, nhưng con bò già lại là quyết tâm, như thế nào cũng đi chầm chậm, bởi vậy bầu trời tối đen cũng không đến được thị trấn phía trước, đành phải ăn ngủ nơi hoang dã. Kéo xe bò đến sau một nham thạch cản gió, cột trâu xong, Thiển Uyên cũng trèo lên xe, run cầm cập chui vào ổ chăn của Lâm Chi Diêu, tiếp đó tay chân đồng thời sử dụng, giống như bạch tuộc cuốn lấy Lâm Chi Diêu.

“Trời lạnh ghê! Nương tử lạnh không, lại đây, tướng công giúp nương tử sưởi ấm một chút! Ngoan!” (có thật Uyên ca trước đây có ý định đi tu không hả trời, tu Phật kiểu này thật là . . . . . -3-!) Thiển Uyên cười đùa cợt nhả, ở trong chăn tranh thủ sờ loạn bóp loạn, Lâm Chi Diêu ra sức giãy dụa, ở trong lòng hắn xoay tới xoay lui, chỉ chốc lát sau hai người đều đỏ mặt thở hổn hển.

“Đừng . . . . . đừng quậy nữa!” Lâm Chi Diêu ở vào thế yếu, cảm thấy một vật gì đó ngạnh ngạnh chọc vào bụng của mình, sợ tới nói chuyện cũng cà lăm. Thích Thiển Uyên nhưng nhớ đến đêm đầu tiên của hai người không tốt đẹp gì cho cam, Lâm Chi Diêu cho đến giờ mỗi lần nhớ đến tối đó còn có thể cảm thấy được thắt lưng đau mông đau! Lúc này thân mang thương tích, nếu như chọc cho Thiển Uyên phát lên dục hỏa chỉ sợ mạng già của mình sẽ không tiếc bị bàn giao tại nơi hoang sơn dã lĩnh trên ngưu xe này thôi! Rụt lui thân mình về phía sau, nhiệt thiết (cái này chính là cái-mà-ai-cũng-biết) lại cũng húc theo mình dồn ép đến, phía sau lưng đã là tấm ván gỗ dán vách xe, không còn đường để thối lui nữa!

Thể nghiệm lần đầu tiên với Thiển Uyên, Lâm Chi Diêu mỗi lần hồi tưởng đến chính là bốn chữ ― “Ám ảnh kinh hoàng” (_ _!!), lúc này Thiển Uyên bắt đầu hồi tưởng cũng là bốn chữ ― “Nhớ mãi không quên” (=3=!!). Ngày đó mình trong lòng tức giận, hai người lại đều trúng xuân dược, bởi vậy phần lớn là giống tiết dục hơn là hoan ái, Thiển Uyên cho tới giờ luôn tận tâm ám thị chính mình quên đi chuyện ngày hôm đó, nhưng tâm tình đối với Lâm Chi Diêu hiện tại bất đồng khi xưa, đêm đến hồi tưởng lại chuyện đó cũng không có cảm giác gì mỹ mãn lắm, thế nhưng cũng cảm thấy được thập phần ngọt ngào, trong trí nhớ bộ dáng Lâm Chi Diêu bò xổm ở trước ngực hắn thúc thích khóc nức nở trở nên thập phần chọc người thương yêu! Suy tưởng tâm viên ý mã như vậy, trong lòng lại ôm người mật đường này, hạ thân bất giác bự thêm một vòng, cánh tay ôm Lâm Chi Diêu nắm lại thật chặt, hai người lúc này không có lấy một kẽ hở nào, đều thở hổn hển.

“Thiển . . . . . Thiển Uyên!” Nam nhân thanh âm có chút run rẩy, nghe vào cảm thấy thực đáng thương, Thiển Uyên nhịn không được cười, khiến cho y sợ như vậy! Thoáng hôn nhẹ trán qua y sau đó buông y ra.

“Mau ngủ đi!”

“Gì?” Thực ngoài ý nghĩ của Lâm Chi Diêu, sao lại vậy, hắn không phải là muốn sao? Của hắn . . . . . ách . . . . . cái kia cũng . . . . . đã như vậy!”

“Chụt!” Tại miệng y hôn một cái, lão nam nhân này sao lại đột nhiên trở nên đáng yêu như vậy! Thực chịu không nổi mà!

“Tuy rằng rất muốn cùng ngươi làm tình, nhưng ta còn chịu đựng được! Ngươi mau ngủ đi, có ta trông chừng, thực an toàn!”

