Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 40




Thiển Uyên ngơ ngác nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên co chân bỏ chạy như trối chết, khinh công cũng quên dùng, mới vừa chạy được hai bước đã bị Kỉ Minh từ phía sau lưng ôm chặt lấy!

“Buông ra!” Thiển Uyên không đành lòng tổn thương y, chỉ đành lớn tiếng quát tháo, người phía sau lại vẫn không chịu nhúc nhích, Thiển Uyên giãy dụa trong chốc lát, thở dài mà bất động.

“Kỉ đại ca, buông.” Thiển Uyên không tiếp tục giãy dụa, mềm mỏng khuyên bảo.

Kỉ Minh lại rầu rĩ lên tiếng: “Đã lâu rồi ngươi không gọi ta Kỉ đại ca.”

“Huynh buông đệ ra trước đã, có chuyện gì từ từ nói, đệ không đi, huynh có gì muốn nói hôm nay đều nói ra hết đi.” Thiển Uyên cảm thấy vẫn là làm rõ ràng thì tốt hơn, đối y, đối mình, đều tốt.

Kỉ Minh lại cố chấp nói: “Động phòng hoa chúc, lương tiêu khổ đoản, thiếp thân thỉnh phu quân yêu thương.”

Thiển Uyên cười khổ: “Kỉ đại ca, việc này là đệ thật có lỗi với huynh, bây giờ đệ liền đi tìm Vương gia nói rõ ràng, để lão thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

“Đệ cũng nói là mệnh lệnh đã ban, làm sao thu về được? Đối ta mà nói điều này không chỉ là vương lệnh, còn là thiên mệnh. Ta biết đệ lòng có người yêu, nếu đệ không muốn thì cứ đi, không cần phải đến tìm Vương gia. Ngày mai nếu như bạch lăng kia . . . ., Vương gia sẽ khai ân, ban thưởng ta cái chết, đệ sau này cũng không cần vì thế mà thêm phiền não . . . .” Kỉ Minh thanh âm kiệt lực bình tĩnh, ngữ khí vẫn không khỏi u oán đau xót mà dịu dàng, nói xong lại nhẹ nhàng tựa đầu vào sau lưng Thiển Uyên, cánh tay ôm hắn cũng siết chặt hơn. Thiển Uyên tựa hồ khí lực bị rút hết, muốn đẩy y ra cũng không thể.

“Haiz . . . .” Dường như cam chịu thở dài một tiếng “Gió đêm lạnh, huynh mặc y phục vào trước đi.”

“Đệ trước đừng quay đầu lại.” Kỉ Minh thanh âm rầu rĩ, Thiển Uyên nghĩ đến y là nan kham, bởi vậy theo lời đưa lưng về phía y, nhưng một hồi lâu Kỉ Minh vẫn như cũ ôm chặt lấy hắn, không có ý buông tay, Thiển Uyên đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy Kỉ Minh nhỏ giọng nói:

“Ta thích đệ.”

Tuy rằng sớm đoán được nhưng được trực tiếp nói rõ như vậy, Thiển Uyên vẫn là bị chấn động mạnh.

Kỉ Minh mơ hồ không rõ tại sau lưng hắn nói: “Ta thích đệ. Ta cũng không biết chính mình làm sao nữa, sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ như vậy. Không gặp được đệ liền cô đơn, gặp được ngươi liền vui mừng, đệ khoái hoạt ta cũng cảm thấy vui vẻ, đệ bi thương ta liền khổ sở . . . . Đệ cảm thấy ghê tởm cũng được chán ghét cũng không sao, ta chỉ là muốn nói cho đệ biết ta thích đệ là đủ rồi.”

“Kỉ đại ca, đệ . . . .”

“Xuỵt, đệ hãy nghe ta nói hết đã. Ngày mai Trầm phi sẽ đi Tê Hà Tự bái phật, đệ tại thiện phòng hậu điện của trụ trì chờ nàng, cẩn thận không được để người theo dõi. Đệ hiện tại không nên hỏi vì sao, gặp nàng đệ sẽ biết. Lâm Thiên Tuyệt nói không phải tất cả đều là thật. Ta cũng chỉ biết nhiêu đó thôi, đệ hành sự cẩn thận.”

“ . . . . Huynh vì sao muốn nói cho đệ biết những điều này?”

“Ta biết ta so ra kém y, tướng mạo cũng đẹp, võ công cũng giỏi. Chính là, tâm ý ta đối với đệ, chỉ có điểm này, vô luận như thế nào ta cũng không muốn bại dưới y, ― những gì y có thể làm cho đệ, ta cũng có thể!”

“ . . . . .!!” Trừ bỏ kinh ngạc, Thiển Uyên thật sự không biết nên nói gì.