Làm . . . . . làm tình? Trong đầu Lâm Chi Diêu lặp lại thuật ngữ mới này, đoán cũng có thể đoán được ý tứ của nó là gì, thế nhưng cách nói này thật đúng là khiến người ta xúc động chảy máu mũi mà! Tiểu hài nhi này sao lại có nhiều dạng như vậy? Chẳng lẽ trong kinh Phật cũng có thể giảng mấy thứ nào sao? ( . . . . . -__-!)

Nói thì nói vậy thôi nhưng Lâm Chi Diêu cũng có chút động tình. Từ trước đến nay đều là hàng đêm sanh ca, tính ra cũng đã rất nhiều ngày rồi chưa có phóng thích dục vọng, thân thể tuy rằng mệt mỏi nhưng lời nói kia lại khiến dục vọng bắt đầu rục rịch, hơn nữa ở trong đầu tưởng tượng một chút tình cảnh cùng Thiển Uyên “làm tình”. Vậy phải làm sao bây giờ đây, vừa rồi đã cự tuyệt hắn, dù sao cũng không thể trưng ra cái mặt già này mở miệng muốn! Đúng là hối hận không kịp!

Bởi vậy Lâm Chi Diêu nằm trong lòng Thiển Uyên càng ngày càng khó nhịn, một đôi tay bắt đầu không an phận, ngón tay ở ngực Thiển Uyên khoanh tròn khoanh tròn. Lâm Chi Diêu tung hoành trong hoan trường đã lâu, thủ đoạn ve vãn cao minh, ngón tay vẽ vòng tròn nhắm ngay nụ hoa trước ngực Thiển Uyên mà nắn, tay kia thì đi xuống dưới tìm kiếm, tấc tấc trêu chọc, rốt cục cầm lấy phần thân của Thiển Uyên vỗ về chơi đùa trong chốc lát, hơi thở của Thiển Uyên càng ngày càng nặng nề, ngực phập phồng rõ ràng, nhưng không có động tác gì, Lâm Chi Diêu khẽ cắn môi, ôm thắt lưng Thiển Uyên hướng trong chăn rút vào. (hai người chẳng ai vừa cả =3=!!)

Khẩu giao, từ trước đến nay chỉ có người khác làm cho y, hiện giờ chính mình tự thực hiện quả là rất không dễ dàng. Ai nói chưa ăn qua thịt heo cũng có thấy qua heo chạy, Lâm Chi Diêu y đã gặp qua đủ loại màu sắc cùng hình dạng heo chạy qua chạy lại, đến phiên chính mình vẫn là bị khiếp sợ!

Vật kia ngay tại ba tấc trước mắt, mùi nam tính xông vào mũi, gân xanh phơi bày ra, nảy lên nảy lên, rất khiến người khiếp sợ! Lâm Chi Diêu cắn răng một cái, nhắm mắt lại, há miệng nuốt lấy nó! Thân thể của Thiển Uyên run lên rõ rệt! Lâm Chi Diêu ngậm nó trong chốc lát, một mặt hồi tưởng cảnh tượng ngày thường đám người tình làm như thế nào, một mặt bắt đầu động tác, liếm liếm, hôn hôn, hút hút, cắn cắn, aiz nha! Nhanh chóng nhả ra! ― Cắn hơi dùng sức rồi! Nhìn nhìn, hô hô, hoàn hảo, không có bị cắn chảy máu! Lại nào lại nào! Mới vừa hé miệng, cả người bị túm từ trong chăn lôi ra! Chưa kịp kinh hô thì lời lẽ đã bị người đoạt mất!

“Ưmmmm!”

“Muốn chết!” Thiển Uyên nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người đem Lâm Chi Diêu đặt dưới thân “Ngươi đồ yêu tinh! Muốn chết phải không?”

“Ta . . . . . ta . . . . .”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn cùng ngươi làm tình!” Cuối cùng vẫn là trưng ra cái mặt già này mở miệng muốn ―

Mỹ nhân cổ trang đỏ mặt xấu hổ nói ra lời của tiền vệ như vậy, trận đấu này quả thực chính là búp bê tình ái tối H dưỡng thành trò chơi! Thiển Uyên muốn phun máu mũi! Yêu nghiệt! Địa tạng phật, Dược sư phật, a di đà phật! Nhịn không được nữa! Động thủ xé y phục!