Kỉ Minh buông hắn ra: “Được rồi, đệ trở về phòng đi thôi. Nhớ kỹ lời nói của ta, ngày mai tại Tê Hà tự.”

Thiển Uyên xoay người lại: “Ta đi rồi huynh làm sao bây giờ, ngày mai . . . . Lâm Thiên Tuyệt thật sự sẽ giết huynh sao?”

Kỉ Minh cười khổ lắc đầu.

Làm như khẳng định không việc gì, Nam Lăng Vương không phải ngốc tử, Kỉ Minh lại là kẻ khờ.

Có một người như vậy, y yêu ngươi bất kể hồi đáp, cho dù trong lòng ngươi không có chỗ cho y, cho dù ngươi vĩnh viễn không có khả năng yêu y, y lại như vậy vô tư chấp nhất yêu ngươi, nguyện ý vì ngươi làm bất luận là chuyện gì, thậm chí có thể vì ngươi mà chết . . . . Mà hiện tại y thật sự có thể chết, quyền quyết định điều này nằm ngay tại trong tay ngươi . . . . Ngày trước vì cái gọi là “trinh tiết” hắn ủy khuất Diêu, làm cho hắn bị đau khổ như vậy, hiện giờ lại muốn vì “trinh tiết” trơ mắt nhìn một người đi vào chỗ chết sao? Mạng của hắn đã sớm không đáng giá đồng nào, sau khi Diêu rời đi hắn vẫn xem như mình đã chết rồi, một khi đã như vậy, có tất yếu bởi vì cái xác không hồn của mình mà hy sinh thêm một mạng nữa không?

Thiển Uyên cắn môi, sau một lúc lâu trầm ngâm, tựa như xác định quyết tâm, đưa một tay kéo Kỉ Minh kinh ngạc vạn phần vào lòng. Không đợi bản thân bắt đầu hồi hận hôn lấy Kỉ Minh, môi hai người cùng kề vào nhau thật lâu không thấy động tác tiếp theo, Kỉ Minh là cả kinh không biết nên phản ứng như thế nào, Thiển Uyên cũng bắt đầu hối hận chậm chạp không thể tiếp tục.

“Thật xin lỗi.” Một tiếng thở dài, rốt cục vẫn là nhắm mắt lại đẩy người trong lòng ra.

“Kỉ đại ca, thật xin lỗi . . . .” Giống như đang độc thoại “Không phải y không được . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi . . . .” Tựa như chạy trốn khỏi tân phòng biến mất trong bóng đêm.

Thiển Uyên trong lòng đắng giống như hoàng liên. Đối Lâm Chi Diêu là hổ thẹn hối hận, đối Kỉ Minh là ray rứt, cùng thật sâu tự trách bức đến hắn không thở nổi, hận không thể một đao một đao đem bản thân ra lăng trì xử tử! Thiển Uyên trong bóng đêm ngày càng tối sương đọng chờ đợi ánh mặt trời bình minh đem hắn từ trong địa ngục kéo ra, rửa sạch tội nghiệt tại nơi sâu nhất trong linh hồn hắn.

Tê Hà Tự tại ngoại thành phía nam Xích thành, Thiển Uyên bước trong ánh bình minh gõ vang cửa tự, mở cửa là tiểu hòa thượng viên đầu viên não, khiến Thiển Uyên nhớ đến nhị sư huynh tại vô danh tự, tiểu hòa thượng để cho Thiển Uyên vào.

“Thỉnh thí chủ đợi trong chốc lát, Diễn Tâm tiến vào bẩm báo trụ trì sư phụ.” Nói xong hai tay hợp lại thành hình chữ thập lui ra.

Thiển Uyên chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng trong đình, ngẩng đầu nhìn gốc cây bồ đề phong cách cổ xưa kia, tâm dần dần yên tĩnh. Trong viện truyền đến tiếng chuông sáng, đây là thời gian giảng kinh sáng.

Chỉ chốc lát sau tiểu hòa thượng pháp danh Diễn Tâm chạy chạy nhảy nhảy trở về: “Trụ trì sư phụ đang giảng kinh sáng, thỉnh thí chủ đến thiện phòng hậu viện để nghỉ tạm.”

“Ta muốn cùng các sư phụ nghe giảng, không biết có được không?” Từ lúc rời khỏi Chung Nam Sơn đã hơn sáu năm rồi, nhưng trước lúc rời khỏi Trường Nhạc Cung Thiển Uyên vẫn duy trì thói quen mỗi ngày ngồi thiền niệm kinh, chỉ có một năm gần đây mới không tham thiền. Giờ phút này nghe được tiếng chuông ngửi được đàn hương, bỗng nhiên cảm thấy thực thư thái, cho nên đề xuất muốn cùng các hòa thượng tụng kinh nghe giảng.

Thiển Uyên đi theo sau Diễn Tâm nhẹ nhàng tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, các hòa thượng đã ngồi thiền, thượng điện là một bạch mi lão tăng, mặc tăng bào cũ màu xám, tướng mạo tôn nghiêm, đúng là trụ trì Tê Hà Tự Tịch Chiếu. Tịch Chiếu giảng kinh nói:

“Cao nguyên lục địa bất sinh liên hoa, ti thấp ứ nê, nãi sinh thử hoa. Như thị kiến vô vi pháp nhập chính vị giả, chung bất phục năng sinh vu phật pháp. Phiền não nê trung, nãi hữu chúng sinh khởi phật pháp nhĩ. . . . Thị cố đương tri, nhất thiết phiền não vi như lai chủng, thí như bất hạ cự hải bất năng đắc vô giới châu bảo, như thị, bất nhập phiền não đại hải, tắc bất năng đắc nhất thiết trí bảo. Điều hiểu chứ? Tốt lắm, tụng kinh đi.”

* Đây là phật pháp nha, trích từ « Duy ma cật kinh » ta không hiểu gì về phật pháp và cũng chẳng có ý định đó (_ ___!!) vậy nên ai muốn tìm hiểu thì . . . . thông củm *rưng rưng*

“Vâng!” Tiếng gõ mõ của các hòa thượng vang lên nhịp nhàng, bắt đầu tụng kinh. Thiển Uyên trong đầu lại đang hồi tưởng lời của phương trượng, bất nhập phiền não đại hải, tắc bất năng đắc nhất thiết trí bảo, kia hắn không phải là không hiểu bát nhã, hãm lạc tại vòng xoáy phiền não?

Hoàn thành buổi giảng kinh sáng, Tịch Chiếu mời Thiển Uyên thiện viện nhàn đàm, Tịch Chiếu như trước khép hai mắt, nói:

“Thí chủ phải họ Lâm không?”

“Không phải.” Thiển Uyên không biết tại sao cố ý nói không phải.

“Vậy thì là họ Diêu.”

“Sư phụ sao lại biết?”

“Bần tăng không có sở trường gì, xin thí chủ nhìn mắt của ta.” Nói xong chậm rãi mở hai mắt, thoáng chốc ánh sáng trắng bắn ra bốn phía, đúng là một mực song đồng! Bạn đang �

Song đồng vạn người không được một người, có thể thấy được kiếp trước kiếp này. Thiển Uyên biết mình gặp được cao nhân rồi, khiêm tốn nói: “Đệ tử vừa rồi đã mạo phạm, mong sư phụ đừng lưu tâm.”

Tịch Chiếu cười, lại nhắm hai mắt.

“Đệ tử thỉnh sư phụ giải tỏa khúc mắc!”

“Khúc mắc của thí chủ từ đâu đến?”

“Đệ tử hai đời lễ phật, vì sao phật duyên luôn không đủ?”

“Duyên không thể cưỡng cầu.”

“Đệ tử không phải có ý cưỡng cầu, chỉ là ― ”

“Đã không sở cầu, tại sao lại khúc mắc?”

“Đệ tử . . . . ”

“Thí chủ trần duyên chưa dứt, vẫn là nên tùy duyên.”

Thiển Uyên cúi đầu: “Đệ tử hiểu, chỉ là không cam lòng.”

“Liên hoa sinh vu ứ nê, trí bảo sinh vu phiền não. Trong lòng có Phật tức là tu hành, người tu tại gia nếu như tâm tồn thiện niệm, cuối cùng cũng sẽ đăng cõi Niết Bàn. A di đà phật, ngã phật từ bi!”

Thiển Uyên nghĩ nghĩ, chắp tay chữ thập nói: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.” Vốn có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại vẫn không hỏi tiếp nữa. Dẫu có hỏi tiếp thì đã sao, việc phải làm vẫn là từng việc từng việc làm, nghiệt phải tạo vẫn là từng nghiệt từng nghiệt tạo, lỗi phải phạm vẫn là từng lỗi từng lỗi phạm, vẫn là câu nói kia, tùy duyên đi!

Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, hòa thượng ở bên ngoài báo: “Nam Lăng Vương phủ Trầm thí chủ đến.”

Tịch Chiếu nói thỉnh, lại lưu lại Thiển Uyên, bản thân thì đi ra ngoài.

Không bao lâu Trầm phi quả nhiên được một nha hoàn dìu vào, thấy Thiển Uyên, thần sắc đại biến, vẫy tay cho nha hoàn lui ra, bình tĩnh nhìn Thiển Uyên, chưa nói gì nước mắt đã chảy trước.

Thiển Uyên rất đỗi kinh ngạc: “Trầm nương nương?”

Trầm Lạc giống như bừng tỉnh, vội vàng lấy khăn lau nước mắt, ngồi xuống đối diện Thiển Uyên.