“A a! Đừng có xé! Rách sẽ không còn đồ để mặc nữa!” Lâm Chi Diêu kinh hoàng loạn kêu, che giấu sợ hãi của mình. Thiển Uyên nghe y kêu lên như vậy biết y đang khẩn trương, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều, một mặt âu yếm y một mặt ghé vào lỗ tai y tựa như mê hoặc nói “Xuỵt, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm ngươi đau đâu.” Lâm Chi Diêu tay mềm chân xụi, lập tức hóa thành một hồ xuân thủy, không tiếp tục giãy dụa nữa. Quả thực so với thần chú còn linh nghiệm hơn!

Thả lỏng người ra quả nhiên không còn sợ hãi như vậy nữa, tất cả lực chú ý đều tập trung ở xúc giác, khoái cảm của thân thể bị phóng đại cực hạn, cảm giác đem chính mình giao cho người khác rất kì lạ, huống hồ là người mà mình toàn tâm toàn ý thích, Lâm Chi Diêu cảm thấy thân thể của mình giống như một đóa hoa vậy, ở dưới sự vỗ về chơi đùa của gió đêm từ từ nở rộ, run rẩy không ngừng, khó chịu nhưng khó nhịn.

Vốn lo lắng cho thương thế của y, không định cùng y làm, nhưng bị yêu tinh này châm ngòi đành phải thuận theo y, chính là phải cẩn thận một chút không làm y khó chịu. Thiển Uyên nghĩ như vậy nên đối y khinh nâng niu nhẹ nhàng, hôn y, một ngón một ngón vân vê *** giúp y chuẩn bị, thăm dò tiến vào chậm rãi xoay vòng, kiềm nén, chịu đựng kích thích động thân tiến vào, kiên nhẫn làm đủ công tác chuẩn bị.

Đáng thương Lâm Chi Diêu giống như cá bị bắt khỏi sông, giương miệng há mồm thở hổn hển, hai tay gắt gao bám vào lưng Thiển Uyên, miệng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, hốc mắt cũng ẩm ướt, Thiển Uyên ôn nhu ngược lại càng làm cho y khó có thể chịu được, thân thể như trống rỗng cấp bách khát khao được lấp đầy, miệng hô lên ý tứ không rõ ràng “Nhanh. . . . nhanh lên!” Âm cuối phát run, kiều mỵ câu nhân. Thiển Uyên rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa, rút ngón tay ra, tách hai chân thon dài của y ra, nâng thắt lưng của y lên, một tấc một tấc tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt kia. Bạn đang �

“A! Thật muốn chết mà! Diêu, thật chặt! Thật nóng!” “Ca ngợi” trắng trợn như vậy làm cho Lâm Chi Diêu vừa thẹn vừa giận, trừng mắt liếc hắn một cái, ai ngờ cơ thể vì động tác vô ý này mà co rút lại, Thiển Uyên bị kích thích giật mình một cái, gầm nhẹ lên xong đem chính mình thật mạnh chôn vùi vào càng sâu trong cơ thể!

“A! A! . . . . . Không, đừng! Sâu quá! Nnn!” Lâm Chi Diêu chống trong ngực Thiển Uyên, trong lòng dâng lên khoái cảm khôn xiết, vừa khó nhịn vừa vui thích, rồi lại không nói rõ ra được nó là cái gì, thầm nghĩ khóc lại lắc lắc đầu, hai mắt ngấn sương, Thiển Uyên cúi xuống hôn đi nước mắt nơi khóe mắt y, ghé vào lỗ tai y nỉ non “Diêu! Yêu tinh của ta, bảo bối của ta . . . . . Yêu ngươi . . . . .” Xong lại chậm rãi đong đưa thắt lưng . . . . .

Thời điểm làm tình nói tiếng yêu cũng giống như lúc đạt đến cao trào, đã từng trải qua nên đạo lý này Lâm Chi Diêu hiểu rất rõ, nhưng mà y vẫn bị câu “Yêu ngươi.” Kia của hắn khuấy động đến tâm tư nhộn nhạo. Xong việc hai người vẫn ôm lấy nhau, rất lâu sau đó Lâm Chi Diêu mới lấy hết can đảm ghé vào tai hắn hỏi “Ngươi nói thật sao?” Vất vả cả ngày, kích tình mãnh liệt qua đi, Thiển Uyên chịu không nổi lăn ra ngủ. Lâm Chi Diêu liếc mắt nhìn Thiển Uyên đang ngủ say, lại ngẩn ngơ nhìn lên nóc xe một lúc, tai dán chặt nơi ngực hắn lẳng lặng lắng nghe tiếng nhịp tim của hắn trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.